Lương Điền Mỹ Thương
Chương 31: Về nhà cũ
"Muội thật sự đã quên rồi." Lý Văn thở dài, nói: "Mấy năm này, nhà chúng ta trôi qua như thế nào, tất cả mọi người đều nhìn thấy, người trong thôn cũng đều biết, nhưng lễ tết của nhà cũ bên kia, vẫn cứ đưa theo lẽ thường, vào lần năm trước, cha mẹ thật sự không chuẩn bị ra được lễ tết như mấy lần trước nên mang theo mười cân lúa mì đi qua, kết quả không biết bên kia nói gì, sau khi mẹ trở về thì trốn ở phòng bếp khóc đỏ mắt, bị huynh thấy được."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Lý Noãn nhíu mày, hỏi: "Đại ca không đi qua nhà cũ?"
Lý Văn rất bất đắc dĩ lắc đầu: "Muội thật sự là quên hết sạch sẽ rồi, mẹ chưa bao giờ để ba người chúng ta đi nhà cũ, lần đó thấy mẹ như vậy, huynh liền hỏi mẹ làm sao thế nhưng mẹ vẫn không nói tỉ mỉ với huynh. Nếu ở lúc trước, huynh cũng sẽ không chú ý chuyện nhà cũ bên kia, nhưng mẹ có tính tình gì, tin tưởng không cần huynh nói, muội cũng biết, nếu không phải là bên kia làm quá phận, mẹ cũng không. . . . . . Ngày hôm sau, huynh ra cửa nghe người khác nói."
"Là xảy ra chuyện gì?" Lý Noãn dứt khoát ngồi thẳng người hỏi, chứng tỏ nàng rất để ý chuyện này.
"Cũng không rõ ràng lắm, chỉ là thấy mẹ nhặt lúa mì bị văn tung tóe ở trong đống tuyết. . . . . ." Lý Văn nói một câu thế này, đã nói không nổi nữa, giọng nói vừa tức giận vừa nghèn nghẹn.
Không cần nói cũng biết, hiển nhiên là nhà cũ bên kia ngại ít đồ, cố ý làm khó, trái tim Lý Noãn bùng nổ, tức giận.
Nhà bọn họ cơm ăn cũng không đủ no, còn nhớ tới muốn hiếu kính lão nhân, cũng không nói cái này không nên, nhưng đối phương cũng quá phận rồi, không cảm động thì thôi, còn ngại đông ngại tây, nghĩ ra loại biện pháp ác độc này làm nhục con dâu, đây là chuyện trưởng bối nên làm sao?
Đây rõ ràng là ép người quá đáng mà!
Im lặng suy nghĩ, Lý Văn mới trở lại bình thường, nói đến chuyện hắn chứng kiến: "Cũng chính là lần đó, sau khi người ta nói cho huynh biết chuyện, liền đề cập đến chuyện của cha khi còn ở nhà cũ trước kia. . . . . ."
Lý Đức không có gì trước khi ở riêng, là con nhỏ nhất nhà trong, đều nói Hoàng đế yêu Trường Tử, dân chúng yêu thương con út, nhưng khi ở nhà cũ, ngay cả một chút Lý Đức cũng không được người khác yêu thích. Lão gia tử nhìn ông không thuận mắt, thường xuyên đánh chửi, lão thái thái không xem trọng ông, không quan tâm tới, ca ca tỷ tỷ thay đổi phương thức ức hiếp ông, giành cái ăn của ông, khi bốn tuổi ông đã theo ra đồng làm việc, nếu không làm xong, sẽ phải bị đánh, còn không cho cơm ăn.
Nguyên nhân Lý Đức bị phân ra ngoài cũng rất đơn giản, cũng rất bá đạo: Lão gia tử nói nhà cũ ở không được nữa.
