Lười Phải Yêu Anh
Chương 52
Cả một buổi tối, Tô Thiên Thiên cứ đảo qua đảo lại trong phòng, đảo đến mức Âu Dương đầu váng mắt hoa, “Em đừng có đảo quanh nữa được không!"
“Chị bảo chuyện của chị Ninh San và ba em, em nên nói cho mẹ em biết hay là Ninh Xuyên?" Bây giờ cô cảm thấy chuyện này thực hoang đường đến mức không biết bắt đầu từ đâu.
“Ninh Xuyên bây giờ còn đang bận bịu với chuyện ba anh ta, chị nghe nói cả chồng bác cả cũng giúp mà vẫn chưa được thuận lợi kia kìa!" Âu Dương nói, “Nói cho anh ta biết, anh ta cũng đâu có về được, lại thành gấp bên này vội bên kia."
“Anh ấy có về cũng chẳng được ích lợi gì." Tô Thiên Thiên trả lời, “Trong lòng anh ấy lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ chị gái mình, em đoán, chỉ sợ Ninh San thực sự có chuyện gì với ba em, chắc anh ấy cũng sẽ tới trước mặt mẹ em sám hối tạ tội thôi, nhất định là cũng chẳng làm gì được chị anh ta cả."
“Nói cho mợ đi, bây giờ tâm trạng của mợ đang cực kỳ kích động." Âu Dương nghiêng đầu nói, “Cơ bản cũng chỉ là một mm dây dẫn đến ngòi nổ, đốt lên một cái, là không còn thời gian mà dập nữa. Em mà nói cho mợ biết chuyện này, chắc chắn mợ sẽ có thể lập tức trút hết sự tức giận lên người nhà họ Ninh, trực giác nói cho chị biết, mợ còn có thể bảo chồng bác cả không quan tâm đến chuyện của Ninh Xuyên nữa."
Tô Thiên Thiên hoàn toàn mờ mịt, “Vậy em phải làm sao bây giờ?"
“Làm một người phụ nữ của thời đại mới chứ sao, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp; viết được số hiệu, tra ra khác thường; giết được ngựa gỗ, lật được tường rào; lái được xe xịn, mua được nhà mới; đấu thắng tiểu tam, đánh được lưu manh!" Âu Dương nói xong còn bày ra một tư thế đánh lộn khá ngầu.
“Em còn phải phụ trách đấu với tiểu tam của ba mình?" Cặp mắt Tô Thiên Thiên đã đẫm lệ.
“Tiểu tam không phân biệt quốc gia, không phân biệt độ tuổi, không phân biệt giới tính và bối phận!" Âu Dương siết tay nói.
Tô Thiên Thiên giống như một quả bóng da bị rút hết không khí, không chỉ hết không khí, còn chẳng còn đàn hồi gì nữa, hoàn toàn mềm nhũn, ý chí chiến đấu dâng trào lúc trước trong nháy mắt bị nghiền thành tro bụi, “Vậy cũng được, em nên làm gì bây giờ?"
“Gần đây không phải tòa nhà mới ở thành phố N của cậu sắp bắt đầu khai trương sao, nhất định sẽ phải làm nghi thức khai trương, cậu giờ đã tuyên chiến với mợ, rất rõ ràng, nếu như mợ mà còn không nhường bước, cậu nhất định sẽ đưa người phụ nữ kia đến tham gia buổi lễ, khi đó mới gọi là lớn chuyện, những cái khác không nói, chỉ riêng chuyện tin tức vừa lên mặt báo chí thôi, bát quái to đấy! Lấy tính tình của mợ thì lúc đó sẽ chẳng còn đường sống mà vãn hồi nữa." Âu Dương nói, “Cho nên trước buổi lễ, em phải tìm được Ninh San và ba em, làm rõ tình hình, nói cho rành mạch, ngàn vạn lần đừng có làm chuyện ầm ĩ hơn."
“Em nghĩ ra rồi." Tô Thiên Thiên giật giật khóe miệng, “Ba mẹ em đều đang khiêu chiến giới hạn của đối phương, giống như kiểu nhảy Bungee ấy."
