Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 98

Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung

Chương 98

Sau khi cùng các vị nam chủ hữu hảo giao lưu kế hoạch giết nữ hoàng trùng tộc xong, Diệp Chi Châu trực tiếp từ bỏ ý tưởng ngồi ngốc với người yêu, logout chạy tới diễn đàn châm ngòi thổi gió. Vì thế phong trào lật tẩy Tĩnh Thục đại thần vốn không có cái mới nên nhiệt độ đã hơi giảm xuống lần thứ hai nóng lên, bởi vì tin tức lần này có liên quan đến ích lợi của người chơi game, cho nên nhiệt tình của các người chơi phá lệ tăng vọt.

Trò đùa thật lớn: Kỳ thật tôi cũng chú ý tới một chuyện, nếu tự chúng ta dựa theo công thức làm ra đồ ăn sau khi ăn xong sẽ không có trạng thái tiêu cực, nhưng sao Tĩnh Thục đại thần lại có nhỉ?

Vợ ơi anh yêu em: Mọi người có phát hiện không, đồ ăn của Tĩnh Thục sau khi ăn xong sẽ có cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, qua một lát lại biến mất, giống như hít ma túy ấy.

Thiên sứ の cánh: Lầu trên nói bậy! Đồ ăn của Tĩnh thục bảo bảo ăn vào thấy thoải mái đó là bởi vì trù nghệ của cô ấy tốt, mấy người chính là ghen tị! Là nói bậy! Là ngậm máu phun người! Đoạt công thức của Tĩnh Thục bảo còn chưa đủ sao, mấy người còn muốn nói xấu bảo bảo nhà tôi, mấy người vẫn còn là người hả!

……

Não tàn uống thuốc: Trước kia lúc tôi luyện trù nghệ cũng có ý nghĩ viển vông định bỏ thêm mấy đồ vật rớt từ trên người quái vào, lúc ấy thành phẩm làm ra cũng mang độc cùng trạng thái tiêu cực. Đồ ăn của Tĩnh Thục đại thần ăn xong cũng có trạng thái tiêu cực, hay là bởi vì cô ta cũng bỏ thêm mấy đồ vật rớt từ trên người quái vào?

Tiểu trong suốt hơi hoảng sợ: Tôi cá năm xu, tuyệt đối là như vậy! Tôi có khá nhiều bạn bè làm đồ ăn cùng ăn qua đồ ăn của Tĩnh Thục, hương vị khác nhau đến vi diệu, khí vị cũng kém rất nhiều! Càng đáng sợ hơn chính là, trong hiện thực tôi còn đến Quân Tử Các ăn cơm, tuy rằng chỉ ăn một lần, nhưng thật sự có một loại cảm giác nhẹ nhàng, sau khi ăn xong tôi còn không cảm thấy cảm giác này có gì bất thường cả, cho đến khi chuyện này ồn ào tôi mới ý thức được là có vấn đề, quả thực đáng sợ!

Mỗi ngày nhìn kéo xé: Tĩnh Thục đại thần đi ra mau ~ kéo xé cô kìa ~ mỗi ngày trên diễn đàn đều nói đến cô sao lại vẫn luôn không xuất hiện a ~



Thiên sứ の cánh: Tôi đã tới Quân Tử Các ăn cơm nhiều lần, một chút vấn đề cũng không có! Mấy người đều là ngậm máu phun người!

Sa châu hữu thụ diệp: Chắc cô không có tới nhà hàng chủ quản ở B thị rồi. Bởi vì tôi thường xuyên đi công tác nên đồ ăn của các chi nhánh của Quân Tử Các cơ bản đều dùng qua, chỉ có riêng nhà hàng chủ quản khi ăn sẽ có cảm giác kì lạ. Lần trước tôi tới đó đúng lúc thấy một khách nhân đẩy cửa bỏ đi, hình như là vì vị khách nhân kia có cái mũi rất tốt, ngửi ra mùi đồ ăn có vấn đề, bị ghê tởm nên chạy mất.

Ha hả: Chẳng lẽ Quân Tử Các do Tĩnh Thục đại thần mở trong hiện thực cũng bỏ thêm sâu vào đồ ăn sao? Mẹ nó! Đồ ăn trong game có thêm sâu cùng lắm là rơi vào trạng thái tiêu cực, nhưng trong hiện thực chính là xảy ra án mạng a!

