Luôn Có Vai Chính Vọng Tưởng Mở Rộng Hậu Cung
Chương 114: Cửu cửu quy nhất
Cuộc chiến với trùng tộc giằng co rất lâu, lâu đến mức dịch cải tạo gen của Diệp Chi Châu đã từ x2 phát triển đến x3.
[Tỷ lệ yêu nhau của Dan • Gaute cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ tám, nhiệm vụ ở thế giới này đã hoàn thành, có muốn tiến vào thế giới kế tiếp không?]
Diệp Chi Châu ngẩn người, sau đó ở trong lòng chọn không, cầm thông tấn khí lên.
Tiếng chuông đặc chế vừa vang lên, cậu vội vàng kết nối, nhìn về phía màn ảnh, trong mắt mang theo chờ mong, “Tìm được bản thể rồi sao?"
“Tìm được rồi." Clay thu hồi cơ giáp, lộ ra một trùng tử rất lớn, “Đây là nữ hoàng trùng tộc ở thế hệ này, tuy rằng cũng rất cường đại nhưng lại khác với những đời trước, cần chú ý nhất chính là cái này, nhìn dưới bụng nó đi."
Diệp Chi Châu theo ngón của anh nhìn lại, nhíu mày, “Song sinh?"
“Song sinh này vẫn chưa phát dục hoàn toàn, chỉ có thể xem như một ký sinh thể, có ý thức của mình, nhưng không thể hành động tự do." Clay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, một bên giải thích một bên chuyển màn hình thông tấn khí sát vào ký sinh thể vẫn chưa phát dục hoàn toàn kia, “Nữ hoàng là sinh mẫu cao cấp nhất của toàn bộ trùng tộc, năng lực sinh dục cường đại. Nếu song sinh thể này phát dục hoàn toàn, như vậy trùng tộc sẽ có hai nữ hoàng, đến lúc đó quy mô hình thành trùng triều sẽ tăng gấp hai gấp ba thậm chí càng nhiều hơn, may là ….."
“May là nó không phát dục hoàn toàn." Diệp Chi Châu triệt để thả tâm xuống, nhịn không được cười lạnh với trùng thi dị dạng xuất hiện trong màn hình, “Nhưng nó chưa phát dục hoàn toàn mà cũng có thể gây sức ép như vậy, bản thân nó không thể động đậy, liền dứt khoát lợi dụng tinh thần lực siêu cao cùng năng lực sinh sản của nữ hoàng, nhét suy nghĩ của mình vào trùng tử, để trùng tử khác thay nó hoạt động. Những nhân thể thực nghiệm khẳng định cũng là do nó gây sức ép tạo ra, đầu óc ngược lại rất tốt, nhưng trùng tử chính là trùng tử, chỉ biết cướp đoạt của người khác!"
“Nó đã chết rồi." Clay nghe ngữ khí của cậu không ổn, vội chuyển màn hình về trấn an, “Nữ hoàng đã bị giết, trùng tộc bị đả kích lớn, trước khi nữ hoàng mới được sinh ra, chúng nó sẽ không dám ló đầu nữa."
“Ló đầu liền giết!" Diệp Chi Châu nghiến răng, thấp giọng căm giận nói, “Cả hai thế giới đều thấy trùng tử, quá đủ rồi!"
“Tiểu Châu."
Cậu hoàn hồn ngẩng đầu, nhanh chóng chỉnh lý cảm xúc bắt đầu nói sang chuyện khác, “Làm sao vậy? Đúng rồi, chừng nào anh trở về?"
“Rất nhanh thôi." Clay nhìn cậu thật sâu, trong mắt chứa cảm xúc Diệp Chi Châu nhìn không hiểu, “Em đã đủ hai mươi tuổi, sau khi trở về chúng ta liền kết hôn, còn nữa, có một số việc anh vẫn luôn không hỏi, nhưng không đại biểu là anh không muốn biết, Tiểu Châu, anh mong đến một ngày em sẽ thẳng thắn với anh."
Xoẹt, truyền tin bị ngắt. Diệp Chi Châu sững sờ, ngây ngốc, còn có chút phát điên. Cậu biết người yêu trước giờ vẫn luôn giả ngốc! Ở thế giới này cậu bại lộ rất nhiều, mà ngay cả Thông Thiên bí ẩn nhất cũng …… A a a, tiêu rồi!
[Có muốn tiến vào thế giới kế tiếp không?]
Cậu liếc mắt nhìn màn ảnh, “Thông Thiên, mày đang muốn tẩu vi thượng sách sao?"
Cái gương nhỏ trầm trọng rung lên, tựa hồ đối với chuyện bại lộ ở trước mặt Clay rất là sợ hãi, [Kí chủ, xin hãy thiện đãi với hệ thống.]
Cậu cũng là vẻ mặt trầm trọng, sau đó dùng hai thành ngữ cho nó đáp án, “Ốc còn không mang nổi mình ốc, tự cầu phúc đi."
Thông Thiên lập tức bay ra khỏi túi cậu, sau đó lại vèo một cái trốn vào không gian, dáng vẻ vô cùng kinh hãi.
Cậu trợn mắt há mồm, sau đó cúi đầu điên cuồng chọt không gian, “Đi ra! Mày cái tên phản đồ này, không phải nói là cùng nhau đối mặt sao, mày lại dám tự mình trốn đi, đi ra mau!"
Cái gương nhỏ bất vi sở động, làm bộ như mình chưa từng xuất hiện.
Trùng tộc bại lui, đế quốc cùng liên bang lấy được thắng lợi, các anh hùng chuẩn bị trở về, toàn bộ tinh hệ đều lâm vào vui vẻ.
“Tiểu Châu." Clay lôi Diệp Chi Châu đang giả bộ ngủ từ trong chăn ra, nhéo nhéo vành tai cậu, “Anh biết em chưa ngủ, mở mắt ra mau."
