Lương Điền Mỹ Thương
Chương 19: Hiển linh
Dính vào vấn đề tiền bạc, mọi người đều bắt đầu lung lay ý định, lá gan lại lớn hơn không ít.
"Đúng vậy lão đại nhà Lý tứ, chúng ta dầu gì cũng là bà con cùng quê, ra ra vào vào đều gặp mặt không phải sao? Có biện pháp kiếm tiền cũng phải nói cho chúng ta biết mới phải chứ." Rất nhanh, đã có người mặt dày nói..
"Lão đại nhà Lý tứ, ngươi không thể như vậy, ta cũng là người Lý gia, ngươi coi như là biểu đệ bên ngoại của ta, có biện pháp kiếm tiền, ngươi cũng không thể che giấu, ngươi như vậy cũng quá không được rồi." Có người trơ mặt trèo lên bắt lấy thân thích, hơn nữa vừa ra khỏi miệng là chỉ trích, gã cũng không nghĩ lại, lúc nhà Lý tứ đói khổ, bọn họ đối xử với người ta thế nào.
Có người đi đầu, thì càng có nhiều thôn dân mở miệng hơn, có khẩn cầu, cũng có chanh chua, tóm lại chính là muốn hắn giao ra phương pháp kiếm tiền.
Lý Văn bất đắc dĩ thở dài, đi tới chỗ nhìn người như đang đuổi âm khí đi, thực ra nói với Giang đạo trưởng đang vểnh tai lên bên cạnh: "Giang đạo trưởng, ngài có biện pháp mời quỷ hồn của muội muội ta trở lại?"
"À?" Giang đạo trưởng run tay, không hiểu nhìn về phía Lý Văn.
Sắc mặt Lý Văn vô tội nói: "Aizz, thật ra là như vậy, ngày muội muội ta đi, báo mộng cho ta, bảo ta liên tục hai ngày đi đến trên sườn núi gần đây coi chừng, ta nghĩ muội muội bị chết đáng thương, có nguyện vọng chưa dứt, cho nên đi ngay. Vào buổi chiều ngày hôm trước, ta đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên một con gấu từ trong rừng lao ra, ta bị sợ đến bất tỉnh, kết quả chờ khi ta tỉnh lại, con gấu kia đã chết ở bên cạnh ta, ta muốn chính là thịt, nên kéo nó trở lại, đúng rồi, đêm hôm đó ta còn gặp được Vương Đông."
Nghe nói như thế, mọi người đều quay lại, tất cả đều nhìn về phía Vương Đông.
Vương Đông giống như nghĩ đến cái gì đó, cố gắng nuốt nước miếng nói: "Đúng vậy, ta... ta còn nhìn thấy bên cạnh Lý Văn, nhìn thấy nhị nha đầu nhà hắn."
Mọi người thấy bộ dạng Vương Đông không giống như nói láo, cũng nuốt nước miếng, âm thầm may mắn mình không thấy.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Lý Văn giống như không thấy vẻ mặt của bọn họ, trên mặt lộ ra mấy phần chán nản, tiếp tục nói: "Trở về, ta ăn cơm đi ngủ, muội muội lại báo mộng cho ta, bảo ta ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng mang con gấu đi vào trong huyện bán, có thể đổi một trăm lượng bạc."
Hít một hơi! Nghe đến nhiều tiền như vậy, tất cả mọi người đến hít một hơi khí lạnh, tạm thời lại quên mất sợ.
Đừng nói một trăm lượng bạc, dù là một lượng bạc, đó cũng là nhiều tiền!
Nhìn thấy vẻ mặt của người người, Lý Văn tiếp tục bày ra vẻ mặt thương cảm nói: "Nàng còn dặn dò ta, sau khi bán thịt gấu, phải lập tức tiêu hết bạc, cũng cứu giúp một đôi bà cháu về nhà, nếu không sẽ xảy ra tai họa. Cho nên, đêm hôm đó ta tìm Lý Trụ mượn xe trâu, ngày hôm sau đi huyện thành, quả nhiên bán một trăm lượng bạc! Cho nên, lập tức mua cho mỗi người trong nhà hai bộ đồ mới giày mới thật tốt, thêm chăn mới, lại mua những đồ vật còn thiếu trong nhà, vốn là cuối cùng còn dư lại hai lượng bạc, nghĩ đến nhị muội nói không thể mang về, ta lập tức cầm đi mua năm bình sứ trắng."