Các người chơi kinh hãi, sau đó nhiệt tình bát quái tăng vọt lần nữa, nhưng lần này trừ bỏ hưng phấn bát quái cùng hiếu kỳ ra, càng nhiều hơn chính là phẫn nộ khi bị xâm phạm ích lợi cùng với không thể tin. Diệp Chi Châu nhìn bình luận điên cuồng nhảy múa, vừa lòng đăng xuất ra khỏi các acc nhỏ, lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau cậu không vào game, mà là đi tới nhà hàng của cha nhân vật chính. Bởi vì bị con gái chèn ép quan hệ, hơn mười khách sạn của ông đã bị đóng cửa, hiện giờ chỉ còn lại hai cái, nhân viên cũng sa thải gần hết. Trước kia là ông chủ lớn bận tối tăm mặt mũi nhưng hiện tại lại rất nhàn rỗi, mỗi ngày ở nhà hàng của mình chạy việc, giúp đỡ vợ con.

Lúc Diệp Chi Châu đến ông Quân đang cầm máy tính bảng xem diễn đàn game, mày nhăn lại, biểu tình ngưng trọng.

“Ông chủ Quân." Cậu đứng ở trước mặt đối phương, trực tiếp đưa danh thiếp, “Xin chào, tôi là Phù Hi Minh, hiện là người phụ trách Phù Gia Viên, tôi muốn thỉnh giáo chút chuyện về con gái ngài là Quân Thục Tĩnh." Sau khi phát hiện nội dung kịch bản phần lớn đều không giống với hiện thật, cậu liền nghĩ đến người của Quân gia bị nhân vật chính xử lý đầu tiên. Khi thấy những acc nhỏ của nhân vật chính bôi đen mẹ kế cùng em gái, cậu hoài nghi chuyện nhân vật chính bị cha xem nhẹ bị mẹ kế chèn ép bị em gái khi dễ trong kịch bản tất cả đều là giả.

Cha Quân ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó khoát tay với nhân viên đang chuẩn bị lại đây tiếpkhách, nhận danh thiếp nhìn nhìn, đột nhiên thở dài, “Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì …… Phù Gia Viên biến thành như bây giờ đều do con tôi làm hại, cũng tại tôi không dạy con tốt …… Đi thôi, đi tới ghế lô phía trên rồi nói."

Diệp Chi Châu có chút ngoài ý muốn với thái độ hiền lành của ông, nghe vậy gật gật đầu, theo ông đi lên lầu.

Cha Quân tên là Quân Thần Quang, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ở giới ăn uống B thị coi như là một truyện kỳ nhỏ. Đã từng là một ông chủ lớn trải qua thăng trầm của cuộc đời, tâm tính lại càng thêm ôn hòa, hành động giống như một ông chủ của nhà hàng nhỏ, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo. Ông dẫn Diệp Chi Châu vào chỗ ngồi, có chút ngại ngùng nói, “Trong nhà hàng tương đối loạn, hy vọng Phù tiên sinh đừng để ý, kỳ thật chi nhánh này cũng sẽ bị bán đi, tôi chuẩn bị mang vợ con về quê, con gái nhỏ của tôi thân thể không tốt, cần phải tĩnh dưỡng."

Con gái nhỏ? Diệp Chi Châu tiếp nhận trà cha Quân đưa tới, trong đầu lật xem tư liệu về em gái của nhân vật chính – Quân Trân Chân. Quân Trân Chân là sinh viên đại học của một trường danh tiếng, nhỏ hơn nhân vật chính hai tuổi, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi. Về sau bởi vì câu dẫn nam chủ không thành bị nữ chủ đánh bại. Việc học hoang phế, bị phán định có bệnh tâm thần, thân thể nhanh chóng biến kém, trong kịch bản cuối cùng Quân Trân Chân còn nhiễm ma túy, cuối cùng qua đời do hít ma túy quá liều.

Cậu chuyển chuyển ly trà, châm chước một chút rồi hỏi, “Bệnh của con gái ngài …… có phải triệu chứng chính là làn da xanh xao, ý thức thường xuyên không tỉnh táo, trí lực thoái hóa, hành vi điên cuồng thường xuyên nói mê sảng không?"

Quân Thần Quang sửng sốt, “Phù tiên sinh làm sao biết ……" Ông chưa từng tiết lộ bệnh của con gái ra bên ngoài, người khác hỏi liền lấy cớ là bị xe đụng bị thương xương cốt, cần phải tĩnh dưỡng mấy tháng.