Diệp Chi Châu gắt gao nhắm mắt lại, từng chút từng chút cuốn chăn lại.
“Tiểu Châu." Thanh âm đã lạnh xuống.
Thân thể Diệp Chi Châu cứng đờ, sau đó nhanh chóng mở mắt ra, “Không! Em sẽ không nói cho anh biết chuyện biết Thông Thiên, nó chỉ là một cái gương nhỏ thiện lương vô hại lại đáng yêu, cầu buông tha!"
“Cái gương nhỏ thiện lương vô hại lại mạc danh kỳ diệu để đầu của em có thêm một lỗ thủng hả?" Clay khoanh tay nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy.
Diệp Chi Châu chột dạ, “Không phải là nó ….."
“Còn muốn gạt anh?"
“Được rồi, là nó ……." Cậu cúi đầu, ngoan ngoãn chịu giáo huấn, “Nhưng là do em yêu cầu nó làm vậy, em sợ anh trai bị bắt sẽ bị thương, cho nên đã nghĩ biện pháp dời miệng vết thương đến trên người của em …… Anh cũng biết mà, em có rất nhiều đan dược lợi hại, những đan dược đó kỳ thật đều là do Thông Thiên cấp, nó đã cứu em rất nhiều lần! Thật đấy, nó là một cái gương tốt!"
Biểu tình Clay càng lạnh hơn, “Dời miệng vết thương đi? Nếu lúc ấy anh em bị giết thì sao hả? Chắc em cũng chuẩn bị thay thế anh em đi tìm chết đúng không?"
“Em sẽ không chết, Thông Thiên sẽ bảo hộ em ……"
“Hửm?"
Có sát khí! Cậu run lên, vội nhấc tay cam đoan, “Tuyệt đối sẽ không có lần sau! Em thề!"
Clay trầm mặc một hồi, biểu tình rốt cục hơi dịu đi, nhíu mày hỏi, “Em làm thế nào mà có được nó?"
“Là bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống ….."
Clay nhịn không được cười lạnh, đưa tay cởi nút quần áo, “Em cứ chậm rãi sáng tác đi, chúng ta có cả một đêm để tán gẫu mà."
Mùi bạc hà thản nhiên tràn ngập trong phòng, Diệp Chi Châu kinh hãi ngẩng đầu, “Không ngờ anh lại động dục lúc đang nói về Thông Thiên? Rốt cuộc anh yêu em hay yêu Thông Thiên hả?!"
Clay thản nhiên liếc cậu một cái, đưa tay cởi quần áo, “Lát nữa em sẽ biết anh yêu ai."
Quả nhiên là tiêu rồi, nói sang chuyện khác cùng càn quấy toàn bộ đều thất bại! Diệp Chi Châu sờ sờ hình xăm nhỏ trên cổ tay, nhắm mắt lại, cắn răng, cũng đưa tay cởi nút, cởi xong áo, lại thoát luôn quần, hung tợn nói, “Làm liền làm, chần chờ cái gì!" Nói xong trần trụi nhào qua.
Hô hấp của Clay cứng lại, phản xạ có điều kiện ôm lấy cậu, sau đó mùi bạc hà trong không khí càng đậm hơn.
Hai người nhanh chóng lăn vào nhau, một cột sáng thừa dịp Clay không chú ý đưa tới trước mặt Diệp Chi Châu, bên trong bọc một viên thuốc.
Diệp Chi Châu thở gấp nuốt vào, ở trong lòng hỏi, “Đây là cái gì?"
[Tuyệt tự đan.]
“… Vô cùng cảm ơn." Thiếu chút nữa quên thế giới này beta cũng có thể sinh con được.
Clay phát hiện cậu không chuyên tâm, mặt tối sầm, ôm cậu thay đổi tư thế, cúi đầu cắn cổ của cậu, “Đang suy nghĩ gì?"
Diệp Chi Châu nâng cánh tay ôm lấy anh, một bên ổn định hô hấp một bên cố gắng dùng khuôn mặt đỏ bừng bày ra biểu tình thâm trầm, buồn bã nói, “Suy nghĩ đế quốc có muốn một hoàng phi không thể sinh con không, ba mẹ anh có dùng gậy đánh uyên ương không."
“……"
“Thân mến, anh sẽ vì con cái vứt bỏ em sao?"
“Xem ra là anh không đủ cố gắng." Clay dùng sức hôn cậu, lại đổi tư thế, “Lúc ở trên giường, chỉ cho phép nghĩ đến anh."
Diệp Chi Châu kinh hãi, vội vàng hít sâu bắt lấy drap giường, trong lòng vừa mất thể diện vừa vui sướng, tư thế này thật sự là ….. siêu thích.
Ned canh giữ ở cửa phòng, mặt không đổi sắc nhìn Chris chạy tới.
“Anh của tôi đâu? Không phải nói muốn dẫn chị dâu đi gặp gia trưởng sao? Phụ hoàng mẫu hậu đang chờ đấy."
“Đại điện hạ cùng hoàng phi đang nghỉ ngơi." Ned cố gắng duy trì vẻ mặt chính trực, nghiêm trang chững chạc trả lời, “Phỏng chừng sẽ nghỉ ngơi rất lâu."
Chris sửng sốt, hồ nghi cao thấp nhìn hắn một phen, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, đột nhiên nhếch miệng lộ ra nụ cười gian, “Anh trai hành động thật nhanh nha ….. Tôi đây liền đi nói cho mẫu hậu tin tức tốt này!" Nói xong liền vui sướng chạy mất.
Ned dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn rời đi, ở trong lòng thắp cho hắn hàng loạt ngọn nến. Cứ vui vẻ đi, chờ đến lúc biết Đại điện hạ vì muốn bồi hoàng phi cho nên không muốn sinh người thừa kế, Nhị điện hạ sẽ khóc thét mất …..
