Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm
Chương 37
CHƯƠNG 37.
Cung Cửu biết Diệp Cô Thành hơi tức giận, nhưng tâm tình Cung Cửu lại rất tốt, phi thường tốt — không đề cập tới đêm hôm nay quan hệ giữa hắn và Diệp Cô Thành có tiến triển lớn, lời nói vừa rồi của Ngọc La Sát đã khẳng định quan hệ của hắn và Diệp Cô Thành, nhưng lại phủ nhận “khả năng quan hệ song phương có xu hướng phát triển" của Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết, đây quả thực làm tâm tình Cung Cửu khoan khoái cực kì, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Ngọc La Sát cũng thân mật hơn rất nhiều.
Hơn nữa bọn họ hiện tại đi “Quyết một trận tử chiến" với Ngọc La Sát trên cơ bản cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vì thế Cung Cửu cười hì hì đi lên hai bước, vô cùng tự nhiên ôm cánh tay Diệp Cô Thành, nói:“Tây Môn lão cha a, con cháu đều có phúc của con cháu, nhi tử ngươi đã lớn như vậy, ngươi còn quản hắn làm gì? Rõ ràng hoan hoan hỉ hỉ uống một chén trà con dâu không phải là giai đại hoan hỉ sao." Nói xong Cung Cửu trợn mắt nhìn Tôn Tú Thanh. Tôn Tú Thanh hưng phấn mà nhìn Cung Cửu và Diệp Cô Thành “Thập phần thân mật", không tiếng động làm khẩu hình “Hảo nha, chúc mừng ngươi" với Cung Cửu, Cung Cửu mỉm cười đáp lại, cũng đáp trả một động tác cổ vũ, lúc này mới thân mật mà ái muội “khoát tay " Diệp Cô Thành đi qua rồi về phòng.
“……" Tây Môn Xuy Tuyết yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng dần dần đi xa của Diệp Cô Thành, ánh mắt mờ mịt mà xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.
Tôn Tú Thanh chỉ đơn thuần đang vui vẻ cho “Khuê mật" Cửu công tử đã được “đền bù theo mong muốn" của nàng thôi, không biết rằng hành động “Mắt đi mày lại",“Ám thông tin tức" này giữa nàng và Cung Cửu đã phạm vào điều tối kiêng kị của Ngọc La Sát, cho nên vị Tây Môn lão cha vừa hòa hoãn thái độ lại cường ngạnh lên, kiên quyết phản đối Tôn Tú Thanh làm con dâu của gã.
Đêm dài đằng đẵng, lôi đài của Ngọc La Sát và Tôn Tú Thanh chỉ sợ còn đang đánh; Mà lúc này đây, trước cửa phòng Diệp Cô Thành cũng đang tiến hành một lôi đài nho nhỏ– Cung Cửu đang “dựa vào" cửa Diệp Cô Thành, chết sống cũng không đi, còn “Mặt dày mày dạn" muốn chen vào cửa; Mà Diệp Cô Thành lại mặt mày buốt giá, ngang kiếm đóng cửa, kiên quyết không để biến thái nào đó đã “lộ nguyên hình" bước vào cửa phòng nửa bước.
Chỉ thấy biểu tình trên mặt Cung Cửu hảo giống một con mèo đang trộm cá, hắn kéo dài ngữ điệu, trăm chuyển ngàn hồi nói:“A Thành A Thành, đêm dài đằng đẵng không thể ngon giấc…… Không bằng chúng ta làm chút chuyện càng thú vị đi nha……"
Diệp Cô Thành suýt cho Cung Cửu một nụ cười gằn: Làm…… Làm ngươi muội thì có a ! vừa rồi y chỉ coi như “Miễn cưỡng" chấp nhận thân phận “trên bằng hữu chút xíu, cơ hữu còn chưa đầy" của Cung Cửu mà thôi, hiện tại rõ ràng còn trong thời kì khảo sát, tên Cung Cửu này cư nhiên liền đánh rắn bò lên gậy, lập tức liền cầu hoan rồi — có cần cởi mở thế không, có cần nhộn nhạo thế không hử!
Chuyện đè ngược biến thái vân vân đối với Diệp Cô Thành mà nói tạm thời còn có chút áp lực, hơn nữa đè xong không chừng còn xuất hiện càng nhiều phiền toái không thể tưởng tượng nổi nữa a — hơn nữa, kỳ thật Diệp Cô Thành dù sao cũng là một người khá truyền thống, y tôn trọng “Nước chảy thành sông" “Tình, dục giao hòa" …… Vì thế Diệp Cô Thành không chút do dự ngăn Cung Cửu ngoài cửa, vô luận Cung Cửu nói cái gì, y nửa điểm cũng không dao động.
Cửu công tử “dục cầu không được" sau khi đem hết đủ loại thủ đoạn không hạn cuối không tiết tháo như “Nhõng nhẽo đòi quà",“Lăn lộn ăn vạ",“Yếu thế giả đáng thương" Linh tinh lang tang đều xài một lần, vẫn là “thất bại bỏ về", trong lòng rất là mất mát…… Nếu đổi là trước đây, Cửu công tử đã sớm phất tay vẫy một đám hoa dại cỏ dại đến “xả" chút rồi, thế nhưng lúc này tuy Cung Cửu tâm ngứa, nhưng đã có Diệp Cô Thành rồi, gần đây hắn đã mất hết hứng thú với “Dong chi tục phấn", thứ hai càng sợ Diệp Cô Thành mà biết sẽ giận hắn mất…… Đành phải xám xịt trở về phòng, tắm rửa rồi ngủ.
Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu gục đầu, vẻ mặt ủy khuất đi xa, không khỏi tức cười: Cung Cửu biến thái này chẳng lẽ trời sinh chính là tìm việc vui cho y sao? Xem biểu tình sinh động, ngữ khí nhộn nhạo kia…… Thật sự khiến Diệp Cô Thành cũng có chút tâm ngứa a …… Không nên không nên, tùy tiện như vậy là không tốt, tùy tiện với biến thái thì càng không tốt nha — Diệp Cô Thành vừa yên lặng thực hiện giáo dục tâm lí, vừa bình tĩnh tắm rửa ngủ.
Một đêm tốt đẹp liền trôi qua như vậy, thế nhưng không thành vấn đề, ngày mới có lẽ càng tuyệt diệu hơn mà.
Lục Tiểu Phụng đã đến Thần Châm sơn trang, hắn gặp được Tiết Băng xinh đẹp khả ái trong sơn hoa rực rỡ, không khỏi tâm sinh lung lạc. Hai người trải qua một phen “Liếc mắt đưa tình",“Tình chàng ý thiếp" xong, cùng đi gặp Tiết lão thái thái, Lục Tiểu Phụng xuất ra mảnh gấm thêu mẫu đơn đỏ kia thỉnh lão thái thái xem xét, cuối cùng từ miệng lão thái thái biết được xuất xứ của tấm lụa hồng và chỉ thêu của nó, đồng thời xác định người thêu hoa kỳ thật là một nữ nhân; Hơn nữa tấm lụa hồng này, vốn là dùng làm hài.
Mọi dấu hiệu rẻ lối vụ án đến một phương hướng mới, đó là Hồng Hài Tử. Xem ra thêu hoa đạo tặc này hẳn là nữ nhân mang hài đỏ, nàng cố ý dán thêm râu, vì che giấu tung tích. Tiết Băng quấn quít lấy Lục Tiểu Phụng, muốn tra án cùng hắn, mà lợi thế của nàng chính là, nàng biết bí mật của Hồng Hài Tử — bất quá nàng cũng không nói ra, mà càng trêu chọc Lục Tiểu Phụng, nhìn Lục Tiểu Phụng vò đầu bứt tai, nảy lên đạp xuống sốt ruột như thế, Tiết Băng đắc ý nở nụ cười.
Nói chung nam nhân bị ái tình thấm nhuần đều như vậy, Lục Tiểu Phụng vui vẻ để Tiết Băng đùa giỡn, mà tại Vạn Mai sơn trang xa xa, Cung Cửu cũng rất thích ý để Diệp Cô Thành đùa giỡn.
Lúc này Diệp Cô Thành đang cùng Tây Môn Xuy Tuyết luận kiếm phẩm trà trên ngọn núi phía sau Vạn Mai sơn trang, phong cảnh nơi này rộng lớn lại tuyệt đẹp, có thể quan sát Vạn Mai sơn trang, lại có mây trắng lượn lờ, cổ tùng cao ngất, hai kiếm khách bạch y ngồi đối diện, mặc dù bọn họ đều lặng im không nói gì, lại có một ý cảnh “Tri âm không nói tâm tương thông".
Khung cảnh này, quả thực đẹp như tranh vẽ.
Về phần Cung Cửu, hắn đang chạy lên chạy xuống châm trà cho hai đại kiếm khách đây này — vì sao phải chạy lên chạy xuống? Bởi vì cũng không biết là ai cố ý, lấy một ấm trà nhỏ xíu, trà bên trong chỉ cần rót cho Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết mỗi người một ly, liền hết sạch — vì thế Cung Cửu chỉ có thể chạy về Vạn Mai sơn trang thêm trà, nhưng chờ hắn trở về, hai đại gia này lại vừa vặn uống xong một tuần trà a……
Là thế này, lúc đầu Cung Cửu dán dính Diệp Cô Thành không tha, nhưng đợi đến khi hết trà, Diệp Cô Thành thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, Cung Cửu liền thí điên thí điên[3] chạy về thêm trà, kết quả cứ “Càng vô vọng" như vậy…. Sau khi Cung Cửu chạy mấy vòng, rốt cục tin tưởng có người đang đùa giỡn hắn: Nếu riêng Diệp Cô Thành đùa giỡn hắn thì thôi đi, hắn thích thú chịu đựng; Vấn đề hiện tại là Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đang cùng nhau đùa giỡn hắn, nếu Cung Cửu có thể cảm thấy “Thích" mới kỳ quái aaa!
[3]Thí điên thí điên: là miêu cả trạng thái cảm thấy thỏa mãn, rất vui đặc biệt cao hứng khi làm một chuyện gì đó cho người khác. Kì thật từ này vốn dùng cho mấy đứa nhỏ, (khi miêu tả người lớn thì ý chỉ họ khá là nhí nhảnh, giống con nít đấy), từ “thí" là lấy từ “tiểu thí hài", mà từ điên thì dùng để miêu tả bước đi chập chửng tung tăng khả ái hoạt bát không có việc phiền lòng của trẻ nít.
Vì thế lần chạy xuống núi này, Cung Cửu thở phì phò thu thập hết một đống dụng cụ pha trà ngâm trà, chuẩn bị tinh thần hốt hết lên núi, kết quả còn chưa đi rời khỏi cửa sau sơn trang, Cung Cửu nghênh diện liền gặp gỡ Ngọc La Sát, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau, Ngọc La Sát bật cười ha ha.
Kỳ thật Diệp Cô Thành vẫn canh cánh trong lòng với câu nói tối qua của Ngọc La Sát: Ngọc La Sát lại nói y và Tây Môn Xuy Tuyết “Không xứng"? Hai người bọn họ vốn là trời sinh một đôi nha ! nếu không phải vì Cung Cửu tên biến thái kia xông ra…… Hừ ! càng khiến Diệp Cô Thành không thể nhẫn là, Ngọc La Sát cư nhiên còn nói cái gì mà “Con dâu", con dâu ngươi muội a! con rễ thì có nha!
Liền vì Diệp Cô Thành khó chịu Ngọc La Sát, nên mới đi chèn ép Cung Cửu, dù sao Cung Cửu cũng rất thích “Bị" chèn ép mà, Diệp Cô Thành không hề áp lực nghĩ. Về phần Tây Môn Xuy Tuyết, hắn cũng thập phần vui sướng phối hợp với tri kỷ của hắn, huống hồ kỳ thật hắn cũng tràn ngập ý đồ tìm tòi nghiên cứu với Cung Cửu: Người này thật sự rất đặc biệt, còn đặc biệt hơn cả Lục Tiểu Phụng.
Kế bên cửa sau Vạn Mai sơn trang, Cung Cửu trừng mắt nhìn Ngọc La Sát “Sung sướng khi người khác gặp họa", cắn răng nói:“Tây Môn lão cha, ngươi lão nhân gia cười vui sướng đến vậy, có phải gặp được chuyện vui gì chứ? Có phải là nhi tử muốn kết hôn với lão bà rồi hử?"
Ngọc La Sát hơi trầm mặt,“Hừ" một tiếng, nói:“Chuyện nhà ta không phiền Cửu công tử nhọc lòng, ngươi tự mà đi quản người hình như là tức phụ của mình quan trọng hơn a."
“Chậc chậc," Cung Cửu bán mị mắt, lắc đầu nói:“Tây Môn lão cha a, ngươi có điều không biết nha, tức phụ chỉ dùng để thương, cũng không phải dùng để quản, không phải cá sao biết cá vui chứ?" Nói xong hắn nhếch miệng, nói:“Bất quá đạo lý này nha, tin tưởng chờ ngươi uống chén trà con dâu sẽ biết ngay."
“Cáp," Ngọc La Sát cười lạnh nói:“Ly trà con dâu này không biết khi nào ta mới uống được, bất quá nếu Cửu công tử không lên núi ngâm trà, chỉ sợ con ta và tức phụ của ngươi chờ lâu đấy."
Sắc mặt Cung Cửu hơi trắng, ánh mắt thoáng lóe ra một lát, rốt cục vẫn bật cười, nói:“Cũng đúng, sao ta có thể để A Thành nhà ta không trà để uống chứ, tiện thể cũng chia sẻ cho A Tuyết nhà ngươi mấy chén, đó là bản công tử hào phóng." Dứt lời Cung Cửu liền mang theo một đống dụng cụ pha trà, ấm trà, ly trà chạy lên núi.
Ngọc La Sát xem xét bóng dáng Cung Cửu, con ngươi trầm trầm, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đợi khi Cung Cửu chạy đến giữa sườn núi, lại thấy Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đang đánh nhau trên đỉnh! Kiếm khí gào thét, bóng trắng phiên phi, phong vân biến sắc…… Cung Cửu nhìn thấy, sắc mặt chợt thay đổi, bỏ xuống đống bình trà phóng lên núi ngay — hắn vốn không nên để Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết cùng “Một chỗ" a!
Nhưng Cung Cửu hiển nhiên đã đến muộn, khoảng cách quá xa, thân ảnh hai bạch y kiếm khách mơ hồ vô cùng, nhưng theo kiếm thế và kiếm chiêu kia Cung Cửu có thể phán đoán ra hướng đi của trận so tài này — kiếm của Diệp Cô Thành sẽ đâm vào tim Tây Môn Xuy Tuyết trước, nhưng trước khi Tây Môn Xuy Tuyết chết, sẽ lấy mũi kiếm đâm vào cổ họng Diệp Cô Thành!
Tâm Cung Cửu trầm xuống, hắn giống như một trận gió cả thổi lên đỉnh núi, ngừng lại, tâm phảng phất như đang nổi trống: Trận so đấu này đã chấm dứt.
Nhưng Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đều hảo hảo mà đứng, chuyện gì cũng không xảy ra. Cung Cửu lấy lại bình tĩnh, thấy được hai đoạn nhánh cây cơ hồ đã nát vụn, nhất thời liền hiểu được .
Nguyên lai Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết tuy là so kiếm, nhưng họ dùng không phải kiếm, mà là nhánh cây dẽo dai trên núi. Như vậy chỉ cần bọn họ thu hồi nội kình ngay trong thời điểm cuối cùng, nhánh cây kia sẽ bị kiếm khí quanh thân hai người bọn họ cắt nát, quyết định không đả thương người.
Sắc mặt Cung Cửu lúc xanh lúc trắng, đứng tại chỗ sinh khó chịu, vẫn không nhúc nhích — hảo nha, hai người cùng nhau đùa giỡn hắn rất thú vị phải không, hử? !
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Diệp Cô Thành, gật đầu nói:“Ta còn thua nửa chiêu. Có trận chiến này, không uổng cuộc đời."
Trên mặt Diệp Cô Thành hiện ra nụ cười cực nhạt, y nói:“Có tri kỷ này, ta cũng không tiếc, cuộc chiến này rất tốt, giữa ngươi ta hai người vốn không cần quyết chiến sinh tử." Kỳ thật y lo là Tây Môn Xuy Tuyết nhất định phải quyết trận tử chiến với y, cho nên mới lấy nhánh cây thay kiếm, chấm dứt nhân quả vào hôm nay — Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết nhất định phải đấu một trận, điều này phảng phất là số mệnh, tiêu cực trốn tránh là vô dụng. Hơn nữa trải qua trận này, Tây Môn Xuy Tuyết cũng có đột phá cơ bản: Nhưng lúc này Tây Môn Xuy Tuyết chưa nhập tình, cũng không phá tình, càng chưa biến thành Kiếm Thần “không phải người" kia — kiếm đạo của hắn tựa hồ có biến, tương lai sẽ ra sao, thật sự khó có thể đoán trước.
Nhưng kỳ thật Tây Môn Xuy Tuyết cũng không đồng ý ý kiến của Diệp Cô Thành, hắn trầm mặc một lát, nói:“Triều Văn nói, tịch tử khả hĩ." Đây là ý kiến hắn thủy chung kiên trì.
Diệp Cô Thành nói:“Đạo của ngươi là thành, nhưng ta không phải. Đối với ta mà nói, nếu bản thân chết, đạo còn là gì?" Kiếm Thần a Kiếm Thần, đừng luôn nghĩ “nhất tử nhất sinh" với ta hoài như thế nha…… Như vậy không tốt đâu, mau mau buông loại ý niệm “Lãng phí" này đi !
Tây Môn Xuy Tuyết nhắm mắt trầm tư, thật lâu sau, rốt cục mở mắt, gật đầu nói:“Liền theo lời ngươi nói, sau này chúng ta có luận kiếm, không cần phải quyết sinh tử." Nói xong hắn lại khẽ cười, nói:“Tri kỷ khó cầu."
Diệp Cô Thành suýt nữa bị “Nụ cười của Kiếm Thần" đâm mù mắt: Tây Môn Xuy Tuyết cười rộ lên…… thiệt là có thể làm cơ hữu được nè! Diệp Cô Thành thành viên hiệp hội bề ngoài lại đáng xấu hổ mà “lay động" , liền vào lúc này, Cung Cửu rốt cục chịu không nổi buồn bực bị bỏ qua nữa, tiến lên, vươn tay khoát lên lưng Diệp Cô Thành, bĩu môi nói:“Tốt lắm tốt lắm, so kiếm cũng so rồi, xuống núi ăn cơm đi, đừng tri kỷ tới tri kỷ lui hoài, bản công tử nghe thấy mà buồn nôn." Nói xong hắn nhìn về phía Diệp Cô Thành, ủy khuất nói:“A Thành, ngươi luôn bất công như vậy, có biết A Cửu sẽ thương tâm lắm hay không?"
Cung Cửu biết Diệp Cô Thành hơi tức giận, nhưng tâm tình Cung Cửu lại rất tốt, phi thường tốt — không đề cập tới đêm hôm nay quan hệ giữa hắn và Diệp Cô Thành có tiến triển lớn, lời nói vừa rồi của Ngọc La Sát đã khẳng định quan hệ của hắn và Diệp Cô Thành, nhưng lại phủ nhận “khả năng quan hệ song phương có xu hướng phát triển" của Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết, đây quả thực làm tâm tình Cung Cửu khoan khoái cực kì, ngay cả ánh mắt nhìn về phía Ngọc La Sát cũng thân mật hơn rất nhiều.
Hơn nữa bọn họ hiện tại đi “Quyết một trận tử chiến" với Ngọc La Sát trên cơ bản cũng chẳng còn ý nghĩa gì, vì thế Cung Cửu cười hì hì đi lên hai bước, vô cùng tự nhiên ôm cánh tay Diệp Cô Thành, nói:“Tây Môn lão cha a, con cháu đều có phúc của con cháu, nhi tử ngươi đã lớn như vậy, ngươi còn quản hắn làm gì? Rõ ràng hoan hoan hỉ hỉ uống một chén trà con dâu không phải là giai đại hoan hỉ sao." Nói xong Cung Cửu trợn mắt nhìn Tôn Tú Thanh. Tôn Tú Thanh hưng phấn mà nhìn Cung Cửu và Diệp Cô Thành “Thập phần thân mật", không tiếng động làm khẩu hình “Hảo nha, chúc mừng ngươi" với Cung Cửu, Cung Cửu mỉm cười đáp lại, cũng đáp trả một động tác cổ vũ, lúc này mới thân mật mà ái muội “khoát tay " Diệp Cô Thành đi qua rồi về phòng.
“……" Tây Môn Xuy Tuyết yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng dần dần đi xa của Diệp Cô Thành, ánh mắt mờ mịt mà xa xăm, không biết suy nghĩ cái gì.
Tôn Tú Thanh chỉ đơn thuần đang vui vẻ cho “Khuê mật" Cửu công tử đã được “đền bù theo mong muốn" của nàng thôi, không biết rằng hành động “Mắt đi mày lại",“Ám thông tin tức" này giữa nàng và Cung Cửu đã phạm vào điều tối kiêng kị của Ngọc La Sát, cho nên vị Tây Môn lão cha vừa hòa hoãn thái độ lại cường ngạnh lên, kiên quyết phản đối Tôn Tú Thanh làm con dâu của gã.
Đêm dài đằng đẵng, lôi đài của Ngọc La Sát và Tôn Tú Thanh chỉ sợ còn đang đánh; Mà lúc này đây, trước cửa phòng Diệp Cô Thành cũng đang tiến hành một lôi đài nho nhỏ– Cung Cửu đang “dựa vào" cửa Diệp Cô Thành, chết sống cũng không đi, còn “Mặt dày mày dạn" muốn chen vào cửa; Mà Diệp Cô Thành lại mặt mày buốt giá, ngang kiếm đóng cửa, kiên quyết không để biến thái nào đó đã “lộ nguyên hình" bước vào cửa phòng nửa bước.
Chỉ thấy biểu tình trên mặt Cung Cửu hảo giống một con mèo đang trộm cá, hắn kéo dài ngữ điệu, trăm chuyển ngàn hồi nói:“A Thành A Thành, đêm dài đằng đẵng không thể ngon giấc…… Không bằng chúng ta làm chút chuyện càng thú vị đi nha……"
Diệp Cô Thành suýt cho Cung Cửu một nụ cười gằn: Làm…… Làm ngươi muội thì có a ! vừa rồi y chỉ coi như “Miễn cưỡng" chấp nhận thân phận “trên bằng hữu chút xíu, cơ hữu còn chưa đầy" của Cung Cửu mà thôi, hiện tại rõ ràng còn trong thời kì khảo sát, tên Cung Cửu này cư nhiên liền đánh rắn bò lên gậy, lập tức liền cầu hoan rồi — có cần cởi mở thế không, có cần nhộn nhạo thế không hử!
Chuyện đè ngược biến thái vân vân đối với Diệp Cô Thành mà nói tạm thời còn có chút áp lực, hơn nữa đè xong không chừng còn xuất hiện càng nhiều phiền toái không thể tưởng tượng nổi nữa a — hơn nữa, kỳ thật Diệp Cô Thành dù sao cũng là một người khá truyền thống, y tôn trọng “Nước chảy thành sông" “Tình, dục giao hòa" …… Vì thế Diệp Cô Thành không chút do dự ngăn Cung Cửu ngoài cửa, vô luận Cung Cửu nói cái gì, y nửa điểm cũng không dao động.
Cửu công tử “dục cầu không được" sau khi đem hết đủ loại thủ đoạn không hạn cuối không tiết tháo như “Nhõng nhẽo đòi quà",“Lăn lộn ăn vạ",“Yếu thế giả đáng thương" Linh tinh lang tang đều xài một lần, vẫn là “thất bại bỏ về", trong lòng rất là mất mát…… Nếu đổi là trước đây, Cửu công tử đã sớm phất tay vẫy một đám hoa dại cỏ dại đến “xả" chút rồi, thế nhưng lúc này tuy Cung Cửu tâm ngứa, nhưng đã có Diệp Cô Thành rồi, gần đây hắn đã mất hết hứng thú với “Dong chi tục phấn", thứ hai càng sợ Diệp Cô Thành mà biết sẽ giận hắn mất…… Đành phải xám xịt trở về phòng, tắm rửa rồi ngủ.
Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu gục đầu, vẻ mặt ủy khuất đi xa, không khỏi tức cười: Cung Cửu biến thái này chẳng lẽ trời sinh chính là tìm việc vui cho y sao? Xem biểu tình sinh động, ngữ khí nhộn nhạo kia…… Thật sự khiến Diệp Cô Thành cũng có chút tâm ngứa a …… Không nên không nên, tùy tiện như vậy là không tốt, tùy tiện với biến thái thì càng không tốt nha — Diệp Cô Thành vừa yên lặng thực hiện giáo dục tâm lí, vừa bình tĩnh tắm rửa ngủ.
Một đêm tốt đẹp liền trôi qua như vậy, thế nhưng không thành vấn đề, ngày mới có lẽ càng tuyệt diệu hơn mà.
Lục Tiểu Phụng đã đến Thần Châm sơn trang, hắn gặp được Tiết Băng xinh đẹp khả ái trong sơn hoa rực rỡ, không khỏi tâm sinh lung lạc. Hai người trải qua một phen “Liếc mắt đưa tình",“Tình chàng ý thiếp" xong, cùng đi gặp Tiết lão thái thái, Lục Tiểu Phụng xuất ra mảnh gấm thêu mẫu đơn đỏ kia thỉnh lão thái thái xem xét, cuối cùng từ miệng lão thái thái biết được xuất xứ của tấm lụa hồng và chỉ thêu của nó, đồng thời xác định người thêu hoa kỳ thật là một nữ nhân; Hơn nữa tấm lụa hồng này, vốn là dùng làm hài.
Mọi dấu hiệu rẻ lối vụ án đến một phương hướng mới, đó là Hồng Hài Tử. Xem ra thêu hoa đạo tặc này hẳn là nữ nhân mang hài đỏ, nàng cố ý dán thêm râu, vì che giấu tung tích. Tiết Băng quấn quít lấy Lục Tiểu Phụng, muốn tra án cùng hắn, mà lợi thế của nàng chính là, nàng biết bí mật của Hồng Hài Tử — bất quá nàng cũng không nói ra, mà càng trêu chọc Lục Tiểu Phụng, nhìn Lục Tiểu Phụng vò đầu bứt tai, nảy lên đạp xuống sốt ruột như thế, Tiết Băng đắc ý nở nụ cười.
Nói chung nam nhân bị ái tình thấm nhuần đều như vậy, Lục Tiểu Phụng vui vẻ để Tiết Băng đùa giỡn, mà tại Vạn Mai sơn trang xa xa, Cung Cửu cũng rất thích ý để Diệp Cô Thành đùa giỡn.
Lúc này Diệp Cô Thành đang cùng Tây Môn Xuy Tuyết luận kiếm phẩm trà trên ngọn núi phía sau Vạn Mai sơn trang, phong cảnh nơi này rộng lớn lại tuyệt đẹp, có thể quan sát Vạn Mai sơn trang, lại có mây trắng lượn lờ, cổ tùng cao ngất, hai kiếm khách bạch y ngồi đối diện, mặc dù bọn họ đều lặng im không nói gì, lại có một ý cảnh “Tri âm không nói tâm tương thông".
Khung cảnh này, quả thực đẹp như tranh vẽ.
Về phần Cung Cửu, hắn đang chạy lên chạy xuống châm trà cho hai đại kiếm khách đây này — vì sao phải chạy lên chạy xuống? Bởi vì cũng không biết là ai cố ý, lấy một ấm trà nhỏ xíu, trà bên trong chỉ cần rót cho Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết mỗi người một ly, liền hết sạch — vì thế Cung Cửu chỉ có thể chạy về Vạn Mai sơn trang thêm trà, nhưng chờ hắn trở về, hai đại gia này lại vừa vặn uống xong một tuần trà a……
Là thế này, lúc đầu Cung Cửu dán dính Diệp Cô Thành không tha, nhưng đợi đến khi hết trà, Diệp Cô Thành thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, Cung Cửu liền thí điên thí điên[3] chạy về thêm trà, kết quả cứ “Càng vô vọng" như vậy…. Sau khi Cung Cửu chạy mấy vòng, rốt cục tin tưởng có người đang đùa giỡn hắn: Nếu riêng Diệp Cô Thành đùa giỡn hắn thì thôi đi, hắn thích thú chịu đựng; Vấn đề hiện tại là Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đang cùng nhau đùa giỡn hắn, nếu Cung Cửu có thể cảm thấy “Thích" mới kỳ quái aaa!
[3]Thí điên thí điên: là miêu cả trạng thái cảm thấy thỏa mãn, rất vui đặc biệt cao hứng khi làm một chuyện gì đó cho người khác. Kì thật từ này vốn dùng cho mấy đứa nhỏ, (khi miêu tả người lớn thì ý chỉ họ khá là nhí nhảnh, giống con nít đấy), từ “thí" là lấy từ “tiểu thí hài", mà từ điên thì dùng để miêu tả bước đi chập chửng tung tăng khả ái hoạt bát không có việc phiền lòng của trẻ nít.
Vì thế lần chạy xuống núi này, Cung Cửu thở phì phò thu thập hết một đống dụng cụ pha trà ngâm trà, chuẩn bị tinh thần hốt hết lên núi, kết quả còn chưa đi rời khỏi cửa sau sơn trang, Cung Cửu nghênh diện liền gặp gỡ Ngọc La Sát, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau, Ngọc La Sát bật cười ha ha.
Kỳ thật Diệp Cô Thành vẫn canh cánh trong lòng với câu nói tối qua của Ngọc La Sát: Ngọc La Sát lại nói y và Tây Môn Xuy Tuyết “Không xứng"? Hai người bọn họ vốn là trời sinh một đôi nha ! nếu không phải vì Cung Cửu tên biến thái kia xông ra…… Hừ ! càng khiến Diệp Cô Thành không thể nhẫn là, Ngọc La Sát cư nhiên còn nói cái gì mà “Con dâu", con dâu ngươi muội a! con rễ thì có nha!
Liền vì Diệp Cô Thành khó chịu Ngọc La Sát, nên mới đi chèn ép Cung Cửu, dù sao Cung Cửu cũng rất thích “Bị" chèn ép mà, Diệp Cô Thành không hề áp lực nghĩ. Về phần Tây Môn Xuy Tuyết, hắn cũng thập phần vui sướng phối hợp với tri kỷ của hắn, huống hồ kỳ thật hắn cũng tràn ngập ý đồ tìm tòi nghiên cứu với Cung Cửu: Người này thật sự rất đặc biệt, còn đặc biệt hơn cả Lục Tiểu Phụng.
Kế bên cửa sau Vạn Mai sơn trang, Cung Cửu trừng mắt nhìn Ngọc La Sát “Sung sướng khi người khác gặp họa", cắn răng nói:“Tây Môn lão cha, ngươi lão nhân gia cười vui sướng đến vậy, có phải gặp được chuyện vui gì chứ? Có phải là nhi tử muốn kết hôn với lão bà rồi hử?"
Ngọc La Sát hơi trầm mặt,“Hừ" một tiếng, nói:“Chuyện nhà ta không phiền Cửu công tử nhọc lòng, ngươi tự mà đi quản người hình như là tức phụ của mình quan trọng hơn a."
“Chậc chậc," Cung Cửu bán mị mắt, lắc đầu nói:“Tây Môn lão cha a, ngươi có điều không biết nha, tức phụ chỉ dùng để thương, cũng không phải dùng để quản, không phải cá sao biết cá vui chứ?" Nói xong hắn nhếch miệng, nói:“Bất quá đạo lý này nha, tin tưởng chờ ngươi uống chén trà con dâu sẽ biết ngay."
“Cáp," Ngọc La Sát cười lạnh nói:“Ly trà con dâu này không biết khi nào ta mới uống được, bất quá nếu Cửu công tử không lên núi ngâm trà, chỉ sợ con ta và tức phụ của ngươi chờ lâu đấy."
Sắc mặt Cung Cửu hơi trắng, ánh mắt thoáng lóe ra một lát, rốt cục vẫn bật cười, nói:“Cũng đúng, sao ta có thể để A Thành nhà ta không trà để uống chứ, tiện thể cũng chia sẻ cho A Tuyết nhà ngươi mấy chén, đó là bản công tử hào phóng." Dứt lời Cung Cửu liền mang theo một đống dụng cụ pha trà, ấm trà, ly trà chạy lên núi.
Ngọc La Sát xem xét bóng dáng Cung Cửu, con ngươi trầm trầm, trong lòng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Đợi khi Cung Cửu chạy đến giữa sườn núi, lại thấy Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đang đánh nhau trên đỉnh! Kiếm khí gào thét, bóng trắng phiên phi, phong vân biến sắc…… Cung Cửu nhìn thấy, sắc mặt chợt thay đổi, bỏ xuống đống bình trà phóng lên núi ngay — hắn vốn không nên để Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết cùng “Một chỗ" a!
Nhưng Cung Cửu hiển nhiên đã đến muộn, khoảng cách quá xa, thân ảnh hai bạch y kiếm khách mơ hồ vô cùng, nhưng theo kiếm thế và kiếm chiêu kia Cung Cửu có thể phán đoán ra hướng đi của trận so tài này — kiếm của Diệp Cô Thành sẽ đâm vào tim Tây Môn Xuy Tuyết trước, nhưng trước khi Tây Môn Xuy Tuyết chết, sẽ lấy mũi kiếm đâm vào cổ họng Diệp Cô Thành!
Tâm Cung Cửu trầm xuống, hắn giống như một trận gió cả thổi lên đỉnh núi, ngừng lại, tâm phảng phất như đang nổi trống: Trận so đấu này đã chấm dứt.
Nhưng Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đều hảo hảo mà đứng, chuyện gì cũng không xảy ra. Cung Cửu lấy lại bình tĩnh, thấy được hai đoạn nhánh cây cơ hồ đã nát vụn, nhất thời liền hiểu được .
Nguyên lai Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết tuy là so kiếm, nhưng họ dùng không phải kiếm, mà là nhánh cây dẽo dai trên núi. Như vậy chỉ cần bọn họ thu hồi nội kình ngay trong thời điểm cuối cùng, nhánh cây kia sẽ bị kiếm khí quanh thân hai người bọn họ cắt nát, quyết định không đả thương người.
Sắc mặt Cung Cửu lúc xanh lúc trắng, đứng tại chỗ sinh khó chịu, vẫn không nhúc nhích — hảo nha, hai người cùng nhau đùa giỡn hắn rất thú vị phải không, hử? !
Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Diệp Cô Thành, gật đầu nói:“Ta còn thua nửa chiêu. Có trận chiến này, không uổng cuộc đời."
Trên mặt Diệp Cô Thành hiện ra nụ cười cực nhạt, y nói:“Có tri kỷ này, ta cũng không tiếc, cuộc chiến này rất tốt, giữa ngươi ta hai người vốn không cần quyết chiến sinh tử." Kỳ thật y lo là Tây Môn Xuy Tuyết nhất định phải quyết trận tử chiến với y, cho nên mới lấy nhánh cây thay kiếm, chấm dứt nhân quả vào hôm nay — Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết nhất định phải đấu một trận, điều này phảng phất là số mệnh, tiêu cực trốn tránh là vô dụng. Hơn nữa trải qua trận này, Tây Môn Xuy Tuyết cũng có đột phá cơ bản: Nhưng lúc này Tây Môn Xuy Tuyết chưa nhập tình, cũng không phá tình, càng chưa biến thành Kiếm Thần “không phải người" kia — kiếm đạo của hắn tựa hồ có biến, tương lai sẽ ra sao, thật sự khó có thể đoán trước.
Nhưng kỳ thật Tây Môn Xuy Tuyết cũng không đồng ý ý kiến của Diệp Cô Thành, hắn trầm mặc một lát, nói:“Triều Văn nói, tịch tử khả hĩ." Đây là ý kiến hắn thủy chung kiên trì.
Diệp Cô Thành nói:“Đạo của ngươi là thành, nhưng ta không phải. Đối với ta mà nói, nếu bản thân chết, đạo còn là gì?" Kiếm Thần a Kiếm Thần, đừng luôn nghĩ “nhất tử nhất sinh" với ta hoài như thế nha…… Như vậy không tốt đâu, mau mau buông loại ý niệm “Lãng phí" này đi !
Tây Môn Xuy Tuyết nhắm mắt trầm tư, thật lâu sau, rốt cục mở mắt, gật đầu nói:“Liền theo lời ngươi nói, sau này chúng ta có luận kiếm, không cần phải quyết sinh tử." Nói xong hắn lại khẽ cười, nói:“Tri kỷ khó cầu."
Diệp Cô Thành suýt nữa bị “Nụ cười của Kiếm Thần" đâm mù mắt: Tây Môn Xuy Tuyết cười rộ lên…… thiệt là có thể làm cơ hữu được nè! Diệp Cô Thành thành viên hiệp hội bề ngoài lại đáng xấu hổ mà “lay động" , liền vào lúc này, Cung Cửu rốt cục chịu không nổi buồn bực bị bỏ qua nữa, tiến lên, vươn tay khoát lên lưng Diệp Cô Thành, bĩu môi nói:“Tốt lắm tốt lắm, so kiếm cũng so rồi, xuống núi ăn cơm đi, đừng tri kỷ tới tri kỷ lui hoài, bản công tử nghe thấy mà buồn nôn." Nói xong hắn nhìn về phía Diệp Cô Thành, ủy khuất nói:“A Thành, ngươi luôn bất công như vậy, có biết A Cửu sẽ thương tâm lắm hay không?"
Tác giả :
Tư Hương Minh Nguyệt