Lục Tổng Muốn Hôn Tôi!
Chương 63 Hãm Hại
Du Nhiên nhìn đồng hồ chạy trên tường, đã hơn sáu giờ ba mươi, vậy mà Lục Đình Phong vẫn chưa về.
Trong lòng cô nảy sinh bất an, Du Nhiên điện thoại cho Lục Đình Phong, nhưng đáp lại chỉ có tiếng tút tút kéo dài vô vọng.
Một cuộc.
Hai cuộc.
Năm cuộc.
Hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, đồng hồ đã điểm chín giờ năm mươi, Lục Đình Phong vẫn chưa về nhà.
Du Nhiên bắt đầu lo lắng, cô đi lại xung quanh hai vòng, sau đó liền mặc áo khoác ra khỏi nhà.
Du Nhiên muốn đi tìm Lục Đình Phong, nhưng khi vừa đóng cửa lại, điện thoại trong túi Du Nhiên liền rung lên.
Cô nhìn màn hình, là Lục Đình Phong gọi đến.
Du Nhiên cuống quýt bắt máy, cô chờ mãi không thấy tiếng gọi của Lục Đình Phong, đổi lại chỉ nghe được một tiếng rên rất khẽ, kèm theo đó là giọng nói như phát cười của Tô Tư Vũ.
“Muốn tìm chồng cô hả? Anh ấy đang ở cùng với tôi đây."
Du Nhiên cứng người lại, âm thanh lúc nãy, chắc chắn là do Lục Đình Phong phát ra, hắn… thật sự đang ở cùng Tô Tư Vũ.
“ Khách sạn G, phòng 207, nhớ đến nhanh một chút, nếu không đông cung sống mà tôi cùng anh ấy diễn sẽ không có ai xem mất, haha.
"
Du Nhiên trực tiếp cúp máy, quay người bước thật nhanh ra ngoài cổng lớn.
Đèn đường bốn phía đã được bật sáng, Du Nhiên khóa chặt cổng lại, nhưng trong đầu luôn ghi nhớ âm thanh kia cùng giọng nói ngả ngớn của Tô Tư Vũ, tay không tự chủ phát run.
Tô Tư Vũ nhìn thấy trên cổ tay Lục Đình Phong chảy một chút máu, cô vội lấy khăn lau đi.
Cả người Lục Đình Phong bị tiêm thuốc mà không còn chút sức lực nào, thân thể theo đó trượt dài xuống giường.
Buổi chiều cả nhóm đi ăn chung với nhau, Lục Đình Phong áp chế khó chịu xuống, lặng lẽ ở một bên ăn cơm, ban đầu còn không đụng một giọt rượu nào.
Người ngồi bên cạnh hắn là Tô Tư Vũ, tâm tư của cô ta như thế nào, hắn không thể không phòng.
Nhưng Tô Tư Vũ từ đầu đến cuối chỉ im lặng ăn cơm, uống rượu như bình thường, cả một ly mời Lục Đình Phong cũng không có, điều này càng khiến hắn sinh ra nghi ngờ.
“Lục tổng à, cạn ly nào, chúc mừng công ty chúng ta hợp tác thành công."
Lục Đình Phong mím môi, miễn cưỡng uống một ly.
Sau đó rất nhiều ly khác, đều do Lý Tổng mời hắn, mà hắn mỗi lần muốn từ chối đều bị Tô Tư Vũ ngăn lại, Lục Đình Phong liền biết, hôm nay Tô Tư Vũ là muốn mượn tay người khác để xuống tay với hắn.
Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, bữa cơm này ăn cũng hơn nữa, liền đứng lên lấy cớ bị say mà rời khỏi bàn cơm.
Mà lúc lục Đình Phong thuận lợi rời đi, Tô Tư Vũ cũng đã âm thầm đi theo.
Trên hành lang, tiếng bước chân qua lại vô cùng hỗn loạn, Lục Đình Phong cảm thấy chóng mặt, hắn đi đến bồn rửa tay muốn rửa mặt cho tỉnh táo một chút, sau đó liền phát hiện Tô Tư Vũ vẫn đi theo mình từ nãy đến giờ.
Thông qua tấm kính ướt đẫm nước, Lục Đình Phong thấy được khuôn mặt vặn vẹo của Tô Tư Vũ, theo đó là một ống tiêm trên tay cô ta.
Hắn có cảm giác chẳng lành, muốn xoay người rời đi.
