Lục Tổng Muốn Hôn Tôi!
Chương 48 Đón Giao Thừa 1
Chớp mắt một cái, Tết đã đến gần.
Du Nhiên nhìn số trên lịch, lẩm nhẩm tính ngày, hôm nay là hai mươi sáu rồi, còn hơn bốn ngày nữa là đến giao thừa.
Là giao thừa năm đầu tiên cô của cô và ngài Lục.
Lục Đình Phong cũng biết gần đến tết, hai mươi bảy liền cho công ty nghỉ dần, năm nay nhà Lục Tổng có thêm người mới nên trong việc tiền thưởng còn hào phóng hơn mấy năm trước.
Nhân viên nhận tiền thưởng không khỏi thầm cảm ơn Du Nhiên một trận.
Cũng nhờ cô mà Lục tổng không còn khó ở như trước nữa, mỗi lần giao báo cáo cho hắn cũng không phải mang theo trái tim nơm nớp lo sợ, cuối năm còn được cho nghỉ sớm cùng nhận tiền thưởng hậu hĩnh nữa, đúng là đạt cát đại lợi mà.
Lục Đình Phong không quan tâm đến việc nhân viên trong công ty đang bàn tán gì về hắn, hắn chỉ vội về nhà nhanh vì chiều nay có hẹn đi siêu thị mua đồ với Du Nhiên, không thể khiến cô đợi lâu được.
Du Nhiên cùng Lục Đình Phong trong một buổi chiều mua đầy cả xe đẩy hàng, ngài Lục nhìn ánh mắt háo hức của nhóc con, nhưng khi thấy cô lén nhét hai hộp kem vào giỏ, liền cảm thấy buồn cười.
Nhóc con ham ăn, tủ lạnh ở nhà đã đầy kem rồi, vậy mà vẫn muốn mua thêm nữa.
Du Nhiên tưởng rằng mình lén lút như thế thoát được ánh mắt Lục Đình Phong, qua cửa trót lọt.
Cho đến lúc đem đồ ra tính tiền, Du Nhiên trợn mắt nhìn hai hộp kem trong giỏ không cánh mà bay, cô liếc mắt nhìn ngài Lục một cái, phát hiện hắn mỉm cười đểu ơi là đểu, lửa giận trong lòng bùng lên.
Được lắm, thì ra từ đầu đến cuối chỉ có cô bị qua mặt thôi.
Ngài Lục đáng ghét quá đi mất.
Lục Đình Phong biết Du Nhiên giận rồi, lúc vào trong xe mặt cô lập tức xụ xuống, dây an toàn cũng không thèm để cho hắn thắt, hắn gọi cô hai lần cô cũng không thèm trả lời.
Lục Đình Phong chọc người ta cho đã, sau đó lại bắt đầu dỗ dành, dỗ dành không thành lại đè Du Nhiên lên bàn mà hôn, lưu manh vô sỉ đến cùng.
Vỏ bánh sủi cảo còn đầy trên bàn, một chén nhân còn chưa kịp làm xong, Du Nhiên hai tay dính đầy bột mì bị Lục Đình Phong kéo lên bàn, hôn đến mức chóng mặt.
Du Nhiên bị hôn đến đỏ bừng mặt, giận giữ dùng tay đầy bột trắng của mình trét lên mặt Lục Đình Phong.
Hắn thì hay rồi, bị dính đến mức đầu cũng toàn bột mì nhưng nhất quyết không chịu tha cho Du Nhiên.
“Còn giận anh không, hửm?"
Lục Đình Phong nhả môi ra, thì thầm hỏi.
Người đối diện hai mắt đẫm nước, đôi môi hơi hé lộ ra đầu lưỡi vừa nhỏ vừa đỏ, còn có hàm răng vừa trắng vừa đều.
Hắn đợi mãi không thấy câu trả lời, lại chống tay áp người xuống bàn tiếp tục công thành đoạt đất.
Từ cổ Lục Đình Phong trở lên không có chỗ nào mà không dính bột mì, Du Nhiên nghịch lắm, còn dám ỷ tay cô đang bẩn liền đưa đếm bụm miệng không cho Lục Đình Phong hôn nữa.
Nào có ngờ hắn lại không thèm để ý có dính bột hay không dính bột, há miệng ngậm lấy tay cô đến thuần thục, còn cắn hai cái.
Du Nhiên bị ức hiếp trừng hắn muốn đỏ mắt, nhưng trong mắt Lục Đình Phong cái trừng này chẳng có một chút uy hiếp nào, còn khiến máu trong người hắn sôi sục.
Phía sau lưng chạm vào mặt bàn lạnh như băng, phía trước lại phải đón nhận từng trận hôn nóng bỏng như lửa, tim trong ngực Du Nhiên như muốn nổ tung.
Đến khi nụ hôn kia chuyển xuống cằm cô, cổ của cô, xương quai xanh của cô, hai chân Du Nhiên quấn lấy hông Lục Đình Phong như nhũn ra, cổ họng phát ra âm thanh rêи ɾỉ.
