Lui Lui Lui Lui Ra
Chương 66 Gặp Nhau
Trên đường về Tẩy Bích Cung Tiêu Trường Ninh vẫn luôn suy nghĩ việc xuất cung du ngoạn của Tiêu Hoàn, nàng cảm thấy việc này giống như cũng không phải do Tiêu Hoàn nhất thời nổi lòng tham mà giống như là có âm mưu gì.
Nghe ngữ khí của Việt Dao thì Thẩm Huyền hẳn là cũng tham dự trong đó. Khó trách gần đây luôn không nhìn thấy bóng dáng hắn, chắc là đang vội vàng việc này?
Tiêu Trường Ninh dựa trên cửa sổ chỉ cảm thấy không quá yên tâm liền chống trên tay vịn nghiêng người hỏi Tưởng Xạ: "Tưởng dịch trường, Đông Xưởng đang chuẩn bị chuyện Đế hậu xuất cung sao?"
Tưởng Xạ bảo vệ bên người nàng không nói chuyện chỉ lộ ra một chút vẻ khó xử.
Tiêu Trường Ninh lại hỏi: "Vậy chuyện mật thám Bắc Địch trong thành đã giải quyết xong rồi sao?"
Tưởng Xạ vẫn bảo trì trầm mặc như cũ, chỉ lắc đầu mắt nhìn thẳng.
Tiêu Trường Ninh có chút thất bại, thở dài một hơi nói: "Lắc đầu là ý gì? Ai thôi thôi, ngươi vốn cũng không thích nói, không thể nói thì không nói đi ta không làm khó ngươi."
Chỉ là nàng thật sự rất nhớ Thẩm Huyền.
Nói đến cũng khéo, có lẽ là tâm linh tương thông Tiêu Trường Ninh ngồi trên xe ngựa trong lúc lơ đãng lại vừa vặn thấy có một đội thái giám Đông Xưởng đi ra bên của sau của Văn Chiêu Các ở phía xa, người nọ một thân mãng bào ngân bạch đi đầu, khí thế uy phong lẫm liệt, không phải Thẩm Huyền thì là ai?
Tiêu Trường Ninh vui vẻ trong lòng vội ngồi dậy kêu một tiếng: "Thẩm Huyền!"
Nhưng khoảng cách hai bên có chút xa, bước chân Thẩm Huyền lại nhanh nên hắn tựa hồ không nghe thấy.
Mắt thấy bóng dáng Thẩm Huyền càng lúc càng xa Tiêu Trường Ninh thật sự nôn nóng, gấp không chờ nổi muốn thấy hắn cho dù chỉ hỏi hắn một câu hai ngày có tốt không cũng được. Nghĩ đến đây nàng cuống quít nói: "Tưởng dịch trường, mau dừng xe!"
Xe ngựa còn chưa ổn định Tiêu Trường Ninh đã vịnh cánh tay A Chu xuống xe, nàng lảo đảo một chút rất nhanh đã đứng vững thân mình bước nhanh đi đến nhóm thái giám vội vàng kia.
Ngại bước chân quá chậm nàng vén váy lên một đường chạy chậm tới, chọc cho hai cung tì phía sau kinh hồn táng đảm mà hô: "Điện hạ! Điện hạ người chậm một chút, chú ý thân thể!"
Ánh mắt Tiêu Trường Ninh đều là bóng dáng càng lúc càng xa của Thẩm Huyền nơi nào còn lo lắng cung nữ phía sau kêu cái gì. Mắt thấy đoàn người Thẩm Huyền đi đến chỗ ngoặt Tiêu Trường Ninh thở hồng hộc đuổi theo nhưng chỗ ngoặt đã trống không, chỉ có hoa táo rào tạt theo gió bay xuống, phản chiếu ra ánh vàng dưới ánh mặt trời, nơi nào còn thân ảnh của Thẩm Huyền?
Kỳ quái mới vừa rồi rõ ràng thấy bọn họ quẹo ngay chỗ này, sao giờ lại không thấy nữa?
Chóp mũi Tiêu Trường Ninh ướt mồ hôi, hô hấp dồn dập, vui sướng cùng mong chờ trong mắt dần hóa thành thất vọng.
Trong lúc ảo não, sau cửa hông bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra nhẹ nhàng túm nàng vào cái ôm quen thuộc. Chưa kịp hô hấp thì tiếp theo người nào đó lại gác cằm lên vai nàng, giọng nói hơi mang ý trách cứ: "Rất nhanh là sắp làm nương rồi sao nàng không chú ý chút nào vậy? Chạy dồn dập như vậy làm gì hả?"
Trái tim đang đánh trống hò reo của Tiêu Trường Ninh chậm rãi bình tĩnh lại. Nàng thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người ôm lấy Thẩm Huyền, chôn mặt trong ngực hắn cọ. Gương mặt Tiêu Trường Ninh cọ lên những đường thêu hình con rắn trên vai hắn, ngửi được mùi hương làm người an tâm trên người hắn, như thể gió cũng trở nên bình lặng.
Dưới tán cây táo rậm rạp hoa táo theo gió rơi xuống, dừng lại giữa mái tóc và đầu vai của bọn họ có chút hơi ngứa.
Tiêu Trường Ninh cũng chua xót trong lòng, nàng than thở: "Bổn cung muốn đuổi theo chàng! Nhiều ngày không thấy thật là nhớ."
Bàn tay to lớn của Thẩm Huyền xoa xoa cái ót của nàng, giọng nói trầm thấp: "Cũng không lâu lắm đâu, lần từ biệt trước cũng chỉ mới hai ba ngày."
"Mới hai ba ngày sao?" Tiêu Trường Ninh ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng chuyển động: "Cuốn sổ vô thường chàng để lại kia bổn cung đều lật tới lật lui xem tới bảy tám lần chỉ cảm thấy canh giờ dài lâu rất dày vò, không nghĩ tới chỉ mới xa nhau hai ba ngày mà thôi sao."
"Ngoài cung không yên ổn, sự vụ trong xưởng rất nhiều không thể ngày ngày gặp nàng." Thẩm Huyền cúi đầu hôn lên môi nàng, liếm mút cánh môi nàng rồi đưa lưỡi tiến quân thần tốc vào.
Góc ngoặt yên tĩnh không người chỉ có âm thanh động tình nức nở nhỏ nhặt cùng với hoa táo rơi xuống.
Sau nụ hôn thật dài Thẩm Huyền đè cái ót nàng lại, dựa vào bên tai giọng nói khàn khàn: "Ta chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ nhớ nàng như thế." Rõ ràng là công vụ trong người nhưng vừa nghe được nàng kêu hắn ở xa tâm hắn liền kêu gào muốn chạy về phía nàng.
"Bổn cung nghe nói chàng muốn hộ tống Hoàng thượng cùng Hoàng hậu xuất cung du ngoạn, việc này là sao vậy?" Nhắc tới ngoài cung không yên bình lắm Tiêu Trường Ninh liền nhớ tới lời nói của Việt Dao, nhịn không được lo lắng nói: "Hoàn nhi không giống người xúc động, lần này hắn không quan tâm quan lại khuyên can kiên trì muốn du ngoạn cùng Hoàng hậu là có kế hoạch khác sao?"
Thẩm Huyền chỉ nhìn nàng: "Trường Ninh, chuyện Bắc Địch nháo ở kinh thành đã hơn một tháng chúng ta không thể ngồi chờ chết."
"Cho nên các ngươi muốn lấy thân làm mồi dẫn bọn họ ra?" Nghĩ thông suốt mọi chuyện trong đó Tiêu Trường Ninh kinh hãi hạ giọng: "Này quá nguy hiểm! Bổn cung không thể để chàng cùng Hoàn nhi mạo hiểm!"
"Quyết định này là chính miệng Hoàng thượng đồng ý." Thẩm Huyền sờ mặt Tiêu Trường Ninh, ánh mắt trước sau vẫn vững vàng kiên định như một" "Nàng phải tin ta."
Tiêu Trường Ninh trầm mặc trong chốc lát bỗng nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn đôi mắt Thẩm Huyền, nàng duỗi tay xoa lông mày sắc bén của hắn hỏi: "Chàng rốt cuộc nói gì với Hoàn nhi?"
Thẩm Huyền hơi kinh ngạc.
Tiêu Trường Ninh nói: "Bổn cung biết việc mình có thai không có khả năng giấu cả đời, chậm thì hai tháng nhanh thì một tháng, sớm hay muộn cũng sẽ thông cáo thiên hạ.... Chàng mạo hiểm hành động là vì tính toán cho tương lai của chúng ta sao?"
Thẩm Huyền lại cười. Hắn mặc một thân y phục Đông Xưởng nên cười rộ lên có chút xấu, rất có vài phần tà khí của nịnh thần.
Hắn nói: "Chăm sóc mẫu tử hai người để thê nhi không có nỗi lo về sau là trách nhiệm cả đời này của ta."
Tiêu Trường Ninh liền biết bản thân đoán đúng rồi. Thẩm Huyền ước chừng là muốn binh hàng hiểm chiêu*, muốn nhổ bỏ gian tế để lập công lớn, nắm chắc được như vậy thì mới đối mặt với tràng phong ba lớn hơn nữa trong tương lai.... Nhưng cái này thật sự quá nguy hiểm!
*Binh hàng hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
Nếu Tiêu Hoàn có bất trắc gì Thẩm Huyền đừng nói là lập công thậm chí trên lưng sẽ gánh tội danh lừa dối đế vương muôn đời.
Nàng há miệng thở dốc nhưng còn chưa kịp nói gì Thẩm Huyền lại lần nữa cúi đầu ngăn chặn môi nàng, đem tất cả ngàn vạn lời nói của nàng hóa thành triền miên nồng nhiệt giữa môi lưỡi.
Thẩm Huyền rút khỏi miệng nàng lại nhẹ nhàng cắn một cái, đặt tay nàng trên bụng nhỏ nói: "Bụng đã lớn hơn chút nào chưa?"
Tiêu Trường Ninh bị hắn làm cho hai má nóng lên nhất thời cũng quên nên nói cái gì, chỉ đỏ mặt buồn cười trả lời: "Mới ba tháng mà, chưa hiện rõ đâu."
Thẩm Huyền cười: "Về sau là có thể chậm rãi bồi hai người trưởng thành." Dứt lời hắn hôn khẽ lên tóc Tiêu Trường Ninh một cái: "Phải chăm sóc tốt bản thân."
"Chàng phải đi sao?" Tiêu Trường Ninh kéo ống tay áo hắn.
Thẩm Huyền hơi gật đầu, nhiệt độ trong mắt đã rút đi khôi phục sự bình tĩnh.
Tiêu Trường Ninh mặc dù luyến tiếc nhưng lại không muốn trói buộc hắn, trở thành ràng buộc của hắn. Một lát sau nàng rũ đầu buông lỏng tay, nghiêm túc dặn dò: "Bổn cung dùng màu xanh sẫm chàng mua vẽ cảnh núi sông tươi đẹp, lúc nhớ chàng bổn cung liền vẽ nó."
Nàng ôm Thẩm Huyền, gương mặt cọ mặt hắn giống như một con mèo nhỏ muốn được an ủi: "Chờ chàng trở về sẽ tặng chàng coi như đáp lễ."
Thẩm Huyền càng dùng sức vòng lấy nàng, trầm giọng: "Được."
Tiêu Trường Ninh đứng dưới cây táo nhìn bóng dáng Thẩm Huyền rời đi, trong lòng nổi lên cảm xúc đau đớn vắng vẻ phảng phất như thiếu mất cái gì.
Trong lúc nàng khó chịu Thẩm Huyền chợt ngừng bước rồi sau đó xoay người bước nhanh về phía nàng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Trường Ninh hắn quay lại, cánh tay dài duỗi ra giữ chặt cái gáy Tiêu Trường Ninh, tặng nàng một nụ hôn nhiệt liệt thật dài, sau đó ánh mắt nhìn nàng thâm thúy ấm ách nói: "Hôm nay không có sổ vô thường liền chính miệng nói cho nàng nghe."
"Ta muốn sống cùng nàng Trường Ninh."
Nói xong câu này hắn mới xoay người thật sự rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất không thấy Tiêu Trường Ninh còn đứng dưới cây táo thật lâu, ngay cả trên vai đã tích một tầng hoa táo mỏng cũng không phát hiện.
Không biết qua bao lâu nàng mới hồi thần, khóe miệng có nụ cười nhàn nhạt nàng híp mắt lắc đầu phủi hoa táo đầy người đi, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn đi ra từ cửa hông.
Rồi sau đó nàng ngây ngẩn cả người.
Tưởng Xạ cùng hai tên thái giám đi cùng đang đứng đợi nàng, mà Đông Tuệ cùng A Chu lại đứng cách đó ba bước nhấp môi nhịn cười.
Tiêu Trường Ninh hơi quẫn bách, hỏi: "Các ngươi đứng ở đây đều nghe được?"
Tưởng xạ cùng nhóm người hầu không hẹn mà cùng gật đầu.
Hô hấp Tiêu Trường Ninh lập tức cứng lại không còn mặt mũi hỏi bọn họ nghe thấy được cái gì.
Thấy nàng không nói lời nào Đông Tuệ còn tưởng rằng nàng giận dữ vội chạy tới nói: "Điện hạ đừng nóng giận, chúng ta cũng là lo lắng an nguy của người nên mới cùng lại đây."
"Đừng nói nữa." Tiêu Trường Ninh khó có khi mất mặt trước mặt mặt hạ nhân, nàng cho nhóm cung tì một ánh mắt phân phó: "Hôm nay xem như cái gì cũng chưa nghe thấy, không được nhắc lại hiểu không?"
Đông Tuệ vội gật đầu không ngừng, A Chu híp mắt cười nói: "Bọn nô tỳ sớm đã quên! Điện hạ chúng ta về Tẩy Bích Cung sao?"
Tiêu Trường Ninh suy nghĩ rồi nói: "Đi Dưỡng Tâm Điện đi, bổn cung gặp Hoàng thượng"
Tới Dưỡng Tâm Điện Tiêu Trường Ninh mới phát hiện Hoàng hậu Lương Ấu Dung cũng ở đây.
Bên cửa sổ trong điện, Tiêu Hoàn cùng Lương Ấu Dung sóng vai ngồi cùng nhau thấp giọng thì thầm cái gì. Phần lớn thời gian đều là Tiêu Hoàn nói mà Lương Ấu Dung vẫn luôn tương đối an tĩnh chỉ xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, thấy nàng không hứng thú ý cười bên miệng Tiêu Hoàn cũng phai nhạt không ít, hắn nhìn nàng trầm ngâm một lát lại rất nhanh lên tinh thần, cố gắng cười tiếp tục tán gẫu cùng nàng.
Có tiểu hoạn quan vào thông báo, Tiêu Trường Ninh đứng ngoài cửa cười: "Ai da xem ra bổn cung tới không đúng lúc nhỉ?"
Tiêu Hoàn ngẩn ra, ngay sau đó đứng dậy nói: "Tỷ tỷ đừng nói vậy, mau vào đi."
Tiêu Trường Ninh cũng không khách khí đi vào ngồi đối diện Tiêu Hoàn cùng Lương Ấu Dung hỏi: "Thấy Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng bận rộn bố trí, bổn cung thế mới biết Hoàng thượng muốn bồi Hoàng hậu xuất cung du ngoạn. Nghe nói cảnh sắc của hồ Nguyệt Nha rất đẹp, đáng tiếc thân thể bổn cung không tốt, nếu không tự nhiên cũng năn nỉ muốn đi cùng."
Nghe vậy Tiêu Hoàn liếc mắt nhìn Lương Ấu Dung một cái.
Một cái liếc mắt đó vô cùng phức tạp, giống như không muốn lại giống như cầu xin thương xót khả năng còn chứa chút thương cảm không nói rõ. Nhưng mà hắn che giấu rất khá, rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường.
Nghe ngữ khí của Việt Dao thì Thẩm Huyền hẳn là cũng tham dự trong đó. Khó trách gần đây luôn không nhìn thấy bóng dáng hắn, chắc là đang vội vàng việc này?
Tiêu Trường Ninh dựa trên cửa sổ chỉ cảm thấy không quá yên tâm liền chống trên tay vịn nghiêng người hỏi Tưởng Xạ: "Tưởng dịch trường, Đông Xưởng đang chuẩn bị chuyện Đế hậu xuất cung sao?"
Tưởng Xạ bảo vệ bên người nàng không nói chuyện chỉ lộ ra một chút vẻ khó xử.
Tiêu Trường Ninh lại hỏi: "Vậy chuyện mật thám Bắc Địch trong thành đã giải quyết xong rồi sao?"
Tưởng Xạ vẫn bảo trì trầm mặc như cũ, chỉ lắc đầu mắt nhìn thẳng.
Tiêu Trường Ninh có chút thất bại, thở dài một hơi nói: "Lắc đầu là ý gì? Ai thôi thôi, ngươi vốn cũng không thích nói, không thể nói thì không nói đi ta không làm khó ngươi."
Chỉ là nàng thật sự rất nhớ Thẩm Huyền.
Nói đến cũng khéo, có lẽ là tâm linh tương thông Tiêu Trường Ninh ngồi trên xe ngựa trong lúc lơ đãng lại vừa vặn thấy có một đội thái giám Đông Xưởng đi ra bên của sau của Văn Chiêu Các ở phía xa, người nọ một thân mãng bào ngân bạch đi đầu, khí thế uy phong lẫm liệt, không phải Thẩm Huyền thì là ai?
Tiêu Trường Ninh vui vẻ trong lòng vội ngồi dậy kêu một tiếng: "Thẩm Huyền!"
Nhưng khoảng cách hai bên có chút xa, bước chân Thẩm Huyền lại nhanh nên hắn tựa hồ không nghe thấy.
Mắt thấy bóng dáng Thẩm Huyền càng lúc càng xa Tiêu Trường Ninh thật sự nôn nóng, gấp không chờ nổi muốn thấy hắn cho dù chỉ hỏi hắn một câu hai ngày có tốt không cũng được. Nghĩ đến đây nàng cuống quít nói: "Tưởng dịch trường, mau dừng xe!"
Xe ngựa còn chưa ổn định Tiêu Trường Ninh đã vịnh cánh tay A Chu xuống xe, nàng lảo đảo một chút rất nhanh đã đứng vững thân mình bước nhanh đi đến nhóm thái giám vội vàng kia.
Ngại bước chân quá chậm nàng vén váy lên một đường chạy chậm tới, chọc cho hai cung tì phía sau kinh hồn táng đảm mà hô: "Điện hạ! Điện hạ người chậm một chút, chú ý thân thể!"
Ánh mắt Tiêu Trường Ninh đều là bóng dáng càng lúc càng xa của Thẩm Huyền nơi nào còn lo lắng cung nữ phía sau kêu cái gì. Mắt thấy đoàn người Thẩm Huyền đi đến chỗ ngoặt Tiêu Trường Ninh thở hồng hộc đuổi theo nhưng chỗ ngoặt đã trống không, chỉ có hoa táo rào tạt theo gió bay xuống, phản chiếu ra ánh vàng dưới ánh mặt trời, nơi nào còn thân ảnh của Thẩm Huyền?
Kỳ quái mới vừa rồi rõ ràng thấy bọn họ quẹo ngay chỗ này, sao giờ lại không thấy nữa?
Chóp mũi Tiêu Trường Ninh ướt mồ hôi, hô hấp dồn dập, vui sướng cùng mong chờ trong mắt dần hóa thành thất vọng.
Trong lúc ảo não, sau cửa hông bỗng nhiên có một cánh tay vươn ra nhẹ nhàng túm nàng vào cái ôm quen thuộc. Chưa kịp hô hấp thì tiếp theo người nào đó lại gác cằm lên vai nàng, giọng nói hơi mang ý trách cứ: "Rất nhanh là sắp làm nương rồi sao nàng không chú ý chút nào vậy? Chạy dồn dập như vậy làm gì hả?"
Trái tim đang đánh trống hò reo của Tiêu Trường Ninh chậm rãi bình tĩnh lại. Nàng thở phào nhẹ nhõm rồi xoay người ôm lấy Thẩm Huyền, chôn mặt trong ngực hắn cọ. Gương mặt Tiêu Trường Ninh cọ lên những đường thêu hình con rắn trên vai hắn, ngửi được mùi hương làm người an tâm trên người hắn, như thể gió cũng trở nên bình lặng.
Dưới tán cây táo rậm rạp hoa táo theo gió rơi xuống, dừng lại giữa mái tóc và đầu vai của bọn họ có chút hơi ngứa.
Tiêu Trường Ninh cũng chua xót trong lòng, nàng than thở: "Bổn cung muốn đuổi theo chàng! Nhiều ngày không thấy thật là nhớ."
Bàn tay to lớn của Thẩm Huyền xoa xoa cái ót của nàng, giọng nói trầm thấp: "Cũng không lâu lắm đâu, lần từ biệt trước cũng chỉ mới hai ba ngày."
"Mới hai ba ngày sao?" Tiêu Trường Ninh ngẩng đầu lên, trong mắt có ánh sáng chuyển động: "Cuốn sổ vô thường chàng để lại kia bổn cung đều lật tới lật lui xem tới bảy tám lần chỉ cảm thấy canh giờ dài lâu rất dày vò, không nghĩ tới chỉ mới xa nhau hai ba ngày mà thôi sao."
"Ngoài cung không yên ổn, sự vụ trong xưởng rất nhiều không thể ngày ngày gặp nàng." Thẩm Huyền cúi đầu hôn lên môi nàng, liếm mút cánh môi nàng rồi đưa lưỡi tiến quân thần tốc vào.
Góc ngoặt yên tĩnh không người chỉ có âm thanh động tình nức nở nhỏ nhặt cùng với hoa táo rơi xuống.
Sau nụ hôn thật dài Thẩm Huyền đè cái ót nàng lại, dựa vào bên tai giọng nói khàn khàn: "Ta chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ nhớ nàng như thế." Rõ ràng là công vụ trong người nhưng vừa nghe được nàng kêu hắn ở xa tâm hắn liền kêu gào muốn chạy về phía nàng.
"Bổn cung nghe nói chàng muốn hộ tống Hoàng thượng cùng Hoàng hậu xuất cung du ngoạn, việc này là sao vậy?" Nhắc tới ngoài cung không yên bình lắm Tiêu Trường Ninh liền nhớ tới lời nói của Việt Dao, nhịn không được lo lắng nói: "Hoàn nhi không giống người xúc động, lần này hắn không quan tâm quan lại khuyên can kiên trì muốn du ngoạn cùng Hoàng hậu là có kế hoạch khác sao?"
Thẩm Huyền chỉ nhìn nàng: "Trường Ninh, chuyện Bắc Địch nháo ở kinh thành đã hơn một tháng chúng ta không thể ngồi chờ chết."
"Cho nên các ngươi muốn lấy thân làm mồi dẫn bọn họ ra?" Nghĩ thông suốt mọi chuyện trong đó Tiêu Trường Ninh kinh hãi hạ giọng: "Này quá nguy hiểm! Bổn cung không thể để chàng cùng Hoàn nhi mạo hiểm!"
"Quyết định này là chính miệng Hoàng thượng đồng ý." Thẩm Huyền sờ mặt Tiêu Trường Ninh, ánh mắt trước sau vẫn vững vàng kiên định như một" "Nàng phải tin ta."
Tiêu Trường Ninh trầm mặc trong chốc lát bỗng nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn đôi mắt Thẩm Huyền, nàng duỗi tay xoa lông mày sắc bén của hắn hỏi: "Chàng rốt cuộc nói gì với Hoàn nhi?"
Thẩm Huyền hơi kinh ngạc.
Tiêu Trường Ninh nói: "Bổn cung biết việc mình có thai không có khả năng giấu cả đời, chậm thì hai tháng nhanh thì một tháng, sớm hay muộn cũng sẽ thông cáo thiên hạ.... Chàng mạo hiểm hành động là vì tính toán cho tương lai của chúng ta sao?"
Thẩm Huyền lại cười. Hắn mặc một thân y phục Đông Xưởng nên cười rộ lên có chút xấu, rất có vài phần tà khí của nịnh thần.
Hắn nói: "Chăm sóc mẫu tử hai người để thê nhi không có nỗi lo về sau là trách nhiệm cả đời này của ta."
Tiêu Trường Ninh liền biết bản thân đoán đúng rồi. Thẩm Huyền ước chừng là muốn binh hàng hiểm chiêu*, muốn nhổ bỏ gian tế để lập công lớn, nắm chắc được như vậy thì mới đối mặt với tràng phong ba lớn hơn nữa trong tương lai.... Nhưng cái này thật sự quá nguy hiểm!
*Binh hàng hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
Nếu Tiêu Hoàn có bất trắc gì Thẩm Huyền đừng nói là lập công thậm chí trên lưng sẽ gánh tội danh lừa dối đế vương muôn đời.
Nàng há miệng thở dốc nhưng còn chưa kịp nói gì Thẩm Huyền lại lần nữa cúi đầu ngăn chặn môi nàng, đem tất cả ngàn vạn lời nói của nàng hóa thành triền miên nồng nhiệt giữa môi lưỡi.
Thẩm Huyền rút khỏi miệng nàng lại nhẹ nhàng cắn một cái, đặt tay nàng trên bụng nhỏ nói: "Bụng đã lớn hơn chút nào chưa?"
Tiêu Trường Ninh bị hắn làm cho hai má nóng lên nhất thời cũng quên nên nói cái gì, chỉ đỏ mặt buồn cười trả lời: "Mới ba tháng mà, chưa hiện rõ đâu."
Thẩm Huyền cười: "Về sau là có thể chậm rãi bồi hai người trưởng thành." Dứt lời hắn hôn khẽ lên tóc Tiêu Trường Ninh một cái: "Phải chăm sóc tốt bản thân."
"Chàng phải đi sao?" Tiêu Trường Ninh kéo ống tay áo hắn.
Thẩm Huyền hơi gật đầu, nhiệt độ trong mắt đã rút đi khôi phục sự bình tĩnh.
Tiêu Trường Ninh mặc dù luyến tiếc nhưng lại không muốn trói buộc hắn, trở thành ràng buộc của hắn. Một lát sau nàng rũ đầu buông lỏng tay, nghiêm túc dặn dò: "Bổn cung dùng màu xanh sẫm chàng mua vẽ cảnh núi sông tươi đẹp, lúc nhớ chàng bổn cung liền vẽ nó."
Nàng ôm Thẩm Huyền, gương mặt cọ mặt hắn giống như một con mèo nhỏ muốn được an ủi: "Chờ chàng trở về sẽ tặng chàng coi như đáp lễ."
Thẩm Huyền càng dùng sức vòng lấy nàng, trầm giọng: "Được."
Tiêu Trường Ninh đứng dưới cây táo nhìn bóng dáng Thẩm Huyền rời đi, trong lòng nổi lên cảm xúc đau đớn vắng vẻ phảng phất như thiếu mất cái gì.
Trong lúc nàng khó chịu Thẩm Huyền chợt ngừng bước rồi sau đó xoay người bước nhanh về phía nàng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Trường Ninh hắn quay lại, cánh tay dài duỗi ra giữ chặt cái gáy Tiêu Trường Ninh, tặng nàng một nụ hôn nhiệt liệt thật dài, sau đó ánh mắt nhìn nàng thâm thúy ấm ách nói: "Hôm nay không có sổ vô thường liền chính miệng nói cho nàng nghe."
"Ta muốn sống cùng nàng Trường Ninh."
Nói xong câu này hắn mới xoay người thật sự rời đi.
Thẳng đến khi thân ảnh hắn biến mất không thấy Tiêu Trường Ninh còn đứng dưới cây táo thật lâu, ngay cả trên vai đã tích một tầng hoa táo mỏng cũng không phát hiện.
Không biết qua bao lâu nàng mới hồi thần, khóe miệng có nụ cười nhàn nhạt nàng híp mắt lắc đầu phủi hoa táo đầy người đi, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn đi ra từ cửa hông.
Rồi sau đó nàng ngây ngẩn cả người.
Tưởng Xạ cùng hai tên thái giám đi cùng đang đứng đợi nàng, mà Đông Tuệ cùng A Chu lại đứng cách đó ba bước nhấp môi nhịn cười.
Tiêu Trường Ninh hơi quẫn bách, hỏi: "Các ngươi đứng ở đây đều nghe được?"
Tưởng xạ cùng nhóm người hầu không hẹn mà cùng gật đầu.
Hô hấp Tiêu Trường Ninh lập tức cứng lại không còn mặt mũi hỏi bọn họ nghe thấy được cái gì.
Thấy nàng không nói lời nào Đông Tuệ còn tưởng rằng nàng giận dữ vội chạy tới nói: "Điện hạ đừng nóng giận, chúng ta cũng là lo lắng an nguy của người nên mới cùng lại đây."
"Đừng nói nữa." Tiêu Trường Ninh khó có khi mất mặt trước mặt mặt hạ nhân, nàng cho nhóm cung tì một ánh mắt phân phó: "Hôm nay xem như cái gì cũng chưa nghe thấy, không được nhắc lại hiểu không?"
Đông Tuệ vội gật đầu không ngừng, A Chu híp mắt cười nói: "Bọn nô tỳ sớm đã quên! Điện hạ chúng ta về Tẩy Bích Cung sao?"
Tiêu Trường Ninh suy nghĩ rồi nói: "Đi Dưỡng Tâm Điện đi, bổn cung gặp Hoàng thượng"
Tới Dưỡng Tâm Điện Tiêu Trường Ninh mới phát hiện Hoàng hậu Lương Ấu Dung cũng ở đây.
Bên cửa sổ trong điện, Tiêu Hoàn cùng Lương Ấu Dung sóng vai ngồi cùng nhau thấp giọng thì thầm cái gì. Phần lớn thời gian đều là Tiêu Hoàn nói mà Lương Ấu Dung vẫn luôn tương đối an tĩnh chỉ xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, thấy nàng không hứng thú ý cười bên miệng Tiêu Hoàn cũng phai nhạt không ít, hắn nhìn nàng trầm ngâm một lát lại rất nhanh lên tinh thần, cố gắng cười tiếp tục tán gẫu cùng nàng.
Có tiểu hoạn quan vào thông báo, Tiêu Trường Ninh đứng ngoài cửa cười: "Ai da xem ra bổn cung tới không đúng lúc nhỉ?"
Tiêu Hoàn ngẩn ra, ngay sau đó đứng dậy nói: "Tỷ tỷ đừng nói vậy, mau vào đi."
Tiêu Trường Ninh cũng không khách khí đi vào ngồi đối diện Tiêu Hoàn cùng Lương Ấu Dung hỏi: "Thấy Cẩm Y Vệ cùng Đông Xưởng bận rộn bố trí, bổn cung thế mới biết Hoàng thượng muốn bồi Hoàng hậu xuất cung du ngoạn. Nghe nói cảnh sắc của hồ Nguyệt Nha rất đẹp, đáng tiếc thân thể bổn cung không tốt, nếu không tự nhiên cũng năn nỉ muốn đi cùng."
Nghe vậy Tiêu Hoàn liếc mắt nhìn Lương Ấu Dung một cái.
Một cái liếc mắt đó vô cùng phức tạp, giống như không muốn lại giống như cầu xin thương xót khả năng còn chứa chút thương cảm không nói rõ. Nhưng mà hắn che giấu rất khá, rất nhanh khôi phục lại thái độ bình thường.
Tác giả :
Bố Đinh Lưu Ly