Nhưng Lục Đình Phong say rồi, bước chân chậm hơn Tô Tư Vũ một nhịp, ống tiêm kia bị Tô Tư Vũ thô lỗ đâm vào tay Lục Đình Phong.
Hắn vội hất người Tô Tư Vũ, một tay rút ống tiêm kia ra, máu tươi đỏ sậm theo đó chạy xuống.
Tô Tư Vũ bị hất văng xuống sàn, ánh mắt nhìn theo bóng lưng lảo đảo kia lóe qua một tia điên cuồng, cô ta để tay lên mặt sàn, khẽ gõ vài cái, đếm từ một đến mười.
Vừa đếm xong, thân ảnh cao lớn kia cũng vội ngã xuống.
Tô Tư Vũ nhoẻn miệng cười, con ngươi phủ một màu đen âm u, cô ta liếc nhìn camera sớm đã bị mình làm hỏng, vội đi đến nhặt ống tiêm kia bỏ vào túi.
Tô Tư Vũ chạy tìm bảo vệ nhờ hắn đỡ Lục Đình Phong vào khách sạn cạnh bên.
“Xin cho tôi một phòng đơn, anh của tôi say quá không thể lái xem về được nên lát nữa có người đến tìm anh ấy, cô cứ đưa người đó lên đây giúp tôi nhé."
Tô Tư Vũ dặn dò với tiếp tân xong liên hài lòng lên phòng.
Cô ta mở điện thoại của Lục Đình Phong ra, khi phát hiện mật khẩu của hắn lại là ngày cưới của hai người bọn họ, ánh mắt Tô Tư Vũ hiện ra một vệt tàn nhẫn.
Cô ta gọi điện cho Du Nhiên, còn cố tính véo Lục Đình Phong một cái, khiến hắn phát ra âm thanh kia, không quên khiêu khích Du Nhiên một trận.
Tô Tư Vũ đoán thuốc trên người Lục Đình Phong phát huy tác dụng, cả người hắn ửng đỏ, hầu kết lăn lăn, khuôn mặt nhăn lại vì khó chịu.
Tô Tư Vũ ngồi lên người hắn, cúi người xuống thổi khí bên tai.
“Ráng nhịn một chút, chốc lát nữa sẽ hết khó chịu thôi."
Tô Tư Vũ hơi nhúc nhích mông, cảm nhận được phía dưới Lục Đình Phong vì tác dụng của thuốc mà rục rịch, mỉm cười thỏa mãn.
Cô ta nằm lên người Lục Đình Phong, hôn lên khóe môi của hắn, hai tay cẩn thận tháo cúc áo xuống.
“Không phải anh nói chỉ thích một mình Du Nhiên hay sao, vậy mà còn dám ***** *** với người con gái khác.
Không sợ cô ấy buồn sao? Hả?"
Tô Tư Vũ quên mất tình trạng này của Lục Đình Phong là do ai ban cho, miệng phun ra mấy từ ngữ dơ bẩn.
“Có muốn thoải mái ngay bây giờ không? Thế gọi tên em đi, em sẽ thỏa mãn anh."
Tô Tư Vũ giống như phát điên, ôm lấy cơ thể mất đi ý thức của Lục Đình Phong, vừa hôn vừa lải nhải bên tai hắn.
Cả người Lục Đình Phong bủn rủn, hắn vừa bị chuốc rượu vừa bị tiêm thuốc, đầu óc không còn tỉnh táo nhận ra đây là đâu, người đang nằm trên lồng ngực hắn là ai, ngay cả những phản ứng của cơ thể hắn, Lục Đình Phong cũng không ngăn lại được.
Tầm nhìn bị một tấm vải đen che lại, trong màng nhĩ là loạt âm thanh chồng chéo loạn cả lên, đầu hắn rất đau, cánh tay bàn chân giống như bị kim châm, nhúc nhích một chút liền nhói lên.
Tô Tư Vũ không nhận được tiếng gọi của Lục Đình Phong, cô ta cũng chẳng thất vọng.
Ngón tay Tô Tư Vũ chạm vào bờ môi óng ánh nước kia, dường như nóng hơn bình thường một chút.
“Nóng quá, nhưng hình như bên dưới của anh còn nóng hơn nhỉ?"
Tô Tư Vũ trượt người xuống, cởi khóa quần của Lục Đình Phong, cô ta áp mặt xuống, dùng răng kéo mép qυầи ɭóŧ xuống, khi môi Tô Tư Vũ chạm vào da thịt nóng hổi kia, Lục Đình Phong bỗng thấp giọng gọi một tiếng.
“Tiểu Nhiên."
Tô Tư Vũ sững người, cửa phòng lúc này bỗng mở ra..
Trong lòng cô nảy sinh bất an, Du Nhiên điện thoại cho Lục Đình Phong, nhưng đáp lại chỉ có tiếng tút tút kéo dài vô vọng.
Một cuộc.
Hai cuộc.
Năm cuộc.
Hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ, đồng hồ đã điểm chín giờ năm mươi, Lục Đình Phong vẫn chưa về nhà.
Du Nhiên bắt đầu lo lắng, cô đi lại xung quanh hai vòng, sau đó liền mặc áo khoác ra khỏi nhà.
Du Nhiên muốn đi tìm Lục Đình Phong, nhưng khi vừa đóng cửa lại, điện thoại trong túi Du Nhiên liền rung lên.
Cô nhìn màn hình, là Lục Đình Phong gọi đến.
Du Nhiên cuống quýt bắt máy, cô chờ mãi không thấy tiếng gọi của Lục Đình Phong, đổi lại chỉ nghe được một tiếng rên rất khẽ, kèm theo đó là giọng nói như phát cười của Tô Tư Vũ.
“Muốn tìm chồng cô hả? Anh ấy đang ở cùng với tôi đây."
Du Nhiên cứng người lại, âm thanh lúc nãy, chắc chắn là do Lục Đình Phong phát ra, hắn… thật sự đang ở cùng Tô Tư Vũ.
“ Khách sạn G, phòng 207, nhớ đến nhanh một chút, nếu không đông cung sống mà tôi cùng anh ấy diễn sẽ không có ai xem mất, haha.
"
Du Nhiên trực tiếp cúp máy, quay người bước thật nhanh ra ngoài cổng lớn.
Đèn đường bốn phía đã được bật sáng, Du Nhiên khóa chặt cổng lại, nhưng trong đầu luôn ghi nhớ âm thanh kia cùng giọng nói ngả ngớn của Tô Tư Vũ, tay không tự chủ phát run.
Tô Tư Vũ nhìn thấy trên cổ tay Lục Đình Phong chảy một chút máu, cô vội lấy khăn lau đi.
Cả người Lục Đình Phong bị tiêm thuốc mà không còn chút sức lực nào, thân thể theo đó trượt dài xuống giường.
Buổi chiều cả nhóm đi ăn chung với nhau, Lục Đình Phong áp chế khó chịu xuống, lặng lẽ ở một bên ăn cơm, ban đầu còn không đụng một giọt rượu nào.
Người ngồi bên cạnh hắn là Tô Tư Vũ, tâm tư của cô ta như thế nào, hắn không thể không phòng.
Nhưng Tô Tư Vũ từ đầu đến cuối chỉ im lặng ăn cơm, uống rượu như bình thường, cả một ly mời Lục Đình Phong cũng không có, điều này càng khiến hắn sinh ra nghi ngờ.
“Lục tổng à, cạn ly nào, chúc mừng công ty chúng ta hợp tác thành công."
Lục Đình Phong mím môi, miễn cưỡng uống một ly.
Sau đó rất nhiều ly khác, đều do Lý Tổng mời hắn, mà hắn mỗi lần muốn từ chối đều bị Tô Tư Vũ ngăn lại, Lục Đình Phong liền biết, hôm nay Tô Tư Vũ là muốn mượn tay người khác để xuống tay với hắn.
Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, bữa cơm này ăn cũng hơn nữa, liền đứng lên lấy cớ bị say mà rời khỏi bàn cơm.
Mà lúc lục Đình Phong thuận lợi rời đi, Tô Tư Vũ cũng đã âm thầm đi theo.
Trên hành lang, tiếng bước chân qua lại vô cùng hỗn loạn, Lục Đình Phong cảm thấy chóng mặt, hắn đi đến bồn rửa tay muốn rửa mặt cho tỉnh táo một chút, sau đó liền phát hiện Tô Tư Vũ vẫn đi theo mình từ nãy đến giờ.
Thông qua tấm kính ướt đẫm nước, Lục Đình Phong thấy được khuôn mặt vặn vẹo của Tô Tư Vũ, theo đó là một ống tiêm trên tay cô ta.
Hắn có cảm giác chẳng lành, muốn xoay người rời đi.
Nhưng Lục Đình Phong say rồi, bước chân chậm hơn Tô Tư Vũ một nhịp, ống tiêm kia bị Tô Tư Vũ thô lỗ đâm vào tay Lục Đình Phong.