Vài chục năm sau, Diệp Chi Châu rời đi trước, Clay giúp cậu chỉnh lý quần áo cùng tóc, sau đó nằm đến bên cạnh cậu lấy cái gương nhỏ dưới gối ra, nhẹ nhàng gõ gõ, “Bảo vệ em ấy cho tốt."
Cái gương nhỏ rung lên, sau đó một giọng nói trẻ con non nớt vang lên, “Tuân mệnh."
“Tuy rằng ta không có ký ức." Clay để cái gương nhỏ vào trong tay của Diệp Chi Châu, nghiêng người ôm lấy thân thể cậu, cũng nhắm hai mắt lại, “Nhưng ta lại có thể mơ hồ cảm giác được một ít chuyện ….. Tiểu Châu, chờ ta."
Dao động sinh mệnh của hai người biến mất, cái gương nhỏ nhẹ nhàng rung lên, sau đó phát ra một trận quang mang nhu hòa bao bọc lấy Clay, giọng trẻ con non nớt tiếp tục vang lên, “Quy tắc thiên đạo đã bị phá vỡ, luân hồi chấm dứt, tôn thượng, xin đừng tiếp tục lưu luyến ba nghìn tiểu thế giới nữa."
Một cái bóng trắng bán trong suốt từ trong thân thể Clay trôi ra, mờ mịt dừng lại hồi lâu rồi đột nhiên hóa thành quang điểm biến mất trong không khí, “Thì ra đã trôi qua lâu như vậy ….."
Quang điểm biến mất, tất cả trở về yên tĩnh. Cái gương nhỏ thu hồi quang mang, thở dài một tiếng, cũng vỡ vụn tan biến trong không khí.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Diệp Chi Châu biết mình đang nằm mơ, trong mơ có một thân ảnh màu trắng đưa lưng về phía cậu, cậu muốn đuổi theo, nhưng chân lại nặng nề không nhấc lên được. Sương mù dày đặc dần dần xuất hiện, bóng trắng kia rốt cục quay đầu, mơ hồ nói câu gì đó, cậu cố gắng lắng nghe, đột nhiên thân thể chấn động, ý thức trở về hiện thực.
“Yên nhi, ngươi đừng sợ, cùng lắm thì phụ tử chúng ta cùng chết." Tay bị nắm chặt, sau đó một gương mặt anh tuấn thành thục xuất hiện ở trong tầm mắt, “Trách ta lúc trước hồ đồ, nhất định muốn ngươi giả làm nữ nhi …… Ngươi vốn có thể làm hoàng tử vô ưu vô lự, về sau tìm một thê chủ yêu thương ngươi an an ổn ổn sống cả đời, hiện giờ lại ….. Là quân phụ có lỗi ngươi."
Đại huynh đệ, ngài thân là nam tử hán mà khóc đến “lê hoa đái vũ" như vậy thật sự tốt sao, hơn nữa thê chủ là cái gì vậy …..
Đức quý quân thấy hắn mở mắt ra nằm ở trên giường không nói lời nào cũng không động, trong lòng càng thêm khổ sở, trầm mặc một hồi đột nhiên trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, “Yên nhi, ngày mai chính là ngày nghiệm thân, nếu không thể chạy thoát, chi bằng ….." Hắn từ trong ngực lấy ra một chủy thủ, sau đó nhắm mũi đao vào ngay ngực Diệp Chi Châu, thanh âm run rẩy ngữ khí tuyệt vọng, “Chi bằng phụ tử chúng ta cùng chết! Thân là huyết mạch hoàng gia, nào có thể cho phép những tiện tỳ đó nghiệm thân! Yên nhi ngươi yên tâm, vi phụ nhất định sẽ bảo vệ trong sạch của ngươi, sau khi ngươi đi vi phụ sẽ nhanh chóng đi cùng ngươi!"
F*!
Diệp Chi Châu vội xoay người né tránh mũi đao, gấp giọng nói rằng, “Ngươi bình tĩnh đã! Có vấn đề gì ta sẽ giải quyết, thật đấy! Bất cứ vấn đề gì ta đều có thể giải quyết! Ngàn vạn lần đừng tìm chết!" Cũng đừng lôi kéo cậu cùng chết!
Đức quý quân sửng sốt, đột nhiên ném chủy thủ tiến lên ôm lấy cậu đau khóc thành tiếng, “Yên nhi ngốc của ta, ngươi vẫn tri kỷ như vậy, nhưng tình huống hôm nay ngươi muốn giải quyết như thế nào, nếu không …… Nếu không ngươi trốn đi, vi phụ giúp ngươi, sau khi ngươi chạy thoát thì đừng bao giờ trở về nữa."
Diệp Chi Châu bị đối phương ôm đến cơ hồ hít thở không thông, vội một bên ở trong lòng gọi hệ thống một bên cố gắng dùng tinh thần lực trấn an đối phương, chờ đối phương bình tĩnh lại lập tức dùng lý do mệt mỏi muốn đi ngủ đuổi người đi.
Cái gương nhỏ tinh xảo trên bàn trang điểm rốt cục đáp lại lời gọi của cậu, sau khi rung lên liền hiện màn ảnh ra, [Có nhận tư liệu kịch bản mới không?]
“Nhận nhận." Cậu xuống giường chạy tới cầm lấy gương, nhớ lại lời nam nhân vừa nãy, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt …… cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh, giống như trên đỉnh đầu có một tia sét đang chuẩn bị đánh xuống vậy.
Màn ảnh chợt lóe, sau đó từng đoạn văn tự hiện ra.
Nhân vật chính thế giới này tên là Lãnh Mị Nhi, là tư sinh nữ của hoàng đế cùng quốc sư tiền nhiệm. Tuy nàng không trọng sinh cũng không xuyên qua, nhưng nàng lại đẹp đến kinh thiên địa động quỷ thần khiếp sợ, nam nhân gặp qua nàng đều muốn gả cho nàng, sau đó sinh hài tử cho nàng.
“Khoan đã!" Diệp Chi Châu vội tạm dừng tư liệu, hít sâu, “Gả cho nàng? Sinh hài tử cho nàng?"
Màn ảnh phát ra ánh sáng dịu dàng, an tĩnh như gà.
Diệp Chi Châu đã vô cùng hiểu biết cái tính thối của Thông Thiên, chủ động yêu cầu, “Mày đưa tư liệu bối cảnh của thế giới này cho tao trước đã."
Màn ảnh chợt lóe, chữ viết biến hóa.
Khi xưa có một đại lục, trên đó có mấy quốc gia tồn tại, trong đó Minh Nguyệt quốc là cường đại nhất, chiếm giữ một mảnh thổ địa lớn nhất dồi dào nhất. Nữ nhi của Minh Nguyệt quốc rất dũng mãnh thiện chiến! Nam nhi của Minh Nguyệt quốc lại hiền lành trị gia giỏi lại có thể sinh con! Trẻ con của Minh Nguyệt quốc lại đặc biệt thông minh đáng yêu! Mọi người cùng nhau hòa thuận xây dựng một chế độ chủ nghĩa nữ tôn tốt đẹp.
Nữ tôn …… Sấm sét đánh xuống, Diệp Chi Châu trợn mắt há mồm không còn lời gì để nói. Nam nhân sinh hài tử ….. đời này cậu vẫn có thể sinh hài tử như cũ! Càng đáng sợ hơn chính là, nếu người yêu theo tới đây, vậy anh ấy cũng có thể là ….. F*!
Màn ảnh biến ảo thành cột sáng, một viên Tuyệt tự đan được tri kỷ đưa đến bên miệng, Diệp Chi Châu nghiến răng nghiến lợi gõ cái gương, “Mày không thể cho tao tới một thế giới bình thường sao!"
Một cây đao được cột sáng bao vây chuyển tới.
Hoặc là chết, hoặc là làm nhiệm vụ, rất tốt, cậu đã hiểu. Căm giận vuốt mặt một cái, cậu mở tư liệu kịch bản ra tiếp tục nhìn.
Quốc sư của Minh Nguyệt quốc nhiều thế hệ đều nam tính, vả lại không cho phép hôn phối, nhân vật chính được sinh ra là ngoài ý muốn, là không được chờ mong, càng là vết nhơ không bao giờ rửa sạch của hoàng đế. Lúc nhu tình mật ý thì còn tốt, chờ tình cảm nhạt đi, hoàng đế có được mỹ nhân mới, quốc sư cùng nhân vật chính được bí mật nuôi dưỡng liền thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hoàng đế.
Năm nhân vật chính bảy tuổi, đột nhiên bị ám sát liên tục, quốc sư rốt cục chết tâm với hoàng đế tuyệt tình, giả chết đưa nhân vật chính cho hảo hữu là giáo chủ Thiên Sơn giáo —— Hạ Thanh, còn mình thì không biết tung tích. Nhân vật chính tiến vào Thiên Sơn giáo không bao lâu thì Hạ Thanh liền qua đời trong một lần bị phản đồ ám sát, nam chủ thứ nhất —— Hạ Ngạn Vân —— nhi tử của Hạ Thanh mới vừa mười bảy tuổi nhận được tin tức liền nhanh chóng chạy về, tự tay giết chết phản đồ, sau đó đi lên ngôi vị giáo chủ của Thiên Sơn giáo, nhận nhân vật chính làm đồ đệ.
Mười một năm sau, nhân vật chính đã trưởng thành, trở thành một đại mỹ nhân tuyệt thế cảm thấy võ nghệ của mình còn sơ đẳng, liền cáo biệt Hạ Ngạn Vân xuống núi lịch lãm, mở ra con đường nàng đi đến đâu liền thu được nam chủ đến đó.
Nàng gặp bất cứ chuyện bất bình nào đều ra tay giúp đỡ, cứu nhi tử của trưởng lão tà giáo —— Kha Tề; nửa đêm mưa to trong ngôi miếu đổ nát quan tâm một vị tiểu thiếu nữ, kết quả đối phương lại là nam phẫn nữ trang, cũng là con trai của hoàng thương —— Nguyễn Vạn Hòa; nổi lên lòng hiếu kỳ đi dạo ở thanh lâu, sau đó lại được Đại lão bản giấu mặt của thanh lâu thấu rõ được bộ mặt của nhân thế ——Liễu Quân nhìn trúng; đi dạo thanh lâu xong lại mạc danh kỳ diệu bị đuổi giết, nhảy xuống vực gặp được thần y thanh lãnh —— Mục Viêm; sau khi thương thế lành âm kém dương sai lại đi tòng quân, được lão tướng quân Ứng Long nhìn trúng, nhất định muốn gả ấu tử Ứng Quỳnh cho nàng; khi đánh giặc không hiểu như thế nào lại cùng hoàng tử địch quốc Ngu Song đồng thời rơi vào bẫy, sau đó thuận thế bắt luôn tâm của vị hoàng tử này làm tù binh; sau khi chiến tranh kết thúc, nàng cõng một thân quân công trở về, lại được quốc sư tân nhậm Vinh Quảng Yến nhất kiến chung tình; thân thế đột nhiên bị mở ra, hoàng đế thấy nàng ưu tú như thế, liền có tâm tư mượn sức, liền thưởng cho nàng một ám vệ lợi hại, nhân vật chính gắng gượng tiếp nhận, đặt tên cho ám vệ là Lãnh Dạ, không ngoài ý muốn, cuối cùng Lãnh Dạ cũng yêu luôn nàng …..
Diệp Chi Châu đếm ngón tay, sau đó trầm mặc …… Tổng cộng chín vị nam chủ ….. Nhân vật chính có thận cùng thể lực thật tốt a.
