Lục Hoa Cấm Ái
Chương 84: Nếu không là Thần
Anh Lạc cười đến rực rỡ, kết cục này nàng đã biết trước, là kết cục nàng luôn chờ đợi. Hắn là Bạch Mộ Thượng tiên của Tiên giới, thiên hạ bá tánh luôn là điều hắn coi trọng hàng đầu.
Cho nên, nàng mới có thể nghĩ ra cách này, khiến hắn dùng kiếm giết nàng.
Người bị Thần giết chết, sẽ thần hồn câu diệu, vĩnh viễn không thể sống lại. Nàng mãi mãi không cứu được ca ca, vĩnh viễn không thể tích tụ linh hồn đã tiêu tán của hắn. Dù nàng xông vào Ma giới, tìm được phép thuật cấm kia, nàng vẫn không cứu được hắn.
Trừ khi…. Nàng không phải Thần! Trừ khi… nàng chết!
Cho nên, nàng nghĩ ra cách này, nàng cũng chẳng muốn gì nữa, Thần cũng được, Ma cũng tốt, mất mạng cũng không sao. Biết là không nên, nhưng ca ca vẫn phải sống, dù không có nàng, cũng phải sống.
Nhưng chung quy, nàng vẫn thiếu Mộ Tử Hân, mà thiếu, thì phải trả.
“Bạch Trúc, ta nợ huynh, trả lại cho huynh!" Bước chân nàng rã rời, đi một bước cũng như sắp ngã, nhưng vẫn cố đi đến, tay nàng dán vào lồng ngực, dùng hết sức lực cuối cùng, móc sâu vào, tay nhuộm đầy máu tươi, một cỗ khí màu trắng xuất hiện trên tay nàng, lóe ra ánh sáng. Đó là nguyên thần của hắn.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, nàng đã không phải là Thần, nàng tự bỏ đi Thần cách của chính mình.
Nguyên thần này của hắn, trừ khi hắn muốn lấy, nếu không, nàng chỉ có thể buộc hắn ra tay.
Ngay cả chết, nàng cũng không muốn hắn theo cùng, nàng muốn rời đi một mình, sau khi bị tổn thương hoàn toàn như thế, nàng chỉ muốn chết đi một mình thôi.
“Anh Lạc… không không, đừng làm vậy!" Nàng không phải là Thần, vết thương nặng như thế, lại mất đi tu hành ngàn năm của hắn, nàng sẽ chết. Thế giới xung quanh hắn như rối loạn, hắn như điên cuồng gọi nàng, không cho nàng đến gần, nhưng lại không cách nào ngăn được nàng.
“Mau ngăn nàng lại, ai đến cản nàng đi! Thiên Phàm!"
Nhưng không ai đáp lại hắn, không hề có ai, bầu trời vốn chi chít người lúc này lại mờ dần, ngay cả Thiên Phàm vốn đang nằm trên đất cũng dần chậm rãi biến mất.
Thì ra…. tất cả đều là ảo ảnh, không có Cố Thiên Phàm, không có Lục giới liên hợp tấn công, chỉ có Anh Lạc đầy máu trước mắt, bị kiếm đâm xuyên tim mới là thật.
Vì sao lúc này hắn mới phát hiện, vì sao lại có thể cho rằng nàng sẽ ra tay với Thiên Phàm. Đây đều là ảo ảnh buộc hắn phải ra tay.
Máu như được ép ra, chảy không ngừng, rơi trên trường bào màu tím của nàng, thấm xuống đất, khiến mỗi bước chân của nàng, đều như kéo theo một vệt máu đỏ.
Nàng vẫn đi đến, cầm nguyên thần của hắn, nở nụ cười giải thoát, từng chữ từng chữ nói: “Trả cho huynh…. trả cho huynh… trả cho huynh!"
“Không!" Hắn rống to, bi thương vô cùng, như phá tan bầu trời ảm đạm kia, che mờ đi nắng gắt đang chiếu rọi. Hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay đầy máu tươi của nàng, đưa nguyên thần thuần khiết kia, từ từ đưa vào cơ thể hắn.
Nàng như đã dùng hết sức lực, từ từ lui về sau, ngã ngồi trên đất, lại nhìn về phía sắc mặt đau đớn tận cùng của hắn, cả người như phát sáng, còn sáng hơn ánh mặt trời trên cao kia.
“Như vậy…. tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc! Tất cả…."
Hơi thở nàng mỏng manh như tơ, nhưng nét mặt lại tươi như hoa, ánh sáng nhàn nhạt khẽ xuất hiện, cả người nàng bắt đầu mờ dần, vô số ánh sáng như sao, từ khắp nơi tràn đến.