“Tôi biết bệnh này phải trị như thế nào, thậtkhông dám dấu diếm, trước khi tôi đến có hỏi thăm qua tình huống gia đình của ngài, chứng bệnh của con ngài tôi không phải là lần đầu tiên thấy đâu." Cậu dùng tinh thần lực, khiến ngữ khí trở nên ôn hòa thân mật, “Xin hỏi tôi có thể đi tới xem con gái ngài được không?"

Quân Thần Quang dẫn cậu đi tới một tiểu khu thanh tĩnh gần với nhà hàng, vừa đi vừa nói, “Bởi vì tính toán về quê, cho nên tôi đã bán hết bất động sản, chỗ này là tôi thuê, tầng lầu hơi cao, không có thang máy, mong Phù tiên sinh bỏ qua cho."

Diệp Chi Châu vội vàng tỏ vẻ không có việc gì, hảo cảm với cha Quân lại tăng thêm một tầng. Một người tri kỷ thân mật như vậy, thật sự không giống như là người bỏ mặc con gái.

Đi theo cha Quân đến lầu bảy, sau khi mở cửa ra đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang bưng một chén canh từ phòng bếp đi ra.

“Tiểu Vi, có khách này." Cha Quân nói với người phụ nữ trung niên kia, sau đó chuyển hướng sang Diệp Chi Châu, “Vị này chính là vợ tôi, Kim Vi."

Diệp Chi Châu mỉm cười nhìn gương mặt hiền lành của Kim Vi lên tiếng chào hỏi, sau đó tinh tế đánh giá đối phương, yên lặng ở trong lòng đặt một dấu chấm hỏi thật to về tình tiết mẹ kế ác độc trong kịch bản.

Tính cách của Kim Vi giống với diện mạo của bà, rất ôn nhu hiền lành. Sau khi bà biết lí do Diệp Chi Châu đến đây thì do dự một hồi, trước đến phòng con gái dọn dẹp một chút rồi mới mở cửa để hai người đi vào, lo lắng nói rằng, “Gần đây tình trạng của Trân Chân càng ngày càng xấu, tôi rất lo lắng …… Phù tiên sinh, ngài thật sự từng thấy loại bệnh giống Trân Chân sao?"

[Quét hình hoàn tất, nội tạng bị trùng độc xâm nhập, tuổi thọ chỉ còn ba năm, áp dụng đan dược: Cửu thanh vạn lộ đan cùng thập toàn đại bổ hoàn.]

Diệp Chi Châu trấn an Kim Vi vài câu, nhìn về phía Quân Trân Chân nằm ở trên giường ánh mắt tan rã không ngừng lời vô nghĩa, tâm trầm xuống, bước lên phía trước đút cho cô một viên thuốc an thần. Đợi đối phương nhắm mắt lại an ổn ngủ đi, cậu xoay người nhìn cha Quân cùng Kim Vi, lấy đan dược ra cho bọn họ nhìn, cẩn thận giải thích về dược hiệu, sau đó hỏi bọn họ có đồng ý cho con gái uống không.

Cha Quân hơi do dự, Kim Vi lại trực tiếp gật đầu đồng ý, đối với ánh mắt không đồng ý của cha Quân, giọng nói của bà mang theo một tia tuyệt vọng, “Trân Chân hiện giờ như vậy …… một chút hy vọng này vẫn hơn bị hành hạ kéo dài."

Cha Quân nghe vậy trầm mặc, xoay người đi ra cửa phòng, ngầm đồng ý với Diệp Chi Châu.

Hệ thống vẫn luôn cấp lực trước sau như một, đan dược xuống bụng không bao lâu thì sắc mặt Quân Trân Chân liền tốt lên, cha Quân kinh ngạc, Kim Vi nhịn không được che miệng lại kích động khóc lên, xoay người lại quỳ xuống trước mặt Diệp Chi Châu, “Cám ơn, cám ơn, bệnh viện vẫn không tìm ra căn bệnh của Trân Chân, chỉ nói con bé dị ứng với thứ gì đó, nhưng bị dị ứng làm sao có thể biến thành như vậy ….. Con gái lớn đã rời nhà trốn đi không có tin tức rồi, nếu con gái nhỏ lại xảy ra chuyện gì, tôi thật sự không biết nên sống thế nào nữa ……"

Diệp Chi Châu bước lên đỡ lấy bà, chuyển đề tài sang Quân Thục Tĩnh, " Con gái lớn rời nhà trốn đi? Là chỉ Quân Thục Tĩnh hiện tại đang làm bà chủ của Quân Tử Các sao? Lần này tôi đến chính là muốn ….."

“Bà chủ của Quân Tử Các?" Kim Vi sửng sốt, không tự giác ngắt lời cậu, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía Quân Thần Quang, “Thần Quang, bà chủ của Quân Tử Các là sao?"

Quân Thần Quang nghiêng đầu không nhìn bà, thấp giọng nói, “Tiểu Vi, kỳ thật… Quân Tử Các chính là do Thục Tĩnh mở ……"

“Cái gì?!" Kim Vi kinh hãi, tiến lên kéo tay ông gấp gáp nói, “Cho nên từ trước đến nay Thục Tĩnh vẫn luôn ở cùng một thành phố với chúng ta? Anh, sao anh lại gạt em! Em vẫn luôn lo lắng con bé ở bên ngoài sống không tốt, mà anh lại ……"

Diệp Chi Châu nhướng mày, kinh ngạc cùng lo lắng trên mặt Kim Vi tuyệt đối không phải giả bộ, cho nên sự thật là …… Cậu gẩy gẩy cái gương nhỏ trong túi, ở trong lòng nói rằng, “Thông Thiên, lần này tư liệu của mày có bug siêu to a."

Thông Thiên động động đôi cánh giả, lựa chọn im lặng là vàng.

Trong lúc đợi Quân Trân Chân tỉnh lại, Diệp Chi Châu cùng cha Quân và Kim Vi hàn huyên tán gẫu một phen, sau đó biết một mớ chuyện hoàn toàn không được nhắc tới trong kịch bản.

Nhân vật chính bị tật từ trong bụng mẹ, nhưng cô vẫn có thể bước đi, nhưng nhân vật chính chính cảm thấy dáng vẻ bước đi của cô rất khó coi, cho nên nhất định muốn ngồi xe lăn. Sau đó vì ngồi xe lăn quá lâu, cơ bắp ở chân thoái hóa, dần dần liền thật sự không thể bước đi được nữa.

Truyện được edit và post duy nhất tại:https://shiye91.wordpress.com/.

Kim Vi kết hôn với cha Quân khi nhân vật chính được một tuổi, sau khi kết hôn bà vẫn luôn coi nhân vật chính như con ruột của mình, cho dù sau này có thêm hai đứa con của mình, bà vẫn đối đãi với nhân vật chính tận tâm như cũ, thậm chí bởi vì thân thể nhân vật chính không tốt, còn thiên vị cô hơn. Kim Vi cũng quả thật không cho phép nhân vật chính tiến vào phòng bếp, nguyên nhân cũng không phải giống như trong kịch bản là sợ nhân vật chính học được trù nghệ đoạt gia nghiệp, mà là lo lắng cô thương tổn đến chính mình. Vả lại nhân vật chính mười mấy tuổi đến thời kì phản nghịch không lo học hành, trộm hút thuốc, không biết làm sao lại đem thân thể phá hủy, phòng bếp khói dầu quá lớn, Kim Vi lo lắng cô hít khói dầu lại thương tổn đến thân thể, nên về sau không cho phép cô vào phòng bếp.

Về phần giam giữ nhân vật chính không cho nhân vật chính đến trường, có ý định dưỡng phế nhân vật chính lại là càng vô căn cứ. Kim Vi vì tiền đồ của cô có thể nói là nát tâm, hàng năm giúp nhân vật chính mời gia sư không được mười người thì cũng có tám người, nhưng nhân vật chính không thích học, không muốn đến trường cũng không muốn học với gia sư, về sau lại cùng Kim Vi đối nghịch, còn cố ý quyến rũ gia sư nam, Kim Vi chỉ đành đổi toàn bộ gia sư thành nữ.

