Lược Thê
Quyển 2 - Chương 20
Edit: Độc Tiếu
Trên đời này, có một số việc có thể thành bí mật, có một số việc lại không thể giấu giếm, nhất là với đứa nhỏ.
Một ngày mặt trời lặn về phía tây, bọn nhỏ tay trong tay, từ trường tư thục trở về.
Thanh Thanh vừa trở về, liền chạy vào trong bếp tìm tiểu thẩm thẩm của nàng.
Thẩm Thẩm thật là lợi hại, làm mấy món điểm tâm nhỏ tinh xảo lại rất ngon, thẩm thẩm đã đáp ứng, hôm nay nàng nếu học tốt, hôm nay khi trở về sẽ được ăn, nàng muốn đi đòi phần thưởng.
Mạc Nhạn Hồi bưng điểm tâm, khiến bàn tay nhỏ bé của Thanh Thanh đã vương ra, Tiểu Bảo ngồi xổm ở cửa đại sảnh cùng muội muội của hắn, Tân Liễu đã quy củ ngồi ngay ngắn ở trước bàn, chờ ăn điểm tâm.
“Tiểu Viên, muội đang nhìn cái gì?"
“Kiến—“ Tiểu cầu tròn vo vẫn chỉ ghé vào cửa, nhìn cũng không chuyển mắt, vì thế tiểu ca ca sốt ruột, cũng dựa vào cùng nàng nhìn.
“Ân, chúng nó đang làm việc chăm chỉ, dự trữ thật nhiều đồ ăn mới có thể sống qua mùa đông."
Vì thế Tiểu Viên tâm tính thiện lương hào phóng nhéo một khối bánh ngọt ở trong tay, muốn chia cho kiến.
“Miếng lớn như vậy, chúng nó chuyển không được a!" Chỉ biết là sẽ đè chết tiểu con kiến đi!
“Tiểu ca ca, ăn—“ Tiểu Viên ham ăn, ham chơi cũng không ích kỉ, chìa điểm tâm ra, muốn chia cho các ca ca thương yêu nhất của nàng.
Mục Thanh Nhi cũng không ghét bỏ, há miệng ăn luôn, lấy khăn lau tay cho muội muội, lau tay xong lại lau khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nàng vừa rồi mới quỳ rạp ở trên mặt đất bị dính chút bùn.
Sau đó, hắn dắt tay muội muội tiến vào trong sảnh, tiểu ca ca chiếu cố muội muội ba tuổi rất có khuông có dạng.
Mạc Nhạn Hồi tâm tư có chút tốt, thay bọn họ chậm một ly trà mơ ướp mạnh, phát hiện thiếu mất một người, liền hỏi: “Ca ca đâu?"
“Hắn nói muốn đến tiệm tìm cha."
Mạc Nhạn Hồi gật gật đầu.
Trong lòng con lớn nhất có chuyện, chỉ biết đi tìm trượng phu để nói, đó là một loại “Ăn ý của nam nhân", nữ nhân như nàng cũng thức thời không hỏi đến.
“Thẩm......."
Ngoái đầu nhìn lại, Tân Liễu muốn nói lại thôi. “Làm sao vậy?"
“Tâm tình Đại Bảo không tốt. Hôm nay có người nói.... một ít lời khó nghe, phu tử có phạt, dạy người nọ không thể nói như vậy, nhưng là Đại Bảo vẫn không vui, vừa tan học đã nói muốn đi tìm thúc."
“Vậy sao....." Nhìn bọn nhỏ ấp a ấp úng, cũng không tiện hỏi “lời khó nghe" là gì, nghĩ, có lẽ chờ trượng phu về, hỏi hắn cũng tốt lắm.
Tiểu quỷ này đến đây, lại không buồn nói lời nào.
Mục Dương Quan cũng không hỏi, nhàn nhã gảy hạt châu bàn tính, chậm rãi hạch toán một quyển trước, ngòi bút thấm mực, mỗi nét mỗi chữ viết xong, khép lại quyển này lại mở quyển khác, tiểu nhi tử rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn—
“Cha!"
“Ừm hừm?" Đầu cũng không nâng.
“Cha........" Một tiếng mềm nhũn, còn pha tiếng khóc nấc chọc người.
“Nói a, ta đang nghe."
“Cha nhìn con, chỉ nhìn con thôi!" Nhìn sẽ đau lòng.
Mục Dương Quan ngước mắt liếc một cái, có đau lòng không không biết được, nhưng thật ra bộ dáng đáng thương muốn khóc lại không khóc kia chọc hắn cười ra tiếng.
Đặt bút lông xuống, cuối cùng cũng từ bi mở vòng tay. “Lại đây đi."
Chung quy vẫn là một đứa trẻ, cái gì mà nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất vẫn còn chưa tới, hốc mắt hồng hồng lập tức lao tới, khuôn mặt thanh tú chôn ở trong lòng phụ thân cọ xát.
Mục Dương Quan dùng sức, đem con ôm lên trên đùi. “Nói đi, làm sao vậy?"
Vừa rời khỏi trường mà không về nhà lại chạy đến thẳng nơi này, liền biết là hắn có chuyện. Khi vừa mới đến, còn rất ra vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ nam tử hán quật cường, làm cho người ta vừa nhìn đã thương.
“Cha................" Thanh âm nghẹn ngào, phát hiện ngực đã ướt thành một mảnh, Mục Dương Quan cả kinh, mới hiểu được lần này nhi tử thật sự là bị thương tâm.