Đó là Thần cách của nàng, từ đây về sau, Thần tộc sẽ biến mất trong Lục giới.
Nàng cười nhìn ánh sáng đang từ từ bay lên, giống như tính mạng của nàng, đang dần tan biến khỏi thế gian, nhưng khuôn mặt kia, nụ cười lại không hề tắt đi.
Nàng hơi nghiêng người, ánh mắt dần dịu dàng, dùng hết sức cuối cùng, đứng thẳng người, đi về phía kia. Đi mấy bước, nàng lại ngã nhào, nhưng nàng vẫn tiếp tục đứng lên, cố đi về phía trước, dù té ngã, vẫn cố chấp đi.
“Anh Lạc… Anh…." Mộ Tử Hân như không thể nói nổi, pháp lực trên người hắn dần khôi phục, nhưng hắn vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của nàng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng xung quanh nàng đang dần nhạt dần, chỉ có máu đỏ vô cùng bắt mắt trên đất khiến hắn như bị thiêu đốt.
Cho đến khi nàng cuối cùng cũng đến nơi nàng muốn, đến cạnh bên giường băng. Người trên giường, dung nhan vẫn tuyệt sắc như cũ, nàng cạn sức, gục bên mép giường, nở nụ cười.
“Ca ca…." Giọng nói nhàn nhạt như gió thoảng, tay nhuốm máu chậm rãi đưa đến, thỏa mãn nói: “Nên tỉnh lại rồi!"
Dường như nghe được tiếng nàng, người trên giường chợt giật mình. Băng lạnh trên người cũng như ánh sáng trên người Anh Lạc, dần rút đi, sắc mặt tái nhợt cũng dần khôi phục lại.
Thần cách của Anh Lạc hóa thành muôn vàn ánh sáng, bao trùm cả vùng đất, trời đất như rung chuyển, vạn vật bắt đầu khôi phục, những thứ đã từng bị Ma Thần làm ảnh hưởng, đều dần khôi phục.
Vô số ánh sáng bay lên, những người vì nàng mà chết, đều lần nữa thành hình, sống lại, bao gồm cả người bên cạnh nàng.
Cuối cùng người trên giường cũng mở mắt, nàng gần ngay trước mắt, nhưng trong suốt đến không thấy rõ hình dáng.
Nàng vô thức đưa tay chạm vào hắn, cười càng hớn hở, thân thể trong suốt tan biến đi, giọng nói oán giận cuối cùng phiêu tán trong gió: “Ca ca có thể làm như thế thì Lạc Nhi cũng vậy!"
Một tiếng rắc vang lên, như thứ gì đó vừa bể tan tành, hắn vươn tay, chỉ cảm thấy gió lạnh băng.
Lòng bàn tay hắn lạnh ngắt, như có thứ gì rơi vào trên tay hắn, nhìn lại, chỉ có một giọt nước. Giờ khắc ấy, bầu trời quang đãng, ánh nắng chói chang, tuyết trắng bị gió thổi bay tứ tán, bay khắp Lục giới.
Năm trăm năm sau.
“Sư tổ!"
Người trên đỉnh núi chậm rãi quay người lại, áo bay bay trong gió, trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, trên trán, chỉ mang đầy tang thương.
“Chuyện gì?" Giọng điệu bình thản không hề mang theo chút cảm xúc nào, cứ như không có thứ gì có thể làm hắn quan tâm nữa.
“Một nhóm đệ tử mới đã nhập môn, sư phụ bảo đệ tử đến hỏi sư tổ, có gì muốn dạy bảo hay không?" Đệ tử hai tay ôm quyền, vẻ mặt cung kính, cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, như chờ đợi trên mặt hắn xuất hiện chút gì, nhưng không hề có, vẻ mặt hắn vẫn cứ lạnh nhạt như thế.
Y là đệ tử mới đến Bạch Mộ chưa đầy trăm năm, đối với Bạch Mộ Thượng tiên đứng đầu Tiên giới, vẫn có chút tò mò.
“Thiên Phàm đã là Chưởng môn Bạch Mộ, còn đến hỏi ta làm gì?"
Đệ tử nắm chặt tay, hơi hoảng hốt bảo: “Nhưng sư phụ nói, hai vị sư tổ đều ở đây, người làm Chưởng môn như người có hơi thẹn, nên…. mới muốn hỏi ý kiến hai vị sư tổ."
Y càng nói càng sợ, lén nhìn sắc mặt người đối diện, tim đập nhanh vô cùng. Vì sao sư phụ cả ngày đều cười ha ha, lại có một vì sư phụ mặt lạnh băng như thế chứ?
Nghe nói, vị sư tổ này, từ năm trăm năm trước, đã không còn cười nữa.
