Luôn Bên Em (Người con gái nắm giữ trái tim của những con quỷ)
Chương 35: Những muộn phiền
Đến tối tự dưng tôi thấy bố mẹ lại kéo hành lí vào nhà, ơ, rõ là bảo tuần sau mới về mà hôm nay đã về rồi. Thế là tôi cứ chạy theo xoăn xoe tìm đồ ở quê xem có gì ăn ngon không. Từ hôm đau bụng phải đi viện ề đến giờ tự dưng tôi lại cứ thèm ăn liên tục, lại còn toàn là những thứ linh tinh khó kiếm nữa chứ khiến cho Win thêm vất vả cả ra.
“Cô ngồi im một chỗ cho vợ chồng tôi nhờ!" tôi sững người với câu nói của mẹ, bình thường thì mẹ vẫn hay trêu tôi nhưng mà chưa bao giờ trêu kiểu đấy. Thế là tôi cứ ngơ ngác nhìn bố mẹ mình đang xếp đồ mang ở quê lên ra bàn, cứ thấy lạ lạ thế nào ấy. Nhìn sang Win thì anh mỉm cười ý nói là không có gì rồi kéo tôi ngồi xuống ghế.
“Sao bố mẹ lên sớm thế? Con tưởng tuần sau bố mẹ mới lên cơ mà nhỉ?"
“Vợ chồng tôi lên sớm để xem vợ chồng anh chị ăn ở thế nào. Chị giỏi lắm rồi!" nghe đến đây tôi đã hiểu có chuyện gì xảy ra rồi, chắc là cái tên không biết sợ ai nhà tôi đã khai báo thành khẩn hết mọi chuyện với bố mẹ tôi rồi. Không biết phải giải thích thế nào vì dù gì thì chúng tôi cũng là người sai.
Mẹ tôi lấy tay đánh vào vai tôi một cái rồi mắng:
“Con có biết sinh mạng đáng quí như thế nào không? Tại sao con có thể có ý định giết hại đứa con của mình được hả? Lớn rồi chứ con bé bỏng gì đâu mà suy nghĩ nông cạn như vậy hả? Có em bé trước khi cưới thì có sao chứ, dù sao thì hai đứa cũng cưới cơ mà. Rồi thì còn biết bao nhiêu người làm mẹ đơn thân vậy mà tại sao con lại có ý định giết cháu của mẹ hả? Dù chỉ là một giọt máu nhưng nó cũng là một sinh linh đấy!" mẹ tôi vừa khóc vừa đánh tôi, bố và anh Win thì cản mẹ lại vì dù gì thì tôi cũng đang có em bé, chẳng hiểu mẹ đang nói cái gì nhưng thấy mẹ khóc tôi cũng khóc theo.
Bố tôi thấy vậy thì đừa tay lên lau nước mắt cho tôi:
“Sắp làm mẹ rồi mà còn khóc như vậy à? Không tốt cho em bé đâu con. Ngoan, nghe bố nín nào." Anh cũng ôm lấy vai tôi ra điều an ủi.
“Còn bà nữa, nói linh tinh cái gì thế hả? Thằng Win nó nói con bé mang thai lần đầu lại còn ảnh hưởng tâm lí không tốt nên mới phải nhập viện vì đau bụng chứ bà nghe đâu mà thành nó định bỏ thai thế hả?" cứ tưởng đâu mẹ tôi nghe nhầm thật chứ ai ngờ vừa lau nước mắt mẹ vừa nói:
“Ông thì biết cái gì? Chỉ khi có suy nghĩ muốn bỏ đứa nhỏ thì mới bị động thai thôi nhé!"
Bố nói mẹ tôi mê tín, toàn những điều vớ vẩn. Tôi nói mệt muốn đi nghỉ, nằm trên giường tôi không thôi nghĩ đến những gì mẹ nói, đúng là tôi đã có suy nghĩ muốn bỏ cái thai này đi.
