Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chương 21

Chương 21: Đắn đo


Khoảnh khắc điện thoại bị cúp không hề có dấu hiệu, trái tim Lục Tri Kiều cũng theo đó run lên, cô ấy nắm chặt điện thoại đang dính bên tai, không động đậy, ấn đường nhăn lại thành hõm, vô duyên vô cớ sinh ra cảm giác tội lỗi.


Sau đó, Lục Tri Kiều buông điện thoại xuống, ngón trỏ xoa lấy ấn đường.


"Lại có ai làm phiền cậu à?" Người đàn ông ngồi ghế lái xe quay đầu, khuôn mặt với đường nét rõ ràng, khóe mắt mang theo nụ cười hòa nhã, dịu dàng như ngọc.


Lục Tri Kiều cầm điện thoại, nghiêng đầu cười cười: "Không, một người bạn thôi."


"À, tôi nhớ trước kia cậu cũng lừa mình như thế."


"Dù sao lúc đó cũng chưa thân với cậu."


"Hiện tại thì sao?"


"Cũng coi như thân."


"Cũng coi?"


Lục Tri Kiều không tiếp lời, cầm điện thoại chọc vào lưng anh: "Chuyên tâm lái xe."


"Được."


Cảnh vật bên ngoài nhanh chóng lùi về sau, con đường rộng lớn phồn hoa, là đường nội bộ thành thị, hạn chế tốc độ, cho nên không thể lái xe quá nhanh, đợi đi qua ngã tư thứ năm, rẽ trái, đi thẳng, xe cộ trên đường dần dần vơi đi, kiến trúc hai bên đường dần biến đổi bằng những ngôi nhà mái bằng thấp.


Chiếc xe đua tăng tốc rất nhanh, người đàn ông khẽ nhấn chân ga, cây cối bên đường lướt nhanh như bay, Lục Tri Kiều không thể không nắm lấy tay vịn.


Không lâu sau, trước mắt xuất hiện một hồ nước, diện tích rất lớn, vì nguyên nhân đổi mùa, cây cối vốn dĩ xanh ngắt bên bờ lúc này lại trơ trụi cành cây, liếc mắt nhìn ra xa có cảm giác hoang sơ tiêu điều.


Lướt qua hồ, chiếc xe giảm tốc độ, cuối cùng dừng trước chiếc cổng lớn.


Đảo Thiên Sứ.


Hai người xuống xe, mở cốp trước, nhấc vali nhét đầy đồ bên trong ra, cùng nhau vào trong...


Lúc quay về trời cũng đã tối, chiếc xe dừng trước cổng nhà, Lục Tri Kiều muốn về nhà nấu nướng, sau khi tạm biệt bạn, bước chân vội vã vào nhà.


Từng cơn gió lạnh buổi đêm thổi tới, hơi lạnh luồn vào trong quần áo, bóng đèn đường kéo dài chiếc bóng của cô ấy, chiếu lên mặt đất phủ xi măng sau lưng, bốn bề yên tĩnh vắng lặng, tiếng bước chân từ đôi giày đế bằng vang lên cực kì rõ ràng. Lục Tri Kiều tăng tốc, vào cửa, ấn thang máy.


Lên tầng chín, ngay khi cửa thang máy mở ra, đèn cảm ứng trên hành lang cũng sáng lên.


Lục Tri Kiều đi về phía nhà mình theo thói quen, vừa định rút chìa khóa mở cửa, đột nhiên tay khựng lại, quay đầu, nhìn sang cửa nhà 902 đối diện đang đóng chặt, cảm giác tội lỗi đã đè xuống lại trồi lên, khuấy động đáy lòng cô ấy.


Cô ấy lừa Kỳ Ngôn.


Hơn một tháng tiếp xúc, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu sẽ gặp, cho dù đi làm tan làm hay mua rau vứt rác, hai người luôn có những lúc đụng phải nhau, hàng xóm cửa đối diện cửa, làm cách nào cũng không thể tránh khỏi việc chạm mặt.


Nhưng hai ngày nay đừng nói gặp được người, ngay cả trên Wechat cũng không có tin nhắn, vừa nghĩ tới những lời tối đó Kỳ Ngôn đã nói trước khi ra về, giọng điệu nửa đùa nửa thật, Lục Tri Kiều càng thêm thấp thỏm bất an.