Tình huống cụ thể là khi Lý Đức biết Tô thị, hai người xem mắt hợp nhau, mặc dù lão thái thái không xem trọng Lý Đức, nhưng cũng không cố ý khắt khe, đã giúp ông tìm bà mai đi làm mai, gần đến giờ phải kết hôn, sau khi Tô thị vào cửa, lão gia tử lại nói nhà cũ ở không được nữa, dứt khoát để cho hai người ở riêng. Nhưng cái nhà này chia rất không công bằng, vợ chồng son trừ phân được ba mẫu đất, một chút vật dụng cũ và đồ dùng hàng ngày, cái gì cũng không có. Tòa nhà hiện tại bọn họ đang ở, là tòa nhà gần rừng núi nhất trong thôn Lý gia, đây là lấy hơn phân nửa đồ cưới của Tô thị, lấy hai mươi lượng bạc khi lấy chồng mua tòa viện cũ này.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Nghe nói người xây tòa nhà này, là một thợ săn tới từ phương nam, thợ săn này cũng nghe nói bên này mùa đông trời lạnh tuyết sẽ rơi, nhưng không xem là quan trọng, khi xây nhà cũng không cho xây kháng, nào biết bên này, mùa đông trời lạnh gay gắt, trong phòng không có hơi ấm, cũ kỹ đặc biệt nhanh, vì vậy tòa nhà này, rõ ràng mới xây ba mươi mấy năm, lại cũ rách giống như nhà cũ trăm năm.
"Nhà cũ bên kia. . . . . . Huynh nghe nói còn có hai gian phòng trống, dùng để đống vật lộn xộn." Cuối cùng Lý Văn nói ra tin tức này.
Lý Noãn nghe xong, nhất thời kinh ngạc phải nói không thốt nên lời, đây rốt cuộc là loại gia đình gì, thật sự là làm người ta khó hiểu!
Vốn nàng đang cho rằng trong nhà chỉ có ba mẫu đất, là hai ca ca của Lý Đức hiện đang ở chung với lão gia tử và lão thái thái gây ra, bây giờ nhìn lại, thì ra là ý của lão gia tử, có lẽ nếu như không phải nghĩ đến lão thái thái vẫn còn, có lẽ lão gia tử sẽ trực tiếp trục xuất Lý Đức ra khỏi hộ khẩu.
Dù sao, theo Lý Văn từng nói, mặc dù lão thái thái không xem trọng chuyện này, nhưng cũng không khắt khe, tốt xấu gì Lý Đức cũng là miếng thịt rớt xuống từ trong bụng bà cụ, đối với những đứa con khác lão thái thái cũng đối xử Lý Đức như thế, cho nên lão gia tử cũng không thể không cho lão thái thái một chút thể diện, làm việc quá tuyệt tình.
Còn có, Tô thị là lão thái thái mời người làm mai, lúc ấy Tô thị gả tới, đồ cưới cũng trị giá hơn ba mươi lượng bạc, lão gia tử cho Lý Đức ba mẫu đất, mặc dù không tính là đất đai thượng đẳng nhất, nhưng cũng không kém, không sai biệt lắm có thể đáng giá ba mươi sáu ba mươi bảy lượng, vững vàng đè ép đồ cưới của Tô thị, cái này khiến người Tô gia không thể nói bọn họ không phải.
Lý Noãn không nhịn được nghĩ, nếu như không phải là đương thời có thói quen "đất không phân một nửa", có phải lão gia tử sẽ chỉ cấp cho Lý Đức hai mẫu rưỡi ruộng đất hay không, vừa đúng ngang hàng với đồ cưới của Tô thị?
Cũng may Tô thị không phải một người thích so đo, mặc dù cách làm của lão gia tử rất không phúc hậu, bà vẫn yên lặng chấp nhận.
Mà nếu Tô thị cũng không nói gì, người Tô gia cũng không tự nhiên đi so đo, dù sao Tô thị là nữ nhi đã gả đi, vậy thì tương đương là người nhà khác rồi.
Những năm này, Tô thị không để cho mấy đứa bé đi nhà cũ, thật ra thì cũng là cảm nhận được ác ý của nhà cũ bên kia, không muốn để bọn họ bị nhà cũ làm tổn thương. Nhưng chính bà bởi vì người chồng Lý Đức, vẫn hết sức hiếu kính với nhà cũ, coi như trong lòng có uất ức cũng không oán trách, nếu nói bà chỉ bởi vì tình cảm với Lý Đức mới làm như vậy, là có chút không phải, ở trong lòng Tô thị, vẫn cố chấp theo đuổi bốn chữ “hiền thê lương mẫu".