“Em bé của em, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý đâu. Chỉ là bất ngờ quá nên mẹ không biết phải làm sao thôi, bây giờ mẹ biết rồi, mẹ thương em bé rồi. Mẹ biết mẹ sai rồi..." tôi nằm trong chăn xoa xoa bụng vừa nói vừa khóc. Đúng là tôi đã có suy nghĩ quá là nông cạn, có những người không thể có con vậy mà tôi lại có ý nghĩ bỏ đi đứa con của mình. Tôi là một người mẹ tồi tệ đúng không?
***
Hôm sau tôi theo mẹ ra cửa hàng, bố với anh Win không cho tôi đi vì sợ tôi mệt nhưng may có mẹ nói giúp, mẹ nói tôi phải ra ngoài nhiều một chút em bé mới khỏe được, làm việc nhẹ thôi. Tôi cũng nghĩ vậy vì nếu cứ bắt tôi ở nhà mãi thì chắc tôi buôn chết mất.
Nhưng vì còn ngại nên tôi nói mọi người không được tiết lộ chuyện tôi có em bé ra ngoài.
“Dạo này anh chị đi đâu mà hôm nay mới thấy ra quá vậy? Chị bị ốm à?" Su nhìn tôi đầy lo lắng, cậu nhóc rất biết quan tâm đến người khác đấy chứ. Nhưng không hiểu tại sao đối với Minh Anh cậu lại tỏ ra tuyệt tình đến vậy. Tôi thấy Su với Minh Anh cứ giống giống như anh Hùng với chị Lâm Anh, nhưng chắc hai người này không có quan hệ như vậy đâu. Vậy thì là gì nhỉ, là cậu thấy con bé phiền thật hay sao?
“Ừm, chị có hơi mệt một chút, nhưng hôm nay thì khỏe rồi. Mà Minh Anh hôm
nay không thấy đi làm nhỉ?" đang cười vui vẻ nghe tôi nhắc tên con bé cậu lại sầm mặt lại rồi nói đi làm việc, kì thật.
Mà vừa nói đến anh Hùng với Lâm Anh mới nhớ. Hai người này từ khi học xong cấp 3 thì vừa học vừa làm luôn tại công ty của gia đình nên không có thời gian rảnh rỗi nhưng mà như vậy cũng không được. Dù bận rộn đến đâu thì cũng phải đến nhà tôi chứ, dù sao tôi cũng là em gái anh và dù là không nói ra không thừa nhận nhưng Lâm Anh cũng là con của bố mẹ tôi mà. Tôi biết là vì sợ tôi buồn nên họ không nói chứ con mình đẻ ra ai mà không thương cho được, tôi dù sao cũng chỉ là con nuôi thôi mà.
***
Hỏi Win xem Minh Anh có gọi điện xin nghỉ hay gì không thì anh nói thời gian này RED đang rất bận rộn nên có lẽ con bé không thể đi làm được. Đúng là tôi đã quên mất một điều rằng con bé vẫn còn làm việc cho tổ chức đó. Rồi cả Nguyên, chắc anh cũng vất vả lắm. Dù cho anh có đối xử với tôi và Win như vậy nhưng chúng tôi vẫn quyể định tha thứ dù cho có lẽ anh cũng không cần đến sự tha thứ đó.
Win nói anh chứ từng có ý muốn tranh đấu gì nhưng tham vọng của Nguyên quá cao, giống như ông nội anh nên Nguyên luôn tìm cách để tranh giành với anh từng chút một. Theo tôi thấy có thể bây giờ anh đang thấy ngao ngán vị trí của mình vì thứ gì mình không có còn ao ước chứ đến khi có rồi mới biết thực ra nó chẳng có gì, nhất là trong trường hợp này, để đạt được vị trí đó chắc anh đã phải hy sinh rất nhiều thứ, đầu tiên sẽ phải kể đến nhân cách của mình...
Còn Minh Anh, con bé chắc không được may mắn như Win, tôi biết con bé cũng không muốn làm việc tại tổ chứ đó nhưng lại không có cách nào để thoát ra. nhất là khi yêu Su, chắc con bé cũng lo lắng cậu một ngày rồi cũng sẽ biết nó thực ra là ai...