Nghe đồn, năm trăm năm trước, Ma Thần tái thế, sinh linh đồ thán, ngay cả vị sư tổ chưởng môn kia cũng bị làm hại. Nhờ Thiên Đế lấy thân hy sinh, thế gian mới có thể khôi phục thái bình.
Lúc ấy sư phụ Cố Thiên Phàm của y, cho là vị sư tổ chưởng môn kia đã về cõi tiên, nên mới phải nhận chức Chưởng môn này. Ai ngờ, một tháng sau, vì Thiên Đế nhân từ, sư tổ chưởng môn và mấy vị tiên hữu hy sinh kia, đều như kì tích xuất hiện tại phòng mình.
Aizz! Theo lời sư phụ y nói chính là, tự nhiên bị quẳng cho một công việc mệt chết người như thế, đúng là bước chân vào một con đường lao lực quên mình một đi không trở lại, kèm thêm hai hàng nước mắt tủi thân.
Sư phụ nói, trong trận đại chiến kia, sư tổ từng đánh mất một điều gì đó, nên mới trở nên lãnh đạm như thế.
Aizz, nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được oán trách mấy lần. Thiên Phàm sư phụ thật là, có việc gì tự mình nói đi, sao cứ phải kêu y chứ! Y vô tội mà!
“Thiên Phàm đã nhậm chức Chưởng môn thì chính là Chưởng môn Bạch Mộ, sau này chuyện Bạch Mộ, hắn cứ tự quyết định, không cần xin chỉ thị của chúng ta nữa!" Mộ Tử Hân gằn từng chữ một, giọng nói vốn đạm mạc lúc này đã lạnh băng.
Đệ tử cúi cúi đầu, cung kính đáp, đang muốn lui ra, đột nhiên nhớ đến điều gì “Sư tổ, ngày mai là Tiên hội Dao Trì, người…."
“Ta sẽ đi!" Hắn trả lời.
Người nọ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, cuối cùng cũng xong, đến lúc về báo cáo, cũng đỡ bị mắng.
Y vội vàng hành lễ, không hề chần chờ, chạy như bay. Động tác kia cứ như có thứ gì rất kinh khủng đang đuổi theo.
Mộ Tử Hân lại xoay người sang chỗ khác, nhìn dưới tầng mây, chúng sinh có vui có lo, có đau có khổ, nhưng vẫn nỗ lực sống.
Năm trăm năm rồi, hắn cố sức làm tốt mọi thứ, giờ đây mọi người đều đã có cuộc sống yên vui. Hắn đã làm được lời hứa với sư phụ, vì bá tánh, vì thiên hạ.
Chỉ là, hắn không hề thấy vui sướng hay thỏa mãn, trong lòng vẫn như trống rỗng, ngay cả thế gian yên bình kia, trong mắt hắn, cũng chỉ là một cục diện đáng buồn mà thôi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ, nếu lúc đầu hắn nhìn ra vẻ kì lạ của Anh Lạc, có thể biết đó đều là ảo ảnh biến ra, hắn có làm khác đi không?
Đáp án đã sớm nằm trong lòng hắn, sẽ không!
Nàng làm tất cả, chỉ vì muốn giải thoát. Miểu Hiên chết đi, nàng không thể chịu nổi, mặc dù lúc ấy không phá hủy thế gian này, sau này cũng sẽ, cho nên mới làm ra tình cảnh như thế, buộc hắn ra tay.
Vì cứu sống người quan trọng nhất, nàng hi sinh tất cả, ngay cả nguyên thần của hắn, cũng tính vào. Nàng không muốn lưu lại một chút nhớ thương nào lại thế gian này nữa.
Nàng không phải Ma, cũng chẳng phải Thần, nàng bỏ đi Thần cách của bản thân, cũng chỉ vì muốn cứu sống Miểu Hiên.
Nàng lại chưa bao giờ nhân từ với mình như thế.
Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chợt nghĩ đến điều gì, đột nhiên cưỡi kiếm bay đi. Gió lạnh như gào thét bên tai, từng dãy núi như lướt qua dưới chân hắn. Hắn lướt qua một màu biển xanh, trước mắt chợt xuất hiện một cảnh phủ mây mờ.
Hắn đi chậm lại, bay vào trong núi.
Một nam tử áo lam đang khom người loay hoay làm gì. Đào đất, lấp đất, tưới nước, động tác như đã luyện tập nhiều lần, thuần thục vô cùng.
Hắn khẽ chạm vào gò đất vừa trồng hoa xuống, một lúc lâu mới đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, cất giọng nói: “Đã đến đây rồi, còn che che giấu giấu cái gì?"
Lúc này Mộ Tử Hân mới bay xuống, nhìn gốc hoa hắn vừa trồng xuống, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Lại là huynh!" Miểu Hiên nói nhỏ, chân mày nhíu chặt.
