Lục Yên, Anh Yêu Em
Chương 13-2: Tắm ngày 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yang3S
__________
Tạ Đạo Niên lấy một cái chiếu trúc* trải xuống đất, chiếu trúc này khá rộng, hai người ngủ vẫn còn thừa một ít, trải ga giường xuống, và đặt hai cái gối xuống để hai người gối đầu, một cái giường xuất hiện.
(*chiếu trúc: chiếu làm bằng trúc)
Lục Yên cầm cái gối lên nhìn, "Vẫn còn dùng gạo để làm gối."
"Cái này do mẹ làm từ ngày xưa."
Gia đình nhà họ Tạ tương đối tiết kiệm, cho dù có của cải cũng không tiêu xài, Tạ Đạo Niên cũng luyện thành thói quen, Lục Yên biết anh không thích làm những việc xa xỉ, mỗi sáng cũng chỉ uống một cốc trà táo đỏ* để giữ ấm.
(*trà táo đỏ: có tác dụng nuôi dưỡng các dây thần kinh, bổ máu...)
"Để em phải chịu khổ* rồi."
(*chịu khổ: từ gốc là "委屈" = (hán việt) ủy khuất, có nghĩa là oan ức, uất ức, tủi thân,...)
Lục Yên ôm lấy anh, "Không khổ, có anh ở đây rồi em không cảm thấy khổ."
Tạ Đạo Niên ôm chặt eo của cô, đặt một nụ hôn xuống trán cô, "Anh đi hái rau, em đi nấu cơm, có được không?"
Lục Yên gật đầu, trước khi đi, Tạ Đạo Niên đội một cái mũ rơm lên đầu, với vẻ ngoài đẹp trai của anh, đội mũ rơm lên liền có một cảm giác không nói lên lời, Lục Yên cố gắng nhịn cười, Tạ Đạo Niên búng nhẹ tay vào trán cô, "Nồi cơm điện hỏng rồi, em chỉ có thể nấu cơm bằng bếp củi thôi."
"Anh cho rằng em không biết nấu bếp củi?"
Anh cười bước đi, Lục Yên buộc gọn tóc lại, đi vào phòng bếp tìm một cái nồi, thấy cái nồi có dấu vết của việc đun bếp củi, cô cầm đi cọ rửa sạch sẽ, sau đó đổ hai bát gạo mà Tạ Đạo Niên mang đến lúc sáng vào nồi, vo sạch sẽ, đổ nước vào, sau đó thuận lợi tìm được cái bếp củi ở trước cửa nhà, mang đến sân sau để nhóm bếp.
Tạ Đạo Niên cầm một bó cây du mạch* về, ngửi thấy mùi bếp củi đang cháy, bỏ mũ xuống, tìm thấy Lục Yên, cô đang cầm ống tre thổi lửa, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt có dính vài vết nhọ.
(*cây du mạch: còn có tên gọi khác là "đuôi phượng hoàng", là loại cây thuộc họ cúc, giàu chất dinh dưỡng, vitamin A, B1, B2, canxi...)
Tạ Đạo Niên rửa sạch tay, không nhịn được cười, lấy tay lau sạch vết nhọ trên khuôn mặt của cô, "Em là lính du kích à?"
Lục Yên lau mặt, "Đã lâu rồi em không nhóm bếp củi, nên mới bị vậy thôi."
Tạ Đạo Niên lấy một con gà ra khỏi lồng tre, Lục Yên hỏi anh, "Chúng ta sẽ ăn thịt gà?"
"Ừm, gà lá sen*, anh làm."
(*gà lá sen: có thể là gà bọc lá sen nướng hoặc món gà hấp lá sen.)
Lục Yên vội vã cho thêm củi vào bếp, đứng bật lên vì kích động, "Anh biết giết gà á?"
"......"
Thật ra mà nói thì, việc giết gà giết ngan vào dịp tết cuối năm đều là do Tạ Đạo Niên làm, Tạ Vân Bằng giao công việc này cho anh, vì vậy Lục Yên đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy kỹ thuật khéo léo của anh.
Cầm ấm nước nóng đổ xuống con gà, Tạ Đạo Niên bắt đầu nhổ lông, hỏi cô, "Sao vậy? Nghĩ rằng anh rất thô lỗ?"
"Không phải, em chỉ không ngờ đến anh biết làm nhiều việc như vậy?"
Anh liếc nhìn cô một cái, cười ý vị thâm trường, "Sau này sẽ còn nhiều điều khiến em bất ngờ hơn nữa."
Cô sán lại gần anh, cả cơ thể đặt xuống lưng anh, Tạ Đạo Niên dừng lại, bất đắc dĩ nói. "Anh còn phải nhổ lông nữa."
"Vậy anh cõng hay là không cõng hả?"
Anh nhổ lông gà xong, hôn cô một cái, "Cõng."
Lục Yên cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục dính vào anh.
Con gà đã được nhổ lông sạch sẽ, lấy nội tạng ra, Tạ Đạo Niên đi lấy hai cái lá sen, Lục Yên đi lấy củ cải trắng ướp vào nồi, cô không nhịn được mà nuốt nước bọt, cơm còn chưa chín mà bụng đã đói rồi.
Tạ Đạo Niên ướp các loại gia vị lên con gà, sau đó bỏ vào chảo dầu, chiên một lúc, hái hạt sen, lấy lõi sen, và một ít hoa hồi*, ngũ chỉ mao đào**, nhét các thứ đó vào bụng gà, cầm lá sen gói lại thật kĩ, dùng dây vải và cây cỏ cố định lại, bỏ vào trong nồi để hấp.
(*hoa hồi: Hoa hồi hay còn gọi là đại hồi, quả hồi hoặc bát giác hồi hương, tiếng Trung có nghĩa là "tám cánh". Đại hồi là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là một thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.)
(**ngũ chỉ mao đào: Đã giải thích ở các chương trước)
Lục Yên đang cắt củ cải trắng để nộm, thỉnh thoảng còn cầm một miếng lên cho vào miệng ăn.
(*nộm củ cải trắng)
Tạ Đạo Niên ôm cô từ phía sau, "Thích ăn chua như vậy?"
Cô cầm một miếng lên đưa cho anh, "Ăn chua ngon mà."
Tạ Đạo Niên ăn thử một miếng, nhăn mày lại vì độ chua.
Lục Yên nở nụ cười, cắn môi anh một cái.
Bọn họ rời xa trốn đô thành, đi đến nơi đây để thư giãn, không có ai khác, cho dù phải nấu cơm bằng bếp củi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chỉ cần có anh/em, ở đâu cũng đều là thiên đường.
Lục Yên làm hai món ăn, nộm củ cải và du mạch luộc, trên đĩa du mạch luộc có rắc một ít tỏi, một ít nước tương, hương thơm ngát xông thẳng vào mũi. Cơm cũng đã chín, Tạ Đạo Niên đặt một cái bàn thấp xuống đất, hai người ngồi xuống chiếu trúc, mở lá sen ra, Lục Yên ngửi thấy một hương thơm nức mũi.
Cô đến gần hơn, "Thơm quá a."
Con gà được bọc trong lá sen, tất cả các gia vị được nhét vào bên trong con gà, các loại gia vị thấm vào từng thớ thịt của con gà, ngay cả xương cũng có mùi thơm.
Tạ Đạo Niên xé một cái đùi gà ra cho cô, mới cầm lên thôi mà đã muốn nhỏ nước miếng, "Ăn thử đi."
Lục Yên đưa bát qua nhận lấy, sau khi cắn một miếng, giọng nói vô cùng kinh ngạc. "Ăn ngon quá."
Vừa mềm vừa trơn, vừa thơm.