Về Su thì nghe nói bố mẹ cậu đã mất từ khi cậu còn nhỏ, chỉ có mỗi chị gái thì vài năm trước cũng bị tai nạn đến nay thì vẫn hôn mê và không thể tỉnh lại được nữa. Thật đáng thương, chắc cuộc sống của cậu vất vả lắm...
***
“Cô ngồi im một chỗ cho vợ chồng tôi nhờ!" tôi sững người với câu nói của mẹ, bình thường thì mẹ vẫn hay trêu tôi nhưng mà chưa bao giờ trêu kiểu đấy. Thế là tôi cứ ngơ ngác nhìn bố mẹ mình đang xếp đồ mang ở quê lên ra bàn, cứ thấy lạ lạ thế nào ấy. Nhìn sang Win thì anh mỉm cười ý nói là không có gì rồi kéo tôi ngồi xuống ghế.
“Sao bố mẹ lên sớm thế? Con tưởng tuần sau bố mẹ mới lên cơ mà nhỉ?"
“Vợ chồng tôi lên sớm để xem vợ chồng anh chị ăn ở thế nào. Chị giỏi lắm rồi!" nghe đến đây tôi đã hiểu có chuyện gì xảy ra rồi, chắc là cái tên không biết sợ ai nhà tôi đã khai báo thành khẩn hết mọi chuyện với bố mẹ tôi rồi. Không biết phải giải thích thế nào vì dù gì thì chúng tôi cũng là người sai.
Mẹ tôi lấy tay đánh vào vai tôi một cái rồi mắng:
“Con có biết sinh mạng đáng quí như thế nào không? Tại sao con có thể có ý định giết hại đứa con của mình được hả? Lớn rồi chứ con bé bỏng gì đâu mà suy nghĩ nông cạn như vậy hả? Có em bé trước khi cưới thì có sao chứ, dù sao thì hai đứa cũng cưới cơ mà. Rồi thì còn biết bao nhiêu người làm mẹ đơn thân vậy mà tại sao con lại có ý định giết cháu của mẹ hả? Dù chỉ là một giọt máu nhưng nó cũng là một sinh linh đấy!" mẹ tôi vừa khóc vừa đánh tôi, bố và anh Win thì cản mẹ lại vì dù gì thì tôi cũng đang có em bé, chẳng hiểu mẹ đang nói cái gì nhưng thấy mẹ khóc tôi cũng khóc theo.
Bố tôi thấy vậy thì đừa tay lên lau nước mắt cho tôi:
“Sắp làm mẹ rồi mà còn khóc như vậy à? Không tốt cho em bé đâu con. Ngoan, nghe bố nín nào." Anh cũng ôm lấy vai tôi ra điều an ủi.
“Còn bà nữa, nói linh tinh cái gì thế hả? Thằng Win nó nói con bé mang thai lần đầu lại còn ảnh hưởng tâm lí không tốt nên mới phải nhập viện vì đau bụng chứ bà nghe đâu mà thành nó định bỏ thai thế hả?" cứ tưởng đâu mẹ tôi nghe nhầm thật chứ ai ngờ vừa lau nước mắt mẹ vừa nói:
“Ông thì biết cái gì? Chỉ khi có suy nghĩ muốn bỏ đứa nhỏ thì mới bị động thai thôi nhé!"
Bố nói mẹ tôi mê tín, toàn những điều vớ vẩn. Tôi nói mệt muốn đi nghỉ, nằm trên giường tôi không thôi nghĩ đến những gì mẹ nói, đúng là tôi đã có suy nghĩ muốn bỏ cái thai này đi.
“Em bé của em, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý đâu. Chỉ là bất ngờ quá nên mẹ không biết phải làm sao thôi, bây giờ mẹ biết rồi, mẹ thương em bé rồi. Mẹ biết mẹ sai rồi..." tôi nằm trong chăn xoa xoa bụng vừa nói vừa khóc. Đúng là tôi đã có suy nghĩ quá là nông cạn, có những người không thể có con vậy mà tôi lại có ý nghĩ bỏ đi đứa con của mình. Tôi là một người mẹ tồi tệ đúng không?