Nghe thấy hai lượng bạc mua năm bình sứ trắng, một đám người đều lộ ra vẻ mặt vô cùng nhức nhối.
Lão đại nhà Lý Tứ thật sự quá xa xỉ, mua nhiều thịt trở về cũng tốt hơn! Nhà người bình thường đều dùng hũ, bình sứ trắng chỉ có người nhà phú quý mới dùng, chính là đẹp mắt, phía trên có thêm nắp đậy, giá tiền cao hơn cái hũ không biết bao nhiêu lần!
Không lâu lắm, Tô thị đi ra lần nữa, cầm trong tay một hộp gỗ, đi tới đưa cho Giang đạo trưởng nói: "Đạo trưởng, nha đầu nhà ta hiển linh mang tiền cho nhà đã tiêu hết rồi, chỗ ta hiện không có bạc trắng, chỉ có đồ này trị giá hơn hai lượng bạc, xin đạo trưởng nhận lấy."
"Phu nhân và công tử có lòng. Yên tâm đi, bần đạo sẽ làm phép siêu độ cho nhị cô nương, để nàng đi đầu thai vào gia đình tốt." Trong mắt Giang đạo trưởng lóe lên tham lam, vẻ mặt chính nghĩa nhận lấy, thoáng mở ra liếc mắt nhìn, lập tức đổi cả xưng hô.
"Không được... Giang đạo trưởng, ngài hãy gọi nhị nha đầu nhà Lý tứ trở lại một lần nữa." Đột nhiên có một thôn dân hô lên, chỉ thiếu chút nữa là nói để cho nàng hiển linh đưa tiền.
Trở lại? Ông ta đi nơi nào đào ra quỷ hồn cho bọn họ? Đừng nói ông ta không gọi được, coi như biết, ông ta tuyệt đối cũng sẽ không đáp ứng.
Đây chính là chuyện hư hại âm đức!
Khóe miệng Giang đạo trưởng co giật, quay đầu lớn tiếng quát: "Hồ đồ! Các ngươi có biết là đang khinh nhờn người chết hay không! Nhị cô nương đã đi, hơn nữa tâm nguyện đã xong, hồn phách của nàng cũng sẽ rất nhanh chuyển thế đầu thai, lén lút ở nhân gian mấy ngày nay chính là cực hạn, nếu mạnh mẽ triệu nhị cô nương về, sợ là sẽ phải hao tổn tinh thần của nàng mất, đến lúc đó xin quỷ dễ dàng đưa quỷ khó khăn, náo loạn không tốt sẽ bị âm hồn quấn thân, tặng luôn cả mạng nhỏ! Chuyện thương thiên hại lý thế này, bần đạo sẽ không làm!"
Bị âm hồn quấn thân, còn là dã quỷ mất ý thức, trời ơi, vậy còn có thể sống sao?!
Lúc này mọi người sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, cũng không dám mở miệng nữa.
Thu vẻ mặt của đám người này vào trong mắt, trong lòng Lý Văn sung sướng, trên mặt lại lộ ra thất vọng, nói: "Đáng tiếc, ta và cha mẹ còn muốn gặp nhị muội một lần."
Tô thị xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía mọi người, nhìn như bị nói đến chuyện đau lòng, không muốn ở trước mặt mọi người luống cuống, nhưng thật ra là vì che giấu nụ cười —— Noãn Nhi và Văn Nhi có nhiều mưu đồ, cách chỉnh người này cũng có thể nghĩ ra được.
Lúc nãy bà đi vào, thứ nhất là vì cầm cây trâm, thứ hai là thông báo cho Lý Nhạc, Lý An không nên ra ngoài, để tránh nói chuyện đổ bể.
Nhà bọn họ không giống người khác, nhìn từ bên ngoài có mấy cái cửa, giống như là độc lập, bên trong lại có cửa nhỏ thông nhau.
Về phần Tương thị và Chu Nguyên, hai người đều rất yên phận, nếu như bọn họ đi ra, chỉ cần thông báo một tiếng, bọn họ cũng sẽ không mở miệng.