“Chuẩn chuẩn chuẩn...." Âu Dương gật đầu, “Chơi là chơi nhịp tim."
“Cho nên hai người bọn họ thay phiên nhảy, mà em chính là cái sợi dây lúc thì bị rút lên trời lúc thì bị rơi xuống đất kia!" Tô Thiên Thiên phát hiện ra sự thật, một sự thật trần trụi.
...
Lần thứ năm Ninh Xuyên bước ra từ nhà của Lưu Minh, là vào một buổi tối, giờ đang là giữa hè, áo sơ mi của anh ướt đẫm, dính vào sau lưng, cảm giác ướt ướt dính dính.
Anh đứng trước cửa xe, không vội đi vào, muốn đón chút gió đêm mát mẻ.
Cố Âu đưa một bình nước cho anh qua cửa sổ xe, “Lên xe đi, bên ngoài đâu mát mẻ gì."
Ninh Xuyên thở một hơi, nhận lấy nước, ngửa đầu uống một hớp lớn, “Hít thở một chút."
“Vẫn chưa được?" Mấy lần này đều là Ninh Xuyên tới một mình, hy vọng có thể thông qua câu chuyện của ba mình, dùng thái độ thành khẩn để khiến Lưu Minh cảm động, lấy thân phận của Cố Âu mà đi cùng anh, lại có vẻ thái độ hơi cứng rắn. Hôm nay vừa đúng lúc ông cũng rảnh rỗi, liền lái xe đến trước nhà Lưu Minh đón Ninh Xuyên, thuận tiện hỏi thăm tình hình.
“Dạ." Ninh Xuyên gật đầu một cái, cảm thấy nóng nực đến khó chịu, dốc nước đổ lên tay xoa lên mặt, gột bớt mồ hôi, sau đó lấy tay lau mặt, cặp mắt mệt mỏi dường như đã khôi phục lại tinh thần, “Hôm khác quay lại!"
“Trước kia cháu cũng cố gắng như vậy nến mới có được địa vị như bây giờ?" Cố Âu nói, mang theo sự tán thưởng, đúng là một chàng trai tốt.
“Nhưng cháu vẫn chưa làm đủ." Ninh Xuyên cười nhẹ một cái, “Cho nên bây giờ còn phải cố gắng tiếp."
Anh nói xong, bước lên trước mấy bước, định vứt chai nước vào trong thùng rác ven đường, ánh mắt chợt lóe, thấy chiếc rèm cửa đậm màu ở ban công lầu một đã được kéo ra, lộ ra gương mặt hơi tái nhợt của một thiếu niên, trong một khắc tầm mắt chạm vào nhau, rèm cửa lập tức bị hạ xuống, hơi rung động.
“Sao vậy?" Cố Âu thấy anh thất thần nhìn về phía ban công nhà Lưu Minh, gọi anh một tiếng.
Ninh Xuyên hồi hồn đáp lại, vẫn không kìm được nhìn về phía ban công một chút, rèm cửa đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Anh lên xe, xe chạy ra đường cái, anh cau mày, “Chú Cố, cháu đến nhà Lưu Minh rất nhiều lần, lần nào vợ của ông ta ra khỏi phòng cũng đóng cửa, cháu cho là đó là phòng ngủ nhà họ, không tiện để khách nhìn thấy, nhưng vừa rồi cháu mới để ý, gian phòng kia ban công đối diện với đầu đường, rèm cửa lúc nào cũng khép, không đến nỗi phòng ngủ ngay cả rèm cửa cũng không thể kéo ra chứ."
“Trước kia cũng vậy sao?" Cố Âu vừa lái xe vừa hỏi.
“Trước kia cháu không lưu ý, hôm nay nghĩ mới thấy, trước kia cũng thế này, cho dù là ban ngày hay buổi tối, trời nắng hay mưa dầm, hình như ngay cả cửa sổ cũng không mở ra." Ninh Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hơn nữa... Vừa nãy chỉ chớp mắt thôi, hình như cháu nhìn thấy một cậu thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, rất giống vợ ông ta, dáng vẻ có chút đau thương."
