Lương Điền Mỹ Thương
Chương 30: Hiền thê lương mẫu Tô thị
"Nhạc Nhạc ngoan, trở về không thể nói cha con như vậy, có nghe không?" Tô thị không biết từ nguyên nhân gì, lại dặn dò một câu.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
"Tại sao vậy." Lý Nhạc nháy mắt, hỏi theo bản năng.
"Nhị bá của các con là nhị ca của cha các con, giống như Nhạc Nhạc và tam ca Nhạc Nhạc, nếu Nhạc Nhạc có thịt ăn, cũng sẽ cho tam ca ăn có đúng hay không? Hiện tại nhà chúng ta có ăn, cha các con cũng sẽ muốn cho huynh đệ của mình ăn, nếu Nhạc Nhạc nói không cho, cha các con sẽ khó chịu." Tô thị kiên nhẫn giải thích.
Vấn đề quan hệ phức tạp này, Lý Nhạc nghe cũng mơ hồ, liền ngơ ngác ồ một tiếng.
Lý Noãn ở bên cạnh nghe được thì 囧囧, bất đắc dĩ nhìn Tô thị, nói với ba đứa bé: "Nhạc Nhạc, tam đệ, Nguyên Nhi, đi, chúng ta về nhà ăn kẹo đường thôi."
Chuyện phát triển đến bây giờ, trong mắt Lý Noãn trên mặt Tô thị và Lý Đức đã bị dính lên mảnh giấy độc, hơn nữa còn là kịch độc, đã ăn sâu vào tận xương tủy, muốn giải độc, cũng không phải một sớm một chiều là chuyện có thể làm được, không gấp được.
Việc cấp bách, là phải nghĩ biện pháp khống chế hai người, không nên thả lỏng một chút nếu không độc sẽ phát tác, phương pháp giải độc, nàng còn phải bàn bạc kỹ hơn với Lý Văn.
Chỉ là từ lời nói và nét mặt của Tô thị, Lý Noãn cũng đã nhìn ra, Tô thị đối xử tử tế với những thân thích kia đều xuất phát từ Lý Đức.
Tất nhiên Tô thị nói đạo hiền thê lương mẫu, từ trong lòng Lý Đức coi trọng tình thân, Tô thị sẽ toàn lực ủng hộ ông ấy, hơn nữa dạy bọn nhỏ cũng phải làm như vậy. Tô thị cũng chưa từng đánh chửi con cái, cho dù là chuyện của Lý Noãn, Tô thị cũng không nổi giận nhiều, mà kéo trách nhiệm vào trên người mình, Tô thị như vậy, quả thật là một thê tử tốt, cũng là một người mẹ tốt, chân chính đảm đương nổi bốn chữ hiền thê lương mẫu.
Cũng không phải không nói, Tô thị như vậy, quá mức cổ hủ và cứng nhắc.
Cũng may Tô thị còn chưa đạt đến trình độ không có thuốc nào cứu được, hôm nay bà có thể để cho Tương thị tới báo tin, đã nói lên trong lòng bà cũng có chút phòng bị với những thân thích kia, chỉ là bà phòng bị hết sức có hạn, còn chưa đủ mạnh liệt, mục đích chỉ là vì bảo vệ Lý Noãn không bị phát hiện, để tránh Lý Noãn bị càng nhiều tổn thương hơn.
Chút phòng bị này, đối với những thân thích hung dữ kia mà nói, hiển nhiên không có sức chống cự, còn cần sức lực lớn cải tạo và tăng cường.
"Tốt!" Nghe đến có kẹo ăn, Lý Nhạc liền hoan hô một tiếng, rời khỏi lồng ngực Tô thị, chạy tới lôi kéo tay Lý Noãn, sau đó hai tỷ muội cầm tay nhau, thật vui vẻ đi vào trong nhà.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Lý An, Chu Nguyên cũng vui vẻ đi theo, Chu Nguyên mang gùi nhỏ, hơn phân nửa bên trong gùi đều là nấm.
"Mẹ, mẹ nhanh lên một chút." Lý An chạy, quay đầu lại nói một câu.
"Tới đây, đều đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã." Tô thị nhìn mấy đứa bé, lộ ra nụ cười vui vẻ, mang gùi Lý Văn để lại, đi theo mấy đứa bé trở về nhà.
Đi tới cửa viện, Lý Văn lập tức ra đón, trao đổi ánh mắt với Lý Noãn, trong mắt hai người đều rất bất đắc dĩ.
Mấy người đặt gùi ở trong sân, Tô thị nhốt con gà rừng vào trong lồng tre trong chuồng gia súc, Tương thị mang con thỏ chết và nấm vào trong bếp, sau đó cả nhà rửa tay, cùng nhau vào phòng trước.
Lúc Tô thị đi, thức ăn đã được dọn dẹp không sai biệt lắm, sau đó Tương thị giúp thêm một tay, trước khi mấy người trở về đã chuẩn bị xong thức ăn, Lý Văn ôm Lý Đức ra, người một nhà an vị ở trên kháng ăn cơm, sau đó Tô thị và Tương thị cùng nhau thu dọn bát đũa đi phòng bếp, phòng bếp đã có nấm, thỏ hoang những đồ kia cũng đang chờ đợi họ đi xử lý.
Lý Đức bị ôm trở về trong phòng, Lý Noãn phát cho ba đứa bé mỗi người một miếng kẹo đường, ba đứa bé ăn xong rồi, đang ở trong sân chơi nhảy ô vuông.
Lý Noãn lấy thảo dược đã phơi tốt vào trong phòng, rồi lại đi tìm sàng trúc, ngồi ở trong sân, mượn ánh trăng sáng ngời thu dọn lại thảo dược, Lý Văn cũng tới giúp một tay.
"Đại ca, thương lượng với huynh chuyện này." Lý Noãn nghĩ thật lâu, cứ như vậy mà nói.
"Là chuyện nhị bá và nhị bá mẫu?" Mặc dù Lý Văn đang hỏi, cũng là giọng khẳng định.
"Ừm." Lý Noãn gật đầu, Lý Văn sẽ không nói chuyện, đợi nàng mở miệng.
Lý Noãn nhìn thảo dược trong tay suy nghĩ trong chốc lát, mới bỏ thảo dược vào trong cái sàng trúc, nhỏ giọng nói: "Đại ca, cha mẹ quá. . . . . . để ý đến tình thân, Lúc này nhà chúng ta mới có chút khởi sắc, đã có người tới cửa Đả Thu Phong*, chiếm tiện nghi, lần này muội đã cản lại nhưng lần sau chỉ sợ cũng không may mắn như vậy, hơn nữa, nếu sau này muội thật sự làm chuyện lớn, những người này, chỉ sợ cũng không chỉ muốn mấy miếng thịt mấy con gà rừng, còn không biết sẽ làm gì tới lừa gạt tống tiền chúng ta nữa."
(*Đả thu phong: ý là chỉ người dưới vỏ bọc của một mối quan hệ nào đó tới để lừa gạt nhận tiền.)
"Điểm này huynh cũng nghĩ vậy." Lý Văn gật đầu, giữa hai lông mày lộ ra chút lo lắng.
"Cho nên chúng ta phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện." Lý Noãn nói tiếp, "Cha mẹ tốt bụng, không biết cự tuyệt, Nhạc Nhạc và tam đệ còn nhỏ, không làm được chuyện, hai chúng ta thì phải vững tâm, quản nhà cho tốt. Không nên để những người đó cho rằng nhà chúng ta là nguyên nhân, ta thì phải cung cấp cho hắn, trong thiên hạ sẽ không đạo lý này. Cha mẹ cũng không thiếu bọn họ. Đại ca, huynh cảm thấy thế nào?"
"Nói thì nói như thế, chỉ sợ sẽ làm không dễ dàng như vậy, hôm nay lúc huynh chạy về. . . . . ." Lý Văn nói chuyện xảy ra trước bữa cơm tốt cho Lý Noãn nghe.
"Bên mẹ, muội sẽ để Nhạc Nhạc đi dò xét, cũng không sai biệt lắm là tình huống này." Lý Noãn nói, không hề nói ra suy đoán của nàng với Tô thị ra, "Trên đường về, muội luôn suy nghĩ, nên làm cái gì. Đại ca, cha mẹ chúng ta bị bệnh, còn là bệnh nặng, phải chữa trị, hơn nữa phải cho liều thuốc mạnh! Muội suy nghĩ, không nặng không nhẹ như chúng ta hôm nay, sợ rằng cũng không tính là gãi ngứa."
"Nên từ từ thôi." Vẻ mặt Lý Văn phức tạp lắc đầu, "Trước kia huynh nghe người ta đề cập tới mấy câu, lúc cha còn ở nhà cũ, tình cảnh cũng không tốt, nhưng thái độ của cha với nhà cũ bên kia, hình như còn vui vẻ, chuyện như vậy. . . . . . Có chút lạ."
"Hả?" Lý Noãn sửng sốt một chút, không khỏi kinh ngạc kêu một tiếng.
Trí nhớ của Lý Noãn trước kia lưu lại không tính là nhiều, về nhà cũ thì càng ít, trừ mơ hồ hiểu rõ tại sao trong nhà chỉ có ba mẫu đất, cũng chỉ nhớ năm năm trước, tình cảnh những thân thích kia mãi cứ tới cửa lừa gạt. Mà trong ấn tượng, mặc dù những thân thích kia lòng tham không đáy, thái độ với Tô thị và Lý Đức cũng không tệ, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là không tính đến chuyện những người kia lộ ra vẻ mắt hung dữ trước khi Lý Noãn tự sát.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Nhưng nghe giọng điệu của Lý Văn, hình như ngoại trừ lúc tách ra ở riêng bị huynh đệ lừa gạt gia sản, còn có rất nhiều chuyện nàng không biết.
Thấy ánh mắt Lý Noãn mê mang, Lý Văn ngẩng đầu nhìn ba đứa bé chơi nhảy ô vuông ở trong sân, nhíu mày nói: "Nhị muội, có phải muội quên chuyện mùa xuân hằng năm chúng ta đều phải chuẩn bị lễ năm mới cho nhà cũ rồi không?"
"Còn có chuyện như vậy?" Lý Noãn lập tức hỏi lại, cũng không phủ nhận sự thật nàng quên mất chuyện này, động tác thu dọn thảo dược cũng dừng lại.
"Tại sao vậy." Lý Nhạc nháy mắt, hỏi theo bản năng.
"Nhị bá của các con là nhị ca của cha các con, giống như Nhạc Nhạc và tam ca Nhạc Nhạc, nếu Nhạc Nhạc có thịt ăn, cũng sẽ cho tam ca ăn có đúng hay không? Hiện tại nhà chúng ta có ăn, cha các con cũng sẽ muốn cho huynh đệ của mình ăn, nếu Nhạc Nhạc nói không cho, cha các con sẽ khó chịu." Tô thị kiên nhẫn giải thích.
Vấn đề quan hệ phức tạp này, Lý Nhạc nghe cũng mơ hồ, liền ngơ ngác ồ một tiếng.
Lý Noãn ở bên cạnh nghe được thì 囧囧, bất đắc dĩ nhìn Tô thị, nói với ba đứa bé: "Nhạc Nhạc, tam đệ, Nguyên Nhi, đi, chúng ta về nhà ăn kẹo đường thôi."
Chuyện phát triển đến bây giờ, trong mắt Lý Noãn trên mặt Tô thị và Lý Đức đã bị dính lên mảnh giấy độc, hơn nữa còn là kịch độc, đã ăn sâu vào tận xương tủy, muốn giải độc, cũng không phải một sớm một chiều là chuyện có thể làm được, không gấp được.
Việc cấp bách, là phải nghĩ biện pháp khống chế hai người, không nên thả lỏng một chút nếu không độc sẽ phát tác, phương pháp giải độc, nàng còn phải bàn bạc kỹ hơn với Lý Văn.
Chỉ là từ lời nói và nét mặt của Tô thị, Lý Noãn cũng đã nhìn ra, Tô thị đối xử tử tế với những thân thích kia đều xuất phát từ Lý Đức.