Hắn vỗ vỗ lưng nhi tử, đang muốn hỏi có chuyện gì mà lại khóc thành như vậy, thì nghe giọng nói non nớt kia ủy khuất hề hề hỏi. “Con không phải là con thân sinh của cha sao?"
Hắn sửng sốt, suy tư xem nên trả lời vấn đề này thế nào.
Loại sự tình thân thế này không thể giấu được cả đời, khi hắn cưới Nhạn Hồi, nàng đã có hai hài từ, nơi này không người không biết. Bí mật nếu nhiều người biết thì khó giữ, sớm muộn gì đứa nhỏ cũng sẽ biết đến, hắn cũng nghĩ qua để tương lai sau này đứa nhỏ hiểu chuyện sẽ để cho bọn hắn đi tế bái phụ thân, làm trọn chi trách của nhi tử.
Nhưng hắn không nghĩ phải nói sớm như vậy, đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, vẫn ở tuổi khát yêu, nếu như biết trong lòng sẽ nảy sinh ngăn cách cùng tình cảm kỳ quái, sao còn có thể tận tình làm nũng như vậy được?
Hắn hơi hơi kéo nhi tử ở trong lòng ra, tay không chút lưu tình vặn cái chóp mũi nho nhỏ.
“A, đau đau đau—cha, cha làm gì a—“ Cái mũi nhỏ bị đau, nước mắt cũng quên chảy.
“Còn biết gọi cha! Còn tưởng tâm can con đem cho chó ăn rồi, ta là không cho con ăn đủ hay mặc không đủ? Ta ngược đãi con sao? Tuổi còn nhỏ đã không muốn nhận cha! Đưa con đến trường là để con học bất trung bất hiếu, không nhận cha nương sao?"
“Cũng không phải con nói." Mộ Dung Phong Nhi cực kỳ ủy khuất. “Là mọi người đều nói ta cùng đệ đệ là con riêng, theo nương gả cùng."
Đã biết là sẽ như thế, Mục Dương Quan bất đắc dĩ.
“Người ngoài nói con sẽ tin sao? Ta không thương con? Đối đãi với con không tốt sao?"
“Tốt lắm a.........." Tuy rằng làm sai, cha đánh cũng ác, nhưng là sau khi hắn khóc ngủ thiếp đi, cha đều vụng trộm tiến vào bôi thuốc cho hắn, hắn đều biết.
Hắn sinh bệnh, cha sợ hắn khóc, một đêm ôm không hề buông tay, lau mồ hôi, bón thuốc, chiếu cố không dám ngủ.
Cha rất thương hắn, không phải là loại thương sủng lên tận trời, mà là trở thành bảo bối, đem đặt ở trong lòng yêu thương, cho nên hắn thân cha, yêu cha, chuyện gì cũng phải nói với cha đầu tiên. Hắn thực sự rất sợ, sợ lời những người ngoài nói là thật, nếu hắn không phải đứa nhỏ của cha, cha còn có thể thương hắn như vậy sao? Vạn nhất, vạn nhất có một ngày không thương nữa thì làm sao bây giờ?
Mục Dương Quan cũng biết, đứa nhỏ bởi vì nghe người ngoài nói vài câu nhàn ngôn toái ngữ đã biểu hiện thất thố kích động đến vậy chính là sợ mất tư cách được sủng ái. Hắn cảm thấy thương tiếc, lòng bàn tay lau lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn. “Chỉ cần con còn một ngày kêu ta là cha, chúnh ta chính là phụ tử, ở bên ngoài bị ủy khuất đều vĩnh viễn đỡ con lên, về phần người khác nói như thế nào, không cần để ý tới."
Ý tứ của lời này, rốt cuộc là phải hay không phải? Tiểu nhi tử suy nghĩ, vẫn là không hiểu. “Cho nên con rốt cuộc có phải là con riêng hay không?"
“................" Thế nào vẫn còn rối rắm chuyện này?
Thở dài một hơi. “Không phải!" Ít nhất ở trong lòng hắn, không phải.
“Vậy vì sao đệ đệ cùng cha đều họ Mục, họ con lại là Mộ Dung?"
Lúc trước, nguyên là chút tâm ý của hắn, kỉ niệm tổ tiên, cũng vì lưu lại cái căn cho chồng trước của Nhạn Hồi. Dù sao tuy thê tử không nói ra miệng, tình nghĩa ở trong lòng vẫn tồn tại, bằng không sao lại cố chấp lưu lại huyết mạch của chồng trước.
Đối với quyết định này, Nhạn Hồi cùng đại ca đều tán thành. Chỉ là hiện tại, thật sự không thể giải thích nguyên do với oa nhi choai choai.
“Đó là để kỷ niệm.......... một chiến hữu thực đặc biệt, con lớn lên rồi sẽ biết, hiện tại, không cần vội."
“Nha." Đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, nghe hai ba câu là dỗ xong, cảm thấy mỹ mãn, tựa vào hõm vai phụ thân, ăn điểm tâm nhỏ ở trên bàn, sau còn phát biểu lời như cao kiến. “Con cũng đã nói rồi, bọn họ nói hươu nói vượn, con làm sao không phải là đứa nhỏ của cha, mọi người đều nói chúng ta cực kỳ giống. Đại thúc bán thịt heo thời gian trước hưu thế kia, nghe nói là đứa nhỏ càng lớn thì phát hiện bộ dạng càng giống lão Vương cách vách. Đại bá mẫu đã nói, đứa nhỏ thật sự không thể giấu được."
“............" Mộ Dung Đại Bảo, rất tam cô lục bà.
Nói chuyện tạp nham như vậy ở ngay trước mặt đứa nhỏ, chẳng lẽ nói ông chủ kia không được? Hắn một mặt suy xét vấn đề giáo dược, một mặt lau sạch những vết ố bẩn cùng nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt nhỏ nhắn, lòng bàn tay không ngừng xoa xoa gò má nồn nộn, phút chốc, lời nói lỡ đãng của con thấm vào tim, hắn dừng một chút.
Chấn định, tinh tế nhìn gương mặt thanh tú dưới tay, hô hấp trong nháy mắt cứng lại—
Người có mắt đều nhìn ra phụ tử bọn họ giống nhau bao nhiêu, hắn là mù sao?
Không, không phải, chỉ là trong đầu đã có nhận định, rất nhiều chuyện đặt ngay trước mắt cũng nhìn không ra. Tựa như năm đó, thôn dân Lưu Vân thôn hành động mù quáng bao nhiêu, nhìn không ra tính tình trầm tĩnh không tranh của Nhạn Hồi—
Gương mặt kia luôn luôn xoay quanh hắn, thậm chí không khó để đoán, vài năm sau càng không thể không nhìn ra được hình dáng của ngũ quan.
Khí chất tương tự, có thể nói là do giáo dưỡng, mưa dầm thấm đất mà nên. Nhưng dung mạo trời sinh, hắn làm thế nào cũng không thể thuyết phục được chính mình, giống nhau như vậy lại không hề có chung huyết thống.
Suy nghĩ khúc mắc như thủy triều, khiến cho hắn ngủ không an ổn.
Có lẽ là do ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm liền nằm mộng, trong giấc mộng kia, là hình ảnh mơ hồ--
Hắn thấy, có nam nhân lấy dao khắc, dùng thủ pháp ngốc nghếch, không thuần thục từng đao từng đao một khắc ở trên vò rượu, còn canh chừng người khác, như là sợ ai tới nhìn thấy.
Mộ Dung
Nhạn Hồi
Rượu cho năm Tâm Mão nên vợ nên chồng
Nguyện bách niên giai lão, cùng hưởng hoan sầu.
Hắn biết, nam nhân khắc những chữ này.
Người hầu đột nhiên đến báo, nói là nàng đang đến—
Ai đến?
Nam nhân hoảng hốt, cắt phải vào tay.
Che giấu được vò rượu, lại để cho nàng nhìn thấy lòng bàn tay đẫm máu.
Nàng dịu dàng bôi thuốc cho hắn, chiếc khăn tuyết trắng quấn thành vòng, cũng vòng lên trái tim của hắn. Lòng ngực ấm áp lại kích động, khi đó kỳ thực nghĩ xúc động, cái gì cũng không quản, muốn nói với nàng, nói với nàng—
Nói với nàng cái gì? Không nhớ rõ. Sương mù mê mông, hình ảnh kia nháy mắt nhảy để đêm đen, ở bên bờ suối, hoa đăng theo dòng suối trôi đi, nhiều điểm phát sáng, vô cùng xinh đẹp.
“Muốn thương ngươi, sủng ngươi, bất kỳ việc gì cũng theo ý ngươi, còn phải gia thế tốt, tướng mạo tốt mới xứng đôi được với Nhạn Hồi nhà chúng ta, trọng yếu nhất là—nhất định phải thật tình đối đãi với ngươi, cả một đời tình ý không chuyển."
Nam nhân vừa niệm vừa múa bút viết lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhưng viết, rõ ràng là—
Mạc Nhạn Hồi, gả cho Mộ Dung Lược.
Chỉ thử nhất gia, không còn phân hào.
Hắn còn là người buôn bán sao? Không còn phân hào, đúng là cười chết người!
Lại còn làm bộ, còn có thể mặt không đổi sắc, người nọ có liêm sỉ hay không? Cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa.
Sau đó hình ảnh chuyển, sắc trời vừa sáng.
Quả nhiên là hắn làm càn, nam nhân kia đem nàng đặt ở bên cửa sổ, làm chuyện tạo người.
Nữ nhân mềm mại chống đỡ, cũng không phải là thật tình cự tuyệt, chỉ là xấu hổ, uyển chuyển hầu hạ.
“Mộ Dung, Mộ Dung........."
Dụ nàng gọi như vậy, chỉ là không muốn nghe thấy từ trong miệng nàng gọi tên người khác. Đó là hy vọng tối hèn mọn của hắn, ít nhất là gọi họ của hắn, hắn còn có thể lừa gạt chính mình.
Tình ý bên tai nghe uyển chuyển hàm xúc, tiếng gọi mềm mại mang mị hoặc, vì thế hắn càng thêm cuồng, đem nàng khi dễ triệt để, tùy ý trộm hương—
Tiếp theo, cũng ở trong phòng, cũng ở bên cái cửa sổ, đã không còn thấy thân ảnh của nữ nhân.
Ánh nắng tàn nhàn nhạt chiếu vào phòng ngủ, thân mình nam nhân nhìn thật đơn bạc, giống như bị bệnh rất nặng, đứng cũng không đứng vững. Hắn mở cửa sổ ra, mở lá trà trân quý kia, nắm lấy, ném về phía cửa sổ.
Ném lần hai, ném lần ba... Một lần lại một lần, giống như là khoét lất tâm, cực đau.
Hắn quật cường không chịu đau, kiên trì muốn vét sạch hết tâm, mới có thể bỏ sạch sẽ.
Mạc Nhạn Hồi, ta không cần nàng.
Lá trà rơi xuống chân của hắn, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, lấy một bình sứ nhỏ từ trong lòng ra, cũng không biết là cái gì, ngửa đầu uống cạn, kiên quyết dứt khoát.........
Ngủ mơ tỉnh lại, phảng phất còn có thể cảm nhận được cái đau đến thở dốc kia, tay ấn về phía trái tim, má ướt sũng lệ.
Hắn ngồi dậy, ngay cả giầy cũng không mang, liền chạy thẳng đến phòng Thanh Thanh, lấy vật phẩm giấu dưới giường đã giấu hơn ba năm.
Năm ấy có mang nữ nhi, nàng vì hắn, đem tất cả ném bỏ, hắn sợ nàng hối hận, yên lặng lấy trở về. Lại vẫn còn dấm chua, không muốn nàng ngày ngày đều xem, nhớ đến cố nhân, linh quanh chợt lóe, liền nói Thanh Thanh đem giấu đi, tiểu chất nữ cũng đủ nghĩa khí, luôn luôn giữ bí mật cho hắn, không nói với bất kì kẻ nào.
Hắn lấy vò rượu ra, sờ đến những chữ được khắc lên.
Đây không phải là do ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm sẽ nằm mộng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nói qua trên vò rượu này khắc chữ gì, trong lòng hắn lại để ý, nên chưa từng liếc mắc một lần, làm sao lại biết—
Chăm chú nhìn từng chữ, gằn từng tiếng, không sai chút nào.
Hắn ôm chặt vò rượu, nhắm mắt lại.
Bị cảnh kỳ quái trong mơ quấy nhiễu, một đêm không có ngủ yên, hiện tại đầu đau đến lợi hại.
Thê tử về phòng, hắn chỉ ngồi ở trên giường, nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
“Bị bệnh sao?" Nàng thân thiết tiến lên, mới lưu ý đến hộp gỗ đặt ở trên bàn, bước chậm lại, cũng không hỏi nhiều.
Nàng ngồi xuống ở bên cạnh, hắn liền dựa vào, “Đầu đau quá.........."
Nàng ôn nhu xoa xoa thái dương của hắn, lẳng lặng ngả vào nhau, một lúc lâu sau cũng không ai mở miệng.
Một lát sau, “Đại ca nói, chàng không thoải mái thì nằm ở nhà nghỉ, chuyện trong tiệm không cần lo lắng, đại ca sẽ chiếu cố."
“Ân." Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng, “Mấy ngày trước, Đại Bảo chạy tới chỗ ta khóc hỏi, hắn có phải thân sinh của ta hay không."
Tay đang xoa xoa dừng một chút, “Vậy chàng trả lời thế nào?"
Hắn xoay người nằm thẳng, cũng đem nàng kéo nằm xuống cánh tay, “Nhạn Hồi, nàng có yêu cha của Đại Bảo sao?"
Nàng chần chờ, nhìn hộp gỗ ở trên bàn, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, mới không khiến dấm chua của hắn bốc lên.
Hắn cũng nhìn thấu khó xử của nàng, nói thẳng: “Không có ý tứ khác, nàng nói thật, phu thê không nên lừa gạt nhau."
“........Yêu"
“Vậy vì sao phải khiến cho hắn tự vét sạch tâm, tuyệt vọng đến cái gì cũng không cần?"
“Ta..... chỉ là không thể thấy rõ được tình cảm của mình lúc đó, mới gây tổn thương cho hắn."
“Vậy còn hiện tại?"
Nàng ngước mắt nhìn hắn, không biết trả lời thế nào.
Hắn cũng không cần nàng trả lời, tiếp tục nói: “Tối qua, ta nằm mơ một đống mộng kỳ quái, ta nhìn thấy người kia thay nàng thả hoa đăng cầu nhân duyên, nhưng bút lại viết, Mạc Nhạn Hồi chỉ gả cho Mộ Dung Lược, nàng nói người này có xấu không? Nguyền rủa nàng trừ bỏ hắn thì không gả được cho ai khác."
Hắn dừng một chút, lòng bàn tay hướng về phía nàng, vuốt ve gương mặt thanh tú, lại hỏi một lần nữa, “Hiện tại thì sao, nàng có thể rõ ràng xác định được tình cảm của nàng rồi chứ? Nàng xác định, nàng thực sự yêu hắn sao?"
“........Yêu" Khóe mắt đẫm lệ, nàng câm thanh nói: “Rất yêu."
“Ân." Hắn nhắm mắt lại, đem nàng ôm vào trong lòng, ôm thật chặt, “Vậy đừng lại khiến cho hắn đau, cái cảm giác tự tay vét sạch tâm của mình, đến nay hắn vẫn còn đau, vẫn còn sợ."
“Sẽ không, không bao giờ nữa....." Nàng chôn mặt ở trong lồng ngực hắn, gần như không tiếng động, khẽ lẩm bẩm, “Thực xin lỗi, Mộ Dung."
Cũng không biết được hắn nghe thấy hay không. Có nàng ở cạnh, tinh thần yên ổn, rất nhanh liền buồn ngủ, chỉ nhớ rõ trước khi ngủ, hắn thì thào nói, “Đại tẩu nói rất đúng..........."
Đứa nhỏ thật sao giấu được.
—Toàn văn hoàn—
Trên đời này, có một số việc có thể thành bí mật, có một số việc lại không thể giấu giếm, nhất là với đứa nhỏ.
Một ngày mặt trời lặn về phía tây, bọn nhỏ tay trong tay, từ trường tư thục trở về.
Thanh Thanh vừa trở về, liền chạy vào trong bếp tìm tiểu thẩm thẩm của nàng.
Thẩm Thẩm thật là lợi hại, làm mấy món điểm tâm nhỏ tinh xảo lại rất ngon, thẩm thẩm đã đáp ứng, hôm nay nàng nếu học tốt, hôm nay khi trở về sẽ được ăn, nàng muốn đi đòi phần thưởng.
Mạc Nhạn Hồi bưng điểm tâm, khiến bàn tay nhỏ bé của Thanh Thanh đã vương ra, Tiểu Bảo ngồi xổm ở cửa đại sảnh cùng muội muội của hắn, Tân Liễu đã quy củ ngồi ngay ngắn ở trước bàn, chờ ăn điểm tâm.
“Tiểu Viên, muội đang nhìn cái gì?"
“Kiến—“ Tiểu cầu tròn vo vẫn chỉ ghé vào cửa, nhìn cũng không chuyển mắt, vì thế tiểu ca ca sốt ruột, cũng dựa vào cùng nàng nhìn.
“Ân, chúng nó đang làm việc chăm chỉ, dự trữ thật nhiều đồ ăn mới có thể sống qua mùa đông."
Vì thế Tiểu Viên tâm tính thiện lương hào phóng nhéo một khối bánh ngọt ở trong tay, muốn chia cho kiến.
“Miếng lớn như vậy, chúng nó chuyển không được a!" Chỉ biết là sẽ đè chết tiểu con kiến đi!
“Tiểu ca ca, ăn—“ Tiểu Viên ham ăn, ham chơi cũng không ích kỉ, chìa điểm tâm ra, muốn chia cho các ca ca thương yêu nhất của nàng.
Mục Thanh Nhi cũng không ghét bỏ, há miệng ăn luôn, lấy khăn lau tay cho muội muội, lau tay xong lại lau khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nàng vừa rồi mới quỳ rạp ở trên mặt đất bị dính chút bùn.
Sau đó, hắn dắt tay muội muội tiến vào trong sảnh, tiểu ca ca chiếu cố muội muội ba tuổi rất có khuông có dạng.
Mạc Nhạn Hồi tâm tư có chút tốt, thay bọn họ chậm một ly trà mơ ướp mạnh, phát hiện thiếu mất một người, liền hỏi: “Ca ca đâu?"
“Hắn nói muốn đến tiệm tìm cha."
Mạc Nhạn Hồi gật gật đầu.
Trong lòng con lớn nhất có chuyện, chỉ biết đi tìm trượng phu để nói, đó là một loại “Ăn ý của nam nhân", nữ nhân như nàng cũng thức thời không hỏi đến.
“Thẩm......."
Ngoái đầu nhìn lại, Tân Liễu muốn nói lại thôi. “Làm sao vậy?"
“Tâm tình Đại Bảo không tốt. Hôm nay có người nói.... một ít lời khó nghe, phu tử có phạt, dạy người nọ không thể nói như vậy, nhưng là Đại Bảo vẫn không vui, vừa tan học đã nói muốn đi tìm thúc."
“Vậy sao....." Nhìn bọn nhỏ ấp a ấp úng, cũng không tiện hỏi “lời khó nghe" là gì, nghĩ, có lẽ chờ trượng phu về, hỏi hắn cũng tốt lắm.
Tiểu quỷ này đến đây, lại không buồn nói lời nào.
Mục Dương Quan cũng không hỏi, nhàn nhã gảy hạt châu bàn tính, chậm rãi hạch toán một quyển trước, ngòi bút thấm mực, mỗi nét mỗi chữ viết xong, khép lại quyển này lại mở quyển khác, tiểu nhi tử rốt cuộc cũng thiếu kiên nhẫn—
“Cha!"
“Ừm hừm?" Đầu cũng không nâng.
“Cha........" Một tiếng mềm nhũn, còn pha tiếng khóc nấc chọc người.
“Nói a, ta đang nghe."
“Cha nhìn con, chỉ nhìn con thôi!" Nhìn sẽ đau lòng.
Mục Dương Quan ngước mắt liếc một cái, có đau lòng không không biết được, nhưng thật ra bộ dáng đáng thương muốn khóc lại không khóc kia chọc hắn cười ra tiếng.
Đặt bút lông xuống, cuối cùng cũng từ bi mở vòng tay. “Lại đây đi."
Chung quy vẫn là một đứa trẻ, cái gì mà nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất vẫn còn chưa tới, hốc mắt hồng hồng lập tức lao tới, khuôn mặt thanh tú chôn ở trong lòng phụ thân cọ xát.
Mục Dương Quan dùng sức, đem con ôm lên trên đùi. “Nói đi, làm sao vậy?"
Vừa rời khỏi trường mà không về nhà lại chạy đến thẳng nơi này, liền biết là hắn có chuyện. Khi vừa mới đến, còn rất ra vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn ra vẻ nam tử hán quật cường, làm cho người ta vừa nhìn đã thương.
“Cha................" Thanh âm nghẹn ngào, phát hiện ngực đã ướt thành một mảnh, Mục Dương Quan cả kinh, mới hiểu được lần này nhi tử thật sự là bị thương tâm.
Hắn vỗ vỗ lưng nhi tử, đang muốn hỏi có chuyện gì mà lại khóc thành như vậy, thì nghe giọng nói non nớt kia ủy khuất hề hề hỏi. “Con không phải là con thân sinh của cha sao?"
Hắn sửng sốt, suy tư xem nên trả lời vấn đề này thế nào.
Loại sự tình thân thế này không thể giấu được cả đời, khi hắn cưới Nhạn Hồi, nàng đã có hai hài từ, nơi này không người không biết. Bí mật nếu nhiều người biết thì khó giữ, sớm muộn gì đứa nhỏ cũng sẽ biết đến, hắn cũng nghĩ qua để tương lai sau này đứa nhỏ hiểu chuyện sẽ để cho bọn hắn đi tế bái phụ thân, làm trọn chi trách của nhi tử.
Nhưng hắn không nghĩ phải nói sớm như vậy, đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, vẫn ở tuổi khát yêu, nếu như biết trong lòng sẽ nảy sinh ngăn cách cùng tình cảm kỳ quái, sao còn có thể tận tình làm nũng như vậy được?
Hắn hơi hơi kéo nhi tử ở trong lòng ra, tay không chút lưu tình vặn cái chóp mũi nho nhỏ.
“A, đau đau đau—cha, cha làm gì a—“ Cái mũi nhỏ bị đau, nước mắt cũng quên chảy.
“Còn biết gọi cha! Còn tưởng tâm can con đem cho chó ăn rồi, ta là không cho con ăn đủ hay mặc không đủ? Ta ngược đãi con sao? Tuổi còn nhỏ đã không muốn nhận cha! Đưa con đến trường là để con học bất trung bất hiếu, không nhận cha nương sao?"
“Cũng không phải con nói." Mộ Dung Phong Nhi cực kỳ ủy khuất. “Là mọi người đều nói ta cùng đệ đệ là con riêng, theo nương gả cùng."
Đã biết là sẽ như thế, Mục Dương Quan bất đắc dĩ.
“Người ngoài nói con sẽ tin sao? Ta không thương con? Đối đãi với con không tốt sao?"
“Tốt lắm a.........." Tuy rằng làm sai, cha đánh cũng ác, nhưng là sau khi hắn khóc ngủ thiếp đi, cha đều vụng trộm tiến vào bôi thuốc cho hắn, hắn đều biết.
Hắn sinh bệnh, cha sợ hắn khóc, một đêm ôm không hề buông tay, lau mồ hôi, bón thuốc, chiếu cố không dám ngủ.
Cha rất thương hắn, không phải là loại thương sủng lên tận trời, mà là trở thành bảo bối, đem đặt ở trong lòng yêu thương, cho nên hắn thân cha, yêu cha, chuyện gì cũng phải nói với cha đầu tiên. Hắn thực sự rất sợ, sợ lời những người ngoài nói là thật, nếu hắn không phải đứa nhỏ của cha, cha còn có thể thương hắn như vậy sao? Vạn nhất, vạn nhất có một ngày không thương nữa thì làm sao bây giờ?
Mục Dương Quan cũng biết, đứa nhỏ bởi vì nghe người ngoài nói vài câu nhàn ngôn toái ngữ đã biểu hiện thất thố kích động đến vậy chính là sợ mất tư cách được sủng ái. Hắn cảm thấy thương tiếc, lòng bàn tay lau lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn. “Chỉ cần con còn một ngày kêu ta là cha, chúnh ta chính là phụ tử, ở bên ngoài bị ủy khuất đều vĩnh viễn đỡ con lên, về phần người khác nói như thế nào, không cần để ý tới."
Ý tứ của lời này, rốt cuộc là phải hay không phải? Tiểu nhi tử suy nghĩ, vẫn là không hiểu. “Cho nên con rốt cuộc có phải là con riêng hay không?"
“................" Thế nào vẫn còn rối rắm chuyện này?
Thở dài một hơi. “Không phải!" Ít nhất ở trong lòng hắn, không phải.
“Vậy vì sao đệ đệ cùng cha đều họ Mục, họ con lại là Mộ Dung?"
Lúc trước, nguyên là chút tâm ý của hắn, kỉ niệm tổ tiên, cũng vì lưu lại cái căn cho chồng trước của Nhạn Hồi. Dù sao tuy thê tử không nói ra miệng, tình nghĩa ở trong lòng vẫn tồn tại, bằng không sao lại cố chấp lưu lại huyết mạch của chồng trước.
Đối với quyết định này, Nhạn Hồi cùng đại ca đều tán thành. Chỉ là hiện tại, thật sự không thể giải thích nguyên do với oa nhi choai choai.
“Đó là để kỷ niệm.......... một chiến hữu thực đặc biệt, con lớn lên rồi sẽ biết, hiện tại, không cần vội."
“Nha." Đứa nhỏ chính là đứa nhỏ, nghe hai ba câu là dỗ xong, cảm thấy mỹ mãn, tựa vào hõm vai phụ thân, ăn điểm tâm nhỏ ở trên bàn, sau còn phát biểu lời như cao kiến. “Con cũng đã nói rồi, bọn họ nói hươu nói vượn, con làm sao không phải là đứa nhỏ của cha, mọi người đều nói chúng ta cực kỳ giống. Đại thúc bán thịt heo thời gian trước hưu thế kia, nghe nói là đứa nhỏ càng lớn thì phát hiện bộ dạng càng giống lão Vương cách vách. Đại bá mẫu đã nói, đứa nhỏ thật sự không thể giấu được."
“............" Mộ Dung Đại Bảo, rất tam cô lục bà.
Nói chuyện tạp nham như vậy ở ngay trước mặt đứa nhỏ, chẳng lẽ nói ông chủ kia không được? Hắn một mặt suy xét vấn đề giáo dược, một mặt lau sạch những vết ố bẩn cùng nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt nhỏ nhắn, lòng bàn tay không ngừng xoa xoa gò má nồn nộn, phút chốc, lời nói lỡ đãng của con thấm vào tim, hắn dừng một chút.
Chấn định, tinh tế nhìn gương mặt thanh tú dưới tay, hô hấp trong nháy mắt cứng lại—
Người có mắt đều nhìn ra phụ tử bọn họ giống nhau bao nhiêu, hắn là mù sao?
Không, không phải, chỉ là trong đầu đã có nhận định, rất nhiều chuyện đặt ngay trước mắt cũng nhìn không ra. Tựa như năm đó, thôn dân Lưu Vân thôn hành động mù quáng bao nhiêu, nhìn không ra tính tình trầm tĩnh không tranh của Nhạn Hồi—
Gương mặt kia luôn luôn xoay quanh hắn, thậm chí không khó để đoán, vài năm sau càng không thể không nhìn ra được hình dáng của ngũ quan.
Khí chất tương tự, có thể nói là do giáo dưỡng, mưa dầm thấm đất mà nên. Nhưng dung mạo trời sinh, hắn làm thế nào cũng không thể thuyết phục được chính mình, giống nhau như vậy lại không hề có chung huyết thống.
Suy nghĩ khúc mắc như thủy triều, khiến cho hắn ngủ không an ổn.
Có lẽ là do ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm liền nằm mộng, trong giấc mộng kia, là hình ảnh mơ hồ--
Hắn thấy, có nam nhân lấy dao khắc, dùng thủ pháp ngốc nghếch, không thuần thục từng đao từng đao một khắc ở trên vò rượu, còn canh chừng người khác, như là sợ ai tới nhìn thấy.
Mộ Dung
Nhạn Hồi
Rượu cho năm Tâm Mão nên vợ nên chồng
Nguyện bách niên giai lão, cùng hưởng hoan sầu.
Hắn biết, nam nhân khắc những chữ này.
Người hầu đột nhiên đến báo, nói là nàng đang đến—
Ai đến?
Nam nhân hoảng hốt, cắt phải vào tay.
Che giấu được vò rượu, lại để cho nàng nhìn thấy lòng bàn tay đẫm máu.
Nàng dịu dàng bôi thuốc cho hắn, chiếc khăn tuyết trắng quấn thành vòng, cũng vòng lên trái tim của hắn. Lòng ngực ấm áp lại kích động, khi đó kỳ thực nghĩ xúc động, cái gì cũng không quản, muốn nói với nàng, nói với nàng—
Nói với nàng cái gì? Không nhớ rõ. Sương mù mê mông, hình ảnh kia nháy mắt nhảy để đêm đen, ở bên bờ suối, hoa đăng theo dòng suối trôi đi, nhiều điểm phát sáng, vô cùng xinh đẹp.
“Muốn thương ngươi, sủng ngươi, bất kỳ việc gì cũng theo ý ngươi, còn phải gia thế tốt, tướng mạo tốt mới xứng đôi được với Nhạn Hồi nhà chúng ta, trọng yếu nhất là—nhất định phải thật tình đối đãi với ngươi, cả một đời tình ý không chuyển."
Nam nhân vừa niệm vừa múa bút viết lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhưng viết, rõ ràng là—
Mạc Nhạn Hồi, gả cho Mộ Dung Lược.
Chỉ thử nhất gia, không còn phân hào.
Hắn còn là người buôn bán sao? Không còn phân hào, đúng là cười chết người!
Lại còn làm bộ, còn có thể mặt không đổi sắc, người nọ có liêm sỉ hay không? Cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa.
Sau đó hình ảnh chuyển, sắc trời vừa sáng.
Quả nhiên là hắn làm càn, nam nhân kia đem nàng đặt ở bên cửa sổ, làm chuyện tạo người.
Nữ nhân mềm mại chống đỡ, cũng không phải là thật tình cự tuyệt, chỉ là xấu hổ, uyển chuyển hầu hạ.
“Mộ Dung, Mộ Dung........."
Dụ nàng gọi như vậy, chỉ là không muốn nghe thấy từ trong miệng nàng gọi tên người khác. Đó là hy vọng tối hèn mọn của hắn, ít nhất là gọi họ của hắn, hắn còn có thể lừa gạt chính mình.
Tình ý bên tai nghe uyển chuyển hàm xúc, tiếng gọi mềm mại mang mị hoặc, vì thế hắn càng thêm cuồng, đem nàng khi dễ triệt để, tùy ý trộm hương—
Tiếp theo, cũng ở trong phòng, cũng ở bên cái cửa sổ, đã không còn thấy thân ảnh của nữ nhân.
Ánh nắng tàn nhàn nhạt chiếu vào phòng ngủ, thân mình nam nhân nhìn thật đơn bạc, giống như bị bệnh rất nặng, đứng cũng không đứng vững. Hắn mở cửa sổ ra, mở lá trà trân quý kia, nắm lấy, ném về phía cửa sổ.
Ném lần hai, ném lần ba... Một lần lại một lần, giống như là khoét lất tâm, cực đau.
Hắn quật cường không chịu đau, kiên trì muốn vét sạch hết tâm, mới có thể bỏ sạch sẽ.