Nhưng mặc kệ là lão gia tử, lão thái thái, Lý Đức, hay Tô thị, cách làm hay tình cảm của bọn họ, ở trong mắt Lý Noãn đều khó hiểu.
Mà điều này ở trong đám người kia, nếu như muốn nói cách làm của ai khó hiểu nhất, đó chính là lão gia tử. Hành vi của lão gia tử quả thật làm người ta không thể tưởng tượng được, không biết nguyên nhân cuối cùng là gì, có thể làm cho lão gia tử vô tình như vậy với con trai ruột của mình, từ nhỏ đã đánh chửi vũ nhục, gần như chỉ thiếu chút nữa làm con trai chết đi!
"Tại sao muội cảm giác, cha và lão gia tử có thâm thù đại hận ....!" Im lặng rất lâu, Lý Noãn mới nói ra một câu nói như vậy.
"Aizzz, với những người trong nhà cũ cha vẫn luôn không nói gì, thật sự không biết lão gia tử và lão thái thái nghĩ như thế nào, người khác đều nói bọn họ là mất tâm hồn rồi." Lý Văn lại thở dài.
Mất tâm hồn, là cách nói mê tín, ý là bị quỷ quái ám hại, mất đi tâm trí.
"Đại ca, ngoài hai ông bà, muội lại càng không hiểu cha nghĩ thế nào." Lý Noãn có chút bất đắc dĩ nói.
Từ trong ký ức biết được thông tin, Lý Noãn cho rằng Lý Đức chỉ có chút ngu hiếu, có chút nhân nhượng quá đáng với người thân, nhưng hôm nay Lý Văn vừa nói như thế, nàng đã cảm thấy chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi ngu hiếu, trong lòng nàng thậm chí đang suy nghĩ, có phải Lý Đức có tâm lý thích ngược đãi hay không, nếu không thật sự là khó mà giải thích được cách làm và thái độ của ông, dù là người con có hiếu nhất chuyển thế, từ nhỏ đã bị đối xử bất công như vậy, cũng không hề có nửa điểm oán khí, còn luôn vui vẻ chịu đựng?
Lý Noãn nhíu mày, hỏi: "Đại ca không đi qua nhà cũ?"
Lý Văn rất bất đắc dĩ lắc đầu: "Muội thật sự là quên hết sạch sẽ rồi, mẹ chưa bao giờ để ba người chúng ta đi nhà cũ, lần đó thấy mẹ như vậy, huynh liền hỏi mẹ làm sao thế nhưng mẹ vẫn không nói tỉ mỉ với huynh. Nếu ở lúc trước, huynh cũng sẽ không chú ý chuyện nhà cũ bên kia, nhưng mẹ có tính tình gì, tin tưởng không cần huynh nói, muội cũng biết, nếu không phải là bên kia làm quá phận, mẹ cũng không. . . . . . Ngày hôm sau, huynh ra cửa nghe người khác nói."
"Là xảy ra chuyện gì?" Lý Noãn dứt khoát ngồi thẳng người hỏi, chứng tỏ nàng rất để ý chuyện này.
"Cũng không rõ ràng lắm, chỉ là thấy mẹ nhặt lúa mì bị văn tung tóe ở trong đống tuyết. . . . . ." Lý Văn nói một câu thế này, đã nói không nổi nữa, giọng nói vừa tức giận vừa nghèn nghẹn.
Không cần nói cũng biết, hiển nhiên là nhà cũ bên kia ngại ít đồ, cố ý làm khó, trái tim Lý Noãn bùng nổ, tức giận.
Nhà bọn họ cơm ăn cũng không đủ no, còn nhớ tới muốn hiếu kính lão nhân, cũng không nói cái này không nên, nhưng đối phương cũng quá phận rồi, không cảm động thì thôi, còn ngại đông ngại tây, nghĩ ra loại biện pháp ác độc này làm nhục con dâu, đây là chuyện trưởng bối nên làm sao?
Đây rõ ràng là ép người quá đáng mà!
Im lặng suy nghĩ, Lý Văn mới trở lại bình thường, nói đến chuyện hắn chứng kiến: "Cũng chính là lần đó, sau khi người ta nói cho huynh biết chuyện, liền đề cập đến chuyện của cha khi còn ở nhà cũ trước kia. . . . . ."
Lý Đức không có gì trước khi ở riêng, là con nhỏ nhất nhà trong, đều nói Hoàng đế yêu Trường Tử, dân chúng yêu thương con út, nhưng khi ở nhà cũ, ngay cả một chút Lý Đức cũng không được người khác yêu thích. Lão gia tử nhìn ông không thuận mắt, thường xuyên đánh chửi, lão thái thái không xem trọng ông, không quan tâm tới, ca ca tỷ tỷ thay đổi phương thức ức hiếp ông, giành cái ăn của ông, khi bốn tuổi ông đã theo ra đồng làm việc, nếu không làm xong, sẽ phải bị đánh, còn không cho cơm ăn.
Nguyên nhân Lý Đức bị phân ra ngoài cũng rất đơn giản, cũng rất bá đạo: Lão gia tử nói nhà cũ ở không được nữa.
Tình huống cụ thể là khi Lý Đức biết Tô thị, hai người xem mắt hợp nhau, mặc dù lão thái thái không xem trọng Lý Đức, nhưng cũng không cố ý khắt khe, đã giúp ông tìm bà mai đi làm mai, gần đến giờ phải kết hôn, sau khi Tô thị vào cửa, lão gia tử lại nói nhà cũ ở không được nữa, dứt khoát để cho hai người ở riêng. Nhưng cái nhà này chia rất không công bằng, vợ chồng son trừ phân được ba mẫu đất, một chút vật dụng cũ và đồ dùng hàng ngày, cái gì cũng không có. Tòa nhà hiện tại bọn họ đang ở, là tòa nhà gần rừng núi nhất trong thôn Lý gia, đây là lấy hơn phân nửa đồ cưới của Tô thị, lấy hai mươi lượng bạc khi lấy chồng mua tòa viện cũ này.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Nghe nói người xây tòa nhà này, là một thợ săn tới từ phương nam, thợ săn này cũng nghe nói bên này mùa đông trời lạnh tuyết sẽ rơi, nhưng không xem là quan trọng, khi xây nhà cũng không cho xây kháng, nào biết bên này, mùa đông trời lạnh gay gắt, trong phòng không có hơi ấm, cũ kỹ đặc biệt nhanh, vì vậy tòa nhà này, rõ ràng mới xây ba mươi mấy năm, lại cũ rách giống như nhà cũ trăm năm.
"Nhà cũ bên kia. . . . . . Huynh nghe nói còn có hai gian phòng trống, dùng để đống vật lộn xộn." Cuối cùng Lý Văn nói ra tin tức này.
Lý Noãn nghe xong, nhất thời kinh ngạc phải nói không thốt nên lời, đây rốt cuộc là loại gia đình gì, thật sự là làm người ta khó hiểu!
Vốn nàng đang cho rằng trong nhà chỉ có ba mẫu đất, là hai ca ca của Lý Đức hiện đang ở chung với lão gia tử và lão thái thái gây ra, bây giờ nhìn lại, thì ra là ý của lão gia tử, có lẽ nếu như không phải nghĩ đến lão thái thái vẫn còn, có lẽ lão gia tử sẽ trực tiếp trục xuất Lý Đức ra khỏi hộ khẩu.
Dù sao, theo Lý Văn từng nói, mặc dù lão thái thái không xem trọng chuyện này, nhưng cũng không khắt khe, tốt xấu gì Lý Đức cũng là miếng thịt rớt xuống từ trong bụng bà cụ, đối với những đứa con khác lão thái thái cũng đối xử Lý Đức như thế, cho nên lão gia tử cũng không thể không cho lão thái thái một chút thể diện, làm việc quá tuyệt tình.
Còn có, Tô thị là lão thái thái mời người làm mai, lúc ấy Tô thị gả tới, đồ cưới cũng trị giá hơn ba mươi lượng bạc, lão gia tử cho Lý Đức ba mẫu đất, mặc dù không tính là đất đai thượng đẳng nhất, nhưng cũng không kém, không sai biệt lắm có thể đáng giá ba mươi sáu ba mươi bảy lượng, vững vàng đè ép đồ cưới của Tô thị, cái này khiến người Tô gia không thể nói bọn họ không phải.
Lý Noãn không nhịn được nghĩ, nếu như không phải là đương thời có thói quen "đất không phân một nửa", có phải lão gia tử sẽ chỉ cấp cho Lý Đức hai mẫu rưỡi ruộng đất hay không, vừa đúng ngang hàng với đồ cưới của Tô thị?
Cũng may Tô thị không phải một người thích so đo, mặc dù cách làm của lão gia tử rất không phúc hậu, bà vẫn yên lặng chấp nhận.
Mà nếu Tô thị cũng không nói gì, người Tô gia cũng không tự nhiên đi so đo, dù sao Tô thị là nữ nhi đã gả đi, vậy thì tương đương là người nhà khác rồi.
Những năm này, Tô thị không để cho mấy đứa bé đi nhà cũ, thật ra thì cũng là cảm nhận được ác ý của nhà cũ bên kia, không muốn để bọn họ bị nhà cũ làm tổn thương. Nhưng chính bà bởi vì người chồng Lý Đức, vẫn hết sức hiếu kính với nhà cũ, coi như trong lòng có uất ức cũng không oán trách, nếu nói bà chỉ bởi vì tình cảm với Lý Đức mới làm như vậy, là có chút không phải, ở trong lòng Tô thị, vẫn cố chấp theo đuổi bốn chữ “hiền thê lương mẫu".
Nhưng mặc kệ là lão gia tử, lão thái thái, Lý Đức, hay Tô thị, cách làm hay tình cảm của bọn họ, ở trong mắt Lý Noãn đều khó hiểu.
Mà điều này ở trong đám người kia, nếu như muốn nói cách làm của ai khó hiểu nhất, đó chính là lão gia tử. Hành vi của lão gia tử quả thật làm người ta không thể tưởng tượng được, không biết nguyên nhân cuối cùng là gì, có thể làm cho lão gia tử vô tình như vậy với con trai ruột của mình, từ nhỏ đã đánh chửi vũ nhục, gần như chỉ thiếu chút nữa làm con trai chết đi!
"Tại sao muội cảm giác, cha và lão gia tử có thâm thù đại hận ....!" Im lặng rất lâu, Lý Noãn mới nói ra một câu nói như vậy.
"Aizzz, với những người trong nhà cũ cha vẫn luôn không nói gì, thật sự không biết lão gia tử và lão thái thái nghĩ như thế nào, người khác đều nói bọn họ là mất tâm hồn rồi." Lý Văn lại thở dài.
Mất tâm hồn, là cách nói mê tín, ý là bị quỷ quái ám hại, mất đi tâm trí.
"Đại ca, ngoài hai ông bà, muội lại càng không hiểu cha nghĩ thế nào." Lý Noãn có chút bất đắc dĩ nói.
Từ trong ký ức biết được thông tin, Lý Noãn cho rằng Lý Đức chỉ có chút ngu hiếu, có chút nhân nhượng quá đáng với người thân, nhưng hôm nay Lý Văn vừa nói như thế, nàng đã cảm thấy chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi ngu hiếu, trong lòng nàng thậm chí đang suy nghĩ, có phải Lý Đức có tâm lý thích ngược đãi hay không, nếu không thật sự là khó mà giải thích được cách làm và thái độ của ông, dù là người con có hiếu nhất chuyển thế, từ nhỏ đã bị đối xử bất công như vậy, cũng không hề có nửa điểm oán khí, còn luôn vui vẻ chịu đựng?
Tác giả :
Tiêu Diêu Dương Dương