Lục Thủy Thanh Sơn
Chương 27
Đệ nhị thập thất chương
Giường của Vương Lăng không lớn lắm, Cơ Dung Quân lại to béo, giường với mền đã bị y chiếm hơn phân nửa. Y cả ngày đã nằm trên giường, lại lạ chỗ, buổi tối không ngủ được, chỉ nghe Vương Lăng bên cạnh vừa nằm xuống không bao lâu liền thở dài, nặng trĩu đi vào giấc mộng.
Y vẫn nằm yên không nhúc nhích, trong lòng có chút mơ hồ. Vương Lăng đang ngủ chợt lăn qua giữa giường, đụng phải Cơ Dung Quân, ưm một tiếng lăn trở ra, Cơ Dung Quân chỉ cảm thấy chăn trên người bị kéo căng, sau đó phịch, Vương Lăng rớt khỏi giường.
Vương Lăng nửa mê nửa tỉnh bò lên giường, lại nằm xuống ngủ, Cơ Dung Quân giật giật, rụt người sát vào phía trong, Vương Lăng hàm hàm hồ hồ hỏi han: “Ta đánh thức ngươi à, xin lỗi."
Cơ Dung Quân đột nhiên cảm thấy xấu hổ, rõ ràng là y chiếm giường của Vương Lăng, vì y béo quá nên mới làm Vương Lăng ngã xuống, trái lại Vương Lăng lại lo lắng y ngủ có ngon giấc không. Kỳ thực câu nói đó chỉ là Vương Lăng theo thói quen thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng lại khiến Cơ Dung Quân cảm động.
Ca ca này của Kỳ Nhàn, cũng không phải đáng ghét, đã cứu y, còn chiếu cố y như vậy, lúc trước nói y béo ú xấu xí, chẳng qua cũng là ăn ngay nói thật. Y quả thật là một tên béo xấu xí.
Cơ Dung Quân rúc người trong chăn, cùng người khác đắp chung một cái chăn không ngờ lại ấm áp như vậy, Cơ Dung Quân không tự chủ cũng chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng Vương Lăng đã thức dậy, hắn nhẹ tay nhẹ chân, sợ đánh thức quả sơn trà tròn ủm kế bên, nhưng vừa đứng lên, quay đầu nhìn liền thấy thiếu niên cũng đã thức, quấn mền tựa vào góc giường, trên mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ, đôi mắt ngập nước.
Vương Lăng thầm nghĩ, đứa nhỏ này mặc dù béo, nhưng không khó coi, không khỏi nhớ lại nhi tử tròn như cái ***g đèn của Cơ Tướng quân, ừm, quả sơn trà này còn xinh hơn thằng nhóc đó nhiều.
Vương Lăng lập tức hỏi: “Sao ngươi dậy rồi? Trên người có thương tích, nên ngủ nhiều một chút, vết thương trên lưng còn đau không? Ngươi ăn điểm tâm có kiêng cái gì không? Ăn cháo thích đặc hay loãng? Vị ngọt hay nhạt? Nếu thích ăn ngọt thì thích ngọt ít, ngọt vừa hay ngọt nhiều?"
Cơ Dung Quân ôm mền ngơ ngác nhìn Vương Lăng, nhỏ giọng nói: “Sao… sao cũng được."
Vương Lăng nói: “Ừm, vậy ta kêu phòng bếp làm không loãng quá, sau đó nêm nếm gì tùy ngươi", quyết định xong thì mặc y phục vào, kêu người đem nước rửa mặt tới.
Cơ Dung Quân quá to, quần áo của Vương Lăng y mặc đều chật ních, hôm trước sau khi Vương Lăng giúp y lau người, vẫn là quản gia Thành thúc đem y phục chưa mặc của mình đến, Cơ Dung Quân thay đồ, mặc trường bào của Thành thúc, thêm ngoại bào màu nâu, là áo ngắn y mặc vào cũng như trường bào, cổ tay áo lẫn ống quần đều lượt thượt, y kéo kéo y phục đi theo cạnh Vương Lăng, cô lão thái thái vừa nhìn thấy y đã vui vẻ.
Lão thái thái đều thích những đứa trẻ mập mạp, cô lão thái thái kéo Cơ Dung Quân đến ngồi cạnh mình, hỏi y thương tích thế nào, đêm qua ngủ có ngon không. Vương Lăng đã nói với bà, đứa trẻ này ngất xỉu ven đường hẳn là có ẩn tình, tốt nhất đừng hỏi tới, cô lão thái thái liền không nhắc gì chuyện đó.