"Phu nhân và công tử không cần đau lòng, mặc dù nhị cô nương có chút sai lầm, nhưng tâm địa lại thiện lương, đợi bần đạo cầu phúc thay nàng, đời sau tất nhiên là một thiên kim nhà giàu." Giang đạo trưởng cầm chỗ tốt của người ta, nói đến lời hay tất nhiên cố hết sức rồi, lúc trước "lỗi lầm lớn" cũng trở thành "có chút sai lầm", "Đi âm tào địa phủ chịu hình phạt" cũng đổi thành “tâm địa thiện lương, kiếp sau phú quý".
"Vậy thì cám ơn Giang đạo trưởng rồi." Tô thị trở lại bình thường, nhỏ giọng nói một câu cám ơn, sau đó lại quay đầu lại nói với thôn dân mang vẻ mặt phẫn nộ rời đi, "Hôm nay phiền toái mọi người thay nha đầu nhà ta mời đạo trưởng, tránh cho đi phí chuyến này, tất cả mọi người cũng lưu lại tên, đợi ta bảo Văn Nhi đưa cho mỗi nhà các ngươi hai cân lúa mì."
Chuyện này thật đúng là thay đổi hoàn toàn.
Hiển nhiên một đám người cũng không nghĩ đến, bọn họ sáng sớm tới cửa gây chuyện, đắc tội người một nhà Lý tứ, có thể được chỗ tốt, đều sửng sốt, sau đó lập tức chen lấn nói tên họ lên.
.
Mặc dù hai cân lúa mì không tính là nhiều, nhưng cũng là thương thực một ngày của nhà người bình thường, tuyệt đối không ít tính toán.
Đợi đến khi đuổi toàn bộ mọi người đi, Lý Văn đóng cửa lại, Lý Noãn mới đi từ trong phòng củi ra, Tương thị ra ngoài chuẩn bị giúp làm cơm, lại phát hiện thức ăn trong phòng bếp đã sớm làm xong, thầm nghĩ hôm sau phải dậy sớm một chút. Cũng không phải bà còn khúc mắc, bà thật sự xem mình là người trong nhà, mới phát giác mình già rồi, không thể làm việc gì, nấu cơm cũng không phải vấn đề.
Đi ra khỏi phòng bếp đi tới đằng trước sân, lập tức nghe được Lý Văn hỏi Lý Noãn: "Noãn Nhi, hiện tại nên nói cho đại ca, tại sao muội muốn làm như vậy?"
"Đúng vậy lão đại nhà Lý tứ, chúng ta dầu gì cũng là bà con cùng quê, ra ra vào vào đều gặp mặt không phải sao? Có biện pháp kiếm tiền cũng phải nói cho chúng ta biết mới phải chứ." Rất nhanh, đã có người mặt dày nói..
"Lão đại nhà Lý tứ, ngươi không thể như vậy, ta cũng là người Lý gia, ngươi coi như là biểu đệ bên ngoại của ta, có biện pháp kiếm tiền, ngươi cũng không thể che giấu, ngươi như vậy cũng quá không được rồi." Có người trơ mặt trèo lên bắt lấy thân thích, hơn nữa vừa ra khỏi miệng là chỉ trích, gã cũng không nghĩ lại, lúc nhà Lý tứ đói khổ, bọn họ đối xử với người ta thế nào.
Có người đi đầu, thì càng có nhiều thôn dân mở miệng hơn, có khẩn cầu, cũng có chanh chua, tóm lại chính là muốn hắn giao ra phương pháp kiếm tiền.
Lý Văn bất đắc dĩ thở dài, đi tới chỗ nhìn người như đang đuổi âm khí đi, thực ra nói với Giang đạo trưởng đang vểnh tai lên bên cạnh: "Giang đạo trưởng, ngài có biện pháp mời quỷ hồn của muội muội ta trở lại?"
"À?" Giang đạo trưởng run tay, không hiểu nhìn về phía Lý Văn.
Sắc mặt Lý Văn vô tội nói: "Aizz, thật ra là như vậy, ngày muội muội ta đi, báo mộng cho ta, bảo ta liên tục hai ngày đi đến trên sườn núi gần đây coi chừng, ta nghĩ muội muội bị chết đáng thương, có nguyện vọng chưa dứt, cho nên đi ngay. Vào buổi chiều ngày hôm trước, ta đang chuẩn bị về nhà, đột nhiên một con gấu từ trong rừng lao ra, ta bị sợ đến bất tỉnh, kết quả chờ khi ta tỉnh lại, con gấu kia đã chết ở bên cạnh ta, ta muốn chính là thịt, nên kéo nó trở lại, đúng rồi, đêm hôm đó ta còn gặp được Vương Đông."