Hắn vội hất người Tô Tư Vũ, một tay rút ống tiêm kia ra, máu tươi đỏ sậm theo đó chạy xuống.
Tô Tư Vũ bị hất văng xuống sàn, ánh mắt nhìn theo bóng lưng lảo đảo kia lóe qua một tia điên cuồng, cô ta để tay lên mặt sàn, khẽ gõ vài cái, đếm từ một đến mười.
Vừa đếm xong, thân ảnh cao lớn kia cũng vội ngã xuống.
Tô Tư Vũ nhoẻn miệng cười, con ngươi phủ một màu đen âm u, cô ta liếc nhìn camera sớm đã bị mình làm hỏng, vội đi đến nhặt ống tiêm kia bỏ vào túi.
Tô Tư Vũ chạy tìm bảo vệ nhờ hắn đỡ Lục Đình Phong vào khách sạn cạnh bên.
“Xin cho tôi một phòng đơn, anh của tôi say quá không thể lái xem về được nên lát nữa có người đến tìm anh ấy, cô cứ đưa người đó lên đây giúp tôi nhé."
Tô Tư Vũ dặn dò với tiếp tân xong liên hài lòng lên phòng.
Cô ta mở điện thoại của Lục Đình Phong ra, khi phát hiện mật khẩu của hắn lại là ngày cưới của hai người bọn họ, ánh mắt Tô Tư Vũ hiện ra một vệt tàn nhẫn.
Cô ta gọi điện cho Du Nhiên, còn cố tính véo Lục Đình Phong một cái, khiến hắn phát ra âm thanh kia, không quên khiêu khích Du Nhiên một trận.
Tô Tư Vũ đoán thuốc trên người Lục Đình Phong phát huy tác dụng, cả người hắn ửng đỏ, hầu kết lăn lăn, khuôn mặt nhăn lại vì khó chịu.
Tô Tư Vũ ngồi lên người hắn, cúi người xuống thổi khí bên tai.
“Ráng nhịn một chút, chốc lát nữa sẽ hết khó chịu thôi."
Tô Tư Vũ hơi nhúc nhích mông, cảm nhận được phía dưới Lục Đình Phong vì tác dụng của thuốc mà rục rịch, mỉm cười thỏa mãn.
Cô ta nằm lên người Lục Đình Phong, hôn lên khóe môi của hắn, hai tay cẩn thận tháo cúc áo xuống.
“Không phải anh nói chỉ thích một mình Du Nhiên hay sao, vậy mà còn dám ***** *** với người con gái khác.
Không sợ cô ấy buồn sao? Hả?"
Tô Tư Vũ quên mất tình trạng này của Lục Đình Phong là do ai ban cho, miệng phun ra mấy từ ngữ dơ bẩn.
“Có muốn thoải mái ngay bây giờ không? Thế gọi tên em đi, em sẽ thỏa mãn anh."
Tô Tư Vũ giống như phát điên, ôm lấy cơ thể mất đi ý thức của Lục Đình Phong, vừa hôn vừa lải nhải bên tai hắn.
Cả người Lục Đình Phong bủn rủn, hắn vừa bị chuốc rượu vừa bị tiêm thuốc, đầu óc không còn tỉnh táo nhận ra đây là đâu, người đang nằm trên lồng ngực hắn là ai, ngay cả những phản ứng của cơ thể hắn, Lục Đình Phong cũng không ngăn lại được.
Tầm nhìn bị một tấm vải đen che lại, trong màng nhĩ là loạt âm thanh chồng chéo loạn cả lên, đầu hắn rất đau, cánh tay bàn chân giống như bị kim châm, nhúc nhích một chút liền nhói lên.
Tô Tư Vũ không nhận được tiếng gọi của Lục Đình Phong, cô ta cũng chẳng thất vọng.
Ngón tay Tô Tư Vũ chạm vào bờ môi óng ánh nước kia, dường như nóng hơn bình thường một chút.
“Nóng quá, nhưng hình như bên dưới của anh còn nóng hơn nhỉ?"
Tô Tư Vũ trượt người xuống, cởi khóa quần của Lục Đình Phong, cô ta áp mặt xuống, dùng răng kéo mép qυầи ɭóŧ xuống, khi môi Tô Tư Vũ chạm vào da thịt nóng hổi kia, Lục Đình Phong bỗng thấp giọng gọi một tiếng.
“Tiểu Nhiên."
Tô Tư Vũ sững người, cửa phòng lúc này bỗng mở ra..
Tác giả :
Lữ Mộc Hy