“Sao hả, không hoan nghênh ta?" Hắn nhàn nhạt nói.
“Cũng không phải!" Miểu Hiên cầm lấy một bụi hoa khác, lại ngồi xổm xuống bắt đầu đào đất " Chỉ cần huynh đừng phá hoa của ta là được!"
Mộ Tử Hân dừng một chút, quay đầu nhìn Lục hoa khắp núi “Rõ ràng huynh có cách nhanh hơn, sao phải vất vả như thế?"
Miểu Hiên quay đầu lại, nhìn hắn, trên mặt hơi mê man, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Lục hoa trong tay, mắt cau chặt “Ta cũng không biết, có lẽ, tự mình làm thì thấy yên lòng hơn!"
“Huynh vẫn không nhớ ra điều gì sao?" Thấy vẻ mặt hắn mê man, sắc mặt Mộ Tử Hân trầm xuống, nhìn về phía Lục hoa khắp nơi “Chỉ muốn trồng loại hoa này, mà vẫn không biết là vì sao à?"
Hắn không đáp, chỉ là tay cầm Lục hoa, hơi run lên. Lòng như bị ngăn lại, không nói nên lời. Trí nhớ hắn trống rỗng, năm trăm năm trước khi tỉnh lại, nơi này chỉ toàn băng giá, dưới bầu trời tuyết như có thể lấp hết mọi thứ, chỉ có Mộ Tử Hân đang đứng sững tại đó.
Hắn chỉ biết mình tên Miểu Hiên, còn vì sao lại ở đây, hắn hoàn toàn không nhớ.
Sau đó hắn nhìn thấy Lục hoa, đóa hoa tinh khiết như thế, như đã từng quen biết, cứ như chỉ cần nhìn nó, trong lòng sẽ như được lấp đầy. Từ đó đến nay, hắn không hề rời khỏi đây, ngày ngày ở đây trồng hoa.
Cho dù đã qua năm trăm năm, hắn cũng không hề chán. Không vì sao cả, không có nguyên nhân gì, thậm chí hắn không hiểu sao mình phải làm vậy, nhưng hắn vẫn muốn làm.
Cứ như chỉ như thế mới khiến lòng hắn thôi trống rỗng.
“Aizzz…. " Mộ Tử Hân thở dài, có lẽ ban đầu nàng sợ hắn không chịu nổi nên mới hạ chú pháp này, chỉ là hôm này nhìn thấy dáng vẻ hắn như thế, Mộ Tử Hân cảm thấy, dường như quên hết tất cả, còn tàn nhẫn hơn.
Hắn nhìn thoáng qua lại chậm rãi nói: “Có thời gian thì ra ngoài một lúc đi! Có lẽ sẽ tìm được người huynh muốn tìm!" Điều hắn có thể làm, chỉ có như vậy thôi, để thời gian quyết định đi.
Người đối diện cũng không đáp, chỉ cầm Lục hoa thất thần.
Mộ Tử Hân than nhẹ, chỉ để một vật xuống, xoay người cưỡi kiếm đi.
Một lúc lâu sau, hắn mới hồi thần, lơ đãng nhìn qua vật được để lại kia.
Vừa nhìn đã như cứng đờ!
Nhân gian, trấn Vô Ưu, Tiếu gia.
“Hỉ đại tiểu thư, Hỉ đại cô nương, Hỉ đại tổ tông, nô tỳ van ngài, ngài xuống đây đi!" Dưới cây cổ thụ, một người mặc đồ nô bộc, đang ngửa đầu khóc lóc van xin gì đó. Trong bụi cây rậm rạp, chỉ thấy có gì đó đang cố leo lên cao, chỉ nhìn thấy một góc áo màu đỏ.
“Tiểu thư, nếu ngài có làm sao, lão gia không lột da nô tỳ mới lạ đó!" Nàng như nhớ tới điều gì, sắc mặt liền trắng bệch. Tiểu thư Tiếu gia Tiếu Hoan Hỉ, là con gái độc nhất của lão gia, từ khi ra đời đã là bảo bối ôm trong lòng sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan của lão gia.
Nếu có chuyện gì, không riêng lão gia muốn lột da nàng, còn có phu nhân, đại cô gia, nhị cữu gia, lão thái gia, lão thái phu nhân…..
Nàng càng đếm càng nhiều, càng đếm càng sợ, nhiều người như thế thay phiên nhau, đâu chỉ lột da nàng, không chừng sẽ thành người chết luôn đó!
Nàng yếu ớt nhìn lên, chảy hai hàng nước mắt dài, nức nở mấy tiếng, càng cố sức kêu: “Tiểu thư…. Hỉ nhi tiểu thư, ngài làm ơn tha cho nô tỳ đi mà, chỉ cần ngài xuống đây, nô tỳ làm gì cũng được! Chuyện gì nô tỳ cũng chịu hết!" Đâu còn cách nào nữa chứ.
“Thật sao?" Người đang ở trên cây dừng động tác, mấy lá cây bị vạch ra, một cái đầu nhỏ chui ra ngoài. Đó là một đứa trẻ chừng mười tuổi, một thân áo đỏ, trên đầu búi hai búi tóc, tướng mạo thanh tú, đôi mắt sáng trong tinh khiết không hề có chút tạp chất.
Thấy nàng chịu đáp lời, lòng nô tỳ mừng húm, gật mạnh đầu: “Chỉ cần ngài xuống đây, cái gì nô tỳ cũng chịu!"
“Ta muốn mứt quả, bánh quế hoa, bánh xốp…." Nàng nói một hơi mười mấy cái tên, đôi mắt trong trẻo kia lại càng phát sáng.
Sắc mặt nô tỳ bên dưới lại xanh mét, khóe môi co quắp không ngừng, lắp bắp nói: “Tiểu… thư, tiền lương tháng của nô tỳ…. chỉ có hai lượng bạc thôi!" Ăn như thế, nàng không cạn túi mới là lạ “Hơn nữa, lão gia nói, người không được ăn nhiều quá…."
Hoan Hỉ nghe vậy, miệng nhỏ nhắn liền chu ra, thở phì phì, đầu nhỏ lại lập tức rút lại, tiếp tục leo.
“Được được được…." Nô tỳ bại trận “Nô tỳ mua nô tỳ mua! Nhưng tiểu thư phải xuống trước đã!"
Lúc này nàng mới nhoẻn miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nhỏ. Nàng vươn hai tay nhỏ, nhảy xuống, nô tỳ liền chạy đến đỡ lấy, vừa vặn đỡ được nàng.
“Mứt quả mứt quả mứt quả…." Nàng vui vẻ lặp đi lặp lại.
Nô tỳ thở dài, thả bé con trong lòng xuống, mới khẽ nói: “Được được được, nô tỳ mua, nhưng ngài phải ngoan ngoãn ngồi đây, không được leo cây nữa đó, được không?"
“Ừm!"
Thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, nô tỳ mới cầm túi tiền đi ra cửa, đi một lúc lại không quên quay đầu nhìn lại “Tiểu thư, không được trốn đó, không được trốn!"
“Ừm, ừm!" Nàng hứa hẹn.
Hoan Hỉ cũng coi như nghe lời, vui vẻ ngồi trên ghế đá chờ, chân lắc la lắc lư, vừa nghĩ đến đồ ăn ngon, lại lộ ra hai chiếc răng nhỏ, lắc lư hai búi tóc.
Đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua, có thứ gì vừa lướt qua mũi nàng, như là một đóa hoa, mang theo một mùi hương quen thuộc vô cùng. Bé con trời sinh có tính hiếu kì, lời hứa vừa rồi quẳng đến chín tầng mây.
Tay nhỏ bé non nớt muốn đưa tay bắt lấy, nhưng chụp hụt, nhảy khỏi ghế đá, chạy theo. Nhưng đóa hoa kia như cố ý, càng bay càng xa.
“Chờ chờ, chờ một chút!" Nàng vừa ồn ào kêu, vừa đuổi theo, không cẩn thận, liền vấp phải thứ gì, ngã xuống đất.
Nàng giận dỗi, bò dậy tiếp tục đuổi theo, đột nhiên gió lớn thổi lên, vô số cánh hoa rơi xuống như mưa. Từ đằng xa, có một người đang chậm rãi đi đến, đi đến đâu hoa rơi theo đến đó.
Hoan Hỉ ngẩn người, mở to mắt nhìn người lạ kia. Nam tử kia tóc đen như mực, gương mặt như ngọc, chậm rãi đi đến, dừng trước mặt nàng.
Hắn cười…. trời đất đều như phai nhạt.
Người kia ngồi xổm xuống, lấy một đóa hoa sáu cánh đã bị đóng băng từ trong ngực ra, ở giữa là một điểm đỏ chói mắt vô cùng.
“Có còn nhớ Lục hoa ở đỉnh Thần sơn không?"
Giờ phút đó, không hiểu vì sao, nước mắt rơi đầy.
HẾT
Cho nên, nàng mới có thể nghĩ ra cách này, khiến hắn dùng kiếm giết nàng.
Người bị Thần giết chết, sẽ thần hồn câu diệu, vĩnh viễn không thể sống lại. Nàng mãi mãi không cứu được ca ca, vĩnh viễn không thể tích tụ linh hồn đã tiêu tán của hắn. Dù nàng xông vào Ma giới, tìm được phép thuật cấm kia, nàng vẫn không cứu được hắn.
Trừ khi…. Nàng không phải Thần! Trừ khi… nàng chết!
Cho nên, nàng nghĩ ra cách này, nàng cũng chẳng muốn gì nữa, Thần cũng được, Ma cũng tốt, mất mạng cũng không sao. Biết là không nên, nhưng ca ca vẫn phải sống, dù không có nàng, cũng phải sống.
Nhưng chung quy, nàng vẫn thiếu Mộ Tử Hân, mà thiếu, thì phải trả.
“Bạch Trúc, ta nợ huynh, trả lại cho huynh!" Bước chân nàng rã rời, đi một bước cũng như sắp ngã, nhưng vẫn cố đi đến, tay nàng dán vào lồng ngực, dùng hết sức lực cuối cùng, móc sâu vào, tay nhuộm đầy máu tươi, một cỗ khí màu trắng xuất hiện trên tay nàng, lóe ra ánh sáng. Đó là nguyên thần của hắn.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, nàng đã không phải là Thần, nàng tự bỏ đi Thần cách của chính mình.
Nguyên thần này của hắn, trừ khi hắn muốn lấy, nếu không, nàng chỉ có thể buộc hắn ra tay.
Ngay cả chết, nàng cũng không muốn hắn theo cùng, nàng muốn rời đi một mình, sau khi bị tổn thương hoàn toàn như thế, nàng chỉ muốn chết đi một mình thôi.
“Anh Lạc… không không, đừng làm vậy!" Nàng không phải là Thần, vết thương nặng như thế, lại mất đi tu hành ngàn năm của hắn, nàng sẽ chết. Thế giới xung quanh hắn như rối loạn, hắn như điên cuồng gọi nàng, không cho nàng đến gần, nhưng lại không cách nào ngăn được nàng.
“Mau ngăn nàng lại, ai đến cản nàng đi! Thiên Phàm!"
Nhưng không ai đáp lại hắn, không hề có ai, bầu trời vốn chi chít người lúc này lại mờ dần, ngay cả Thiên Phàm vốn đang nằm trên đất cũng dần chậm rãi biến mất.
Thì ra…. tất cả đều là ảo ảnh, không có Cố Thiên Phàm, không có Lục giới liên hợp tấn công, chỉ có Anh Lạc đầy máu trước mắt, bị kiếm đâm xuyên tim mới là thật.
Vì sao lúc này hắn mới phát hiện, vì sao lại có thể cho rằng nàng sẽ ra tay với Thiên Phàm. Đây đều là ảo ảnh buộc hắn phải ra tay.
Máu như được ép ra, chảy không ngừng, rơi trên trường bào màu tím của nàng, thấm xuống đất, khiến mỗi bước chân của nàng, đều như kéo theo một vệt máu đỏ.
Nàng vẫn đi đến, cầm nguyên thần của hắn, nở nụ cười giải thoát, từng chữ từng chữ nói: “Trả cho huynh…. trả cho huynh… trả cho huynh!"
“Không!" Hắn rống to, bi thương vô cùng, như phá tan bầu trời ảm đạm kia, che mờ đi nắng gắt đang chiếu rọi. Hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn tay đầy máu tươi của nàng, đưa nguyên thần thuần khiết kia, từ từ đưa vào cơ thể hắn.
Nàng như đã dùng hết sức lực, từ từ lui về sau, ngã ngồi trên đất, lại nhìn về phía sắc mặt đau đớn tận cùng của hắn, cả người như phát sáng, còn sáng hơn ánh mặt trời trên cao kia.
“Như vậy…. tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc! Tất cả…."
Hơi thở nàng mỏng manh như tơ, nhưng nét mặt lại tươi như hoa, ánh sáng nhàn nhạt khẽ xuất hiện, cả người nàng bắt đầu mờ dần, vô số ánh sáng như sao, từ khắp nơi tràn đến.
Đó là Thần cách của nàng, từ đây về sau, Thần tộc sẽ biến mất trong Lục giới.
Nàng cười nhìn ánh sáng đang từ từ bay lên, giống như tính mạng của nàng, đang dần tan biến khỏi thế gian, nhưng khuôn mặt kia, nụ cười lại không hề tắt đi.
Nàng hơi nghiêng người, ánh mắt dần dịu dàng, dùng hết sức cuối cùng, đứng thẳng người, đi về phía kia. Đi mấy bước, nàng lại ngã nhào, nhưng nàng vẫn tiếp tục đứng lên, cố đi về phía trước, dù té ngã, vẫn cố chấp đi.
“Anh Lạc… Anh…." Mộ Tử Hân như không thể nói nổi, pháp lực trên người hắn dần khôi phục, nhưng hắn vẫn không thể thoát khỏi sự trói buộc của nàng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng xung quanh nàng đang dần nhạt dần, chỉ có máu đỏ vô cùng bắt mắt trên đất khiến hắn như bị thiêu đốt.
Cho đến khi nàng cuối cùng cũng đến nơi nàng muốn, đến cạnh bên giường băng. Người trên giường, dung nhan vẫn tuyệt sắc như cũ, nàng cạn sức, gục bên mép giường, nở nụ cười.
“Ca ca…." Giọng nói nhàn nhạt như gió thoảng, tay nhuốm máu chậm rãi đưa đến, thỏa mãn nói: “Nên tỉnh lại rồi!"
Dường như nghe được tiếng nàng, người trên giường chợt giật mình. Băng lạnh trên người cũng như ánh sáng trên người Anh Lạc, dần rút đi, sắc mặt tái nhợt cũng dần khôi phục lại.
Thần cách của Anh Lạc hóa thành muôn vàn ánh sáng, bao trùm cả vùng đất, trời đất như rung chuyển, vạn vật bắt đầu khôi phục, những thứ đã từng bị Ma Thần làm ảnh hưởng, đều dần khôi phục.
Vô số ánh sáng bay lên, những người vì nàng mà chết, đều lần nữa thành hình, sống lại, bao gồm cả người bên cạnh nàng.
Cuối cùng người trên giường cũng mở mắt, nàng gần ngay trước mắt, nhưng trong suốt đến không thấy rõ hình dáng.
Nàng vô thức đưa tay chạm vào hắn, cười càng hớn hở, thân thể trong suốt tan biến đi, giọng nói oán giận cuối cùng phiêu tán trong gió: “Ca ca có thể làm như thế thì Lạc Nhi cũng vậy!"
Một tiếng rắc vang lên, như thứ gì đó vừa bể tan tành, hắn vươn tay, chỉ cảm thấy gió lạnh băng.
Lòng bàn tay hắn lạnh ngắt, như có thứ gì rơi vào trên tay hắn, nhìn lại, chỉ có một giọt nước. Giờ khắc ấy, bầu trời quang đãng, ánh nắng chói chang, tuyết trắng bị gió thổi bay tứ tán, bay khắp Lục giới.
Năm trăm năm sau.
“Sư tổ!"
Người trên đỉnh núi chậm rãi quay người lại, áo bay bay trong gió, trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, trên trán, chỉ mang đầy tang thương.
“Chuyện gì?" Giọng điệu bình thản không hề mang theo chút cảm xúc nào, cứ như không có thứ gì có thể làm hắn quan tâm nữa.
“Một nhóm đệ tử mới đã nhập môn, sư phụ bảo đệ tử đến hỏi sư tổ, có gì muốn dạy bảo hay không?" Đệ tử hai tay ôm quyền, vẻ mặt cung kính, cẩn thận nhìn sắc mặt hắn, như chờ đợi trên mặt hắn xuất hiện chút gì, nhưng không hề có, vẻ mặt hắn vẫn cứ lạnh nhạt như thế.
Y là đệ tử mới đến Bạch Mộ chưa đầy trăm năm, đối với Bạch Mộ Thượng tiên đứng đầu Tiên giới, vẫn có chút tò mò.
“Thiên Phàm đã là Chưởng môn Bạch Mộ, còn đến hỏi ta làm gì?"
Đệ tử nắm chặt tay, hơi hoảng hốt bảo: “Nhưng sư phụ nói, hai vị sư tổ đều ở đây, người làm Chưởng môn như người có hơi thẹn, nên…. mới muốn hỏi ý kiến hai vị sư tổ."
Y càng nói càng sợ, lén nhìn sắc mặt người đối diện, tim đập nhanh vô cùng. Vì sao sư phụ cả ngày đều cười ha ha, lại có một vì sư phụ mặt lạnh băng như thế chứ?
Nghe nói, vị sư tổ này, từ năm trăm năm trước, đã không còn cười nữa.
Nghe đồn, năm trăm năm trước, Ma Thần tái thế, sinh linh đồ thán, ngay cả vị sư tổ chưởng môn kia cũng bị làm hại. Nhờ Thiên Đế lấy thân hy sinh, thế gian mới có thể khôi phục thái bình.
Lúc ấy sư phụ Cố Thiên Phàm của y, cho là vị sư tổ chưởng môn kia đã về cõi tiên, nên mới phải nhận chức Chưởng môn này. Ai ngờ, một tháng sau, vì Thiên Đế nhân từ, sư tổ chưởng môn và mấy vị tiên hữu hy sinh kia, đều như kì tích xuất hiện tại phòng mình.