Tạ Đạo Niên véo một cái vào má cô, "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Lục Yên không thích ăn da gà, Tạ Đạo Niên liền tách da gà ra cho cô, Lục Yên chỉ lo ăn củ cải nộm, gà hầm lá sen sắp bị anh ăn hết một nửa, cô mới lấy phần lại, Tạ Đạo Niên không cho.
"Em mới chỉ ăn được một cái đùi gà."
"Không phải anh đã gỡ hết thịt vào bát của em rồi à?"
"Nhưng mà ở trong tay anh vẫn còn gà."
Tạ Đạo Niên cảm thấy bất đắc dĩ, xé phần thịt ở lưng gà đưa cho cô, khi Lục Yên há miệng định ăn, anh tinh nghịch rút tay lại, không để cho cô ăn.
Cứ nhử như vậy mấy lần, Lục Yên giận, "Anh thật xấu xa."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, đút thịt vào miệng cô, "Được rồi, không trêu em nữa."
Hai người ăn xong, gà hầm lá sen không còn sót lại một miếng nào, Lục Yên cảm thấy chưa thỏa mãn, xới nốt cơm cháy trong nồi vào bát.
"Em thích ăn cơm cháy?"
"Anh không cảm thấy cơm cháy rất thơm à?"
Anh gật đầu, rất đồng ý, khi còn bé anh cũng thường hay ăn.
Lục Yên cắn một đầu của miếng cơm cháy, đến gần anh, Tạ Đạo Niên sửng sốt một chút, cô khiêu khích đem miếng cơm cháy trong miệng liếm đến bóng loáng, Tạ Đạo Niên ghé đầu lại, cắn đầu còn lại.
Hai người mỗi người cắn một đầu, từ từ ăn, ăn đến miếng cuối cùng thì, Lục Yên tăng tốc, lao đến hôn anh.
Tạ Đạo Niên ghì đầu cô lại, biến nụ hôn này thành một nụ sâu.
Editor: Yang3S
__________
Tạ Đạo Niên lấy một cái chiếu trúc* trải xuống đất, chiếu trúc này khá rộng, hai người ngủ vẫn còn thừa một ít, trải ga giường xuống, và đặt hai cái gối xuống để hai người gối đầu, một cái giường xuất hiện.
(*chiếu trúc: chiếu làm bằng trúc)
Lục Yên cầm cái gối lên nhìn, "Vẫn còn dùng gạo để làm gối."
"Cái này do mẹ làm từ ngày xưa."
Gia đình nhà họ Tạ tương đối tiết kiệm, cho dù có của cải cũng không tiêu xài, Tạ Đạo Niên cũng luyện thành thói quen, Lục Yên biết anh không thích làm những việc xa xỉ, mỗi sáng cũng chỉ uống một cốc trà táo đỏ* để giữ ấm.
(*trà táo đỏ: có tác dụng nuôi dưỡng các dây thần kinh, bổ máu...)
"Để em phải chịu khổ* rồi."
(*chịu khổ: từ gốc là "委屈" = (hán việt) ủy khuất, có nghĩa là oan ức, uất ức, tủi thân,...)
Lục Yên ôm lấy anh, "Không khổ, có anh ở đây rồi em không cảm thấy khổ."
Tạ Đạo Niên ôm chặt eo của cô, đặt một nụ hôn xuống trán cô, "Anh đi hái rau, em đi nấu cơm, có được không?"
Lục Yên gật đầu, trước khi đi, Tạ Đạo Niên đội một cái mũ rơm lên đầu, với vẻ ngoài đẹp trai của anh, đội mũ rơm lên liền có một cảm giác không nói lên lời, Lục Yên cố gắng nhịn cười, Tạ Đạo Niên búng nhẹ tay vào trán cô, "Nồi cơm điện hỏng rồi, em chỉ có thể nấu cơm bằng bếp củi thôi."
"Anh cho rằng em không biết nấu bếp củi?"