Một mặt, đắc tội với giáo viên, sợ ba năm học ở trường của con gái trong tương lai sẽ không dễ thở, một mặt khác, Kỳ Ngôn từng giúp cô ấy rất nhiều lần, Lục Tri Kiều cũng không muốn mắc nợ đối phương ân tình, cứ để mặc chuyện hiểu lầm tiếp tục diễn biến mà không giải thích, về lí về tình đều không quá thích hợp.


Cô ấy muốn hỏi con gái, ở trường nhìn cô giáo Kỳ thế nào, nhưng bị con gái vô tình bắt gặp cảnh gượng gạo tối đó khiến câu hỏi đã mấy lần trào lên miệng lại bị bản thân nuốt xuống, kéo dài suốt mấy ngày, Lục Tri Kiều không nhớ đã nhấp vào cuộc trò chuyện với Kỳ Ngôn trên Wechat bao nhiêu lần, biên tập câu chữ bao nhiêu lần, nhưng chưa một lần gửi đi.


Đèn cảm ứng tắt ngụm.


Xung quanh đột nhiên rơi vào tối tăm, Lục Tri Kiều trầm ngâm rơi vào đắn đo giật nảy, đưa tay chống lên tường, đầu ngón tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo, run lên một cái.


Đột nhiên, cánh cửa kia mở ra, đèn cảm ứng sáng lên, dung hòa vào ánh đèn từ trong phòng chiếu ra.


Kỳ Ngôn xách hai túi rác ra ngoài, nhìn thấy người kia đang đứng bất động, ngây ra, khóe môi nhấc lên nụ cười trào phúng: "Tăng ca về rồi à?"


Đôi môi Lục Tri Kiều động đậy, muốn nói lại thôi, chột dạ rũ mắt xuống, không lên tiếng.


Đầu óc cô ấy rất hỗn loạn, giống như ấm nước sôi sùng sục, nổi vô số bong bóng không đếm hết được, vô vàn sắc thái giao tiếp với khách hàng nhiều năm qua, nói năng làm việc khéo léo giống như thói quen, khoảnh khắc này đứng trước mặt Kỳ Ngôn, toàn bộ đều mất đi hiệu quả.


Kỳ Ngôn là kiểu người nào? Kiểu người này nên phải chung đụng bằng cách nào? Tại sao duy trì quan hệ không xa không gần như hiện tại?


Một khoảng trống rỗng.


Thấy Lục Tri Kiều không lên tiếng, Kỳ Ngôn cho rằng cô ấy ngầm thừa ngận, trào phúng cười cười, không tiếp tục gạn hỏi, thong dong đi tới cầu thang bộ, xách hai túi rác ném vào thùng, phủi tay, quay người quay về.


"Cô Kỳ..."


Bước chân khựng lại.


Cô giáo Kỳ, cô giáo Kỳ, cô giáo Kỳ, ngày nào cũng cô giáo Kỳ, một câu cô giáo Kỳ hai câu cô giáo Kỳ, gọi tên cô sẽ thì chết sao? Kỳ Ngôn oán thán trong lòng, nhưng lại chờ đợi những lời phía sau của Lục Tri Kiều.


Có lẽ là thẳng thắn rằng đã nói dối cô chăng?


"Tối đó tôi không có ý muốn đuổi cô về, cũng không chào đón cô..." Lục Tri Kiều lặng lẽ nhìn về phía Kỳ Ngôn, trái tim thình thịch muốn nhảy tới cổ họng, lòng bàn tay bị chọc tới rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.


Kỳ Ngôn quay người, ngắt lời: "Chỉ có chuyện này?"


"?"


"..."


Trong đôi mắt ấy lộ ra vẻ hoang mang, nốt ruồi lệ đen láy nơi khóe mắt toát lên vẻ vô tội, dáng vẻ không lạnh lùng giống như lần đầu gặp gỡ, mà như thể bị thứ gì trói buộc, không thể không ngậm đắng nuốt cay, chỉ nhàn nhạt nổi lên bề mặt, còn về dáng vẻ nơi sâu nhất thế nào, quá mù mờ, không nhìn rõ.


Kỳ Ngôn nghiêng đầu nhìn Lục Tri Kiều mấy giây, khóe miệng không khống chế được giật lên một cái, đột nhiên cười lên, nói: "Không sao, câu nói kia của tôi chỉ là đùa thôi, chị không nhắc tôi còn quên rồi."