Tất nhiên Tô thị nói đạo hiền thê lương mẫu, từ trong lòng Lý Đức coi trọng tình thân, Tô thị sẽ toàn lực ủng hộ ông ấy, hơn nữa dạy bọn nhỏ cũng phải làm như vậy. Tô thị cũng chưa từng đánh chửi con cái, cho dù là chuyện của Lý Noãn, Tô thị cũng không nổi giận nhiều, mà kéo trách nhiệm vào trên người mình, Tô thị như vậy, quả thật là một thê tử tốt, cũng là một người mẹ tốt, chân chính đảm đương nổi bốn chữ hiền thê lương mẫu.
Cũng không phải không nói, Tô thị như vậy, quá mức cổ hủ và cứng nhắc.
Cũng may Tô thị còn chưa đạt đến trình độ không có thuốc nào cứu được, hôm nay bà có thể để cho Tương thị tới báo tin, đã nói lên trong lòng bà cũng có chút phòng bị với những thân thích kia, chỉ là bà phòng bị hết sức có hạn, còn chưa đủ mạnh liệt, mục đích chỉ là vì bảo vệ Lý Noãn không bị phát hiện, để tránh Lý Noãn bị càng nhiều tổn thương hơn.
Chút phòng bị này, đối với những thân thích hung dữ kia mà nói, hiển nhiên không có sức chống cự, còn cần sức lực lớn cải tạo và tăng cường.
"Tốt!" Nghe đến có kẹo ăn, Lý Nhạc liền hoan hô một tiếng, rời khỏi lồng ngực Tô thị, chạy tới lôi kéo tay Lý Noãn, sau đó hai tỷ muội cầm tay nhau, thật vui vẻ đi vào trong nhà.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Lý An, Chu Nguyên cũng vui vẻ đi theo, Chu Nguyên mang gùi nhỏ, hơn phân nửa bên trong gùi đều là nấm.
"Mẹ, mẹ nhanh lên một chút." Lý An chạy, quay đầu lại nói một câu.
"Tới đây, đều đi chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã." Tô thị nhìn mấy đứa bé, lộ ra nụ cười vui vẻ, mang gùi Lý Văn để lại, đi theo mấy đứa bé trở về nhà.
Đi tới cửa viện, Lý Văn lập tức ra đón, trao đổi ánh mắt với Lý Noãn, trong mắt hai người đều rất bất đắc dĩ.
Mấy người đặt gùi ở trong sân, Tô thị nhốt con gà rừng vào trong lồng tre trong chuồng gia súc, Tương thị mang con thỏ chết và nấm vào trong bếp, sau đó cả nhà rửa tay, cùng nhau vào phòng trước.
Lúc Tô thị đi, thức ăn đã được dọn dẹp không sai biệt lắm, sau đó Tương thị giúp thêm một tay, trước khi mấy người trở về đã chuẩn bị xong thức ăn, Lý Văn ôm Lý Đức ra, người một nhà an vị ở trên kháng ăn cơm, sau đó Tô thị và Tương thị cùng nhau thu dọn bát đũa đi phòng bếp, phòng bếp đã có nấm, thỏ hoang những đồ kia cũng đang chờ đợi họ đi xử lý.
Lý Đức bị ôm trở về trong phòng, Lý Noãn phát cho ba đứa bé mỗi người một miếng kẹo đường, ba đứa bé ăn xong rồi, đang ở trong sân chơi nhảy ô vuông.
Lý Noãn lấy thảo dược đã phơi tốt vào trong phòng, rồi lại đi tìm sàng trúc, ngồi ở trong sân, mượn ánh trăng sáng ngời thu dọn lại thảo dược, Lý Văn cũng tới giúp một tay.
"Đại ca, thương lượng với huynh chuyện này." Lý Noãn nghĩ thật lâu, cứ như vậy mà nói.
"Là chuyện nhị bá và nhị bá mẫu?" Mặc dù Lý Văn đang hỏi, cũng là giọng khẳng định.
"Ừm." Lý Noãn gật đầu, Lý Văn sẽ không nói chuyện, đợi nàng mở miệng.