Điểm tâm chi là cháo đậu, không loãng không đặc, Cơ Dung Quân cúi đầu nhìn chén cháo của mình, bên cạnh quả nhiên có để một đĩa đường, thật ra khi ở nhà, buổi sáng y đều ăn cháo vân ti nấu bằng gạo nếp và lòng trắng trứng, vị hơi mặn, y không thích ăn ngọt, múc một muỗng ăn thử, nhạt nhẽo không hợp khẩu vị, thấy trên bàn có một đĩa dưa muối, y gắp một miếng nếm thử, lại gặp một đũa bỏ vào cháo trộn trộn, trong vị mặn lại có một loại mùi vị đặc trưng của dưa, ăn rất ngon.
Vương Lăng cầm đũa nhìn Cơ Dung Quân, thì ra đứa bé này thích ăn mặn.
Cô lão thái thái thấy Cơ Dung Quân mải miết ăn cháo, đau lòng nói: “Con ở đây thì không cần khách khí, nhà của ta không có gì ngon, con trên người có thương tích, chỉ ăn cháo làm sao được", nói xong gắp một khối thịt mỡ bỏ vào đĩa trước mặt Cơ Dung Quân, lại thêm một quả trứng luộc.
Cơ Dung Quân cúi đầu lột vỏ trứng, y chưa từng làm việc này, trứng gà bị lột lởm chởm, một bàn tay vươn tới, lấy đĩa đường cạnh chén của y đi, thay vào là một đĩa tương, Cơ Dung Quân ngẩng đầu, thấy Vương Lăng đang mỉm cười với mình: “Nếu thấy trứng lạt thì chấm vào tương mà ăn", vừa nói vừa bỏ vào đĩa của y một quả trứng luộc đã lột vỏ sạch sẽ.
Cơ Dung Quân cầm trứng luộc chấm tương, cắn một cái, cảm thấy trước giờ chưa ăn quả trứng nào ngon thế này, không hiểu sao trong ngực cũng thấy ấm áp.
Ăn điểm tâm xong, nghỉ ngơi nửa canh giờ, Vương Lăng đem thuốc đến cho Cơ Dung Quân uống, sau đó giúp y đổi thuốc sau lưng, trước tiên lấy khăn nhúng nước ấm lau sạch vết thương, sau đó thoa thuốc mới, Cơ Dung Quân ngoan ngoãn nằm trên giường, vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Vương Lăng bôi thuốc xong, vừa cười vừa nói: “Nha ~ ngươi còn đỏ mặt a.", lại nhéo nhéo mặt Cơ Dung Quân, y lại càng đỏ mặt hơn, Vương Lăng cười to một hồi mới buông bình thuốc, bưng chậu nước đi ra ngoài.
Cơ Dung Quân nhàn rỗi không biết làm gì, chỉ biết đi qua đi lại trong phủ, theo y thì nhà Vương Lăng thật kỳ quái. Y biết cha của Vương Lăng và Kỳ Nhàn trước kia là thừa tướng, phủ đệ này rất lớn, nhưng ngoài vài gian phòng có người ở, còn lại đều khóa trái, trên cửa sổ đầy bụi bặm. Cả phủ chỉ có vài hạ nhân, Vương Lăng tuy xem như là chủ nhân của nơi này nhưng hắn cứ đến đến đi đi, lúc thì vào nhà bếp, lúc thì ở trong phòng thu chi, còn cầm chổi quét dọn bụi đất ở hành lang và trước cửa, cầm kéo lớn tỉa cây cành trong vườn, cứ như một hạ nhân vậy. Nghe nói nhà hắn hiện tại rất khó khăn, chẳng lẽ khó khăn đến mức không có tiền thuê hạ nhân luôn?
Cơ Dung Quân không tự chủ được, xa xa theo đuôi Vương Lăng, thấy Vương Lăng đi qua nguyệt môn, y theo tới cạnh cửa thì liền nhìn thấy Vương Lăng đang ngồi xổm, tay cầm một bầu nước, bên cạnh có một thùng nước, đang chau mày nhìn mấy luống rau, thần tình do dự.
Cơ Dung Quân bước lên trước, Vương Lăng thở dài một tiếng, cũng không biết là nói với y hay đang tự nhủ: “Ăn ngay thì tươi ngon mọng nước, nhưng mà chúng nó còn có thể lớn hơn chút, lớn thì có thể ăn nhiều, nhưng hương vị sẽ không ngon như giờ, vậy rốt cục nên ăn hay không nên ăn?"
Cơ Dung Quân không trả lời được vấn đề này, chỉ có thể mê mang đứng cạnh Vương Lăng, một lúc sau cũng ngồi xổm xuống, cùng hắn cau mày nhìn khoảng đất trồng rau.
Vương Lăng sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội cũng hái một ít rau, giữa trưa kêu phòng bếp xào lên, Cơ Dung Quân ăn một miếng mới biết, thì ra là cải thìa mà bình thường y rất thích. Khống biết sao cải thìa này rất tươi rất giòn, Vương Lăng hỏi: “Ăn ngon không?", Cơ Dung Quân gật đầu, “Ngon.", Vương Lăng lại thở dài, tựa hồ lại đang do dự mớ rau còn lại ngoài vườn lúc nào thì nên ăn. Cơ Dung Quân nuốt hết đồ ăn trong miệng, nói, “Chờ chúng nó lớn lên, là có thể ăn được nhiều". Y nghĩ nhà Vương Lăng nghèo như vậy, so với ăn ngon thì ăn no mới là thực tế.
Vương Lăng vuốt cằm: “Được rồi, dù sao cũng đã nếm qua lúc nó ngon nhất, còn lại cứ chờ lớn rồi ăn", Cơ Dung Quân bên cạnh dùng sức gật đầu. Vương Lăng gắp một đũa đồ ăn vào chén cô lão thái thái, bà cười cười, lại nâng tay áo lên lau mắt.
Cơ Dung Quân đang bới cơm, chỉ thấy cô lão thái thái lau mắt, nghẹn ngào nói, “Con…. Con thật là, thiên hạ nào có nhi tử thừa tướng nào như con… Cha chết sớm, mẹ cũng đang tâm bỏ lại các con đi theo cha các con… Ta… ta chỉ là một bà già không làm được gì, thẹn với tổ tông Vương gia… nếu ngày đó con không quá vất vả… mà có thể tròn trịa như đứa nhỏ này thì… thì tốt quá…"
Cơ Dung Quân không hiểu tại sao lão thái thái đang yên đang lành lại khóc, nhưng cha y từng nói, nữ nhân rất khó hiểu, đại ca cũng từng nói, nữ nhân biến thành lão bà càng khó hiểu. Cho nên Cơ Dung Quân liền không thèm tìm hiểu nữa, chăm chú ăn cơm.
Vương Lăng cười hì hì: “Cô, con hiện tại không phải rất tốt sao, nói không chừng tương lai sẽ phát đạt, dù bây giờ hơi cực khổ, nhưng chờ vài năm nữa điệt nhi có quan có tước, cô muốn con tròn thế nào thì tròn thế nấy, chỉ sợ lúc đấy con béo núc ních ra, cô lại không thích."
Cô lão thái thái cuối cùng cũng mỉm cười, lấy khăn tay lau khô nước mắt, Vương Lăng nhân cơ hội chuyển chủ đề, bữa cơm không phát sinh chuyện gì nữa.
Ăn trưa xong, nửa canh giờ sau Cơ Dung Quân uống thuốc, hai muội muội của Vương Lăng mỗi lần nghe đến thuốc là nhíu mày ăn vạ, phải trăm cay nghìn đắng dỗ tới dỗ lui mới bắt hai nàng uống xong, giờ thấy Cơ Dung Quân ngoan ngoãn rót thuốc ra uống hết, Vương Lăng không khỏi cao hứng. Cơ Dung Quân tròn vo, bộ dạng đáng yêu, lại thực nghe lời, không làm nũng không kén chọn, cho gì ăn đó. Vương Lăng rất thích, thầm nghĩ nếu mình có một đệ đệ như vậy thì tốt rồi, còn giỏi hơn cả muội muội.
Buổi tối, ăn cơm xong Cơ Dung Quân đi tắm, Vương Lăng đến bên bồn tắm, xắn tay áo muốn giúp y lau người, Cơ Dung Quân hụp cả người trong nước, ló ra gương mặt đỏ bừng.
Vương Lăng cười nói: “Hài tử này thật dễ xấu hổ, sau lưng ngươi có thương tích, không tự mình lau được, hạ nhân nhà ta lại không biết nặng nhẹ", hắn vừa nói vừa ngồi vào cạnh bồn, cầm lấy khăn tắm, “Ta cũng chưa từng giúp ai tắm rửa, nặng nhẹ gì ngươi phải nói cho ta một tiếng."
Cơ Dung Quân đỏ ửng cả mặt, quay lưng về phía Vương Lăng, cảm giác được khăn tắm chầm chậm nhẹ nhàng chạm vào lưng mình, khi Vương Lăng thoa thuốc cho y cũng là lực đạo thế này, vừa đủ, cẩn thận, Cơ Dung Quân cảm thấy tim bỗng nảy lên, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác nói không nên lời.