[Tỷ lệ yêu nhau của Dan • Gaute cùng nhân vật chính giảm xuống 0%, đã lấy được hồn kỳ thứ tám, nhiệm vụ ở thế giới này đã hoàn thành, có muốn tiến vào thế giới kế tiếp không?]
Diệp Chi Châu ngẩn người, sau đó ở trong lòng chọn không, cầm thông tấn khí lên.
Tiếng chuông đặc chế vừa vang lên, cậu vội vàng kết nối, nhìn về phía màn ảnh, trong mắt mang theo chờ mong, “Tìm được bản thể rồi sao?"
“Tìm được rồi." Clay thu hồi cơ giáp, lộ ra một trùng tử rất lớn, “Đây là nữ hoàng trùng tộc ở thế hệ này, tuy rằng cũng rất cường đại nhưng lại khác với những đời trước, cần chú ý nhất chính là cái này, nhìn dưới bụng nó đi."
Diệp Chi Châu theo ngón của anh nhìn lại, nhíu mày, “Song sinh?"
“Song sinh này vẫn chưa phát dục hoàn toàn, chỉ có thể xem như một ký sinh thể, có ý thức của mình, nhưng không thể hành động tự do." Clay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, một bên giải thích một bên chuyển màn hình thông tấn khí sát vào ký sinh thể vẫn chưa phát dục hoàn toàn kia, “Nữ hoàng là sinh mẫu cao cấp nhất của toàn bộ trùng tộc, năng lực sinh dục cường đại. Nếu song sinh thể này phát dục hoàn toàn, như vậy trùng tộc sẽ có hai nữ hoàng, đến lúc đó quy mô hình thành trùng triều sẽ tăng gấp hai gấp ba thậm chí càng nhiều hơn, may là ….."
“May là nó không phát dục hoàn toàn." Diệp Chi Châu triệt để thả tâm xuống, nhịn không được cười lạnh với trùng thi dị dạng xuất hiện trong màn hình, “Nhưng nó chưa phát dục hoàn toàn mà cũng có thể gây sức ép như vậy, bản thân nó không thể động đậy, liền dứt khoát lợi dụng tinh thần lực siêu cao cùng năng lực sinh sản của nữ hoàng, nhét suy nghĩ của mình vào trùng tử, để trùng tử khác thay nó hoạt động. Những nhân thể thực nghiệm khẳng định cũng là do nó gây sức ép tạo ra, đầu óc ngược lại rất tốt, nhưng trùng tử chính là trùng tử, chỉ biết cướp đoạt của người khác!"
“Nó đã chết rồi." Clay nghe ngữ khí của cậu không ổn, vội chuyển màn hình về trấn an, “Nữ hoàng đã bị giết, trùng tộc bị đả kích lớn, trước khi nữ hoàng mới được sinh ra, chúng nó sẽ không dám ló đầu nữa."
“Ló đầu liền giết!" Diệp Chi Châu nghiến răng, thấp giọng căm giận nói, “Cả hai thế giới đều thấy trùng tử, quá đủ rồi!"
“Tiểu Châu."
Cậu hoàn hồn ngẩng đầu, nhanh chóng chỉnh lý cảm xúc bắt đầu nói sang chuyện khác, “Làm sao vậy? Đúng rồi, chừng nào anh trở về?"
“Rất nhanh thôi." Clay nhìn cậu thật sâu, trong mắt chứa cảm xúc Diệp Chi Châu nhìn không hiểu, “Em đã đủ hai mươi tuổi, sau khi trở về chúng ta liền kết hôn, còn nữa, có một số việc anh vẫn luôn không hỏi, nhưng không đại biểu là anh không muốn biết, Tiểu Châu, anh mong đến một ngày em sẽ thẳng thắn với anh."
Xoẹt, truyền tin bị ngắt. Diệp Chi Châu sững sờ, ngây ngốc, còn có chút phát điên. Cậu biết người yêu trước giờ vẫn luôn giả ngốc! Ở thế giới này cậu bại lộ rất nhiều, mà ngay cả Thông Thiên bí ẩn nhất cũng …… A a a, tiêu rồi!
[Có muốn tiến vào thế giới kế tiếp không?]
Cậu liếc mắt nhìn màn ảnh, “Thông Thiên, mày đang muốn tẩu vi thượng sách sao?"
Cái gương nhỏ trầm trọng rung lên, tựa hồ đối với chuyện bại lộ ở trước mặt Clay rất là sợ hãi, [Kí chủ, xin hãy thiện đãi với hệ thống.]
Cậu cũng là vẻ mặt trầm trọng, sau đó dùng hai thành ngữ cho nó đáp án, “Ốc còn không mang nổi mình ốc, tự cầu phúc đi."
Thông Thiên lập tức bay ra khỏi túi cậu, sau đó lại vèo một cái trốn vào không gian, dáng vẻ vô cùng kinh hãi.
Cậu trợn mắt há mồm, sau đó cúi đầu điên cuồng chọt không gian, “Đi ra! Mày cái tên phản đồ này, không phải nói là cùng nhau đối mặt sao, mày lại dám tự mình trốn đi, đi ra mau!"
Cái gương nhỏ bất vi sở động, làm bộ như mình chưa từng xuất hiện.
Trùng tộc bại lui, đế quốc cùng liên bang lấy được thắng lợi, các anh hùng chuẩn bị trở về, toàn bộ tinh hệ đều lâm vào vui vẻ.
“Tiểu Châu." Clay lôi Diệp Chi Châu đang giả bộ ngủ từ trong chăn ra, nhéo nhéo vành tai cậu, “Anh biết em chưa ngủ, mở mắt ra mau."
Diệp Chi Châu gắt gao nhắm mắt lại, từng chút từng chút cuốn chăn lại.
“Tiểu Châu." Thanh âm đã lạnh xuống.