“Uhm…"
Lục Đình Phong cùng Du Nhiên đồng thời sững người, đến khi chạm mắt nhau, Du Nhiên xấu hổ đến mức lấy hai tay che mắt, không muốn nhìn thấy ngài Lục nữa.
Cô nghe được tiếng Lục Đình Phong mỉm cười, rất nhẹ nhưng lại có cảm giác ma mị khó tả, cô suýt nữa cũng bị cuốn vào.
“Thoải mái lắm à?"
Lông mi Du Nhiên run rẩy kịch liệt, cô không dám mở mắt đối diện với hắn, chợt Du Nhiên cảm thấy bàn tay của Lục Đình Phong đang trượt vào trong áo mình.
Từng cái vuốt ve nhẹ nhàng ở eo dần chuyển lên trên.
Lòng bàn tay ấm nóng đó di chuyển đến đâu, Du Nhiên liền thấy chỗ được chạm qua liền phát cháy.
“Thế đừng giận anh nữa được không, Du Nhiên?"
Du Nhiên vội vàng gật đầu, cả người cô run rẩy như cầy sấy.
Cảm giác đó lạ quá, rất thoải mái, nhưng…lại có chút sợ hãi.
“Được rồi, không trêu em nữa, nhìn xem mặt của anh bị em làm cho bẩn hết rồi nè."
Du Nhiên được Lục đình Phong đỡ dậy, ban đầu còn không để ý lắm, nhưng khi nhìn kĩ vào khuôn mặt của hắn, liền nhịn không được phụt một tiếng bật cười.
Hai mắt long lanh của Du Nhiên cong lên, Lục Đình Phong thấy cô vui vẻ như thế, lo lắng trong lòng cũng buông xuống, đồng thời suy tính làm sau để nhóc con không còn sợ việc kia nữa.
“Được rồi, chỉ giỏi cười nhạo anh thôi."
Hắn đi đến bóp mũi cô một cái, sau đó nhìn sủi cảo còn chưa gói xong, bảo.
“Năm nay chúng ta không về nhà họ Lục, ăn Tết ở đây, mùng một đến thăm ông ngoại là được."
Du Nhiên nghe Lục Đình Phong nhắc thế, biết là hai người Tết này không có về nhà họ Lục hay nhà họ Du, trong lòng vui vẻ một trận.
Đầu năm không cần gặp những người khiến bọn họ phiền lòng, quả thật rất tốt.
Lục Đình Phong kéo Du Nhiên còn đang suy nghĩ miên mang lại gần, ôm vai cô nói.
“Nào, đầu bếp Tiểu Nhiên, mau lại đây chỉ anh gói sủi cảo đi."
….
Du Nhiên nhìn số trên lịch, lẩm nhẩm tính ngày, hôm nay là hai mươi sáu rồi, còn hơn bốn ngày nữa là đến giao thừa.
Là giao thừa năm đầu tiên cô của cô và ngài Lục.
Lục Đình Phong cũng biết gần đến tết, hai mươi bảy liền cho công ty nghỉ dần, năm nay nhà Lục Tổng có thêm người mới nên trong việc tiền thưởng còn hào phóng hơn mấy năm trước.
Nhân viên nhận tiền thưởng không khỏi thầm cảm ơn Du Nhiên một trận.
Cũng nhờ cô mà Lục tổng không còn khó ở như trước nữa, mỗi lần giao báo cáo cho hắn cũng không phải mang theo trái tim nơm nớp lo sợ, cuối năm còn được cho nghỉ sớm cùng nhận tiền thưởng hậu hĩnh nữa, đúng là đạt cát đại lợi mà.
Lục Đình Phong không quan tâm đến việc nhân viên trong công ty đang bàn tán gì về hắn, hắn chỉ vội về nhà nhanh vì chiều nay có hẹn đi siêu thị mua đồ với Du Nhiên, không thể khiến cô đợi lâu được.
Du Nhiên cùng Lục Đình Phong trong một buổi chiều mua đầy cả xe đẩy hàng, ngài Lục nhìn ánh mắt háo hức của nhóc con, nhưng khi thấy cô lén nhét hai hộp kem vào giỏ, liền cảm thấy buồn cười.
Nhóc con ham ăn, tủ lạnh ở nhà đã đầy kem rồi, vậy mà vẫn muốn mua thêm nữa.
Du Nhiên tưởng rằng mình lén lút như thế thoát được ánh mắt Lục Đình Phong, qua cửa trót lọt.
Cho đến lúc đem đồ ra tính tiền, Du Nhiên trợn mắt nhìn hai hộp kem trong giỏ không cánh mà bay, cô liếc mắt nhìn ngài Lục một cái, phát hiện hắn mỉm cười đểu ơi là đểu, lửa giận trong lòng bùng lên.
Được lắm, thì ra từ đầu đến cuối chỉ có cô bị qua mặt thôi.
Ngài Lục đáng ghét quá đi mất.
Lục Đình Phong biết Du Nhiên giận rồi, lúc vào trong xe mặt cô lập tức xụ xuống, dây an toàn cũng không thèm để cho hắn thắt, hắn gọi cô hai lần cô cũng không thèm trả lời.
Lục Đình Phong chọc người ta cho đã, sau đó lại bắt đầu dỗ dành, dỗ dành không thành lại đè Du Nhiên lên bàn mà hôn, lưu manh vô sỉ đến cùng.
Vỏ bánh sủi cảo còn đầy trên bàn, một chén nhân còn chưa kịp làm xong, Du Nhiên hai tay dính đầy bột mì bị Lục Đình Phong kéo lên bàn, hôn đến mức chóng mặt.
Du Nhiên bị hôn đến đỏ bừng mặt, giận giữ dùng tay đầy bột trắng của mình trét lên mặt Lục Đình Phong.
Hắn thì hay rồi, bị dính đến mức đầu cũng toàn bột mì nhưng nhất quyết không chịu tha cho Du Nhiên.
“Còn giận anh không, hửm?"
Lục Đình Phong nhả môi ra, thì thầm hỏi.
Người đối diện hai mắt đẫm nước, đôi môi hơi hé lộ ra đầu lưỡi vừa nhỏ vừa đỏ, còn có hàm răng vừa trắng vừa đều.
Hắn đợi mãi không thấy câu trả lời, lại chống tay áp người xuống bàn tiếp tục công thành đoạt đất.
Từ cổ Lục Đình Phong trở lên không có chỗ nào mà không dính bột mì, Du Nhiên nghịch lắm, còn dám ỷ tay cô đang bẩn liền đưa đếm bụm miệng không cho Lục Đình Phong hôn nữa.
Nào có ngờ hắn lại không thèm để ý có dính bột hay không dính bột, há miệng ngậm lấy tay cô đến thuần thục, còn cắn hai cái.
Du Nhiên bị ức hiếp trừng hắn muốn đỏ mắt, nhưng trong mắt Lục Đình Phong cái trừng này chẳng có một chút uy hiếp nào, còn khiến máu trong người hắn sôi sục.
Phía sau lưng chạm vào mặt bàn lạnh như băng, phía trước lại phải đón nhận từng trận hôn nóng bỏng như lửa, tim trong ngực Du Nhiên như muốn nổ tung.
Đến khi nụ hôn kia chuyển xuống cằm cô, cổ của cô, xương quai xanh của cô, hai chân Du Nhiên quấn lấy hông Lục Đình Phong như nhũn ra, cổ họng phát ra âm thanh rêи ɾỉ.
“Uhm…"
Lục Đình Phong cùng Du Nhiên đồng thời sững người, đến khi chạm mắt nhau, Du Nhiên xấu hổ đến mức lấy hai tay che mắt, không muốn nhìn thấy ngài Lục nữa.
Cô nghe được tiếng Lục Đình Phong mỉm cười, rất nhẹ nhưng lại có cảm giác ma mị khó tả, cô suýt nữa cũng bị cuốn vào.
“Thoải mái lắm à?"
Lông mi Du Nhiên run rẩy kịch liệt, cô không dám mở mắt đối diện với hắn, chợt Du Nhiên cảm thấy bàn tay của Lục Đình Phong đang trượt vào trong áo mình.
Từng cái vuốt ve nhẹ nhàng ở eo dần chuyển lên trên.
Lòng bàn tay ấm nóng đó di chuyển đến đâu, Du Nhiên liền thấy chỗ được chạm qua liền phát cháy.
“Thế đừng giận anh nữa được không, Du Nhiên?"
Du Nhiên vội vàng gật đầu, cả người cô run rẩy như cầy sấy.
Cảm giác đó lạ quá, rất thoải mái, nhưng…lại có chút sợ hãi.
“Được rồi, không trêu em nữa, nhìn xem mặt của anh bị em làm cho bẩn hết rồi nè."
Du Nhiên được Lục đình Phong đỡ dậy, ban đầu còn không để ý lắm, nhưng khi nhìn kĩ vào khuôn mặt của hắn, liền nhịn không được phụt một tiếng bật cười.
Hai mắt long lanh của Du Nhiên cong lên, Lục Đình Phong thấy cô vui vẻ như thế, lo lắng trong lòng cũng buông xuống, đồng thời suy tính làm sau để nhóc con không còn sợ việc kia nữa.
“Được rồi, chỉ giỏi cười nhạo anh thôi."
Hắn đi đến bóp mũi cô một cái, sau đó nhìn sủi cảo còn chưa gói xong, bảo.
“Năm nay chúng ta không về nhà họ Lục, ăn Tết ở đây, mùng một đến thăm ông ngoại là được."
Du Nhiên nghe Lục Đình Phong nhắc thế, biết là hai người Tết này không có về nhà họ Lục hay nhà họ Du, trong lòng vui vẻ một trận.
Đầu năm không cần gặp những người khiến bọn họ phiền lòng, quả thật rất tốt.
Lục Đình Phong kéo Du Nhiên còn đang suy nghĩ miên mang lại gần, ôm vai cô nói.
“Nào, đầu bếp Tiểu Nhiên, mau lại đây chỉ anh gói sủi cảo đi."
….
Tác giả :
Lữ Mộc Hy