“Có lẽ là không có thiên phú học tập gì thật, Thục Tĩnh thi tốt nghiệp trung học hai lần mới đậu, đại học thi không nổi, về sau con bé liền từ bỏ, cả ngày núp ở trong phòng chơi game, còn đòi chúng tôi mua cho một bộ thiết bị game gì đó." Kim Vi thở dài, “Trân Chân không nỡ nhìn con bé suy sút, nói vào vài câu …… Sau đó chúng tôi nghĩ biện pháp để Thục Tĩnh vào học viện nghệ thuật, từ nhỏ con bé đã thích vẽ, chúng tôi định tiếp tục đào tạo sâu cho nó, về sau có thể làm hoạ sĩ, đến lúc đó chúng tôi lại mở cho nó một phòng tranh …… Nhưng không nghĩ tới con bé lại chống đối, rời nhà trốn đi."

Quân Thần Quang vỗ vỗ tay bà, lắc đầu thở dài, “Không trách em, mấy năm nay anh ……"

“Quả thật không trách mẹ được." Góc cửa phòng bị đẩy ra, Quân Trân Chân vẫn suy yếu dựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lùng, “Cha, cha nghĩ vì sao việc kinh doanh trong nhà lại đột nhiên biến kém đến khó hiểu như vậy, tất cả đều là do chị ta làm! Tâm của chị ta đã sớm thối rữa rồi! Ngày xảy ra chuyện con tới trung tâm thành phố mua đồ, nhìn thấy chị ta cùng một người đàn ông vui vẻ cười nói bước ra từ một cửa tiệm trang sức, cha có biết lúc ấy con có bao nhiêu khiếp sợ với vui mừng không? Chị ta thật sự bước đi! Dùng hai chân của mình bước đi! Con đi lên muốn khuyên chị ta về nhà, kết quả …… A, kết quả chị ta thiếu chút nữa giết chết con! Cho đến lúc đó con mới biết được, chị ta vẫn luôn hận mẹ, cũng hận con cùng em trai! Còn có cha nữa, chị ta cảm thấy cha bất công xem nhẹ chị ta, cho nên chị ta muốn hủy diệt toàn bộ sự nghiệp mà cha luôn lấy làm kiêu ngạo!"

Cha Quân cùng Kim Vi nghe vậy thì kinh hãi, Diệp Chi Châu thì mở tư liệu điên cuồng lật, sau đó hung hăng vẽ một dấu X rõ to trên đó.

“Trân Chân, con nói Thục Tĩnh muốn giết con?" Kim Vi đứng dậy đi qua đỡ lấy cô, thanh âm có chút run rẩy, “Cho nên con, bệnh của con ….."

“Là chị ta hạ độc con!" Hốc mắt Quân Trân Chân chậm rãi biến hồng, vừa giận lại vừa ủy khuất, “Chị ta nói con thích làm đẹp, thích mặc váy kích thích chị ta, cho nên chị ta muốn làm con biến dạng, muốn cho con chậm rãi biến thành một kẻ điên người người chán ghét, chết đi trong thống khổ. Mẹ, mẹ không biết lúc ấy vẻ mặt chị ta có bao nhiêu đáng sợ …… Chị ta là chị của con a, là người chị cùng con lớn lên a, tại sao chị ta có thể làm như vậy chứ ……"

Kim Vi ôm lấy cô, trong mắt nhiễm tia mờ mịt, hốc mắt cũng dần dần đỏ, không biết nên làm sao đối mặt với chân tướng do con gái nói ra.

Sắc mặt cha Quân trở nên trắng bệch, hai tay dùng sức siết lại, trong mắt vẫn mang theo tia không thể tin, “Sao lại như vậy …… sao lại là Thục Tĩnh chứ ….. Nhà hàng của cha, bệnh của con, nó …… cha chỉ cho là nó không muốn dựa dẫm chúng ta, muốn tự mình phấn đấu ……"

Ba người qua một hồi lâu mới tỉnh táo lại, Quân Trân Chân thu thập xong cảm xúc nhìn về phía Diệp Chi Châu, nói rằng, “Tôi biết anh, thiếu gia Phù gia, sau khi tôi trúng độc một lát sau thì ý thức mới mơ hồ, cho nên nghe được cuộc nói chuyện của Quân Thục Tĩnh cùng người khác. Trong tay chị ta có một phần bí phương, đều là các loại sâu làm thành độc, lúc ấy chị ta rất vui vẻ, nói là dựa vào bí phương này rốt cuộc ép Phù gia không xoay người được, tôi nhớ rõ chị ta gọi người kia là ông chủ Vương. Phù thiếu gia, cám ơn anh đã cứu tôi, nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể ngăn cản chị ta lại, không để chị ta tiếp tục hại người nữa, những loại độc đó không phải là thứ tốt gì. Bất kể anh muốn đối phó chị ta như thế nào, tôi đều nguyện ý giúp anh."

