Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 27
“Mục Lâm Thu cố chấp không để cho ai ngoài cô ta đến gần lão đại, cũng vì cố chấp mà giữa cô ta và lão đại trở thành người dưng"
Mẫn Nhu bước vào Lục gia, chậm rãi đi lên lầu, trong đầu chỉ toàn lời kể của Thẩm Tấn Hàm nhưng không thể nào quên đi mối ân oán ràng buộc giữa Lục Thiếu Phàm và Mục Lâm Thu.
“Một người phụ nữ quá thông minh muốn thăm dò trái tim một người đàn ông lúc nào cũng hờ hững sẽ khiến cô ta làm ra những hành động ngu xuẩn, thậm chí nó còn hủy đi cây cầu trúc bắt qua sông vừa tạo được một nửa mà cô ta đã hao tổn tâm sức làm ra"
“Cái chết của Thiếu Phong là đả kích lớn với lão đại, em và tiểu tam cũng lần lượt xuất ngũ, Mục Lâm Thu thì bị lão đại cự tuyệt, sau đó cô ta theo cha mình xuống phía Bắc, cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ…"- Thẩm Tấn Hàm như đang kể một câu chuyện đùa, trên gương mặt xuất hiện vẻ trào phúng: “Cô ta lại quay về"
Mẫn Nhu cũng không đề cập đến cái chết của Lục Thiếu Phong; cô hiểu, bốn năm trước khi Lục Thiếu Phong ra đi đối với mọi người là một điều cấm kị, là vết thương không thể bị xé ra lần nữa, chỉ cần nhắc tới cái tên đó đều làm cho người ta khó thở.
Mẫn Nhu mở cửa phòng sách, mùi sách vở tràn ngập, căn phòng thật yên tĩnh thoải mái, đôi mắt cô nhìn lên giá sách được trang trí thanh nhã, đi tới trước bàn đọc sách, cô tìm mãi cũng không thấy laptop đâu.
Ánh mắt Mẫn Nhu liếc nhìn qua ngăn kéo dưới hộc bàn, không hề khóa lại. Cô chỉ cần kéo nhẹ nó đã mở ra, trục bánh xe lui vào trong, không hề có laptop mà cô cần chỉ có một quyển album thật dày.
Trái tim rung lên, Mẫn Nhu có thể đoán được bên trong là gì, biết rõ không nên xem trộm đồ riêng tư của người khác nhưng tay vẫn cầm lấy quyển album trước cả suy nghĩ.
Ngón tay khẽ di động, một tấm hình từ dưới lộ ra, Mẫn Nhu nhìn hai anh em trong bức ảnh, đầu ngón tay cũng chậm lại. Bộ quân phục mạnh mẽ , giày màu đen, gương mặt của hai anh em đều anh tuấn, trên gương mặt tô vẽ những vệt màu, tư thế oai hùng, hai anh em cùng ngồi trên cỏ cười đùa với nhau, ánh mặt trời chói chang phản xạ kim quang bao lấy hai người họ.
Lục Thiếu Phàm lúc đó không hề mang theo gánh nặng, nếu như Lục Thiếu Phàm vẫn còn như trước đây, vậy nụ cười của anh bây giờ sẽ còn rạng rỡ hơn nữa? Mẫn Nhu đau đớn vuốt nhẹ bức hình, gương mặt đó như đã hòa vào tính mạng của cô làm một, bên môi nở nụ cười đầy tâm sự, cô muốn đến gần thế giới của Lục Thiếu Phàm, nhưng vì sao luôn thiếu một bước.
Từng bức hình lướt qua, Mục Lâm Thu nói, cô và Diệp Tư Tình giống nhau. Khi cô thấy ảnh Diệp Tư Tình và Lục Thiếu Phong chụp với nhau, cô không thể không thừa nhận, lời ám chỉ của Mục lâm Thu thật mỉa mai, sự kết hợp giữa cô và Lục Thiếu Phàm mang dấu ấn của một thứ hàng giả
Trái tim Mẫn Nhu như bị gai hoa chặn lại, cô muốn tiếp tục lật nhưng chỉ đành rút tay về, nỗi đau đớn cùng bất lực khiến cô chỉ biết đóng quyển album lại, đặt nó về lại ngăn kéo. Sau đó cô phát hiện một túi giấy nằm dưới quyển album.
“Hợp đồng bồi thường"
Lục Thiếu Phàm không bao giờ can thiệp vào chuyện kinh doanh, mọi việc đều do bà Lục phụ trách, Mẫn Nhu nghi ngờ nhìn chiếc túi giấy còn mới tinh, bên góc còn có chữ kí của Lục Thiếu Phàm.
“Thánh sống a, ba trăm ngàn này đem trả cũng không nói tiếng.."- Giọng nói của Chân Ni đột nhiên xuất hiện trong đầu cũng như cảnh tỉnh Mẫn Nhu, một điều không thể nay lại thành có thể.
Không cần biết bản thân có đúng hay không, Mẫn Nhu như ngừng thở vội vàng mở túi giấy lấy bản hợp đồng ra. Cô lật đến tờ cuối cùng, khi nhìn thấy hai chữ kí trên tờ giấy thế giới xung quanh cô như xoay tròn trời lông đất lở, trong lòng chua chút.
Lục Thiếu Phàm đã giấu giếm cô bao nhiêu chuyện?
Tờ giấy trong tay bị giữ chặt nhăn lại, Mẫn Nhu đưa mắt nhìn lên quyển album. Nếu như Lục Thiếu Phàm chỉ vì muốn bù đắp nỗi áy náy dành cho Diệp Tư Tình mà lựa chọn hi sinh hạnh phúc cả đời mình hoàn thành niềm hạnh phúc mà Diệp Tư Tình muốn, vậy cô nên xử sử thế nào đây?
Đôi mắt như tơ tằm, đầy tình cảm lưu luyến quấn chặt vào trong mắt cô, thật sự vì áy náy với người thân mà mới có tình cảm đó. Nếu quả thật cô chỉ là hình bóng của ai đó, như vậy cuộc hôn nhân này sẽ rất khó khăn sao?
Mẫn Nhu cố gắng thở đều, không khí lạnh lẽo tràn vào ngực áp chế luồng cảm xúc xuống, đem bản hợp đồng cất lại, trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh.
Lục Thiếu Phàm, em đã tin tưởng anh, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng sau khi yêu anh, anh lại khiến em đau lòng thế này!!
Sáng ngày thứ hai, Mẫn Nhu chạy tới bệnh viện thì bên trong phòng bệnh đã có hơn ba người, đó là Đậu Đậu mấy ngày không gặp, và cả cha mẹ của Diệp Tư Tình.
“Mẹ, mẹ!!"
Đậu Đậu vừa nhìn thấy Mẫn Nhu liền giãy giụa nhảy khỏi lòng bà Diệp, không để ý đến sự can ngăn của bà ấy, trượt xuống đầu gối của bà Diệp, hai chân di chuyển chạy tới ôm lấy chân Mẫn Nhu.
“Mẹ, Đậu Đậu rất nhớ mẹ"
Chiếc đầu nhỏ ngẩng lên, gương mặt nhỏ trắng nõn như chiếc bánh bao, hai đôi mắt mọng nước, hàng lông mi như cây quạt nhỏ vẫy vẫy, đôi môi bụ bẫm ẩm ướt, mặt nhăn lại, mũi nho nhỉ, hai mắt mở to, ủy khuất nhìn cô.
Trong lòng Mẫn Nhu cảm thấy chua xót, dù là vì chuyện của Diệp Tư Tình hay mâu thuẫn giữa cô và Lục Thiếu Phàm cũng không nên trút giận lên người trẻ con, dù sao Đậu Đậu cũng là đứa trẻ không cha không mẹ vô cùng đáng thương.
Mẫn Nhu đặt chiếc laptop sang một bên, ngồi xổm xuống ôm Đậu Đậu vào lòng, nựng xoa xoa gương mặt, cưng chìu nói: “Đậu Đậu của mẹ vẫn khỏe chứ? Mẹ rất nhớ Đậu Đậu a!"
“Đậu Đậu ngoan, mau tới đây"- Bà Diệp có vẻ lúng túng, áy náy nhìn Mẫn Nhu cười, muốn ôm Đậu Đậu đi tránh làm phiền Mẫn Nhu.
Đậu Đậu dùng đôi tay ngắn giữ lấy cổ Mẫn Nhu, dù bà Diệp lôi kéo thế nào cũng không buông ra, tiếng trẻ con khóc đến tê tâm liệt phế rất đáng thương.
“Đậu Đậu không chịu, Đậu Đậu muốn ở với ba và mẹ, Đậu Đậu muốn về nhà"
Mẫn Nhu nháy mắt với bà Diệp, âu yếm ôm Đậu Đậu, ánh mắt liếc nhìn Lục Thiếu Phàm. Đôi mắt đen dịu dàng ấy vẫn ngắm nhìn cô, khiến cho cô trong chốc lát hoảng hốt nhưng sau đó cũng gạt sang bên, nhẹ nhàng xoa dịu Đậu Đậu đang khúc thút thít, dỗ dành nói:
“Đậu Đậu cũng thấy mà, cha con bây giờ cần người chăm sóc, mẹ chăm sóc cha rồi, sẽ không có thời gian chăm sóc Đậu Đậu. Cho nên Đậu Đậu phải ngoan, nghe lời bà ngoại, để bà ngoại chăm sóc con được không?"
Đậu Đậu hít hít mũi, hai mắt lưng tròng, vùi chiếc đầu nhỏ vào sau gáy Mẫn Nhu, nhẹ nhàng thương lượng nói:
“Vậy sao mẹ không chăm sóc Đậu Đậu, để bà ngoại chăm sóc cha"
Mẫn Nhu nghẹn lời, khóe mắt nhướng lên, không biết trả lời thế nào. Bên đầu kia, Lục Thiếu Phàm đã thiếu kiên nhẫn liền đe dọa nói: “Con cái bất hiếu sẽ biến thành trư bát giới, Đậu Đậu có phải cũng muốn mọc tai heo không?"
Quả nhiên, Đậu Đậu liền nhăn mặt, ôm chặt lấy Mẫn Nhu, cơ thể mũm mĩm run lên, sợ hãi la ầm lên: “Đậu Đậu không muốn thành heo con, Đậu Đậu không muốn mọc tai heo"
“Vậy Đậu Đậu phải nghe lời có biết chưa?"
Mẫn Nhu đồng tình vỗ lưng Đậu Đậu, ánh mắt trách cứ nhìn Lục Thiếu Phàm, nhưng anh chỉ cười vô hại, gương mặt anh tuấn không hề có chút chột dạ sau khi lừa gạt người khác. Mẫn Nhu liền cảm thấy tò mò, có phải tuổi thơ của Đậu Đậu cũng chỉ toàn một màu đen?
“Được rồi, Thiếu Phàm còn phải nghỉ ngơi, chúng ta nên đi thôi"- Từ khi bước vào, Mẫn Nhu vẫn chưa có cơ hội quan sát Ông Diệp. Nghe giọng nói chững chạc mạnh mẽ của ông, cô mới đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đứng dậy.
CƠ thể có vẻ rắn rỏi, không cao lắm, gương mặt nghiêm túc, cả người đều toát lên vẻ nghiêm nghị của người làm kinh doanh, bộ quần áo đơn giản khiến cho ông trở nên hiền hòa.
“Thiếu Phàm, cháu lo dưỡng bệnh đi, đừng có lao đầu vào công việc như vậy!"
Ông Diệp dặn dò Lục Thiếu Phàm vài câu, rồi giục bà Diệp ôm lấy Đậu Đậu đang lưu luyến không chịu đi, lúc đi đến cửa Đậu Đậu không quên ngoái cổ lại nhắc: “Mẹ, mẹ nhớ, nhất định phải tới đón Đậu Đậu"
Ông Diệp không đi ngang qua Mẫn Nhu, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn, chỉ nhiêu đó đã khiến cho Mẫn Nhu cảm thấy mất tự nhiên muốn né tránh, ánh mắt soi mói đánh giá khiến người khác không thoải mái
Từ khi cô bước vào, bà Diệp vẫn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cô. Mẫn Nhu cũng hiểu, có lẽ bà ấy coi cô là Diệp Tư Tình, ánh mắt của Ông Diệp cũng không quá khó hiểu, phải chăng hai người cũng cho rằng Lục Thiếu Phàm lấy cô chẳng qua để bù đắp nỗi áy náy?