Giúp Cơ Dung Quân lau sau lưng xong, Vương Lăng cầm một bộ y phục để xuống bên cạnh, nói: “Bộ này ta đã cho người thu ngắn cổ tay áo và ống quần rồi, ngươi mặc tạm đi, hôm nay ngươi mặc bộ đồ dài quá, cả ngày vướng tay vướng chân, khó chịu nhiều rồi."
Cơ Dung Quân mặc y phục bước ra, Vương Lăng đứng ngoài cửa nhíu mày đánh giá y một chút, “Ừm, tay áo còn hơi dài, thu lên chút nữa là được."
Cơ Dung Quân thanh âm có chút mất tự nhiên thấp giọng nói: “Bằng, bằng không, ta cũng giúp ngươi kỳ cọ đi."
Vương Lăng ngẩn người: “A?"
Cơ Dung Quân ấp úng: “Ngươi giúp ta lau, cho nên, ta cũng có thể giúp ngươi lau."
Vương Lăng nhịn không được lại cười ra tiếng, nói: “Không cần khách khí, thứ nhất ngươi là khách, thứ hai ngươi có thương tích, ta giúp ngươi là chuyện nên làm, ta luôn tự mình tắm, chờ sau này có cơ hội, sẽ nhờ ngươi giúp.", nói xong còn đưa tay xoa đầu Cơ Dung Quân.
Cơ Dung Quân rầu rĩ cúi đầu.
Khuya, sau khi giúp Cơ Dung Quân thay thuốc, chờ y ngủ rồi, Vương Lăng lấy kim chỉ, cầm y phục của Cơ Dung Quân, định thu tay áo lên.
Cơ Dung Quân chưa từng thấy nam tử may vá, cứ mở to mắt nhìn Vương Lăng, Vương Lăng ngồi bên bàn xỏ kim, Cơ Dung Quân lắp bắp: “Ngươi… ngươi…"
Vương Lăng nhìn y: “Sao?"
Cơ Dung Quân nói, “Ta, cha ta từng nói, đại trượng phu phải làm việc của đại trượng phu, ngươi…". Nếu Vương Lăng là con của cha Cơ Dung Quân, cha y thấy hắn bây giờ, nhất định sẽ nhảy dựng tới nóc nhà, sau đó lấy một cây roi to ra đánh hắn.
Vương Lăng chậm rãi đáp: “Cha của ta lại nói, phàm là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, đại trượng phu đều có thể làm, quần áo cần may vá, cầm kim chỉ cũng không có gì. Biết may vá thì sao không thể là đại trượng phu? Có thể đối với chuyện việc đại trượng phu nên làm, mọi người nghĩ không giống nhau, cha ngươi có đạo lý khác?"
Cơ Tướng quân lúc ấy chỉ mới là tướng quân, cha Vương Lăng thì đã là Thừa tướng, Thừa tướng lớn hơn tướng quân, Cơ Dung Quân nghĩ, nói không chừng cha Vương Lăng hiểu biết nhiều hơn cha mình, y kéo chăn lên đắp, không nói gì nữa.
Vương Lăng thu xong cổ tay áo, buông y phục chuẩn bị đi ngủ. Cơ Dung Quân nhìn thân ảnh hắn, bỗng nhiên trịnh trọng mở miệng: “Tương lai ta nhất định báo đáp ngươi."
Vương lăng lại bị lời của y làm cho sửng sốt, Cơ Dung Quân nghiêm túc nói tiếp: “Ngươi, ngươi đã cứu ta, lại thay ta trị thương, đối xử với ta rất tốt. Ngươi đối với ta có ân, ta, tương lai ta nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Vương Lăng gật gật đầu, cởi ngoại bào vừa ngáp vừa đi đến bên giường: “Ừ, được, vậy ta chờ, ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ ta gọi là Vương lăng, tương lai đừng quên ta là ai a."
Cơ Dung Quân cảm thấy Cơ Dung Quân không tin lời mình, rất buồn bực, càng thêm trịnh trọng: “Ta đương nhiên sẽ không quên ngươi, tương lai ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, cũng sẽ đối tốt với ngươi, ta sẽ tốt với Vương Lăng, sẽ báo đáp Vương Lăng."
Vương Lăng vén chăn lên, vỗ vỗ đầu y: “Ừm. Ta đã biết.", hắn thổi tắt nến, nằm xuống giường.
Trong bóng đêm, Cơ Dung Quân kề sát vào tai Vương Lăng, thì thầm: “Vương Lăng, thật sự, tương lai ta nhất định cũng sẽ đối tốt với ngươi, ta thề."
Giường của Vương Lăng không lớn lắm, Cơ Dung Quân lại to béo, giường với mền đã bị y chiếm hơn phân nửa. Y cả ngày đã nằm trên giường, lại lạ chỗ, buổi tối không ngủ được, chỉ nghe Vương Lăng bên cạnh vừa nằm xuống không bao lâu liền thở dài, nặng trĩu đi vào giấc mộng.
Y vẫn nằm yên không nhúc nhích, trong lòng có chút mơ hồ. Vương Lăng đang ngủ chợt lăn qua giữa giường, đụng phải Cơ Dung Quân, ưm một tiếng lăn trở ra, Cơ Dung Quân chỉ cảm thấy chăn trên người bị kéo căng, sau đó phịch, Vương Lăng rớt khỏi giường.
Vương Lăng nửa mê nửa tỉnh bò lên giường, lại nằm xuống ngủ, Cơ Dung Quân giật giật, rụt người sát vào phía trong, Vương Lăng hàm hàm hồ hồ hỏi han: “Ta đánh thức ngươi à, xin lỗi."
Cơ Dung Quân đột nhiên cảm thấy xấu hổ, rõ ràng là y chiếm giường của Vương Lăng, vì y béo quá nên mới làm Vương Lăng ngã xuống, trái lại Vương Lăng lại lo lắng y ngủ có ngon giấc không. Kỳ thực câu nói đó chỉ là Vương Lăng theo thói quen thuận miệng hỏi mà thôi, nhưng lại khiến Cơ Dung Quân cảm động.
Ca ca này của Kỳ Nhàn, cũng không phải đáng ghét, đã cứu y, còn chiếu cố y như vậy, lúc trước nói y béo ú xấu xí, chẳng qua cũng là ăn ngay nói thật. Y quả thật là một tên béo xấu xí.
Cơ Dung Quân rúc người trong chăn, cùng người khác đắp chung một cái chăn không ngờ lại ấm áp như vậy, Cơ Dung Quân không tự chủ cũng chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng Vương Lăng đã thức dậy, hắn nhẹ tay nhẹ chân, sợ đánh thức quả sơn trà tròn ủm kế bên, nhưng vừa đứng lên, quay đầu nhìn liền thấy thiếu niên cũng đã thức, quấn mền tựa vào góc giường, trên mặt vẫn còn vẻ buồn ngủ, đôi mắt ngập nước.
Vương Lăng thầm nghĩ, đứa nhỏ này mặc dù béo, nhưng không khó coi, không khỏi nhớ lại nhi tử tròn như cái ***g đèn của Cơ Tướng quân, ừm, quả sơn trà này còn xinh hơn thằng nhóc đó nhiều.
Vương Lăng lập tức hỏi: “Sao ngươi dậy rồi? Trên người có thương tích, nên ngủ nhiều một chút, vết thương trên lưng còn đau không? Ngươi ăn điểm tâm có kiêng cái gì không? Ăn cháo thích đặc hay loãng? Vị ngọt hay nhạt? Nếu thích ăn ngọt thì thích ngọt ít, ngọt vừa hay ngọt nhiều?"
Cơ Dung Quân ôm mền ngơ ngác nhìn Vương Lăng, nhỏ giọng nói: “Sao… sao cũng được."
Vương Lăng nói: “Ừm, vậy ta kêu phòng bếp làm không loãng quá, sau đó nêm nếm gì tùy ngươi", quyết định xong thì mặc y phục vào, kêu người đem nước rửa mặt tới.
Cơ Dung Quân quá to, quần áo của Vương Lăng y mặc đều chật ních, hôm trước sau khi Vương Lăng giúp y lau người, vẫn là quản gia Thành thúc đem y phục chưa mặc của mình đến, Cơ Dung Quân thay đồ, mặc trường bào của Thành thúc, thêm ngoại bào màu nâu, là áo ngắn y mặc vào cũng như trường bào, cổ tay áo lẫn ống quần đều lượt thượt, y kéo kéo y phục đi theo cạnh Vương Lăng, cô lão thái thái vừa nhìn thấy y đã vui vẻ.
Lão thái thái đều thích những đứa trẻ mập mạp, cô lão thái thái kéo Cơ Dung Quân đến ngồi cạnh mình, hỏi y thương tích thế nào, đêm qua ngủ có ngon không. Vương Lăng đã nói với bà, đứa trẻ này ngất xỉu ven đường hẳn là có ẩn tình, tốt nhất đừng hỏi tới, cô lão thái thái liền không nhắc gì chuyện đó.
Điểm tâm chi là cháo đậu, không loãng không đặc, Cơ Dung Quân cúi đầu nhìn chén cháo của mình, bên cạnh quả nhiên có để một đĩa đường, thật ra khi ở nhà, buổi sáng y đều ăn cháo vân ti nấu bằng gạo nếp và lòng trắng trứng, vị hơi mặn, y không thích ăn ngọt, múc một muỗng ăn thử, nhạt nhẽo không hợp khẩu vị, thấy trên bàn có một đĩa dưa muối, y gắp một miếng nếm thử, lại gặp một đũa bỏ vào cháo trộn trộn, trong vị mặn lại có một loại mùi vị đặc trưng của dưa, ăn rất ngon.
Vương Lăng cầm đũa nhìn Cơ Dung Quân, thì ra đứa bé này thích ăn mặn.
Cô lão thái thái thấy Cơ Dung Quân mải miết ăn cháo, đau lòng nói: “Con ở đây thì không cần khách khí, nhà của ta không có gì ngon, con trên người có thương tích, chỉ ăn cháo làm sao được", nói xong gắp một khối thịt mỡ bỏ vào đĩa trước mặt Cơ Dung Quân, lại thêm một quả trứng luộc.
Cơ Dung Quân cúi đầu lột vỏ trứng, y chưa từng làm việc này, trứng gà bị lột lởm chởm, một bàn tay vươn tới, lấy đĩa đường cạnh chén của y đi, thay vào là một đĩa tương, Cơ Dung Quân ngẩng đầu, thấy Vương Lăng đang mỉm cười với mình: “Nếu thấy trứng lạt thì chấm vào tương mà ăn", vừa nói vừa bỏ vào đĩa của y một quả trứng luộc đã lột vỏ sạch sẽ.
Cơ Dung Quân cầm trứng luộc chấm tương, cắn một cái, cảm thấy trước giờ chưa ăn quả trứng nào ngon thế này, không hiểu sao trong ngực cũng thấy ấm áp.
Ăn điểm tâm xong, nghỉ ngơi nửa canh giờ, Vương Lăng đem thuốc đến cho Cơ Dung Quân uống, sau đó giúp y đổi thuốc sau lưng, trước tiên lấy khăn nhúng nước ấm lau sạch vết thương, sau đó thoa thuốc mới, Cơ Dung Quân ngoan ngoãn nằm trên giường, vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Vương Lăng bôi thuốc xong, vừa cười vừa nói: “Nha ~ ngươi còn đỏ mặt a.", lại nhéo nhéo mặt Cơ Dung Quân, y lại càng đỏ mặt hơn, Vương Lăng cười to một hồi mới buông bình thuốc, bưng chậu nước đi ra ngoài.
Cơ Dung Quân nhàn rỗi không biết làm gì, chỉ biết đi qua đi lại trong phủ, theo y thì nhà Vương Lăng thật kỳ quái. Y biết cha của Vương Lăng và Kỳ Nhàn trước kia là thừa tướng, phủ đệ này rất lớn, nhưng ngoài vài gian phòng có người ở, còn lại đều khóa trái, trên cửa sổ đầy bụi bặm. Cả phủ chỉ có vài hạ nhân, Vương Lăng tuy xem như là chủ nhân của nơi này nhưng hắn cứ đến đến đi đi, lúc thì vào nhà bếp, lúc thì ở trong phòng thu chi, còn cầm chổi quét dọn bụi đất ở hành lang và trước cửa, cầm kéo lớn tỉa cây cành trong vườn, cứ như một hạ nhân vậy. Nghe nói nhà hắn hiện tại rất khó khăn, chẳng lẽ khó khăn đến mức không có tiền thuê hạ nhân luôn?
Cơ Dung Quân không tự chủ được, xa xa theo đuôi Vương Lăng, thấy Vương Lăng đi qua nguyệt môn, y theo tới cạnh cửa thì liền nhìn thấy Vương Lăng đang ngồi xổm, tay cầm một bầu nước, bên cạnh có một thùng nước, đang chau mày nhìn mấy luống rau, thần tình do dự.
Cơ Dung Quân bước lên trước, Vương Lăng thở dài một tiếng, cũng không biết là nói với y hay đang tự nhủ: “Ăn ngay thì tươi ngon mọng nước, nhưng mà chúng nó còn có thể lớn hơn chút, lớn thì có thể ăn nhiều, nhưng hương vị sẽ không ngon như giờ, vậy rốt cục nên ăn hay không nên ăn?"
Cơ Dung Quân không trả lời được vấn đề này, chỉ có thể mê mang đứng cạnh Vương Lăng, một lúc sau cũng ngồi xổm xuống, cùng hắn cau mày nhìn khoảng đất trồng rau.
Vương Lăng sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội cũng hái một ít rau, giữa trưa kêu phòng bếp xào lên, Cơ Dung Quân ăn một miếng mới biết, thì ra là cải thìa mà bình thường y rất thích. Khống biết sao cải thìa này rất tươi rất giòn, Vương Lăng hỏi: “Ăn ngon không?", Cơ Dung Quân gật đầu, “Ngon.", Vương Lăng lại thở dài, tựa hồ lại đang do dự mớ rau còn lại ngoài vườn lúc nào thì nên ăn. Cơ Dung Quân nuốt hết đồ ăn trong miệng, nói, “Chờ chúng nó lớn lên, là có thể ăn được nhiều". Y nghĩ nhà Vương Lăng nghèo như vậy, so với ăn ngon thì ăn no mới là thực tế.
Vương Lăng vuốt cằm: “Được rồi, dù sao cũng đã nếm qua lúc nó ngon nhất, còn lại cứ chờ lớn rồi ăn", Cơ Dung Quân bên cạnh dùng sức gật đầu. Vương Lăng gắp một đũa đồ ăn vào chén cô lão thái thái, bà cười cười, lại nâng tay áo lên lau mắt.
Cơ Dung Quân đang bới cơm, chỉ thấy cô lão thái thái lau mắt, nghẹn ngào nói, “Con…. Con thật là, thiên hạ nào có nhi tử thừa tướng nào như con… Cha chết sớm, mẹ cũng đang tâm bỏ lại các con đi theo cha các con… Ta… ta chỉ là một bà già không làm được gì, thẹn với tổ tông Vương gia… nếu ngày đó con không quá vất vả… mà có thể tròn trịa như đứa nhỏ này thì… thì tốt quá…"
Cơ Dung Quân không hiểu tại sao lão thái thái đang yên đang lành lại khóc, nhưng cha y từng nói, nữ nhân rất khó hiểu, đại ca cũng từng nói, nữ nhân biến thành lão bà càng khó hiểu. Cho nên Cơ Dung Quân liền không thèm tìm hiểu nữa, chăm chú ăn cơm.
Vương Lăng cười hì hì: “Cô, con hiện tại không phải rất tốt sao, nói không chừng tương lai sẽ phát đạt, dù bây giờ hơi cực khổ, nhưng chờ vài năm nữa điệt nhi có quan có tước, cô muốn con tròn thế nào thì tròn thế nấy, chỉ sợ lúc đấy con béo núc ních ra, cô lại không thích."
Cô lão thái thái cuối cùng cũng mỉm cười, lấy khăn tay lau khô nước mắt, Vương Lăng nhân cơ hội chuyển chủ đề, bữa cơm không phát sinh chuyện gì nữa.
Ăn trưa xong, nửa canh giờ sau Cơ Dung Quân uống thuốc, hai muội muội của Vương Lăng mỗi lần nghe đến thuốc là nhíu mày ăn vạ, phải trăm cay nghìn đắng dỗ tới dỗ lui mới bắt hai nàng uống xong, giờ thấy Cơ Dung Quân ngoan ngoãn rót thuốc ra uống hết, Vương Lăng không khỏi cao hứng. Cơ Dung Quân tròn vo, bộ dạng đáng yêu, lại thực nghe lời, không làm nũng không kén chọn, cho gì ăn đó. Vương Lăng rất thích, thầm nghĩ nếu mình có một đệ đệ như vậy thì tốt rồi, còn giỏi hơn cả muội muội.
Buổi tối, ăn cơm xong Cơ Dung Quân đi tắm, Vương Lăng đến bên bồn tắm, xắn tay áo muốn giúp y lau người, Cơ Dung Quân hụp cả người trong nước, ló ra gương mặt đỏ bừng.
Vương Lăng cười nói: “Hài tử này thật dễ xấu hổ, sau lưng ngươi có thương tích, không tự mình lau được, hạ nhân nhà ta lại không biết nặng nhẹ", hắn vừa nói vừa ngồi vào cạnh bồn, cầm lấy khăn tắm, “Ta cũng chưa từng giúp ai tắm rửa, nặng nhẹ gì ngươi phải nói cho ta một tiếng."
Cơ Dung Quân đỏ ửng cả mặt, quay lưng về phía Vương Lăng, cảm giác được khăn tắm chầm chậm nhẹ nhàng chạm vào lưng mình, khi Vương Lăng thoa thuốc cho y cũng là lực đạo thế này, vừa đủ, cẩn thận, Cơ Dung Quân cảm thấy tim bỗng nảy lên, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác nói không nên lời.
Giúp Cơ Dung Quân lau sau lưng xong, Vương Lăng cầm một bộ y phục để xuống bên cạnh, nói: “Bộ này ta đã cho người thu ngắn cổ tay áo và ống quần rồi, ngươi mặc tạm đi, hôm nay ngươi mặc bộ đồ dài quá, cả ngày vướng tay vướng chân, khó chịu nhiều rồi."
Cơ Dung Quân mặc y phục bước ra, Vương Lăng đứng ngoài cửa nhíu mày đánh giá y một chút, “Ừm, tay áo còn hơi dài, thu lên chút nữa là được."
Cơ Dung Quân thanh âm có chút mất tự nhiên thấp giọng nói: “Bằng, bằng không, ta cũng giúp ngươi kỳ cọ đi."
Vương Lăng ngẩn người: “A?"
Cơ Dung Quân ấp úng: “Ngươi giúp ta lau, cho nên, ta cũng có thể giúp ngươi lau."
Vương Lăng nhịn không được lại cười ra tiếng, nói: “Không cần khách khí, thứ nhất ngươi là khách, thứ hai ngươi có thương tích, ta giúp ngươi là chuyện nên làm, ta luôn tự mình tắm, chờ sau này có cơ hội, sẽ nhờ ngươi giúp.", nói xong còn đưa tay xoa đầu Cơ Dung Quân.
Cơ Dung Quân rầu rĩ cúi đầu.
Khuya, sau khi giúp Cơ Dung Quân thay thuốc, chờ y ngủ rồi, Vương Lăng lấy kim chỉ, cầm y phục của Cơ Dung Quân, định thu tay áo lên.
Cơ Dung Quân chưa từng thấy nam tử may vá, cứ mở to mắt nhìn Vương Lăng, Vương Lăng ngồi bên bàn xỏ kim, Cơ Dung Quân lắp bắp: “Ngươi… ngươi…"
Vương Lăng nhìn y: “Sao?"
Cơ Dung Quân nói, “Ta, cha ta từng nói, đại trượng phu phải làm việc của đại trượng phu, ngươi…". Nếu Vương Lăng là con của cha Cơ Dung Quân, cha y thấy hắn bây giờ, nhất định sẽ nhảy dựng tới nóc nhà, sau đó lấy một cây roi to ra đánh hắn.
Vương Lăng chậm rãi đáp: “Cha của ta lại nói, phàm là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, đại trượng phu đều có thể làm, quần áo cần may vá, cầm kim chỉ cũng không có gì. Biết may vá thì sao không thể là đại trượng phu? Có thể đối với chuyện việc đại trượng phu nên làm, mọi người nghĩ không giống nhau, cha ngươi có đạo lý khác?"
Cơ Tướng quân lúc ấy chỉ mới là tướng quân, cha Vương Lăng thì đã là Thừa tướng, Thừa tướng lớn hơn tướng quân, Cơ Dung Quân nghĩ, nói không chừng cha Vương Lăng hiểu biết nhiều hơn cha mình, y kéo chăn lên đắp, không nói gì nữa.
Vương Lăng thu xong cổ tay áo, buông y phục chuẩn bị đi ngủ. Cơ Dung Quân nhìn thân ảnh hắn, bỗng nhiên trịnh trọng mở miệng: “Tương lai ta nhất định báo đáp ngươi."
Vương lăng lại bị lời của y làm cho sửng sốt, Cơ Dung Quân nghiêm túc nói tiếp: “Ngươi, ngươi đã cứu ta, lại thay ta trị thương, đối xử với ta rất tốt. Ngươi đối với ta có ân, ta, tương lai ta nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ngươi."
Vương Lăng gật gật đầu, cởi ngoại bào vừa ngáp vừa đi đến bên giường: “Ừ, được, vậy ta chờ, ngươi ngàn vạn lần nhớ kỹ ta gọi là Vương lăng, tương lai đừng quên ta là ai a."
Cơ Dung Quân cảm thấy Cơ Dung Quân không tin lời mình, rất buồn bực, càng thêm trịnh trọng: “Ta đương nhiên sẽ không quên ngươi, tương lai ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, cũng sẽ đối tốt với ngươi, ta sẽ tốt với Vương Lăng, sẽ báo đáp Vương Lăng."
Vương Lăng vén chăn lên, vỗ vỗ đầu y: “Ừm. Ta đã biết.", hắn thổi tắt nến, nằm xuống giường.
Trong bóng đêm, Cơ Dung Quân kề sát vào tai Vương Lăng, thì thầm: “Vương Lăng, thật sự, tương lai ta nhất định cũng sẽ đối tốt với ngươi, ta thề."
Tác giả :
Đại Phong Quát Quá