Thân thể Diệp Chi Châu cứng đờ, sau đó nhanh chóng mở mắt ra, “Không! Em sẽ không nói cho anh biết chuyện biết Thông Thiên, nó chỉ là một cái gương nhỏ thiện lương vô hại lại đáng yêu, cầu buông tha!"
“Cái gương nhỏ thiện lương vô hại lại mạc danh kỳ diệu để đầu của em có thêm một lỗ thủng hả?" Clay khoanh tay nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng hiếm thấy.
Diệp Chi Châu chột dạ, “Không phải là nó ….."
“Còn muốn gạt anh?"
“Được rồi, là nó ……." Cậu cúi đầu, ngoan ngoãn chịu giáo huấn, “Nhưng là do em yêu cầu nó làm vậy, em sợ anh trai bị bắt sẽ bị thương, cho nên đã nghĩ biện pháp dời miệng vết thương đến trên người của em …… Anh cũng biết mà, em có rất nhiều đan dược lợi hại, những đan dược đó kỳ thật đều là do Thông Thiên cấp, nó đã cứu em rất nhiều lần! Thật đấy, nó là một cái gương tốt!"
Biểu tình Clay càng lạnh hơn, “Dời miệng vết thương đi? Nếu lúc ấy anh em bị giết thì sao hả? Chắc em cũng chuẩn bị thay thế anh em đi tìm chết đúng không?"
“Em sẽ không chết, Thông Thiên sẽ bảo hộ em ……"
“Hửm?"
Có sát khí! Cậu run lên, vội nhấc tay cam đoan, “Tuyệt đối sẽ không có lần sau! Em thề!"
Clay trầm mặc một hồi, biểu tình rốt cục hơi dịu đi, nhíu mày hỏi, “Em làm thế nào mà có được nó?"
“Là bánh nhân thịt từ trên trời rớt xuống ….."
Clay nhịn không được cười lạnh, đưa tay cởi nút quần áo, “Em cứ chậm rãi sáng tác đi, chúng ta có cả một đêm để tán gẫu mà."
Mùi bạc hà thản nhiên tràn ngập trong phòng, Diệp Chi Châu kinh hãi ngẩng đầu, “Không ngờ anh lại động dục lúc đang nói về Thông Thiên? Rốt cuộc anh yêu em hay yêu Thông Thiên hả?!"
Clay thản nhiên liếc cậu một cái, đưa tay cởi quần áo, “Lát nữa em sẽ biết anh yêu ai."
Quả nhiên là tiêu rồi, nói sang chuyện khác cùng càn quấy toàn bộ đều thất bại! Diệp Chi Châu sờ sờ hình xăm nhỏ trên cổ tay, nhắm mắt lại, cắn răng, cũng đưa tay cởi nút, cởi xong áo, lại thoát luôn quần, hung tợn nói, “Làm liền làm, chần chờ cái gì!" Nói xong trần trụi nhào qua.
Hô hấp của Clay cứng lại, phản xạ có điều kiện ôm lấy cậu, sau đó mùi bạc hà trong không khí càng đậm hơn.
Hai người nhanh chóng lăn vào nhau, một cột sáng thừa dịp Clay không chú ý đưa tới trước mặt Diệp Chi Châu, bên trong bọc một viên thuốc.
Diệp Chi Châu thở gấp nuốt vào, ở trong lòng hỏi, “Đây là cái gì?"
[Tuyệt tự đan.]
“… Vô cùng cảm ơn." Thiếu chút nữa quên thế giới này beta cũng có thể sinh con được.
Clay phát hiện cậu không chuyên tâm, mặt tối sầm, ôm cậu thay đổi tư thế, cúi đầu cắn cổ của cậu, “Đang suy nghĩ gì?"
Diệp Chi Châu nâng cánh tay ôm lấy anh, một bên ổn định hô hấp một bên cố gắng dùng khuôn mặt đỏ bừng bày ra biểu tình thâm trầm, buồn bã nói, “Suy nghĩ đế quốc có muốn một hoàng phi không thể sinh con không, ba mẹ anh có dùng gậy đánh uyên ương không."
“……"
“Thân mến, anh sẽ vì con cái vứt bỏ em sao?"
“Xem ra là anh không đủ cố gắng." Clay dùng sức hôn cậu, lại đổi tư thế, “Lúc ở trên giường, chỉ cho phép nghĩ đến anh."
Diệp Chi Châu kinh hãi, vội vàng hít sâu bắt lấy drap giường, trong lòng vừa mất thể diện vừa vui sướng, tư thế này thật sự là ….. siêu thích.
Ned canh giữ ở cửa phòng, mặt không đổi sắc nhìn Chris chạy tới.
“Anh của tôi đâu? Không phải nói muốn dẫn chị dâu đi gặp gia trưởng sao? Phụ hoàng mẫu hậu đang chờ đấy."
“Đại điện hạ cùng hoàng phi đang nghỉ ngơi." Ned cố gắng duy trì vẻ mặt chính trực, nghiêm trang chững chạc trả lời, “Phỏng chừng sẽ nghỉ ngơi rất lâu."
Chris sửng sốt, hồ nghi cao thấp nhìn hắn một phen, lại nhìn cửa phòng đóng chặt, đột nhiên nhếch miệng lộ ra nụ cười gian, “Anh trai hành động thật nhanh nha ….. Tôi đây liền đi nói cho mẫu hậu tin tức tốt này!" Nói xong liền vui sướng chạy mất.
Ned dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn rời đi, ở trong lòng thắp cho hắn hàng loạt ngọn nến. Cứ vui vẻ đi, chờ đến lúc biết Đại điện hạ vì muốn bồi hoàng phi cho nên không muốn sinh người thừa kế, Nhị điện hạ sẽ khóc thét mất …..