Thậm chí đáng sợ hơn là muốn cho Đậu Đậu một người mẹ nuôi giống như mẹ để?
Mẫn Nhu nhắm mắt lại, đẩy những suy nghĩ miên man ra khỏi đầu, cô cũng không muốn thay đổi cái nhìn của người ngoài với hôn nhân giữa cô và Lục Thiếu Phàm. Ổn định cảm xúc, cô cầm máy tính đi đến trước mặt laptop, giúp anh mở chiếc bàn đi động đặt laptop lên.
“Tối qua em ngủ không ngon sao?"
Mẫn Nhu đang mở máy tính nghe thấy vậy liền sửng sốt, ngay sau đó cô liền nở nụ cười rạng rỡ, cố gắng che dấu vẻ mệt mỏi, nhấn nút mở máy, đáp lại: “Không có!"
Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào gò má gầy gò của cô, nụ cười Mẫn Nhu trở nên gượng gạo, quay đầu liền thấy đôi mắt đen chua xót của Lục Thiếu Phàm, dáng người mảnh mai bị anh ôm vào lòng.
“Em ở trong mắt anh giống như chén nước tinh khiết, nó rất trong suốt vì vậy đừng nói dối anh, hiểu không?"
Anh xoa nhẹ đầu cô, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương, cơ thể mệt mỏi của Mẫn Nhu cố gắng gượng mấy hôm nay liền tựa vào người anh tránh không chạm vào vết thương bên ngực trái, lắng nghe tiếng tim đập của anh.
Màn hình đen đối diện phản chiếu một nam nữ đang ôm nhau, Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm, quan sát vẻ mặt của anh, sự ân cần quan tâm xuất phát từ nội tâm của Lục Thiếu Phàm khiến cô phải dẹp bỏ mọi mâu thuẫn trong lòng.
“Em ngủ không được.."
Cô thành thật trả lời, lông mày Lục Thiếu Phàm khẽ nhíu lại, đầu ngón tay nâng cằm dưới của cô lên, đôi mắt đen nhìn sâu vào đồng tử của cô, dường như nhìn thấy được sự phiền não ở đáy mắt mà cô không muốn ai biết.
Bàn tay nhỏ lạnh lẽo bắt lấy ngón tay ấm áp của Lục Thiếu Phàm, giống như bắt được lục bình giữa biển khơi, tâm trạng lo lắng của Mẫn Nhu có chút bình tĩnh lại, nghiêm túc dõi theo anh, từng chữ từng chữ một nói:
“Lục Thiếu Phàm, anh sẽ vì một hình bóng mà dám hi sinh hạnh phúc của mình sao?"
Trong phòng bệnh, mọi thứ đều yên lặng, hai mắt Mẫn Nhu mở to cẩn thận nhìn chăm chú Lục Thiếu Phàm, bàn tay nhỏ giữ lấy tay anh khẽ siết chặt, giọng nói dịu dàng chán nản cất lên:
“Anh giống như một dòng nước xoáy, càng tới gần càng nguy hiểm. nhưng nếu không đến gần, em không thể nào hiểu được anh, nhưng em sợ, khi em rớt xuống dòng xoáy đó, thứ đang đợi em là kết quả mà em không thể đối mặt’
Lục Thiếu Phàm chỉ im lặng nghe cô nói, lần đầu tiên nghe cô nói ra những bất an trong lòng, đôi mắt đen tối lại dâng lên nỗi cô đơn khiến cho đôi môi anh mím chặt, nụ cười trong mắt biến mất chỉ còn lại vẻ nghiêm túc vắng lặng.
Mẫn Nhu nhìn vẻ mặt trầm mặc của anh, cảm giác trong cô là tuyệt vọng tựa như hòn đá chìm xuống đáy biển. Cô đột nhiên cảm thấy, việc cô thản nhiên nằm trong lòng anh thật mỉa mai, bên môi chua xót lan tỏa; cô muốn thoát khỏi lòng anh, lại phát hiện cánh tay của anh giữ chặt lấy thắt lưng, không để cô bỏ đi.
Tay Mẫn Nhu siết chặt tấm mền bên dưới, cố gắng kiềm nén nỗi tuyệt vọng đang khuếch tán, chăm chú nhìn từng nét mắt của anh, tận lực ép bản thân tỉnh táo lại:
“Bất kể người khác nghĩ thế nào, em chỉ cần anh nói cho em biết, bắt đầu giữa chúng ta là dựa vào bóng hình của người khác sao?"
Cô đánh cuộc tất cả, thua thì sao, cùng lắm quẹo một vòng, quay về lúc khởi điểm không có Lục Thiếu Phàm, không có gia đình ấm áp, cũng không có tình yêu mà cô khát vọng.
“Phải"
Lục Thiếu Phàm bình thản nói, từng chữ một đem cô đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, khiến cho niềm hạnh phúc trong cô vô tình đảo ngược, anh, giống như một kẻ độc tài ở trên cao giam cầm cô, lạnh lùng nhìn dáng vẻ thảng thốt của cô.
Thì ra cô chỉ là thế thân, giúp anh giảm bớt đi cảm giác tội lỗi, tình yêu sâu đậm, tất cả chẳng qua là do cô vọng tưởng sao?
Nước mắt chảy xuống, trong mắt mọng nước, cố ép nó chảy ngược lại nhưng nó lại không tiếng động rơi xuống. Cô không muốn để anh nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình, nhưng lại đau lòng đến mức không thể không rớt nước mắt, dùng tay lau đi, càng lau càng nhiều, nước mắt thấm ướt cả lớp băng của Lục Thiếu Phàm.
“Lục Thiếu Phàm, anh làm sao có thể… có thể tàn nhẫn đến thế!!"
Kỷ Mạch Hằng tổn thương cô nhưng cũng không đau như bây giờ, niềm hạnh phúc cô vẫn tưởng đã nắm trong tay nay bị Lục Thiếu Phàm cướp đi, mọi ước mơ và tương lại đẹp đẽ của cô.
Anh, hoàn mỹ như một vị thần, xuất hiện giữa lúc cô tuyệt vọng, mang đến cho cô cuộc sống đẹp như trong truyện. Khi cô đang chìm đắm trong hạnh phúc đến mộng mị đầu óc thì anh giáng một đòn cảnh cáo, hất đổ tòa thành mộng ảo của cô. Lúc này cô nhận ra người tàn nhẫn nhất không phải Kỷ Mạch Hằng mà là Lục Thiếu Phàm!!
“Em muốn hạnh phúc, nhưng không muốn làm kẻ thế thân nhận sự bố thí của người khác… em không cần"
Cô quả quyết nhìn anh, như con thú bị thương, trong mắt không che dấu đi được nỗi đau, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh lại bị anh một lần nữa ngăn cản.
Cho đến giờ phút này, khi biết anh tàn nhẫn, cô vẫn không muốn làm đau anh, vẫn nằm yên trong lòng anh, Mẫn Nhu âm thầm phỉ nhổ bản thân, yêu, có phải cô lại một lần nữa đánh mất đi tôn nghiêm của bản thân?
Ngón tay thon dài êm ái lau đi nước mắt của cô, nó đã từng khiến cô mê đắm nhưng bây giờ lại trở thành một hạnh động mỉa mai, Mẫn Nhu quật cường né đầu ra thoát khỏi tay anh.
Trước mặt Lục Thiếu Phàm, cô còn có tư cách tỏ ra kiên cường được sao? Nếu không, vì sao anh lại lau đi hai gò má ướt đẫm của cô, khiến cho trái tim cô không tự chủ mà rung lên, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào che đi tầm nhìn của cô.
“Lần đầu tiên anh gặp cô gái đó vào một đêm giá rét. Cô gái đó một thân một mình ngồi trên ghế đá bên ngoài cổng, hình ảnh quen thuộc đến mức khiến anh phải dừng mọi công việc lại, đứng phía trước cửa sổ nhìn. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn cười rất hạnh phúc của cô, cách cô gái cẩn thận dấu túi giấy vào trong ngực…"
Giọng nói trầm thấp, mang theo niềm vui phát ra từ đáy lòng, bàn để bên eo cô siết chặt, không để cô có bất cứ cô hội nào bỏ đi.
“Cũng vì cô gái đó, lần đầu tiên anh phá lệ, dùng quyền lực trong tay làm chuyện tư, đồng ý đóng mộc, nhưng cô gái đên rồi đi không hề nhìn lấy anh dù chỉ một lần, bởi vì ở trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy đã có hình bóng của một người đàn ông khác…"
Mẫn Nhu sững sờ quên cả cử động, nước mắt đọng lại nhưng không rớt xuống, đôi mắt kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn, anh chỉ lau nhẹ đi nước mắt của cô, tiếp tục nói:
“Lần kế tiếp anh nhìn thấy bóng người quen thuộc đó là khi cô ấy đang thất thần đi trên vỉa hè, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng khiến anh kích động va phải song sắt trên đường, nhưng cô ấy không quay đầu lại nhìn mà từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh"
“Hai năm sau khi anh nhớ đến cô gái đó, cô ấy lại một lần nữa xuất hiện. Dưới ánh đèn đường Hồ Nam, cô ấy kinh ngạc nhìn anh, lúc đó anh mới nhận ra suốt hai năm qua hình bóng anh giữ trong tim không phải là Tư Tình, người khiến anh nhớ mãi không quên là hình bóng cô gái ngốc ngồi trong đêm"
Lời của Lục Thiếu Phàm nói như chiếc máy chiếu phim đang chạy, từng hình ảnh hiện lên trong đầu cô, kí ức chôn sâu trong cô liền bừng tỉnh, những quá khứ không muốn nhớ lại nay vì Lục Thiếu Phàm mà nó lại mang một ý nghĩa khác.
“Khi anh thấy cô ấy tuyệt vọng đứng trên cầu, không hề nghĩ ngợi, anh liền chạy tới kéo cô ấy xuống, nhưng cô ấy vẫn không để ý đến anh, chỉ vì người đàn ông đó vẫn nằm trong tim cô, dù anh ta có làm tổn thương cô ấy đến thế nào"
Mẫn Nhu không dám tin che miệng lại, hai mắt mở to, nhìn Lục Thiếu Phàm. Trong đôi mắt đen trong suốt của anh là tình cảm thắm thiết mang theo chút bất mãn. Nỗi kinh ngạc khiến cô rơi lệ, bàn tay lướt qua cánh tay anh, nóng bỏng để trên ngực.
“Trong mắt em, chỉ có người đàn ông đó, chưa từng có chỗ cho anh"
Lục Thiếu Phàm đột nhiên ngồi dậy, cố gắng chịu đau, khiến cho cô lo lắng nâng người dậy muốn đỡ lấy anh, nhưng cằm bị nâng lên, anh hôn khẽ lên khóe môi cô, dưới ánh nắng mặt trời cô chỉ nhìn thấy tình yêu chân thành từ anh.
“Thật may, đến lần thứ năm, cô ấy cũng nhìn thấy anh"
Đêm đông đó, luồng ánh sáng ấm áp kia; trên đường chiếc xe chạy như bay; trước cửa Mẫn gia, người đàn ông tao nhã tựa như vương tử; ở cầu, cái ôm ấm áp mang theo mùi thơm ngát; lúc ở trong bệnh viện, đôi mắt đen đó khiến cô đỏ mặt, những hình ảnh mơ hồ lướt qua mắt cô.
Nhìn gương mặt anh tuấn nở nụ cười nhạt, Mẫn Nhu đột nhiên cảm thấy vừa hạnh phúc vừa xót xa, thì ra lúc cô khó khăn nhất người luôn ở bên cô vẫn là người đàn ông này.
Môi cong lên, Mẫn Nhu say mê nhìn ngắm Lục Thiếu Phàm, hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại giữ lấy mặt anh, ánh mắt lướt qua lướt lại lưu luyến không rời, cúi thấp người, đôi môi đỏ nhẹ nhàng đáp xuống trên đôi môi mỏng của Lục Thiếu Phàm.
Gương mặt nhợt nhạt của Lục Thiếu Phàm xuất hiện nụ cười rạng rỡ, khép mắt lại, giữ lấy ót cô, dịu dàng đáp trả, khiến cho cô cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm của anh.
“Sáng nay chắc em không thể đến bệnh viện được, tối em sẽ tới"
Mẫn Nhu gọi điện cho Lục Thiếu Phàm, cô nhẹ kéo màn cửa sổ lên, dịu giọng nói.
Ánh nắng ấm áp nghiêng nghiêng chiếu vào trên gương mặt, Mẫn Nhu nheo nheo mắt lại, cô tựa như con mèo nhỏ nằm dưới ánh mặt trời, lười biếng tựa vào khung cửa sổ nghe điện thoại, bên tai là giọng nói ôn tồn của Lục Thiếu Phàm.
“Có chuyện gì sao? Buổi tối đến cũng được"
Bên trong giọng nói Lục Thiếu Phàm có chút mất mát, Mẫn Nhu cảm nhận được là anh cố ý để cho thấy. Lục Thiếu Phàm là người cư xử rất khéo léo, sao lại dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, trừ khi là anh cố ý.
Gương mặt rạng rỡ, nụ cười lúm đồng tiên xinh như hoa, tâm trạng vui vẻ đi về phòng thay đồ, rồi đáp trả Lục Thiếu Phàm: “Hôm nay em phải tham gia hoạt động phát ngôn bên ngoài"
Lục Thiếu Phàm cũng không hề mất vui, chỉ dặn dò cô cẩn thận. Mẫn Nhu thay quần áo xong bước xuống lầu. Lời bà Lục nói ra làm cho cô thẹn thùng xấu hổ.
“Thiếu Phàm sức khỏe không tốt, con cũng nên chú ý, đừng có lúc nào cũng chìu theo ý nó làm ảnh hưởng đến sức khỏe, nếu không hối cũng không kịp."
Mẫn Nhu mỉm cười nhận lấy bữa sáng bà Lục đưa sang, hai tai nóng lên, vẻ mặt cũng không cần phải nói tới. Bà Lục nói những lời này với cô xem ra là do không thể khuyên được Lục Thiếu Phàm nên mới hạ thủ sang cô.
“Dạ con biết thưa mẹ"
Bà Lục nghe thấy đáp án mình muốn liền ừ một tiếng hài lòng, cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
“Mẹ, hôm nay con phải tham gia hoạt động phát ngôn của một nhãn hàng đồng hồ đeo tay nên sáng nay không thể tới bệnh viện, mẹ để Dì Mai tới đó chăm sóc Lục Thiếu Phàm trước buổi chiều con sẽ sang"
Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ mặt bà Lục hơn chậm lại, bà đặt dao nĩa xuống nhìn chăm chú cô, Mẫn Nhu cũng đoán được lời bà Lục sắp nói
“Mẹ không có ý coi thường công việc của con. Nhưng với địa vị của Lục gia, mọi việc đều phải cẩn trọng một chút tránh để người khác nắm được điểm yếu. Hơn nữa sau khi kết hôn, nhà cũng cần có phụ nữ chăm lo, vì vậy mẹ vẫn hy vọng con có thể ở bên cạnh Lục Thiếu Phàm"
Lời bà Lục nói không phải không có lý. Nếu cô cứ kiên quyết không chịu rút khỏi giới văn nghệ thì những scandal đổi trắng thay đen cũng đủ khiến cho trưởng bối Lục gia có cớ chỉ trích cô. Hơn nữa, sau khi lấy Lục Thiếu Phàm, cô càng xác định rõ bản thân cần gì.
“Dạ, con sẽ giải quyết tốt, mẹ đừng lo"
Bà Lục nhìn vẻ mặt Mẫn Nhu không có cái gọi là bằng mặt mà không bằng lòng liền cười nhạt, cầm lấy tờ báo tiếp tục đọc
“Chuyện hôn lễ, con cũng đừng lo, Chú út của con sẽ sắp xếp, con chỉ cần chăm sóc Thiếu Phàm cho tốt là được"
“Dạ"
Mẫn Nhu cũng không tính toán chuyện hôn lễ. Theo tác phong của Lục gia, họ chắc chắn không bạc đãi cô, cô cần gì mà phải lo chứ. Bây giờ, Lục Thiếu Phàm là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của cô, vì anh mà từ bỏ sự nghiệp mấy năm qua mà cô đã cố gắng thì đã sao?
Cô từng vì một người đàn ông không đáng để ý mà từ bỏ con đường của mình, rõ ràng rất ghét giới giải trí đầy giả dối nhưng cô vẫn ép bản thân đi về phía đầm sâu. Dù đánh mất bản thân cũng không hối hận, bây giờ lúc nhận ra tất cả chẳng qua do cô đa tình mà thôi.
“Nhu, cậu suy nghĩ kĩ chưa?"
Bên trong phòng dành cho khách, thợ trang điểm giúp Mẫn Nhu make-up, Chân Ni thì gác một chân lên ghế, như con chó nhỏ đáng thương hạ vai nhìn Mẫn Nhu.
Khi thợ trang điểm làm xong phần mắt, Mẫn Nhu mới từ từ mở ra, đôi mắt đen sáng rực lộ vẻ quyết tâm, đôi môi màu hồng sáng bóng khiến ai cũng mê muội, khóe môi kéo lên dùng tay xoa nhẹ đầu Chân Ni.
“Chân Ni, cậu từ trước tới giờ luôn ủng hộ quyết định của mình, lần này, mình hi vọng cũng như thế"
“Haiz, thất nghiệp thì thất nghiệp, cùng lắm qua nhà cậu ăn bám"
Chân Ni đứng dậy vỗ vỗ vai Mẫn Nhu, lời nói tuy ủ rũ nhưng vẫn ủng hộ cô, nhận lấy thẻ đại biểu do nhân viên đưa tới đeo lên cho Mẫn Nhu.
“Đi thôi, tất cả phóng viên đều đang chờ"
Lối đi không quá rộng, Mẫn Nhu cùng nhân viên làm việc và bảo vệ đều tụm lại chặn đám kí giả, vội vã chạy vào hội trường.
Nhìn đám đông ở phía trước Mẫn Nhu liền khựng lại, hai mắt ngước lên, nhìn Kỷ Mạch Hằng trong bộ tây trang thẳng thớm tựa như pho tượng đứng đối diện cô, phía sau Kỷ Mạch Hằng là trợ lý đang cầm hồ sơ
Buổi khai trương hôm nay diễn ra dưới danh nghĩa Kỷ thị thì việc gặp Kỷ Mạch Hằng cũng không có gì lạ, Mẫn Nhu đã tính tới tình huống tệ nhất. Giống như lúc này, cô cũng không nhìn Kỷ Mạch Hằng quá một giây liền cúi đầu nói nhỏ với Chân Ni rồi cất bước.
Lúc đi lướt qua nhau, Mẫn Nhu vẫn cùng nhân viên nói chuyện phiếm, tỏ vẻ không thấy anh ta. Gương mặt sáng rực tinh xảo, nụ cười thả lỏng để lộ lúm đồng tiền, đôi mắt xinh đẹp linh động đã sớm không còn sự hiện hữu của Kỷ Mạch Hằng.
“Tổng tài, có cần đi kiểm tra không?"
Trợ lý cẩn thận hỏi thăm vị thiếu tổng trẻ tuổi lại lạnh như băng, theo ánh mắt của của thiếu tổng nhìn về phía nữ minh tinh đang bị mọi người vây lấy, trong mắt xuất hiện vẻ ai oán, nếu bạn gái có thể bằng nửa cô minh tinh đó thì tốt.
Đôi mắt Kỷ Mạch Hằng lóe lên, gương mặt lạnh lùng nhìn trợ lý đang si mê nhìn, giọng nói thâm trầm, môi kéo lên, lạnh lẽo nói: “Không cần, anh về tổng công ti trước đi"
“Thiếu Tổng, ngài…"
Kỷ Mạch Hằng đảo mắt, nhìn về phía lối đi nhỏ đã khôi phục trạng thái vắng lặng, cầm lấy bản kế hoạch trong tay trợ lý: “Hoạt động ở đây kết thúc tôi sẽ về"
Cửa hội trường bị đẩy mạnh ra, trong chớp mắt, vô số ánh đèn flash lóe lên, cả hội trường sáng như ban ngày, từng luồng sáng bạc đẹp như ngọc chiếu rọi.
Lúc bóng người mảnh mai xuất hiện trước ánh đèn Flash, tất cả ký giả đều tranh nhau rồi khỏi chỗ, chen chúc đi về phía cửa. Tiếng kỷ giả phỏng vấn hòa lẫn với tiếng can ngăn của nhân viên làm việc liên tiếp nhau không dứt.
Đám kí giả điên cuồng bị đẩy ra, để lại một con đường trống, Mẫn Nhu bị ánh đèn Flash làm chói mắt liền nheo lại, dưới sự che chở của Chân Ni liền vào trong hội trường,
“Mẫn Tiểu thư, rất vui khi thấy cô tới đây"
Ông Piaget cũng lịch sự như đàn ông Châu Âu, theo phép tắc cầm lấy tay trái Mẫn Nhu khẽ hôn lên mu bàn tay, ánh mắt nhìn tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, liền nhướng mày nhìn Mẫn Nhu. Cô chỉ thản nhiên cười không giải thích.
Đôi giày boot cao cổ màu đen kết hợp vào chiếc quần màu ca phê, chiếc áo ghile màu đen bằng vải kaki che kín lưng, mái tóc dài được buộc cao. Trước ống kính, Mẫn Nhu mỉm cười cố ý để lộ vật phẩm trên cổ tay, toàn thân toát lên vẻ cao quý quyến rũ, là người đại diện cho nhãn hàng “bá tước"
Cô giống như ngôi sao sáng giữa ngân hà, lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng chói mắt rạng rỡ và lấp lánh như chính cô. Dường như ông trời sinh cô ra là để tỏa sáng, môi đỏ mọng mỉm cười quyến rũ, ánh đèn flash lóe lên không ngừng tăng nhanh.
Mẫn Nhu vẫn duy trì nụ cười hiền hòa, vẻ bề ngoài chói lọi, nhưng trong tâm lại thấy mệt mỏi. Trước yêu cầu của kí giả, cô chỉ dịu dàng mỉm cười, tạo dáng, để mặc cho vô số ống kính chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp của bản thân.
Mẫn Nhu có cảm giác có ánh mắt của ai đó đang chăm chú quan sát khiến cô cười cứng đơ, cảm giác không tự nhiên, theo giác quan thứ sáu, cô hướng về nơi ánh mắt phát ra lại thấy không có ai.
Là do cô quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác sao? Lông mày đen chau lại, nghi ngờ nhìn lần nữa, sau đó không để ý tới mà lo ứng phó giới truyền thông.
Khai trương lần này rất thành công, việc Mẫn Nhu tham dự như dệt hoa thêm gấm, cũng chứng minh một chuyện người phát ngôn sang năm của “Bá Tước" sẽ không thay đổi.
Khi tất cả mọi người nghĩ buổi khai trương kết thúc hoàn mỹ thì Mẫn Nhu ngôi bên cạnh Chủ Tịch Piaget của Bá Tước cất giọng nói khiến cho cả hội trường đều trầm lặng.
“Lần khai trương này sẽ là hoạt động cuối cùng của tôi"
Xôn xao.
Khoảnh khắc kinh ngạc qua đi cả hội trường đều nổ tung.
Lúc ở lễ trao giải điện ảnh tại Hollywood cô được đề cử giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, tiền đồ đang sáng lạng thì bỗng nhiên từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. Cô tuyên bố rời khỏi giới giải trí, vô số suy đoán về Mẫn Nhu diễn ra trong đầu, không khí hết sức căng thẳng.
“Thưa cô Mẫn Nhu trước kia có tin đồn cô đang quen với người làm chính trị là thật sao? Có phải bên nhà trai không đồng ý cho cô tiếp tục đặt chân vào giới nghệ sĩ chính vì thể cô mới đưa ra quyết định này?"
“Có tin đồn cô vứt bỏ Âu Nhiễm Phong vì muốn vào nhà giàu, xin hỏi cô có thể nói rõ không?
“Mẫn Nhu, chiếc nhẫn trên tay cô có phải đang ám chỉ điều gì không?"
Nếu không phải bảo an nhanh nhẹn đứng thành một đường, tay nắm tay chặn đám kí giả lại thì lúc này chắc Mẫn Nhu không thể bình yên ngồi đó.
Bao nhiêu máy ảnh hướng tới Mẫn Nhu, ánh đèn flash lóa lên, kí giả đều kích động, Mẫn Nhu vẫn giữ thái độ bình thản, trên gương mặt xinh đẹp chỉ có vẻ nhàn nhạt, sau đó người hỗ trợ cô chạy tới.
“Thật ngại quá, Mẫn Nhu xin phép không trả lời các câu hỏi nằm ngoài vấn đề hoạt động, xin cảm ơn đã tới"
Nhưng lời tuyên bố của Mẫn Nhu như ném bom xuống hậu trường khiến sự tò mò của đám kí giả nổi dậy làm sao dễ dàng bỏ qua, vừa nhìn thấy Mẫn Nhu được nhân viên làm việc che chở rời khỏi hội trường mọi người bắt đầu va chạm với bảo an, hô to về phía Mẫn Nhu
“Mẫn Nhu có người nói. Cô từng tới trung tâm chụp ảnh cưới cùng với một vị thiếu gia. Có phải hai người đã định ngày kết hôn?"
Câu hỏi sắc bén khiến Mẫn Nhu đang tính rời đi liền dừng lại, nhìn về phía Chân Ni an ủi cười một tiếng, hướng về phía đám kí giả đang đưa cao máy ảnh nói.
“Tôi hi vọng mọi người có thể chúc phúc chúng tôi, cám ơn"
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Mẫn Nhu là sự cầu mong chân thành, dưới ánh mắt kinh ngạc của kí giả, cô thoáng cúi đầu sau đó lui vào lối ra.
Lời nói cầu khẩn vừa rồi của Mẫn Nhu không chỉ chứng minh sự suy đoán của kí giả mà còn muốn nói họ đừng đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của cô. Sững sốt qua đi cả hội trường lại xôn xao, đám kí giả bị ngăn lại quay sang nhìn nhau, trong máy ảnh chỉ có bóng lưng Mẫn Nhu xa dần.
Chân mệnh thiên tử của Mẫn Nhu trở thành đề tài nóng được bàn tán, rốt cuộc là thiếu gia nhà giàu nào, so về bối cảnh lẫn gia thế có thể khiến cho ảnh đế Âu Nhiễm Phong thất bại?
“Mẫn Tiểu thư, tôi chỉ nói sẽ thay sửa hợp đồng không nói sẽ thay đổi người phát ngôn"
Bên trong phòng nghỉ, ông Piaget nhíu mày, nhìn Mẫn Nhu đang chầm chậm uống cà phê khổ sở giải thích.
“Nếu Mẫn tiểu thư cảm thấy không vui về tiền đại diện phát ngôn trong năm qua chúng tôi có thể bồi thường cho cô"
Mẫn Nhu mím môi, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc: “Ông Piaget, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao, chuyện kinh doanh đổi người phát ngôn tôi không muốn nói đến, về chuyện rút khỏi làng giải trí là do tôi đã suy nghĩ rất kĩ mà đưa ra quyết định"
Ông Piaget thở dài, ánh mắt nhìn lên chiếc nhẫn của Mẫn Nhu, trong lòng không nhịn được đành hỏi:
“Tôi vẫn nghĩ người yêu của cô là Thiếu tổng của Kỷ Thị, nếu không vì yêu, thì quả thật hành động năm đó của Mẫn tiểu thư thật khó hiểu"
Năm đó cô vì yêu mà ngốc nghếch chạy đến Thụy Sĩ, đứng trước cửa tập đoàn Lịch Phong mỗi ngày đều có một cô gái, trong kí ức của cô, cô cũng không nhớ rõ hình ảnh hạnh phúc của mình lúc đó, bây giờ chỉ còn lại sự xót xa.
Nhấp ngụm cà phê, Mẫn Nhu đặt xuống, môi thả lỏng cười một tiếng, ngón tay để lên chiếc nhẫn nhìn Ông Piaget mời nói: “Tháng 12 này tôi kết hôn, nếu như nể mặt tôi thì mời ngài tới dự"
Ông Piaget cũng không hỏi tới nữa, từ những thay đổi trên mặt Mẫn Nhu đã chứng minh tất cả, tiếp nhận lời mời của Mẫn Nhu, ông sảng khoái gật đầu: “Vậy tôi chờ thiệp mừng của cô"
“Vâng. Tôi còn có việc, xin cáo từ"
Mẫn Nhu nhớ tới Lục Thiếu Phàm vẫn còn đợi cô trong bệnh viện do đó không thể trì hoãn thêm, trên gương mặt rạng rỡ niềm hạnh phúc, ngọt ngào đến mức người khác phải ghen tị, Ông Piaget cũng không lưu luyến, chỉ cường điệu nói: “Mẫn tiểu thư, phu nhân của tôi vẫn ở Thụy Sĩ chờ người đàn ông cô yêu"
Mẫn Nhu cười phất tay, bước lui vài bước quay người lại. Lúc nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng kia, nụ cười tươi liền khựng lại, cảm xúc sung sướng như bị sự lãnh đạm thay thế. Mẫn Nhu thấy Kỷ Mạch Hằng đứng trước cửa, lông mày nhíu lại, môi đỏ mọng cong lên, không muốn chào hỏi liền cất bước đi"
“Kỷ tổng sao anh vẫn còn đứng ngoài cửa chưa vào?"
Trợ lý Peter lúc đi qua cửa thuận miệng hỏi, Mẫn Nhu đi rồi mà Kỷ Mạch Hằng vẫn đứng đó? Xem ra, đoạn đối thoại lúc nãy Kỷ Mạch Hằng không biết nghe được tới đâu?
Ánh mắt dò xét của Mẫn Nhu lướt qua mặt Kỷ Mạch Hằng, trừ lạnh lùng ra hình như còn có gì thay đổi, có thể anh ta cũng không nghe thấy gì cả, nếu như nghe thấy thì đã sao?
Cô không còn là thiếu nữ u mê chỉ biết quấn lấy anh ta. Con người cao ngạo đó đã không liên quan đến cô, cô cũng không có nghĩa vụ phải che dấu vì anh ta mà làm tổn thương bản thân.
“Kỷ Tổng, anh có thể nhường đường không?"
Giọng nữ lễ phép đầy xa cách, trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo, giống như đang hỏi người xa lạ. Gương mặt Kỷ Mạch Hằng cứng lại, dáng người cao lớn tránh ra một bên.
Trước kia chỉ cần đến gần anh ta, cô sẽ đỏ mặt tim đập loạn xạ, bây giờ tất cả đã trôi vào quá khứ, lúc Mẫn Nhu đi qua Kỷ Mạch Hằng, cô có thể ngửi thấy một mùi hương thơm ngát nhưng đối với cô lại xa lạ, cô khẽ nhíu mày.
Thật ra tất cả không có gì thay đổi, chỉ là trái tim cô đã không còn dành cho anh ta, vì vậy mọi mùi hương hay tất cả của anh ta cô đều đã quên.
Nhìn thang mở ra, Mẫn Nhu vừa bước chân vào còn chưa kịp vào trong thì cánh tay mảnh khảnh liền bị kéo lại, lực rất mạnh khiến cô không thể đi tiếp.
Mẫn Nhu kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy sắc mặt âm trầm của Kỷ Mạch Hằng đang nhìn chằm chằm cô, cánh môi mím chặt, gương mặt có vẻ giận.
Cả người Mẫn Nhu liền căng cứng, gương mặt đầy vẻ phòng bị, không hờn không giận chỉ lãnh đạm nhìn Kỷ Mạch Hằng, cảnh cáo nói: “Kỷ Tổng, xin tự trọng"
Gương mặt tuấn tú của Kỷ Mạch Hằng nghe cách xưng hô của cô liền khựng lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, giọng nói trầm thấp lạnh lùng khiến lòng bàn chân người ta ớn lạnh.
“Một năm trước, lúc Bá Tước đấu thầu cô đã làm gì?"
Lực trên tay tăng lên, Mẫn Nhu đau nhíu chặt chân mày. Kỷ Mạch Hằng như nhận ra sự bất lịch sự của mình liền buông lỏng nhưng không có ý thả ra, đôi mắt lạnh lẽo vẫn nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Kỷ Tổng đang khởi binh hỏi tội sao?" – Mẫn Nhu cười lạnh nghênh tiếp ánh mắt chất vấn của Kỷ Mạch Hằng, trong mắt chỉ có khinh miệt chán ghét: “Kỷ tổng không phải muốn mắng tôi bắt chó đi cày xen vào việc người khác chứ? Nếu vậy thật ngại quá, sau này, tôi sẽ không chạm đến lòng tự ái của Kỷ Tổng nữa"
Mẫn Nhu chế giễu nhếch môi, nhìn hai bên thái dương của Kỷ Mạch Hằng nổi gân xanh, môi càng mím chặt, tâm tình cũng vui vẻ lên chút ít, cô cười nhạt chỉ vào cánh tay đang bị giữ
“Làm phiền Kỷ tổng giơ cao đánh khẽ, thả con hát như tôi về chỗ của mình, tránh làm bẩn mắt của Kỷ tổng"
“Đủ rồi"
Tiếng hét thất thanh chất chứa lửa giận. Nụ cười trên mặt Mẫn Nhu thu lại, lạnh lùng nhìn vẻ mặt khó coi của Kỷ Mạch Hằng, một chút cũng không sợ hãi nhìn anh ta tức giận: “Nam nữ thụ thụ bất thân, xin Kỷ Tổng chú ý một chút"
Cổ họng Kỷ Mạch Hằng cuộn trào, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn gương mặt cứng rắn của Mẫn Nhu, muốn nói gì đó, sau lưng lại bị một giọng nói chói tai cắt ngang.
“làm gì vậy, làm gì vậy!"
Nhìn xuyên qua Kỷ Mạch Hằng cô thấy Chân Ni đang bừng bừng lửa chạy tới, gương mặt tức giận đi tới thang máy, dùng hết sức đẩy Kỷ Mạch Hằng, giống như gà mẹ chuẩn bị đánh nhau, đem Mẫn Nhu bảo hộ ra phía sau, trừng mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng đang nhăn mày nhăn mặt.
“Cái thứ đồ khó ưa, lại chạy đến đây quậy phá người khác có đúng không? Còn nữa Kỷ đại thiếu gia anh cuối cùng anh nhận ra ai là kim cương ai là đá rồi sao, muốn quay lại, tôi nói cho anh biết, kiếp sau cũng đừng mơ"
Trước sự giận dữ của Chân Ni, đôi mắt Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng nhíu chặt, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt tiếng khớp xương canh cách, cố kiềm cơn giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gương mặt bình thản của Mẫn Nhu.
“Tôi chỉ muốn biết cô và Ông Piaget đã làm giao dịch gì?"
Mẫn Nhu bước vào Lục gia, chậm rãi đi lên lầu, trong đầu chỉ toàn lời kể của Thẩm Tấn Hàm nhưng không thể nào quên đi mối ân oán ràng buộc giữa Lục Thiếu Phàm và Mục Lâm Thu.
“Một người phụ nữ quá thông minh muốn thăm dò trái tim một người đàn ông lúc nào cũng hờ hững sẽ khiến cô ta làm ra những hành động ngu xuẩn, thậm chí nó còn hủy đi cây cầu trúc bắt qua sông vừa tạo được một nửa mà cô ta đã hao tổn tâm sức làm ra"
“Cái chết của Thiếu Phong là đả kích lớn với lão đại, em và tiểu tam cũng lần lượt xuất ngũ, Mục Lâm Thu thì bị lão đại cự tuyệt, sau đó cô ta theo cha mình xuống phía Bắc, cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, không ngờ…"- Thẩm Tấn Hàm như đang kể một câu chuyện đùa, trên gương mặt xuất hiện vẻ trào phúng: “Cô ta lại quay về"
Mẫn Nhu cũng không đề cập đến cái chết của Lục Thiếu Phong; cô hiểu, bốn năm trước khi Lục Thiếu Phong ra đi đối với mọi người là một điều cấm kị, là vết thương không thể bị xé ra lần nữa, chỉ cần nhắc tới cái tên đó đều làm cho người ta khó thở.
Mẫn Nhu mở cửa phòng sách, mùi sách vở tràn ngập, căn phòng thật yên tĩnh thoải mái, đôi mắt cô nhìn lên giá sách được trang trí thanh nhã, đi tới trước bàn đọc sách, cô tìm mãi cũng không thấy laptop đâu.
Ánh mắt Mẫn Nhu liếc nhìn qua ngăn kéo dưới hộc bàn, không hề khóa lại. Cô chỉ cần kéo nhẹ nó đã mở ra, trục bánh xe lui vào trong, không hề có laptop mà cô cần chỉ có một quyển album thật dày.
Trái tim rung lên, Mẫn Nhu có thể đoán được bên trong là gì, biết rõ không nên xem trộm đồ riêng tư của người khác nhưng tay vẫn cầm lấy quyển album trước cả suy nghĩ.
Ngón tay khẽ di động, một tấm hình từ dưới lộ ra, Mẫn Nhu nhìn hai anh em trong bức ảnh, đầu ngón tay cũng chậm lại. Bộ quân phục mạnh mẽ , giày màu đen, gương mặt của hai anh em đều anh tuấn, trên gương mặt tô vẽ những vệt màu, tư thế oai hùng, hai anh em cùng ngồi trên cỏ cười đùa với nhau, ánh mặt trời chói chang phản xạ kim quang bao lấy hai người họ.
Lục Thiếu Phàm lúc đó không hề mang theo gánh nặng, nếu như Lục Thiếu Phàm vẫn còn như trước đây, vậy nụ cười của anh bây giờ sẽ còn rạng rỡ hơn nữa? Mẫn Nhu đau đớn vuốt nhẹ bức hình, gương mặt đó như đã hòa vào tính mạng của cô làm một, bên môi nở nụ cười đầy tâm sự, cô muốn đến gần thế giới của Lục Thiếu Phàm, nhưng vì sao luôn thiếu một bước.
Từng bức hình lướt qua, Mục Lâm Thu nói, cô và Diệp Tư Tình giống nhau. Khi cô thấy ảnh Diệp Tư Tình và Lục Thiếu Phong chụp với nhau, cô không thể không thừa nhận, lời ám chỉ của Mục lâm Thu thật mỉa mai, sự kết hợp giữa cô và Lục Thiếu Phàm mang dấu ấn của một thứ hàng giả
Trái tim Mẫn Nhu như bị gai hoa chặn lại, cô muốn tiếp tục lật nhưng chỉ đành rút tay về, nỗi đau đớn cùng bất lực khiến cô chỉ biết đóng quyển album lại, đặt nó về lại ngăn kéo. Sau đó cô phát hiện một túi giấy nằm dưới quyển album.
“Hợp đồng bồi thường"
Lục Thiếu Phàm không bao giờ can thiệp vào chuyện kinh doanh, mọi việc đều do bà Lục phụ trách, Mẫn Nhu nghi ngờ nhìn chiếc túi giấy còn mới tinh, bên góc còn có chữ kí của Lục Thiếu Phàm.
“Thánh sống a, ba trăm ngàn này đem trả cũng không nói tiếng.."- Giọng nói của Chân Ni đột nhiên xuất hiện trong đầu cũng như cảnh tỉnh Mẫn Nhu, một điều không thể nay lại thành có thể.
Không cần biết bản thân có đúng hay không, Mẫn Nhu như ngừng thở vội vàng mở túi giấy lấy bản hợp đồng ra. Cô lật đến tờ cuối cùng, khi nhìn thấy hai chữ kí trên tờ giấy thế giới xung quanh cô như xoay tròn trời lông đất lở, trong lòng chua chút.
Lục Thiếu Phàm đã giấu giếm cô bao nhiêu chuyện?
Tờ giấy trong tay bị giữ chặt nhăn lại, Mẫn Nhu đưa mắt nhìn lên quyển album. Nếu như Lục Thiếu Phàm chỉ vì muốn bù đắp nỗi áy náy dành cho Diệp Tư Tình mà lựa chọn hi sinh hạnh phúc cả đời mình hoàn thành niềm hạnh phúc mà Diệp Tư Tình muốn, vậy cô nên xử sử thế nào đây?
Đôi mắt như tơ tằm, đầy tình cảm lưu luyến quấn chặt vào trong mắt cô, thật sự vì áy náy với người thân mà mới có tình cảm đó. Nếu quả thật cô chỉ là hình bóng của ai đó, như vậy cuộc hôn nhân này sẽ rất khó khăn sao?
Mẫn Nhu cố gắng thở đều, không khí lạnh lẽo tràn vào ngực áp chế luồng cảm xúc xuống, đem bản hợp đồng cất lại, trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh.
Lục Thiếu Phàm, em đã tin tưởng anh, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng sau khi yêu anh, anh lại khiến em đau lòng thế này!!
Sáng ngày thứ hai, Mẫn Nhu chạy tới bệnh viện thì bên trong phòng bệnh đã có hơn ba người, đó là Đậu Đậu mấy ngày không gặp, và cả cha mẹ của Diệp Tư Tình.
“Mẹ, mẹ!!"
Đậu Đậu vừa nhìn thấy Mẫn Nhu liền giãy giụa nhảy khỏi lòng bà Diệp, không để ý đến sự can ngăn của bà ấy, trượt xuống đầu gối của bà Diệp, hai chân di chuyển chạy tới ôm lấy chân Mẫn Nhu.
“Mẹ, Đậu Đậu rất nhớ mẹ"
Chiếc đầu nhỏ ngẩng lên, gương mặt nhỏ trắng nõn như chiếc bánh bao, hai đôi mắt mọng nước, hàng lông mi như cây quạt nhỏ vẫy vẫy, đôi môi bụ bẫm ẩm ướt, mặt nhăn lại, mũi nho nhỉ, hai mắt mở to, ủy khuất nhìn cô.
Trong lòng Mẫn Nhu cảm thấy chua xót, dù là vì chuyện của Diệp Tư Tình hay mâu thuẫn giữa cô và Lục Thiếu Phàm cũng không nên trút giận lên người trẻ con, dù sao Đậu Đậu cũng là đứa trẻ không cha không mẹ vô cùng đáng thương.
Mẫn Nhu đặt chiếc laptop sang một bên, ngồi xổm xuống ôm Đậu Đậu vào lòng, nựng xoa xoa gương mặt, cưng chìu nói: “Đậu Đậu của mẹ vẫn khỏe chứ? Mẹ rất nhớ Đậu Đậu a!"
“Đậu Đậu ngoan, mau tới đây"- Bà Diệp có vẻ lúng túng, áy náy nhìn Mẫn Nhu cười, muốn ôm Đậu Đậu đi tránh làm phiền Mẫn Nhu.
Đậu Đậu dùng đôi tay ngắn giữ lấy cổ Mẫn Nhu, dù bà Diệp lôi kéo thế nào cũng không buông ra, tiếng trẻ con khóc đến tê tâm liệt phế rất đáng thương.
“Đậu Đậu không chịu, Đậu Đậu muốn ở với ba và mẹ, Đậu Đậu muốn về nhà"
Mẫn Nhu nháy mắt với bà Diệp, âu yếm ôm Đậu Đậu, ánh mắt liếc nhìn Lục Thiếu Phàm. Đôi mắt đen dịu dàng ấy vẫn ngắm nhìn cô, khiến cho cô trong chốc lát hoảng hốt nhưng sau đó cũng gạt sang bên, nhẹ nhàng xoa dịu Đậu Đậu đang khúc thút thít, dỗ dành nói:
“Đậu Đậu cũng thấy mà, cha con bây giờ cần người chăm sóc, mẹ chăm sóc cha rồi, sẽ không có thời gian chăm sóc Đậu Đậu. Cho nên Đậu Đậu phải ngoan, nghe lời bà ngoại, để bà ngoại chăm sóc con được không?"
Đậu Đậu hít hít mũi, hai mắt lưng tròng, vùi chiếc đầu nhỏ vào sau gáy Mẫn Nhu, nhẹ nhàng thương lượng nói:
“Vậy sao mẹ không chăm sóc Đậu Đậu, để bà ngoại chăm sóc cha"
Mẫn Nhu nghẹn lời, khóe mắt nhướng lên, không biết trả lời thế nào. Bên đầu kia, Lục Thiếu Phàm đã thiếu kiên nhẫn liền đe dọa nói: “Con cái bất hiếu sẽ biến thành trư bát giới, Đậu Đậu có phải cũng muốn mọc tai heo không?"
Quả nhiên, Đậu Đậu liền nhăn mặt, ôm chặt lấy Mẫn Nhu, cơ thể mũm mĩm run lên, sợ hãi la ầm lên: “Đậu Đậu không muốn thành heo con, Đậu Đậu không muốn mọc tai heo"
“Vậy Đậu Đậu phải nghe lời có biết chưa?"
Mẫn Nhu đồng tình vỗ lưng Đậu Đậu, ánh mắt trách cứ nhìn Lục Thiếu Phàm, nhưng anh chỉ cười vô hại, gương mặt anh tuấn không hề có chút chột dạ sau khi lừa gạt người khác. Mẫn Nhu liền cảm thấy tò mò, có phải tuổi thơ của Đậu Đậu cũng chỉ toàn một màu đen?
“Được rồi, Thiếu Phàm còn phải nghỉ ngơi, chúng ta nên đi thôi"- Từ khi bước vào, Mẫn Nhu vẫn chưa có cơ hội quan sát Ông Diệp. Nghe giọng nói chững chạc mạnh mẽ của ông, cô mới đưa mắt nhìn người đàn ông trung niên đứng dậy.
CƠ thể có vẻ rắn rỏi, không cao lắm, gương mặt nghiêm túc, cả người đều toát lên vẻ nghiêm nghị của người làm kinh doanh, bộ quần áo đơn giản khiến cho ông trở nên hiền hòa.
“Thiếu Phàm, cháu lo dưỡng bệnh đi, đừng có lao đầu vào công việc như vậy!"
Ông Diệp dặn dò Lục Thiếu Phàm vài câu, rồi giục bà Diệp ôm lấy Đậu Đậu đang lưu luyến không chịu đi, lúc đi đến cửa Đậu Đậu không quên ngoái cổ lại nhắc: “Mẹ, mẹ nhớ, nhất định phải tới đón Đậu Đậu"
Ông Diệp không đi ngang qua Mẫn Nhu, chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn, chỉ nhiêu đó đã khiến cho Mẫn Nhu cảm thấy mất tự nhiên muốn né tránh, ánh mắt soi mói đánh giá khiến người khác không thoải mái
Từ khi cô bước vào, bà Diệp vẫn dùng ánh mắt ôn hòa nhìn cô. Mẫn Nhu cũng hiểu, có lẽ bà ấy coi cô là Diệp Tư Tình, ánh mắt của Ông Diệp cũng không quá khó hiểu, phải chăng hai người cũng cho rằng Lục Thiếu Phàm lấy cô chẳng qua để bù đắp nỗi áy náy?
