Lục Tiên
Quyển 1 - Chương 7: Điều kiện
“Thật không ngờ, Thẩm lão bản lại là một người cha tốt như vậy."
Một âm thanh trong trẻo mang theo vài phần lãnh đạm từ ngoài cửa truyền vào làm cho cả Thẩm Thái và người mổ lợn đều biến sắc, nhưng sau khi một thân ảnh thon thả xuất hiện, thần sắc của gã đồ tể đó mới giãn ra, còn trong mắt Thẩm Thái lại xẹt qua một tia phức tạp.
Hắn nhìn nữ tử thành thục và xinh đẹp, trong bình tĩnh lại có anh khí, cười khổ một cái, chắp tay nói: “Bái kiến Cố chưởng quỹ, những năm gần đây đã đắc tội nhiều, kính xin thứ tội."
Người phụ nữ xinh đẹp này chính là Cố Linh Vân, Cố đại chưởng quỹ, là người cầm lái chi nhánh của Thần Tiên Hội lừng danh thiên hạ, chấn động Hồng Mông giới ở thành Tây Lô. Nhưng giờ phút này, mắt nàng nhìn Thẩm Thái chẳng có mấy sắc thái ôn hòa, dường như dưới dung nhan kiều mỵ kia chứa đầy khí khái hào hùng, mạnh mẽ, ánh mắt bình tĩnh mà sáng ngời. Nàng nhìn Thẩm Thái một lát, sau đó thản nhiên nói:
“Thần Tiên Hội trải rộng khắp Hồng Mông giới, tính ra có tới ba nghìn ba trăm mười bảy chi nhánh, sinh ý thịnh vượng ai ai cũng thấy, chỉ có tại thành Tây Lô ở Tây Nam Âm Châu này mới bị ngươi đánh cho sứt đầu mẻ trán. Trong mười năm đổi tới ba chưởng quầy, đến phiên Linh Vân ta tới đây cũng bị các hạ áp chế năm năm không thoát ra được, trở thành trò cười trong Thần Tiên Hội, không có một chút cơ hội thăng tiến nào. Ngươi nói, ngươi đắc tội ta như thế, ta có thể tha thứ cho ngươi hay không?"
Thẩm Thái mặt cứng đờ, lộ ra vẻ kinh ngạc, mà gã đồ tể vốn thần sắc đã buông lỏng, giờ phút này nghe Cố Linh Vân nói bằng giọng điệu bén nhọn như thế thì vô cùng ngạc nhiên.
Bầu không khí trở nên yêu lặng, một chút tiếng động cũng không có, dường như ai cũng không ngờ, nữ tử xinh đẹp này lại có miệng lưỡi sắc sảo như thế, lạnh lùng như băng mà cũng rừng rực như lửa nóng, không hề nể nang chút nào.
Lông mày của Thẩm Thái nhíu lại, sâu trong đáy mắt có một mảnh sầu lo thoáng qua, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn biểu lộ lãnh đạm của Cố Linh Vân thì lại thôi không nói nữa.
Bầu không khí càng lúc càng như đóng băng lại, đột nhiên, một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đằng xa phóng nhanh tới, còn chưa bước hẳn vào phòng đã nghe thấy tiếng Thẩm Thạch nói từ bên ngoài: “Đại thúc, cha cháu tới sao… A, cha, cha đã đến rồi!"
Lời còn chưa dứt, một thiếu niên đã chạy xộc vào, đúng là con trai độc nhất của Thẩm Thái – Thẩm Thạch. Thấy con trai đã tới, sắc mặt Thẩm Thái cũng buông lỏng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đưa tay sờ sờ lên đầu con trai, mỉm cười gật đầu.
Nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, Thẩm Thái âm thầm cắn răng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô gái xinh đẹp vẫn đứng ở bên kia, khom người, nói:
“Cố chưởng quỹ, trước kia ta và ngươi đều vì minh chủ, trên phương diện làm ăn không tránh khỏi xung đột, tranh chấp, ta cũng có chỗ đắc tội với cô. Hôm nay, cha con ta hai người đã bị dồn vào đường cùng, mong rằng Cố chưởng quỹ đạn nhân đại lượng, để cho phụ tử chúng ta một con đường sống."
Nói xong, Thẩm Thái cúi đầu xuống, thanh âm cũng hạ thấp hơn, đầy vẻ khẩn cầu. Hành động đó của hắn làm cho Thẩm Thạch chấn động, miệng há to, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Linh Vân, trên mặt đã có một chút tức giận. Nhưng hắn lại phát hiện cha mình đang kéo vạt áo sau của hắn.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thái, vẫn thấy hắn đang cúi đầu, nhìn không rõ thần tình trên mặt cho lắm. Thẩm Thạch kinh ngạc không nói nên lời, sau một lát, hắn yên lặng cúi đầu, đứng ở bên cạnh cha mình không nói, chỉ có hai cánh tay đang rủ xuống nắm chặt thành nắm đấm.
Tình cảnh này làm cho gã đồ tể từ trước tới nay là người cứng rắn, từ đầu tới giờ đứng yên lặng một bên không nói gì không khỏi nhíu mày, hơi chần chừ một chút, sau đó quay đầu nhìn Cố Linh Vân, khẽ nhíu mày, nói khẽ: “Chưởng quầy xem, bọn họ…"
Cố Linh Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn làm cho gã đồ tể im bặt không nói nữa, cười khổ và quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Bước chân nhẹ vang lên, Cố Linh Vân chậm rãi đi vào phòng, đi tới trước người cha con Thẩm Thái, nhìn điệu bộ cung kính của người đàn ông trước mặt, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thò tay nâng thân thể của Thẩm Thái dậy, sau đó đi tới bên cạnh cái bàn lớn, ngồi xuống, thản nhiên nói:
“Được rồi, ngươi cũng không cần làm ra cái bộ dáng đó. Hai ta ở thành Tây Lô tranh đấu năm năm, những tiết mục chịu đòn, nhận tội hay chịu nhục đều đã làm qua không ít rồi, không lừa được ai đâu, đừng diễn nữa."
Gã mổ lợn khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, Thẩm Thái hơi nhìn nữ tử xinh đẹp kia một thoáng, đột nhiên cười hề hề, cũng đi tới phía đối diện Cố Linh Vân và ngồi xuống, sau đó ôm quyền nói:
“Cố chưởng quỹ quả nhiên mắt sáng như đuốc, bội phục. Ta và ngươi mặc dù là địch nhiều năm, nhưng kỳ thật cũng là những người hiểu nhau nhất, mới vừa rồi là tại hạ…"
Cố Linh Vân nhíu mày, nói: “Ta là một nữ tử chưa lấy chồng, Thẩm lão bản ngươi lại nói hiểu nhau sâu nhất gì đó, đây là muốn chiếm tiện nghi của ta sao?"
Dáng tươi cười trên mặt Thẩm Thái trở nên cứng đờ, vẻ xấu hổ xẹt qua. Lấy khả năng khéo đưa đẩy tỉnh hình của hắn như thế, nhưng đối mặt với Cố Linh Vân ngoa ngôn xảo ngữ, giờ phút này thật không biết làm sao để giảng hòa. Xem ra năm năm tranh đấu, bản thân mình thật sự là đã đắc tội thảm với vị chưởng quầy mỹ nữ của Thần Tiên Hội này rồi.
Nhưng Cố Linh Vân sau khi nói xong lời kia cũng không có ý tiếp tục chất vấn, chỉ tức giận hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt dừng lại bên người Thẩm Thạch đang đứng gần cha, nói: “Vị này là quý công tử phải không?"
Thẩm Thái vội vàng gật đầu, đáy lòng khẽ thở phào một hơi, nói: “Đúng, tiểu nhi là Thẩm Thạch, năm nay mới mười hai tuổi." Sau đó hắn quay sang nói với Thẩm Thạch: “Vị này chính là Cố đại chưởng quỹ Cố Linh Vân của Thần tiên hội, mau chào… Vân di!"
Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Thái không tự chủ được lại vụng trộm liếc Cố Linh Vân. Năm năm nay hắn và Cố Linh Vân mặc dù không có kết giao gì, đa số đều là những trận minh tranh ám đấu, hôm nay có thể ngồi đối mặt nói chuyện với nhau đúng là lần đầu tiên. Vừa rồi Cố Linh Vân tỏ ra khó chịu khi nói chuyện như vậy, hắn sợ không biết hai chữ “Vân di" này có chọc giận này ta không nữa?
Nhưng trước vẻ chăm chú của Thẩm Thái cùng với vẻ chần chừ của Thẩm Thạch khi gọi hai tiếng “Vân di", Cố Linh Vân rõ ràng không nổi giận, ngược lại sắc mặt bình thản, khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Thái đợi một hồi, lại phát hiện ra người phụ nữ xinh đẹp này không hề có ý muốn mở miệng nói chuyện thì nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua người đồ tể. Gã đồ tể chỉ cười khan một tiếng, sau đó dựa vào cánh cửa, ngẩng đầu nhìn lên đầy vẻ thờ ơ.
Thẩm Thái trừng mắt với hắn một cái, mặc dù rơi vào đường cùng nhưng hắn vẫn mặt dày mày dạn, tươi cười nói với Cố Linh Vân: “Cố chưởng quỹ, ta và quý hội trước đây đã có ước định, chắc cô cũng đã biết tin này rồi. Hôm nay có phải các cô nên thực hiện lời hứa không?"
Ngón tay trắng nõn của Cố Linh Vân gõ nhẹ lên mặt bàn mấy cái, sắc mặt lạnh nhạt, nói: “Thần Tiên Hội từ trước tới nay quan trọng nhất là giữ lời hứa. Chuyện gì đã đáp ứng chúng ta sẽ không bao giờ đổi ý."
Thẩm Thái vui mừng, đứng lên chắp tay nói: “Đa tạ. Vậy Cố chưởng quỹ có thể mau chóng sắp xếp cho cha con chúng ta rời khỏi thành Tây Lô hay không? Dù sao nơi này cũng nằm trong phạm vi thế lực của Huyền Âm Môn, ta sợ đêm dài lắm mộng…"
Lời mới nói ra một nửa đã bị Cố Linh Vân phất tay cắt ngang, giọng nói của nàng trong trẻo mà lạnh lùng, đưa tay chỉ vào Thẩm Thạch thản nhiên nói: “Con của ngươi có thể đi, nhưng…" Nàng nhìn thoáng qua Thẩm Thái, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho hai cha con Thẩm Thái trong lòng trầm xuống, sau đó nghe nàng nói tiếp: “… ngươi lưu lại."
“Phốc!" Một tiếng vang trầm thấp, thì ra là Thẩm Thạch kích động, không kìm được phẫn nộ là bước lên một bước, nhưng sau đó lại bị Thẩm Thái kéo lại. Dù vậy, sắc mặt Thẩm Thái bây giờ cũng cực kỳ khó coi, một lần nữa chậm rãi ngồi xuống, sau nữa ngày mới thấp giọng hỏi: “Vì sao lại vậy, mời Cố chưởng quỹ chỉ bảo."
Cố Linh Vân sắc mặt không đổi, bình tĩnh nói: “Chuyện của ngươi còn chưa làm xong."
Trên mặt Thẩm Thái xẹt qua một tia giận dữ, trầm giọng nói: “Cố chưởng quỹ nói đùa sao? Rõ ràng ta đã đánh tráo Âm Triều Châu, để vào hàng giả của các ngươi, chỉ cần Lý lão quái dùng linh châu này tu luyện, kết cục như thế nào không hỏi cũng biết. Ta chỉ là một tiểu nhân vật Luyện Khí cảnh, ám toán một vị đại chân nhân Nguyên Đan cảnh như thế, Cố chưởng quỹ còn nói chuyện này ta chưa làm xong, ở đâu ra cái đạo lý đó?"
Cố Linh Vân cười nhạt một tiếng, nói: “Thẩm lão bản ngươi chẳng phải đến đường cùng mới chó cùng rứt giậu sao?"
Thẩm Thái sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Cố Linh Vân, chậm rãi nói: “Cố chưởng quỹ quả nhiên tinh tức nhanh nhạy, xem ra ở trong Huyền Âm môn cũng có không ít tai mắt rồi?"
Cố Linh Vân như không nghe thấy lời của Thẩm Thái, đáp: “Chúng ta khi trước có ước định, chính là có một vị tiền bối không vừa mắt với Lý lão quái nên muốn trừng trị hắn, một khi thành công, chúng ta sẽ bảo vệ cha con ngươi bình an, đồng thời an bài cho các ngươi chạy trốn khỏi sự đuổi giết của Huyền Âm Môn, lại cho con trai ngươi một danh ngạch vào tu luyện ở một danh môn đại phái, có đúng không?"
Thẩm Thái chậm rãi gật đầu, nói: “Đúng thế."
Cố Linh Vân nhìn hắn, nói: “Nhưng hôm nay sự tình chưa thành, Lý lão quái còn chưa nhận được viên châu kia, dù là lấy được nhưng cũng chưa bắt đầu tu luyện. Chỉ cần hắn không xảy ra chuyện gì thì chuyện này coi như chưa xong."
Thẩm Thái im lặng thật lâu, sau đó hít vào một hơi thật sâu, hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?"
Cố Linh Vân không do dự, đáp: “Con của ngươi đi trước, rời khỏi Âm Châu. Còn ngươi ở lại đây cùng chúng ta. Nếu như việc này thành công, ta sắp xếp cho ngươi thay tên đổi họ, rời khỏi đây. Nếu không thành, vạn nhất Huyền Âm Môn truy xét đến nơi này của ta, ngươi chính là kẻ thế tội, Thần Tiên Hội sẽ không che chở cho ngươi."
Thẩm Thái khóe mắt co quắp một cái, hỏi: “Các ngươi muốn giao ra ta?"
“Thế lực của Huyền Âm Môn trong cảnh nội Âm Châu không hề nhỏ, cũng không phải một tiểu môn phái bình thường, mà môn đại chân nhân Nguyên Đan cảnh cũng không phải dễ dàng trêu chọc như thế."
Thẩm Thái cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười có vài phần trào phúng. Cố Linh Vân đúng là nói rất mâu thuẫn, nói là Nguyên Đan cảnh không dễ chọc, nói là thế lực của Huyền Âm Môn bất phàm, nhưng trước nay Thần Tiên Hội vẫn luôn âm thầm làm việc độc ác với nó, đâu có nửa phần cố kỵ nào đâu?
Thẩm Thái trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Các ngươi đem ta giao ra mà không sợ ta kéo theo các ngươi sao?"
Cố Linh Vân cười, đáp: “Con của ngươi chẳng phải ở trên tay chúng ta sao?"
Thẩm Thái, Thẩm Thạch đều ngẩng đầu, kể cả gã đồ tể cũng mang vẻ mặt khó có thể nói thành lời, ngơ ngác nhìn nữ tử vũ mị kiều diễm trước mắt. Mà Cố Linh Vân không chút nào để ý, thản nhiên nói tiếp: “Cho nên Thẩm lão bản hãy thành thật cầu khấn Thần Phật phù hộ, để cho Lý lão quái kia gặp xui xẻo, đi dùng viên linh châu giả kia đi."
Thần tình trên mặt Thẩm Thái biến đổi liên tục, kẻ thống khổ hiện rõ, mà sắc mặt của Thẩm Thạch cũng tái nhợt, đứng ở bên cạnh cha mình, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, hai tay vì quá dùng sức mà móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay.
Nửa ngày sau, Thẩm Thái đột nhiên thở dài, thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi. Tất cả cứ làm như Cố chưởng quỹ nói đi. Ta ở lại đợi tin tức."
Cố Linh Vân mỉm cười, không nói tiếng nào, nhưng Thẩm Thạch đứng ở bên cạnh Thẩm Thái thân thể đã run nhẹ, sau đó kêu lên: “Cha…"
Tiếng kêu của hắn rất khẽ, nhưng trong lời nói lại tích chứa vô số tâm tình, có bi phẫn, có lo lắng, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào nói ra được, chỉ có thể hóa thành một tiếng thảng thốt này thôi.
Thẩm Thái nhìn con trai và cười lớn, sau đó quay đầu nói với Cố Linh Vân: “Cố chưởng quỹ, trước khi Tiểu Thạch Đầu đi ta có vài lời muốn nói với nó, chẳng biết có được hay không?"
Cố Linh Vân gật đầu đứng lên, váy bích sa mỏng lắc nhẹ, cả người như một đóa hoa kiều diễm đang tắm trong xuân quang rực rỡ, khoan thai rời khỏi phòng. Sau lưng nàng, người mổ lợn cũng im lặng, nhẹ thở dài một tiếng và đi theo ra ngoài.
Rất nhanh, ở trong phòng chỉ còn hai cha con Thẩm gia.
Một âm thanh trong trẻo mang theo vài phần lãnh đạm từ ngoài cửa truyền vào làm cho cả Thẩm Thái và người mổ lợn đều biến sắc, nhưng sau khi một thân ảnh thon thả xuất hiện, thần sắc của gã đồ tể đó mới giãn ra, còn trong mắt Thẩm Thái lại xẹt qua một tia phức tạp.
Hắn nhìn nữ tử thành thục và xinh đẹp, trong bình tĩnh lại có anh khí, cười khổ một cái, chắp tay nói: “Bái kiến Cố chưởng quỹ, những năm gần đây đã đắc tội nhiều, kính xin thứ tội."
Người phụ nữ xinh đẹp này chính là Cố Linh Vân, Cố đại chưởng quỹ, là người cầm lái chi nhánh của Thần Tiên Hội lừng danh thiên hạ, chấn động Hồng Mông giới ở thành Tây Lô. Nhưng giờ phút này, mắt nàng nhìn Thẩm Thái chẳng có mấy sắc thái ôn hòa, dường như dưới dung nhan kiều mỵ kia chứa đầy khí khái hào hùng, mạnh mẽ, ánh mắt bình tĩnh mà sáng ngời. Nàng nhìn Thẩm Thái một lát, sau đó thản nhiên nói:
“Thần Tiên Hội trải rộng khắp Hồng Mông giới, tính ra có tới ba nghìn ba trăm mười bảy chi nhánh, sinh ý thịnh vượng ai ai cũng thấy, chỉ có tại thành Tây Lô ở Tây Nam Âm Châu này mới bị ngươi đánh cho sứt đầu mẻ trán. Trong mười năm đổi tới ba chưởng quầy, đến phiên Linh Vân ta tới đây cũng bị các hạ áp chế năm năm không thoát ra được, trở thành trò cười trong Thần Tiên Hội, không có một chút cơ hội thăng tiến nào. Ngươi nói, ngươi đắc tội ta như thế, ta có thể tha thứ cho ngươi hay không?"
Thẩm Thái mặt cứng đờ, lộ ra vẻ kinh ngạc, mà gã đồ tể vốn thần sắc đã buông lỏng, giờ phút này nghe Cố Linh Vân nói bằng giọng điệu bén nhọn như thế thì vô cùng ngạc nhiên.
Bầu không khí trở nên yêu lặng, một chút tiếng động cũng không có, dường như ai cũng không ngờ, nữ tử xinh đẹp này lại có miệng lưỡi sắc sảo như thế, lạnh lùng như băng mà cũng rừng rực như lửa nóng, không hề nể nang chút nào.
Lông mày của Thẩm Thái nhíu lại, sâu trong đáy mắt có một mảnh sầu lo thoáng qua, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn biểu lộ lãnh đạm của Cố Linh Vân thì lại thôi không nói nữa.
Bầu không khí càng lúc càng như đóng băng lại, đột nhiên, một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng từ đằng xa phóng nhanh tới, còn chưa bước hẳn vào phòng đã nghe thấy tiếng Thẩm Thạch nói từ bên ngoài: “Đại thúc, cha cháu tới sao… A, cha, cha đã đến rồi!"
Lời còn chưa dứt, một thiếu niên đã chạy xộc vào, đúng là con trai độc nhất của Thẩm Thái – Thẩm Thạch. Thấy con trai đã tới, sắc mặt Thẩm Thái cũng buông lỏng, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đưa tay sờ sờ lên đầu con trai, mỉm cười gật đầu.
Nhìn thoáng qua Thẩm Thạch, Thẩm Thái âm thầm cắn răng, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô gái xinh đẹp vẫn đứng ở bên kia, khom người, nói:
“Cố chưởng quỹ, trước kia ta và ngươi đều vì minh chủ, trên phương diện làm ăn không tránh khỏi xung đột, tranh chấp, ta cũng có chỗ đắc tội với cô. Hôm nay, cha con ta hai người đã bị dồn vào đường cùng, mong rằng Cố chưởng quỹ đạn nhân đại lượng, để cho phụ tử chúng ta một con đường sống."
Nói xong, Thẩm Thái cúi đầu xuống, thanh âm cũng hạ thấp hơn, đầy vẻ khẩn cầu. Hành động đó của hắn làm cho Thẩm Thạch chấn động, miệng há to, quay đầu nhìn thoáng qua Cố Linh Vân, trên mặt đã có một chút tức giận. Nhưng hắn lại phát hiện cha mình đang kéo vạt áo sau của hắn.
Thẩm Thạch quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Thái, vẫn thấy hắn đang cúi đầu, nhìn không rõ thần tình trên mặt cho lắm. Thẩm Thạch kinh ngạc không nói nên lời, sau một lát, hắn yên lặng cúi đầu, đứng ở bên cạnh cha mình không nói, chỉ có hai cánh tay đang rủ xuống nắm chặt thành nắm đấm.
Tình cảnh này làm cho gã đồ tể từ trước tới nay là người cứng rắn, từ đầu tới giờ đứng yên lặng một bên không nói gì không khỏi nhíu mày, hơi chần chừ một chút, sau đó quay đầu nhìn Cố Linh Vân, khẽ nhíu mày, nói khẽ: “Chưởng quầy xem, bọn họ…"
Cố Linh Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua hắn làm cho gã đồ tể im bặt không nói nữa, cười khổ và quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Bước chân nhẹ vang lên, Cố Linh Vân chậm rãi đi vào phòng, đi tới trước người cha con Thẩm Thái, nhìn điệu bộ cung kính của người đàn ông trước mặt, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thò tay nâng thân thể của Thẩm Thái dậy, sau đó đi tới bên cạnh cái bàn lớn, ngồi xuống, thản nhiên nói:
“Được rồi, ngươi cũng không cần làm ra cái bộ dáng đó. Hai ta ở thành Tây Lô tranh đấu năm năm, những tiết mục chịu đòn, nhận tội hay chịu nhục đều đã làm qua không ít rồi, không lừa được ai đâu, đừng diễn nữa."
Gã mổ lợn khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, Thẩm Thái hơi nhìn nữ tử xinh đẹp kia một thoáng, đột nhiên cười hề hề, cũng đi tới phía đối diện Cố Linh Vân và ngồi xuống, sau đó ôm quyền nói:
“Cố chưởng quỹ quả nhiên mắt sáng như đuốc, bội phục. Ta và ngươi mặc dù là địch nhiều năm, nhưng kỳ thật cũng là những người hiểu nhau nhất, mới vừa rồi là tại hạ…"
Cố Linh Vân nhíu mày, nói: “Ta là một nữ tử chưa lấy chồng, Thẩm lão bản ngươi lại nói hiểu nhau sâu nhất gì đó, đây là muốn chiếm tiện nghi của ta sao?"
Dáng tươi cười trên mặt Thẩm Thái trở nên cứng đờ, vẻ xấu hổ xẹt qua. Lấy khả năng khéo đưa đẩy tỉnh hình của hắn như thế, nhưng đối mặt với Cố Linh Vân ngoa ngôn xảo ngữ, giờ phút này thật không biết làm sao để giảng hòa. Xem ra năm năm tranh đấu, bản thân mình thật sự là đã đắc tội thảm với vị chưởng quầy mỹ nữ của Thần Tiên Hội này rồi.
Nhưng Cố Linh Vân sau khi nói xong lời kia cũng không có ý tiếp tục chất vấn, chỉ tức giận hừ lạnh một tiếng, sau đó ánh mắt dừng lại bên người Thẩm Thạch đang đứng gần cha, nói: “Vị này là quý công tử phải không?"
Thẩm Thái vội vàng gật đầu, đáy lòng khẽ thở phào một hơi, nói: “Đúng, tiểu nhi là Thẩm Thạch, năm nay mới mười hai tuổi." Sau đó hắn quay sang nói với Thẩm Thạch: “Vị này chính là Cố đại chưởng quỹ Cố Linh Vân của Thần tiên hội, mau chào… Vân di!"
Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Thái không tự chủ được lại vụng trộm liếc Cố Linh Vân. Năm năm nay hắn và Cố Linh Vân mặc dù không có kết giao gì, đa số đều là những trận minh tranh ám đấu, hôm nay có thể ngồi đối mặt nói chuyện với nhau đúng là lần đầu tiên. Vừa rồi Cố Linh Vân tỏ ra khó chịu khi nói chuyện như vậy, hắn sợ không biết hai chữ “Vân di" này có chọc giận này ta không nữa?
Nhưng trước vẻ chăm chú của Thẩm Thái cùng với vẻ chần chừ của Thẩm Thạch khi gọi hai tiếng “Vân di", Cố Linh Vân rõ ràng không nổi giận, ngược lại sắc mặt bình thản, khẽ gật đầu một cái.
Thẩm Thái đợi một hồi, lại phát hiện ra người phụ nữ xinh đẹp này không hề có ý muốn mở miệng nói chuyện thì nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua người đồ tể. Gã đồ tể chỉ cười khan một tiếng, sau đó dựa vào cánh cửa, ngẩng đầu nhìn lên đầy vẻ thờ ơ.
Thẩm Thái trừng mắt với hắn một cái, mặc dù rơi vào đường cùng nhưng hắn vẫn mặt dày mày dạn, tươi cười nói với Cố Linh Vân: “Cố chưởng quỹ, ta và quý hội trước đây đã có ước định, chắc cô cũng đã biết tin này rồi. Hôm nay có phải các cô nên thực hiện lời hứa không?"
Ngón tay trắng nõn của Cố Linh Vân gõ nhẹ lên mặt bàn mấy cái, sắc mặt lạnh nhạt, nói: “Thần Tiên Hội từ trước tới nay quan trọng nhất là giữ lời hứa. Chuyện gì đã đáp ứng chúng ta sẽ không bao giờ đổi ý."
Thẩm Thái vui mừng, đứng lên chắp tay nói: “Đa tạ. Vậy Cố chưởng quỹ có thể mau chóng sắp xếp cho cha con chúng ta rời khỏi thành Tây Lô hay không? Dù sao nơi này cũng nằm trong phạm vi thế lực của Huyền Âm Môn, ta sợ đêm dài lắm mộng…"
Lời mới nói ra một nửa đã bị Cố Linh Vân phất tay cắt ngang, giọng nói của nàng trong trẻo mà lạnh lùng, đưa tay chỉ vào Thẩm Thạch thản nhiên nói: “Con của ngươi có thể đi, nhưng…" Nàng nhìn thoáng qua Thẩm Thái, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho hai cha con Thẩm Thái trong lòng trầm xuống, sau đó nghe nàng nói tiếp: “… ngươi lưu lại."
“Phốc!" Một tiếng vang trầm thấp, thì ra là Thẩm Thạch kích động, không kìm được phẫn nộ là bước lên một bước, nhưng sau đó lại bị Thẩm Thái kéo lại. Dù vậy, sắc mặt Thẩm Thái bây giờ cũng cực kỳ khó coi, một lần nữa chậm rãi ngồi xuống, sau nữa ngày mới thấp giọng hỏi: “Vì sao lại vậy, mời Cố chưởng quỹ chỉ bảo."
Cố Linh Vân sắc mặt không đổi, bình tĩnh nói: “Chuyện của ngươi còn chưa làm xong."
Trên mặt Thẩm Thái xẹt qua một tia giận dữ, trầm giọng nói: “Cố chưởng quỹ nói đùa sao? Rõ ràng ta đã đánh tráo Âm Triều Châu, để vào hàng giả của các ngươi, chỉ cần Lý lão quái dùng linh châu này tu luyện, kết cục như thế nào không hỏi cũng biết. Ta chỉ là một tiểu nhân vật Luyện Khí cảnh, ám toán một vị đại chân nhân Nguyên Đan cảnh như thế, Cố chưởng quỹ còn nói chuyện này ta chưa làm xong, ở đâu ra cái đạo lý đó?"
Cố Linh Vân cười nhạt một tiếng, nói: “Thẩm lão bản ngươi chẳng phải đến đường cùng mới chó cùng rứt giậu sao?"
Thẩm Thái sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Cố Linh Vân, chậm rãi nói: “Cố chưởng quỹ quả nhiên tinh tức nhanh nhạy, xem ra ở trong Huyền Âm môn cũng có không ít tai mắt rồi?"
Cố Linh Vân như không nghe thấy lời của Thẩm Thái, đáp: “Chúng ta khi trước có ước định, chính là có một vị tiền bối không vừa mắt với Lý lão quái nên muốn trừng trị hắn, một khi thành công, chúng ta sẽ bảo vệ cha con ngươi bình an, đồng thời an bài cho các ngươi chạy trốn khỏi sự đuổi giết của Huyền Âm Môn, lại cho con trai ngươi một danh ngạch vào tu luyện ở một danh môn đại phái, có đúng không?"
Thẩm Thái chậm rãi gật đầu, nói: “Đúng thế."
Cố Linh Vân nhìn hắn, nói: “Nhưng hôm nay sự tình chưa thành, Lý lão quái còn chưa nhận được viên châu kia, dù là lấy được nhưng cũng chưa bắt đầu tu luyện. Chỉ cần hắn không xảy ra chuyện gì thì chuyện này coi như chưa xong."
Thẩm Thái im lặng thật lâu, sau đó hít vào một hơi thật sâu, hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?"
Cố Linh Vân không do dự, đáp: “Con của ngươi đi trước, rời khỏi Âm Châu. Còn ngươi ở lại đây cùng chúng ta. Nếu như việc này thành công, ta sắp xếp cho ngươi thay tên đổi họ, rời khỏi đây. Nếu không thành, vạn nhất Huyền Âm Môn truy xét đến nơi này của ta, ngươi chính là kẻ thế tội, Thần Tiên Hội sẽ không che chở cho ngươi."
Thẩm Thái khóe mắt co quắp một cái, hỏi: “Các ngươi muốn giao ra ta?"
“Thế lực của Huyền Âm Môn trong cảnh nội Âm Châu không hề nhỏ, cũng không phải một tiểu môn phái bình thường, mà môn đại chân nhân Nguyên Đan cảnh cũng không phải dễ dàng trêu chọc như thế."
Thẩm Thái cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười có vài phần trào phúng. Cố Linh Vân đúng là nói rất mâu thuẫn, nói là Nguyên Đan cảnh không dễ chọc, nói là thế lực của Huyền Âm Môn bất phàm, nhưng trước nay Thần Tiên Hội vẫn luôn âm thầm làm việc độc ác với nó, đâu có nửa phần cố kỵ nào đâu?
Thẩm Thái trầm mặc một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Các ngươi đem ta giao ra mà không sợ ta kéo theo các ngươi sao?"
Cố Linh Vân cười, đáp: “Con của ngươi chẳng phải ở trên tay chúng ta sao?"
Thẩm Thái, Thẩm Thạch đều ngẩng đầu, kể cả gã đồ tể cũng mang vẻ mặt khó có thể nói thành lời, ngơ ngác nhìn nữ tử vũ mị kiều diễm trước mắt. Mà Cố Linh Vân không chút nào để ý, thản nhiên nói tiếp: “Cho nên Thẩm lão bản hãy thành thật cầu khấn Thần Phật phù hộ, để cho Lý lão quái kia gặp xui xẻo, đi dùng viên linh châu giả kia đi."
Thần tình trên mặt Thẩm Thái biến đổi liên tục, kẻ thống khổ hiện rõ, mà sắc mặt của Thẩm Thạch cũng tái nhợt, đứng ở bên cạnh cha mình, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, hai tay vì quá dùng sức mà móng tay đã đâm sâu vào lòng bàn tay.
Nửa ngày sau, Thẩm Thái đột nhiên thở dài, thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi. Tất cả cứ làm như Cố chưởng quỹ nói đi. Ta ở lại đợi tin tức."
Cố Linh Vân mỉm cười, không nói tiếng nào, nhưng Thẩm Thạch đứng ở bên cạnh Thẩm Thái thân thể đã run nhẹ, sau đó kêu lên: “Cha…"
Tiếng kêu của hắn rất khẽ, nhưng trong lời nói lại tích chứa vô số tâm tình, có bi phẫn, có lo lắng, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào nói ra được, chỉ có thể hóa thành một tiếng thảng thốt này thôi.
Thẩm Thái nhìn con trai và cười lớn, sau đó quay đầu nói với Cố Linh Vân: “Cố chưởng quỹ, trước khi Tiểu Thạch Đầu đi ta có vài lời muốn nói với nó, chẳng biết có được hay không?"
Cố Linh Vân gật đầu đứng lên, váy bích sa mỏng lắc nhẹ, cả người như một đóa hoa kiều diễm đang tắm trong xuân quang rực rỡ, khoan thai rời khỏi phòng. Sau lưng nàng, người mổ lợn cũng im lặng, nhẹ thở dài một tiếng và đi theo ra ngoài.
Rất nhanh, ở trong phòng chỉ còn hai cha con Thẩm gia.
Tác giả :
Tiêu Đỉnh