Mạc Nhạn Hồi, ta không cần nàng.
Lá trà rơi xuống chân của hắn, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, lấy một bình sứ nhỏ từ trong lòng ra, cũng không biết là cái gì, ngửa đầu uống cạn, kiên quyết dứt khoát.........
Ngủ mơ tỉnh lại, phảng phất còn có thể cảm nhận được cái đau đến thở dốc kia, tay ấn về phía trái tim, má ướt sũng lệ.
Hắn ngồi dậy, ngay cả giầy cũng không mang, liền chạy thẳng đến phòng Thanh Thanh, lấy vật phẩm giấu dưới giường đã giấu hơn ba năm.
Năm ấy có mang nữ nhi, nàng vì hắn, đem tất cả ném bỏ, hắn sợ nàng hối hận, yên lặng lấy trở về. Lại vẫn còn dấm chua, không muốn nàng ngày ngày đều xem, nhớ đến cố nhân, linh quanh chợt lóe, liền nói Thanh Thanh đem giấu đi, tiểu chất nữ cũng đủ nghĩa khí, luôn luôn giữ bí mật cho hắn, không nói với bất kì kẻ nào.
Hắn lấy vò rượu ra, sờ đến những chữ được khắc lên.
Đây không phải là do ngày suy nghĩ quá nhiều, đêm sẽ nằm mộng, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nói qua trên vò rượu này khắc chữ gì, trong lòng hắn lại để ý, nên chưa từng liếc mắc một lần, làm sao lại biết—
Chăm chú nhìn từng chữ, gằn từng tiếng, không sai chút nào.
Hắn ôm chặt vò rượu, nhắm mắt lại.
Bị cảnh kỳ quái trong mơ quấy nhiễu, một đêm không có ngủ yên, hiện tại đầu đau đến lợi hại.
Thê tử về phòng, hắn chỉ ngồi ở trên giường, nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp.
“Bị bệnh sao?" Nàng thân thiết tiến lên, mới lưu ý đến hộp gỗ đặt ở trên bàn, bước chậm lại, cũng không hỏi nhiều.
Nàng ngồi xuống ở bên cạnh, hắn liền dựa vào, “Đầu đau quá.........."
Nàng ôn nhu xoa xoa thái dương của hắn, lẳng lặng ngả vào nhau, một lúc lâu sau cũng không ai mở miệng.
Một lát sau, “Đại ca nói, chàng không thoải mái thì nằm ở nhà nghỉ, chuyện trong tiệm không cần lo lắng, đại ca sẽ chiếu cố."
“Ân." Hắn nghĩ nghĩ, bỗng nhiên mở miệng, “Mấy ngày trước, Đại Bảo chạy tới chỗ ta khóc hỏi, hắn có phải thân sinh của ta hay không."
Tay đang xoa xoa dừng một chút, “Vậy chàng trả lời thế nào?"
Hắn xoay người nằm thẳng, cũng đem nàng kéo nằm xuống cánh tay, “Nhạn Hồi, nàng có yêu cha của Đại Bảo sao?"
Nàng chần chờ, nhìn hộp gỗ ở trên bàn, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, mới không khiến dấm chua của hắn bốc lên.
Hắn cũng nhìn thấu khó xử của nàng, nói thẳng: “Không có ý tứ khác, nàng nói thật, phu thê không nên lừa gạt nhau."
“........Yêu"
“Vậy vì sao phải khiến cho hắn tự vét sạch tâm, tuyệt vọng đến cái gì cũng không cần?"
“Ta..... chỉ là không thể thấy rõ được tình cảm của mình lúc đó, mới gây tổn thương cho hắn."
“Vậy còn hiện tại?"
Nàng ngước mắt nhìn hắn, không biết trả lời thế nào.
Hắn cũng không cần nàng trả lời, tiếp tục nói: “Tối qua, ta nằm mơ một đống mộng kỳ quái, ta nhìn thấy người kia thay nàng thả hoa đăng cầu nhân duyên, nhưng bút lại viết, Mạc Nhạn Hồi chỉ gả cho Mộ Dung Lược, nàng nói người này có xấu không? Nguyền rủa nàng trừ bỏ hắn thì không gả được cho ai khác."
Hắn dừng một chút, lòng bàn tay hướng về phía nàng, vuốt ve gương mặt thanh tú, lại hỏi một lần nữa, “Hiện tại thì sao, nàng có thể rõ ràng xác định được tình cảm của nàng rồi chứ? Nàng xác định, nàng thực sự yêu hắn sao?"
“........Yêu" Khóe mắt đẫm lệ, nàng câm thanh nói: “Rất yêu."
“Ân." Hắn nhắm mắt lại, đem nàng ôm vào trong lòng, ôm thật chặt, “Vậy đừng lại khiến cho hắn đau, cái cảm giác tự tay vét sạch tâm của mình, đến nay hắn vẫn còn đau, vẫn còn sợ."
“Sẽ không, không bao giờ nữa....." Nàng chôn mặt ở trong lồng ngực hắn, gần như không tiếng động, khẽ lẩm bẩm, “Thực xin lỗi, Mộ Dung."
Cũng không biết được hắn nghe thấy hay không. Có nàng ở cạnh, tinh thần yên ổn, rất nhanh liền buồn ngủ, chỉ nhớ rõ trước khi ngủ, hắn thì thào nói, “Đại tẩu nói rất đúng..........."
Đứa nhỏ thật sao giấu được.
—Toàn văn hoàn—
Tác giả :
Lâu Vũ Tình