Vài chục năm sau, Diệp Chi Châu rời đi trước, Clay giúp cậu chỉnh lý quần áo cùng tóc, sau đó nằm đến bên cạnh cậu lấy cái gương nhỏ dưới gối ra, nhẹ nhàng gõ gõ, “Bảo vệ em ấy cho tốt."
Cái gương nhỏ rung lên, sau đó một giọng nói trẻ con non nớt vang lên, “Tuân mệnh."
“Tuy rằng ta không có ký ức." Clay để cái gương nhỏ vào trong tay của Diệp Chi Châu, nghiêng người ôm lấy thân thể cậu, cũng nhắm hai mắt lại, “Nhưng ta lại có thể mơ hồ cảm giác được một ít chuyện ….. Tiểu Châu, chờ ta."
Dao động sinh mệnh của hai người biến mất, cái gương nhỏ nhẹ nhàng rung lên, sau đó phát ra một trận quang mang nhu hòa bao bọc lấy Clay, giọng trẻ con non nớt tiếp tục vang lên, “Quy tắc thiên đạo đã bị phá vỡ, luân hồi chấm dứt, tôn thượng, xin đừng tiếp tục lưu luyến ba nghìn tiểu thế giới nữa."
Một cái bóng trắng bán trong suốt từ trong thân thể Clay trôi ra, mờ mịt dừng lại hồi lâu rồi đột nhiên hóa thành quang điểm biến mất trong không khí, “Thì ra đã trôi qua lâu như vậy ….."
Quang điểm biến mất, tất cả trở về yên tĩnh. Cái gương nhỏ thu hồi quang mang, thở dài một tiếng, cũng vỡ vụn tan biến trong không khí.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Diệp Chi Châu biết mình đang nằm mơ, trong mơ có một thân ảnh màu trắng đưa lưng về phía cậu, cậu muốn đuổi theo, nhưng chân lại nặng nề không nhấc lên được. Sương mù dày đặc dần dần xuất hiện, bóng trắng kia rốt cục quay đầu, mơ hồ nói câu gì đó, cậu cố gắng lắng nghe, đột nhiên thân thể chấn động, ý thức trở về hiện thực.
“Yên nhi, ngươi đừng sợ, cùng lắm thì phụ tử chúng ta cùng chết." Tay bị nắm chặt, sau đó một gương mặt anh tuấn thành thục xuất hiện ở trong tầm mắt, “Trách ta lúc trước hồ đồ, nhất định muốn ngươi giả làm nữ nhi …… Ngươi vốn có thể làm hoàng tử vô ưu vô lự, về sau tìm một thê chủ yêu thương ngươi an an ổn ổn sống cả đời, hiện giờ lại ….. Là quân phụ có lỗi ngươi."
Đại huynh đệ, ngài thân là nam tử hán mà khóc đến “lê hoa đái vũ" như vậy thật sự tốt sao, hơn nữa thê chủ là cái gì vậy …..
Đức quý quân thấy hắn mở mắt ra nằm ở trên giường không nói lời nào cũng không động, trong lòng càng thêm khổ sở, trầm mặc một hồi đột nhiên trong mắt hiện lên một tia quyết tuyệt, “Yên nhi, ngày mai chính là ngày nghiệm thân, nếu không thể chạy thoát, chi bằng ….." Hắn từ trong ngực lấy ra một chủy thủ, sau đó nhắm mũi đao vào ngay ngực Diệp Chi Châu, thanh âm run rẩy ngữ khí tuyệt vọng, “Chi bằng phụ tử chúng ta cùng chết! Thân là huyết mạch hoàng gia, nào có thể cho phép những tiện tỳ đó nghiệm thân! Yên nhi ngươi yên tâm, vi phụ nhất định sẽ bảo vệ trong sạch của ngươi, sau khi ngươi đi vi phụ sẽ nhanh chóng đi cùng ngươi!"
F*!
Diệp Chi Châu vội xoay người né tránh mũi đao, gấp giọng nói rằng, “Ngươi bình tĩnh đã! Có vấn đề gì ta sẽ giải quyết, thật đấy! Bất cứ vấn đề gì ta đều có thể giải quyết! Ngàn vạn lần đừng tìm chết!" Cũng đừng lôi kéo cậu cùng chết!
Đức quý quân sửng sốt, đột nhiên ném chủy thủ tiến lên ôm lấy cậu đau khóc thành tiếng, “Yên nhi ngốc của ta, ngươi vẫn tri kỷ như vậy, nhưng tình huống hôm nay ngươi muốn giải quyết như thế nào, nếu không …… Nếu không ngươi trốn đi, vi phụ giúp ngươi, sau khi ngươi chạy thoát thì đừng bao giờ trở về nữa."
Diệp Chi Châu bị đối phương ôm đến cơ hồ hít thở không thông, vội một bên ở trong lòng gọi hệ thống một bên cố gắng dùng tinh thần lực trấn an đối phương, chờ đối phương bình tĩnh lại lập tức dùng lý do mệt mỏi muốn đi ngủ đuổi người đi.
Cái gương nhỏ tinh xảo trên bàn trang điểm rốt cục đáp lại lời gọi của cậu, sau khi rung lên liền hiện màn ảnh ra, [Có nhận tư liệu kịch bản mới không?]
“Nhận nhận." Cậu xuống giường chạy tới cầm lấy gương, nhớ lại lời nam nhân vừa nãy, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt …… cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh, giống như trên đỉnh đầu có một tia sét đang chuẩn bị đánh xuống vậy.
Màn ảnh chợt lóe, sau đó từng đoạn văn tự hiện ra.
Nhân vật chính thế giới này tên là Lãnh Mị Nhi, là tư sinh nữ của hoàng đế cùng quốc sư tiền nhiệm. Tuy nàng không trọng sinh cũng không xuyên qua, nhưng nàng lại đẹp đến kinh thiên địa động quỷ thần khiếp sợ, nam nhân gặp qua nàng đều muốn gả cho nàng, sau đó sinh hài tử cho nàng.