Thậm chí đáng sợ hơn là muốn cho Đậu Đậu một người mẹ nuôi giống như mẹ để?
Mẫn Nhu nhắm mắt lại, đẩy những suy nghĩ miên man ra khỏi đầu, cô cũng không muốn thay đổi cái nhìn của người ngoài với hôn nhân giữa cô và Lục Thiếu Phàm. Ổn định cảm xúc, cô cầm máy tính đi đến trước mặt laptop, giúp anh mở chiếc bàn đi động đặt laptop lên.
“Tối qua em ngủ không ngon sao?"
Mẫn Nhu đang mở máy tính nghe thấy vậy liền sửng sốt, ngay sau đó cô liền nở nụ cười rạng rỡ, cố gắng che dấu vẻ mệt mỏi, nhấn nút mở máy, đáp lại: “Không có!"
Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào gò má gầy gò của cô, nụ cười Mẫn Nhu trở nên gượng gạo, quay đầu liền thấy đôi mắt đen chua xót của Lục Thiếu Phàm, dáng người mảnh mai bị anh ôm vào lòng.
“Em ở trong mắt anh giống như chén nước tinh khiết, nó rất trong suốt vì vậy đừng nói dối anh, hiểu không?"
Anh xoa nhẹ đầu cô, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương, cơ thể mệt mỏi của Mẫn Nhu cố gắng gượng mấy hôm nay liền tựa vào người anh tránh không chạm vào vết thương bên ngực trái, lắng nghe tiếng tim đập của anh.
Màn hình đen đối diện phản chiếu một nam nữ đang ôm nhau, Mẫn Nhu nhìn Lục Thiếu Phàm, quan sát vẻ mặt của anh, sự ân cần quan tâm xuất phát từ nội tâm của Lục Thiếu Phàm khiến cô phải dẹp bỏ mọi mâu thuẫn trong lòng.
“Em ngủ không được.."
Cô thành thật trả lời, lông mày Lục Thiếu Phàm khẽ nhíu lại, đầu ngón tay nâng cằm dưới của cô lên, đôi mắt đen nhìn sâu vào đồng tử của cô, dường như nhìn thấy được sự phiền não ở đáy mắt mà cô không muốn ai biết.
Bàn tay nhỏ lạnh lẽo bắt lấy ngón tay ấm áp của Lục Thiếu Phàm, giống như bắt được lục bình giữa biển khơi, tâm trạng lo lắng của Mẫn Nhu có chút bình tĩnh lại, nghiêm túc dõi theo anh, từng chữ từng chữ một nói:
“Lục Thiếu Phàm, anh sẽ vì một hình bóng mà dám hi sinh hạnh phúc của mình sao?"
Trong phòng bệnh, mọi thứ đều yên lặng, hai mắt Mẫn Nhu mở to cẩn thận nhìn chăm chú Lục Thiếu Phàm, bàn tay nhỏ giữ lấy tay anh khẽ siết chặt, giọng nói dịu dàng chán nản cất lên:
“Anh giống như một dòng nước xoáy, càng tới gần càng nguy hiểm. nhưng nếu không đến gần, em không thể nào hiểu được anh, nhưng em sợ, khi em rớt xuống dòng xoáy đó, thứ đang đợi em là kết quả mà em không thể đối mặt’
Lục Thiếu Phàm chỉ im lặng nghe cô nói, lần đầu tiên nghe cô nói ra những bất an trong lòng, đôi mắt đen tối lại dâng lên nỗi cô đơn khiến cho đôi môi anh mím chặt, nụ cười trong mắt biến mất chỉ còn lại vẻ nghiêm túc vắng lặng.
Mẫn Nhu nhìn vẻ mặt trầm mặc của anh, cảm giác trong cô là tuyệt vọng tựa như hòn đá chìm xuống đáy biển. Cô đột nhiên cảm thấy, việc cô thản nhiên nằm trong lòng anh thật mỉa mai, bên môi chua xót lan tỏa; cô muốn thoát khỏi lòng anh, lại phát hiện cánh tay của anh giữ chặt lấy thắt lưng, không để cô bỏ đi.
Tay Mẫn Nhu siết chặt tấm mền bên dưới, cố gắng kiềm nén nỗi tuyệt vọng đang khuếch tán, chăm chú nhìn từng nét mắt của anh, tận lực ép bản thân tỉnh táo lại:
“Bất kể người khác nghĩ thế nào, em chỉ cần anh nói cho em biết, bắt đầu giữa chúng ta là dựa vào bóng hình của người khác sao?"
Cô đánh cuộc tất cả, thua thì sao, cùng lắm quẹo một vòng, quay về lúc khởi điểm không có Lục Thiếu Phàm, không có gia đình ấm áp, cũng không có tình yêu mà cô khát vọng.
“Phải"
Lục Thiếu Phàm bình thản nói, từng chữ một đem cô đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, khiến cho niềm hạnh phúc trong cô vô tình đảo ngược, anh, giống như một kẻ độc tài ở trên cao giam cầm cô, lạnh lùng nhìn dáng vẻ thảng thốt của cô.
Thì ra cô chỉ là thế thân, giúp anh giảm bớt đi cảm giác tội lỗi, tình yêu sâu đậm, tất cả chẳng qua là do cô vọng tưởng sao?
Nước mắt chảy xuống, trong mắt mọng nước, cố ép nó chảy ngược lại nhưng nó lại không tiếng động rơi xuống. Cô không muốn để anh nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình, nhưng lại đau lòng đến mức không thể không rớt nước mắt, dùng tay lau đi, càng lau càng nhiều, nước mắt thấm ướt cả lớp băng của Lục Thiếu Phàm.
“Lục Thiếu Phàm, anh làm sao có thể… có thể tàn nhẫn đến thế!!"
Kỷ Mạch Hằng tổn thương cô nhưng cũng không đau như bây giờ, niềm hạnh phúc cô vẫn tưởng đã nắm trong tay nay bị Lục Thiếu Phàm cướp đi, mọi ước mơ và tương lại đẹp đẽ của cô.
Anh, hoàn mỹ như một vị thần, xuất hiện giữa lúc cô tuyệt vọng, mang đến cho cô cuộc sống đẹp như trong truyện. Khi cô đang chìm đắm trong hạnh phúc đến mộng mị đầu óc thì anh giáng một đòn cảnh cáo, hất đổ tòa thành mộng ảo của cô. Lúc này cô nhận ra người tàn nhẫn nhất không phải Kỷ Mạch Hằng mà là Lục Thiếu Phàm!!
“Em muốn hạnh phúc, nhưng không muốn làm kẻ thế thân nhận sự bố thí của người khác… em không cần"
Cô quả quyết nhìn anh, như con thú bị thương, trong mắt không che dấu đi được nỗi đau, muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh lại bị anh một lần nữa ngăn cản.
Cho đến giờ phút này, khi biết anh tàn nhẫn, cô vẫn không muốn làm đau anh, vẫn nằm yên trong lòng anh, Mẫn Nhu âm thầm phỉ nhổ bản thân, yêu, có phải cô lại một lần nữa đánh mất đi tôn nghiêm của bản thân?
Ngón tay thon dài êm ái lau đi nước mắt của cô, nó đã từng khiến cô mê đắm nhưng bây giờ lại trở thành một hạnh động mỉa mai, Mẫn Nhu quật cường né đầu ra thoát khỏi tay anh.
Trước mặt Lục Thiếu Phàm, cô còn có tư cách tỏ ra kiên cường được sao? Nếu không, vì sao anh lại lau đi hai gò má ướt đẫm của cô, khiến cho trái tim cô không tự chủ mà rung lên, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào che đi tầm nhìn của cô.
“Lần đầu tiên anh gặp cô gái đó vào một đêm giá rét. Cô gái đó một thân một mình ngồi trên ghế đá bên ngoài cổng, hình ảnh quen thuộc đến mức khiến anh phải dừng mọi công việc lại, đứng phía trước cửa sổ nhìn. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn cười rất hạnh phúc của cô, cách cô gái cẩn thận dấu túi giấy vào trong ngực…"
Giọng nói trầm thấp, mang theo niềm vui phát ra từ đáy lòng, bàn để bên eo cô siết chặt, không để cô có bất cứ cô hội nào bỏ đi.
“Cũng vì cô gái đó, lần đầu tiên anh phá lệ, dùng quyền lực trong tay làm chuyện tư, đồng ý đóng mộc, nhưng cô gái đên rồi đi không hề nhìn lấy anh dù chỉ một lần, bởi vì ở trong đôi mắt xinh đẹp của cô ấy đã có hình bóng của một người đàn ông khác…"
Mẫn Nhu sững sờ quên cả cử động, nước mắt đọng lại nhưng không rớt xuống, đôi mắt kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuấn, anh chỉ lau nhẹ đi nước mắt của cô, tiếp tục nói:
“Lần kế tiếp anh nhìn thấy bóng người quen thuộc đó là khi cô ấy đang thất thần đi trên vỉa hè, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng khiến anh kích động va phải song sắt trên đường, nhưng cô ấy không quay đầu lại nhìn mà từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh"
“Hai năm sau khi anh nhớ đến cô gái đó, cô ấy lại một lần nữa xuất hiện. Dưới ánh đèn đường Hồ Nam, cô ấy kinh ngạc nhìn anh, lúc đó anh mới nhận ra suốt hai năm qua hình bóng anh giữ trong tim không phải là Tư Tình, người khiến anh nhớ mãi không quên là hình bóng cô gái ngốc ngồi trong đêm"
Lời của Lục Thiếu Phàm nói như chiếc máy chiếu phim đang chạy, từng hình ảnh hiện lên trong đầu cô, kí ức chôn sâu trong cô liền bừng tỉnh, những quá khứ không muốn nhớ lại nay vì Lục Thiếu Phàm mà nó lại mang một ý nghĩa khác.
“Khi anh thấy cô ấy tuyệt vọng đứng trên cầu, không hề nghĩ ngợi, anh liền chạy tới kéo cô ấy xuống, nhưng cô ấy vẫn không để ý đến anh, chỉ vì người đàn ông đó vẫn nằm trong tim cô, dù anh ta có làm tổn thương cô ấy đến thế nào"
Mẫn Nhu không dám tin che miệng lại, hai mắt mở to, nhìn Lục Thiếu Phàm. Trong đôi mắt đen trong suốt của anh là tình cảm thắm thiết mang theo chút bất mãn. Nỗi kinh ngạc khiến cô rơi lệ, bàn tay lướt qua cánh tay anh, nóng bỏng để trên ngực.
“Trong mắt em, chỉ có người đàn ông đó, chưa từng có chỗ cho anh"
Lục Thiếu Phàm đột nhiên ngồi dậy, cố gắng chịu đau, khiến cho cô lo lắng nâng người dậy muốn đỡ lấy anh, nhưng cằm bị nâng lên, anh hôn khẽ lên khóe môi cô, dưới ánh nắng mặt trời cô chỉ nhìn thấy tình yêu chân thành từ anh.
“Thật may, đến lần thứ năm, cô ấy cũng nhìn thấy anh"
Đêm đông đó, luồng ánh sáng ấm áp kia; trên đường chiếc xe chạy như bay; trước cửa Mẫn gia, người đàn ông tao nhã tựa như vương tử; ở cầu, cái ôm ấm áp mang theo mùi thơm ngát; lúc ở trong bệnh viện, đôi mắt đen đó khiến cô đỏ mặt, những hình ảnh mơ hồ lướt qua mắt cô.
Nhìn gương mặt anh tuấn nở nụ cười nhạt, Mẫn Nhu đột nhiên cảm thấy vừa hạnh phúc vừa xót xa, thì ra lúc cô khó khăn nhất người luôn ở bên cô vẫn là người đàn ông này.