Nghe nói như thế, mọi người đều quay lại, tất cả đều nhìn về phía Vương Đông.
Vương Đông giống như nghĩ đến cái gì đó, cố gắng nuốt nước miếng nói: "Đúng vậy, ta... ta còn nhìn thấy bên cạnh Lý Văn, nhìn thấy nhị nha đầu nhà hắn."
Mọi người thấy bộ dạng Vương Đông không giống như nói láo, cũng nuốt nước miếng, âm thầm may mắn mình không thấy.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Lý Văn giống như không thấy vẻ mặt của bọn họ, trên mặt lộ ra mấy phần chán nản, tiếp tục nói: "Trở về, ta ăn cơm đi ngủ, muội muội lại báo mộng cho ta, bảo ta ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng mang con gấu đi vào trong huyện bán, có thể đổi một trăm lượng bạc."
Hít một hơi! Nghe đến nhiều tiền như vậy, tất cả mọi người đến hít một hơi khí lạnh, tạm thời lại quên mất sợ.
Đừng nói một trăm lượng bạc, dù là một lượng bạc, đó cũng là nhiều tiền!
Nhìn thấy vẻ mặt của người người, Lý Văn tiếp tục bày ra vẻ mặt thương cảm nói: "Nàng còn dặn dò ta, sau khi bán thịt gấu, phải lập tức tiêu hết bạc, cũng cứu giúp một đôi bà cháu về nhà, nếu không sẽ xảy ra tai họa. Cho nên, đêm hôm đó ta tìm Lý Trụ mượn xe trâu, ngày hôm sau đi huyện thành, quả nhiên bán một trăm lượng bạc! Cho nên, lập tức mua cho mỗi người trong nhà hai bộ đồ mới giày mới thật tốt, thêm chăn mới, lại mua những đồ vật còn thiếu trong nhà, vốn là cuối cùng còn dư lại hai lượng bạc, nghĩ đến nhị muội nói không thể mang về, ta lập tức cầm đi mua năm bình sứ trắng."
Nghe thấy hai lượng bạc mua năm bình sứ trắng, một đám người đều lộ ra vẻ mặt vô cùng nhức nhối.
Lão đại nhà Lý Tứ thật sự quá xa xỉ, mua nhiều thịt trở về cũng tốt hơn! Nhà người bình thường đều dùng hũ, bình sứ trắng chỉ có người nhà phú quý mới dùng, chính là đẹp mắt, phía trên có thêm nắp đậy, giá tiền cao hơn cái hũ không biết bao nhiêu lần!
Không lâu lắm, Tô thị đi ra lần nữa, cầm trong tay một hộp gỗ, đi tới đưa cho Giang đạo trưởng nói: "Đạo trưởng, nha đầu nhà ta hiển linh mang tiền cho nhà đã tiêu hết rồi, chỗ ta hiện không có bạc trắng, chỉ có đồ này trị giá hơn hai lượng bạc, xin đạo trưởng nhận lấy."
"Phu nhân và công tử có lòng. Yên tâm đi, bần đạo sẽ làm phép siêu độ cho nhị cô nương, để nàng đi đầu thai vào gia đình tốt." Trong mắt Giang đạo trưởng lóe lên tham lam, vẻ mặt chính nghĩa nhận lấy, thoáng mở ra liếc mắt nhìn, lập tức đổi cả xưng hô.
"Không được... Giang đạo trưởng, ngài hãy gọi nhị nha đầu nhà Lý tứ trở lại một lần nữa." Đột nhiên có một thôn dân hô lên, chỉ thiếu chút nữa là nói để cho nàng hiển linh đưa tiền.
Trở lại? Ông ta đi nơi nào đào ra quỷ hồn cho bọn họ? Đừng nói ông ta không gọi được, coi như biết, ông ta tuyệt đối cũng sẽ không đáp ứng.
Đây chính là chuyện hư hại âm đức!
Khóe miệng Giang đạo trưởng co giật, quay đầu lớn tiếng quát: "Hồ đồ! Các ngươi có biết là đang khinh nhờn người chết hay không! Nhị cô nương đã đi, hơn nữa tâm nguyện đã xong, hồn phách của nàng cũng sẽ rất nhanh chuyển thế đầu thai, lén lút ở nhân gian mấy ngày nay chính là cực hạn, nếu mạnh mẽ triệu nhị cô nương về, sợ là sẽ phải hao tổn tinh thần của nàng mất, đến lúc đó xin quỷ dễ dàng đưa quỷ khó khăn, náo loạn không tốt sẽ bị âm hồn quấn thân, tặng luôn cả mạng nhỏ! Chuyện thương thiên hại lý thế này, bần đạo sẽ không làm!"
Bị âm hồn quấn thân, còn là dã quỷ mất ý thức, trời ơi, vậy còn có thể sống sao?!
Lúc này mọi người sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, cũng không dám mở miệng nữa.
Thu vẻ mặt của đám người này vào trong mắt, trong lòng Lý Văn sung sướng, trên mặt lại lộ ra thất vọng, nói: "Đáng tiếc, ta và cha mẹ còn muốn gặp nhị muội một lần."
Tô thị xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía mọi người, nhìn như bị nói đến chuyện đau lòng, không muốn ở trước mặt mọi người luống cuống, nhưng thật ra là vì che giấu nụ cười —— Noãn Nhi và Văn Nhi có nhiều mưu đồ, cách chỉnh người này cũng có thể nghĩ ra được.
Lúc nãy bà đi vào, thứ nhất là vì cầm cây trâm, thứ hai là thông báo cho Lý Nhạc, Lý An không nên ra ngoài, để tránh nói chuyện đổ bể.
Nhà bọn họ không giống người khác, nhìn từ bên ngoài có mấy cái cửa, giống như là độc lập, bên trong lại có cửa nhỏ thông nhau.
Về phần Tương thị và Chu Nguyên, hai người đều rất yên phận, nếu như bọn họ đi ra, chỉ cần thông báo một tiếng, bọn họ cũng sẽ không mở miệng.
"Phu nhân và công tử không cần đau lòng, mặc dù nhị cô nương có chút sai lầm, nhưng tâm địa lại thiện lương, đợi bần đạo cầu phúc thay nàng, đời sau tất nhiên là một thiên kim nhà giàu." Giang đạo trưởng cầm chỗ tốt của người ta, nói đến lời hay tất nhiên cố hết sức rồi, lúc trước "lỗi lầm lớn" cũng trở thành "có chút sai lầm", "Đi âm tào địa phủ chịu hình phạt" cũng đổi thành “tâm địa thiện lương, kiếp sau phú quý".
"Vậy thì cám ơn Giang đạo trưởng rồi." Tô thị trở lại bình thường, nhỏ giọng nói một câu cám ơn, sau đó lại quay đầu lại nói với thôn dân mang vẻ mặt phẫn nộ rời đi, "Hôm nay phiền toái mọi người thay nha đầu nhà ta mời đạo trưởng, tránh cho đi phí chuyến này, tất cả mọi người cũng lưu lại tên, đợi ta bảo Văn Nhi đưa cho mỗi nhà các ngươi hai cân lúa mì."
Chuyện này thật đúng là thay đổi hoàn toàn.
Hiển nhiên một đám người cũng không nghĩ đến, bọn họ sáng sớm tới cửa gây chuyện, đắc tội người một nhà Lý tứ, có thể được chỗ tốt, đều sửng sốt, sau đó lập tức chen lấn nói tên họ lên.
.
Mặc dù hai cân lúa mì không tính là nhiều, nhưng cũng là thương thực một ngày của nhà người bình thường, tuyệt đối không ít tính toán.
Đợi đến khi đuổi toàn bộ mọi người đi, Lý Văn đóng cửa lại, Lý Noãn mới đi từ trong phòng củi ra, Tương thị ra ngoài chuẩn bị giúp làm cơm, lại phát hiện thức ăn trong phòng bếp đã sớm làm xong, thầm nghĩ hôm sau phải dậy sớm một chút. Cũng không phải bà còn khúc mắc, bà thật sự xem mình là người trong nhà, mới phát giác mình già rồi, không thể làm việc gì, nấu cơm cũng không phải vấn đề.
Đi ra khỏi phòng bếp đi tới đằng trước sân, lập tức nghe được Lý Văn hỏi Lý Noãn: "Noãn Nhi, hiện tại nên nói cho đại ca, tại sao muội muốn làm như vậy?"
Tác giả :
Tiêu Diêu Dương Dương