“Lưu Minh có đứa con lớn như vậy cũng không kỳ quái." Cố Âu nói, “Có điều cháu đã tới đó nhiều lần như vậy, không có lần nào gặp sao?"
“Kỳ quái chính là ở chỗ này." Ninh Xuyên nói, “Vừa rồi cháu mới chú ý, cậu con trai lớn như vậy, chẳng lẽ cả ngày cứ nhốt trong cái phòng đó không mở cửa sổ không mở cửa phòng?"
“Ngược đãi trẻ em?" Cố Âu nghi ngờ.
...
“Tin tức lớn đây!" Khi Cố Âu gọi điện thoại cho Ninh Xuyên, giọng nói mang theo sự hưng phấn, “Lưu Minh đúng là có một cậu con trai, tên là Lưu Giang, năm nay mười chín tuổi, năm ngoái thi tốt nghiệp trung học, nhưng mà ngày thứ hai khi đi thi tốt nghiệp, từ trường về đến nhà, đột nhiên gặp phải tai nạn giao thông, bị cán gãy hai chân, thành người tàn tật, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, có lẽ là vì thế nên bị shock, cho nên tự nhốt mình trong nhà."
“Như vậy ạ...." Ninh Xuyên nhớ tới gương mặt đó, quả thực có một loại u buồn không giống người bình thường, “Thật đáng tiếc. Nhưng tin tức này đối với chúng ta chẳng có gì hữu dụng."
“Ngược lại đấy!" Cố Âu cao giọng, “Chú thấy chuyện này nghe rất kì quái, mới đi tra xét thử, kết quả phát hiện, lúc Lưu Giang gặp chuyện không may, đúng là thời gian Lưu Minh bị thẩm tra!"
“Vậy..." Ninh Xuyên nghi ngờ.
Cố Âu nói từng chút, “Cháu nghĩ mà xem, vụ án kinh tế của Lưu Minh cho dù không tìm luật sư biện hộ, thừa nhận tất cả, tiền xử phạt cũng ở mức thấp nhất, như vậy án phạt chính là án treo ba năm. Nhưng trước đây ông ta giúp Triệu Cương nhiều như vậy, cộng thêm sau đó lại thăng quan phát tài, không lý gì lại bị xử án treo ba năm, không được giảm chút nào."
“Điều này cũng đúng." Ninh Xuyên nhíu mày."
“Cháu thử nghĩ xem, có khả năng nào có thể khiến cho toàn bộ những chuyện này trở nên hợp lý." Cố Âu rất coi trọng chàng thanh niên này, cho nên cố ý muốn để chính cậu ta nghĩ ra.
“A!" Ánh mắt Ninh Xuyên sáng lên, anh nghĩ, có lẽ không hoàn toàn giống nhau, nhưng người đồng cảm găp nhau có thể sẽ khiến chàng trai kia biết rõ anh, hiểu được anh, có lẽ, còn có thể giúp đỡ anh...
...
Tô Thiên Thiên vạn bất đắc dĩ chạy về biệt thự nhà mình, trong vườn cỏ dại đã mọc cao hơn cả cây cảnh, hồ bơi dưới ánh nắng chói chang đã sắp rạn nứt, vừa nhìn đã biết là trong nhà dạo này không có khách, dì Lâm lại lười biếng.
Trước khi về cô có gọi điện, trong nhà không có người nghe, điều này có thể nói lên rằng ba cô không ở nhà, còn dì Lâm thì tám phần là đang ngủ.
Dùng chìa khóa mở cửa, Tô Thiên Thiên rón ra rón rén bước vào nhà, đột nhiên cảm thấy mình như đang làm trộm vậy, lập tức thẳng sống lưng. Cho dù ba cô có ở nhà, thì bây giờ cô cũng là hóa thân của chính nghĩa cơ mà.
Lay dì Lâm đang ngủ tít mít trên giường dậy, Tô Thiên Thiên hỏi, “Ba cháu đâu rồi?"
