Lúm Đồng Tiền Nhỏ Của Em
Chương 47: Chơi vui sao?
Chơi vui sao?
Edit: Qing Yun
Đi dọc theo vỉa hè.
Đêm 30 vừa đi qua, thời tiết rất lạnh, trên đường không có mấy người, các cửa hàng lớn bé ven đường đều đóng cửa. Hứa U đi vòng qua mấy con phố, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế ven đường.
Một con mèo hoang chạy qua lùm cây thấp bên cạnh, mèo kêu meo meo.
- -
Tạ Từ cầm di động, không biết ai gọi tới.
"Làm sao vậy... Từ ca không ôm đi, em gái còn đang chờ kìa."
Có người vẫn không thức thời, cười thúc giục hai câu.
"---- Ôm mẹ mày, cút!"
Tạ Từ ném điện thoại, đột nhiên phát hỏa khiến tất cả mọi người chung quanh hoảng sợ.
"...."
Sắc mặt cậu cực kém, khiến cho mấy người xem náo nhiệt không dám nói nữa, sợ chạm phải ngòi nổ, đâm phải họng súng.
Tống Nhất Phàm ngồi ngơ ngác một hồi mới hậu tri hậu giác nói: "Đúng rồi, Hứa U đâu?"
Tên này vừa nói ra liền nhìn thấy sắc mặt Tạ Từ trầm hơn vài phần.
Tống Nhất Phàm lập tức câm miệng.
Đệt.
Thật là hù chết người, không phải cậu chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi sao...
Vì thế mọi người lập tức hiểu ra, thì ra là bạn gái ghen dận dỗi. Nhưng vẫn có người cảm thấy khinh thường, bởi vì trong mắt bọn họ, Hứa U không khác gì Khâu Thanh Thanh. Dù sao mấy cô nàng này luôn thích làm mình làm mẩy, Tạ Từ luôn bị làm cho mất hết kiên nhẫn. Lúc trước không phải cũng thế này sao.
Cho nên đương nhiên bọn họ cho rằng Tạ Từ tức giận là vì Hứa U nhăn mặt không vui.
"Sẽ không... Là bởi vì..." Đặng Dĩnh cắn môi, cụp mắt xuống, dáng vẻ có chút không tự nhiên.
Tạ Từ đảo mắt qua, lập tức có người ôm vai Đặng Dĩnh, nhỏ giọng an ủi, "Không sao cả, không liên quan gì đến cậu, là bạn gái Từ ca tự làm to chuyện..."
Đặng Dĩnh giống như rất sốt ruột, "Đừng nói như vậy, chị Hứa U học giỏi, lại ở lớp Hỏa Tiễn, không muốn chơi với chúng ta cũng là bình thường."
Nói xong cô ta liếc nhìn Tạ Từ một cái, phát hiện Tạ Từ cũng đang nhìn mình. Ánh mắt cậu không gợn sóng, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta như vậy.
Không hiểu sao khiến người hoảng hốt.
"Anh... Anh đừng vì chi Hứa U mà tức giận."
Đặng Dĩnh do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng an ủi.
Tạ Từ vẫn luôn cụp mắt, nghe xong lời này lại chuyển tầm mắt lên người cô ta. Cậu hỏi: "Cô là ai?"
Đặng Dĩnh xiết chặt mười ngón tay, đỏ ửng trên mặt lui đi, trở nên tái nhợt vô cùng. Cô ta còn ngây người thì lại nghe được thanh âm không kiên nhẫn của cậu:
"---- Có thể cút xa tôi một chút không?"
Mọi người:....
Mấy người trong phòng nhìn nhau, không biết Đặng Dĩnh đã làm gì mà chọc Tạ Từ tức giận như vậy, tuy rằng thường ngày cậu lười phản ứng con gái, nhưng tức giận như vậy thì chưa đến mức, cùng lắm chỉ là lạnh lùng với bọn họ. Nhưng làm một cô gái mất mặt trước nhiều người thế này, Tạ Từ chưa từng làm...
Lý Kiệt Nghị nghĩ thầm, cái cô Đặng Dĩnh này thật không biết nhìn sắc mặt người. Loại thời điểm này đến bọn họ cũng không dám nói gì, cô ta còn dám nhắc đến Hứa U trước mặt Tạ Từ.
Qủa thực....
Không khí bị làm cho đông cứng. Lý Kiệt Nghị bĩu môi, không thể không ho khan hai tiếng, đi ra hòa giải: "Được rồi được rồi, trò chơi quỷ gì thế này, đừng đùa nữa..."
Nói xong, cậu cẩn thận nhìn Tạ Từ, thử nói: "Nếu không, cậu đi đón chị dâu về đi, chúng tôi xin lỗi cô ấy?"
Từ Hiểu Thành nhanh chóng phụ họa, giả mô giả dạng tát vào mặt mình một cái: "Ai da, cậu xem cái này... Là tôi sai, tôi sai."
Nhìn mấy người chơi thân với Tạ Từ đều nói như vậy, người khác dù có ngốc cũng hiểu, hơn nữa xem thái độ của Tạ Từ rõ ràng rất để ý đến bạn gái hiện tại. Sau đó mọi người đều mồm năm miệng mười sôi nổi phụ họa.
"Từ ca đừng tức giận, đợi lát nữa giải thích với bạn gái là được mà."
"Đúng vậy, chỉ là chơi đùa thôi mà, không đến mức cãi nhau thế chứ."
Tạ Từ không nói một lời, ngay lúc cậu cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi thì điện thoại trong túi rung lên.
Cậu nhìn tên người gọi, bước chân dừng lại.
"Ơi." Tạ Từ trực tiếp lên tiếng.
Bên Hứa U có gió, cô nói thật nhỏ, "Tạ Từ?"
"Em tắt điện thoại của tôi làm gì?"
Cô an tĩnh thật lâu mới nói, "Bởi vì lúc nãy tớ không muốn nói chuyện với cậu."
"......"
Tạ Từ không nhúc nhích. Tống Nhất Phàm thấy cậu nhướng mày, lòng cậu ta cũng căng thẳng theo.
"Chơi trò chơi xong rồi sao?" Cô lại hỏi.
"....."
"Tạ Từ?"
"Ừ..."
Ngay từ đầu, Từ Hiểu Thành bị Tạ Từ nhìn đến nổi gai ốc, chờ vài phút cậu mới biết Tạ Từ căn bản không nhìn mình, mà là đang nhìn một hướng phát ngốc.
Người như đã đi vào cõi thần tiên.
- -
Góc đường có mấy đứa trẻ nhỏ vui đùa, đèn đỏ biến thành đèn xanh. Từng chiếc xe sáng đèn tiến tới trước mặt cô rồi lại rời đi.
Hứa U cảm thấy lạnh, cô đứng lên, "Cậu đang nghe sao?"
Cô hỏi.
Bên kia trả lời thật nhanh, "Ở."
"Được..."
Hứa U đứng yên, đôi mắt nhìn về phía xa, vài giây sau mới nói.
"Thật ra lúc tớ rời đi, trong lòng rất tức giận."
"Nhưng tớ không muốn cãi nhau với cậu. Vừa rồi đi trên đường một hồi, gió thổi lạnh, cảm xúc bình thường lại mới quyết định gọi điện thoại cho cậu."
"Cậu đừng nói gì cả, nghe tớ nói xong đã."
"Tớ biết tớ và cậu có rất nhiều điểm không giống nhau. Cậu có nhiều bạn bè, trò chơi mà các cậu chơi tớ chưa từng chơi, tớ cũng không hiểu. Sau khi ở bên cậu, tớ luôn không biết phải làm sao mới đúng. Trước kia nghe người khác nói cậu từng có rất nhiều bạn gái, có nhiều người ưu tú hơn tớ, nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Tớ không biết cậu thích tớ là nhất thời hứng thú hay cái gì. Nhưng tớ là một người nghiêm túc, tớ đồng ý ở bên cậu..."
".........."
- -
Tống Nhất Phàm đứng bên cạnh nhìn thấy Tạ Từ nở một nụ cười quỷ dị. Đuôi mày khóe mắt đều dãn ra, ý cười trong mắt không thể ngăn được.
Biểu cảm trên gương mặt trở nên nhu hòa, so với dáng vẻ phát hỏa vừa rồi thì giống như hai người khác nhau.
Từ Hiểu Thành đoán được ai gọi điện thoại tới. Cậu ta lớn tiếng xen vào, "Chị dâu đừng tức giận, Từ ca nói sẽ quỳ xuống hát xin lỗi chị."
"Qùy hát quốc ca cũng được." Tống Nhất Phàm phụ họa.
Hai người cười rộ lên.
Nhưng mà, Tạ Từ dần thu lại ý cười. Cậu vốn đang thất thần, người khác nói gì cậu đều không nghe được.
- -
Tạ Từ cau mày, bỗng nhiên đẩy người trước mắt ra bước đến cửa, vừa đi vừa nói: "Từ từ, em đừng nói nữa, tôi tới tìm em, chúng ta giáp mặt nói chuyện được không? Xin em, tôi không muốn nói trong điện thoại..."
Cậu vẫn luôn hưởng sự ái mộ của nữ sinh, tính tình kiệt ngạo, không biết lấy lòng bất kỳ kẻ nào. Ngữ khí cầu xin thế này, thật sự làm người bên cạnh mở rộng tầm mắt.
Một đám người dựng lỗ tai nghe bát quái, chỉ là không thể nghe được lâu vì nhân vật chính đã đi ra ngoài.
Trần Kính là đầu sỏ gây tội, chờ Tạ Từ đi rồi mới dám ra tiếng. Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng, chần chờ nói: "Cậu nói... Hồi nãy có phải tôi bị ngu rồi không?"
Tống Nhất Phàm ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói: "Tôi kiến nghị cậu nên đi bệnh viện xem não."
"..."
"Trời ạ, tôi nào biết cậu ấy đối với Hứa U nghiêm túc như vậy."
Trần Kính vô tội buông tay, "Hơn nữa A Từ lại không phải người không hay chơi đùa, tôi chỉ cho rằng..."
"Mẹ nó, may cậu không làm trò muốn Tạ Từ hôn người khác trước mặt Hứa U." Từ Hiểu Thành lắc đầu.
Lý Kiệt Nghị đi WC trở về, phát hiện Tạ Từ không còn ở đây. Cậu nhìn khắp nơi, "A Từ ngốc nghếch sao lại đi rồi, lát nữa không đánh bi a à?"
"Còn đánh cái gì, Tạ thiếu đi tìm bạn gái rồi." Từ Hiểu Thành giải thích.
Nghe bọn họ nói, có nữ sinh không nhịn được tâm bát quái, tò mò nói, "Từ ca... Có phải cậu ấy rất thích bạn nữ vừa rồi không?"
"Hứa U?"
"Ừ..."
"Đệt, đâu chỉ là thích."
"Tôi quả thực muốn hoài nghi Hứa U bỏ bùa Tạ Từ, làm cậu ấy như bị trúng tà."
Tống Nhất Phàm giận sôi máu, đã sớm muốn chửi bậy, "Mấy người còn vây quanh cậu ấy như thế, khiến cho Hứa U tức giận bỏ đi.... Tôi thật sự sợ Tạ Từ tức giận lật bàn, may mắn Hứa U gọi điện thoại cho cậu ấy."
"Không phải Thẩm Giai Nghi lúc trước cũng vậy sao... A Từ cũng không nói gì cả." Một người khác nói.
"Đệch, có thể giống nhau sao."
"Mấy người trước đó, có ai không ngừng gọi điện thoại cho Tạ Từ. Ngay cả con gái như Khâu Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, mỗi lần đều gọi điện thoại tra cương. Tạ Từ đi chơi với chúng ta lần nào cũng lười nghe điện thoại, trực tiếp ném một bên. Đâu giống Hứa U... Tạ Từ thật hận không thể dán lên người cô ấy, còn thích chạy đến nhà người ta, y như biến thái cuồng bám đuôi. Mấy người không biết đấy thôi, có đôi khi chúng tôi ra ngoài ăn cơm, ăn ăn, có lẽ là Hứa U trả lời tin nhắn chậm, Tạ Từ liền cầm điện thoại điên cuồng gọi tới..."
Khiến cho bọn Tống Nhất Phàm cảm thấy Tạ Từ chính là một oán phụ khuê phòng, người cũng trở nên biến thái...
Tống Nhất Phàm trợn trắng mắt, nói thêm một câu: "Nói cho mấy người, về sau đi chơi đừng bao giờ chọc Hứa U trước mặt Tạ Từ... Có đầu óc chút đi."
- -
"Em ở đâu, tôi tới tìm em."
Tạ Từ chạy một đường xuống lầu, cậu nhìn khắp nơi, ấn đường nhăn lại. Bởi vì vội đi, áo khoác cũng chưa kịp mặc vào, trên người chỉ có một cái áo lông dê mỏng.
Hứa U yên lặng không nói, an tĩnh một lát.
"Cậu đừng kích động." Cô hít hít cái mũi, sửa sang lại cảm xúc, "Vừa mới nói với cậu nhiều như vậy..."
Tạ Từ kích động cắt ngang cô: "------Hứa U, tôi đã nói với em rất nhiều lần, tôi không có hứng thú chạm vào ai cả, tôi cũng không ở bên cô gái nào... Vừa nãy tôi căn bản không có ý định ôm cô gái kia, được rồi, lần này tôi thật sự biết sai rồi, không nên ở trước mặt em.. Thật sự, em đừng nói với tôi những lời như vậy..."
Cậu bùm bùm nói xong một hơi.
Thật ra Tạ Từ cũng chưa ý thức được, cậu rất để ý cô lạnh nhạt, trong xương cốt đều là khát vọng muốn cô để ý nhiệt tình trần trụi đến ấu trĩ.
"Cậu thích tớ sao?" Thanh âm của Hứa U thật bình tĩnh.
"Vô nghĩa, mẹ nó nếu tôi không thích em thì còn theo đuổi em lâu như vậy làm gì, tôi bị bệnh sao?"
"Vậy cậu thích bao nhiêu?"
Cậu như bị nghẹn lại.
Cô tiếp tục hỏi, "So với những người bạn gái trước kia của cậu thì thế nào?"
"Khâu Thanh Thanh, Trần Tinh Ỷ..."
Hứa U nói ra mấy cái tên, "Tớ khác bọn họ sao? Có phải chờ khi cậu không còn hứng thú nữa thì tớ sẽ trở thành bạn gái cũ của cậu giống như họ?"
"Tạ Từ, tớ thật sự không chơi nổi, có lẽ tớ dùng từ có chút vấn đề... Chính là tớ thật sự không dám, bố mẹ đặt kỳ vào rất cao vào tớ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, tớ không thể vì cậu mà vứt bỏ việc mình cần làm..."
"Tớ cũng chỉ là cô gái bình thường, tớ sẽ tức giận, tớ sẽ ghen, tớ sẽ khổ sở, tớ không tốt như cậu tưởng tượng, sau đó cậu sẽ chậm rãi phát hiện, tớ thật sự không giống những bạn gái trước kia của cậu..."
Thanh âm đứt quãng, giống như cô đang cố đè ép tình cảm, "Thật xin lỗi, không phải tớ muốn nói cái này với cậu... Cậu đừng để ý... Cho tớ có chút thời gian để suy nghĩ...."
Nhưng vừa nghe đến lời này, Tạ Từ liền nóng nảy, đầu óc sắp nổ tung, "Rốt cuộc em đang ở đâu, tôi đi tìm em có được không?"
"Tớ không biết..."
Thật sự, Hứa U không biết, không biết....
Cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Ban đầu chỉ là cô muốn tâm bình khí hòa nói chuyện với cậu, lại càng ngày càng không ngăn được cảm xúc. Có lẽ thật ra cô vẫn luôn để ý, sợ hãi. Những bất an chôn dấu trong lòng bị bùng nổ ngay giây phút này. Cô không dám đến gần Tạ Từ, đưa cậu vào cuộc sống của mình, rồi lại không tự giác dung túng hành động không kiêng nể gì của cậu.
"........."
"Cậu đừng đi tìm tớ."
Hứa U ngồi xổm trên mặt đất, mặt chôn vào khăn quàng cổ, tinh tế lại nhẹ nhàng mà nói: "Tạ Từ, cậu nghe tớ nói xong được không?"
"Không được, tôi không muốn nghe, những lời em nói tôi đều không muốn nghe." Ngữ khí của cậu có phần tủi thân.
Hứa U cắn chặt răng, dạ dày đau đến khó chịu.
"Tớ biết tớ không thể thay đổi được bất cứ ai, kể cả cậu. Cho nên tớ chỉ có thể lựa chọn tiếp thu, hoặc là rời khỏi cậu..."
"-----Không được! Tôi không đồng ý chia tay! Em nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Hứa U nghe được tiếng hét của Tạ Từ truyền qua điện thoại.
Chỉ là cô đau quá, không còn sức lực nói tiếp, bèn tắt điện thoại, mồ hôi lạnh toát ra.
Cô không dám tự mình đa tình.
Nhưng mà, Hứa U che miệng mình lại, thích cậu lắm, thích cậu đến mức có thể chạy ra khỏi ánh mắt của cô.
Edit: Qing Yun
Đi dọc theo vỉa hè.
Đêm 30 vừa đi qua, thời tiết rất lạnh, trên đường không có mấy người, các cửa hàng lớn bé ven đường đều đóng cửa. Hứa U đi vòng qua mấy con phố, tùy tiện ngồi xuống một cái ghế ven đường.
Một con mèo hoang chạy qua lùm cây thấp bên cạnh, mèo kêu meo meo.
- -
Tạ Từ cầm di động, không biết ai gọi tới.
"Làm sao vậy... Từ ca không ôm đi, em gái còn đang chờ kìa."
Có người vẫn không thức thời, cười thúc giục hai câu.
"---- Ôm mẹ mày, cút!"
Tạ Từ ném điện thoại, đột nhiên phát hỏa khiến tất cả mọi người chung quanh hoảng sợ.
"...."
Sắc mặt cậu cực kém, khiến cho mấy người xem náo nhiệt không dám nói nữa, sợ chạm phải ngòi nổ, đâm phải họng súng.
Tống Nhất Phàm ngồi ngơ ngác một hồi mới hậu tri hậu giác nói: "Đúng rồi, Hứa U đâu?"
Tên này vừa nói ra liền nhìn thấy sắc mặt Tạ Từ trầm hơn vài phần.
Tống Nhất Phàm lập tức câm miệng.
Đệt.
Thật là hù chết người, không phải cậu chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi sao...
Vì thế mọi người lập tức hiểu ra, thì ra là bạn gái ghen dận dỗi. Nhưng vẫn có người cảm thấy khinh thường, bởi vì trong mắt bọn họ, Hứa U không khác gì Khâu Thanh Thanh. Dù sao mấy cô nàng này luôn thích làm mình làm mẩy, Tạ Từ luôn bị làm cho mất hết kiên nhẫn. Lúc trước không phải cũng thế này sao.
Cho nên đương nhiên bọn họ cho rằng Tạ Từ tức giận là vì Hứa U nhăn mặt không vui.
"Sẽ không... Là bởi vì..." Đặng Dĩnh cắn môi, cụp mắt xuống, dáng vẻ có chút không tự nhiên.
Tạ Từ đảo mắt qua, lập tức có người ôm vai Đặng Dĩnh, nhỏ giọng an ủi, "Không sao cả, không liên quan gì đến cậu, là bạn gái Từ ca tự làm to chuyện..."
Đặng Dĩnh giống như rất sốt ruột, "Đừng nói như vậy, chị Hứa U học giỏi, lại ở lớp Hỏa Tiễn, không muốn chơi với chúng ta cũng là bình thường."
Nói xong cô ta liếc nhìn Tạ Từ một cái, phát hiện Tạ Từ cũng đang nhìn mình. Ánh mắt cậu không gợn sóng, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta như vậy.
Không hiểu sao khiến người hoảng hốt.
"Anh... Anh đừng vì chi Hứa U mà tức giận."
Đặng Dĩnh do dự một lát, cuối cùng vẫn lên tiếng an ủi.
Tạ Từ vẫn luôn cụp mắt, nghe xong lời này lại chuyển tầm mắt lên người cô ta. Cậu hỏi: "Cô là ai?"
Đặng Dĩnh xiết chặt mười ngón tay, đỏ ửng trên mặt lui đi, trở nên tái nhợt vô cùng. Cô ta còn ngây người thì lại nghe được thanh âm không kiên nhẫn của cậu:
"---- Có thể cút xa tôi một chút không?"
Mọi người:....
Mấy người trong phòng nhìn nhau, không biết Đặng Dĩnh đã làm gì mà chọc Tạ Từ tức giận như vậy, tuy rằng thường ngày cậu lười phản ứng con gái, nhưng tức giận như vậy thì chưa đến mức, cùng lắm chỉ là lạnh lùng với bọn họ. Nhưng làm một cô gái mất mặt trước nhiều người thế này, Tạ Từ chưa từng làm...
Lý Kiệt Nghị nghĩ thầm, cái cô Đặng Dĩnh này thật không biết nhìn sắc mặt người. Loại thời điểm này đến bọn họ cũng không dám nói gì, cô ta còn dám nhắc đến Hứa U trước mặt Tạ Từ.
Qủa thực....
Không khí bị làm cho đông cứng. Lý Kiệt Nghị bĩu môi, không thể không ho khan hai tiếng, đi ra hòa giải: "Được rồi được rồi, trò chơi quỷ gì thế này, đừng đùa nữa..."
Nói xong, cậu cẩn thận nhìn Tạ Từ, thử nói: "Nếu không, cậu đi đón chị dâu về đi, chúng tôi xin lỗi cô ấy?"
Từ Hiểu Thành nhanh chóng phụ họa, giả mô giả dạng tát vào mặt mình một cái: "Ai da, cậu xem cái này... Là tôi sai, tôi sai."
Nhìn mấy người chơi thân với Tạ Từ đều nói như vậy, người khác dù có ngốc cũng hiểu, hơn nữa xem thái độ của Tạ Từ rõ ràng rất để ý đến bạn gái hiện tại. Sau đó mọi người đều mồm năm miệng mười sôi nổi phụ họa.
"Từ ca đừng tức giận, đợi lát nữa giải thích với bạn gái là được mà."
"Đúng vậy, chỉ là chơi đùa thôi mà, không đến mức cãi nhau thế chứ."
Tạ Từ không nói một lời, ngay lúc cậu cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi thì điện thoại trong túi rung lên.
Cậu nhìn tên người gọi, bước chân dừng lại.
"Ơi." Tạ Từ trực tiếp lên tiếng.
Bên Hứa U có gió, cô nói thật nhỏ, "Tạ Từ?"
"Em tắt điện thoại của tôi làm gì?"
Cô an tĩnh thật lâu mới nói, "Bởi vì lúc nãy tớ không muốn nói chuyện với cậu."
"......"
Tạ Từ không nhúc nhích. Tống Nhất Phàm thấy cậu nhướng mày, lòng cậu ta cũng căng thẳng theo.
"Chơi trò chơi xong rồi sao?" Cô lại hỏi.
"....."
"Tạ Từ?"
"Ừ..."
Ngay từ đầu, Từ Hiểu Thành bị Tạ Từ nhìn đến nổi gai ốc, chờ vài phút cậu mới biết Tạ Từ căn bản không nhìn mình, mà là đang nhìn một hướng phát ngốc.
Người như đã đi vào cõi thần tiên.
- -
Góc đường có mấy đứa trẻ nhỏ vui đùa, đèn đỏ biến thành đèn xanh. Từng chiếc xe sáng đèn tiến tới trước mặt cô rồi lại rời đi.
Hứa U cảm thấy lạnh, cô đứng lên, "Cậu đang nghe sao?"
Cô hỏi.
Bên kia trả lời thật nhanh, "Ở."
"Được..."
Hứa U đứng yên, đôi mắt nhìn về phía xa, vài giây sau mới nói.
"Thật ra lúc tớ rời đi, trong lòng rất tức giận."
"Nhưng tớ không muốn cãi nhau với cậu. Vừa rồi đi trên đường một hồi, gió thổi lạnh, cảm xúc bình thường lại mới quyết định gọi điện thoại cho cậu."
"Cậu đừng nói gì cả, nghe tớ nói xong đã."
"Tớ biết tớ và cậu có rất nhiều điểm không giống nhau. Cậu có nhiều bạn bè, trò chơi mà các cậu chơi tớ chưa từng chơi, tớ cũng không hiểu. Sau khi ở bên cậu, tớ luôn không biết phải làm sao mới đúng. Trước kia nghe người khác nói cậu từng có rất nhiều bạn gái, có nhiều người ưu tú hơn tớ, nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Tớ không biết cậu thích tớ là nhất thời hứng thú hay cái gì. Nhưng tớ là một người nghiêm túc, tớ đồng ý ở bên cậu..."
".........."
- -
Tống Nhất Phàm đứng bên cạnh nhìn thấy Tạ Từ nở một nụ cười quỷ dị. Đuôi mày khóe mắt đều dãn ra, ý cười trong mắt không thể ngăn được.
Biểu cảm trên gương mặt trở nên nhu hòa, so với dáng vẻ phát hỏa vừa rồi thì giống như hai người khác nhau.
Từ Hiểu Thành đoán được ai gọi điện thoại tới. Cậu ta lớn tiếng xen vào, "Chị dâu đừng tức giận, Từ ca nói sẽ quỳ xuống hát xin lỗi chị."
"Qùy hát quốc ca cũng được." Tống Nhất Phàm phụ họa.
Hai người cười rộ lên.
Nhưng mà, Tạ Từ dần thu lại ý cười. Cậu vốn đang thất thần, người khác nói gì cậu đều không nghe được.
- -
Tạ Từ cau mày, bỗng nhiên đẩy người trước mắt ra bước đến cửa, vừa đi vừa nói: "Từ từ, em đừng nói nữa, tôi tới tìm em, chúng ta giáp mặt nói chuyện được không? Xin em, tôi không muốn nói trong điện thoại..."
Cậu vẫn luôn hưởng sự ái mộ của nữ sinh, tính tình kiệt ngạo, không biết lấy lòng bất kỳ kẻ nào. Ngữ khí cầu xin thế này, thật sự làm người bên cạnh mở rộng tầm mắt.
Một đám người dựng lỗ tai nghe bát quái, chỉ là không thể nghe được lâu vì nhân vật chính đã đi ra ngoài.
Trần Kính là đầu sỏ gây tội, chờ Tạ Từ đi rồi mới dám ra tiếng. Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng, chần chờ nói: "Cậu nói... Hồi nãy có phải tôi bị ngu rồi không?"
Tống Nhất Phàm ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói: "Tôi kiến nghị cậu nên đi bệnh viện xem não."
"..."
"Trời ạ, tôi nào biết cậu ấy đối với Hứa U nghiêm túc như vậy."
Trần Kính vô tội buông tay, "Hơn nữa A Từ lại không phải người không hay chơi đùa, tôi chỉ cho rằng..."
"Mẹ nó, may cậu không làm trò muốn Tạ Từ hôn người khác trước mặt Hứa U." Từ Hiểu Thành lắc đầu.
Lý Kiệt Nghị đi WC trở về, phát hiện Tạ Từ không còn ở đây. Cậu nhìn khắp nơi, "A Từ ngốc nghếch sao lại đi rồi, lát nữa không đánh bi a à?"
"Còn đánh cái gì, Tạ thiếu đi tìm bạn gái rồi." Từ Hiểu Thành giải thích.
Nghe bọn họ nói, có nữ sinh không nhịn được tâm bát quái, tò mò nói, "Từ ca... Có phải cậu ấy rất thích bạn nữ vừa rồi không?"
"Hứa U?"
"Ừ..."
"Đệt, đâu chỉ là thích."
"Tôi quả thực muốn hoài nghi Hứa U bỏ bùa Tạ Từ, làm cậu ấy như bị trúng tà."
Tống Nhất Phàm giận sôi máu, đã sớm muốn chửi bậy, "Mấy người còn vây quanh cậu ấy như thế, khiến cho Hứa U tức giận bỏ đi.... Tôi thật sự sợ Tạ Từ tức giận lật bàn, may mắn Hứa U gọi điện thoại cho cậu ấy."
"Không phải Thẩm Giai Nghi lúc trước cũng vậy sao... A Từ cũng không nói gì cả." Một người khác nói.
"Đệch, có thể giống nhau sao."
"Mấy người trước đó, có ai không ngừng gọi điện thoại cho Tạ Từ. Ngay cả con gái như Khâu Thanh Thanh cũng không ngoại lệ, mỗi lần đều gọi điện thoại tra cương. Tạ Từ đi chơi với chúng ta lần nào cũng lười nghe điện thoại, trực tiếp ném một bên. Đâu giống Hứa U... Tạ Từ thật hận không thể dán lên người cô ấy, còn thích chạy đến nhà người ta, y như biến thái cuồng bám đuôi. Mấy người không biết đấy thôi, có đôi khi chúng tôi ra ngoài ăn cơm, ăn ăn, có lẽ là Hứa U trả lời tin nhắn chậm, Tạ Từ liền cầm điện thoại điên cuồng gọi tới..."
Khiến cho bọn Tống Nhất Phàm cảm thấy Tạ Từ chính là một oán phụ khuê phòng, người cũng trở nên biến thái...
Tống Nhất Phàm trợn trắng mắt, nói thêm một câu: "Nói cho mấy người, về sau đi chơi đừng bao giờ chọc Hứa U trước mặt Tạ Từ... Có đầu óc chút đi."
- -
"Em ở đâu, tôi tới tìm em."
Tạ Từ chạy một đường xuống lầu, cậu nhìn khắp nơi, ấn đường nhăn lại. Bởi vì vội đi, áo khoác cũng chưa kịp mặc vào, trên người chỉ có một cái áo lông dê mỏng.
Hứa U yên lặng không nói, an tĩnh một lát.
"Cậu đừng kích động." Cô hít hít cái mũi, sửa sang lại cảm xúc, "Vừa mới nói với cậu nhiều như vậy..."
Tạ Từ kích động cắt ngang cô: "------Hứa U, tôi đã nói với em rất nhiều lần, tôi không có hứng thú chạm vào ai cả, tôi cũng không ở bên cô gái nào... Vừa nãy tôi căn bản không có ý định ôm cô gái kia, được rồi, lần này tôi thật sự biết sai rồi, không nên ở trước mặt em.. Thật sự, em đừng nói với tôi những lời như vậy..."
Cậu bùm bùm nói xong một hơi.
Thật ra Tạ Từ cũng chưa ý thức được, cậu rất để ý cô lạnh nhạt, trong xương cốt đều là khát vọng muốn cô để ý nhiệt tình trần trụi đến ấu trĩ.
"Cậu thích tớ sao?" Thanh âm của Hứa U thật bình tĩnh.
"Vô nghĩa, mẹ nó nếu tôi không thích em thì còn theo đuổi em lâu như vậy làm gì, tôi bị bệnh sao?"
"Vậy cậu thích bao nhiêu?"
Cậu như bị nghẹn lại.
Cô tiếp tục hỏi, "So với những người bạn gái trước kia của cậu thì thế nào?"
"Khâu Thanh Thanh, Trần Tinh Ỷ..."
Hứa U nói ra mấy cái tên, "Tớ khác bọn họ sao? Có phải chờ khi cậu không còn hứng thú nữa thì tớ sẽ trở thành bạn gái cũ của cậu giống như họ?"
"Tạ Từ, tớ thật sự không chơi nổi, có lẽ tớ dùng từ có chút vấn đề... Chính là tớ thật sự không dám, bố mẹ đặt kỳ vào rất cao vào tớ, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, tớ không thể vì cậu mà vứt bỏ việc mình cần làm..."
"Tớ cũng chỉ là cô gái bình thường, tớ sẽ tức giận, tớ sẽ ghen, tớ sẽ khổ sở, tớ không tốt như cậu tưởng tượng, sau đó cậu sẽ chậm rãi phát hiện, tớ thật sự không giống những bạn gái trước kia của cậu..."
Thanh âm đứt quãng, giống như cô đang cố đè ép tình cảm, "Thật xin lỗi, không phải tớ muốn nói cái này với cậu... Cậu đừng để ý... Cho tớ có chút thời gian để suy nghĩ...."
Nhưng vừa nghe đến lời này, Tạ Từ liền nóng nảy, đầu óc sắp nổ tung, "Rốt cuộc em đang ở đâu, tôi đi tìm em có được không?"
"Tớ không biết..."
Thật sự, Hứa U không biết, không biết....
Cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Ban đầu chỉ là cô muốn tâm bình khí hòa nói chuyện với cậu, lại càng ngày càng không ngăn được cảm xúc. Có lẽ thật ra cô vẫn luôn để ý, sợ hãi. Những bất an chôn dấu trong lòng bị bùng nổ ngay giây phút này. Cô không dám đến gần Tạ Từ, đưa cậu vào cuộc sống của mình, rồi lại không tự giác dung túng hành động không kiêng nể gì của cậu.
"........."
"Cậu đừng đi tìm tớ."
Hứa U ngồi xổm trên mặt đất, mặt chôn vào khăn quàng cổ, tinh tế lại nhẹ nhàng mà nói: "Tạ Từ, cậu nghe tớ nói xong được không?"
"Không được, tôi không muốn nghe, những lời em nói tôi đều không muốn nghe." Ngữ khí của cậu có phần tủi thân.
Hứa U cắn chặt răng, dạ dày đau đến khó chịu.
"Tớ biết tớ không thể thay đổi được bất cứ ai, kể cả cậu. Cho nên tớ chỉ có thể lựa chọn tiếp thu, hoặc là rời khỏi cậu..."
"-----Không được! Tôi không đồng ý chia tay! Em nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Hứa U nghe được tiếng hét của Tạ Từ truyền qua điện thoại.
Chỉ là cô đau quá, không còn sức lực nói tiếp, bèn tắt điện thoại, mồ hôi lạnh toát ra.
Cô không dám tự mình đa tình.
Nhưng mà, Hứa U che miệng mình lại, thích cậu lắm, thích cậu đến mức có thể chạy ra khỏi ánh mắt của cô.
Tác giả :
Tức Tức Đích Miêu