Cha Quân nghe vậy miệng giật giật, nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản. Hôm nay Kim Vi bị kích thích quá lớn, tựa vào một bên vẻ mặt mờ mịt ngơ ngẩn.

Diệp Chi Châu nhìn phản ứng của ba người, ở trong lòng thở dài một tiếng, nói rằng, “Yên tâm, tôi sẽ không để cho cô ta tiếp tục hại người đâu." Không ngờ nhân vật chính ở thế giới này lại hãm hại luôn cả người nhà, thật sự là ……

Lại thêm ba ngày trôi qua, nhân vật chính ở trên diễn đàn đã thối không ngửi được, trở thành đối tượng người người hô đánh. Ở trong game, tên của nhân vật chính đã triệt để biến mất ở bảng xếp hạng tài phú. Trong hiện thực, sinh ý của Quân Tử Các rung chuyển mấy lần, đóng cửa mấy nhà, trừ bỏ nhà hàng ở B thị, mấy chi nhánh còn mở cửa kinh doanh vô cùng thảm đạm. Bởi vì khuếch trương quá nhanh, sau lại mất đi đại bộ phận sinh ý cùng với nguồn cung ở game, tài chính của Quân Tử Các lung lay sắp đổ, lúc nào cũng ở tình trạng gần bị chặt đứt.

Dựa vào Thích Hưng nằm vùng, Diệp Chi Châu nắm giữ rõ ràng tình trạng của nữ chủ hiện nay trong tay.

“Đám người Dư Giang Ba từ chối cấp tiền cho Quân Thục Tĩnh?" Cậu đổi tay cầm điện thoại, vươn tay cầm chuột máy tính, “Đã xảy ra chuyện gì? Đường Dạ cùng Sử Triết cũng từ chối luôn sao?" Đường Dạ là người bị đồ ăn của nữ chủ độc hại nhiều nhất, Sử Triết lại là đại công thần giúp nữ chủ chữa khỏi chân, tình cảm hai người đối với nữ chủ cũng sâu hơn so với những người khác.

“Cũng từ chối." Thích Hưng dừng một chút, bổ sung thêm, “Mấy ngày hôm trước em hẹn bọn họ đến Phù Gia Viên ăn cơm, sau khi ăn xong nghe nói Đường Dạ đau bụng hai ngày, trên người Sử Triết nổi mẩn đỏ, mấy người khác ít nhiều gì cũng có chút không thoải mái. Anh …… chú ý một chút, gần đây bọn họ khá thù hận Phù Gia Viên đó."

Vì cố gắng giải độc cho rất nhiều người, sắp tới tất cả đồ ăn trong Phù Gia Viên đều bỏ thêm đan dược, tình trạng của nhóm nam chủ như vậy là biểu hiện bình thường khi được giải độc. Diệp Chi Châu dừng động tác trên chuột máy tính, cười lạnh, “Giải độc cho bọn họ mà còn hận tôi, đều sống đủ rồi đúng không?"

Thích Hưng có chút xấu hổ ho khan hai cái, yếu ớt nói rằng, “Em sẽ giải thích cho bọn họ, hẳn là bọn họ cũng dần cảm giác được thân thể tốt lên."

Diệp Chi Châu liếc mắt xem thường, trực tiếp cúp điện thoại, dùng tên thật của Quân Trân Chân đăng bài.

Bài post của Quân Trân Chân vừa ra, trên diễn đàn game bùng nổ lần nữa—— không ngờ phong trào lật tẩy Tĩnh Thục đại thần lại từ trong game kéo ra đến hiện thực, vả lại người lật tẩy lại dùng thân phận thật, sự thật không ngừng rơi xuống, quả thực là vở kịch lớn của năm, rất kích thích!

Tám giờ tối, Diệp Chi Châu ngồi ở bên ngoài phó bản, đúng giờ toàn bộ nhóm nam chủ đều login, cậu dùng lệnh triệu tập đội hữu, sau đó một đám giống như củ cải xuất hiện tại trước mắt, cậu mở công năng chung nhóm, lại mở diễn đàn, “Giết nữ hoàng trùng tộc yêu cầu phải có 50 người hợp tác với nhau, tôi còn mời một ít đại thần khác, trong lúc chờ bọn họ tới, chúng ta xem bát quái đi. A đúng rồi, tôi còn chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, mọi người nếm thử a, đều là giúp tăng trạng thái."

