Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
Chương 72
CHƯƠNG 72, ĐỔI MỚI ĐỔI MỚI
Tuy nói Cung Cửu đương nhiên không chết, nhưng nếm chút khổ sở vẫn không tránh khỏi. May mà chuyện thụ thương này, đối với Cung Cửu mà nói thật là “Bỉ chi thạch tín, ngô chi mật đường", hơn nữa câu nói “A Thành đối với ta còn quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế" kia của hắn, quả nhiên khiến Diệp Cô Thành cảm động ghê gớm – được Diệp Cô Thành cẩn thận ôm lấy, cảm thụ được lo lắng và sầu lo người hắn yêu dành cho hắn, Cung Cửu trong lòng tốt đẹp đến khỏi bàn cãi .
Về phần Diệp Cô Thành…… Y cảm thấy tốt mới kỳ quái đó! Kể ra Diệp Cô Thành ôm Cung Cửu một đường chạy gấp xuống núi, liền được báo cho hay tại một thôn nhỏ hoang vu hẻo lánh này, cả Cửu công tử sản nghiệp trải rộng khắp thiên hạ cũng là “Hai bàn tay trắng", xa hoa biệt viện gì đó, thuộc hạ xuất quỷ nhập thần a, tất cả đều không còn tồn tại ……
Diệp Cô Thành quá quen sống tốt trong phút chốc thật khó có thể chịu đựng sự chênh lệch này, cái này thật không phải biến thái đang đùa khổ nhục kế chứ? ! Nhưng mà liếc liếc Cung Cửu đang “Hấp hối", Diệp Cô Thành rốt cục vẫn nuốt cả bụng nghi hoặc xuống, yên lặng tìm một căn nhà gỗ của thợ săn trong rừng — lúc này trời đã dần tối, trên người Cung Cửu còn cắm một thanh kiếm, không thể tiếp tục chạy đi, họ đành chấp nhận chịu đựng một đêm .
Không thể không nói, cảm giác “Gặp rủi ro" này thật sự có chút vi diệu, Diệp Cô Thành đi vào phòng nhỏ đơn sơ này, thật cẩn thận đặt Cung Cửu nửa mê nửa tỉnh lên giường, sau đó nghĩ nghĩ, y quyết định đốt lửa, nung chút nước ấm để Cung Cửu xử lý thương thế.
Bất quá…… Nhóm lửa là chuyện dễ dàng như vậy sao? Bạch Vân thành chủ chưa bao giờ quan tâm “Phàm trần tục vụ" có thể dùng trường kiếm giết người trong giây lát, nhưng lại bó tay trước một đống nhánh cây. Trong phòng lặng im thật lâu, Cung Cửu “Nửa chết nửa sống" rốt cục mở mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt rạng rỡ của Cung Cửu, Diệp Cô Thành không khỏi cắn răng nghĩ: Biến thái quả nhiên đang giả vờ đáng thương đùa giỡn y mà, còn dám cười vui thế hử, thật đáng ghét a…… Diệp Cô Thành căm giận không nói gì, liền nghe Cung Cửu giọng mang tiếu ý nói:“Muốn chút lửa sao? Ta có mang theo hỏa chiết tử này ." Nghe vậy, Diệp Cô Thành hung hăng trừng Cung Cửu một cái, Cung Cửu lại bật cười, nói:“Kỳ thật…… Cũng không cần phiền toái như vậy, A Thành giúp ta rút kiếm ra. Lấy ra là được, trên người ta có mang theo thuốc trị thương ."
Diệp Cô Thành nghe vậy khóe mắt nhảy dựng: Rõ ràng trên người có thuốc còn có hỏa chiết tử, sao không chịu nói sớm, cố ý nhìn trò cười của ca phải không…… Nghĩ như vậy, Diệp Cô Thành hơi bực, liền đứng dậy đến gần bên giường, vươn tay cầm chuôi kiếm.
Thế nhưng Diệp Cô Thành vừa thoáng dùng lực, đã nghe Cung Cửu kêu rên một tiếng, bên môi lập tức tràn máu ra, cả ánh mắt cũng ảm đạm rất nhiều, tội nghiệp nhìn nhìn y. Thấy vậy, Diệp Cô Thành không tự chủ được mềm lòng, y lấy lại bình tĩnh, buông lỏng tay ra, chuẩn bị thuốc trị thương mảnh vải trước, sau đó xé áo Cung Cửu, đè bờ vai hắn lại, lấy tốc độ cực nhanh rút kiếm ra, tiếp đó cầm máu, rịt thuốc, băng bó, một loạt động tác hoàn thành như nước chảy mây trôi.
