Lương Điền Mỹ Thương
Chương 47: Sợ điều gì sẽ gặp điều đó
"Ha ha, dựa vào Lý đại ca là người thành thật, người bạn này Trịnh Kim chắc chắn kết giao. Hơn nữa, Lý đại ca có người con có thể làm chuyện lớn như Lý đại công tử, thật sự như câu nói “cuộc đời thật tốt" mà nhiều người vẫn nói." Trịnh Kim cười vang nói, nói ra lời làm cho người ta nghe rất thoải mái.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Thôn trưởng Lý Nhất Thông chần chừ một lúc, mở miệng nói: "Lý Tứ à, vốn là ngày vui không nên nói chuyện này, nhưng hôm nay thừa dịp tất cả mọi người ở đây, ta vẫn muốn nói một chút, chuyện nha đầu Noãn Nhi, là ta không phải với cậu. Ta ở nhà suy nghĩ nửa tháng, cảm thấy nha đầu Noãn Nhi thành thật, người cả thôn đều nhìn nó lớn lên, không thể nào biết làm ra chuyện kia, thật ra thì nó cũng là người bị ủy khuất, ta bị những lời đó làm cho mơ hồ, nhất thời mất tâm hồn, mới nói ra lời dìm lồng heo như thế, Lý Tứ, ta thật sự xin lỗi cậu."
Lý Đức há mồm còn chưa lên tiếng, Lý Văn đã thở dài một tiếng, nói qua: "Thôn trưởng, sự tình đã trôi qua rồi, còn nói làm cái gì. Đây đều là một kiếp trong sinh mệnh của nhị muội con, không trách được người khác."
"Thôn trưởng, Lý đại công tử đã nói không so đo rồi, ông cũng đừng để ở trong lòng, chuyện này dừng lại thôi. Không đề cập tới chuyện này nữa, không đề cập tới chuyện này nữa." Trịnh Kim cười ngắt lời nói, ngược lại, lại hỏi lão gia tử mặt đỏ bên cạnh, "Ngụy lão gia tử, ta nghe người ta nói, năm nay lệnh tôn muốn thi đồng sinh thí và Viện thí, có phải thật vậy hay không, tám xã trong mười dặm này, sợ cũng chỉ có lệnh tôn có bản lãnh này thôi!"
Thật ra thì khi ở trên đường Trịnh Kim đã hỏi chuyện này một lần, bây giờ vì đổi chủ đề, liền đổi một phương thức khác hỏi một lần nữa.
Trịnh Kim nói chuyện rất có nghệ thuật, một câu đã nói đến trong lòng Ngụy lão gia tử, Ngụy lão gia tử cười nói: "Đứa nhỏ Ngạn Thành này giống ta, làm việc thực tế, ổn định, vốn là năm ngoái ta định để cho hắn đi thử một lần, hắn cảm thấy chưa đủ nắm chặt nên ở nhà ôn tập lại một năm."
Ngụy Ngạn Thành ở bên cạnh cười nghe, cũng không chen miệng, lần này hắn thật sự hoàn toàn chắc chắn, có thể thi một lần là đậu tú tài, nhưng lại không ra vẻ kiêu ngạo chút nào.
Đúng như Ngụy lão gia tử từng nói, Ngụy Ngạn Thành là một người kiên định vững chắc, nhưng hắn tuyệt đối không giống như Ngụy lão gia tử, nghe Ngụy lão gia tử nói chuyện cũng biết, ông cụ không khiêm tốn chút nào, nhưng mà ông cụ nói như vậy, cũng là biểu hiện yêu thích của trưởng bối đối với vãn bối.
Một phòng nam nhân nói tới những chuyện thi cử, vừa đúng là chuyện yêu thích của Lý Đức dù chưa từng nghe qua những chuyện kia, liền nụ cười chất phác lắng nghe.
Lý Văn giống như khách, không ngồi ở trên kháng, mà là ngồi trên ghế đẩu trên mặt đất, làm người chủ nhà, Lý Đức không nói lời nào, đương nhiên ông không thể không nói lời nói, cũng may kiến thức của ông cũng không coi là nông cạn, mặc kệ mọi người nói đến cái gì, đáp một đôi lời cũng không vấn đề gì.
Ngay từ lúc Lý Văn ôm Lý Đức ra ngoài, Tô thị đi ngay phòng bếp, nấu mấy chén nước nóng, bưng đến phòng trước mời mọi người uống cho ấm áp thân thể, sau đó lại đi phòng bếp cùng với Tương thị vội vàng thu xếp cơm trưa.
Trong nhà mua đất mời khách, bàn tiệc này tất nhiên không thể đơn giản giống như bình thường, phải bắt đầu làm sớm một chút.
Lý Noãn ở trong phòng, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói cười của các nam nhân ở phòng chính, suy nghĩ một chút, liền kéo hộc tủ từ trong ngăn kéo ra lấy cái hộp nhỏ lấy ra một khối bạc vụn, phân phó ba đứa bé đang luyện chữ: "Chạy nhanh lên một chút, đi trấn trên mua hai cân thịt heo đầu, một cân rượu trắng trở lại."
"Vâng, nhị tỷ." Vừa nghe có việc làm, ba người họ hết sức tích cực, xuống giường mang giày, vẫn là Lý An nhận lấy tiền từ trong tay Lý Noãn, thật nhanh chạy đi trấn trên.
Ngày hôm qua ba đứa bé đã được cho biết, phải làm cống hiến trong nhà mới có thể cầm tiền tháng chuyên cần, bây giờ nghe có công việc, có thể không tích cực sao?
Sau khi ba người Lý Văn rời khỏi đây không lâu, chuyện Lý Noãn không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra—— Hai vợ chồng Lý Nghĩa đến rồi!
Vương thị đến phòng trước ra mắt mọi người rồi lập tức chủ động đi phòng bếp, tươi cười thân thiết lôi kéo Tô thị nói chuyện, lại giúp một tay làm việc, ánh mắt lại giống như là bọn quỷ xâm lược vào thôn, càn quét xung quanh.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Cũng may phòng bếp có Tương thị trông nom, mỗi lần Tô thị cảm thấy mất mặt, muốn mở miệng hứa cho Vương thị chỗ tốt, Tương thị làm như vô tình nhắc nhở một câu, nói tiền trong nhà tới không dễ dàng cỡ nào, Noãn Nhi chết rồi, mới đổi lấy tất cả hôm nay, làm Tô thị nói không nên lời.
Trong phòng trước, Lý Nghĩa mở miệng gọi Lý Đức một tiếng Tứ đệ, thân thiết vô cùng, giống như các loại viên đạn bọc đường, đánh vào kế sách tình cảm, lừa dối Lý Đức đến đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời huynh đệ thâm tình, cảm động tràn đầy, ba phen mấy bận thiếu chút nữa nói bậy.
Lý Văn thấy tình thế không đúng, ở bên cạnh làm động tác chọc cười, mới không cho ông nói ra lời không nên nói.
Lý Nghĩa và Lý Đức nói rất lâu, lại phát hiện có Lý Văn ở bên cạnh phá bĩnh, ông ta hoàn toàn không vớt được chỗ tốt, liền ra vẻ trưởng bối, giả bộ cười nhã nhặn, nói Lý Văn không nên chen miệng vào lúc trưởng bối đang nói chuyện.
Lý Đức đã sớm bị dụ đến tìm không thấy nam bắc rồi, tất nhiên cũng gật đầu nói phải, cũng cười bảo Lý Văn nói lời xin lỗi Lý Nghĩa.
Nếu tiếp tục phát triển tiếp như vậy, không biết chuyện sẽ biến thành tình hình gì nữa.
Thật may là người tới nhà hôm nay đều là người biết chuyện, cũng biết hai mươi mẫu đất nhà Lý Tứ mua, là viết tên tuổi Lý Văn, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ chủ nhà chân chính của nhà này là Lý Văn. Nghe được lời Lý Nghĩa, tất nhiên bọn họ muốn giúp cho Lý Văn.
Mấy người có danh vọng đều về phe Lý Văn, lúc này Lý Nghĩa mới thu lại, tạm thời bị áp chế, không làm được gì.
"Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó." Lý Noãn đứng yên ở bên cửa sổ, nghe chuyện trong phòng chính, mới buồn bực thở dài, trở lại trên kháng của mình, tĩnh tâm đọc sách.
Sống đến già, học đến già. Hơn nữa sách ở thời đại này, giữa những hàng chữ phản ảnh nếp sống thời đại này, đọc nhiều xem nhiều, là trăm lợi mà không có một hại.
Về phần hai vợ chồng Lý Nghĩa, hiện tại nàng muốn đi ra ngoài đuổi người đi cũng không được, cũng chỉ có thể khổ cực cho Lý Văn và Tương thị rồi, đợi nàng danh chính ngôn thuận "sống lại" rồi, tất nhiên sẽ dọn dẹp những thân thích cực phẩm kia.
Trong lúc bất chợt, Lý Noãn cũng bắt đầu mong đợi buổi giảng giải của Tịnh Liên đại sư.
Sau nửa canh giờ, ba đứa bé chạy đến đầu đầy mồ hôi, gương mặt đỏ ửng mang theo thịt heo đầu và rượu trắng trở lại, hiển nhiên là nghe lời Lý Noãn nói, cũng chạy hăng say.
"Nhị tỷ, thịt đầu heo bốn lăm văn tiền một cân, rượu trắng hai lăm văn tiền một cân, bạc vụn tỷ đưa, sau khi mua còn dư lại một trăm tám lăm văn." Lý An đặt miếng thịt heo đầu được gói kỹ và một chai rượu trắng lên bàn, móc ra hai chuỗi dây một trăm tám lăm văn tiền đưa cho Lý Noãn, báo cáo chi tiết.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Lý Noãn nhận lấy tiền kiểm lại số lượng, xác định đúng, mới thả trở về cái hộp nhỏ, lấy sổ sách công ra ghi lên một khoản.
Đóng hộc tủ, Lý Noãn mới quay đầu phân phó: "Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, hai người mang thịt heo đầu và rượu trắng đi phòng bếp, nói là đại ca sai người mua, sau đó canh giữ ở nơi đó, nghe xem nhị bá mẫu chúng ta nói chuyện gì với mẹ, một lát đến báo cáo cho tỷ, đều nhớ, chúng ta đang quan sát tình hình địch, không để cho người xấu lừa gạt đồ của chúng ta, phải đánh lên tinh thần."
Thôn trưởng Lý Nhất Thông chần chừ một lúc, mở miệng nói: "Lý Tứ à, vốn là ngày vui không nên nói chuyện này, nhưng hôm nay thừa dịp tất cả mọi người ở đây, ta vẫn muốn nói một chút, chuyện nha đầu Noãn Nhi, là ta không phải với cậu. Ta ở nhà suy nghĩ nửa tháng, cảm thấy nha đầu Noãn Nhi thành thật, người cả thôn đều nhìn nó lớn lên, không thể nào biết làm ra chuyện kia, thật ra thì nó cũng là người bị ủy khuất, ta bị những lời đó làm cho mơ hồ, nhất thời mất tâm hồn, mới nói ra lời dìm lồng heo như thế, Lý Tứ, ta thật sự xin lỗi cậu."
Lý Đức há mồm còn chưa lên tiếng, Lý Văn đã thở dài một tiếng, nói qua: "Thôn trưởng, sự tình đã trôi qua rồi, còn nói làm cái gì. Đây đều là một kiếp trong sinh mệnh của nhị muội con, không trách được người khác."
"Thôn trưởng, Lý đại công tử đã nói không so đo rồi, ông cũng đừng để ở trong lòng, chuyện này dừng lại thôi. Không đề cập tới chuyện này nữa, không đề cập tới chuyện này nữa." Trịnh Kim cười ngắt lời nói, ngược lại, lại hỏi lão gia tử mặt đỏ bên cạnh, "Ngụy lão gia tử, ta nghe người ta nói, năm nay lệnh tôn muốn thi đồng sinh thí và Viện thí, có phải thật vậy hay không, tám xã trong mười dặm này, sợ cũng chỉ có lệnh tôn có bản lãnh này thôi!"
Thật ra thì khi ở trên đường Trịnh Kim đã hỏi chuyện này một lần, bây giờ vì đổi chủ đề, liền đổi một phương thức khác hỏi một lần nữa.
Trịnh Kim nói chuyện rất có nghệ thuật, một câu đã nói đến trong lòng Ngụy lão gia tử, Ngụy lão gia tử cười nói: "Đứa nhỏ Ngạn Thành này giống ta, làm việc thực tế, ổn định, vốn là năm ngoái ta định để cho hắn đi thử một lần, hắn cảm thấy chưa đủ nắm chặt nên ở nhà ôn tập lại một năm."
Ngụy Ngạn Thành ở bên cạnh cười nghe, cũng không chen miệng, lần này hắn thật sự hoàn toàn chắc chắn, có thể thi một lần là đậu tú tài, nhưng lại không ra vẻ kiêu ngạo chút nào.
Đúng như Ngụy lão gia tử từng nói, Ngụy Ngạn Thành là một người kiên định vững chắc, nhưng hắn tuyệt đối không giống như Ngụy lão gia tử, nghe Ngụy lão gia tử nói chuyện cũng biết, ông cụ không khiêm tốn chút nào, nhưng mà ông cụ nói như vậy, cũng là biểu hiện yêu thích của trưởng bối đối với vãn bối.
Một phòng nam nhân nói tới những chuyện thi cử, vừa đúng là chuyện yêu thích của Lý Đức dù chưa từng nghe qua những chuyện kia, liền nụ cười chất phác lắng nghe.
Lý Văn giống như khách, không ngồi ở trên kháng, mà là ngồi trên ghế đẩu trên mặt đất, làm người chủ nhà, Lý Đức không nói lời nào, đương nhiên ông không thể không nói lời nói, cũng may kiến thức của ông cũng không coi là nông cạn, mặc kệ mọi người nói đến cái gì, đáp một đôi lời cũng không vấn đề gì.
Ngay từ lúc Lý Văn ôm Lý Đức ra ngoài, Tô thị đi ngay phòng bếp, nấu mấy chén nước nóng, bưng đến phòng trước mời mọi người uống cho ấm áp thân thể, sau đó lại đi phòng bếp cùng với Tương thị vội vàng thu xếp cơm trưa.
Trong nhà mua đất mời khách, bàn tiệc này tất nhiên không thể đơn giản giống như bình thường, phải bắt đầu làm sớm một chút.
Lý Noãn ở trong phòng, mơ hồ có thể nghe được tiếng nói cười của các nam nhân ở phòng chính, suy nghĩ một chút, liền kéo hộc tủ từ trong ngăn kéo ra lấy cái hộp nhỏ lấy ra một khối bạc vụn, phân phó ba đứa bé đang luyện chữ: "Chạy nhanh lên một chút, đi trấn trên mua hai cân thịt heo đầu, một cân rượu trắng trở lại."
"Vâng, nhị tỷ." Vừa nghe có việc làm, ba người họ hết sức tích cực, xuống giường mang giày, vẫn là Lý An nhận lấy tiền từ trong tay Lý Noãn, thật nhanh chạy đi trấn trên.
Ngày hôm qua ba đứa bé đã được cho biết, phải làm cống hiến trong nhà mới có thể cầm tiền tháng chuyên cần, bây giờ nghe có công việc, có thể không tích cực sao?
Sau khi ba người Lý Văn rời khỏi đây không lâu, chuyện Lý Noãn không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra—— Hai vợ chồng Lý Nghĩa đến rồi!
Vương thị đến phòng trước ra mắt mọi người rồi lập tức chủ động đi phòng bếp, tươi cười thân thiết lôi kéo Tô thị nói chuyện, lại giúp một tay làm việc, ánh mắt lại giống như là bọn quỷ xâm lược vào thôn, càn quét xung quanh.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Cũng may phòng bếp có Tương thị trông nom, mỗi lần Tô thị cảm thấy mất mặt, muốn mở miệng hứa cho Vương thị chỗ tốt, Tương thị làm như vô tình nhắc nhở một câu, nói tiền trong nhà tới không dễ dàng cỡ nào, Noãn Nhi chết rồi, mới đổi lấy tất cả hôm nay, làm Tô thị nói không nên lời.
Trong phòng trước, Lý Nghĩa mở miệng gọi Lý Đức một tiếng Tứ đệ, thân thiết vô cùng, giống như các loại viên đạn bọc đường, đánh vào kế sách tình cảm, lừa dối Lý Đức đến đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời huynh đệ thâm tình, cảm động tràn đầy, ba phen mấy bận thiếu chút nữa nói bậy.
Lý Văn thấy tình thế không đúng, ở bên cạnh làm động tác chọc cười, mới không cho ông nói ra lời không nên nói.
Lý Nghĩa và Lý Đức nói rất lâu, lại phát hiện có Lý Văn ở bên cạnh phá bĩnh, ông ta hoàn toàn không vớt được chỗ tốt, liền ra vẻ trưởng bối, giả bộ cười nhã nhặn, nói Lý Văn không nên chen miệng vào lúc trưởng bối đang nói chuyện.
Lý Đức đã sớm bị dụ đến tìm không thấy nam bắc rồi, tất nhiên cũng gật đầu nói phải, cũng cười bảo Lý Văn nói lời xin lỗi Lý Nghĩa.
Nếu tiếp tục phát triển tiếp như vậy, không biết chuyện sẽ biến thành tình hình gì nữa.
Thật may là người tới nhà hôm nay đều là người biết chuyện, cũng biết hai mươi mẫu đất nhà Lý Tứ mua, là viết tên tuổi Lý Văn, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ chủ nhà chân chính của nhà này là Lý Văn. Nghe được lời Lý Nghĩa, tất nhiên bọn họ muốn giúp cho Lý Văn.
Mấy người có danh vọng đều về phe Lý Văn, lúc này Lý Nghĩa mới thu lại, tạm thời bị áp chế, không làm được gì.
"Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó." Lý Noãn đứng yên ở bên cửa sổ, nghe chuyện trong phòng chính, mới buồn bực thở dài, trở lại trên kháng của mình, tĩnh tâm đọc sách.
Sống đến già, học đến già. Hơn nữa sách ở thời đại này, giữa những hàng chữ phản ảnh nếp sống thời đại này, đọc nhiều xem nhiều, là trăm lợi mà không có một hại.
Về phần hai vợ chồng Lý Nghĩa, hiện tại nàng muốn đi ra ngoài đuổi người đi cũng không được, cũng chỉ có thể khổ cực cho Lý Văn và Tương thị rồi, đợi nàng danh chính ngôn thuận "sống lại" rồi, tất nhiên sẽ dọn dẹp những thân thích cực phẩm kia.
Trong lúc bất chợt, Lý Noãn cũng bắt đầu mong đợi buổi giảng giải của Tịnh Liên đại sư.
Sau nửa canh giờ, ba đứa bé chạy đến đầu đầy mồ hôi, gương mặt đỏ ửng mang theo thịt heo đầu và rượu trắng trở lại, hiển nhiên là nghe lời Lý Noãn nói, cũng chạy hăng say.
"Nhị tỷ, thịt đầu heo bốn lăm văn tiền một cân, rượu trắng hai lăm văn tiền một cân, bạc vụn tỷ đưa, sau khi mua còn dư lại một trăm tám lăm văn." Lý An đặt miếng thịt heo đầu được gói kỹ và một chai rượu trắng lên bàn, móc ra hai chuỗi dây một trăm tám lăm văn tiền đưa cho Lý Noãn, báo cáo chi tiết.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Lý Noãn nhận lấy tiền kiểm lại số lượng, xác định đúng, mới thả trở về cái hộp nhỏ, lấy sổ sách công ra ghi lên một khoản.
Đóng hộc tủ, Lý Noãn mới quay đầu phân phó: "Nhạc Nhạc, Nguyên Nhi, hai người mang thịt heo đầu và rượu trắng đi phòng bếp, nói là đại ca sai người mua, sau đó canh giữ ở nơi đó, nghe xem nhị bá mẫu chúng ta nói chuyện gì với mẹ, một lát đến báo cáo cho tỷ, đều nhớ, chúng ta đang quan sát tình hình địch, không để cho người xấu lừa gạt đồ của chúng ta, phải đánh lên tinh thần."
Tác giả :
Tiêu Diêu Dương Dương