Cát Luật khoác acc nhỏ thứ n mặt lạnh đưa đồ ăn cho nhóm nam chủ đang ngây người, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Ăn đi, ăn xong thì phải làm việc cho tốt."

Nhóm nam chủ: “……"

“Thái độ tốt chút coi, đừng ăn dấm bậy!" Diệp Chi Châu dùng sức vỗ anh một cái, mở bài post của Quân Trân Chân, ngừng vài giây sau lại tắt đi, “Phó bản lần này tôi cũng gọi Tĩnh Thục đại thần, nhìn bát quái của chính chủ hình như không tốt lắm, chúng ta đổi cái khác vậy."

Thích Hưng cạn lời liếc cậu một cái, vừa nãy dừng vài giây bọn họ đều đã thấy được hết rồi, mở ra rồi lại tắt đi, còn không phải cố ý câu dẫn lòng hiếu kỳ của bọn họ sao.

Quả nhiên, vài vị nam chủ khác sau khi nhìn tiêu đề bài post thì đều biến sắc. Bởi vì bình thường bận rộn, thời gian bọn họ chơi game khá ít, lướt diễn đàn càng là vô duyên. Đối với bát quái vẫn dừng ở trình độ “Tĩnh Thục làm đồ ăn có vấn đề, sinh ý bị ảnh hưởng", mà mấy chữ “có ý định mưu sát, đồ ăn mang độc" lóe lên khi nãy thật sự là có lực đánh vô cùng lớn.

Đã ăn qua đồ ăn của Phù Gia Viên, đầu óc của nhóm nam chủ đã không còn bị tê liệt nhanh chóng tóm lấy mồi câu Diệp Chi Châu ném xuống, liếc mắt nhìn nhau, để Dư Giang Ba thay mặt nói rằng, “Cứ xem bài post lúc nãy đi, Tĩnh Thục là bạn bè của chúng tôi, chúng tôi cũng tương đối để ý nội dung của nó."

Cát Luật rút đao, “Ăn xong sẽ cho mấy người nhìn."

Nhóm nam chủ: “……"

Diệp Chi Châu kéo người yêu về, mở lại bài post kia, “Vậy trước khi Tĩnh Thục đại thần lại đây, chúng ta xem cái này vậy." Cá đã cắn câu, lưới đã giăng xong, chỉ còn chờ nhân vật chính nhào tới đây thôi.

Vui sướng lấy hồn kì trong một lần gì đó, thật chờ mong mà!

Cát Luật nhìn ánh mắt cậu giống như lóe lục quang, mặt càng đen, nghiêng người ngăn trở cậu nhìn về phía nhóm nam chủ, âm trầm nói, “Em cảm thấy bọn họ đẹp hơn anh hả?"

Cái thùng dấm này! Diệp Chi Châu liếc mắt xem thường, đưa tay ôm mặt anh, “Cái mặt giả này có gì đẹp chứ, có bản lĩnh anh dùng mặt thật đi!"

【Bạn tốt của ngài acc nhỏ 007 đã logout.】

Diệp Chi Châu: “……"

【Bạn tốt của ngài GM Luật đã online.】

Không khí vặn vẹo một trận, Cát Luật một thân hồng bào chuyên dụng cho GM xuất hiện ở trước mặt cậu, trực tiếp duỗi cánh tay kéo cậu vào trong ngực, cùng cậu mắt đối mắt, mũi đối mũi, cùng nhau hô hấp, “Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cho phép em nhìn anh."

Nhóm nam chủ rối rít cúi đầu, nhìn đồ ăn trong tay …… Hình như có một loại đồ ăn đặc biệt tên là thức ăn cho chó thì phải?

Khuôn mặt yêu nghiệt phối với hồng bào tao khí, độ đẹp trai này …… Diệp Chi Châu không hề rụt rè ôm lấy người yêu, chảy nước miếng đầm đìa, “Nhìn chứ  nhìn chứ! Chỉ nhìn anh! Anh là đẹp nhất!"

Cát Luật mỉm cười, nhóm nam chủ thì bị nghẹn thức ăn chó.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại