Lục Tiên
Quyển 2 - Chương 26: Rừng tùng
Bên trong Vân Tiêu điện rất an tĩnh, Hỏa Diệp Tổ Sư nhắm mắt không nói, Hoài Viễn Chân Nhân lại khẽ thở dài, như đang cảm thán, làm Thẩm Thạch không biết nên làm gì cho phải.
Một lát sau, Hoài Viễn Chân Nhân phục hồi tinh thần, lại hỏi kỹ Thẩm Thạch một phen, cả việc làm thế nào hắn thoát được trở về Quy Nguyên giới, Thẩm Thạch đều trả lời từng cái một. Nghe đến đoạn pháp trận truyền tống nhỏ bé bên trong Yêu giới, sắc mặt Hoài Viễn Chân Nhân và Hỏa Diệp Tổ Sư đều trở nên nghiêm túc, nhưng sau đó khi Thẩm Thạch khẳng định pháp trận kia sau khi phát động đã bị nát bấy, sắc mặt hai người mới nhẹ đi.
Nhưng vẫn còn có một nghi vấn trong này, Hoài Viễn Chân Nhân nhìn Hỏa Diệp Tổ Sư, cau mày: "Chẳng lẽ có loại pháp trận chỉ có thể sử dụng một lần? Vì sao một khi sử dụng xong lại bị hư luôn?"
Hỏa Diệp Tổ Sư suy tư, rõ ràng Kim Thai Thạch và pháp trận Truyền Tống thần bí kia là truyền lại từ thời Thượng, dù ông có là một trong những nhân vật đỉnh phong hiện giờ của Tu Chân Giới Nhân tộc, nhưng ông cũng không hoàn toàn hiểu hết được.
Hoài Viễn Chân Nhân trầm tư một lúc, quay sang nhìn Thẩm Thạch: "Nhưng nếu như pháp trận của Yêu giới đã bị hư, ít nhất tạm thời có lẽ không lo, nhưng những gì ba năm nay ngươi trải qua ở Yêu giới, thực sự quá quỷ dị, nếu lộ ra ngoài sẽ mang lại rất nhiều phiền toái, cần phải được bàn bạc kỹ hơn. Còn một năm nữa chính là đại hội Tứ Chính danh môn mười năm một lần, tới lúc đó ta và ba đại Chưởng môn sẽ bàn bạc việc này, nhưng trước lúc đó, việc này không thể tiết lộ ra ngoài, ngươi rõ chưa?"
Thẩm Thạch gật đầu: "Đệ tử hiểu rõ." Nhưng hắn lại tần ngần, "Nhưng nếu có ai hỏi đệ tử làm gì ba năm qua, đệ tử phải trả lời như thế nào?"
Hoài Viễn Chân Nhân nghĩ nghĩ: "Để ta sai Thiết Kiếm thu xếp cho ngươi, phải nói thế nào, hắn sẽ cho ngươi biết."
Thẩm Thạch gật đầu, Hoài Viễn Chân Nhân lại nói: "Ngươi đi xuống trước đi, đi ra ngoài gọi Thiết Kiếm vào đây."
Thẩm Thạch cung kính dập đầu chào hai người, rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc cánh cửa gỗ nặng khép lại, Hỏa Diệp Tổ Sư mới mở mắt, lên tiếng:
"Ngươi cảm thấy hắn nói đều là thật?"
Hoài Viễn Chân Nhân trầm ngâm, ánh mắt lấp lóe: "Hắn rõ ràng còn có cái chưa nói hết, nhưng theo tình tiết thì có lẽ không phải giả."
Không biết vì sao, tuy Hỏa Diệp Tổ Sư có đạo hạnh lẫn bối phận cao hơn Hoài Viễn Chân Nhân một bậc, nhưng lại rất luôn tín nhiệm Chưởng giáo sư điệt của mình, ông gật đầu, không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài một tiếng, Lăng Tiêu Tông có vô số môn nhân đệ tử, nhưng chỉ có Hoài Viễn Chân Nhân mới nhìn thấy được lão tổ tông được mọi người kính ngưỡng như thiên thần này lại có bộ dáng cảm hoài như vậy.
"Không thể tin được khi còn sống, lão phu lại có cơ hội nghe được tin tức của Yêu giới bên kia."
Sắc mặt Hoài Viễn Chân Nhân nghiêm túc: "Yêu tộc cường hãn, chính là đệ nhất đại địch của Nhân tộc ta, chỉ vì bị Âm Sát Hải ngăn chặn vạn năm, thời gian quá dài, nên hôm nay mới dần dần bị quên lãng. Việc này không phải chuyện đùa, có lẽ không nên chờ tới năm sau, bây giờ ta nên phát ngay thiệp mời tam đại danh môn tới, có được không?"
Hỏa Diệp Tổ Sư cười xùy một tiếng, nhìn khá trào phúng, nhưng đương nhiên không phải nhằm vào Chưởng giáo sư điệt, thản nhiên đáp: "Ngươi nghĩ, Trấn Long Điện và Thiên Kiếm Cung thì không sao, nhưng Nguyên Thủy Môn đó thì sẽ thế nào, ngươi có nghĩ tới chưa?"
Hoài Viễn Chân Nhân im lặng, cười khổ một tiếng, lắc đầu không nói.
※※※
Đẩy cửa đi ra, ánh sáng mặt trời sáng ngời chiếu lên người, làm Thẩm Thạch phải hơi nheo mắt lại, thấy Đỗ Thiết Kiếm đang lười biếng ngồi trên thềm đá, trên mặt đất bên cạnh là thanh Cự Kiếm màu đen, ngoài y, chung quanh đều yên tĩnh, hình như xung quanh Vân Tiêu điện thường ngày chẳng có mấy ai tới, cả buổi tối cũng vậy.
Đỗ Thiết Kiếm cảm nhận được động tĩnh sau lưng, quay người lại, thấy Thẩm Thạch đi tới ngồi xuống cạnh mình thì cười: "Thế nào?"
Thẩm Thạch nghĩ nghĩ: "Coi như cũng được." Rồi nói thêm, "Chưởng giáo chân nhân bảo ngươi đi vào một chuyến."
Đỗ Thiết Kiếm "A" một tiếng, đứng dậy, xách Thiết Kiếm, đi về phía Vân Tiêu điện, đi được hai bước, y như nhớ ra cái gì đó, quay người chỉ về phía rừng tùng u tĩnh bên kia thềm đá: "Con Tiểu Trư của ngươi mới vừa rồi còn ở chỗ này, nhưng bây giờ đã chạy vào trong đó chơi, ta gọi nó về không được."
Thẩm Thạch cười ha ha: "Tên nhóc đó là như vậy đấy, mặc kệ nó."
Đỗ Thiết Kiếm gật đầu: "Ngươi ở chỗ này chờ ta."
Thẩm Thạch gật đầu, nhìn Đỗ Thiết Kiếm đi vào trong đại điện.
Rừng cây ở gần đại điện lúc nào cũng yên tĩnh, bồng bềnh xuất thế, không dính khói lửa nhân gian. Thẩm Thạch nhìn vào, trong bóng cây trùng trùng điệp điệp không hề nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hắc Trư, không biết đã chạy tới nơi nào.
Cùng lúc đó, sâu trong rừng cây, những thân tùng lặng lẽ đứng thẳng tắp, xanh tươi mạnh mẽ, có những cây thông già to đến mức mấy người mới ôm hết, không biết đã sống bao nhiêu năm. Nhưng có một điểm lạ, là tuy những cây đại thụ phát triển rất tốt, nhưng lại không hề xuất hiện bụi cỏ hay lùm gai, nhiều nhất chỉ có một chút rêu xanh hay cỏ nhỏ mọc ở những chỗ trống hoặc giữa những chiếc rễ cây, làm cho cánh rừng nhìn rất trống trải và sáng sủa.
Giữa những cây đại thụ luôn có một khoảng cách, hoặc xa hoặc gần không giống nhau, nhưng đủ để đi lại, trong rừng rất yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng từ sâu bên trong vọng ra mấy tiếng chim hót.
Giữa những thân cây to lớn không biết đã sống mấy trăm mấy nghìn năm,đột nhiên xuất hiện một con vật màu đen vô cùng nhỏ bé, đột ngột hiện ra giữa rừng cây, chạy loạn lung tung, nghe nghe cây này, ngửi ngửi cây kia, đầy vẻ hưng phấn và tò mò với nơi lạ lẫm mà sáng sủa này.
Tiểu Hắc Trư thỉnh thoảng kêu hừ hừ, trong miệng không ngừng nhai cắn một cây Linh thảo không biết tìm được từ chỗ nào. Kim Hồng Sơn chính là một trong những Động Thiên Phúc Địa, Linh sơn Tiên cảnh, Linh khí dồi dào hiếm hoi trong thiên hạ, tuy bên trong Lăng Tiêu Tông có dược viên chuyên dụng nuôi trồng các loại Linh thảo Linh dược, nhưng trong một khu rừng ít người lui tới sinh ra một ít linh thảo cũng không có gì kỳ quái, vì bình thường chẳng có ai tới chỗ thanh tu của Chưởng giáo chân nhân tìm Linh thảo bao giờ.
Tiểu Hắc Trư đi tới đi lui, cảm thấy khu rừng này thực là thanh khiết tươi mát, làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái, tuy không biết vì sao lại có cảm giác như vậy, nhưng Tiểu Hắc Trư rất thích, chạy qua chạy lại một hồi thì thấy buồn ngủ, ngáp một cái.
Ngay lúc nó đang ngó trái ngó phải tìm một chỗ đẹp để ngủ một giấc, đầu của nó đột ngột nhìn thẳng vào một hướng, nơi đó những cây đại thụ mọc rất dày đặc, ánh sáng cũng yếu hơn bên ngoài, nhưng ngoài điều đó ra, thì không có gì đặc biệt.
Nhưng Tiểu Hắc Trư giống như đã cảm giác được cái gì, nó do dự, cảm giác buồn ngủ mới sinh ra đã không cánh mà bay.
Trong rừng tùng hoàn toàn yên tĩnh, mọi thứ đều cực kỳ im lặng, ngay cả tiếng chim hót cũng không hề nghe thấy.
Tiểu Hắc Trư nhìn chằm chằm vào hướng rừng kia, đứng sững không nhúc nhích, hai cái tai trên đầu dựng thẳng, dần dần có cảm giác sợ hãi, khóe mắt cảnh giác liếc quanh.
Sau một lúc lâu, Tiểu Hắc Trư lén lút lùi về sau một bước.
Trong rừng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Tiểu Hắc Trư đột ngột quay người, quay đầu bỏ chạy, bốn vó tung bay, chạy nhanh như mũi tên rời cung, phóng thẳng về hướng ra khỏi rừng.
Trong nháy mắt, thân ảnh nho nhỏ đã chạy rất xa, biến mất khỏi rừng tùng, mà trong chỗ rừng sâu kia vẫn im ắng như cũ, chỉ có cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động những chiếc lá cây.
Loáng thoáng hình như có một tiếng thở nhẹ, xa xôi và rất khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy được vang lên rồi chìm vào trong rừng cây muôn đời yên tĩnh.
※※※
Một bóng đen "Xoát" một tiếng từ trong rừng tùng chui ra, làm Thẩm Thạch hoảng sợ, nhưng lập tức nhận ra là Tiểu Hắc Trư chạy thẳng một lèo tới thềm đá, nằm xuống ngay bên cạnh Thẩm Thạch, cúi đầu, có vẻ mệt mỏi.
Thẩm Thạch nhìn nó, cảm thấy nó có vẻ kỳ quái, thì sờ đầu nó: "Sao vậy?"
Tiểu Hắc Trư kêu hừ một tiếng, cọ đầu vào bàn tay hắn, Thẩm Thạch nhíu mày, vừa định hỏi thêm, cánh cửa Vân Tiêu điện sau lưng mở ra, Thẩm Thạch vội đứng dậy, Đỗ Thiết Kiếm từ trong đi ra.
Thẩm Thạch nghênh đón, Đỗ Thiết Kiếm nhìn hắn: "Đã đợi lâu, Thẩm sư đệ."
Thẩm Thạch lắc đầu: "Đỗ sư huynh, Chưởng giáo chân nhân còn phân phó gì không?"
Đỗ Thiết Kiếm cười vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi lại là đệ tử Lăng Tiêu Tông ta."
Thẩm Thạch thở phào, đến lúc này hắn mới thấy thực sự yên tâm, Đỗ Thiết Kiếm dẫn hắn ra ngoài, vừa đi vừa giải thích:
"Sau này ngươi sẽ tu hành ngay ở trên Kim Hồng Sơn, huynh đệ, trăm ngàn năm qua, chưa đến Ngưng Nguyên cảnh mà được lên Kim Hồng Sơn trở thành đệ tử thân truyền, ngươi chính là người thứ nhất. Nhưng mặc kệ như thế nào, việc ngươi cần làm ngay hiện giờ là nhanh chóng đột phá cảnh giới, trở thành Ngưng Nguyên cảnh, hiểu không?"
Thẩm Thạch gật đầu, kinh nghiệm lâu nay đã giúp hắn hiểu, nếu không phải là tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh thì cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến, không hề có địa vị.
Đỗ Thiết Kiếm vừa đi, vừa nói không ngừng: "Ngoài ra, những chuyện ngươi trải qua ba năm nay sư phụ bảo ta không được hỏi, nhưng muốn ta nói cho ngươi biết, việc đó phải giữ bí mật, nếu có người hỏi, ngươi sẽ trả lời thế này, ba năm trước, lúc ngươi đang ở trên Yêu Đảo. . ."
Đỗ Thiết Kiếm hạ nhỏ giọng dặn dò, Thẩm Thạch lắng nghe, Tiểu Hắc Trư nhắm mắt theo sát hai người, đi được một quãng xa, nó mới quay đầu lại nhìn thoáng qua rừng tùng, người hơi ngừng lại, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp kỳ quái, giống như vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ, nhưng cuối cùng vẫn tăng tốc bước chân, đuổi kịp Thẩm Thạch, rời khỏi khu vực đại điện.
Một lát sau, Hoài Viễn Chân Nhân phục hồi tinh thần, lại hỏi kỹ Thẩm Thạch một phen, cả việc làm thế nào hắn thoát được trở về Quy Nguyên giới, Thẩm Thạch đều trả lời từng cái một. Nghe đến đoạn pháp trận truyền tống nhỏ bé bên trong Yêu giới, sắc mặt Hoài Viễn Chân Nhân và Hỏa Diệp Tổ Sư đều trở nên nghiêm túc, nhưng sau đó khi Thẩm Thạch khẳng định pháp trận kia sau khi phát động đã bị nát bấy, sắc mặt hai người mới nhẹ đi.
Nhưng vẫn còn có một nghi vấn trong này, Hoài Viễn Chân Nhân nhìn Hỏa Diệp Tổ Sư, cau mày: "Chẳng lẽ có loại pháp trận chỉ có thể sử dụng một lần? Vì sao một khi sử dụng xong lại bị hư luôn?"
Hỏa Diệp Tổ Sư suy tư, rõ ràng Kim Thai Thạch và pháp trận Truyền Tống thần bí kia là truyền lại từ thời Thượng, dù ông có là một trong những nhân vật đỉnh phong hiện giờ của Tu Chân Giới Nhân tộc, nhưng ông cũng không hoàn toàn hiểu hết được.
Hoài Viễn Chân Nhân trầm tư một lúc, quay sang nhìn Thẩm Thạch: "Nhưng nếu như pháp trận của Yêu giới đã bị hư, ít nhất tạm thời có lẽ không lo, nhưng những gì ba năm nay ngươi trải qua ở Yêu giới, thực sự quá quỷ dị, nếu lộ ra ngoài sẽ mang lại rất nhiều phiền toái, cần phải được bàn bạc kỹ hơn. Còn một năm nữa chính là đại hội Tứ Chính danh môn mười năm một lần, tới lúc đó ta và ba đại Chưởng môn sẽ bàn bạc việc này, nhưng trước lúc đó, việc này không thể tiết lộ ra ngoài, ngươi rõ chưa?"
Thẩm Thạch gật đầu: "Đệ tử hiểu rõ." Nhưng hắn lại tần ngần, "Nhưng nếu có ai hỏi đệ tử làm gì ba năm qua, đệ tử phải trả lời như thế nào?"
Hoài Viễn Chân Nhân nghĩ nghĩ: "Để ta sai Thiết Kiếm thu xếp cho ngươi, phải nói thế nào, hắn sẽ cho ngươi biết."
Thẩm Thạch gật đầu, Hoài Viễn Chân Nhân lại nói: "Ngươi đi xuống trước đi, đi ra ngoài gọi Thiết Kiếm vào đây."
Thẩm Thạch cung kính dập đầu chào hai người, rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc cánh cửa gỗ nặng khép lại, Hỏa Diệp Tổ Sư mới mở mắt, lên tiếng:
"Ngươi cảm thấy hắn nói đều là thật?"
Hoài Viễn Chân Nhân trầm ngâm, ánh mắt lấp lóe: "Hắn rõ ràng còn có cái chưa nói hết, nhưng theo tình tiết thì có lẽ không phải giả."
Không biết vì sao, tuy Hỏa Diệp Tổ Sư có đạo hạnh lẫn bối phận cao hơn Hoài Viễn Chân Nhân một bậc, nhưng lại rất luôn tín nhiệm Chưởng giáo sư điệt của mình, ông gật đầu, không nói gì thêm, chỉ khẽ thở dài một tiếng, Lăng Tiêu Tông có vô số môn nhân đệ tử, nhưng chỉ có Hoài Viễn Chân Nhân mới nhìn thấy được lão tổ tông được mọi người kính ngưỡng như thiên thần này lại có bộ dáng cảm hoài như vậy.
"Không thể tin được khi còn sống, lão phu lại có cơ hội nghe được tin tức của Yêu giới bên kia."
Sắc mặt Hoài Viễn Chân Nhân nghiêm túc: "Yêu tộc cường hãn, chính là đệ nhất đại địch của Nhân tộc ta, chỉ vì bị Âm Sát Hải ngăn chặn vạn năm, thời gian quá dài, nên hôm nay mới dần dần bị quên lãng. Việc này không phải chuyện đùa, có lẽ không nên chờ tới năm sau, bây giờ ta nên phát ngay thiệp mời tam đại danh môn tới, có được không?"
Hỏa Diệp Tổ Sư cười xùy một tiếng, nhìn khá trào phúng, nhưng đương nhiên không phải nhằm vào Chưởng giáo sư điệt, thản nhiên đáp: "Ngươi nghĩ, Trấn Long Điện và Thiên Kiếm Cung thì không sao, nhưng Nguyên Thủy Môn đó thì sẽ thế nào, ngươi có nghĩ tới chưa?"
Hoài Viễn Chân Nhân im lặng, cười khổ một tiếng, lắc đầu không nói.
※※※
Đẩy cửa đi ra, ánh sáng mặt trời sáng ngời chiếu lên người, làm Thẩm Thạch phải hơi nheo mắt lại, thấy Đỗ Thiết Kiếm đang lười biếng ngồi trên thềm đá, trên mặt đất bên cạnh là thanh Cự Kiếm màu đen, ngoài y, chung quanh đều yên tĩnh, hình như xung quanh Vân Tiêu điện thường ngày chẳng có mấy ai tới, cả buổi tối cũng vậy.
Đỗ Thiết Kiếm cảm nhận được động tĩnh sau lưng, quay người lại, thấy Thẩm Thạch đi tới ngồi xuống cạnh mình thì cười: "Thế nào?"
Thẩm Thạch nghĩ nghĩ: "Coi như cũng được." Rồi nói thêm, "Chưởng giáo chân nhân bảo ngươi đi vào một chuyến."
Đỗ Thiết Kiếm "A" một tiếng, đứng dậy, xách Thiết Kiếm, đi về phía Vân Tiêu điện, đi được hai bước, y như nhớ ra cái gì đó, quay người chỉ về phía rừng tùng u tĩnh bên kia thềm đá: "Con Tiểu Trư của ngươi mới vừa rồi còn ở chỗ này, nhưng bây giờ đã chạy vào trong đó chơi, ta gọi nó về không được."
Thẩm Thạch cười ha ha: "Tên nhóc đó là như vậy đấy, mặc kệ nó."
Đỗ Thiết Kiếm gật đầu: "Ngươi ở chỗ này chờ ta."
Thẩm Thạch gật đầu, nhìn Đỗ Thiết Kiếm đi vào trong đại điện.
Rừng cây ở gần đại điện lúc nào cũng yên tĩnh, bồng bềnh xuất thế, không dính khói lửa nhân gian. Thẩm Thạch nhìn vào, trong bóng cây trùng trùng điệp điệp không hề nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hắc Trư, không biết đã chạy tới nơi nào.
Cùng lúc đó, sâu trong rừng cây, những thân tùng lặng lẽ đứng thẳng tắp, xanh tươi mạnh mẽ, có những cây thông già to đến mức mấy người mới ôm hết, không biết đã sống bao nhiêu năm. Nhưng có một điểm lạ, là tuy những cây đại thụ phát triển rất tốt, nhưng lại không hề xuất hiện bụi cỏ hay lùm gai, nhiều nhất chỉ có một chút rêu xanh hay cỏ nhỏ mọc ở những chỗ trống hoặc giữa những chiếc rễ cây, làm cho cánh rừng nhìn rất trống trải và sáng sủa.
Giữa những cây đại thụ luôn có một khoảng cách, hoặc xa hoặc gần không giống nhau, nhưng đủ để đi lại, trong rừng rất yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng từ sâu bên trong vọng ra mấy tiếng chim hót.
Giữa những thân cây to lớn không biết đã sống mấy trăm mấy nghìn năm,đột nhiên xuất hiện một con vật màu đen vô cùng nhỏ bé, đột ngột hiện ra giữa rừng cây, chạy loạn lung tung, nghe nghe cây này, ngửi ngửi cây kia, đầy vẻ hưng phấn và tò mò với nơi lạ lẫm mà sáng sủa này.
Tiểu Hắc Trư thỉnh thoảng kêu hừ hừ, trong miệng không ngừng nhai cắn một cây Linh thảo không biết tìm được từ chỗ nào. Kim Hồng Sơn chính là một trong những Động Thiên Phúc Địa, Linh sơn Tiên cảnh, Linh khí dồi dào hiếm hoi trong thiên hạ, tuy bên trong Lăng Tiêu Tông có dược viên chuyên dụng nuôi trồng các loại Linh thảo Linh dược, nhưng trong một khu rừng ít người lui tới sinh ra một ít linh thảo cũng không có gì kỳ quái, vì bình thường chẳng có ai tới chỗ thanh tu của Chưởng giáo chân nhân tìm Linh thảo bao giờ.
Tiểu Hắc Trư đi tới đi lui, cảm thấy khu rừng này thực là thanh khiết tươi mát, làm cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái, tuy không biết vì sao lại có cảm giác như vậy, nhưng Tiểu Hắc Trư rất thích, chạy qua chạy lại một hồi thì thấy buồn ngủ, ngáp một cái.
Ngay lúc nó đang ngó trái ngó phải tìm một chỗ đẹp để ngủ một giấc, đầu của nó đột ngột nhìn thẳng vào một hướng, nơi đó những cây đại thụ mọc rất dày đặc, ánh sáng cũng yếu hơn bên ngoài, nhưng ngoài điều đó ra, thì không có gì đặc biệt.
Nhưng Tiểu Hắc Trư giống như đã cảm giác được cái gì, nó do dự, cảm giác buồn ngủ mới sinh ra đã không cánh mà bay.
Trong rừng tùng hoàn toàn yên tĩnh, mọi thứ đều cực kỳ im lặng, ngay cả tiếng chim hót cũng không hề nghe thấy.
Tiểu Hắc Trư nhìn chằm chằm vào hướng rừng kia, đứng sững không nhúc nhích, hai cái tai trên đầu dựng thẳng, dần dần có cảm giác sợ hãi, khóe mắt cảnh giác liếc quanh.
Sau một lúc lâu, Tiểu Hắc Trư lén lút lùi về sau một bước.
Trong rừng vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
Tiểu Hắc Trư đột ngột quay người, quay đầu bỏ chạy, bốn vó tung bay, chạy nhanh như mũi tên rời cung, phóng thẳng về hướng ra khỏi rừng.
Trong nháy mắt, thân ảnh nho nhỏ đã chạy rất xa, biến mất khỏi rừng tùng, mà trong chỗ rừng sâu kia vẫn im ắng như cũ, chỉ có cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động những chiếc lá cây.
Loáng thoáng hình như có một tiếng thở nhẹ, xa xôi và rất khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy được vang lên rồi chìm vào trong rừng cây muôn đời yên tĩnh.
※※※
Một bóng đen "Xoát" một tiếng từ trong rừng tùng chui ra, làm Thẩm Thạch hoảng sợ, nhưng lập tức nhận ra là Tiểu Hắc Trư chạy thẳng một lèo tới thềm đá, nằm xuống ngay bên cạnh Thẩm Thạch, cúi đầu, có vẻ mệt mỏi.
Thẩm Thạch nhìn nó, cảm thấy nó có vẻ kỳ quái, thì sờ đầu nó: "Sao vậy?"
Tiểu Hắc Trư kêu hừ một tiếng, cọ đầu vào bàn tay hắn, Thẩm Thạch nhíu mày, vừa định hỏi thêm, cánh cửa Vân Tiêu điện sau lưng mở ra, Thẩm Thạch vội đứng dậy, Đỗ Thiết Kiếm từ trong đi ra.
Thẩm Thạch nghênh đón, Đỗ Thiết Kiếm nhìn hắn: "Đã đợi lâu, Thẩm sư đệ."
Thẩm Thạch lắc đầu: "Đỗ sư huynh, Chưởng giáo chân nhân còn phân phó gì không?"
Đỗ Thiết Kiếm cười vỗ vai hắn: "Yên tâm đi, bắt đầu từ hôm nay, ngươi lại là đệ tử Lăng Tiêu Tông ta."
Thẩm Thạch thở phào, đến lúc này hắn mới thấy thực sự yên tâm, Đỗ Thiết Kiếm dẫn hắn ra ngoài, vừa đi vừa giải thích:
"Sau này ngươi sẽ tu hành ngay ở trên Kim Hồng Sơn, huynh đệ, trăm ngàn năm qua, chưa đến Ngưng Nguyên cảnh mà được lên Kim Hồng Sơn trở thành đệ tử thân truyền, ngươi chính là người thứ nhất. Nhưng mặc kệ như thế nào, việc ngươi cần làm ngay hiện giờ là nhanh chóng đột phá cảnh giới, trở thành Ngưng Nguyên cảnh, hiểu không?"
Thẩm Thạch gật đầu, kinh nghiệm lâu nay đã giúp hắn hiểu, nếu không phải là tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh thì cũng chẳng khác gì con sâu cái kiến, không hề có địa vị.
Đỗ Thiết Kiếm vừa đi, vừa nói không ngừng: "Ngoài ra, những chuyện ngươi trải qua ba năm nay sư phụ bảo ta không được hỏi, nhưng muốn ta nói cho ngươi biết, việc đó phải giữ bí mật, nếu có người hỏi, ngươi sẽ trả lời thế này, ba năm trước, lúc ngươi đang ở trên Yêu Đảo. . ."
Đỗ Thiết Kiếm hạ nhỏ giọng dặn dò, Thẩm Thạch lắng nghe, Tiểu Hắc Trư nhắm mắt theo sát hai người, đi được một quãng xa, nó mới quay đầu lại nhìn thoáng qua rừng tùng, người hơi ngừng lại, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp kỳ quái, giống như vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ, nhưng cuối cùng vẫn tăng tốc bước chân, đuổi kịp Thẩm Thạch, rời khỏi khu vực đại điện.
Tác giả :
Tiêu Đỉnh