“Cô chủ..." Dì Lâm nhìn cô, trong mắt ngân ngấn nước, “Cô cuối cùng cũng đã về!"
“Mẹ con cháu không ở nhà, sao nhìn dì lại bi thương như thế chứ?" Tô Thiên Thiên nghi ngờ, dì Lâm không phải thích không có ai ở nhà để mà lười biếng sao.
Dì Lâm thống khổ lắc đầu, “Mới đầu còn thoải mái, không cần làm gì cả. Nhưng lâu ngày cũng chán lắm cô ơi, cô chủ, cô biết rồi đấy, làm một kẻ lười suốt ngày ở nhà không làm gì, cũng rất cực khổ!"
“Đúng vậy đúng vậy..." Tô Thiên Thiên gật đầu, cô cũng là gần đây mới ngộ ra, đi làm mặc dù cực khổ, nhưng cảm giác rất phong phú, mới có thể cảm nhận được sự vui vẻ khi được nghỉ ngơi và lười biếng một cách đầy đủ hơn, nếu không, chỉ ở nhà xem manga và tiểu thuyết không thôi cũng phải đề phòng nhảy đúng vào một cái hố to, hoặc là mở đầu thì sáng lạn, kết thúc lại thối nát!
“Cô và bà chủ mau về nhà đi mà!" Dì Lâm mắt đẫm lệ nói, từng chữ nhuốm máu, từng tiếng đẫm lệ.
“Sắp rồi sắp rồi, cháu về rồi còn gì." Tô Thiên Thiên vỗ vỗ bà, “Đúng rồi, ba cháu dạo này thì sao? Thế nào rồi? Bây giờ đi đâu rồi?"
“Ông chủ mấy ngày trước tâm trạng cũng không tốt, vốn ban đầu chỉ có buổi trưa ăn một cái bánh bao, sớm chiều gì cũng chỉ có nửa cái, dạo này buổi trưa hai cái bánh bao, sớm chiều lại biến thành một cái." Dì Lâm thích dùng những chi tiết nhỏ, để phản ánh những vấn đề lớn, “Có thể thấy bà chủ và cô chủ không ở nhà, làm trái lời ông chủ, ông ấy rất không vui! Thì ra ông ấy có thể không luyến tiếc mà ăn nhiều như vậy!"
Tô Thiên Thiên nghĩ, đúng vậy, ba cô thì ra có thể không luyến tiếc mà ăn được nhiều như vậy, gần đây còn cam chịu, còn chịu tốn tiền tìm tình nhân nữa!
“Có điều hôm nay ông chủ đến thành phố N, sáng sớm đã nói với tôi rồi, tránh để tôi không biết, buổi trưa lại mua thừa bánh bao, hình như tòa nhà mới sắp khai trương, ông ấy cũng bận rộn." Dì Lâm nhớ lại nói, “Hơn nữa, tôi còn thấy trong xe ông ấy có một cô tôi không biết, rất xinh đẹp, là người mẫu hay ngôi sao làm người phát ngôn cho tòa nhà mới sao? Hình như tôi chưa thấy trên ti vi bao giờ."
Đó chắc là Ninh San rồi, không thể không thừa nhận, Ninh San rất đẹp, hơn nữa khí chất rất ổn, cộng thêm trước kia đã qua lại với cái gã nhà giàu mới nổi bỉ ổi kia, chắc kiếm được không ít quần áo trang sức hàng hiệu. Ăn mặc vào, so với tuổi thực đẹp mắt hơn nhiều, khó trách dì Lâm lại lầm là ngôi sao.
Ba cô sáng nay đã đến thành phố N, xem ra thực sự muốn tuyên chiến trắng trợn với mẹ rồi, cô cũng phải nhanh chóng lên đường thôi! “Vậy dì Lâm, dì ở nhà trông nhà nhé, cháu đi trước đây."
“Ô! Cô chủ, không phải cô bảo sẽ về sao?" Dì Lâm ai oán nói.
“Mấy ngày nữa, cháu với mẹ cháu cùng nhau về!" Tô Thiên Thiên giải thích, vội vàng lao ra cửa.
“Chị bảo chuyện của chị Ninh San và ba em, em nên nói cho mẹ em biết hay là Ninh Xuyên?" Bây giờ cô cảm thấy chuyện này thực hoang đường đến mức không biết bắt đầu từ đâu.
“Ninh Xuyên bây giờ còn đang bận bịu với chuyện ba anh ta, chị nghe nói cả chồng bác cả cũng giúp mà vẫn chưa được thuận lợi kia kìa!" Âu Dương nói, “Nói cho anh ta biết, anh ta cũng đâu có về được, lại thành gấp bên này vội bên kia."
“Anh ấy có về cũng chẳng được ích lợi gì." Tô Thiên Thiên trả lời, “Trong lòng anh ấy lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ chị gái mình, em đoán, chỉ sợ Ninh San thực sự có chuyện gì với ba em, chắc anh ấy cũng sẽ tới trước mặt mẹ em sám hối tạ tội thôi, nhất định là cũng chẳng làm gì được chị anh ta cả."
“Nói cho mợ đi, bây giờ tâm trạng của mợ đang cực kỳ kích động." Âu Dương nghiêng đầu nói, “Cơ bản cũng chỉ là một mm dây dẫn đến ngòi nổ, đốt lên một cái, là không còn thời gian mà dập nữa. Em mà nói cho mợ biết chuyện này, chắc chắn mợ sẽ có thể lập tức trút hết sự tức giận lên người nhà họ Ninh, trực giác nói cho chị biết, mợ còn có thể bảo chồng bác cả không quan tâm đến chuyện của Ninh Xuyên nữa."
Tô Thiên Thiên hoàn toàn mờ mịt, “Vậy em phải làm sao bây giờ?"
“Làm một người phụ nữ của thời đại mới chứ sao, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp; viết được số hiệu, tra ra khác thường; giết được ngựa gỗ, lật được tường rào; lái được xe xịn, mua được nhà mới; đấu thắng tiểu tam, đánh được lưu manh!" Âu Dương nói xong còn bày ra một tư thế đánh lộn khá ngầu.
“Em còn phải phụ trách đấu với tiểu tam của ba mình?" Cặp mắt Tô Thiên Thiên đã đẫm lệ.
“Tiểu tam không phân biệt quốc gia, không phân biệt độ tuổi, không phân biệt giới tính và bối phận!" Âu Dương siết tay nói.
Tô Thiên Thiên giống như một quả bóng da bị rút hết không khí, không chỉ hết không khí, còn chẳng còn đàn hồi gì nữa, hoàn toàn mềm nhũn, ý chí chiến đấu dâng trào lúc trước trong nháy mắt bị nghiền thành tro bụi, “Vậy cũng được, em nên làm gì bây giờ?"
“Gần đây không phải tòa nhà mới ở thành phố N của cậu sắp bắt đầu khai trương sao, nhất định sẽ phải làm nghi thức khai trương, cậu giờ đã tuyên chiến với mợ, rất rõ ràng, nếu như mợ mà còn không nhường bước, cậu nhất định sẽ đưa người phụ nữ kia đến tham gia buổi lễ, khi đó mới gọi là lớn chuyện, những cái khác không nói, chỉ riêng chuyện tin tức vừa lên mặt báo chí thôi, bát quái to đấy! Lấy tính tình của mợ thì lúc đó sẽ chẳng còn đường sống mà vãn hồi nữa." Âu Dương nói, “Cho nên trước buổi lễ, em phải tìm được Ninh San và ba em, làm rõ tình hình, nói cho rành mạch, ngàn vạn lần đừng có làm chuyện ầm ĩ hơn."
“Em nghĩ ra rồi." Tô Thiên Thiên giật giật khóe miệng, “Ba mẹ em đều đang khiêu chiến giới hạn của đối phương, giống như kiểu nhảy Bungee ấy."
“Chuẩn chuẩn chuẩn...." Âu Dương gật đầu, “Chơi là chơi nhịp tim."
“Cho nên hai người bọn họ thay phiên nhảy, mà em chính là cái sợi dây lúc thì bị rút lên trời lúc thì bị rơi xuống đất kia!" Tô Thiên Thiên phát hiện ra sự thật, một sự thật trần trụi.
...
Lần thứ năm Ninh Xuyên bước ra từ nhà của Lưu Minh, là vào một buổi tối, giờ đang là giữa hè, áo sơ mi của anh ướt đẫm, dính vào sau lưng, cảm giác ướt ướt dính dính.
Anh đứng trước cửa xe, không vội đi vào, muốn đón chút gió đêm mát mẻ.
Cố Âu đưa một bình nước cho anh qua cửa sổ xe, “Lên xe đi, bên ngoài đâu mát mẻ gì."
Ninh Xuyên thở một hơi, nhận lấy nước, ngửa đầu uống một hớp lớn, “Hít thở một chút."
“Vẫn chưa được?" Mấy lần này đều là Ninh Xuyên tới một mình, hy vọng có thể thông qua câu chuyện của ba mình, dùng thái độ thành khẩn để khiến Lưu Minh cảm động, lấy thân phận của Cố Âu mà đi cùng anh, lại có vẻ thái độ hơi cứng rắn. Hôm nay vừa đúng lúc ông cũng rảnh rỗi, liền lái xe đến trước nhà Lưu Minh đón Ninh Xuyên, thuận tiện hỏi thăm tình hình.
“Dạ." Ninh Xuyên gật đầu một cái, cảm thấy nóng nực đến khó chịu, dốc nước đổ lên tay xoa lên mặt, gột bớt mồ hôi, sau đó lấy tay lau mặt, cặp mắt mệt mỏi dường như đã khôi phục lại tinh thần, “Hôm khác quay lại!"
“Trước kia cháu cũng cố gắng như vậy nến mới có được địa vị như bây giờ?" Cố Âu nói, mang theo sự tán thưởng, đúng là một chàng trai tốt.
“Nhưng cháu vẫn chưa làm đủ." Ninh Xuyên cười nhẹ một cái, “Cho nên bây giờ còn phải cố gắng tiếp."
Anh nói xong, bước lên trước mấy bước, định vứt chai nước vào trong thùng rác ven đường, ánh mắt chợt lóe, thấy chiếc rèm cửa đậm màu ở ban công lầu một đã được kéo ra, lộ ra gương mặt hơi tái nhợt của một thiếu niên, trong một khắc tầm mắt chạm vào nhau, rèm cửa lập tức bị hạ xuống, hơi rung động.
“Sao vậy?" Cố Âu thấy anh thất thần nhìn về phía ban công nhà Lưu Minh, gọi anh một tiếng.
Ninh Xuyên hồi hồn đáp lại, vẫn không kìm được nhìn về phía ban công một chút, rèm cửa đã khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Anh lên xe, xe chạy ra đường cái, anh cau mày, “Chú Cố, cháu đến nhà Lưu Minh rất nhiều lần, lần nào vợ của ông ta ra khỏi phòng cũng đóng cửa, cháu cho là đó là phòng ngủ nhà họ, không tiện để khách nhìn thấy, nhưng vừa rồi cháu mới để ý, gian phòng kia ban công đối diện với đầu đường, rèm cửa lúc nào cũng khép, không đến nỗi phòng ngủ ngay cả rèm cửa cũng không thể kéo ra chứ."
“Trước kia cũng vậy sao?" Cố Âu vừa lái xe vừa hỏi.
“Trước kia cháu không lưu ý, hôm nay nghĩ mới thấy, trước kia cũng thế này, cho dù là ban ngày hay buổi tối, trời nắng hay mưa dầm, hình như ngay cả cửa sổ cũng không mở ra." Ninh Xuyên nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Hơn nữa... Vừa nãy chỉ chớp mắt thôi, hình như cháu nhìn thấy một cậu thiếu niên chừng mười tám mười chín tuổi, rất giống vợ ông ta, dáng vẻ có chút đau thương."
“Lưu Minh có đứa con lớn như vậy cũng không kỳ quái." Cố Âu nói, “Có điều cháu đã tới đó nhiều lần như vậy, không có lần nào gặp sao?"
“Kỳ quái chính là ở chỗ này." Ninh Xuyên nói, “Vừa rồi cháu mới chú ý, cậu con trai lớn như vậy, chẳng lẽ cả ngày cứ nhốt trong cái phòng đó không mở cửa sổ không mở cửa phòng?"
“Ngược đãi trẻ em?" Cố Âu nghi ngờ.
...
“Tin tức lớn đây!" Khi Cố Âu gọi điện thoại cho Ninh Xuyên, giọng nói mang theo sự hưng phấn, “Lưu Minh đúng là có một cậu con trai, tên là Lưu Giang, năm nay mười chín tuổi, năm ngoái thi tốt nghiệp trung học, nhưng mà ngày thứ hai khi đi thi tốt nghiệp, từ trường về đến nhà, đột nhiên gặp phải tai nạn giao thông, bị cán gãy hai chân, thành người tàn tật, chỉ có thể ngồi trên xe lăn, có lẽ là vì thế nên bị shock, cho nên tự nhốt mình trong nhà."
“Như vậy ạ...." Ninh Xuyên nhớ tới gương mặt đó, quả thực có một loại u buồn không giống người bình thường, “Thật đáng tiếc. Nhưng tin tức này đối với chúng ta chẳng có gì hữu dụng."
“Ngược lại đấy!" Cố Âu cao giọng, “Chú thấy chuyện này nghe rất kì quái, mới đi tra xét thử, kết quả phát hiện, lúc Lưu Giang gặp chuyện không may, đúng là thời gian Lưu Minh bị thẩm tra!"
“Vậy..." Ninh Xuyên nghi ngờ.
Cố Âu nói từng chút, “Cháu nghĩ mà xem, vụ án kinh tế của Lưu Minh cho dù không tìm luật sư biện hộ, thừa nhận tất cả, tiền xử phạt cũng ở mức thấp nhất, như vậy án phạt chính là án treo ba năm. Nhưng trước đây ông ta giúp Triệu Cương nhiều như vậy, cộng thêm sau đó lại thăng quan phát tài, không lý gì lại bị xử án treo ba năm, không được giảm chút nào."
“Điều này cũng đúng." Ninh Xuyên nhíu mày."
“Cháu thử nghĩ xem, có khả năng nào có thể khiến cho toàn bộ những chuyện này trở nên hợp lý." Cố Âu rất coi trọng chàng thanh niên này, cho nên cố ý muốn để chính cậu ta nghĩ ra.
“A!" Ánh mắt Ninh Xuyên sáng lên, anh nghĩ, có lẽ không hoàn toàn giống nhau, nhưng người đồng cảm găp nhau có thể sẽ khiến chàng trai kia biết rõ anh, hiểu được anh, có lẽ, còn có thể giúp đỡ anh...
...
Tô Thiên Thiên vạn bất đắc dĩ chạy về biệt thự nhà mình, trong vườn cỏ dại đã mọc cao hơn cả cây cảnh, hồ bơi dưới ánh nắng chói chang đã sắp rạn nứt, vừa nhìn đã biết là trong nhà dạo này không có khách, dì Lâm lại lười biếng.
Trước khi về cô có gọi điện, trong nhà không có người nghe, điều này có thể nói lên rằng ba cô không ở nhà, còn dì Lâm thì tám phần là đang ngủ.
Dùng chìa khóa mở cửa, Tô Thiên Thiên rón ra rón rén bước vào nhà, đột nhiên cảm thấy mình như đang làm trộm vậy, lập tức thẳng sống lưng. Cho dù ba cô có ở nhà, thì bây giờ cô cũng là hóa thân của chính nghĩa cơ mà.
Lay dì Lâm đang ngủ tít mít trên giường dậy, Tô Thiên Thiên hỏi, “Ba cháu đâu rồi?"
“Cô chủ..." Dì Lâm nhìn cô, trong mắt ngân ngấn nước, “Cô cuối cùng cũng đã về!"
