Lung Linh Như Nước
Chương 64: Chân tướng tàn khốc
Cuộc đấu giá ba mảnh đất ở thành phố H đang diễn ra. Trong đại sảnh, mười mấy công ty thay nhau giơ thẻ, trông rất quyết liệt. Giám đốc Lưu của bộ phận nghiệp vụ nhìn hai anh em Trình Mộc Dương và Trình Mộc Giai ngồi bên cạnh, sắc mặt hai người vẫn trầm tĩnh. Ông thấy hơi lạ, cậu anh thì ông còn hiểu, cậu em sao lại cũng có vẻ nặng nề tâm sự như vậy? Bọn họ đã phân tích về các đối thủ, trừ tập đoàn Trung Thiên của bản địa, tất cả những công ty còn lại đều không đáng nhắc đến. Tập đoàn Trung Thiên, tập đoàn bất động sản danh tiếng, mấy năm nay làm ăn rất thuận lợi, hầu như mỗi khu nhà của họ vừa bán ra liền lập tức bị tranh mua sạch sẽ, nhanh chóng trở thành một thương hiệu bất động sản trong cảm nhận của người dân. Nhưng thời gian trước họ đã lần lượt mua hai mảnh đất ở tỉnh ngoài, mặc dù giá cả đều không cao lắm nhưng có lẽ bây giờ tình hình tài chính cũng sẽ căng thẳng.
Giá đấu từ từ lên cao, mảnh số 6 và mảnh số 9 đều đã có người mua, bây giờ chỉ còn lại mảnh số 8 đẹp nhất. Đó vốn là một trường đại học, nay trường được chuyển vào khu giảng dạy chất lượng cao, mảnh đất được mang ra đấu giá, tiền thu được sẽ dùng để bổ sung vào số tiền xây dựng mới.
Âu Dương Ngâm sốt ruột chờ ở bên ngoài đại sảnh, cô không có một chút kiến thức về bất động sản, cũng chưa từng quan tâm đến lĩnh vực này. Có điều lần này vì tập đoàn Trình thị phải tham gia đấu giá nên cô đã nghiên cứu tỉ mỉ các thông tin có liên quan tìm thấy trên báo chí. Một mảnh lớn, hai mảnh nhỏ, lớn là mảnh số 8, một ở trung tâm hai ở ngoại biên, trung tâm vẫn là mảnh số 8. Trên báo có chuyên gia dự tính giá mảnh số 8 sẽ vượt qua ba trăm tỷ, Trình Mộc Giai nói với cô bọn họ phải đấu giá mảnh này. Mặc dù biết sức mạnh của Trình thị nhưng cô vẫn hơi giật mình, trên ba trăm tỷ, cũng có nghĩa hôm nay Trình Mộc Dương nắm khoản đầu tư ít nhất ba trăm tỷ, vậy mà anh cũng không muốn cô can thiệp vào. Đúng vậy, anh cau mày tức giận nói với cô, "Em không được xen vào!" Cô thở dài thật sâu. Cô nhớ tới lời của Trình Mộc Giai, "Ông nội anh muốn để anh cả kế nghiệp nhưng anh cả vẫn tự mở công ty của mình, dù sao cũng phải làm một số việc cho tập đoàn Trình thị thì ông nội mới có thể nói mạnh ở hội đồng quản trị được. Tuy không ai phủ nhận năng của lực anh ấy, nhưng còn cống hiến thì sao?" Mặc dù hắn vẫn cười đùa bỡn cợt nhưng Âu Dương Ngâm cảm thấy cũng có lý. Vậy mình cứ giúp anh ấy, mình không thể ở bên cạnh, hi vọng anh ấy sẽ thuận buồm xuôi gió. Cô nói thật với bố, thực tình cô cũng che giấu tư tâm, tư tâm của cô không chỉ ở Trình thị mà chủ yếu là ở anh ấy. Trình thị là tập đoàn có sức mạnh, có uy tín, cô cũng tin tưởng Trình Mộc Dương.
Trong đại sảnh chỉ còn tập đoàn Trình thị và tập đoàn Trung Thiên giằng co mảnh đất số 8.
Trình Mộc Dương lạnh lùng nói với giám đốc Lưu: "Thêm sáu mươi tỷ".
Người chủ trì lập tức thông báo: "Tập đoàn Trình thị thêm sáu mươi tỷ, báo giá ba trăm ba mươi tỷ!" Tiếng xuýt xoa vang lên bốn phía.
Người chủ trì lại tiếp tục, "Tập đoàn Trung Thiên thêm ba mươi tỷ, báo giá ba trăm sáu mươi tỷ!"
Trình Mộc Dương nói, "Thêm sáu mươi tỷ!"
"Tập đoàn Trình thị tăng sáu mươi tỷ, báo giá bốn trăm hai mươi tỷ!"
"Tập đoàn Trung Thiên thêm mười lăm tỷ, báo giá bốn trăm ba mươi ba tỷ!"
"Tổng giám đốc Trình, xem ra Trung Thiên không chịu được rồi!" Giám đốc Lưu hưng phấn nói.
Sắc mặt Trình Mộc Dương càng âm trầm, đột nhiên đứng dậy lấy điện thoại di động ra, "Ông nội, cháu là Mộc Dương, cháu..."
Người chủ trì hô to: "Bốn trăm ba mươi lăm tỷ lần thứ hai!"
"Dừng lại đi, Mộc Dương, dừng đấu giá!" Giọng nói của Trình Thương Hải truyền đến rõ ràng.
Trình Mộc Dương sững sờ một chút, "Cảm ơn ông nội". Anh đứng dậy đi ra khỏi hội trường.
Âu Dương Ngâm sốt ruột đi qua đi lại, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Mộc Dương và giám đốc Lưu đi ra, cô vội nghênh đón.
"Xong rồi à? Thế nào? Có mua được mảnh số 8 không?"
"Tiểu thư Âu Dương, đúng lúc có thể mua được thì tổng giám đốc Trình lại dừng đấu giá". Giám đốc Lưu bất đắc dĩ nói với Âu Dương Ngâm.
"Vì sao? Tổng giám đốc Trình, vì sao lại dừng?" Âu Dương Ngâm sốt ruột nói, "Không phải mấy người đến vì mảnh số 8 sao? Tốn bao nhiêu công sức, vì sao lâm trận lại bỏ cuộc? Anh về ăn nói với ông nội thế nào? Giải thích với hội đồng quản trị thế nào?"
"Tổng giám đốc Trình?" Trình Mộc Dương vừa đi về phía trước vừa cười lạnh nói, "Vì sao tiểu thư Âu Dương không ở bệnh viện mà lại đến đây? Vì sao quan tâm đến mảnh số 8 như vậy?"
Âu Dương Ngâm đi theo phía sau anh, ngập ngừng nói, "Em, em chỉ hi vọng tập đoàn Trình thị có thể có một cơ hội cạnh tranh công bằng ở thành phố H..."
"Để có thể trả lại tỉnh cảm của anh dành cho em khi ở thành phố D?" Trình Mộc Dương dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn cô.
Âu Dương Ngâm đỏ mặt, "Em, em chỉ..."
"Đừng hòng!" Trình Mộc Dương cầm chặt tay cô, Âu Dương Ngâm kinh ngạc muốn giãy ra, nhưng tay cô vẫn bị nắm chặt. Trình Mộc Dương xanh mặt bước dài đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn tới cô, cô bị anh kéo loạng choạng.
"Trình Mộc Dương, anh buông ra!" Âu Dương Ngâm kêu lên, "Mau buông ra!"
Trình Mộc Dương không thèm để ý, cứ kéo cô tới bên cạnh xe mình đang đỗ ngoài bãi cỏ, mở cửa xe đẩy cô vào rồi ngồi lên xe lái xe chạy đi như bay.
"Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương, anh tỉnh táo một chút!" Âu Dương Ngâm luống cuống tay chân thắt dây an toàn, "Anh nghe em nói!" Nói cái gì? Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, đấu giá nhất định đã kết thúc. Cô ngồi trên ghế, ngỡ ngàng, thừa thãi. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, cây cối bên đường nhanh chóng lui lại, cô hoang mang, "Anh định đi đâu?" Cô không nhịn được hoang mang hỏi, mặc dù nơi này là ngoại ô xe cộ thưa thớt nhưng Trình Mộc Dương lái nhanh như vậy quả thực là đang liều mạng.
"Sao? Sợ rồi à?" Trình Mộc Dương vừa đạp chết chân ga vừa nói hung ác, "Đôi khi anh thực sự muốn cùng chết với em!"
"Mộc Dương, Mộc Dương, anh đừng như vậy!" Âu Dương Ngâm kêu lên, cô tóm lấy cánh tay Trình Mộc Dương cầu xin, "Đừng như vậy!"
Trình Mộc Dương đẩy mạnh tay cô ra, tiếp tục đạp ga chạy như điên.
“Em sợ lắm!" Rốt cục Âu Dương Ngâm khóc lên.
Tốc độ xe giảm xuống, Trình Mộc Dương tấp xe vào lề đường.
"Em sợ? Em có bao giờ sợ cái gì đâu? Em quá kiêu ngạo, anh giải thích thế nào em cũng không chịu nghe, thời gian hơn nửa năm này anh đã gọi cho em bao nhiêu lần, gửi bao nhiêu tin nhắn, email? Anh đến thành phố này bao nhiêu lần? Anh đến cửa nhà em, đến bệnh viện em, cả ban ngày, cả buổi tối, anh ngóng trông chỉ để nhìn thấy em, giải thích với em tất cả. Ngày nào anh cũng nhắn tin cho em trên QQ, cho dù em chỉ trả lời anh một chữ cũng được, để anh biết em vẫn đang đọc, nhưng không có! Âu Dương Ngâm, em quá nhẫn tâm! Đúng vậy, em là con gái bí thư thành ủy, sau khi em nói chuyện với Tiểu Vũ ở Tử Kinh nó đã nói cho anh biết điều đó, vậy mà anh giải thích em cũng không muốn nghe, cứ như vậy bỏ đi. Em biết sau khi anh từ châu Âu về, thời gian đó anh đã sống thế nào không? Em có nghĩ tới việc anh phải chấp nhận sự thật người đi nhà trống thế nào không? Em thật là tàn nhẫn, Trình thị muốn phát triển ở thành phố H, em sử dụng thân thế để giúp anh mở quan hệ, từng bước dập tắt hi vọng của anh, làm cho anh không thể nào mở miệng, mỗi một chén rượu em uống vì anh đều làm trái tim anh đau buốt!"
Âu Dương Ngâm không cầm được nước mắt, Trình Mộc Dương ôm cô vào lòng, hôn thật mạnh lên môi cô, "Âu Dương Ngâm, tại sao em tàn nhẫn như vậy?" Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Âu Dương Ngâm, nước mắt hai người hòa cùng nhau. Nụ hôn thật sâu, nụ hôn thật dài, nụ hôn dịu dàng, dai dẳng triền miên, bao nhiêu nhớ nhung trong bằng đó ngày đều trút hết vào trong nụ hôn này.
"Đi về với anh!" Trình Mộc Dương khàn giọng.
Âu Dương Ngâm chậm rãi ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, nhìn Trình Mộc Dương thật lâu, "Em chia tay không phải vì sợ anh lợi dụng em, việc này mặc dù khiến em đau lòng, nhưng anh nói đúng, anh không hề muốn lợi dụng em làm gì, như vậy là đủ rồi. Mộc Dương, em chia tay anh là bởi vì..." Âu Dương Ngâm dừng lại một chút, chân tướng tàn khốc, một khi nói ra sao còn có thể quay lại. Nhưng, cô phải nói, "Là bởi vì, bởi vì Trương Trạch, bởi vì em gái anh, chúng ta không thể đến với nhau".
Trình Mộc Dương nhìn cô khiếp sợ. Trương Trạch, chồng chưa cưới của em gái anh, say mê nhìn cô dưới ánh trăng?
"Một người có thích mình không, có yêu mình không, không cần người khác phải nói, trong lòng chính mình là rõ ràng nhất. Người đó nhìn mình, cầm tay mình, ôm mình vào lòng, tràn đầy yêu thương, chính mình cũng có cảm thụ sâu nhất. Cho nên bất kể Trình Mộc Vũ nói tàn nhẫn thế nào em vẫn chưa từng nghi ngờ tình cảm của anh đối với em. Mộc Dương, cảm ơn anh, vì có anh, em đã đi ra được khỏi những mịt mờ và thất vọng Trương Trạch từng để lại, khiến em tin rằng trên đời này thật sự có một chàng trai quý trọng và cũng cần em như vậy. Có một câu em giấu ở đáy lòng chưa từng nói ra, sau này cũng không có cơ hội nói nữa, em chỉ nói một lần, anh phải nghe thật rõ, cả đời này đều phải nhớ". Âu Dương Ngâm hít một hơi thật sâu, "Em yêu anh!" Âu Dương Ngâm dịu dàng hôn lên môi anh, "Nhưng chúng ta không thể đến với nhau!"
Mất thời gian hai năm cô mới thoát ra khỏi sự đau khổ Trương Trạch để lại, sau hai năm lại được biết chân tướng, trong nháy mắt đó cô thật sự không biết làm sao, thậm chí không biết rốt cục mình nên yêu ai, đã yêu ai? Nhưng khi ngày ngày cô thấy có tin nhắn trên QQ, rốt cục cô đã rõ ràng, bây giờ cô yêu anh. Có điều, có thể cô phải mất càng nhiều thời gian để thoát ra khỏi mối tình này.
Âu Dương Ngâm mở cửa xe bước xuống, vẫy một chiếc xe taxi, lướt đi như bay về phía trung tâm thành phố.
Giá đấu từ từ lên cao, mảnh số 6 và mảnh số 9 đều đã có người mua, bây giờ chỉ còn lại mảnh số 8 đẹp nhất. Đó vốn là một trường đại học, nay trường được chuyển vào khu giảng dạy chất lượng cao, mảnh đất được mang ra đấu giá, tiền thu được sẽ dùng để bổ sung vào số tiền xây dựng mới.
Âu Dương Ngâm sốt ruột chờ ở bên ngoài đại sảnh, cô không có một chút kiến thức về bất động sản, cũng chưa từng quan tâm đến lĩnh vực này. Có điều lần này vì tập đoàn Trình thị phải tham gia đấu giá nên cô đã nghiên cứu tỉ mỉ các thông tin có liên quan tìm thấy trên báo chí. Một mảnh lớn, hai mảnh nhỏ, lớn là mảnh số 8, một ở trung tâm hai ở ngoại biên, trung tâm vẫn là mảnh số 8. Trên báo có chuyên gia dự tính giá mảnh số 8 sẽ vượt qua ba trăm tỷ, Trình Mộc Giai nói với cô bọn họ phải đấu giá mảnh này. Mặc dù biết sức mạnh của Trình thị nhưng cô vẫn hơi giật mình, trên ba trăm tỷ, cũng có nghĩa hôm nay Trình Mộc Dương nắm khoản đầu tư ít nhất ba trăm tỷ, vậy mà anh cũng không muốn cô can thiệp vào. Đúng vậy, anh cau mày tức giận nói với cô, "Em không được xen vào!" Cô thở dài thật sâu. Cô nhớ tới lời của Trình Mộc Giai, "Ông nội anh muốn để anh cả kế nghiệp nhưng anh cả vẫn tự mở công ty của mình, dù sao cũng phải làm một số việc cho tập đoàn Trình thị thì ông nội mới có thể nói mạnh ở hội đồng quản trị được. Tuy không ai phủ nhận năng của lực anh ấy, nhưng còn cống hiến thì sao?" Mặc dù hắn vẫn cười đùa bỡn cợt nhưng Âu Dương Ngâm cảm thấy cũng có lý. Vậy mình cứ giúp anh ấy, mình không thể ở bên cạnh, hi vọng anh ấy sẽ thuận buồm xuôi gió. Cô nói thật với bố, thực tình cô cũng che giấu tư tâm, tư tâm của cô không chỉ ở Trình thị mà chủ yếu là ở anh ấy. Trình thị là tập đoàn có sức mạnh, có uy tín, cô cũng tin tưởng Trình Mộc Dương.
Trong đại sảnh chỉ còn tập đoàn Trình thị và tập đoàn Trung Thiên giằng co mảnh đất số 8.
Trình Mộc Dương lạnh lùng nói với giám đốc Lưu: "Thêm sáu mươi tỷ".
Người chủ trì lập tức thông báo: "Tập đoàn Trình thị thêm sáu mươi tỷ, báo giá ba trăm ba mươi tỷ!" Tiếng xuýt xoa vang lên bốn phía.
Người chủ trì lại tiếp tục, "Tập đoàn Trung Thiên thêm ba mươi tỷ, báo giá ba trăm sáu mươi tỷ!"
Trình Mộc Dương nói, "Thêm sáu mươi tỷ!"
"Tập đoàn Trình thị tăng sáu mươi tỷ, báo giá bốn trăm hai mươi tỷ!"
"Tập đoàn Trung Thiên thêm mười lăm tỷ, báo giá bốn trăm ba mươi ba tỷ!"
"Tổng giám đốc Trình, xem ra Trung Thiên không chịu được rồi!" Giám đốc Lưu hưng phấn nói.
Sắc mặt Trình Mộc Dương càng âm trầm, đột nhiên đứng dậy lấy điện thoại di động ra, "Ông nội, cháu là Mộc Dương, cháu..."
Người chủ trì hô to: "Bốn trăm ba mươi lăm tỷ lần thứ hai!"
"Dừng lại đi, Mộc Dương, dừng đấu giá!" Giọng nói của Trình Thương Hải truyền đến rõ ràng.
Trình Mộc Dương sững sờ một chút, "Cảm ơn ông nội". Anh đứng dậy đi ra khỏi hội trường.
Âu Dương Ngâm sốt ruột đi qua đi lại, ngẩng đầu nhìn thấy Trình Mộc Dương và giám đốc Lưu đi ra, cô vội nghênh đón.
"Xong rồi à? Thế nào? Có mua được mảnh số 8 không?"
"Tiểu thư Âu Dương, đúng lúc có thể mua được thì tổng giám đốc Trình lại dừng đấu giá". Giám đốc Lưu bất đắc dĩ nói với Âu Dương Ngâm.
"Vì sao? Tổng giám đốc Trình, vì sao lại dừng?" Âu Dương Ngâm sốt ruột nói, "Không phải mấy người đến vì mảnh số 8 sao? Tốn bao nhiêu công sức, vì sao lâm trận lại bỏ cuộc? Anh về ăn nói với ông nội thế nào? Giải thích với hội đồng quản trị thế nào?"
"Tổng giám đốc Trình?" Trình Mộc Dương vừa đi về phía trước vừa cười lạnh nói, "Vì sao tiểu thư Âu Dương không ở bệnh viện mà lại đến đây? Vì sao quan tâm đến mảnh số 8 như vậy?"
Âu Dương Ngâm đi theo phía sau anh, ngập ngừng nói, "Em, em chỉ hi vọng tập đoàn Trình thị có thể có một cơ hội cạnh tranh công bằng ở thành phố H..."
"Để có thể trả lại tỉnh cảm của anh dành cho em khi ở thành phố D?" Trình Mộc Dương dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn cô.
Âu Dương Ngâm đỏ mặt, "Em, em chỉ..."
"Đừng hòng!" Trình Mộc Dương cầm chặt tay cô, Âu Dương Ngâm kinh ngạc muốn giãy ra, nhưng tay cô vẫn bị nắm chặt. Trình Mộc Dương xanh mặt bước dài đi ra ngoài, cũng không thèm nhìn tới cô, cô bị anh kéo loạng choạng.
"Trình Mộc Dương, anh buông ra!" Âu Dương Ngâm kêu lên, "Mau buông ra!"
Trình Mộc Dương không thèm để ý, cứ kéo cô tới bên cạnh xe mình đang đỗ ngoài bãi cỏ, mở cửa xe đẩy cô vào rồi ngồi lên xe lái xe chạy đi như bay.
"Trình Mộc Dương, Trình Mộc Dương, anh tỉnh táo một chút!" Âu Dương Ngâm luống cuống tay chân thắt dây an toàn, "Anh nghe em nói!" Nói cái gì? Bây giờ nói gì cũng muộn rồi, đấu giá nhất định đã kết thúc. Cô ngồi trên ghế, ngỡ ngàng, thừa thãi. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, cây cối bên đường nhanh chóng lui lại, cô hoang mang, "Anh định đi đâu?" Cô không nhịn được hoang mang hỏi, mặc dù nơi này là ngoại ô xe cộ thưa thớt nhưng Trình Mộc Dương lái nhanh như vậy quả thực là đang liều mạng.
"Sao? Sợ rồi à?" Trình Mộc Dương vừa đạp chết chân ga vừa nói hung ác, "Đôi khi anh thực sự muốn cùng chết với em!"
"Mộc Dương, Mộc Dương, anh đừng như vậy!" Âu Dương Ngâm kêu lên, cô tóm lấy cánh tay Trình Mộc Dương cầu xin, "Đừng như vậy!"
Trình Mộc Dương đẩy mạnh tay cô ra, tiếp tục đạp ga chạy như điên.
“Em sợ lắm!" Rốt cục Âu Dương Ngâm khóc lên.
Tốc độ xe giảm xuống, Trình Mộc Dương tấp xe vào lề đường.
"Em sợ? Em có bao giờ sợ cái gì đâu? Em quá kiêu ngạo, anh giải thích thế nào em cũng không chịu nghe, thời gian hơn nửa năm này anh đã gọi cho em bao nhiêu lần, gửi bao nhiêu tin nhắn, email? Anh đến thành phố này bao nhiêu lần? Anh đến cửa nhà em, đến bệnh viện em, cả ban ngày, cả buổi tối, anh ngóng trông chỉ để nhìn thấy em, giải thích với em tất cả. Ngày nào anh cũng nhắn tin cho em trên QQ, cho dù em chỉ trả lời anh một chữ cũng được, để anh biết em vẫn đang đọc, nhưng không có! Âu Dương Ngâm, em quá nhẫn tâm! Đúng vậy, em là con gái bí thư thành ủy, sau khi em nói chuyện với Tiểu Vũ ở Tử Kinh nó đã nói cho anh biết điều đó, vậy mà anh giải thích em cũng không muốn nghe, cứ như vậy bỏ đi. Em biết sau khi anh từ châu Âu về, thời gian đó anh đã sống thế nào không? Em có nghĩ tới việc anh phải chấp nhận sự thật người đi nhà trống thế nào không? Em thật là tàn nhẫn, Trình thị muốn phát triển ở thành phố H, em sử dụng thân thế để giúp anh mở quan hệ, từng bước dập tắt hi vọng của anh, làm cho anh không thể nào mở miệng, mỗi một chén rượu em uống vì anh đều làm trái tim anh đau buốt!"
Âu Dương Ngâm không cầm được nước mắt, Trình Mộc Dương ôm cô vào lòng, hôn thật mạnh lên môi cô, "Âu Dương Ngâm, tại sao em tàn nhẫn như vậy?" Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Âu Dương Ngâm, nước mắt hai người hòa cùng nhau. Nụ hôn thật sâu, nụ hôn thật dài, nụ hôn dịu dàng, dai dẳng triền miên, bao nhiêu nhớ nhung trong bằng đó ngày đều trút hết vào trong nụ hôn này.
"Đi về với anh!" Trình Mộc Dương khàn giọng.
Âu Dương Ngâm chậm rãi ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, nhìn Trình Mộc Dương thật lâu, "Em chia tay không phải vì sợ anh lợi dụng em, việc này mặc dù khiến em đau lòng, nhưng anh nói đúng, anh không hề muốn lợi dụng em làm gì, như vậy là đủ rồi. Mộc Dương, em chia tay anh là bởi vì..." Âu Dương Ngâm dừng lại một chút, chân tướng tàn khốc, một khi nói ra sao còn có thể quay lại. Nhưng, cô phải nói, "Là bởi vì, bởi vì Trương Trạch, bởi vì em gái anh, chúng ta không thể đến với nhau".
Trình Mộc Dương nhìn cô khiếp sợ. Trương Trạch, chồng chưa cưới của em gái anh, say mê nhìn cô dưới ánh trăng?
"Một người có thích mình không, có yêu mình không, không cần người khác phải nói, trong lòng chính mình là rõ ràng nhất. Người đó nhìn mình, cầm tay mình, ôm mình vào lòng, tràn đầy yêu thương, chính mình cũng có cảm thụ sâu nhất. Cho nên bất kể Trình Mộc Vũ nói tàn nhẫn thế nào em vẫn chưa từng nghi ngờ tình cảm của anh đối với em. Mộc Dương, cảm ơn anh, vì có anh, em đã đi ra được khỏi những mịt mờ và thất vọng Trương Trạch từng để lại, khiến em tin rằng trên đời này thật sự có một chàng trai quý trọng và cũng cần em như vậy. Có một câu em giấu ở đáy lòng chưa từng nói ra, sau này cũng không có cơ hội nói nữa, em chỉ nói một lần, anh phải nghe thật rõ, cả đời này đều phải nhớ". Âu Dương Ngâm hít một hơi thật sâu, "Em yêu anh!" Âu Dương Ngâm dịu dàng hôn lên môi anh, "Nhưng chúng ta không thể đến với nhau!"
Mất thời gian hai năm cô mới thoát ra khỏi sự đau khổ Trương Trạch để lại, sau hai năm lại được biết chân tướng, trong nháy mắt đó cô thật sự không biết làm sao, thậm chí không biết rốt cục mình nên yêu ai, đã yêu ai? Nhưng khi ngày ngày cô thấy có tin nhắn trên QQ, rốt cục cô đã rõ ràng, bây giờ cô yêu anh. Có điều, có thể cô phải mất càng nhiều thời gian để thoát ra khỏi mối tình này.
Âu Dương Ngâm mở cửa xe bước xuống, vẫy một chiếc xe taxi, lướt đi như bay về phía trung tâm thành phố.
Tác giả :
Hàm Hàm