Môi cong lên, Mẫn Nhu say mê nhìn ngắm Lục Thiếu Phàm, hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại giữ lấy mặt anh, ánh mắt lướt qua lướt lại lưu luyến không rời, cúi thấp người, đôi môi đỏ nhẹ nhàng đáp xuống trên đôi môi mỏng của Lục Thiếu Phàm.
Gương mặt nhợt nhạt của Lục Thiếu Phàm xuất hiện nụ cười rạng rỡ, khép mắt lại, giữ lấy ót cô, dịu dàng đáp trả, khiến cho cô cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm của anh.
“Sáng nay chắc em không thể đến bệnh viện được, tối em sẽ tới"
Mẫn Nhu gọi điện cho Lục Thiếu Phàm, cô nhẹ kéo màn cửa sổ lên, dịu giọng nói.
Ánh nắng ấm áp nghiêng nghiêng chiếu vào trên gương mặt, Mẫn Nhu nheo nheo mắt lại, cô tựa như con mèo nhỏ nằm dưới ánh mặt trời, lười biếng tựa vào khung cửa sổ nghe điện thoại, bên tai là giọng nói ôn tồn của Lục Thiếu Phàm.
“Có chuyện gì sao? Buổi tối đến cũng được"
Bên trong giọng nói Lục Thiếu Phàm có chút mất mát, Mẫn Nhu cảm nhận được là anh cố ý để cho thấy. Lục Thiếu Phàm là người cư xử rất khéo léo, sao lại dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, trừ khi là anh cố ý.
Gương mặt rạng rỡ, nụ cười lúm đồng tiên xinh như hoa, tâm trạng vui vẻ đi về phòng thay đồ, rồi đáp trả Lục Thiếu Phàm: “Hôm nay em phải tham gia hoạt động phát ngôn bên ngoài"
Lục Thiếu Phàm cũng không hề mất vui, chỉ dặn dò cô cẩn thận. Mẫn Nhu thay quần áo xong bước xuống lầu. Lời bà Lục nói ra làm cho cô thẹn thùng xấu hổ.
“Thiếu Phàm sức khỏe không tốt, con cũng nên chú ý, đừng có lúc nào cũng chìu theo ý nó làm ảnh hưởng đến sức khỏe, nếu không hối cũng không kịp."
Mẫn Nhu mỉm cười nhận lấy bữa sáng bà Lục đưa sang, hai tai nóng lên, vẻ mặt cũng không cần phải nói tới. Bà Lục nói những lời này với cô xem ra là do không thể khuyên được Lục Thiếu Phàm nên mới hạ thủ sang cô.
“Dạ con biết thưa mẹ"
Bà Lục nghe thấy đáp án mình muốn liền ừ một tiếng hài lòng, cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
“Mẹ, hôm nay con phải tham gia hoạt động phát ngôn của một nhãn hàng đồng hồ đeo tay nên sáng nay không thể tới bệnh viện, mẹ để Dì Mai tới đó chăm sóc Lục Thiếu Phàm trước buổi chiều con sẽ sang"
Mẫn Nhu nhìn thấy vẻ mặt bà Lục hơn chậm lại, bà đặt dao nĩa xuống nhìn chăm chú cô, Mẫn Nhu cũng đoán được lời bà Lục sắp nói
“Mẹ không có ý coi thường công việc của con. Nhưng với địa vị của Lục gia, mọi việc đều phải cẩn trọng một chút tránh để người khác nắm được điểm yếu. Hơn nữa sau khi kết hôn, nhà cũng cần có phụ nữ chăm lo, vì vậy mẹ vẫn hy vọng con có thể ở bên cạnh Lục Thiếu Phàm"
Lời bà Lục nói không phải không có lý. Nếu cô cứ kiên quyết không chịu rút khỏi giới văn nghệ thì những scandal đổi trắng thay đen cũng đủ khiến cho trưởng bối Lục gia có cớ chỉ trích cô. Hơn nữa, sau khi lấy Lục Thiếu Phàm, cô càng xác định rõ bản thân cần gì.
“Dạ, con sẽ giải quyết tốt, mẹ đừng lo"
Bà Lục nhìn vẻ mặt Mẫn Nhu không có cái gọi là bằng mặt mà không bằng lòng liền cười nhạt, cầm lấy tờ báo tiếp tục đọc
“Chuyện hôn lễ, con cũng đừng lo, Chú út của con sẽ sắp xếp, con chỉ cần chăm sóc Thiếu Phàm cho tốt là được"
“Dạ"
Mẫn Nhu cũng không tính toán chuyện hôn lễ. Theo tác phong của Lục gia, họ chắc chắn không bạc đãi cô, cô cần gì mà phải lo chứ. Bây giờ, Lục Thiếu Phàm là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống của cô, vì anh mà từ bỏ sự nghiệp mấy năm qua mà cô đã cố gắng thì đã sao?
Cô từng vì một người đàn ông không đáng để ý mà từ bỏ con đường của mình, rõ ràng rất ghét giới giải trí đầy giả dối nhưng cô vẫn ép bản thân đi về phía đầm sâu. Dù đánh mất bản thân cũng không hối hận, bây giờ lúc nhận ra tất cả chẳng qua do cô đa tình mà thôi.
“Nhu, cậu suy nghĩ kĩ chưa?"
Bên trong phòng dành cho khách, thợ trang điểm giúp Mẫn Nhu make-up, Chân Ni thì gác một chân lên ghế, như con chó nhỏ đáng thương hạ vai nhìn Mẫn Nhu.
Khi thợ trang điểm làm xong phần mắt, Mẫn Nhu mới từ từ mở ra, đôi mắt đen sáng rực lộ vẻ quyết tâm, đôi môi màu hồng sáng bóng khiến ai cũng mê muội, khóe môi kéo lên dùng tay xoa nhẹ đầu Chân Ni.
“Chân Ni, cậu từ trước tới giờ luôn ủng hộ quyết định của mình, lần này, mình hi vọng cũng như thế"
“Haiz, thất nghiệp thì thất nghiệp, cùng lắm qua nhà cậu ăn bám"
Chân Ni đứng dậy vỗ vỗ vai Mẫn Nhu, lời nói tuy ủ rũ nhưng vẫn ủng hộ cô, nhận lấy thẻ đại biểu do nhân viên đưa tới đeo lên cho Mẫn Nhu.
“Đi thôi, tất cả phóng viên đều đang chờ"
Lối đi không quá rộng, Mẫn Nhu cùng nhân viên làm việc và bảo vệ đều tụm lại chặn đám kí giả, vội vã chạy vào hội trường.
Nhìn đám đông ở phía trước Mẫn Nhu liền khựng lại, hai mắt ngước lên, nhìn Kỷ Mạch Hằng trong bộ tây trang thẳng thớm tựa như pho tượng đứng đối diện cô, phía sau Kỷ Mạch Hằng là trợ lý đang cầm hồ sơ
Buổi khai trương hôm nay diễn ra dưới danh nghĩa Kỷ thị thì việc gặp Kỷ Mạch Hằng cũng không có gì lạ, Mẫn Nhu đã tính tới tình huống tệ nhất. Giống như lúc này, cô cũng không nhìn Kỷ Mạch Hằng quá một giây liền cúi đầu nói nhỏ với Chân Ni rồi cất bước.
Lúc đi lướt qua nhau, Mẫn Nhu vẫn cùng nhân viên nói chuyện phiếm, tỏ vẻ không thấy anh ta. Gương mặt sáng rực tinh xảo, nụ cười thả lỏng để lộ lúm đồng tiền, đôi mắt xinh đẹp linh động đã sớm không còn sự hiện hữu của Kỷ Mạch Hằng.
“Tổng tài, có cần đi kiểm tra không?"
Trợ lý cẩn thận hỏi thăm vị thiếu tổng trẻ tuổi lại lạnh như băng, theo ánh mắt của của thiếu tổng nhìn về phía nữ minh tinh đang bị mọi người vây lấy, trong mắt xuất hiện vẻ ai oán, nếu bạn gái có thể bằng nửa cô minh tinh đó thì tốt.
Đôi mắt Kỷ Mạch Hằng lóe lên, gương mặt lạnh lùng nhìn trợ lý đang si mê nhìn, giọng nói thâm trầm, môi kéo lên, lạnh lẽo nói: “Không cần, anh về tổng công ti trước đi"
“Thiếu Tổng, ngài…"
Kỷ Mạch Hằng đảo mắt, nhìn về phía lối đi nhỏ đã khôi phục trạng thái vắng lặng, cầm lấy bản kế hoạch trong tay trợ lý: “Hoạt động ở đây kết thúc tôi sẽ về"
Cửa hội trường bị đẩy mạnh ra, trong chớp mắt, vô số ánh đèn flash lóe lên, cả hội trường sáng như ban ngày, từng luồng sáng bạc đẹp như ngọc chiếu rọi.
Lúc bóng người mảnh mai xuất hiện trước ánh đèn Flash, tất cả ký giả đều tranh nhau rồi khỏi chỗ, chen chúc đi về phía cửa. Tiếng kỷ giả phỏng vấn hòa lẫn với tiếng can ngăn của nhân viên làm việc liên tiếp nhau không dứt.
Đám kí giả điên cuồng bị đẩy ra, để lại một con đường trống, Mẫn Nhu bị ánh đèn Flash làm chói mắt liền nheo lại, dưới sự che chở của Chân Ni liền vào trong hội trường,
“Mẫn Tiểu thư, rất vui khi thấy cô tới đây"
Ông Piaget cũng lịch sự như đàn ông Châu Âu, theo phép tắc cầm lấy tay trái Mẫn Nhu khẽ hôn lên mu bàn tay, ánh mắt nhìn tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, liền nhướng mày nhìn Mẫn Nhu. Cô chỉ thản nhiên cười không giải thích.
Đôi giày boot cao cổ màu đen kết hợp vào chiếc quần màu ca phê, chiếc áo ghile màu đen bằng vải kaki che kín lưng, mái tóc dài được buộc cao. Trước ống kính, Mẫn Nhu mỉm cười cố ý để lộ vật phẩm trên cổ tay, toàn thân toát lên vẻ cao quý quyến rũ, là người đại diện cho nhãn hàng “bá tước"
Cô giống như ngôi sao sáng giữa ngân hà, lúc nào cũng tỏa ra ánh sáng chói mắt rạng rỡ và lấp lánh như chính cô. Dường như ông trời sinh cô ra là để tỏa sáng, môi đỏ mọng mỉm cười quyến rũ, ánh đèn flash lóe lên không ngừng tăng nhanh.
Mẫn Nhu vẫn duy trì nụ cười hiền hòa, vẻ bề ngoài chói lọi, nhưng trong tâm lại thấy mệt mỏi. Trước yêu cầu của kí giả, cô chỉ dịu dàng mỉm cười, tạo dáng, để mặc cho vô số ống kính chụp lại khoảnh khắc xinh đẹp của bản thân.
Mẫn Nhu có cảm giác có ánh mắt của ai đó đang chăm chú quan sát khiến cô cười cứng đơ, cảm giác không tự nhiên, theo giác quan thứ sáu, cô hướng về nơi ánh mắt phát ra lại thấy không có ai.
Là do cô quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác sao? Lông mày đen chau lại, nghi ngờ nhìn lần nữa, sau đó không để ý tới mà lo ứng phó giới truyền thông.
Khai trương lần này rất thành công, việc Mẫn Nhu tham dự như dệt hoa thêm gấm, cũng chứng minh một chuyện người phát ngôn sang năm của “Bá Tước" sẽ không thay đổi.
Khi tất cả mọi người nghĩ buổi khai trương kết thúc hoàn mỹ thì Mẫn Nhu ngôi bên cạnh Chủ Tịch Piaget của Bá Tước cất giọng nói khiến cho cả hội trường đều trầm lặng.
“Lần khai trương này sẽ là hoạt động cuối cùng của tôi"
Xôn xao.
Khoảnh khắc kinh ngạc qua đi cả hội trường đều nổ tung.
Lúc ở lễ trao giải điện ảnh tại Hollywood cô được đề cử giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, tiền đồ đang sáng lạng thì bỗng nhiên từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang. Cô tuyên bố rời khỏi giới giải trí, vô số suy đoán về Mẫn Nhu diễn ra trong đầu, không khí hết sức căng thẳng.
“Thưa cô Mẫn Nhu trước kia có tin đồn cô đang quen với người làm chính trị là thật sao? Có phải bên nhà trai không đồng ý cho cô tiếp tục đặt chân vào giới nghệ sĩ chính vì thể cô mới đưa ra quyết định này?"
“Có tin đồn cô vứt bỏ Âu Nhiễm Phong vì muốn vào nhà giàu, xin hỏi cô có thể nói rõ không?
“Mẫn Nhu, chiếc nhẫn trên tay cô có phải đang ám chỉ điều gì không?"
Nếu không phải bảo an nhanh nhẹn đứng thành một đường, tay nắm tay chặn đám kí giả lại thì lúc này chắc Mẫn Nhu không thể bình yên ngồi đó.
Bao nhiêu máy ảnh hướng tới Mẫn Nhu, ánh đèn flash lóa lên, kí giả đều kích động, Mẫn Nhu vẫn giữ thái độ bình thản, trên gương mặt xinh đẹp chỉ có vẻ nhàn nhạt, sau đó người hỗ trợ cô chạy tới.
“Thật ngại quá, Mẫn Nhu xin phép không trả lời các câu hỏi nằm ngoài vấn đề hoạt động, xin cảm ơn đã tới"
Nhưng lời tuyên bố của Mẫn Nhu như ném bom xuống hậu trường khiến sự tò mò của đám kí giả nổi dậy làm sao dễ dàng bỏ qua, vừa nhìn thấy Mẫn Nhu được nhân viên làm việc che chở rời khỏi hội trường mọi người bắt đầu va chạm với bảo an, hô to về phía Mẫn Nhu
“Mẫn Nhu có người nói. Cô từng tới trung tâm chụp ảnh cưới cùng với một vị thiếu gia. Có phải hai người đã định ngày kết hôn?"
Câu hỏi sắc bén khiến Mẫn Nhu đang tính rời đi liền dừng lại, nhìn về phía Chân Ni an ủi cười một tiếng, hướng về phía đám kí giả đang đưa cao máy ảnh nói.
“Tôi hi vọng mọi người có thể chúc phúc chúng tôi, cám ơn"
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Mẫn Nhu là sự cầu mong chân thành, dưới ánh mắt kinh ngạc của kí giả, cô thoáng cúi đầu sau đó lui vào lối ra.
Lời nói cầu khẩn vừa rồi của Mẫn Nhu không chỉ chứng minh sự suy đoán của kí giả mà còn muốn nói họ đừng đến quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của cô. Sững sốt qua đi cả hội trường lại xôn xao, đám kí giả bị ngăn lại quay sang nhìn nhau, trong máy ảnh chỉ có bóng lưng Mẫn Nhu xa dần.
Chân mệnh thiên tử của Mẫn Nhu trở thành đề tài nóng được bàn tán, rốt cuộc là thiếu gia nhà giàu nào, so về bối cảnh lẫn gia thế có thể khiến cho ảnh đế Âu Nhiễm Phong thất bại?
“Mẫn Tiểu thư, tôi chỉ nói sẽ thay sửa hợp đồng không nói sẽ thay đổi người phát ngôn"
Bên trong phòng nghỉ, ông Piaget nhíu mày, nhìn Mẫn Nhu đang chầm chậm uống cà phê khổ sở giải thích.
“Nếu Mẫn tiểu thư cảm thấy không vui về tiền đại diện phát ngôn trong năm qua chúng tôi có thể bồi thường cho cô"
Mẫn Nhu mím môi, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc: “Ông Piaget, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao, chuyện kinh doanh đổi người phát ngôn tôi không muốn nói đến, về chuyện rút khỏi làng giải trí là do tôi đã suy nghĩ rất kĩ mà đưa ra quyết định"
Ông Piaget thở dài, ánh mắt nhìn lên chiếc nhẫn của Mẫn Nhu, trong lòng không nhịn được đành hỏi:
“Tôi vẫn nghĩ người yêu của cô là Thiếu tổng của Kỷ Thị, nếu không vì yêu, thì quả thật hành động năm đó của Mẫn tiểu thư thật khó hiểu"
Năm đó cô vì yêu mà ngốc nghếch chạy đến Thụy Sĩ, đứng trước cửa tập đoàn Lịch Phong mỗi ngày đều có một cô gái, trong kí ức của cô, cô cũng không nhớ rõ hình ảnh hạnh phúc của mình lúc đó, bây giờ chỉ còn lại sự xót xa.
Nhấp ngụm cà phê, Mẫn Nhu đặt xuống, môi thả lỏng cười một tiếng, ngón tay để lên chiếc nhẫn nhìn Ông Piaget mời nói: “Tháng 12 này tôi kết hôn, nếu như nể mặt tôi thì mời ngài tới dự"
Ông Piaget cũng không hỏi tới nữa, từ những thay đổi trên mặt Mẫn Nhu đã chứng minh tất cả, tiếp nhận lời mời của Mẫn Nhu, ông sảng khoái gật đầu: “Vậy tôi chờ thiệp mừng của cô"
“Vâng. Tôi còn có việc, xin cáo từ"
Mẫn Nhu nhớ tới Lục Thiếu Phàm vẫn còn đợi cô trong bệnh viện do đó không thể trì hoãn thêm, trên gương mặt rạng rỡ niềm hạnh phúc, ngọt ngào đến mức người khác phải ghen tị, Ông Piaget cũng không lưu luyến, chỉ cường điệu nói: “Mẫn tiểu thư, phu nhân của tôi vẫn ở Thụy Sĩ chờ người đàn ông cô yêu"
Mẫn Nhu cười phất tay, bước lui vài bước quay người lại. Lúc nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng kia, nụ cười tươi liền khựng lại, cảm xúc sung sướng như bị sự lãnh đạm thay thế. Mẫn Nhu thấy Kỷ Mạch Hằng đứng trước cửa, lông mày nhíu lại, môi đỏ mọng cong lên, không muốn chào hỏi liền cất bước đi"
“Kỷ tổng sao anh vẫn còn đứng ngoài cửa chưa vào?"
Trợ lý Peter lúc đi qua cửa thuận miệng hỏi, Mẫn Nhu đi rồi mà Kỷ Mạch Hằng vẫn đứng đó? Xem ra, đoạn đối thoại lúc nãy Kỷ Mạch Hằng không biết nghe được tới đâu?
Ánh mắt dò xét của Mẫn Nhu lướt qua mặt Kỷ Mạch Hằng, trừ lạnh lùng ra hình như còn có gì thay đổi, có thể anh ta cũng không nghe thấy gì cả, nếu như nghe thấy thì đã sao?
Cô không còn là thiếu nữ u mê chỉ biết quấn lấy anh ta. Con người cao ngạo đó đã không liên quan đến cô, cô cũng không có nghĩa vụ phải che dấu vì anh ta mà làm tổn thương bản thân.
“Kỷ Tổng, anh có thể nhường đường không?"
Giọng nữ lễ phép đầy xa cách, trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo, giống như đang hỏi người xa lạ. Gương mặt Kỷ Mạch Hằng cứng lại, dáng người cao lớn tránh ra một bên.
Trước kia chỉ cần đến gần anh ta, cô sẽ đỏ mặt tim đập loạn xạ, bây giờ tất cả đã trôi vào quá khứ, lúc Mẫn Nhu đi qua Kỷ Mạch Hằng, cô có thể ngửi thấy một mùi hương thơm ngát nhưng đối với cô lại xa lạ, cô khẽ nhíu mày.
Thật ra tất cả không có gì thay đổi, chỉ là trái tim cô đã không còn dành cho anh ta, vì vậy mọi mùi hương hay tất cả của anh ta cô đều đã quên.
Nhìn thang mở ra, Mẫn Nhu vừa bước chân vào còn chưa kịp vào trong thì cánh tay mảnh khảnh liền bị kéo lại, lực rất mạnh khiến cô không thể đi tiếp.
Mẫn Nhu kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy sắc mặt âm trầm của Kỷ Mạch Hằng đang nhìn chằm chằm cô, cánh môi mím chặt, gương mặt có vẻ giận.
Cả người Mẫn Nhu liền căng cứng, gương mặt đầy vẻ phòng bị, không hờn không giận chỉ lãnh đạm nhìn Kỷ Mạch Hằng, cảnh cáo nói: “Kỷ Tổng, xin tự trọng"
Gương mặt tuấn tú của Kỷ Mạch Hằng nghe cách xưng hô của cô liền khựng lại, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, giọng nói trầm thấp lạnh lùng khiến lòng bàn chân người ta ớn lạnh.
“Một năm trước, lúc Bá Tước đấu thầu cô đã làm gì?"
Lực trên tay tăng lên, Mẫn Nhu đau nhíu chặt chân mày. Kỷ Mạch Hằng như nhận ra sự bất lịch sự của mình liền buông lỏng nhưng không có ý thả ra, đôi mắt lạnh lẽo vẫn nhìn chăm chú gương mặt nhỏ nhắn của cô.
“Kỷ Tổng đang khởi binh hỏi tội sao?" – Mẫn Nhu cười lạnh nghênh tiếp ánh mắt chất vấn của Kỷ Mạch Hằng, trong mắt chỉ có khinh miệt chán ghét: “Kỷ tổng không phải muốn mắng tôi bắt chó đi cày xen vào việc người khác chứ? Nếu vậy thật ngại quá, sau này, tôi sẽ không chạm đến lòng tự ái của Kỷ Tổng nữa"
Mẫn Nhu chế giễu nhếch môi, nhìn hai bên thái dương của Kỷ Mạch Hằng nổi gân xanh, môi càng mím chặt, tâm tình cũng vui vẻ lên chút ít, cô cười nhạt chỉ vào cánh tay đang bị giữ
“Làm phiền Kỷ tổng giơ cao đánh khẽ, thả con hát như tôi về chỗ của mình, tránh làm bẩn mắt của Kỷ tổng"
“Đủ rồi"
Tiếng hét thất thanh chất chứa lửa giận. Nụ cười trên mặt Mẫn Nhu thu lại, lạnh lùng nhìn vẻ mặt khó coi của Kỷ Mạch Hằng, một chút cũng không sợ hãi nhìn anh ta tức giận: “Nam nữ thụ thụ bất thân, xin Kỷ Tổng chú ý một chút"
Cổ họng Kỷ Mạch Hằng cuộn trào, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn gương mặt cứng rắn của Mẫn Nhu, muốn nói gì đó, sau lưng lại bị một giọng nói chói tai cắt ngang.
“làm gì vậy, làm gì vậy!"
Nhìn xuyên qua Kỷ Mạch Hằng cô thấy Chân Ni đang bừng bừng lửa chạy tới, gương mặt tức giận đi tới thang máy, dùng hết sức đẩy Kỷ Mạch Hằng, giống như gà mẹ chuẩn bị đánh nhau, đem Mẫn Nhu bảo hộ ra phía sau, trừng mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng đang nhăn mày nhăn mặt.
“Cái thứ đồ khó ưa, lại chạy đến đây quậy phá người khác có đúng không? Còn nữa Kỷ đại thiếu gia anh cuối cùng anh nhận ra ai là kim cương ai là đá rồi sao, muốn quay lại, tôi nói cho anh biết, kiếp sau cũng đừng mơ"
Trước sự giận dữ của Chân Ni, đôi mắt Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng nhíu chặt, bàn tay dưới ống tay áo siết chặt tiếng khớp xương canh cách, cố kiềm cơn giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gương mặt bình thản của Mẫn Nhu.
“Tôi chỉ muốn biết cô và Ông Piaget đã làm giao dịch gì?"
Tác giả :
Cẩm Tố Lưu Niên