“Mẹ con cháu không ở nhà, sao nhìn dì lại bi thương như thế chứ?" Tô Thiên Thiên nghi ngờ, dì Lâm không phải thích không có ai ở nhà để mà lười biếng sao.
Dì Lâm thống khổ lắc đầu, “Mới đầu còn thoải mái, không cần làm gì cả. Nhưng lâu ngày cũng chán lắm cô ơi, cô chủ, cô biết rồi đấy, làm một kẻ lười suốt ngày ở nhà không làm gì, cũng rất cực khổ!"
“Đúng vậy đúng vậy..." Tô Thiên Thiên gật đầu, cô cũng là gần đây mới ngộ ra, đi làm mặc dù cực khổ, nhưng cảm giác rất phong phú, mới có thể cảm nhận được sự vui vẻ khi được nghỉ ngơi và lười biếng một cách đầy đủ hơn, nếu không, chỉ ở nhà xem manga và tiểu thuyết không thôi cũng phải đề phòng nhảy đúng vào một cái hố to, hoặc là mở đầu thì sáng lạn, kết thúc lại thối nát!
“Cô và bà chủ mau về nhà đi mà!" Dì Lâm mắt đẫm lệ nói, từng chữ nhuốm máu, từng tiếng đẫm lệ.
“Sắp rồi sắp rồi, cháu về rồi còn gì." Tô Thiên Thiên vỗ vỗ bà, “Đúng rồi, ba cháu dạo này thì sao? Thế nào rồi? Bây giờ đi đâu rồi?"
“Ông chủ mấy ngày trước tâm trạng cũng không tốt, vốn ban đầu chỉ có buổi trưa ăn một cái bánh bao, sớm chiều gì cũng chỉ có nửa cái, dạo này buổi trưa hai cái bánh bao, sớm chiều lại biến thành một cái." Dì Lâm thích dùng những chi tiết nhỏ, để phản ánh những vấn đề lớn, “Có thể thấy bà chủ và cô chủ không ở nhà, làm trái lời ông chủ, ông ấy rất không vui! Thì ra ông ấy có thể không luyến tiếc mà ăn nhiều như vậy!"
Tô Thiên Thiên nghĩ, đúng vậy, ba cô thì ra có thể không luyến tiếc mà ăn được nhiều như vậy, gần đây còn cam chịu, còn chịu tốn tiền tìm tình nhân nữa!
“Có điều hôm nay ông chủ đến thành phố N, sáng sớm đã nói với tôi rồi, tránh để tôi không biết, buổi trưa lại mua thừa bánh bao, hình như tòa nhà mới sắp khai trương, ông ấy cũng bận rộn." Dì Lâm nhớ lại nói, “Hơn nữa, tôi còn thấy trong xe ông ấy có một cô tôi không biết, rất xinh đẹp, là người mẫu hay ngôi sao làm người phát ngôn cho tòa nhà mới sao? Hình như tôi chưa thấy trên ti vi bao giờ."
Đó chắc là Ninh San rồi, không thể không thừa nhận, Ninh San rất đẹp, hơn nữa khí chất rất ổn, cộng thêm trước kia đã qua lại với cái gã nhà giàu mới nổi bỉ ổi kia, chắc kiếm được không ít quần áo trang sức hàng hiệu. Ăn mặc vào, so với tuổi thực đẹp mắt hơn nhiều, khó trách dì Lâm lại lầm là ngôi sao.
Ba cô sáng nay đã đến thành phố N, xem ra thực sự muốn tuyên chiến trắng trợn với mẹ rồi, cô cũng phải nhanh chóng lên đường thôi! “Vậy dì Lâm, dì ở nhà trông nhà nhé, cháu đi trước đây."
“Ô! Cô chủ, không phải cô bảo sẽ về sao?" Dì Lâm ai oán nói.
“Mấy ngày nữa, cháu với mẹ cháu cùng nhau về!" Tô Thiên Thiên giải thích, vội vàng lao ra cửa.
Tác giả :
Trừu Phong Đích Mạc Hề