***
Hôm sau tôi theo mẹ ra cửa hàng, bố với anh Win không cho tôi đi vì sợ tôi mệt nhưng may có mẹ nói giúp, mẹ nói tôi phải ra ngoài nhiều một chút em bé mới khỏe được, làm việc nhẹ thôi. Tôi cũng nghĩ vậy vì nếu cứ bắt tôi ở nhà mãi thì chắc tôi buôn chết mất.
Nhưng vì còn ngại nên tôi nói mọi người không được tiết lộ chuyện tôi có em bé ra ngoài.
“Dạo này anh chị đi đâu mà hôm nay mới thấy ra quá vậy? Chị bị ốm à?" Su nhìn tôi đầy lo lắng, cậu nhóc rất biết quan tâm đến người khác đấy chứ. Nhưng không hiểu tại sao đối với Minh Anh cậu lại tỏ ra tuyệt tình đến vậy. Tôi thấy Su với Minh Anh cứ giống giống như anh Hùng với chị Lâm Anh, nhưng chắc hai người này không có quan hệ như vậy đâu. Vậy thì là gì nhỉ, là cậu thấy con bé phiền thật hay sao?
“Ừm, chị có hơi mệt một chút, nhưng hôm nay thì khỏe rồi. Mà Minh Anh hôm
nay không thấy đi làm nhỉ?" đang cười vui vẻ nghe tôi nhắc tên con bé cậu lại sầm mặt lại rồi nói đi làm việc, kì thật.
Mà vừa nói đến anh Hùng với Lâm Anh mới nhớ. Hai người này từ khi học xong cấp 3 thì vừa học vừa làm luôn tại công ty của gia đình nên không có thời gian rảnh rỗi nhưng mà như vậy cũng không được. Dù bận rộn đến đâu thì cũng phải đến nhà tôi chứ, dù sao tôi cũng là em gái anh và dù là không nói ra không thừa nhận nhưng Lâm Anh cũng là con của bố mẹ tôi mà. Tôi biết là vì sợ tôi buồn nên họ không nói chứ con mình đẻ ra ai mà không thương cho được, tôi dù sao cũng chỉ là con nuôi thôi mà.
***
Hỏi Win xem Minh Anh có gọi điện xin nghỉ hay gì không thì anh nói thời gian này RED đang rất bận rộn nên có lẽ con bé không thể đi làm được. Đúng là tôi đã quên mất một điều rằng con bé vẫn còn làm việc cho tổ chức đó. Rồi cả Nguyên, chắc anh cũng vất vả lắm. Dù cho anh có đối xử với tôi và Win như vậy nhưng chúng tôi vẫn quyể định tha thứ dù cho có lẽ anh cũng không cần đến sự tha thứ đó.
Win nói anh chứ từng có ý muốn tranh đấu gì nhưng tham vọng của Nguyên quá cao, giống như ông nội anh nên Nguyên luôn tìm cách để tranh giành với anh từng chút một. Theo tôi thấy có thể bây giờ anh đang thấy ngao ngán vị trí của mình vì thứ gì mình không có còn ao ước chứ đến khi có rồi mới biết thực ra nó chẳng có gì, nhất là trong trường hợp này, để đạt được vị trí đó chắc anh đã phải hy sinh rất nhiều thứ, đầu tiên sẽ phải kể đến nhân cách của mình...
Còn Minh Anh, con bé chắc không được may mắn như Win, tôi biết con bé cũng không muốn làm việc tại tổ chứ đó nhưng lại không có cách nào để thoát ra. nhất là khi yêu Su, chắc con bé cũng lo lắng cậu một ngày rồi cũng sẽ biết nó thực ra là ai...
Về Su thì nghe nói bố mẹ cậu đã mất từ khi cậu còn nhỏ, chỉ có mỗi chị gái thì vài năm trước cũng bị tai nạn đến nay thì vẫn hôn mê và không thể tỉnh lại được nữa. Thật đáng thương, chắc cuộc sống của cậu vất vả lắm...
***
Tác giả :
Bunti Phương