Anh cười bước đi, Lục Yên buộc gọn tóc lại, đi vào phòng bếp tìm một cái nồi, thấy cái nồi có dấu vết của việc đun bếp củi, cô cầm đi cọ rửa sạch sẽ, sau đó đổ hai bát gạo mà Tạ Đạo Niên mang đến lúc sáng vào nồi, vo sạch sẽ, đổ nước vào, sau đó thuận lợi tìm được cái bếp củi ở trước cửa nhà, mang đến sân sau để nhóm bếp.
Tạ Đạo Niên cầm một bó cây du mạch* về, ngửi thấy mùi bếp củi đang cháy, bỏ mũ xuống, tìm thấy Lục Yên, cô đang cầm ống tre thổi lửa, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên mặt có dính vài vết nhọ.
(*cây du mạch: còn có tên gọi khác là "đuôi phượng hoàng", là loại cây thuộc họ cúc, giàu chất dinh dưỡng, vitamin A, B1, B2, canxi...)
Tạ Đạo Niên rửa sạch tay, không nhịn được cười, lấy tay lau sạch vết nhọ trên khuôn mặt của cô, "Em là lính du kích à?"
Lục Yên lau mặt, "Đã lâu rồi em không nhóm bếp củi, nên mới bị vậy thôi."
Tạ Đạo Niên lấy một con gà ra khỏi lồng tre, Lục Yên hỏi anh, "Chúng ta sẽ ăn thịt gà?"
"Ừm, gà lá sen*, anh làm."
(*gà lá sen: có thể là gà bọc lá sen nướng hoặc món gà hấp lá sen.)
Lục Yên vội vã cho thêm củi vào bếp, đứng bật lên vì kích động, "Anh biết giết gà á?"
"......"
Thật ra mà nói thì, việc giết gà giết ngan vào dịp tết cuối năm đều là do Tạ Đạo Niên làm, Tạ Vân Bằng giao công việc này cho anh, vì vậy Lục Yên đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy kỹ thuật khéo léo của anh.
Cầm ấm nước nóng đổ xuống con gà, Tạ Đạo Niên bắt đầu nhổ lông, hỏi cô, "Sao vậy? Nghĩ rằng anh rất thô lỗ?"
"Không phải, em chỉ không ngờ đến anh biết làm nhiều việc như vậy?"
Anh liếc nhìn cô một cái, cười ý vị thâm trường, "Sau này sẽ còn nhiều điều khiến em bất ngờ hơn nữa."
Cô sán lại gần anh, cả cơ thể đặt xuống lưng anh, Tạ Đạo Niên dừng lại, bất đắc dĩ nói. "Anh còn phải nhổ lông nữa."
"Vậy anh cõng hay là không cõng hả?"
Anh nhổ lông gà xong, hôn cô một cái, "Cõng."
Lục Yên cảm thấy thỏa mãn, tiếp tục dính vào anh.
Con gà đã được nhổ lông sạch sẽ, lấy nội tạng ra, Tạ Đạo Niên đi lấy hai cái lá sen, Lục Yên đi lấy củ cải trắng ướp vào nồi, cô không nhịn được mà nuốt nước bọt, cơm còn chưa chín mà bụng đã đói rồi.
Tạ Đạo Niên ướp các loại gia vị lên con gà, sau đó bỏ vào chảo dầu, chiên một lúc, hái hạt sen, lấy lõi sen, và một ít hoa hồi*, ngũ chỉ mao đào**, nhét các thứ đó vào bụng gà, cầm lá sen gói lại thật kĩ, dùng dây vải và cây cỏ cố định lại, bỏ vào trong nồi để hấp.
(*hoa hồi: Hoa hồi hay còn gọi là đại hồi, quả hồi hoặc bát giác hồi hương, tiếng Trung có nghĩa là "tám cánh". Đại hồi là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống trong cách nấu ăn của người Trung Quốc. Nó cũng là một thành phần được sử dụng trong nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.)
(**ngũ chỉ mao đào: Đã giải thích ở các chương trước)
Lục Yên đang cắt củ cải trắng để nộm, thỉnh thoảng còn cầm một miếng lên cho vào miệng ăn.
(*nộm củ cải trắng)
Tạ Đạo Niên ôm cô từ phía sau, "Thích ăn chua như vậy?"
Cô cầm một miếng lên đưa cho anh, "Ăn chua ngon mà."
Tạ Đạo Niên ăn thử một miếng, nhăn mày lại vì độ chua.
Lục Yên nở nụ cười, cắn môi anh một cái.
Bọn họ rời xa trốn đô thành, đi đến nơi đây để thư giãn, không có ai khác, cho dù phải nấu cơm bằng bếp củi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Chỉ cần có anh/em, ở đâu cũng đều là thiên đường.
Lục Yên làm hai món ăn, nộm củ cải và du mạch luộc, trên đĩa du mạch luộc có rắc một ít tỏi, một ít nước tương, hương thơm ngát xông thẳng vào mũi. Cơm cũng đã chín, Tạ Đạo Niên đặt một cái bàn thấp xuống đất, hai người ngồi xuống chiếu trúc, mở lá sen ra, Lục Yên ngửi thấy một hương thơm nức mũi.
Cô đến gần hơn, "Thơm quá a."
Con gà được bọc trong lá sen, tất cả các gia vị được nhét vào bên trong con gà, các loại gia vị thấm vào từng thớ thịt của con gà, ngay cả xương cũng có mùi thơm.
Tạ Đạo Niên xé một cái đùi gà ra cho cô, mới cầm lên thôi mà đã muốn nhỏ nước miếng, "Ăn thử đi."
Lục Yên đưa bát qua nhận lấy, sau khi cắn một miếng, giọng nói vô cùng kinh ngạc. "Ăn ngon quá."
Vừa mềm vừa trơn, vừa thơm.
Tạ Đạo Niên véo một cái vào má cô, "Ngon thì ăn nhiều một chút."
Lục Yên không thích ăn da gà, Tạ Đạo Niên liền tách da gà ra cho cô, Lục Yên chỉ lo ăn củ cải nộm, gà hầm lá sen sắp bị anh ăn hết một nửa, cô mới lấy phần lại, Tạ Đạo Niên không cho.
"Em mới chỉ ăn được một cái đùi gà."
"Không phải anh đã gỡ hết thịt vào bát của em rồi à?"
"Nhưng mà ở trong tay anh vẫn còn gà."
Tạ Đạo Niên cảm thấy bất đắc dĩ, xé phần thịt ở lưng gà đưa cho cô, khi Lục Yên há miệng định ăn, anh tinh nghịch rút tay lại, không để cho cô ăn.
Cứ nhử như vậy mấy lần, Lục Yên giận, "Anh thật xấu xa."
Tạ Đạo Niên nở nụ cười, đút thịt vào miệng cô, "Được rồi, không trêu em nữa."
Hai người ăn xong, gà hầm lá sen không còn sót lại một miếng nào, Lục Yên cảm thấy chưa thỏa mãn, xới nốt cơm cháy trong nồi vào bát.
"Em thích ăn cơm cháy?"
"Anh không cảm thấy cơm cháy rất thơm à?"
Anh gật đầu, rất đồng ý, khi còn bé anh cũng thường hay ăn.
Lục Yên cắn một đầu của miếng cơm cháy, đến gần anh, Tạ Đạo Niên sửng sốt một chút, cô khiêu khích đem miếng cơm cháy trong miệng liếm đến bóng loáng, Tạ Đạo Niên ghé đầu lại, cắn đầu còn lại.
Hai người mỗi người cắn một đầu, từ từ ăn, ăn đến miếng cuối cùng thì, Lục Yên tăng tốc, lao đến hôn anh.
Tạ Đạo Niên ghì đầu cô lại, biến nụ hôn này thành một nụ sâu.
Tác giả :
Kinh Chập