Thẳng đến lúc này, Cung Cửu nép vào lòng Diệp Cô Thành mới nhộn nhạo nở nụ cười lần nữa, kéo dài ngữ điệu, mềm nhũn nói:“A Thành quả nhiên tốt nhất với ta." Diệp Cô Thành không nói gì, trực tiếp ném Cung Cửu qua một bên, cầm hỏa chiết tử đốt lửa.
Cung Cửu lẩm bẩm trong chốc lát, thấy Diệp Cô Thành không để ý tới hắn, lúc này mới thu vẻ mặt nhộn nhạo, thở phào một cái, cảm khái nói:“A Thành ngươi nói…… Chúng ta như vậy có tính là cùng sinh cùng tử, hoạn nạn giúp nhau không?"
Diệp Cô Thành giật mình: Cung Cửu biến thái này a, lại bắt đầu chơi trò sến súa sao? Vì thế y dứt khoát tiếp tục không nói lời nào, yên lặng ngồi trước đống lửa khẩy củi, lại nghe Cung Cửu hỏi:“Nếu có một ngày, ta thật sự cái gì cũng không có, ngươi còn bồi bên người ta như bây giờ không?" khi Cung Cửu nói lời này, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Đống lửa “Lách tách" một tiếng, lòng Diệp Cô Thành cũng nhảy dựng, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi: Y đến tột cùng…… Có thể không?
Tránh hung tìm cát vốn là nhân chi thường tình, Diệp Cô Thành rất rõ, y vốn cũng là tục nhân: Giống như đa số người luôn ham sống tích mệnh, cũng thích cuộc sống thoải mái khoái trá.
Quả thật khi tình cảm dành cho Cung Cửu dần sâu, Diệp Cô Thành đã làm trái lại kế hoạch định ra ban đầu của mình, chẳng những lên thuyền cướp của Cung Cửu, còn tham dự vào đại sự mưu phản hành thích vua nữa. Bất quá Diệp Cô Thành lại cho rằng, đó là vì y sau khi biết kế hoạch của Cung Cửu, tin tưởng xác suất thành công thật lớn, nên mới có thể “Nghĩa vô phản cố" như vậy.
Như vậy nếu kế hoạch của Cung Cửu thất bại, người kia thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, thậm chí trở thành địch nhân của toàn thiên hạ thì sao? Diệp Cô Thành còn có thể tiếp tục bồi bên người Cung Cửu không? Vấn đề này…… Lúc trước Diệp Cô Thành cũng không nghĩ tới, bởi vì y và Cung Cửu luôn là “Cùng phú quý", cũng chưa bao giờ thật sự gặp tình huống “Cùng hoạn nạn".
Nhưng chưa từng “Cùng hoạn nạn", chẳng lẽ tình cảm giữa họ sẽ không vững chắc sao? Diệp Cô Thành rất nhanh liền phủ định thuyết pháp này, trên đời này, bạn lữ có thể “Cùng hoạn nạn", nhưng không cách nào “Cùng phú quý" cũng thật không ít, cho nên “Cùng chung hoạn nạn" Kỳ thật cũng không thể thuyết minh cái gì.
Cho dù chưa từng cùng hoạn nạn, nhưng từ khi quen biết đến nay, Cung Cửu thật sự có thể gọi là đào tâm đào phế với Diệp Cô Thành, tới giờ phút này, Diệp Cô Thành cũng xác định tâm ý của y– đó là y trong lúc bất tri bất giác, cũng sinh ra tình cảm không thể dứt bỏ với Cung Cửu rồi, cho dù có một ngày như vậy, Cung Cửu thật sự ngã từ trên cao xuống, Diệp Cô Thành cũng không thể vứt bỏ không quan tâm đến .
Nghĩ đến đó, xoay người nhìn ánh mắt chứa đầy chờ mong của Cung Cửu, Diệp Cô Thành cũng nghiêm túc nói:“Ngươi không rời, ta không bỏ."
Hai mắt Cung Cửu chợt sáng lên, hắn thật sâu chăm chú nhìn Diệp Cô Thành hồi lâu, mới trợn to mắt, chậm rãi nói:“Được nghe lời này…… Ta thật sự không cầu gì thêm."
Nghe vậy, Diệp Cô Thành hơi quay mặt đi, thản nhiên nói:“Ngươi nói như vậy, ta không quen." Sến súa sặc sụa quá, dừng ở đây được rồi — không cần tiếp tục buồn nôn đâu, Cung Cửu không biến thái cũng không giống Cung Cửu, Diệp Cô Thành thật sự không quen a.
Cung Cửu kinh ngạc một lát, nhịn không được lại bật cười, nói:“A Thành khẩu vị của ngươi thật độc đáo a, xem ra chúng ta quả nhiên là thiên tứ lương duyên……" Mắt thấy Diệp Cô Thành lại có dấu hiệu thẹn quá thành giận, Cung Cửu vội vàng nói sang chuyện khác, nói:“Không bằng ngươi đoán xem, ta đến nơi này, như vậy Hoàng đế trong kinh là ai?"
Diệp Cô Thành trầm ngâm một lát, ngạc nhiên nói:“Dịch dung?" Tuy dịch dung là một biện pháp tốt, nhưng lấy lòng dạ hẹp hòi của Cung Cửu…… Ai dám dịch dung thành hắn đi tế thiên tế tổ đăng cơ làm vua a…… Chẳng lẽ không sợ bị tính sổ sao? !
Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Không sai, là phụ vương ta, tóm lại ta vốn cũng không chịu nổi nghi thức rườm rà phức tạp kia, bảo lão nhân gia thay ta đi…… Coi như là làm trọn tâm nguyện nhiều năm qua của lão a." Hắn quả nhiên là một hảo hài tử hiếu thuận a.
Thật không? Diệp Cô Thành yên lặng lau một vệt mồ hôi dùm lão cha già nua của Cung Cửu: Giả thành Cung Cửu cử hành đăng cơ đại điển, tuy cha hắn khẳng định rất thích ý, nhưng tất nhiên cũng thập phần vất vả — ngọt ngào vất vả cái gì, Diệp Cô Thành không tin nổi Cung Cửu không phải cố ý a.
Cung Cửu gia hỏa lòng dạ hẹp hòi này, luôn có thể nghĩ ra phương pháp tối thích hợp để đánh trả: Tỷ như tiên đế chỉ vì đùa giỡn Diệp Cô Thành một câu “Khanh bản giai nhân, nề hà theo tặc", mà cả mộ thất cũng bị Nam Vương thế tử chim gáy chiếm tổ chim khách; Mà cha Cung Cửu nha, tuyệt đối là vì một tiếng “Phúc ca nhi" lần trước mà bị “tính sổ" đây này …… Biến thái quả nhiên không thể tùy tiện đắc tội .
Trên thế giới này, Người “Đắc tội" Cung Cửu còn có thể hoàn hảo không bị gì, e là cũng chỉ có mình Diệp Cô Thành — bởi vì Cung Cửu căn bản không thừa nhận đó là “Đắc tội", cho dù Diệp Cô Thành đâm hắn mấy kiếm, Cung Cửu cũng vui vẻ chịu đựng : Tình yêu quả nhiên không thể nói lý mà.
Tiếp đó Cung Cửu nói sơ về an bài trong kinh, lại lấy ra một cái còi từ trong tay áo đưa cho Diệp Cô Thành, dùng ngữ khí hiến vật quý dạy Diệp Cô Thành thổi thế nào, thổi sao để bọn thuộc hạ của hắn lấy xe đón họ, Diệp Cô Thành làm theo lời hắn, nhưng có chút đăm chiêu, liền hỏi:“Ngươi sớm quyết định muốn tới, vì sao không nói với ta?" Tất cả sự vụ đều an bài thỏa đáng thế, hiển nhiên là sớm có dự mưu a.
Cung Cửu cười nói:“Nếu Ta sớm nói, chẳng phải còn kinh hỉ như thế sao?"
Diệp Cô Thành hơi lạnh mặt, nói:“Nếu ngươi sớm hiện thân, có lẽ tập hợp lực kích sát của ba người Ngô Minh cũng sẽ có chút hao tổn, lại muốn chờ thời điểm cuối cùng mới mạo hiểm, giải thích thế nào?" Cho dù muốn chơi khổ nhục kế cũng không cần hạ vốn lớn như vậy…… Chẳng lẽ biến thái thật sự ngứa da lắm rồi sao? !
Do lúc nãy, Diệp Cô Thành quá cảm động và lo lắng , không kịp nghĩ lại, nhưng hiện tại y tĩnh tâm nghĩ lại, liền phát hiện có vấn đề…… Vì thế Diệp Cô Thành liền mắt lạnh trừng Cung Cửu, muốn xem biến thái này có gì giải thích.
Cung Cửu ngược lại không chút hoang mang cười cười, chậm rãi nói:“Lấy công lực của A Thành và Mộc đạo nhân, ta cũng không dám lại gần quá, càng không nói đến còn có lão gia hỏa Ngô Minh kia, nên ta chờ ngươi gia nhập chiến cuộc rồi mới dám ẩn khí lại gần. Vốn ta cũng tính lập tức ra tay lấy ba địch một, nhưng ta thấy Mộc đạo nhân có tâm muốn chạy, lại thấy ngươi đã có lĩnh ngộ, liền quyết định……"
“Liền quyết định đợi khi Mộc đạo nhân rút đi, để ta liều chết ra tay?" Diệp Cô Thành tâm niệm vừa động, đã thốt ra. Cung Cửu gật gật đầu, cười hì hì nói:“Lão gia hỏa có thể nói là người giỏi nhất đương thế, hiếm khi có cơ hội tốt như vậy…… A Thành ngươi đã ngộ đạo này, nói vậy thu hoạch không nhỏ? Xem ra không bao lâu nữa, chờ ngươi cẩn thận ngẫm nghĩ, ta ước chừng cũng không phải đối thủ của ngươi ."
Chỉ một thoáng, Diệp Cô Thành liền thấy lửa giận dâng trào, cả giận nói:“Lúc ấy chỉ mành treo chuông, sinh tử khó dò, nguy cấp đến mức nào? Ngươi lại tùy hứng làm bậy như vậy, không thấy quá mức tự phụ sao hả? !"
Cung Cửu ngẩn ngơ, hắn hoàn toàn không ngờ Diệp Cô Thành bỗng giận đến thế, lẩm bẩm nói:“Ta không phải tự phụ, chỉ là muốn ngươi vui thôi mà, tóm lại ta tuyệt không để lão làm ngươi bị thương…… Hơn nữa, kiếm đạo thành công, chẳng phải là tâm nguyện lớn nhất của ngươi sao?" Thật là mệt chết còn không lấy lòng được a, Cửu công tử cảm thấy ủy khuất cực kì.
Diệp Cô Thành vẻ mặt khó phân biệt nhìn Cung Cửu, lặng im thật lâu, mới nói:“Ngươi không cần như thế, hiểu ra kiếm đạo đối với ta, cũng không bằng ngươi." Kiếm đạo gì đó sao có thể so với cơ hữu tốt chứ, Cung Cửu đứa ngốc này a.
Cung Cửu nghe vậy cứng lại, kích động đến hai mắt đều đỏ, thanh âm hơi khàn nói:“A Thành…… Ngươi lại đây…… Ta muốn ôm ngươi." Lời này rất có nghĩa khác a, Diệp Cô Thành không khỏi hơi cảm thấy nóng mặt, cũng nghe lời đi qua, ngồi ở mép giường, tùy ý Cung Cửu nhào qua ôm lấy y.
Thế nhưng Cung Cửu thật sự bị thương không nhẹ, dù hắn hiện tại nhộn nhạo vô cùng, muốn làm gì đó, cũng là có tâm vô lực. Vì thế Cung Cửu đành ôm chặt eo Diệp Cô Thành, ngược dòng lại lịch trình mưu trí cộng thêm các loại thổ lộ của hắn, nói liên miên cằn nhằn liên tục không ngừng, rốt cục mới chịu không nổi di chứng mất máu quá nhiều, đầu nghiêng qua ngủ.
Đối với điều này, Diệp Cô Thành chỉ có thể không nói gì mà tỏ vẻ: thần công dong dài của biến thái thật khiến người ta kính ngưỡng a…… Bất đắc dĩ nhìn nhìn Cung Cửu rốt cục nói đủ, cuộn tròn trong lòng y ngủ đến sắp chảy nước miếng, Diệp Cô Thành than nhỏ: Xem ra đêm nay y chỉ có thể ôm người này giữ một đêm .
Thời gian như nước chảy hoa trôi, ngoài phòng cánh rừng im ắng, lửa trong phòng dần lụi tàn, nóc nhà rách tung gió lạnh chợt lùa, ánh sao trời lờ mờ như rơi vào, chiếu sáng căn phòng thanh tịch. Diệp Cô Thành ôm Cung Cửu ngủ say, trong lòng bỗng thấy thực bình tĩnh, cũng thực thỏa mãn: đời này có thể gặp người thích hợp, kỳ thật y cũng…… không cầu gì thêm .
Tuy nói Cung Cửu đương nhiên không chết, nhưng nếm chút khổ sở vẫn không tránh khỏi. May mà chuyện thụ thương này, đối với Cung Cửu mà nói thật là “Bỉ chi thạch tín, ngô chi mật đường", hơn nữa câu nói “A Thành đối với ta còn quan trọng hơn ngôi vị hoàng đế" kia của hắn, quả nhiên khiến Diệp Cô Thành cảm động ghê gớm – được Diệp Cô Thành cẩn thận ôm lấy, cảm thụ được lo lắng và sầu lo người hắn yêu dành cho hắn, Cung Cửu trong lòng tốt đẹp đến khỏi bàn cãi .
Về phần Diệp Cô Thành…… Y cảm thấy tốt mới kỳ quái đó! Kể ra Diệp Cô Thành ôm Cung Cửu một đường chạy gấp xuống núi, liền được báo cho hay tại một thôn nhỏ hoang vu hẻo lánh này, cả Cửu công tử sản nghiệp trải rộng khắp thiên hạ cũng là “Hai bàn tay trắng", xa hoa biệt viện gì đó, thuộc hạ xuất quỷ nhập thần a, tất cả đều không còn tồn tại ……
Diệp Cô Thành quá quen sống tốt trong phút chốc thật khó có thể chịu đựng sự chênh lệch này, cái này thật không phải biến thái đang đùa khổ nhục kế chứ? ! Nhưng mà liếc liếc Cung Cửu đang “Hấp hối", Diệp Cô Thành rốt cục vẫn nuốt cả bụng nghi hoặc xuống, yên lặng tìm một căn nhà gỗ của thợ săn trong rừng — lúc này trời đã dần tối, trên người Cung Cửu còn cắm một thanh kiếm, không thể tiếp tục chạy đi, họ đành chấp nhận chịu đựng một đêm .
Không thể không nói, cảm giác “Gặp rủi ro" này thật sự có chút vi diệu, Diệp Cô Thành đi vào phòng nhỏ đơn sơ này, thật cẩn thận đặt Cung Cửu nửa mê nửa tỉnh lên giường, sau đó nghĩ nghĩ, y quyết định đốt lửa, nung chút nước ấm để Cung Cửu xử lý thương thế.
Bất quá…… Nhóm lửa là chuyện dễ dàng như vậy sao? Bạch Vân thành chủ chưa bao giờ quan tâm “Phàm trần tục vụ" có thể dùng trường kiếm giết người trong giây lát, nhưng lại bó tay trước một đống nhánh cây. Trong phòng lặng im thật lâu, Cung Cửu “Nửa chết nửa sống" rốt cục mở mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Xoay người lại, nhìn thấy đôi mắt rạng rỡ của Cung Cửu, Diệp Cô Thành không khỏi cắn răng nghĩ: Biến thái quả nhiên đang giả vờ đáng thương đùa giỡn y mà, còn dám cười vui thế hử, thật đáng ghét a…… Diệp Cô Thành căm giận không nói gì, liền nghe Cung Cửu giọng mang tiếu ý nói:“Muốn chút lửa sao? Ta có mang theo hỏa chiết tử này ." Nghe vậy, Diệp Cô Thành hung hăng trừng Cung Cửu một cái, Cung Cửu lại bật cười, nói:“Kỳ thật…… Cũng không cần phiền toái như vậy, A Thành giúp ta rút kiếm ra. Lấy ra là được, trên người ta có mang theo thuốc trị thương ."
Diệp Cô Thành nghe vậy khóe mắt nhảy dựng: Rõ ràng trên người có thuốc còn có hỏa chiết tử, sao không chịu nói sớm, cố ý nhìn trò cười của ca phải không…… Nghĩ như vậy, Diệp Cô Thành hơi bực, liền đứng dậy đến gần bên giường, vươn tay cầm chuôi kiếm.
Thế nhưng Diệp Cô Thành vừa thoáng dùng lực, đã nghe Cung Cửu kêu rên một tiếng, bên môi lập tức tràn máu ra, cả ánh mắt cũng ảm đạm rất nhiều, tội nghiệp nhìn nhìn y. Thấy vậy, Diệp Cô Thành không tự chủ được mềm lòng, y lấy lại bình tĩnh, buông lỏng tay ra, chuẩn bị thuốc trị thương mảnh vải trước, sau đó xé áo Cung Cửu, đè bờ vai hắn lại, lấy tốc độ cực nhanh rút kiếm ra, tiếp đó cầm máu, rịt thuốc, băng bó, một loạt động tác hoàn thành như nước chảy mây trôi.
Thẳng đến lúc này, Cung Cửu nép vào lòng Diệp Cô Thành mới nhộn nhạo nở nụ cười lần nữa, kéo dài ngữ điệu, mềm nhũn nói:“A Thành quả nhiên tốt nhất với ta." Diệp Cô Thành không nói gì, trực tiếp ném Cung Cửu qua một bên, cầm hỏa chiết tử đốt lửa.
Cung Cửu lẩm bẩm trong chốc lát, thấy Diệp Cô Thành không để ý tới hắn, lúc này mới thu vẻ mặt nhộn nhạo, thở phào một cái, cảm khái nói:“A Thành ngươi nói…… Chúng ta như vậy có tính là cùng sinh cùng tử, hoạn nạn giúp nhau không?"
Diệp Cô Thành giật mình: Cung Cửu biến thái này a, lại bắt đầu chơi trò sến súa sao? Vì thế y dứt khoát tiếp tục không nói lời nào, yên lặng ngồi trước đống lửa khẩy củi, lại nghe Cung Cửu hỏi:“Nếu có một ngày, ta thật sự cái gì cũng không có, ngươi còn bồi bên người ta như bây giờ không?" khi Cung Cửu nói lời này, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Đống lửa “Lách tách" một tiếng, lòng Diệp Cô Thành cũng nhảy dựng, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi: Y đến tột cùng…… Có thể không?
Tránh hung tìm cát vốn là nhân chi thường tình, Diệp Cô Thành rất rõ, y vốn cũng là tục nhân: Giống như đa số người luôn ham sống tích mệnh, cũng thích cuộc sống thoải mái khoái trá.
Quả thật khi tình cảm dành cho Cung Cửu dần sâu, Diệp Cô Thành đã làm trái lại kế hoạch định ra ban đầu của mình, chẳng những lên thuyền cướp của Cung Cửu, còn tham dự vào đại sự mưu phản hành thích vua nữa. Bất quá Diệp Cô Thành lại cho rằng, đó là vì y sau khi biết kế hoạch của Cung Cửu, tin tưởng xác suất thành công thật lớn, nên mới có thể “Nghĩa vô phản cố" như vậy.
Như vậy nếu kế hoạch của Cung Cửu thất bại, người kia thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, thậm chí trở thành địch nhân của toàn thiên hạ thì sao? Diệp Cô Thành còn có thể tiếp tục bồi bên người Cung Cửu không? Vấn đề này…… Lúc trước Diệp Cô Thành cũng không nghĩ tới, bởi vì y và Cung Cửu luôn là “Cùng phú quý", cũng chưa bao giờ thật sự gặp tình huống “Cùng hoạn nạn".
Nhưng chưa từng “Cùng hoạn nạn", chẳng lẽ tình cảm giữa họ sẽ không vững chắc sao? Diệp Cô Thành rất nhanh liền phủ định thuyết pháp này, trên đời này, bạn lữ có thể “Cùng hoạn nạn", nhưng không cách nào “Cùng phú quý" cũng thật không ít, cho nên “Cùng chung hoạn nạn" Kỳ thật cũng không thể thuyết minh cái gì.
Cho dù chưa từng cùng hoạn nạn, nhưng từ khi quen biết đến nay, Cung Cửu thật sự có thể gọi là đào tâm đào phế với Diệp Cô Thành, tới giờ phút này, Diệp Cô Thành cũng xác định tâm ý của y– đó là y trong lúc bất tri bất giác, cũng sinh ra tình cảm không thể dứt bỏ với Cung Cửu rồi, cho dù có một ngày như vậy, Cung Cửu thật sự ngã từ trên cao xuống, Diệp Cô Thành cũng không thể vứt bỏ không quan tâm đến .
Nghĩ đến đó, xoay người nhìn ánh mắt chứa đầy chờ mong của Cung Cửu, Diệp Cô Thành cũng nghiêm túc nói:“Ngươi không rời, ta không bỏ."
Hai mắt Cung Cửu chợt sáng lên, hắn thật sâu chăm chú nhìn Diệp Cô Thành hồi lâu, mới trợn to mắt, chậm rãi nói:“Được nghe lời này…… Ta thật sự không cầu gì thêm."
Nghe vậy, Diệp Cô Thành hơi quay mặt đi, thản nhiên nói:“Ngươi nói như vậy, ta không quen." Sến súa sặc sụa quá, dừng ở đây được rồi — không cần tiếp tục buồn nôn đâu, Cung Cửu không biến thái cũng không giống Cung Cửu, Diệp Cô Thành thật sự không quen a.
Cung Cửu kinh ngạc một lát, nhịn không được lại bật cười, nói:“A Thành khẩu vị của ngươi thật độc đáo a, xem ra chúng ta quả nhiên là thiên tứ lương duyên……" Mắt thấy Diệp Cô Thành lại có dấu hiệu thẹn quá thành giận, Cung Cửu vội vàng nói sang chuyện khác, nói:“Không bằng ngươi đoán xem, ta đến nơi này, như vậy Hoàng đế trong kinh là ai?"
Diệp Cô Thành trầm ngâm một lát, ngạc nhiên nói:“Dịch dung?" Tuy dịch dung là một biện pháp tốt, nhưng lấy lòng dạ hẹp hòi của Cung Cửu…… Ai dám dịch dung thành hắn đi tế thiên tế tổ đăng cơ làm vua a…… Chẳng lẽ không sợ bị tính sổ sao? !
Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Không sai, là phụ vương ta, tóm lại ta vốn cũng không chịu nổi nghi thức rườm rà phức tạp kia, bảo lão nhân gia thay ta đi…… Coi như là làm trọn tâm nguyện nhiều năm qua của lão a." Hắn quả nhiên là một hảo hài tử hiếu thuận a.
Thật không? Diệp Cô Thành yên lặng lau một vệt mồ hôi dùm lão cha già nua của Cung Cửu: Giả thành Cung Cửu cử hành đăng cơ đại điển, tuy cha hắn khẳng định rất thích ý, nhưng tất nhiên cũng thập phần vất vả — ngọt ngào vất vả cái gì, Diệp Cô Thành không tin nổi Cung Cửu không phải cố ý a.
Cung Cửu gia hỏa lòng dạ hẹp hòi này, luôn có thể nghĩ ra phương pháp tối thích hợp để đánh trả: Tỷ như tiên đế chỉ vì đùa giỡn Diệp Cô Thành một câu “Khanh bản giai nhân, nề hà theo tặc", mà cả mộ thất cũng bị Nam Vương thế tử chim gáy chiếm tổ chim khách; Mà cha Cung Cửu nha, tuyệt đối là vì một tiếng “Phúc ca nhi" lần trước mà bị “tính sổ" đây này …… Biến thái quả nhiên không thể tùy tiện đắc tội .
Trên thế giới này, Người “Đắc tội" Cung Cửu còn có thể hoàn hảo không bị gì, e là cũng chỉ có mình Diệp Cô Thành — bởi vì Cung Cửu căn bản không thừa nhận đó là “Đắc tội", cho dù Diệp Cô Thành đâm hắn mấy kiếm, Cung Cửu cũng vui vẻ chịu đựng : Tình yêu quả nhiên không thể nói lý mà.
Tiếp đó Cung Cửu nói sơ về an bài trong kinh, lại lấy ra một cái còi từ trong tay áo đưa cho Diệp Cô Thành, dùng ngữ khí hiến vật quý dạy Diệp Cô Thành thổi thế nào, thổi sao để bọn thuộc hạ của hắn lấy xe đón họ, Diệp Cô Thành làm theo lời hắn, nhưng có chút đăm chiêu, liền hỏi:“Ngươi sớm quyết định muốn tới, vì sao không nói với ta?" Tất cả sự vụ đều an bài thỏa đáng thế, hiển nhiên là sớm có dự mưu a.
Cung Cửu cười nói:“Nếu Ta sớm nói, chẳng phải còn kinh hỉ như thế sao?"
Diệp Cô Thành hơi lạnh mặt, nói:“Nếu ngươi sớm hiện thân, có lẽ tập hợp lực kích sát của ba người Ngô Minh cũng sẽ có chút hao tổn, lại muốn chờ thời điểm cuối cùng mới mạo hiểm, giải thích thế nào?" Cho dù muốn chơi khổ nhục kế cũng không cần hạ vốn lớn như vậy…… Chẳng lẽ biến thái thật sự ngứa da lắm rồi sao? !
Do lúc nãy, Diệp Cô Thành quá cảm động và lo lắng , không kịp nghĩ lại, nhưng hiện tại y tĩnh tâm nghĩ lại, liền phát hiện có vấn đề…… Vì thế Diệp Cô Thành liền mắt lạnh trừng Cung Cửu, muốn xem biến thái này có gì giải thích.
