Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 73
Diệp Chi Châu mới vừa đi ra cửa đã bị nam tử trung niên đuổi theo tới, đối phương trừng mắt nhìn cậu một cái, nói lời khó nghe hết cái này lại đến cái nọ, cậu không thèm quan tâm đến, chỉ mở tư liệu sắp xếp lại nội dung kịch bản.
Một khắc sau hai người tới viện tử của Thân lão thái thái, nam tử trung niên đứng ở cửa viện, người dẫn đường cho cậu đổi thành một tiểu nha hoàn diện mạo thanh tú. Có lẽ là trang phục của cậu quá mức kinh động, nha hoàn kia luôn lén nhìn cậu.
“Cái kia ….."
Diệp Chi Châu chuyển tầm mắt từ màn ảnh sang chỗ khác, nhìn về phía tiểu nha hoàn muốn nói lại thôi.
Tiểu nha hoàn tránh tầm mắt của cậu, do dự một chút, thấp giọng nói, “Trong phòng lão phu nhân đang có khách, ngài ….. Ngài không nên ……" Nói xong chỉ chỉ y phục của cậu, thanh âm càng đè thấp, “Có cần nô tì giúp ngài lấy một cái áo khoác mới không?"
Không ngờ tiểu nha hoàn này tâm tính thiện lương như vậy. Cậu mỉm cười với đối phương, sau đó từ trong không gian lấy ra viên trân châu nhỏ đưa qua, ôn thanh nói, “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, cho dù ta có mặc như thế nào, lão phu nhân cũng sẽ không để ý."
Trong mắt tiểu nha hoàn mang theo cảm thông, đẩy trân châu cậu đưa tới trở về, lắc đầu, “Ngài cũng là người đáng thương ….. Kỳ thật thiếu gia là người tốt, đáng tiếc ……" Nói xong cúi đầu, khôi phục bộ dáng kính cẩn như lúc đầu.
Thiếu gia là người tốt? Diệp Chi Châu nhướng nhướng mày, thu hồi trân châu, cẩn thận ghi nhớ diện mạo nha hoàn này rồi nhìn về phía chính phòng đã gần ngay trước mắt.
Trong phòng rất náo nhiệt, trừ bỏ Thân lão thái thái ngồi phía trên, bên dưới còn có vài vị phu nhân ăn diện phú quý cùng với tiểu thư và ca nhi quần áo tinh xảo.
Diệp Chi Châu vào cửa nhìn bọn họ, thấy bọn họ giả bộ đang nói chuyện phiếm không thấy được mình, trong lòng cười lạnh một tiếng, nói thẳng ra, “Lão phu nhân, hưu thư ở đâu, ta lấy rồi đi liền, đừng ở đây phô trương thanh thế cho ta nhìn, vô dụng thôi."
Lão phu nhân đang lãnh đạm với cậu nghe vậy biểu tình cứng đờ hết hồn, sau đó mặt liền biến đen, nhìn về phía cậu cả giận nói, “Ngươi học quy củ này ở đâu ra! Mời ma ma dạy gần một năm, sao nói chuyện vẫn là dáng vẻ vô lễ thô lỗ như thế kia! Nhìn tóc cùng quần áo của ngươi coi, người khác còn tưởng Thân gia ta khắt khe với con dâu ‘quý giá’ đấy!"
Mời ma ma về dạy? Là kẻ mà cả ngày chỉ nhìn chằm chằm nguyên chủ chép tam tòng tứ đức, không xong không cho ăn cơm sao?
“Vậy mà còn chưa khắt khe sao?" Cậu sửa lại tay áo, lạnh lùng nói, “Có con dâu ‘quý giá’ nhà ai bị nhốt ở các lâu, mỗi ngày đưa ba bữa cơm giống như cho sủng vật ăn, sau đó giấu cái thang để lên xuống đi, rồi phái hạ nhân độc ác đến coi chừng không? Về phần mái tóc cùng quần áo của ta, là do đồ vật của Thân gia ngài không tốt đấy chứ, ngài soi mói để làm gì."
Lão phu nhân không nghĩ tới cậu sẽ tranh luận, tức giận vỗ bàn nói rằng, “Làm càn! Đỗ ma ma, đè nó lại cho ta, vả miệng!"
Lại là vả miệng?
Diệp Chi Châu hừ lạnh một tiếng, mượn tay áo che cây kiếm đồ chơi lấy từ trong không gian ra, trực tiếp đặt lên cổ một vị phu nhân bên cạnh, quát, “Để ta xem hôm nay ai dám đụng đến ta!" Trong khoảng thời gian nguyên chủ gả đến Thân gia đã được Thân lão thái thái triệu kiến ba lượt, mỗi lần đều bị gây sức ép khiến nguyên chủ bệnh nặng một trận. Nếu như là ở hiện đại, rõ ràng là ngược đãi thân thể cùng tinh thần! Hiện giờ đối phương còn muốn giở trò cũ, không có cửa đâu!
Trong phòng lập tức vang lên tiếng hét, Thân lão thái thái sợ tới mức té trên ghế, lạc giọng hô, “Hộ vệ! Hộ vệ! Người đâu, mau bắt lấy tiện nhân to gan lớn mật này cho ta, loạn côn đánh chết!"
Có ma ma gan lớn rục rịch lại đây, Diệp Chi Châu thấy thế trực tiếp từ trong không gian lấy ra một túi bột phấn ném vào trong không khí, sau đó thu hồi kiếm đồ chơi, mỉm cười, “Ta vừa mới rải thuốc độc, muốn chết thì cứ tiếp tục bước qua đây. Hiện tại …… có phải người bị dính bột phấn cảm thấy thân thể lạnh lạnh, tinh thần giống như bị kích động đúng không?"
Hai vị phu nhân đứng gần cậu cùng ba ma ma nghe vậy vội vàng phủi bột phấn trên người xuống, sau đó nhận thấy được làn da mình bắt đầu lạnh thì sắc mặt biến đến trắng bệch, có một vài người tố chất tâm lý không tốt thì trực tiếp đảo trắng mắt một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
“Các ngươi tốt nhất nên bình tĩnh lại, cảm xúc càng kích động thì độc tính phát tác càng nhanh." Đi đến cái ghế ngồi xuống, cậu lại lấy ra một túi bột phấn quơ quơ, nhìn về phía Thân lão phu nhân, “Lão thái thái, ta cũng không phải là làm khó ngài, ngài cho ta hưu thư, ta liền cho ngài giải dược, giao dịch này rất có lời đúng không? Nếu ngài cứ chấp mê bất ngộ còn muốn tiếp tục tra tấn ta để mua vui cho đám khách nhân của ngài, vậy thì dễ thôi, mọi người cùng nhau chết, dù sao ta chỉ là một thứ tử gả thay, không có quý bằng các phu nhân tiểu thư thiếu gia kia."
Thân lão thái thái vừa tức lại vừa sợ, lại không muốn bị tên tiểu bối bình thường tùy ý bắt chẹt kia uy hiếp, quả quyết cự tuyệt yêu cầu của cậu, “Muốn hưu thư? Không có khả năng! Đình Uy một ngày còn chưa tốt, ngươi vẫn là dâu của Thân gia ngày đó!"
Quả nhiên là thế, Diệp Chi Châu ở trong lòng cười lạnh. Thân lão thái thái mê tín lại bá đạo, muốn từ tay bà ta lấy được hưu thư quả thật rất khó!
“Dâu của Thân gia?" Cậu mở bột phấn ra, dùng đầu ngón tay lấy một ít rồi nắn vuốt, “Thiên địa không lạy, gia phả không vào, ngay cả mặt mũi của Thân Đình Uy ta cũng chưa thấy qua thì là dâu như thế nào?" Lúc trước bởi vì Thân gia sợ bị nói là xung hỉ, hơn nữa thời gian vội vàng, cho nên hôn nhân của hai nhà Trâu Thân rất điệu thấp. Sau khi bị lộ chuyện gả thay, Thân gia càng không vui vẻ nói cho người khác việc kết hôn này, dùng rất nhiều sức lực đè ép toàn bộ tin tức bên ngoài xuống. Hiện giờ đã gần một năm trôi qua, người biết nội tình tất cả đều kiêng kị thế lực Thân gia mà giả bộ mất trí nhớ ngậm miệng không nhắc đến, mà những dân chúng bình thường ngay cả cơ hội để biết sự thật cũng không có, đều bị tin tức giả giả thật thật do Thân gia thả ra lừa gạt.
Thân lão thái thái ôm ngực làm dáng vẻ muốn té xỉu.
Khi Diệp Chi Châu vào cửa vẫn luôn mở công năng quét hình của hệ thống, biết thân thể của bà ta cực kỳ khỏe mạnh, không có khả năng bị dọa đến như thế, liền bình chân như vại nhìn bà ta diễn kịch, chậm rãi vẫy ít “độc dược" vào trong không khí, nói rằng, “Có phải bây giờ các người đều cảm thấy mệt mỏi đúng không? Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không cảm giác được bất cứ cái gì nữa."
Các tiểu thư, ca nhi nhát gan sợ đến khóc toáng lên, người gan lớn thì giống như cố gắng đứng lên mắng cậu, có người làm bộ muốn đánh cậu. Diệp Chi Châu đặt trường kiếm trước người, yên lặng uống trà. Lầu các giống nhà giam kia cậu tuyệt đối sẽ không trở về, cậu cũng không muốn ngốc ở Thân phủ nữa, chỉ có thể ủy khuất các bạn nhỏ này một chút. Quậy xong trận này cậu còn phải chuẩn bị đi Trâu phủ gây sức ép, nhân vật chính muốn tiếp tục dùng thân phận Trâu Tình sống thoải mái sao, nằm mơ đi!
Trong phòng, tiếng khóc tiếng mắng vang tới trời, ngoài phòng đã có hộ vệ vội vàng chạy tới.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Thân lão thái thái nắm rất rõ ràng thời gian để hộ vệ nhà mình tới đây, nhanh chóng trấn định lại, phản uy hiếp nói rằng, “Trâu Thanh, ta khuyên ngươi nên thức thời tự quỳ xuống giao giải dược ra đây, bằng không khi thật sự động tay động chân, một ca nhi như ngươi không chiếm được tiện nghi gì đâu."
“Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi." Diệp Chi Châu mỉm cười, “Cùng lắm thì chỉ là một cái mạng, thay vì để ngài giày xéo đến chết, chi bằng kéo thêm vài người chôn cùng làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền. Không phải là ngài muốn lưu cho ta cái mạng để xung hỉ cho tôn tử của ngài sao? Vậy ngài đoán coi, nếu ta chết trước, vậy tôn tử của ngài có thể trường mệnh trăm tuổi không? Nghe nói người có bát tự tương hợp thì số mệnh sẽ dây dưa cùng một chỗ, sẽ ảnh hưởng đến thọ mệnh lẫn nhau đấy."
“Câm miệng!" Nghe cậu kéo đến trên người tôn tử, Thân lão thái thái lập tức bùng nổ, “Đừng có cầm cái mệnh tiện của ngươi so với Đình Uy! Ngươi không xứng!"
Thái độ Diệp Chi Châu càng lạnh hơn, “Có phải tất cả con dâu của ngài đều là mệnh tiện đúng không? Chỉ có mệnh nhi tử cùng tôn tử của ngài mới là bảo bối. Như thế nào, tra tấn chết con dâu của ngài còn chưa đủ sao, ngài còn muốn tra tấn chết đứa cháu dâu trên danh nghĩa này nữa hả?" Trong kịch bản, Thân gia lão thái thái làm không ít chuyện thiếu đạo đức, quân phụ của Thân Đình Uy chính là bị lão thái thái này giày xéo đến chết trong thời tiết lạnh giá, Thân tướng quân cùng Thân Đình Uy bị chữ hiếu đè nặng không thể làm gì lão thái thái nên dứt khoát chạy tới biên quan, ngốc ở đó ba năm rưỡi, không có hoàng đế triệu kiến tuyệt đối không hồi kinh.
Chuyện bức tử con dâu là vùng cấm của Thân lão thái thái, vừa giẫm liền nổ, đúng lúc này hộ vệ cầm vũ khí vội vàng đuổi tới, bà ta lập tức la the thé, “Bắt tiện nhân này lại cho ta! Đâm mù hai mắt đánh gãy hai chân của nó rồi đưa đến Câu Lan viện đi! Giết nó cho ta!"
Bọn hộ vệ nghe vậy vội vàng tiến lên bắt người, Diệp Chi Châu thản nhiên liếc họ một cái, lấy ra một viên thuốc bóp nát, sau đó dùng tinh thần lực vây quanh bọn họ, chậm rãi nói, “Bây giờ các ngươi rất mệt mỏi, ngủ đi." Mùi thuốc tản ra trong không khí, sau đó được tinh thần lực bao bọc chui vào mũi bọn hộ vệ, chỉ trong nháy mắt, bọn hộ vệ trước đó còn hùng hổ liền mềm oặt ngã trên mặt đất, nhắm mắt lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Sợ sẽ thật sự dọa hỏng những tiểu thư cùng ca nhi vô tội, cậu còn “tri kỷ" đưa ít thuốc qua, “dỗ" bọn họ ngủ thiếp đi.
Thân lão thái thái bị chuyển biến này làm sợ tới mức hoảng hốt, cả kinh kêu lên, “Yêu quái! Yêu quái! Ngươi, ngươi rốt cuộc dùng yêu pháp gì! Người đâu, mau tới, kéo yêu vật này xuống! Kéo xuống!"
Cậu phủi hết cặn thuốc trên tay xuống, mỉm cười, “Lão thái thái, hưu thư này, ngài viết hay là không viết?"
“Ngươi đừng tới đây!" Thân lão thái thái nhịn không được rụt về sau, khẽ cắn môi, rốt cục thỏa hiệp nói, “Ta viết!"
Diệp Chi Châu hết sức hài lòng với câu trả lời này, tiến lên ân cần trải giấy bút ra, nhắc nhở, “Viết xong nhớ đóng con dấu của Thân phủ lên, nếu không hưu thư không có hiệu quả." Hưu thư ở thế giới này có hai loại là hữu hiệu, một loại là có chữ ký của phu quân cùng con dấu, một loại là có con dấu của bên phu gia, còn những hưu thư khác bất luận là hình thức nào mà không có hai con dấu này, đều bị coi là phế thư không có hiệu lực. Trong kịch bản, hưu thư mà Thân lão thái thái cho nguyên chủ là loại thứ hai. Kỳ thật tâm tư của cậu càng muốn hòa ly hơn, nhưng hòa ly nhất định phải có phu thê hoặc là phu phu cùng nhau ký tên, theo tình trạng hiện giờ, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Sau khi nhìn chằm chằm Thân lão thái thái viết hưu thư rồi đóng dấu lên, cậu vừa lòng lấy hưu thư cất đi, sau đó mở một túi bột phấn, “Giải dược cho các ngươi, hiện tại ta và Thân phủ các ngươi không có quan hệ, cáo từ."
Thân lão thái thái siết chặt tay không nhìn cậu, hiển nhiên là muốn nhắm mắt làm ngơ. Những hạ nhân còn thanh tỉnh lúc này cho dù đã được “giải độc" cũng không dám ngăn cậu lại, tất cả đều cẩn thận nhường đường.
Vòng qua đám hộ vệ nằm trên mặt đất, cậu sung sướng vén rèm bước ra cửa, sau đó va vào một nam nhân cao lớn cũng đang vén rèm đi vào. Bởi vì chênh lệch chiều cao, mũi cậu va vào xương quai xanh của người nọ, xương cứng đấu mũi mềm, thắng bại liền rõ.
“Đau quá đau quá ….." Nước mắt lập tức chảy ra, tinh thần lực cũng không tự giác bắn ra tiến vào trạng thái công kích, cậu lui về phía sau một bước che cái mũi, hít hít khí, tức giận trong lòng trực tiếp bị đâm nổ. Không thể để cho cậu giả bộ khoái trá rời đi sao! Cái mũi đau như vậy không phải là bị gãy rồi chứ. Còn nữa, cậu cư nhiên không nhận thấy được có người vào cửa, thật không khoa học! Khoan đã, không phát hiện có người vào cửa?
Tức giận biến mất, cậu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một cái bóng nhào tới, sau đó thắt lưng bị siết, mắt tối lại, mặt bị ấn vào một lồng ngực màu đen.
“Ngươi là ai?" Bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp lãnh ngạnh, sau đó lỗ tai bị ai đó nhéo, hô hấp ấm áp phun đến trên mặt, “Ta thích khí tức của ngươi ….. Tóc không thả ra, ngươi đã lập gia đình?"
….. Lời kịch quen thuộc mấy đời qua! Sau khi triệt để xác định thân phận người tới, cậu vừa bực mình vừa buồn cười, nhấc chân đá đầu gối của y, sau đó thừa dịp đối phương tránh né thoát khỏi ngực của y, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ đời này của người yêu.
Ừm, rất cao, hơi đen, rất khỏe mạnh, anh tuấn đẹp trai, cũng không tệ lắm.
Cậu nhịn không được lộ ra nụ cười, sau đó lại rụt rè xụ mặt, cả giận nói, “Ngươi không biết trước khi vào phải gõ cửa sao? Còn nữa, tùy tùy tiện tiện ôm ca nhi xa lạ vào trong ngực, ngươi còn biết xấu hổ hay không! Vô sỉ! Cầm thú!"
Nam nhân mặt lạnh mặc cậu mắng, ánh mắt đảo qua tóc của cậu, lại đảo qua vạt áo của cậu, trầm giọng nói, “Người cưới ngươi là ai?"
Trong phòng, Thân lão thái thái chú ý động tĩnh ở cửa nâng mắt nhìn thử, khi nhìn thấy người đối diện với Diệp Chi Châu thì ánh mắt sáng lên, vội lảo đảo đứng dậy chạy xuống, gấp gáp nói, “Đình Uy, mau! Đem tên nghịch phó này bắt lại! Nó vừa mới muốn độc chết ta!" (Nghịch phó: nghịch=phản nghịch, phó=đầy tớ)
“Nghịch phó?" Thân Đình Uy nhíu mày, nghiêng người né tránh bà ta đụng vào, sai gã sai vặt phía sau đỡ lấy bà ta, sau đó nhìn về phía Diệp Chi Châu, ngữ khí không rõ hỏi, “Ngươi hạ độc nãi nãi ta? Vì sao?"
Diệp Chi Châu nhìn y, lại nhìn Thân lão thái thái, đột nhiên cảm thấy trong lòng tắc nghẽn, liếc mắt xem thường trả lời, “Đúng, ta chính là muốn độc chết bà ta, bây giờ ta còn muốn độc chết ngươi! Không phải ngươi muốn biết người cưới ta là ai sao? Được, ta cho ngươi biết, người kia họ Thân tên Đình Uy, còn nữa, ngay tại vừa rồi, ta đã bị hưu. Hiện tại, ngươi là chồng trước của ta, chúng ta không hề có liên quan, tạm biệt!" Nói xong lấy hưu thư ra quơ quơ, mang theo một đàn thảo nê mã chạy loạn trong lòng xoay người bước đi. Không ngờ thân phận người yêu lại là Thân Đình Uy ….. Cậu hiện tại rất rất muốn được yên tĩnh.
“Ngươi còn muốn độc chết Đình Uy?!" Thân lão thái thái nghe vậy trực tiếp nổ tung, lôi kéo Thân Đình Uy nói rằng, “Đình Uy, cháu đừng nghe nó nói bậy, cháu căn bản không có cưới nó, nó chỉ là một thứ tử xung hỉ thôi! Cháu mau bắt lấy nó, ta muốn giam nó lại hảo hảo trừng trị tội kiêu ngạo của nó!"
“Xung hỉ?" Thân Đình Uy lặp lại hai chữ này, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười, “Cho nên người cưới hắn, quả thật là ta?"
Một khắc sau hai người tới viện tử của Thân lão thái thái, nam tử trung niên đứng ở cửa viện, người dẫn đường cho cậu đổi thành một tiểu nha hoàn diện mạo thanh tú. Có lẽ là trang phục của cậu quá mức kinh động, nha hoàn kia luôn lén nhìn cậu.
“Cái kia ….."
Diệp Chi Châu chuyển tầm mắt từ màn ảnh sang chỗ khác, nhìn về phía tiểu nha hoàn muốn nói lại thôi.
Tiểu nha hoàn tránh tầm mắt của cậu, do dự một chút, thấp giọng nói, “Trong phòng lão phu nhân đang có khách, ngài ….. Ngài không nên ……" Nói xong chỉ chỉ y phục của cậu, thanh âm càng đè thấp, “Có cần nô tì giúp ngài lấy một cái áo khoác mới không?"
Không ngờ tiểu nha hoàn này tâm tính thiện lương như vậy. Cậu mỉm cười với đối phương, sau đó từ trong không gian lấy ra viên trân châu nhỏ đưa qua, ôn thanh nói, “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, cho dù ta có mặc như thế nào, lão phu nhân cũng sẽ không để ý."
Trong mắt tiểu nha hoàn mang theo cảm thông, đẩy trân châu cậu đưa tới trở về, lắc đầu, “Ngài cũng là người đáng thương ….. Kỳ thật thiếu gia là người tốt, đáng tiếc ……" Nói xong cúi đầu, khôi phục bộ dáng kính cẩn như lúc đầu.
Thiếu gia là người tốt? Diệp Chi Châu nhướng nhướng mày, thu hồi trân châu, cẩn thận ghi nhớ diện mạo nha hoàn này rồi nhìn về phía chính phòng đã gần ngay trước mắt.
Trong phòng rất náo nhiệt, trừ bỏ Thân lão thái thái ngồi phía trên, bên dưới còn có vài vị phu nhân ăn diện phú quý cùng với tiểu thư và ca nhi quần áo tinh xảo.
Diệp Chi Châu vào cửa nhìn bọn họ, thấy bọn họ giả bộ đang nói chuyện phiếm không thấy được mình, trong lòng cười lạnh một tiếng, nói thẳng ra, “Lão phu nhân, hưu thư ở đâu, ta lấy rồi đi liền, đừng ở đây phô trương thanh thế cho ta nhìn, vô dụng thôi."
Lão phu nhân đang lãnh đạm với cậu nghe vậy biểu tình cứng đờ hết hồn, sau đó mặt liền biến đen, nhìn về phía cậu cả giận nói, “Ngươi học quy củ này ở đâu ra! Mời ma ma dạy gần một năm, sao nói chuyện vẫn là dáng vẻ vô lễ thô lỗ như thế kia! Nhìn tóc cùng quần áo của ngươi coi, người khác còn tưởng Thân gia ta khắt khe với con dâu ‘quý giá’ đấy!"
Mời ma ma về dạy? Là kẻ mà cả ngày chỉ nhìn chằm chằm nguyên chủ chép tam tòng tứ đức, không xong không cho ăn cơm sao?
“Vậy mà còn chưa khắt khe sao?" Cậu sửa lại tay áo, lạnh lùng nói, “Có con dâu ‘quý giá’ nhà ai bị nhốt ở các lâu, mỗi ngày đưa ba bữa cơm giống như cho sủng vật ăn, sau đó giấu cái thang để lên xuống đi, rồi phái hạ nhân độc ác đến coi chừng không? Về phần mái tóc cùng quần áo của ta, là do đồ vật của Thân gia ngài không tốt đấy chứ, ngài soi mói để làm gì."
Lão phu nhân không nghĩ tới cậu sẽ tranh luận, tức giận vỗ bàn nói rằng, “Làm càn! Đỗ ma ma, đè nó lại cho ta, vả miệng!"
Lại là vả miệng?
Diệp Chi Châu hừ lạnh một tiếng, mượn tay áo che cây kiếm đồ chơi lấy từ trong không gian ra, trực tiếp đặt lên cổ một vị phu nhân bên cạnh, quát, “Để ta xem hôm nay ai dám đụng đến ta!" Trong khoảng thời gian nguyên chủ gả đến Thân gia đã được Thân lão thái thái triệu kiến ba lượt, mỗi lần đều bị gây sức ép khiến nguyên chủ bệnh nặng một trận. Nếu như là ở hiện đại, rõ ràng là ngược đãi thân thể cùng tinh thần! Hiện giờ đối phương còn muốn giở trò cũ, không có cửa đâu!
Trong phòng lập tức vang lên tiếng hét, Thân lão thái thái sợ tới mức té trên ghế, lạc giọng hô, “Hộ vệ! Hộ vệ! Người đâu, mau bắt lấy tiện nhân to gan lớn mật này cho ta, loạn côn đánh chết!"
Có ma ma gan lớn rục rịch lại đây, Diệp Chi Châu thấy thế trực tiếp từ trong không gian lấy ra một túi bột phấn ném vào trong không khí, sau đó thu hồi kiếm đồ chơi, mỉm cười, “Ta vừa mới rải thuốc độc, muốn chết thì cứ tiếp tục bước qua đây. Hiện tại …… có phải người bị dính bột phấn cảm thấy thân thể lạnh lạnh, tinh thần giống như bị kích động đúng không?"
Hai vị phu nhân đứng gần cậu cùng ba ma ma nghe vậy vội vàng phủi bột phấn trên người xuống, sau đó nhận thấy được làn da mình bắt đầu lạnh thì sắc mặt biến đến trắng bệch, có một vài người tố chất tâm lý không tốt thì trực tiếp đảo trắng mắt một cái rồi hôn mê bất tỉnh.
“Các ngươi tốt nhất nên bình tĩnh lại, cảm xúc càng kích động thì độc tính phát tác càng nhanh." Đi đến cái ghế ngồi xuống, cậu lại lấy ra một túi bột phấn quơ quơ, nhìn về phía Thân lão phu nhân, “Lão thái thái, ta cũng không phải là làm khó ngài, ngài cho ta hưu thư, ta liền cho ngài giải dược, giao dịch này rất có lời đúng không? Nếu ngài cứ chấp mê bất ngộ còn muốn tiếp tục tra tấn ta để mua vui cho đám khách nhân của ngài, vậy thì dễ thôi, mọi người cùng nhau chết, dù sao ta chỉ là một thứ tử gả thay, không có quý bằng các phu nhân tiểu thư thiếu gia kia."
Thân lão thái thái vừa tức lại vừa sợ, lại không muốn bị tên tiểu bối bình thường tùy ý bắt chẹt kia uy hiếp, quả quyết cự tuyệt yêu cầu của cậu, “Muốn hưu thư? Không có khả năng! Đình Uy một ngày còn chưa tốt, ngươi vẫn là dâu của Thân gia ngày đó!"
Quả nhiên là thế, Diệp Chi Châu ở trong lòng cười lạnh. Thân lão thái thái mê tín lại bá đạo, muốn từ tay bà ta lấy được hưu thư quả thật rất khó!
“Dâu của Thân gia?" Cậu mở bột phấn ra, dùng đầu ngón tay lấy một ít rồi nắn vuốt, “Thiên địa không lạy, gia phả không vào, ngay cả mặt mũi của Thân Đình Uy ta cũng chưa thấy qua thì là dâu như thế nào?" Lúc trước bởi vì Thân gia sợ bị nói là xung hỉ, hơn nữa thời gian vội vàng, cho nên hôn nhân của hai nhà Trâu Thân rất điệu thấp. Sau khi bị lộ chuyện gả thay, Thân gia càng không vui vẻ nói cho người khác việc kết hôn này, dùng rất nhiều sức lực đè ép toàn bộ tin tức bên ngoài xuống. Hiện giờ đã gần một năm trôi qua, người biết nội tình tất cả đều kiêng kị thế lực Thân gia mà giả bộ mất trí nhớ ngậm miệng không nhắc đến, mà những dân chúng bình thường ngay cả cơ hội để biết sự thật cũng không có, đều bị tin tức giả giả thật thật do Thân gia thả ra lừa gạt.
Thân lão thái thái ôm ngực làm dáng vẻ muốn té xỉu.
Khi Diệp Chi Châu vào cửa vẫn luôn mở công năng quét hình của hệ thống, biết thân thể của bà ta cực kỳ khỏe mạnh, không có khả năng bị dọa đến như thế, liền bình chân như vại nhìn bà ta diễn kịch, chậm rãi vẫy ít “độc dược" vào trong không khí, nói rằng, “Có phải bây giờ các người đều cảm thấy mệt mỏi đúng không? Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không cảm giác được bất cứ cái gì nữa."
Các tiểu thư, ca nhi nhát gan sợ đến khóc toáng lên, người gan lớn thì giống như cố gắng đứng lên mắng cậu, có người làm bộ muốn đánh cậu. Diệp Chi Châu đặt trường kiếm trước người, yên lặng uống trà. Lầu các giống nhà giam kia cậu tuyệt đối sẽ không trở về, cậu cũng không muốn ngốc ở Thân phủ nữa, chỉ có thể ủy khuất các bạn nhỏ này một chút. Quậy xong trận này cậu còn phải chuẩn bị đi Trâu phủ gây sức ép, nhân vật chính muốn tiếp tục dùng thân phận Trâu Tình sống thoải mái sao, nằm mơ đi!
Trong phòng, tiếng khóc tiếng mắng vang tới trời, ngoài phòng đã có hộ vệ vội vàng chạy tới.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Thân lão thái thái nắm rất rõ ràng thời gian để hộ vệ nhà mình tới đây, nhanh chóng trấn định lại, phản uy hiếp nói rằng, “Trâu Thanh, ta khuyên ngươi nên thức thời tự quỳ xuống giao giải dược ra đây, bằng không khi thật sự động tay động chân, một ca nhi như ngươi không chiếm được tiện nghi gì đâu."
“Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi." Diệp Chi Châu mỉm cười, “Cùng lắm thì chỉ là một cái mạng, thay vì để ngài giày xéo đến chết, chi bằng kéo thêm vài người chôn cùng làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền. Không phải là ngài muốn lưu cho ta cái mạng để xung hỉ cho tôn tử của ngài sao? Vậy ngài đoán coi, nếu ta chết trước, vậy tôn tử của ngài có thể trường mệnh trăm tuổi không? Nghe nói người có bát tự tương hợp thì số mệnh sẽ dây dưa cùng một chỗ, sẽ ảnh hưởng đến thọ mệnh lẫn nhau đấy."
“Câm miệng!" Nghe cậu kéo đến trên người tôn tử, Thân lão thái thái lập tức bùng nổ, “Đừng có cầm cái mệnh tiện của ngươi so với Đình Uy! Ngươi không xứng!"
Thái độ Diệp Chi Châu càng lạnh hơn, “Có phải tất cả con dâu của ngài đều là mệnh tiện đúng không? Chỉ có mệnh nhi tử cùng tôn tử của ngài mới là bảo bối. Như thế nào, tra tấn chết con dâu của ngài còn chưa đủ sao, ngài còn muốn tra tấn chết đứa cháu dâu trên danh nghĩa này nữa hả?" Trong kịch bản, Thân gia lão thái thái làm không ít chuyện thiếu đạo đức, quân phụ của Thân Đình Uy chính là bị lão thái thái này giày xéo đến chết trong thời tiết lạnh giá, Thân tướng quân cùng Thân Đình Uy bị chữ hiếu đè nặng không thể làm gì lão thái thái nên dứt khoát chạy tới biên quan, ngốc ở đó ba năm rưỡi, không có hoàng đế triệu kiến tuyệt đối không hồi kinh.
Chuyện bức tử con dâu là vùng cấm của Thân lão thái thái, vừa giẫm liền nổ, đúng lúc này hộ vệ cầm vũ khí vội vàng đuổi tới, bà ta lập tức la the thé, “Bắt tiện nhân này lại cho ta! Đâm mù hai mắt đánh gãy hai chân của nó rồi đưa đến Câu Lan viện đi! Giết nó cho ta!"
Bọn hộ vệ nghe vậy vội vàng tiến lên bắt người, Diệp Chi Châu thản nhiên liếc họ một cái, lấy ra một viên thuốc bóp nát, sau đó dùng tinh thần lực vây quanh bọn họ, chậm rãi nói, “Bây giờ các ngươi rất mệt mỏi, ngủ đi." Mùi thuốc tản ra trong không khí, sau đó được tinh thần lực bao bọc chui vào mũi bọn hộ vệ, chỉ trong nháy mắt, bọn hộ vệ trước đó còn hùng hổ liền mềm oặt ngã trên mặt đất, nhắm mắt lại trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Sợ sẽ thật sự dọa hỏng những tiểu thư cùng ca nhi vô tội, cậu còn “tri kỷ" đưa ít thuốc qua, “dỗ" bọn họ ngủ thiếp đi.
Thân lão thái thái bị chuyển biến này làm sợ tới mức hoảng hốt, cả kinh kêu lên, “Yêu quái! Yêu quái! Ngươi, ngươi rốt cuộc dùng yêu pháp gì! Người đâu, mau tới, kéo yêu vật này xuống! Kéo xuống!"
Cậu phủi hết cặn thuốc trên tay xuống, mỉm cười, “Lão thái thái, hưu thư này, ngài viết hay là không viết?"
“Ngươi đừng tới đây!" Thân lão thái thái nhịn không được rụt về sau, khẽ cắn môi, rốt cục thỏa hiệp nói, “Ta viết!"
Diệp Chi Châu hết sức hài lòng với câu trả lời này, tiến lên ân cần trải giấy bút ra, nhắc nhở, “Viết xong nhớ đóng con dấu của Thân phủ lên, nếu không hưu thư không có hiệu quả." Hưu thư ở thế giới này có hai loại là hữu hiệu, một loại là có chữ ký của phu quân cùng con dấu, một loại là có con dấu của bên phu gia, còn những hưu thư khác bất luận là hình thức nào mà không có hai con dấu này, đều bị coi là phế thư không có hiệu lực. Trong kịch bản, hưu thư mà Thân lão thái thái cho nguyên chủ là loại thứ hai. Kỳ thật tâm tư của cậu càng muốn hòa ly hơn, nhưng hòa ly nhất định phải có phu thê hoặc là phu phu cùng nhau ký tên, theo tình trạng hiện giờ, chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Sau khi nhìn chằm chằm Thân lão thái thái viết hưu thư rồi đóng dấu lên, cậu vừa lòng lấy hưu thư cất đi, sau đó mở một túi bột phấn, “Giải dược cho các ngươi, hiện tại ta và Thân phủ các ngươi không có quan hệ, cáo từ."
Thân lão thái thái siết chặt tay không nhìn cậu, hiển nhiên là muốn nhắm mắt làm ngơ. Những hạ nhân còn thanh tỉnh lúc này cho dù đã được “giải độc" cũng không dám ngăn cậu lại, tất cả đều cẩn thận nhường đường.
Vòng qua đám hộ vệ nằm trên mặt đất, cậu sung sướng vén rèm bước ra cửa, sau đó va vào một nam nhân cao lớn cũng đang vén rèm đi vào. Bởi vì chênh lệch chiều cao, mũi cậu va vào xương quai xanh của người nọ, xương cứng đấu mũi mềm, thắng bại liền rõ.
“Đau quá đau quá ….." Nước mắt lập tức chảy ra, tinh thần lực cũng không tự giác bắn ra tiến vào trạng thái công kích, cậu lui về phía sau một bước che cái mũi, hít hít khí, tức giận trong lòng trực tiếp bị đâm nổ. Không thể để cho cậu giả bộ khoái trá rời đi sao! Cái mũi đau như vậy không phải là bị gãy rồi chứ. Còn nữa, cậu cư nhiên không nhận thấy được có người vào cửa, thật không khoa học! Khoan đã, không phát hiện có người vào cửa?
Tức giận biến mất, cậu vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy một cái bóng nhào tới, sau đó thắt lưng bị siết, mắt tối lại, mặt bị ấn vào một lồng ngực màu đen.
“Ngươi là ai?" Bên tai truyền đến một thanh âm trầm thấp lãnh ngạnh, sau đó lỗ tai bị ai đó nhéo, hô hấp ấm áp phun đến trên mặt, “Ta thích khí tức của ngươi ….. Tóc không thả ra, ngươi đã lập gia đình?"
….. Lời kịch quen thuộc mấy đời qua! Sau khi triệt để xác định thân phận người tới, cậu vừa bực mình vừa buồn cười, nhấc chân đá đầu gối của y, sau đó thừa dịp đối phương tránh né thoát khỏi ngực của y, ngẩng đầu nhìn dáng vẻ đời này của người yêu.
Ừm, rất cao, hơi đen, rất khỏe mạnh, anh tuấn đẹp trai, cũng không tệ lắm.
Cậu nhịn không được lộ ra nụ cười, sau đó lại rụt rè xụ mặt, cả giận nói, “Ngươi không biết trước khi vào phải gõ cửa sao? Còn nữa, tùy tùy tiện tiện ôm ca nhi xa lạ vào trong ngực, ngươi còn biết xấu hổ hay không! Vô sỉ! Cầm thú!"
Nam nhân mặt lạnh mặc cậu mắng, ánh mắt đảo qua tóc của cậu, lại đảo qua vạt áo của cậu, trầm giọng nói, “Người cưới ngươi là ai?"
Trong phòng, Thân lão thái thái chú ý động tĩnh ở cửa nâng mắt nhìn thử, khi nhìn thấy người đối diện với Diệp Chi Châu thì ánh mắt sáng lên, vội lảo đảo đứng dậy chạy xuống, gấp gáp nói, “Đình Uy, mau! Đem tên nghịch phó này bắt lại! Nó vừa mới muốn độc chết ta!" (Nghịch phó: nghịch=phản nghịch, phó=đầy tớ)
“Nghịch phó?" Thân Đình Uy nhíu mày, nghiêng người né tránh bà ta đụng vào, sai gã sai vặt phía sau đỡ lấy bà ta, sau đó nhìn về phía Diệp Chi Châu, ngữ khí không rõ hỏi, “Ngươi hạ độc nãi nãi ta? Vì sao?"
Diệp Chi Châu nhìn y, lại nhìn Thân lão thái thái, đột nhiên cảm thấy trong lòng tắc nghẽn, liếc mắt xem thường trả lời, “Đúng, ta chính là muốn độc chết bà ta, bây giờ ta còn muốn độc chết ngươi! Không phải ngươi muốn biết người cưới ta là ai sao? Được, ta cho ngươi biết, người kia họ Thân tên Đình Uy, còn nữa, ngay tại vừa rồi, ta đã bị hưu. Hiện tại, ngươi là chồng trước của ta, chúng ta không hề có liên quan, tạm biệt!" Nói xong lấy hưu thư ra quơ quơ, mang theo một đàn thảo nê mã chạy loạn trong lòng xoay người bước đi. Không ngờ thân phận người yêu lại là Thân Đình Uy ….. Cậu hiện tại rất rất muốn được yên tĩnh.
“Ngươi còn muốn độc chết Đình Uy?!" Thân lão thái thái nghe vậy trực tiếp nổ tung, lôi kéo Thân Đình Uy nói rằng, “Đình Uy, cháu đừng nghe nó nói bậy, cháu căn bản không có cưới nó, nó chỉ là một thứ tử xung hỉ thôi! Cháu mau bắt lấy nó, ta muốn giam nó lại hảo hảo trừng trị tội kiêu ngạo của nó!"
“Xung hỉ?" Thân Đình Uy lặp lại hai chữ này, khóe miệng cong lên, lộ ra một nụ cười, “Cho nên người cưới hắn, quả thật là ta?"
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