Lục Tiên
Quyển 1 - Chương 39: Bóc vỏ tôm
Cả bờ biển im thin thít, Tôn Hữu nhìn Thẩm Thạch như nhìn một người lạ, ngạc nhiên nhìn Thẩm Thạch sắc mặt hờ hững, tay cầm dao sắc, Hầu Thắng với các thiếu niên còn lại cũng ngây người, ngay cả Hải Tinh, cũng kinh ngạc nhìn Thẩm Thạch.
Có lẽ vì cấu tạo cơ thể Quỷ Diện Hà khác với gia súc heo gà bình thường, một đao của Thẩm Thạch tuy làm mọi người kinh hãi, nhưng không đạt được hiệu quả gọn gàng như tộc nhân Hồng Bạng tộc Hải Đảm, Quỷ Diện Hà bị đâm một đao, nhưng vẫn chưa chết, mấy chân vẫn giãy giụa ngo ngoe.
Thẩm Thạch nhíu mày, do dự, rồi đâm thêm một dao nữa, lần này con tôm chết hẳn. Hắn bắt chước Hải Đảm, cắm lưỡi dao vào khe hở tiếp giáp ở bụng Quỷ Diện Hà, bắt đầu bóc vỏ.
Lúc Hải Đảm giết Quỷ Diện Hà, rồi tách vỏ lấy thịt, động tác rất liền mạch, mau lẹ trôi chảy, nhưng tới khi Thẩm Thạch thực hiện, mới thấy không dễ chút nào. Cắm dao vào khe hở, ngoáy ngoáy, mới nhận ra con dao đã bị lớp vỏ cứng xung quanh kẹp chặt, Thẩm Thạch giờ mới biết thì ra khe này không hề thẳng và suôn, mà có những chỗ móc, rẽ, cong ngoặt, khi tách vỏ phải luôn đổi hướng con dao, mới tìm được chỗ tựa để bẩy, mở rộng khe ra.
Con dao bắt đầu hành trình đấu tranh lâu dài khó khăn với lớp vỏ tôm cứng rắn, máu lam không ngừng từ miệng vết thương ào ào phún ra, dính đầy mặt đất nơi hắn đứng, cả người hắn đã tung tóe nhuộm màu lam, bốc mùi máu tanh và sát khí.
Mấy thiếu niên đứng xem đều biến sắc, hai người quay đầu bỏ đi, chỉ còn lại một mình Tôn Hữu đang cố gắng trấn định và tiểu mập mạp Hầu Thắng. Con dao trong tay Thẩm Thạch không ngừng xung đột với lớp vỏ cứng, tiếng nghiến ken két rợn người không ngừng vang lên, cộng với vũng máu đáng sợ càng lúc càng dày đặc, làm hai người cũng ăn không tiêu.
Khóe miệng Hầu Thắng giật giật, lẩm bẩm mấy chữ, đại loại như "Coi như ngươi lợi hại", rồi cũng xoay người rời đi, rõ ràng không làm nổi nhiệm vụ quái dị do Hồng Bạng thôn đề ra. Còn Tôn Hữu, từ nhỏ xuất thân từ thế gia, ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ thấy cảnh máu tanh như hôm nay, kiên trì được tới bây giờ, hắn cũng thấy tự bội phục bản thân.
Nhưng nhìn Quỷ Diện Hà đang bị lột ra hơn nửa, giữa một vũng máu lớn một hồi, Tôn Hữu cảm thấy mình không chịu nổi nữa, cười to, đi tới bên người Thẩm Thạch, khan giọng: "Thẩm Thạch, ngươi, ngươi lợi hại. . . Việc này ta không làm được, ta đi về trước." vươn tay, muốn vỗ vai Thẩm Thạch, nhưng nhìn cả người Thẩm Thạch đẫm máu tanh, bàn tay hắn khựng lại giữa không trung, không hạ xuống nổi.
Thẩm Thạch ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, nhếch miệng mỉm cười, gật đầu với Tôn Hữu,: "Ngươi đi về trước đi."
Tôn Hữu hít sâu một hơi, kết quả hít vào toàn mùi máu tanh đậm đặc, làm suýt chút nữa buồn nôn phun ra, sắc mặt trắng nhợt, vội bỏ lại một câu chào Thẩm Thạch, xoay người bỏ chạy, xem bộ dáng giống như hận không thể chạy xa khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Gió biển nhẹ phẩy, nước biển thanh tịnh, tiếng thủy triều rào rào như ngay bên người, trời cao biển rộng, như đang ở trong thế ngoại đào nguyên, nhưng Thẩm Thạch lại không cảm thấy vậy.
Tất cả thiếu niên Nhân tộc, đều đã rời đi, chỉ còn một mình hắn.
Hắn nhìn lại thân thể đẫm máu của mình, rồi nhìn xác Quỷ Diện Hà dưới đất, trầm mặc cúi xuống, lưỡi dao tiếp tục thọc ngoáy chiến đấu với lớp vỏ cứng, nhích tới từng chút một, nhích tới đâu, máu lam ào ra tới đó.
Cứ như thế không biết bao lâu, đầu Thẩm Thạch đẫm mồ hôi, rút cuộc cũng đi được hết khe hở vừa cứng vừa uốn lượn cong quẹo quá sức tưởng tượng kia, lộ ra lớp thịt tôm trắng nõn bên trong.
Hắn bỏ dao xuống, thò tay vào ôm lấy khối thịt, bắt chước Hải Đảm xé mạnh ra, hoàn thành bước cuối cùng của trình tự, bóc lấy thịt Quỷ Diện Hà.
Gió biển thổi qua, xa xa vọng lại tiếng chim biển đang theo gió bay lượn thanh thúy kêu to.
Một cái bát to đột nhiên từ bên cạnh chìa ra trước mặt Thẩm Thạch, hắn quay đầu sang, Hải Tinh không biết lấy từ đâu ra cái bát ấy, khẽ đặt xuống trước mặt hắn: "Bỏ thịt tôm vào đây."
Bị Thẩm Thạch nhìn từ khoảng cách gần, Hải Tinh hình như không quen, vô thức lùi lại hai bước, hai má nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt. Nhưng vì trước mắt chỉ có một mình Thẩm Thạch, nên lá gan Hải Tinh cũng lớn hơn một chút, vụng trộm giương mắt nhìn lại hắn, không nhịn được mở miệng: "Ngươi bóc chậm như vậy, một ngày không giết nổi một trăm con đâu."
Thẩm Thạch khẽ ném khối thịt tôm trắng nõn trong tay vào bát to, cười với Hải Tinh,: "Ờ, mới bắt đầu nên chưa thuần thục, không làm nhanh được, ách. . ." Hắn ngừng lời, sắc mặt khẩn trương, vội hỏi Hải Tinh: "Hôm nay giết không đủ số, ngày mai bổ sung có được không? Hay trong thôn quy định mỗi ngày phải giết đủ một trăm con Quỷ Diện Hà?"
Hải Tinh lắc đầu,: "Không, ngươi làm bao lâu cũng được, ba ngày năm ngày hay mười ngày nửa tháng cũng không sao, chỉ cần giao đủ cho ta một trăm cái, ta sẽ đổi cho ngươi một viên Linh Tinh."
Thẩm Thạch thở ra, gật đầu,: "Vậy thì tốt, để ta thử xem."
Hắn đứng thẳng dậy, duỗi lưng một cái, xoay xoay người, thò tay vào lồng bắt ra một con Quỷ Diện Hà. Hải Tinh đã xem hắn làm từ nãy giờ, lại nói chuyện được mấy câu, nên đã thấy dạn dĩ hơn, không còn thẹn thùng như trước. Chỉ là cô quá ghét Quỷ Diện Hà, nên thấy Thẩm Thạch lại bắt đầu làm thịt tôm, cô lập tức lùi lại, tuy không cách Thẩm Thạch xa như trước, nhưng vẫn có một khoảng cách, cô ngồi xổm xuống bên bờ biển, lấy tay vạch vạch lên cát một đồ án khó hiểu.
"Phốc!" Một tiếng trầm đục, lưỡi dao sắc bén đã đâm vào khớp cổ Quỷ Diện Hà, máu lam lại phún ra.
Hải Tinh ngẩng đầu lên nhìn, thấy thiếu niên Nhân tộc lại bị máu phun tung tóe khắp người, khiến cả người hắn càng dơ càng tanh. Cô không sợ cảnh máu tanh, nhưng lại cực ghét máu lam kia, nên ánh mắt nhìn Thẩm Thạch tăng thêm vài phần tò mò.
※※※
Quen tay hay việc, nước chảy đá mòn.
Một việc mà làm nhiều lần, sẽ dần rút ra được chút bí quyết, càng làm càng thuận buồm xuôi gió, giống như hồi hắn còn nhỏ, tập phác họa những phù văn phức tạp.
Máu lam tóe ra bãi biển, bị nước biển chồm lên rửa sạch, sinh ra ở biển lại trở về với biển, hoàn thành một sinh mệnh tuần hoàn. Ánh dao lấp loáng, lên lên xuống xuống, vung vẩy nhấp nhô.
Mỗi một con Quỷ Diện Hà, Thẩm Thạch đều giết rất khó khăn, mỗi lần tách lớp vỏ cứng, những khe khúc chiết khó khăn đều làm hắn phải chịu nhiều đau khổ. Thế nhưng không biết vì sao, dưới trời xanh mây trắng, trong làn gió biển phơ phất, hắn không hề có ý bỏ cuộc.
Khi hắn giết con Quỷ Diện Hà thứ hai, y phục trên người đã hoàn toàn ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay máu. Nhưng giết tới con thứ hai này, Thẩm Thạch đã tìm ra chính xác chỗ hiểm trên khớp cổ Quỷ Diện Hà, chỉ cần một dao, Quỷ Diện Hà lập tức toi mạng, không còn giãy giụa, không cần lại tiêu tốn nhát dao thứ hai.
Lúc giết tới con thứ ba, tốc độ Thẩm Thạch cắm dao vào khe bụng Quỷ Diện Hà và tách vỏ hình như đã nhanh hơn một ít, ít nhất hắn đã nhớ rõ những chỗ uốn khúc, cánh tay thành thạo điều chỉnh lưỡi dao lượn theo, con dao lướt đi nhanh hơn hai lần trước.
Giết sang con thứ tư, Thẩm Thạch đã hơi nắm được cấu tạo của khe hở, nên lưỡi dao lướt đi có vẻ trôi chảy hơn hẳn.
Tới khi tóm lấy con Quỷ Diện Hà thứ năm ra khỏi lồng, Thẩm Thạch đã thở dồn dập, thần sắc mỏi mệt. Khi hắn cắn răng giải quyết xong con thứ năm, ném được khối thịt tôm vào trong bát, thì cũng đứng người lên, nói với Hải Tinh:
"Hôm nay giết tới đây thôi, mai ta lại tới."
Hải Tinh trừng mắt nhìn hắn, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời, chần chừ: "Trời còn chưa muộn mà, ngươi xem, mặt trời còn chưa xuống núi."
Thẩm Thạch cười, khẽ xoay xoay cái cổ tê cứng, vung vẩy cánh tay đau buốt: "Thì cũng sắp rồi, việc này cũng đâu cần vội, nếu không hôm nay làm tốn nhiều sức quá, ngày mai sẽ không còn sức, không giết được nhiều."
Hải Tinh nhìn hắn, trong mắt tăng thêm vài phần hiếu kỳ,: "Suy luận kiểu này, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy."
Thẩm Thạch mỉm cười: "Cha ta trước kia từng nói với ta một đạo lý, là người, muốn làm tốt một việc hay muốn học giỏi, nếu vội nhất thời sẽ không đạt được hiệu quả cao, cần phải bình tĩnh, lâu dài kiên trì mới là căn bản."
Hải Tinh "A..." một tiếng, nhăn đôi mày đẹp, lắc lắc người, có vẻ suy nghĩ câu nói vừa rồi của Thẩm Thạch, nhưng vẫn không hiểu rõ được.
Thẩm Thạch cầm bát, đi tới đưa cho cô: "Hôm nay năm con thôi, ngày mai ta lại tới, ta nghĩ chắc chắn sẽ nhiều hơn hôm nay một chút."
Hải Tinh nhận bát, rồi như con thỏ bị chấn kinh, nhảy vọt ra sau mấy bước, lấy tay bịt mũi. Thẩm Thạch nhìn thoáng qua người mình, hặc hặc cười,: "Hồng Bạng tộc các ngươi hình như rất ghét máu tôm này nhỉ."
Hải Tinh phẩy phẩy tay, lùi xa thêm hai bước, sắc mặt mới tốt hơn chút ít,: "Phải. Ờ mà máu lam này tốt nhất là nên rửa trong nước biển, sẽ rửa sạch rất dễ, nếu ngươi đem vào trong đảo dùng nước suối hoặc nước ngọt để giặt, thì cả mấy tháng cũng không sạch nổi."
Thẩm Thạch ngơ ngác: "Còn có chuyện này nữa a." Cúi đầu nhìn nhìn, cười:
". . . Hải Tinh cô nương, phiền toái ngươi quay đầu đi một lát được không?"
Hải Tinh nghiêng đầu,: "Để làm gì?"
Thẩm Thạch nhất thời không biết nói sao: "Ta muốn xuống biển giặt rửa."
Hải Tinh vung tay: "Vậy ngươi cứ đi đi."
Thẩm Thạch nhìn cô một cái, gật đầu, thò tay cởi nút buộc trên áo, bắt đầu cởi quần áo.
Có lẽ vì cấu tạo cơ thể Quỷ Diện Hà khác với gia súc heo gà bình thường, một đao của Thẩm Thạch tuy làm mọi người kinh hãi, nhưng không đạt được hiệu quả gọn gàng như tộc nhân Hồng Bạng tộc Hải Đảm, Quỷ Diện Hà bị đâm một đao, nhưng vẫn chưa chết, mấy chân vẫn giãy giụa ngo ngoe.
Thẩm Thạch nhíu mày, do dự, rồi đâm thêm một dao nữa, lần này con tôm chết hẳn. Hắn bắt chước Hải Đảm, cắm lưỡi dao vào khe hở tiếp giáp ở bụng Quỷ Diện Hà, bắt đầu bóc vỏ.
Lúc Hải Đảm giết Quỷ Diện Hà, rồi tách vỏ lấy thịt, động tác rất liền mạch, mau lẹ trôi chảy, nhưng tới khi Thẩm Thạch thực hiện, mới thấy không dễ chút nào. Cắm dao vào khe hở, ngoáy ngoáy, mới nhận ra con dao đã bị lớp vỏ cứng xung quanh kẹp chặt, Thẩm Thạch giờ mới biết thì ra khe này không hề thẳng và suôn, mà có những chỗ móc, rẽ, cong ngoặt, khi tách vỏ phải luôn đổi hướng con dao, mới tìm được chỗ tựa để bẩy, mở rộng khe ra.
Con dao bắt đầu hành trình đấu tranh lâu dài khó khăn với lớp vỏ tôm cứng rắn, máu lam không ngừng từ miệng vết thương ào ào phún ra, dính đầy mặt đất nơi hắn đứng, cả người hắn đã tung tóe nhuộm màu lam, bốc mùi máu tanh và sát khí.
Mấy thiếu niên đứng xem đều biến sắc, hai người quay đầu bỏ đi, chỉ còn lại một mình Tôn Hữu đang cố gắng trấn định và tiểu mập mạp Hầu Thắng. Con dao trong tay Thẩm Thạch không ngừng xung đột với lớp vỏ cứng, tiếng nghiến ken két rợn người không ngừng vang lên, cộng với vũng máu đáng sợ càng lúc càng dày đặc, làm hai người cũng ăn không tiêu.
Khóe miệng Hầu Thắng giật giật, lẩm bẩm mấy chữ, đại loại như "Coi như ngươi lợi hại", rồi cũng xoay người rời đi, rõ ràng không làm nổi nhiệm vụ quái dị do Hồng Bạng thôn đề ra. Còn Tôn Hữu, từ nhỏ xuất thân từ thế gia, ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ thấy cảnh máu tanh như hôm nay, kiên trì được tới bây giờ, hắn cũng thấy tự bội phục bản thân.
Nhưng nhìn Quỷ Diện Hà đang bị lột ra hơn nửa, giữa một vũng máu lớn một hồi, Tôn Hữu cảm thấy mình không chịu nổi nữa, cười to, đi tới bên người Thẩm Thạch, khan giọng: "Thẩm Thạch, ngươi, ngươi lợi hại. . . Việc này ta không làm được, ta đi về trước." vươn tay, muốn vỗ vai Thẩm Thạch, nhưng nhìn cả người Thẩm Thạch đẫm máu tanh, bàn tay hắn khựng lại giữa không trung, không hạ xuống nổi.
Thẩm Thạch ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, nhếch miệng mỉm cười, gật đầu với Tôn Hữu,: "Ngươi đi về trước đi."
Tôn Hữu hít sâu một hơi, kết quả hít vào toàn mùi máu tanh đậm đặc, làm suýt chút nữa buồn nôn phun ra, sắc mặt trắng nhợt, vội bỏ lại một câu chào Thẩm Thạch, xoay người bỏ chạy, xem bộ dáng giống như hận không thể chạy xa khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt.
Gió biển nhẹ phẩy, nước biển thanh tịnh, tiếng thủy triều rào rào như ngay bên người, trời cao biển rộng, như đang ở trong thế ngoại đào nguyên, nhưng Thẩm Thạch lại không cảm thấy vậy.
Tất cả thiếu niên Nhân tộc, đều đã rời đi, chỉ còn một mình hắn.
Hắn nhìn lại thân thể đẫm máu của mình, rồi nhìn xác Quỷ Diện Hà dưới đất, trầm mặc cúi xuống, lưỡi dao tiếp tục thọc ngoáy chiến đấu với lớp vỏ cứng, nhích tới từng chút một, nhích tới đâu, máu lam ào ra tới đó.
Cứ như thế không biết bao lâu, đầu Thẩm Thạch đẫm mồ hôi, rút cuộc cũng đi được hết khe hở vừa cứng vừa uốn lượn cong quẹo quá sức tưởng tượng kia, lộ ra lớp thịt tôm trắng nõn bên trong.
Hắn bỏ dao xuống, thò tay vào ôm lấy khối thịt, bắt chước Hải Đảm xé mạnh ra, hoàn thành bước cuối cùng của trình tự, bóc lấy thịt Quỷ Diện Hà.
Gió biển thổi qua, xa xa vọng lại tiếng chim biển đang theo gió bay lượn thanh thúy kêu to.
Một cái bát to đột nhiên từ bên cạnh chìa ra trước mặt Thẩm Thạch, hắn quay đầu sang, Hải Tinh không biết lấy từ đâu ra cái bát ấy, khẽ đặt xuống trước mặt hắn: "Bỏ thịt tôm vào đây."
Bị Thẩm Thạch nhìn từ khoảng cách gần, Hải Tinh hình như không quen, vô thức lùi lại hai bước, hai má nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt. Nhưng vì trước mắt chỉ có một mình Thẩm Thạch, nên lá gan Hải Tinh cũng lớn hơn một chút, vụng trộm giương mắt nhìn lại hắn, không nhịn được mở miệng: "Ngươi bóc chậm như vậy, một ngày không giết nổi một trăm con đâu."
Thẩm Thạch khẽ ném khối thịt tôm trắng nõn trong tay vào bát to, cười với Hải Tinh,: "Ờ, mới bắt đầu nên chưa thuần thục, không làm nhanh được, ách. . ." Hắn ngừng lời, sắc mặt khẩn trương, vội hỏi Hải Tinh: "Hôm nay giết không đủ số, ngày mai bổ sung có được không? Hay trong thôn quy định mỗi ngày phải giết đủ một trăm con Quỷ Diện Hà?"
Hải Tinh lắc đầu,: "Không, ngươi làm bao lâu cũng được, ba ngày năm ngày hay mười ngày nửa tháng cũng không sao, chỉ cần giao đủ cho ta một trăm cái, ta sẽ đổi cho ngươi một viên Linh Tinh."
Thẩm Thạch thở ra, gật đầu,: "Vậy thì tốt, để ta thử xem."
Hắn đứng thẳng dậy, duỗi lưng một cái, xoay xoay người, thò tay vào lồng bắt ra một con Quỷ Diện Hà. Hải Tinh đã xem hắn làm từ nãy giờ, lại nói chuyện được mấy câu, nên đã thấy dạn dĩ hơn, không còn thẹn thùng như trước. Chỉ là cô quá ghét Quỷ Diện Hà, nên thấy Thẩm Thạch lại bắt đầu làm thịt tôm, cô lập tức lùi lại, tuy không cách Thẩm Thạch xa như trước, nhưng vẫn có một khoảng cách, cô ngồi xổm xuống bên bờ biển, lấy tay vạch vạch lên cát một đồ án khó hiểu.
"Phốc!" Một tiếng trầm đục, lưỡi dao sắc bén đã đâm vào khớp cổ Quỷ Diện Hà, máu lam lại phún ra.
Hải Tinh ngẩng đầu lên nhìn, thấy thiếu niên Nhân tộc lại bị máu phun tung tóe khắp người, khiến cả người hắn càng dơ càng tanh. Cô không sợ cảnh máu tanh, nhưng lại cực ghét máu lam kia, nên ánh mắt nhìn Thẩm Thạch tăng thêm vài phần tò mò.
※※※
Quen tay hay việc, nước chảy đá mòn.
Một việc mà làm nhiều lần, sẽ dần rút ra được chút bí quyết, càng làm càng thuận buồm xuôi gió, giống như hồi hắn còn nhỏ, tập phác họa những phù văn phức tạp.
Máu lam tóe ra bãi biển, bị nước biển chồm lên rửa sạch, sinh ra ở biển lại trở về với biển, hoàn thành một sinh mệnh tuần hoàn. Ánh dao lấp loáng, lên lên xuống xuống, vung vẩy nhấp nhô.
Mỗi một con Quỷ Diện Hà, Thẩm Thạch đều giết rất khó khăn, mỗi lần tách lớp vỏ cứng, những khe khúc chiết khó khăn đều làm hắn phải chịu nhiều đau khổ. Thế nhưng không biết vì sao, dưới trời xanh mây trắng, trong làn gió biển phơ phất, hắn không hề có ý bỏ cuộc.
Khi hắn giết con Quỷ Diện Hà thứ hai, y phục trên người đã hoàn toàn ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay máu. Nhưng giết tới con thứ hai này, Thẩm Thạch đã tìm ra chính xác chỗ hiểm trên khớp cổ Quỷ Diện Hà, chỉ cần một dao, Quỷ Diện Hà lập tức toi mạng, không còn giãy giụa, không cần lại tiêu tốn nhát dao thứ hai.
Lúc giết tới con thứ ba, tốc độ Thẩm Thạch cắm dao vào khe bụng Quỷ Diện Hà và tách vỏ hình như đã nhanh hơn một ít, ít nhất hắn đã nhớ rõ những chỗ uốn khúc, cánh tay thành thạo điều chỉnh lưỡi dao lượn theo, con dao lướt đi nhanh hơn hai lần trước.
Giết sang con thứ tư, Thẩm Thạch đã hơi nắm được cấu tạo của khe hở, nên lưỡi dao lướt đi có vẻ trôi chảy hơn hẳn.
Tới khi tóm lấy con Quỷ Diện Hà thứ năm ra khỏi lồng, Thẩm Thạch đã thở dồn dập, thần sắc mỏi mệt. Khi hắn cắn răng giải quyết xong con thứ năm, ném được khối thịt tôm vào trong bát, thì cũng đứng người lên, nói với Hải Tinh:
"Hôm nay giết tới đây thôi, mai ta lại tới."
Hải Tinh trừng mắt nhìn hắn, rồi ngẩng đầu nhìn sắc trời, chần chừ: "Trời còn chưa muộn mà, ngươi xem, mặt trời còn chưa xuống núi."
Thẩm Thạch cười, khẽ xoay xoay cái cổ tê cứng, vung vẩy cánh tay đau buốt: "Thì cũng sắp rồi, việc này cũng đâu cần vội, nếu không hôm nay làm tốn nhiều sức quá, ngày mai sẽ không còn sức, không giết được nhiều."
Hải Tinh nhìn hắn, trong mắt tăng thêm vài phần hiếu kỳ,: "Suy luận kiểu này, đây là lần đầu tiên ta nghe thấy."
Thẩm Thạch mỉm cười: "Cha ta trước kia từng nói với ta một đạo lý, là người, muốn làm tốt một việc hay muốn học giỏi, nếu vội nhất thời sẽ không đạt được hiệu quả cao, cần phải bình tĩnh, lâu dài kiên trì mới là căn bản."
Hải Tinh "A..." một tiếng, nhăn đôi mày đẹp, lắc lắc người, có vẻ suy nghĩ câu nói vừa rồi của Thẩm Thạch, nhưng vẫn không hiểu rõ được.
Thẩm Thạch cầm bát, đi tới đưa cho cô: "Hôm nay năm con thôi, ngày mai ta lại tới, ta nghĩ chắc chắn sẽ nhiều hơn hôm nay một chút."
Hải Tinh nhận bát, rồi như con thỏ bị chấn kinh, nhảy vọt ra sau mấy bước, lấy tay bịt mũi. Thẩm Thạch nhìn thoáng qua người mình, hặc hặc cười,: "Hồng Bạng tộc các ngươi hình như rất ghét máu tôm này nhỉ."
Hải Tinh phẩy phẩy tay, lùi xa thêm hai bước, sắc mặt mới tốt hơn chút ít,: "Phải. Ờ mà máu lam này tốt nhất là nên rửa trong nước biển, sẽ rửa sạch rất dễ, nếu ngươi đem vào trong đảo dùng nước suối hoặc nước ngọt để giặt, thì cả mấy tháng cũng không sạch nổi."
Thẩm Thạch ngơ ngác: "Còn có chuyện này nữa a." Cúi đầu nhìn nhìn, cười:
". . . Hải Tinh cô nương, phiền toái ngươi quay đầu đi một lát được không?"
Hải Tinh nghiêng đầu,: "Để làm gì?"
Thẩm Thạch nhất thời không biết nói sao: "Ta muốn xuống biển giặt rửa."
Hải Tinh vung tay: "Vậy ngươi cứ đi đi."
Thẩm Thạch nhìn cô một cái, gật đầu, thò tay cởi nút buộc trên áo, bắt đầu cởi quần áo.
Tác giả :
Tiêu Đỉnh