“Khoan đã!" Diệp Chi Châu vội tạm dừng tư liệu, hít sâu, “Gả cho nàng? Sinh hài tử cho nàng?"
Màn ảnh phát ra ánh sáng dịu dàng, an tĩnh như gà.
Diệp Chi Châu đã vô cùng hiểu biết cái tính thối của Thông Thiên, chủ động yêu cầu, “Mày đưa tư liệu bối cảnh của thế giới này cho tao trước đã."
Màn ảnh chợt lóe, chữ viết biến hóa.
Khi xưa có một đại lục, trên đó có mấy quốc gia tồn tại, trong đó Minh Nguyệt quốc là cường đại nhất, chiếm giữ một mảnh thổ địa lớn nhất dồi dào nhất. Nữ nhi của Minh Nguyệt quốc rất dũng mãnh thiện chiến! Nam nhi của Minh Nguyệt quốc lại hiền lành trị gia giỏi lại có thể sinh con! Trẻ con của Minh Nguyệt quốc lại đặc biệt thông minh đáng yêu! Mọi người cùng nhau hòa thuận xây dựng một chế độ chủ nghĩa nữ tôn tốt đẹp.
Nữ tôn …… Sấm sét đánh xuống, Diệp Chi Châu trợn mắt há mồm không còn lời gì để nói. Nam nhân sinh hài tử ….. đời này cậu vẫn có thể sinh hài tử như cũ! Càng đáng sợ hơn chính là, nếu người yêu theo tới đây, vậy anh ấy cũng có thể là ….. F*!
Màn ảnh biến ảo thành cột sáng, một viên Tuyệt tự đan được tri kỷ đưa đến bên miệng, Diệp Chi Châu nghiến răng nghiến lợi gõ cái gương, “Mày không thể cho tao tới một thế giới bình thường sao!"
Một cây đao được cột sáng bao vây chuyển tới.
Hoặc là chết, hoặc là làm nhiệm vụ, rất tốt, cậu đã hiểu. Căm giận vuốt mặt một cái, cậu mở tư liệu kịch bản ra tiếp tục nhìn.
Quốc sư của Minh Nguyệt quốc nhiều thế hệ đều nam tính, vả lại không cho phép hôn phối, nhân vật chính được sinh ra là ngoài ý muốn, là không được chờ mong, càng là vết nhơ không bao giờ rửa sạch của hoàng đế. Lúc nhu tình mật ý thì còn tốt, chờ tình cảm nhạt đi, hoàng đế có được mỹ nhân mới, quốc sư cùng nhân vật chính được bí mật nuôi dưỡng liền thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của hoàng đế.
Năm nhân vật chính bảy tuổi, đột nhiên bị ám sát liên tục, quốc sư rốt cục chết tâm với hoàng đế tuyệt tình, giả chết đưa nhân vật chính cho hảo hữu là giáo chủ Thiên Sơn giáo —— Hạ Thanh, còn mình thì không biết tung tích. Nhân vật chính tiến vào Thiên Sơn giáo không bao lâu thì Hạ Thanh liền qua đời trong một lần bị phản đồ ám sát, nam chủ thứ nhất —— Hạ Ngạn Vân —— nhi tử của Hạ Thanh mới vừa mười bảy tuổi nhận được tin tức liền nhanh chóng chạy về, tự tay giết chết phản đồ, sau đó đi lên ngôi vị giáo chủ của Thiên Sơn giáo, nhận nhân vật chính làm đồ đệ.
Mười một năm sau, nhân vật chính đã trưởng thành, trở thành một đại mỹ nhân tuyệt thế cảm thấy võ nghệ của mình còn sơ đẳng, liền cáo biệt Hạ Ngạn Vân xuống núi lịch lãm, mở ra con đường nàng đi đến đâu liền thu được nam chủ đến đó.
Nàng gặp bất cứ chuyện bất bình nào đều ra tay giúp đỡ, cứu nhi tử của trưởng lão tà giáo —— Kha Tề; nửa đêm mưa to trong ngôi miếu đổ nát quan tâm một vị tiểu thiếu nữ, kết quả đối phương lại là nam phẫn nữ trang, cũng là con trai của hoàng thương —— Nguyễn Vạn Hòa; nổi lên lòng hiếu kỳ đi dạo ở thanh lâu, sau đó lại được Đại lão bản giấu mặt của thanh lâu thấu rõ được bộ mặt của nhân thế ——Liễu Quân nhìn trúng; đi dạo thanh lâu xong lại mạc danh kỳ diệu bị đuổi giết, nhảy xuống vực gặp được thần y thanh lãnh —— Mục Viêm; sau khi thương thế lành âm kém dương sai lại đi tòng quân, được lão tướng quân Ứng Long nhìn trúng, nhất định muốn gả ấu tử Ứng Quỳnh cho nàng; khi đánh giặc không hiểu như thế nào lại cùng hoàng tử địch quốc Ngu Song đồng thời rơi vào bẫy, sau đó thuận thế bắt luôn tâm của vị hoàng tử này làm tù binh; sau khi chiến tranh kết thúc, nàng cõng một thân quân công trở về, lại được quốc sư tân nhậm Vinh Quảng Yến nhất kiến chung tình; thân thế đột nhiên bị mở ra, hoàng đế thấy nàng ưu tú như thế, liền có tâm tư mượn sức, liền thưởng cho nàng một ám vệ lợi hại, nhân vật chính gắng gượng tiếp nhận, đặt tên cho ám vệ là Lãnh Dạ, không ngoài ý muốn, cuối cùng Lãnh Dạ cũng yêu luôn nàng …..
Diệp Chi Châu đếm ngón tay, sau đó trầm mặc …… Tổng cộng chín vị nam chủ ….. Nhân vật chính có thận cùng thể lực thật tốt a.
Tác giả :
Bất Hội Hạ Kỳ