Lý Noãn nhìn thảo dược trong tay suy nghĩ trong chốc lát, mới bỏ thảo dược vào trong cái sàng trúc, nhỏ giọng nói: "Đại ca, cha mẹ quá. . . . . . để ý đến tình thân, Lúc này nhà chúng ta mới có chút khởi sắc, đã có người tới cửa Đả Thu Phong*, chiếm tiện nghi, lần này muội đã cản lại nhưng lần sau chỉ sợ cũng không may mắn như vậy, hơn nữa, nếu sau này muội thật sự làm chuyện lớn, những người này, chỉ sợ cũng không chỉ muốn mấy miếng thịt mấy con gà rừng, còn không biết sẽ làm gì tới lừa gạt tống tiền chúng ta nữa."
(*Đả thu phong: ý là chỉ người dưới vỏ bọc của một mối quan hệ nào đó tới để lừa gạt nhận tiền.)
"Điểm này huynh cũng nghĩ vậy." Lý Văn gật đầu, giữa hai lông mày lộ ra chút lo lắng.
"Cho nên chúng ta phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện." Lý Noãn nói tiếp, "Cha mẹ tốt bụng, không biết cự tuyệt, Nhạc Nhạc và tam đệ còn nhỏ, không làm được chuyện, hai chúng ta thì phải vững tâm, quản nhà cho tốt. Không nên để những người đó cho rằng nhà chúng ta là nguyên nhân, ta thì phải cung cấp cho hắn, trong thiên hạ sẽ không đạo lý này. Cha mẹ cũng không thiếu bọn họ. Đại ca, huynh cảm thấy thế nào?"
"Nói thì nói như thế, chỉ sợ sẽ làm không dễ dàng như vậy, hôm nay lúc huynh chạy về. . . . . ." Lý Văn nói chuyện xảy ra trước bữa cơm tốt cho Lý Noãn nghe.
"Bên mẹ, muội sẽ để Nhạc Nhạc đi dò xét, cũng không sai biệt lắm là tình huống này." Lý Noãn nói, không hề nói ra suy đoán của nàng với Tô thị ra, "Trên đường về, muội luôn suy nghĩ, nên làm cái gì. Đại ca, cha mẹ chúng ta bị bệnh, còn là bệnh nặng, phải chữa trị, hơn nữa phải cho liều thuốc mạnh! Muội suy nghĩ, không nặng không nhẹ như chúng ta hôm nay, sợ rằng cũng không tính là gãi ngứa."
"Nên từ từ thôi." Vẻ mặt Lý Văn phức tạp lắc đầu, "Trước kia huynh nghe người ta đề cập tới mấy câu, lúc cha còn ở nhà cũ, tình cảnh cũng không tốt, nhưng thái độ của cha với nhà cũ bên kia, hình như còn vui vẻ, chuyện như vậy. . . . . . Có chút lạ."
"Hả?" Lý Noãn sửng sốt một chút, không khỏi kinh ngạc kêu một tiếng.
Trí nhớ của Lý Noãn trước kia lưu lại không tính là nhiều, về nhà cũ thì càng ít, trừ mơ hồ hiểu rõ tại sao trong nhà chỉ có ba mẫu đất, cũng chỉ nhớ năm năm trước, tình cảnh những thân thích kia mãi cứ tới cửa lừa gạt. Mà trong ấn tượng, mặc dù những thân thích kia lòng tham không đáy, thái độ với Tô thị và Lý Đức cũng không tệ, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là không tính đến chuyện những người kia lộ ra vẻ mắt hung dữ trước khi Lý Noãn tự sát.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
Nhưng nghe giọng điệu của Lý Văn, hình như ngoại trừ lúc tách ra ở riêng bị huynh đệ lừa gạt gia sản, còn có rất nhiều chuyện nàng không biết.
Thấy ánh mắt Lý Noãn mê mang, Lý Văn ngẩng đầu nhìn ba đứa bé chơi nhảy ô vuông ở trong sân, nhíu mày nói: "Nhị muội, có phải muội quên chuyện mùa xuân hằng năm chúng ta đều phải chuẩn bị lễ năm mới cho nhà cũ rồi không?"
"Còn có chuyện như vậy?" Lý Noãn lập tức hỏi lại, cũng không phủ nhận sự thật nàng quên mất chuyện này, động tác thu dọn thảo dược cũng dừng lại.
Tác giả :
Tiêu Diêu Dương Dương