Cung Cửu ngược lại không chút hoang mang cười cười, chậm rãi nói:“Lấy công lực của A Thành và Mộc đạo nhân, ta cũng không dám lại gần quá, càng không nói đến còn có lão gia hỏa Ngô Minh kia, nên ta chờ ngươi gia nhập chiến cuộc rồi mới dám ẩn khí lại gần. Vốn ta cũng tính lập tức ra tay lấy ba địch một, nhưng ta thấy Mộc đạo nhân có tâm muốn chạy, lại thấy ngươi đã có lĩnh ngộ, liền quyết định……"
“Liền quyết định đợi khi Mộc đạo nhân rút đi, để ta liều chết ra tay?" Diệp Cô Thành tâm niệm vừa động, đã thốt ra. Cung Cửu gật gật đầu, cười hì hì nói:“Lão gia hỏa có thể nói là người giỏi nhất đương thế, hiếm khi có cơ hội tốt như vậy…… A Thành ngươi đã ngộ đạo này, nói vậy thu hoạch không nhỏ? Xem ra không bao lâu nữa, chờ ngươi cẩn thận ngẫm nghĩ, ta ước chừng cũng không phải đối thủ của ngươi ."
Chỉ một thoáng, Diệp Cô Thành liền thấy lửa giận dâng trào, cả giận nói:“Lúc ấy chỉ mành treo chuông, sinh tử khó dò, nguy cấp đến mức nào? Ngươi lại tùy hứng làm bậy như vậy, không thấy quá mức tự phụ sao hả? !"
Cung Cửu ngẩn ngơ, hắn hoàn toàn không ngờ Diệp Cô Thành bỗng giận đến thế, lẩm bẩm nói:“Ta không phải tự phụ, chỉ là muốn ngươi vui thôi mà, tóm lại ta tuyệt không để lão làm ngươi bị thương…… Hơn nữa, kiếm đạo thành công, chẳng phải là tâm nguyện lớn nhất của ngươi sao?" Thật là mệt chết còn không lấy lòng được a, Cửu công tử cảm thấy ủy khuất cực kì.
Diệp Cô Thành vẻ mặt khó phân biệt nhìn Cung Cửu, lặng im thật lâu, mới nói:“Ngươi không cần như thế, hiểu ra kiếm đạo đối với ta, cũng không bằng ngươi." Kiếm đạo gì đó sao có thể so với cơ hữu tốt chứ, Cung Cửu đứa ngốc này a.
Cung Cửu nghe vậy cứng lại, kích động đến hai mắt đều đỏ, thanh âm hơi khàn nói:“A Thành…… Ngươi lại đây…… Ta muốn ôm ngươi." Lời này rất có nghĩa khác a, Diệp Cô Thành không khỏi hơi cảm thấy nóng mặt, cũng nghe lời đi qua, ngồi ở mép giường, tùy ý Cung Cửu nhào qua ôm lấy y.
Thế nhưng Cung Cửu thật sự bị thương không nhẹ, dù hắn hiện tại nhộn nhạo vô cùng, muốn làm gì đó, cũng là có tâm vô lực. Vì thế Cung Cửu đành ôm chặt eo Diệp Cô Thành, ngược dòng lại lịch trình mưu trí cộng thêm các loại thổ lộ của hắn, nói liên miên cằn nhằn liên tục không ngừng, rốt cục mới chịu không nổi di chứng mất máu quá nhiều, đầu nghiêng qua ngủ.
Đối với điều này, Diệp Cô Thành chỉ có thể không nói gì mà tỏ vẻ: thần công dong dài của biến thái thật khiến người ta kính ngưỡng a…… Bất đắc dĩ nhìn nhìn Cung Cửu rốt cục nói đủ, cuộn tròn trong lòng y ngủ đến sắp chảy nước miếng, Diệp Cô Thành than nhỏ: Xem ra đêm nay y chỉ có thể ôm người này giữ một đêm .
Thời gian như nước chảy hoa trôi, ngoài phòng cánh rừng im ắng, lửa trong phòng dần lụi tàn, nóc nhà rách tung gió lạnh chợt lùa, ánh sao trời lờ mờ như rơi vào, chiếu sáng căn phòng thanh tịch. Diệp Cô Thành ôm Cung Cửu ngủ say, trong lòng bỗng thấy thực bình tĩnh, cũng thực thỏa mãn: đời này có thể gặp người thích hợp, kỳ thật y cũng…… không cầu gì thêm .
Tác giả :
Tư Hương Minh Nguyệt