Lương Điền Mỹ Thương
Chương 23: Mời tiên sinh
Cháo gà nấm hương, cá kho chua ngọt, rau dại xào. . . . . .
Tổng cộng ba chay hai mặn, được bưng lên bàn bát tiên mài bóng góc cạnh, mặc dù món ăn không nhiều lắm, tuy nhiên phân lượng cũng rất đủ, mười mấy năm qua, món ăn hôm nay là một bữa cơm rất phong phú.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lúc dọn cơm, Tô thị bới cho mỗi người thêm một chén cháo nữa, một nhà tám người vây quanh bàn cơm, ăn cháo, ăn món ăn, gặm bánh màn thầu.
"Tam đệ, buổi chiều nay các đệ chạy đi đâu? Trở lại cũng không nhìn thấy người." Lý Noãn vừa ăn, vừa hỏi một câu.
"Ưmh. . . . . . Tối ngày hôm qua đại ca đánh thức đệ, dạy cho đệ mấy mặt chữ, để đệ và Nguyên ca còn có Nhạc Nhạc, ở trong phòng luyện tập." Miệng Lý An đầy thịt gà, mơ hồ nói không rõ.
Chu Nguyên cũng ở bên cạnh gật đầu nói: "Đệ sẽ viết tên của đệ, Noãn Nhi tỷ tỷ, buổi chiều đệ viết cho tỷ xem."
"Nhị tỷ, đại ca còn nói, hiện tại chúng đệ cũng chưa biết viết, cho nên bảo bọn đệ dùng que gỗ làm thành cán bút, chấm nước viết ở trên bàn, chờ sau này chúng đệ viết được, sẽ dùng bút mực viết trên giấy." Lý Nhạc ăn cá, cái miệng nhỏ nhắn nhơm nhớp bổ sung thêm một câu.
Ba đứa bé đều rất vui vẻ nói xong, bọn họ đều rất thích đọc sách viết chữ, hôm nay trừ ăn ra cơm trưa, những thời gian khác đều dùng để luyện tập viết chữ.
"Vậy cần phải luyện viết tốt, đợi đầu mùa xuân sang năm, tỷ tỷ mời tiên sinh cho các đệ, có được không?" Lý Noãn cười nói, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình, nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền mới được, ít nhất phải bảo đảm thu chi bình thường trong nhà, mục tiêu của nàng cũng không phải là ấm no, mà là muốn hoàn toàn thay đổi gia cảnh, làm người cả nhà sống một cuộc sống tốt hơn.
Tiền bạc bây giờ cũng còn ba trăm mười bốn lượng bạc, cộng thêm hai tám văn tiền.
Đối với nông hộ bình thường mà nói, đây tuyệt đối là một khoản của cải đáng giá, chỉ cần không phải thịt cá ăn, cộng thêm nhà mình trồng trọt, sống thật tốt đủ qua bảy tám năm, nhưng mục tiêu của Lý Noãn cũng không phải chừng này.
Dưới mắt mùa đông sẽ tới, một khi tuyết rơi, trong nhà sợ là sẽ rất lạnh.
Lúc trước trôi qua thế nào nàng mặc kệ, nhưng ngày mai phải mời người tới sửa chữa phòng ốc, mặc dù mua đốt than lò, thế nhưng chỉ là vật sưởi ấm phụ mà thôi, ngày trước trong nhà không biết nghĩ thế nào mà không xây kháng, cơ bản là hai người ngủ với nhau rồi sưởi ấm cho nhau, năm nay nhất định phải sửa kháng trước khi trời chuyển lạnh.
Quan trọng nhất là xây rộng hơn, theo ý tưởng của nàng, cần sửa cho các đệ đệ muội muội một sân viện để học tập, tên cũng đã lấy tốt rồi, gọi là "Thư Hương Viên". Ngoài ra còn phòng nàng chế thuốc, còn hầm chứa đồ nữa..., lúc này là không thể thiếu.
"Có thật không nhị tỷ?" Con ngươi Lý An sáng lên, sau đó lại lắc đầu nói, "Nhị tỷ, đệ nghe nói như vậy tốn rất nhiều bạc, để cho đại ca dạy cho chúng đệ, đại ca dạy rất tốt."
"Đúng vậy nhị tỷ, để đại ca dạy là được rồi." Lý Nhạc cũng hiểu chuyện gật đầu nói, mắt to vụt sáng.
Chu Nguyên buồn bực ăn cơm, trước đây thật lâu cậu đã đi tư thục, cho nên rất muốn đi học, nhưng cậu không muốn gia tăng gánh nặng cho Lý Noãn, vì vậy không biết nên nói gì.
"Nhị nha đầu, con và đại ca con kiếm chút tiền không dễ, nên xài tiết kiệm một chút, chúng ta như bây giờ, đã rất khá, người một nhà sống qua ngày, không nên lãng phí tiền tài." Tô thị là một người tiết kiệm, đối với chuyện lần này cũng ôm thái độ không đồng ý.
Lý Đức ở bên cạnh chất phác cười nói: "Liễu Nhi, ta cảm thấy Noãn Nhi nói đúng, Văn Nhi đã chậm trễ, không thể kéo theo lão tam và Nguyên Nhi chậm trễ, coi như chúng ta mời không nổi tiên sinh, chỉ cần sau này ăn tiết kiệm một chút, đưa hai đứa bé đi tư thục trấn trên vẫn được." Lời này hiển nhiên là đối đãi Chu Nguyên như con ruột.
"Nguyên Nhi cũng không cần đi học, để nó ở nhà đi theo giúp một tay làm chút chuyện, dùng sức." Tương thị vội vàng lắc đầu nói, những ngày sống chung này, bà biết trong nhà Lý Đức cũng không giàu có, không muốn làm cho bọn họ có thêm gánh nặng nặng hơn.
Nghe được Tương thị an bài thế này, lỗ mũi Chu Nguyên có chút chua xót, nhưng nghĩ đến người nhà này đều đối tốt với cậu, cũng gật đầu nói: "Cha, mẹ, nãi nãi nói đúng, con ở nhà làm việc, để tam đệ đi học."
Người một nhà của mình cũng phát biểu ý kiến của mình, duy chỉ có Lý Văn không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh gắp thức ăn ăn cơm.
So với hắn ai cũng rõ ràng, sau khi nhị muội “chết qua một lần", tính tình đã thay đổi, phàm là chuyện nàng muốn làm, có mười đầu bò cũng kéo không trở lại, hắn không phát biểu ý kiến, trên bản chất là không có gì khác biệt.
"Con nói mời tiên sinh là mời tiên sinh, cha, mẹ, Tương bà bà, nhà chúng ta không thiếu khoản tiền kia, thật đấy. Hơn nữa không chỉ tam đệ phải đi học, Nguyên Nhi và Nhạc Nhạc cũng phải đi học, chuyện mời tiên sinh con sẽ xử lý, các người cũng chớ để ý, cũng đừng khuyên con, chuyện như vậy cứ quyết định như thế." Thái độ Lý Noãn cường ngạnh nói, trái tim có chút buồn bực và bất đắc dĩ.
Nàng hiểu, mọi người đều là vì suy nghĩ cho nàng, nếu đổi lại là chuyện khác, nàng còn có thể hơi lui bước, nhưng chuyện này liên quan đến tương lai của ba đứa bé, sao có thể qua loa được?
Lý Noãn nhìn ra, không để cho đứa bé đi học nhất định chính là chuyện thương thiên hại lý. Dĩ nhiên, nếu như ba đứa bé không thích đi học, ngược lại là có thể thôi, nhưng rõ ràng bọn nó đều rất thích, tại sao có thể không để cho bọn nó đi học? Nhưng tư thục không thu nữ học sinh, cho nên nàng mới quyết định muốn mời tiên sinh dạy học.
Người một nhà cũng bị nét mặt của Lý Noãn hù dọa.
Ba đứa bé vội vàng ngoan ngoãn ăn cơm không lên tiếng, chỉ len lén nhìn Lý Noãn, trong lòng đều vui vẻ không thôi.
Tô thị với Lý Đức trao đổi ánh mắt, trong lòng đều rõ ràng là Lý Noãn quyết tâm muốn làm như vậy, nên không khuyên nữa.
Tiền của bọn nhỏ tự làm ra, tiêu thế nào là do chính bọn nhỏ quyết định, tiền này quả thật không tính là phung phí.
Tương thị đối với quyết định của người một nhà này, ngoài thỉnh thoảng nói một câu, trên cơ bản sẽ không tham dự, lúc này nghe được Lý Noãn nói như vậy, trong lòng hết sức phục tình, đồng thời cũng có chút lo lắng vấn đề tiền có đủ hay không.
Coi như mời tú tài tiên sinh bình thường nhất, bao ăn ở, tiền công trả mỗi tháng cho tiên sinh tối thiểu cũng phải hai lượng bạc, vẫn chưa tính ngày lễ ngày tết.
Lý Noãn nhìn nét mặt ba đại nhân kia, khóe miệng khẽ kéo ra, chỉ là chuyện mời một tiên sinh, có cần phải làm cho không khí nặng nề như vậy không chứ? Chỉ là nghĩ lại, Lý Noãn cũng hiểu, ở thời đại này, tiền bạc đối với một gia đình nông dân bình thường là của cải cực kỳ quan trọng, cho dù là một đồng, cũng sẽ không có người chấp nhận lãng phí, hơn nữa tiền mời tiên sinh dạy học, là tính theo ngân lượng.
Đều là nghèo khó gây họa! Lý Noãn âm thầm thở dài một tiếng, nói với ba đứa bé Lý An: "Ba người các đệ, nghiêm túc luyện chữ có nghe không, mấy ngày nữa tỷ muốn khảo sát các đệ, viết rất tốt, tỷ sẽ mua kẹo cho ăn. Nếu viết không tốt, sẽ bị đánh lòng bàn tay."
"Được được, Nhạc Nhạc nhất định viết rất tốt nhất!" Lý Nhạc lập tức hoan hô, miệng nhỏ nhắn còn nhai thịt ngồm ngoàm.
"Mới không phải, nhị tỷ, đệ viết tốt hơn Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc rất ngốc." Lý An ở bên cạnh phá, vẫn không quên nhét bánh màn thầu vào miệng.
Lý Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn, "Tam ca hư lắm, luôn ăn hiếp Nhạc Nhạc!"
Tổng cộng ba chay hai mặn, được bưng lên bàn bát tiên mài bóng góc cạnh, mặc dù món ăn không nhiều lắm, tuy nhiên phân lượng cũng rất đủ, mười mấy năm qua, món ăn hôm nay là một bữa cơm rất phong phú.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
Lúc dọn cơm, Tô thị bới cho mỗi người thêm một chén cháo nữa, một nhà tám người vây quanh bàn cơm, ăn cháo, ăn món ăn, gặm bánh màn thầu.
"Tam đệ, buổi chiều nay các đệ chạy đi đâu? Trở lại cũng không nhìn thấy người." Lý Noãn vừa ăn, vừa hỏi một câu.
"Ưmh. . . . . . Tối ngày hôm qua đại ca đánh thức đệ, dạy cho đệ mấy mặt chữ, để đệ và Nguyên ca còn có Nhạc Nhạc, ở trong phòng luyện tập." Miệng Lý An đầy thịt gà, mơ hồ nói không rõ.
Chu Nguyên cũng ở bên cạnh gật đầu nói: "Đệ sẽ viết tên của đệ, Noãn Nhi tỷ tỷ, buổi chiều đệ viết cho tỷ xem."
"Nhị tỷ, đại ca còn nói, hiện tại chúng đệ cũng chưa biết viết, cho nên bảo bọn đệ dùng que gỗ làm thành cán bút, chấm nước viết ở trên bàn, chờ sau này chúng đệ viết được, sẽ dùng bút mực viết trên giấy." Lý Nhạc ăn cá, cái miệng nhỏ nhắn nhơm nhớp bổ sung thêm một câu.
Ba đứa bé đều rất vui vẻ nói xong, bọn họ đều rất thích đọc sách viết chữ, hôm nay trừ ăn ra cơm trưa, những thời gian khác đều dùng để luyện tập viết chữ.
"Vậy cần phải luyện viết tốt, đợi đầu mùa xuân sang năm, tỷ tỷ mời tiên sinh cho các đệ, có được không?" Lý Noãn cười nói, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình, nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm nhiều tiền mới được, ít nhất phải bảo đảm thu chi bình thường trong nhà, mục tiêu của nàng cũng không phải là ấm no, mà là muốn hoàn toàn thay đổi gia cảnh, làm người cả nhà sống một cuộc sống tốt hơn.
Tiền bạc bây giờ cũng còn ba trăm mười bốn lượng bạc, cộng thêm hai tám văn tiền.
Đối với nông hộ bình thường mà nói, đây tuyệt đối là một khoản của cải đáng giá, chỉ cần không phải thịt cá ăn, cộng thêm nhà mình trồng trọt, sống thật tốt đủ qua bảy tám năm, nhưng mục tiêu của Lý Noãn cũng không phải chừng này.
Dưới mắt mùa đông sẽ tới, một khi tuyết rơi, trong nhà sợ là sẽ rất lạnh.
Lúc trước trôi qua thế nào nàng mặc kệ, nhưng ngày mai phải mời người tới sửa chữa phòng ốc, mặc dù mua đốt than lò, thế nhưng chỉ là vật sưởi ấm phụ mà thôi, ngày trước trong nhà không biết nghĩ thế nào mà không xây kháng, cơ bản là hai người ngủ với nhau rồi sưởi ấm cho nhau, năm nay nhất định phải sửa kháng trước khi trời chuyển lạnh.
Quan trọng nhất là xây rộng hơn, theo ý tưởng của nàng, cần sửa cho các đệ đệ muội muội một sân viện để học tập, tên cũng đã lấy tốt rồi, gọi là "Thư Hương Viên". Ngoài ra còn phòng nàng chế thuốc, còn hầm chứa đồ nữa..., lúc này là không thể thiếu.
"Có thật không nhị tỷ?" Con ngươi Lý An sáng lên, sau đó lại lắc đầu nói, "Nhị tỷ, đệ nghe nói như vậy tốn rất nhiều bạc, để cho đại ca dạy cho chúng đệ, đại ca dạy rất tốt."
"Đúng vậy nhị tỷ, để đại ca dạy là được rồi." Lý Nhạc cũng hiểu chuyện gật đầu nói, mắt to vụt sáng.
Chu Nguyên buồn bực ăn cơm, trước đây thật lâu cậu đã đi tư thục, cho nên rất muốn đi học, nhưng cậu không muốn gia tăng gánh nặng cho Lý Noãn, vì vậy không biết nên nói gì.
"Nhị nha đầu, con và đại ca con kiếm chút tiền không dễ, nên xài tiết kiệm một chút, chúng ta như bây giờ, đã rất khá, người một nhà sống qua ngày, không nên lãng phí tiền tài." Tô thị là một người tiết kiệm, đối với chuyện lần này cũng ôm thái độ không đồng ý.
Lý Đức ở bên cạnh chất phác cười nói: "Liễu Nhi, ta cảm thấy Noãn Nhi nói đúng, Văn Nhi đã chậm trễ, không thể kéo theo lão tam và Nguyên Nhi chậm trễ, coi như chúng ta mời không nổi tiên sinh, chỉ cần sau này ăn tiết kiệm một chút, đưa hai đứa bé đi tư thục trấn trên vẫn được." Lời này hiển nhiên là đối đãi Chu Nguyên như con ruột.
"Nguyên Nhi cũng không cần đi học, để nó ở nhà đi theo giúp một tay làm chút chuyện, dùng sức." Tương thị vội vàng lắc đầu nói, những ngày sống chung này, bà biết trong nhà Lý Đức cũng không giàu có, không muốn làm cho bọn họ có thêm gánh nặng nặng hơn.
Nghe được Tương thị an bài thế này, lỗ mũi Chu Nguyên có chút chua xót, nhưng nghĩ đến người nhà này đều đối tốt với cậu, cũng gật đầu nói: "Cha, mẹ, nãi nãi nói đúng, con ở nhà làm việc, để tam đệ đi học."
Người một nhà của mình cũng phát biểu ý kiến của mình, duy chỉ có Lý Văn không lên tiếng, vẻ mặt bình tĩnh gắp thức ăn ăn cơm.
So với hắn ai cũng rõ ràng, sau khi nhị muội “chết qua một lần", tính tình đã thay đổi, phàm là chuyện nàng muốn làm, có mười đầu bò cũng kéo không trở lại, hắn không phát biểu ý kiến, trên bản chất là không có gì khác biệt.
"Con nói mời tiên sinh là mời tiên sinh, cha, mẹ, Tương bà bà, nhà chúng ta không thiếu khoản tiền kia, thật đấy. Hơn nữa không chỉ tam đệ phải đi học, Nguyên Nhi và Nhạc Nhạc cũng phải đi học, chuyện mời tiên sinh con sẽ xử lý, các người cũng chớ để ý, cũng đừng khuyên con, chuyện như vậy cứ quyết định như thế." Thái độ Lý Noãn cường ngạnh nói, trái tim có chút buồn bực và bất đắc dĩ.
Nàng hiểu, mọi người đều là vì suy nghĩ cho nàng, nếu đổi lại là chuyện khác, nàng còn có thể hơi lui bước, nhưng chuyện này liên quan đến tương lai của ba đứa bé, sao có thể qua loa được?
Lý Noãn nhìn ra, không để cho đứa bé đi học nhất định chính là chuyện thương thiên hại lý. Dĩ nhiên, nếu như ba đứa bé không thích đi học, ngược lại là có thể thôi, nhưng rõ ràng bọn nó đều rất thích, tại sao có thể không để cho bọn nó đi học? Nhưng tư thục không thu nữ học sinh, cho nên nàng mới quyết định muốn mời tiên sinh dạy học.
Người một nhà cũng bị nét mặt của Lý Noãn hù dọa.
Ba đứa bé vội vàng ngoan ngoãn ăn cơm không lên tiếng, chỉ len lén nhìn Lý Noãn, trong lòng đều vui vẻ không thôi.
Tô thị với Lý Đức trao đổi ánh mắt, trong lòng đều rõ ràng là Lý Noãn quyết tâm muốn làm như vậy, nên không khuyên nữa.
Tiền của bọn nhỏ tự làm ra, tiêu thế nào là do chính bọn nhỏ quyết định, tiền này quả thật không tính là phung phí.
Tương thị đối với quyết định của người một nhà này, ngoài thỉnh thoảng nói một câu, trên cơ bản sẽ không tham dự, lúc này nghe được Lý Noãn nói như vậy, trong lòng hết sức phục tình, đồng thời cũng có chút lo lắng vấn đề tiền có đủ hay không.
Coi như mời tú tài tiên sinh bình thường nhất, bao ăn ở, tiền công trả mỗi tháng cho tiên sinh tối thiểu cũng phải hai lượng bạc, vẫn chưa tính ngày lễ ngày tết.
Lý Noãn nhìn nét mặt ba đại nhân kia, khóe miệng khẽ kéo ra, chỉ là chuyện mời một tiên sinh, có cần phải làm cho không khí nặng nề như vậy không chứ? Chỉ là nghĩ lại, Lý Noãn cũng hiểu, ở thời đại này, tiền bạc đối với một gia đình nông dân bình thường là của cải cực kỳ quan trọng, cho dù là một đồng, cũng sẽ không có người chấp nhận lãng phí, hơn nữa tiền mời tiên sinh dạy học, là tính theo ngân lượng.
Đều là nghèo khó gây họa! Lý Noãn âm thầm thở dài một tiếng, nói với ba đứa bé Lý An: "Ba người các đệ, nghiêm túc luyện chữ có nghe không, mấy ngày nữa tỷ muốn khảo sát các đệ, viết rất tốt, tỷ sẽ mua kẹo cho ăn. Nếu viết không tốt, sẽ bị đánh lòng bàn tay."
"Được được, Nhạc Nhạc nhất định viết rất tốt nhất!" Lý Nhạc lập tức hoan hô, miệng nhỏ nhắn còn nhai thịt ngồm ngoàm.
"Mới không phải, nhị tỷ, đệ viết tốt hơn Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc rất ngốc." Lý An ở bên cạnh phá, vẫn không quên nhét bánh màn thầu vào miệng.
Lý Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn, "Tam ca hư lắm, luôn ăn hiếp Nhạc Nhạc!"
Tác giả :
Tiêu Diêu Dương Dương