Lòng bàn tay đột nhiên thả lỏng, năm ngón tay cuộn lại chầm chậm duỗi ra.


"Đúng rồi, có một chuyện tôi nghĩ mãi, cảm thấy vẫn nên nói với chị." Kỳ Ngôn lưu tâm tới động tác nhỏ của Lục Tri Kiều, yết hầu căng chặt, ho khẽ hai tiếng, mặt không biến sắc tiếp tục nói: "Hôm đó tôi dẫn Lục Uy ra ngoài chơi, là vì..."


Kỳ Ngôn tóm tắt kể lại chuyện xảy ra trong tiết Toán, nói mãi nói mãi, ngữ điệu trở nên xa lạ.


"Tuổi dậy thì rất quan trọng, cơ thể sẽ phát triển nhanh chóng, nhưng tâm lí vẫn chưa trưởng thành, trẻ con vào tuổi này, cảm xúc biến động lớn, gặp phải chuyện gì hay người nào có thể ảnh hưởng tới cả đời cô bé. Bình thường chị khích lệ cô bé nhiều một chút, cho cô bé thêm cảm giác an toàn, còn tôi là giáo viên, chuyện có thể làm cũng chỉ có giới hạn, tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng vẫn cần sự phối hợp của phụ huynh."


"Ngoài ra, người như tôi ấy mà, công tư phân minh, ân oán cá nhân có nhiều cỡ nào cũng sẽ không trút giận lên con trẻ, chị có thể yên tâm."


Lục Tri Kiều lặng lẽ lắng nghe, nhìn ánh sáng trong mắt Kỳ Ngôn chầm chậm tan biến, độ cong trên khóe miệng chầm chậm giãn ra, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ phủ lên một màu bê tông lạnh lẽo, cứng ngắc xám xịt.


"Được rồi, ngủ ngon." Kỳ Ngôn khách sáo nói, quay người vào nhà.


Tiếng đóng cửa rất nhẹ, nhẹ tới mức khiến người ra nghi ngờ nó thật sự đã được đóng lại hay chưa.


Lục Tri Kiều ngây người tại chỗ, năm ngón tay co chặt mạnh mẽ chọc lên lòng bàn tay.


Không biết đứng bao lâu, đèn cảm ứng lại tắt, xung quanh thêm lần nữa rơi vào tối tăm tĩnh mịch, chỉ có màn hình hiển thị số tầng thang máy ánh lên màu đỏ sậm, đường nét cơ thể Lục Tri Kiều chìm trong bóng tối dần dần mơ hồ, mang theo cảm giác cô đơn.


Rất lâu sau, Lục Tri Kiều cử động đôi chân tê dại, bước về phía trước mấy bước, giơ tay gõ cửa phòng 902.


Đèn cảm ứng lại sáng lên, bóng tối đột nhiên bị ánh sáng xua tan.


Mấy tiếng gõ cửa liên tiếp vang lên, cửa mới mở ra, cơ thể cao ráo của Kỳ Ngôn xuất hiện sau cửa, sắc mặt lạnh lẽo: "Có chuyện gì sao?"


"Xin lỗi."


Lục Tri Kiều nhìn vào mắt Kỳ Ngôn, âm thanh rất rõ: "Hôm nay tôi đã nói dối cô."


"Tôi biết." Kỳ Ngôn nói, "Tôi nhìn thấy rồi."


"Gì cơ?"


"Tôi nhìn thấy chị lên chiếc xe đó."


Lục Tri Kiều sửng sốt mở to mắt, còn chưa kịp nói gì đã bị một một sức mạnh tương đối lớn kéo vào trong nhà, bước chân loạng choạng một cái, bên trai truyền tới tiếng đóng cửa nặng nề, trong lúc trời đất quay cuồng, lưng cô ấy tựa lên bức tường lạnh lẽo, đôi môi nhanh chóng bị phủ lên nhiệt độ ấm áp.


Không có bất kì dây dưa cùng trêu đùa nào, chỉ có hơi thể hoang dại mạnh mẽ không ngừng xâm nhập, không biết tự lúc nào, cúc áo bản lớn trên chiếc áo len đã bị cởi ra mà không tốn chút sức lực... 

Tác giả : Cảnh Ngô
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại