Lục Tiên
Quyển 1 - Chương 67: Bình cảnh
Ở Hồng Bạng thôn đến hoàng hôn, Thẩm Thạch từ biệt Hải Tinh, trở về động phủ. Ba năm, hắn đã không còn là thiếu niên năm xưa, chỉ đạo hạnh cảnh giới đã tu luyện đến Luyện Khí cảnh trung giai, nằm trong số một trăm tài năng đứng đầu trong hàng đệ tử mới của Lăng Tiêu Tông.
Trong ba năm, qua ngày đêm không ngừng rèn luyện, nhục thể hắn đã bắt đầu thay đổi, mạnh mẽ cứng hơn xa người thường, chỉ nói về khí lực , hắn đã dư sức đấu với hai ba người đàn ông trưởng thành. Sau này, khi tiếp tục tu luyện, chênh lệch này sẽ càng không ngừng tăng lên, nếu lỡ hắn còn có cơ duyên học được thần thông đạo thuật , thì chênh lệch sẽ trở thành như Tiên với phàm, khác biệt như ngày với đêm.
Ba năm trước mỗi lần hắn từ Hồng Bạng thôn bóc tôm trở về, đều vô cùng mệt mỏi, nhưng hôm nay khi trở về động phủ, cơ thể vẫn hoàn toàn bình thường, không có chút mệt mỏi nào. Đi vào trong động phủ, Thẩm Thạch đến bên giường, thò tay xuống gối lấy một cái túi nhỏ, quay ra bàn ngồi xuống, đặt vật trong cái túi lên bàn.
"Tích táp" một tiếng động nhỏ thanh thúy, những viên linh tinh long lanh tỏa sáng mặt bàn, tuy Thẩm Thạch đã biết có bao nhiêu viên, nhưng hắn vẫn nghiêm túc đếm lại từng viên trên bàn.
Tổng cộng năm viên Linh Tinh.
Cộng với hồi sáng hắn mua "Thủy Tiễn Thuật" xài mất ba viên, thì đây là tổng số hắn tích cóp được đến ngày hôm nay.
Thẩm Thạch lẳng lặng ngắm nghía những viên đá nhỏ lóng lánh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, không nói một lời, im lặng suy nghĩ.
Trong năm viên Linh Tinh, có một viên ảm đạm hơn những viên còn lại một chút, nhìn kỹ thì sẽ nhận ra, nó đã bị tu sĩ thu nạp mấy lần, Linh lực bên trong đã bị mất một phần, nên nhìn mới như vậy. Theo quy củ giới tu hành, chỉ có Linh Tinh còn nguyên vẹn, mới dùng được để làm tiền tệ mua linh tài, nên số lượng Linh Tinh Thẩm Thạch có thể sử dụng được, chỉ còn có bốn viên mà thôi.
Ba năm khổ tu, ngày ngày làm việc tay chân, chỉ còn có bao nhiêu đó, thật đúng là quẫn bách a.
Thẩm Thạch tự giễu khẽ cười, lắc đầu. Vì Thanh Tâm Chú, lượng tiêu hao Linh Tinh hắn tăng gấp đôi so với Luyện Khí cảnh đệ tử bình thường, mà lão trưởng thôn Hồng Bạng tộc lại còn giảm thù lao bóc tôm đi một nửa, làm Thẩm Thạch cảm thấy cuộc sống của mình trở nên càng ngày càng thêm khốn đốn.
Đây là lý do hắn hạ quyết tâm, nhịn đau đi mua Ngũ Hành thuật pháp để chuẩn bị đi làm những nhiệm vụ khác, dù nghe nói cái nhiệm vụ bắt Yêu này khá là mạo hiểm.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Thạch xua bỏ hết suy nghĩ trong đầu, lặng tâm tĩnh khí, cầm lấy viên Linh Tinh đã bị sử dụng qua, đi lên giường khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Tay cầm Linh Tinh, cảm ứng Linh lực, dẫn linh nhập thể, tất cả trình tự, đều đã quen thuộc, hắn thực hiện vô cùng trôi chảy, đến khi một nhúm Linh lực từ Linh Tinh di chuyển vào trong khí mạch rồi dừng lại , Thẩm Thạch cảm giác trong đầu mệt mỏi, mí mắt nặng nề sụp xuống, muốn ngủ.
Đây đương nhiên tinh thần mệt mỏi do tu luyện. So với nhiều người đầu đau muốn nứt, thức trắng đêm không ngủ được, thì chỉ mệt, hơi buồn ngủ thế này là đã khá hơn rất nhiều rồi.... Thẩm Thạch đưa tay nhéo mi tâm, hít sâu một hơi, lại nhắm mắt lại.
Một chú ngữ thần bí, cổ xưa, bắt đầu vang lên trong đầu hắn, một nguồn năng lượng kỳ dị lan ra, điều trị nhục thể và tinh thần hắn, nhúm linh lực vừa thu được đang nằm trong khí mạch, rục rịch, chậm rãi di chuyển tới một cái khiếu huyệt thần bí nào đó nơi mi tâm Thẩm Thạch, rồi dừng ở đó.
Sau ba năm, lượng linh lực tập trung trong mi tâm và lượng linh lực tán lạc trong khí mạch quanh thân là hoàn toàn bằng nhau, nhưng vì bị thu vào chỉ một khiếu huyệt, nên chúng hòa kết vào nhau, trở nên kiên cố, tạo thành một nhúm khí mạch cứng cỏi vừa thô vừa to, nằm lặng lẽ ở đó.
Tu luyện Thanh Tâm Chú xong, Thẩm Thạch mở mắt, trong đầu đã lại nhẹ nhõm phấn chấn, tư duy nhanh nhẹn, mọi mỏi mệt buồn ngủ đã biến mất sạch.
Cúi đầu nhìn lòng bàn tay, viên Linh Tinh lại ảm đạm thêm một chút, Thẩm Thạch chùng xuống, Linh lực trong viên Linh Tinh này đại khái đã dùng hết một nửa, tối đa chỉ có thể dùng năm lần nữa.
Bình thường Luyện Khí cảnh đệ tử tu luyện tới cảnh giới trung giai, một viên Linh Tinh dùng được mười lần, nghĩ là đủ cho mười ngày sử dụng. Nhưng Thẩm Thạch lại có mức tiêu hao của cảnh giới Luyện Khí cảnh cao giai, một viên Linh Tinh chỉ đủ cho hắn dùng năm ngày.
Lỡ đến ngày nào đó không kiếm đủ Linh Tinh. . .
Thẩm Thạch cười khổ, trong lòng đột nhiên nghĩ tới kẻ hiện đang nổi danh đỉnh đỉnh Cam Trạch, trong vòng ba năm tu thẳng tới Luyện Khí cảnh cao giai, cách Ngưng Nguyên cảnh chỉ còn một bước ngắn, bực kỳ tài có thể nói là trăm năm hiếm thấy.
Nhưng mức độ tiêu hao hắn hôm nay, có lẽ phải tương tự giống mình, một viên Linh Tinh chỉ chèo chống được năm ngày tu luyện, không biết Cam Trạch có thấy rầu vì chuyện này không?
Thẩm Thạch bật cười tự giễu, Cam gia là thế gia vạn năm, người ta là truyền nhân dòng chính duy nhất của dòng tộc, cần gì phải vì một việc nhỏ thế này mà thấy rầu?
Gạt những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, Thẩm Thạch lại trấn tĩnh tâm thần, bắt đầu lần tu luyện thứ hai trong ngày.
Lần này vẫn thuận lợi như bình thường, sau khi linh lực trong người dừng lại, cảm giác mệt mỏi lại kéo tới, nhưng lúc này không biết có phải Thanh Tâm Chú còn dư lại chút uy lực hay không, mà mức độ mệt mỏi còn nhẹ hơn lần trước một ít.
Thẩm Thạch thở dài một hơi, xuống giường đứng thẳng người duỗi lưng, vận động thân thể một chút, cảm thấy tinh thần không buồn ngủ lắm, hắn trầm ngâm, quyết định thử luyện Thủy Tiễn Thuật.
Pháp quyết "Thủy Tiễn Thuật", theo quy củ không thể mang ra khỏi Ngũ Hành Điện, nên hắn làm đúng lời được dặn, học thuộc lòng pháp quyết mới đi ra, giờ nhẩm lại, thấy không sai sót, bèn bắt đầu thử thúc giục linh lực trong người.
Thiên Địa Hồng Mông, phân Âm Dương, có Ngũ Hành, có mặt khắp nơi, không chỗ nào không có, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, là kiến thức đã có từ thời cổ xưa.
Ngũ Hành thuật pháp, chính là dùng Linh lực trong cơ thể kích thích Linh lực Ngũ Hành đồng cảm, để thi triển thuật pháp, xưa nay nổi danh phức tạp khó làm. Thẩm Thạch lần đầu trải nghiệm, cảm nhận được ngay sự khó khăn trong đó. Ngoài việc hầu như không cảm ứng được linh lực thủy hệ trong không khí chung quanh, việc thúc giục linh lực trong cơ thể là vô cùng gian nan.
Thủy Tiễn Thuật dù chỉ là thuật pháp nhất giai thấp nhất, nhưng muốn phóng ra nó, mức độ huy động Linh lực vẫn là không nhỏ, linh lực trong người đệ tử Luyện Khí cảnh sơ giai bình thường thậm chí còn không đủ dùng, chỉ có tu luyện tới Luyện Khí cảnh trung giai, Linh lực trong cơ thể đã đạt tới một mức độ nhất định, mới thử làm được.
Bắt đầu tu luyện Ngũ Hành thuật pháp , có hai chỗ khó: thứ nhất là bản thân pháp quyết Ngũ Hành thuật pháp thâm thuý, vận chuyển phức tạp, chỉ cần nhìn thấy vô số phù văn phù trận trên phù lục là biết, vì Phù Lục chính là một loại biểu hiện đặc thù của Ngũ Hành thuật pháp, người chưa tiếp xúc lần nào lần đầu vận hành rất dễ vận chuyển linh lực sai lầm; thứ hai chính là Ngũ Hành thuật pháp cần số lượng Linh lực xa xỉ, tu sĩ phải điều chỉnh tập trung Linh lực trong cơ thể mới có thể phóng ra pháp thuật.
Đối với tu sĩ bình thường, gian nan nhất chính là điểm thứ nhất, điểm thứ hai đối với Luyện Khí cảnh tu sĩ cực kỳ khó khăn, bởi vì Linh lực Luyện Khí cảnh tu sĩ thu nạp vào cơ thể đều nằm tản mát trong các khí mạch, rất khó tập trung, nhưng một khi tu luyện tới Ngưng Nguyên cảnh , thì chuyện này lại trở nên cực kỳ đơn giản, bởi vì Ngưng Nguyên cảnh tu sĩ đã mở ra đan điền Khí Hải, Linh lực toàn thân đều đã hội tụ về đây, đồng thời theo cảnh giới tăng lên, khả năng điều khiên linh lực trong cơ thể tiến theo, nên làm rất dễ.
Thẩm Thạch , nhờ từ nhỏ đã tu luyện Phù Lục nhất đạo, nên dù sau khi bái nhập Lăng Tiêu Tông suốt ba năm nay không có đất dụng võ, nhưng vì thói quen, hôm nào hắn vẽ mấy trang giấy Âm Dương Ngũ Hành phù văn, nên theo thời gian, đã tương đối hiểu rõ các thuật pháp nhất giai cấp thấp. Cho nên, điểm khó khăn thứ nhất không làm khó được hắn. chính vì đã biết về Ngũ Hành thuật pháp có chỗ hiểu rõ, nên hắn mới chọn nhiệm vụ bắt Yêu.
Nhưng, dù sao hắn không phải loại kỳ tài ngút trời, dù có hiểu biết về Ngũ Hành thuật pháp sớm hơn người khác, nhưng vẫn bị dính lại ở chỗ khó thứ hai, hầu như không thể nào điều khiển được linh lực trong người.
Trong ba năm, qua ngày đêm không ngừng rèn luyện, nhục thể hắn đã bắt đầu thay đổi, mạnh mẽ cứng hơn xa người thường, chỉ nói về khí lực , hắn đã dư sức đấu với hai ba người đàn ông trưởng thành. Sau này, khi tiếp tục tu luyện, chênh lệch này sẽ càng không ngừng tăng lên, nếu lỡ hắn còn có cơ duyên học được thần thông đạo thuật , thì chênh lệch sẽ trở thành như Tiên với phàm, khác biệt như ngày với đêm.
Ba năm trước mỗi lần hắn từ Hồng Bạng thôn bóc tôm trở về, đều vô cùng mệt mỏi, nhưng hôm nay khi trở về động phủ, cơ thể vẫn hoàn toàn bình thường, không có chút mệt mỏi nào. Đi vào trong động phủ, Thẩm Thạch đến bên giường, thò tay xuống gối lấy một cái túi nhỏ, quay ra bàn ngồi xuống, đặt vật trong cái túi lên bàn.
"Tích táp" một tiếng động nhỏ thanh thúy, những viên linh tinh long lanh tỏa sáng mặt bàn, tuy Thẩm Thạch đã biết có bao nhiêu viên, nhưng hắn vẫn nghiêm túc đếm lại từng viên trên bàn.
Tổng cộng năm viên Linh Tinh.
Cộng với hồi sáng hắn mua "Thủy Tiễn Thuật" xài mất ba viên, thì đây là tổng số hắn tích cóp được đến ngày hôm nay.
Thẩm Thạch lẳng lặng ngắm nghía những viên đá nhỏ lóng lánh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, không nói một lời, im lặng suy nghĩ.
Trong năm viên Linh Tinh, có một viên ảm đạm hơn những viên còn lại một chút, nhìn kỹ thì sẽ nhận ra, nó đã bị tu sĩ thu nạp mấy lần, Linh lực bên trong đã bị mất một phần, nên nhìn mới như vậy. Theo quy củ giới tu hành, chỉ có Linh Tinh còn nguyên vẹn, mới dùng được để làm tiền tệ mua linh tài, nên số lượng Linh Tinh Thẩm Thạch có thể sử dụng được, chỉ còn có bốn viên mà thôi.
Ba năm khổ tu, ngày ngày làm việc tay chân, chỉ còn có bao nhiêu đó, thật đúng là quẫn bách a.
Thẩm Thạch tự giễu khẽ cười, lắc đầu. Vì Thanh Tâm Chú, lượng tiêu hao Linh Tinh hắn tăng gấp đôi so với Luyện Khí cảnh đệ tử bình thường, mà lão trưởng thôn Hồng Bạng tộc lại còn giảm thù lao bóc tôm đi một nửa, làm Thẩm Thạch cảm thấy cuộc sống của mình trở nên càng ngày càng thêm khốn đốn.
Đây là lý do hắn hạ quyết tâm, nhịn đau đi mua Ngũ Hành thuật pháp để chuẩn bị đi làm những nhiệm vụ khác, dù nghe nói cái nhiệm vụ bắt Yêu này khá là mạo hiểm.
Hít một hơi thật sâu, Thẩm Thạch xua bỏ hết suy nghĩ trong đầu, lặng tâm tĩnh khí, cầm lấy viên Linh Tinh đã bị sử dụng qua, đi lên giường khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.
Tay cầm Linh Tinh, cảm ứng Linh lực, dẫn linh nhập thể, tất cả trình tự, đều đã quen thuộc, hắn thực hiện vô cùng trôi chảy, đến khi một nhúm Linh lực từ Linh Tinh di chuyển vào trong khí mạch rồi dừng lại , Thẩm Thạch cảm giác trong đầu mệt mỏi, mí mắt nặng nề sụp xuống, muốn ngủ.
Đây đương nhiên tinh thần mệt mỏi do tu luyện. So với nhiều người đầu đau muốn nứt, thức trắng đêm không ngủ được, thì chỉ mệt, hơi buồn ngủ thế này là đã khá hơn rất nhiều rồi.... Thẩm Thạch đưa tay nhéo mi tâm, hít sâu một hơi, lại nhắm mắt lại.
Một chú ngữ thần bí, cổ xưa, bắt đầu vang lên trong đầu hắn, một nguồn năng lượng kỳ dị lan ra, điều trị nhục thể và tinh thần hắn, nhúm linh lực vừa thu được đang nằm trong khí mạch, rục rịch, chậm rãi di chuyển tới một cái khiếu huyệt thần bí nào đó nơi mi tâm Thẩm Thạch, rồi dừng ở đó.
Sau ba năm, lượng linh lực tập trung trong mi tâm và lượng linh lực tán lạc trong khí mạch quanh thân là hoàn toàn bằng nhau, nhưng vì bị thu vào chỉ một khiếu huyệt, nên chúng hòa kết vào nhau, trở nên kiên cố, tạo thành một nhúm khí mạch cứng cỏi vừa thô vừa to, nằm lặng lẽ ở đó.
Tu luyện Thanh Tâm Chú xong, Thẩm Thạch mở mắt, trong đầu đã lại nhẹ nhõm phấn chấn, tư duy nhanh nhẹn, mọi mỏi mệt buồn ngủ đã biến mất sạch.
Cúi đầu nhìn lòng bàn tay, viên Linh Tinh lại ảm đạm thêm một chút, Thẩm Thạch chùng xuống, Linh lực trong viên Linh Tinh này đại khái đã dùng hết một nửa, tối đa chỉ có thể dùng năm lần nữa.
Bình thường Luyện Khí cảnh đệ tử tu luyện tới cảnh giới trung giai, một viên Linh Tinh dùng được mười lần, nghĩ là đủ cho mười ngày sử dụng. Nhưng Thẩm Thạch lại có mức tiêu hao của cảnh giới Luyện Khí cảnh cao giai, một viên Linh Tinh chỉ đủ cho hắn dùng năm ngày.
Lỡ đến ngày nào đó không kiếm đủ Linh Tinh. . .
Thẩm Thạch cười khổ, trong lòng đột nhiên nghĩ tới kẻ hiện đang nổi danh đỉnh đỉnh Cam Trạch, trong vòng ba năm tu thẳng tới Luyện Khí cảnh cao giai, cách Ngưng Nguyên cảnh chỉ còn một bước ngắn, bực kỳ tài có thể nói là trăm năm hiếm thấy.
Nhưng mức độ tiêu hao hắn hôm nay, có lẽ phải tương tự giống mình, một viên Linh Tinh chỉ chèo chống được năm ngày tu luyện, không biết Cam Trạch có thấy rầu vì chuyện này không?
Thẩm Thạch bật cười tự giễu, Cam gia là thế gia vạn năm, người ta là truyền nhân dòng chính duy nhất của dòng tộc, cần gì phải vì một việc nhỏ thế này mà thấy rầu?
Gạt những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, Thẩm Thạch lại trấn tĩnh tâm thần, bắt đầu lần tu luyện thứ hai trong ngày.
Lần này vẫn thuận lợi như bình thường, sau khi linh lực trong người dừng lại, cảm giác mệt mỏi lại kéo tới, nhưng lúc này không biết có phải Thanh Tâm Chú còn dư lại chút uy lực hay không, mà mức độ mệt mỏi còn nhẹ hơn lần trước một ít.
Thẩm Thạch thở dài một hơi, xuống giường đứng thẳng người duỗi lưng, vận động thân thể một chút, cảm thấy tinh thần không buồn ngủ lắm, hắn trầm ngâm, quyết định thử luyện Thủy Tiễn Thuật.
Pháp quyết "Thủy Tiễn Thuật", theo quy củ không thể mang ra khỏi Ngũ Hành Điện, nên hắn làm đúng lời được dặn, học thuộc lòng pháp quyết mới đi ra, giờ nhẩm lại, thấy không sai sót, bèn bắt đầu thử thúc giục linh lực trong người.
Thiên Địa Hồng Mông, phân Âm Dương, có Ngũ Hành, có mặt khắp nơi, không chỗ nào không có, Ngũ Hành tương sinh tương khắc, là kiến thức đã có từ thời cổ xưa.
Ngũ Hành thuật pháp, chính là dùng Linh lực trong cơ thể kích thích Linh lực Ngũ Hành đồng cảm, để thi triển thuật pháp, xưa nay nổi danh phức tạp khó làm. Thẩm Thạch lần đầu trải nghiệm, cảm nhận được ngay sự khó khăn trong đó. Ngoài việc hầu như không cảm ứng được linh lực thủy hệ trong không khí chung quanh, việc thúc giục linh lực trong cơ thể là vô cùng gian nan.
Thủy Tiễn Thuật dù chỉ là thuật pháp nhất giai thấp nhất, nhưng muốn phóng ra nó, mức độ huy động Linh lực vẫn là không nhỏ, linh lực trong người đệ tử Luyện Khí cảnh sơ giai bình thường thậm chí còn không đủ dùng, chỉ có tu luyện tới Luyện Khí cảnh trung giai, Linh lực trong cơ thể đã đạt tới một mức độ nhất định, mới thử làm được.
Bắt đầu tu luyện Ngũ Hành thuật pháp , có hai chỗ khó: thứ nhất là bản thân pháp quyết Ngũ Hành thuật pháp thâm thuý, vận chuyển phức tạp, chỉ cần nhìn thấy vô số phù văn phù trận trên phù lục là biết, vì Phù Lục chính là một loại biểu hiện đặc thù của Ngũ Hành thuật pháp, người chưa tiếp xúc lần nào lần đầu vận hành rất dễ vận chuyển linh lực sai lầm; thứ hai chính là Ngũ Hành thuật pháp cần số lượng Linh lực xa xỉ, tu sĩ phải điều chỉnh tập trung Linh lực trong cơ thể mới có thể phóng ra pháp thuật.
Đối với tu sĩ bình thường, gian nan nhất chính là điểm thứ nhất, điểm thứ hai đối với Luyện Khí cảnh tu sĩ cực kỳ khó khăn, bởi vì Linh lực Luyện Khí cảnh tu sĩ thu nạp vào cơ thể đều nằm tản mát trong các khí mạch, rất khó tập trung, nhưng một khi tu luyện tới Ngưng Nguyên cảnh , thì chuyện này lại trở nên cực kỳ đơn giản, bởi vì Ngưng Nguyên cảnh tu sĩ đã mở ra đan điền Khí Hải, Linh lực toàn thân đều đã hội tụ về đây, đồng thời theo cảnh giới tăng lên, khả năng điều khiên linh lực trong cơ thể tiến theo, nên làm rất dễ.
Thẩm Thạch , nhờ từ nhỏ đã tu luyện Phù Lục nhất đạo, nên dù sau khi bái nhập Lăng Tiêu Tông suốt ba năm nay không có đất dụng võ, nhưng vì thói quen, hôm nào hắn vẽ mấy trang giấy Âm Dương Ngũ Hành phù văn, nên theo thời gian, đã tương đối hiểu rõ các thuật pháp nhất giai cấp thấp. Cho nên, điểm khó khăn thứ nhất không làm khó được hắn. chính vì đã biết về Ngũ Hành thuật pháp có chỗ hiểu rõ, nên hắn mới chọn nhiệm vụ bắt Yêu.
Nhưng, dù sao hắn không phải loại kỳ tài ngút trời, dù có hiểu biết về Ngũ Hành thuật pháp sớm hơn người khác, nhưng vẫn bị dính lại ở chỗ khó thứ hai, hầu như không thể nào điều khiển được linh lực trong người.
Tác giả :
Tiêu Đỉnh