Aizz! Theo lời sư phụ y nói chính là, tự nhiên bị quẳng cho một công việc mệt chết người như thế, đúng là bước chân vào một con đường lao lực quên mình một đi không trở lại, kèm thêm hai hàng nước mắt tủi thân.
Sư phụ nói, trong trận đại chiến kia, sư tổ từng đánh mất một điều gì đó, nên mới trở nên lãnh đạm như thế.
Aizz, nghĩ đến đây, hắn lại không nhịn được oán trách mấy lần. Thiên Phàm sư phụ thật là, có việc gì tự mình nói đi, sao cứ phải kêu y chứ! Y vô tội mà!
“Thiên Phàm đã nhậm chức Chưởng môn thì chính là Chưởng môn Bạch Mộ, sau này chuyện Bạch Mộ, hắn cứ tự quyết định, không cần xin chỉ thị của chúng ta nữa!" Mộ Tử Hân gằn từng chữ một, giọng nói vốn đạm mạc lúc này đã lạnh băng.
Đệ tử cúi cúi đầu, cung kính đáp, đang muốn lui ra, đột nhiên nhớ đến điều gì “Sư tổ, ngày mai là Tiên hội Dao Trì, người…."
“Ta sẽ đi!" Hắn trả lời.
Người nọ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, may quá, cuối cùng cũng xong, đến lúc về báo cáo, cũng đỡ bị mắng.
Y vội vàng hành lễ, không hề chần chờ, chạy như bay. Động tác kia cứ như có thứ gì rất kinh khủng đang đuổi theo.
Mộ Tử Hân lại xoay người sang chỗ khác, nhìn dưới tầng mây, chúng sinh có vui có lo, có đau có khổ, nhưng vẫn nỗ lực sống.
Năm trăm năm rồi, hắn cố sức làm tốt mọi thứ, giờ đây mọi người đều đã có cuộc sống yên vui. Hắn đã làm được lời hứa với sư phụ, vì bá tánh, vì thiên hạ.
Chỉ là, hắn không hề thấy vui sướng hay thỏa mãn, trong lòng vẫn như trống rỗng, ngay cả thế gian yên bình kia, trong mắt hắn, cũng chỉ là một cục diện đáng buồn mà thôi.
Thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ, nếu lúc đầu hắn nhìn ra vẻ kì lạ của Anh Lạc, có thể biết đó đều là ảo ảnh biến ra, hắn có làm khác đi không?
Đáp án đã sớm nằm trong lòng hắn, sẽ không!
Nàng làm tất cả, chỉ vì muốn giải thoát. Miểu Hiên chết đi, nàng không thể chịu nổi, mặc dù lúc ấy không phá hủy thế gian này, sau này cũng sẽ, cho nên mới làm ra tình cảnh như thế, buộc hắn ra tay.
Vì cứu sống người quan trọng nhất, nàng hi sinh tất cả, ngay cả nguyên thần của hắn, cũng tính vào. Nàng không muốn lưu lại một chút nhớ thương nào lại thế gian này nữa.
Nàng không phải Ma, cũng chẳng phải Thần, nàng bỏ đi Thần cách của bản thân, cũng chỉ vì muốn cứu sống Miểu Hiên.
Nàng lại chưa bao giờ nhân từ với mình như thế.
Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chợt nghĩ đến điều gì, đột nhiên cưỡi kiếm bay đi. Gió lạnh như gào thét bên tai, từng dãy núi như lướt qua dưới chân hắn. Hắn lướt qua một màu biển xanh, trước mắt chợt xuất hiện một cảnh phủ mây mờ.
Hắn đi chậm lại, bay vào trong núi.
Một nam tử áo lam đang khom người loay hoay làm gì. Đào đất, lấp đất, tưới nước, động tác như đã luyện tập nhiều lần, thuần thục vô cùng.
Hắn khẽ chạm vào gò đất vừa trồng hoa xuống, một lúc lâu mới đứng lên, vỗ vỗ bùn đất trên người, cất giọng nói: “Đã đến đây rồi, còn che che giấu giấu cái gì?"
Lúc này Mộ Tử Hân mới bay xuống, nhìn gốc hoa hắn vừa trồng xuống, ánh mắt hơi trầm xuống.
“Lại là huynh!" Miểu Hiên nói nhỏ, chân mày nhíu chặt.
“Sao hả, không hoan nghênh ta?" Hắn nhàn nhạt nói.
“Cũng không phải!" Miểu Hiên cầm lấy một bụi hoa khác, lại ngồi xổm xuống bắt đầu đào đất " Chỉ cần huynh đừng phá hoa của ta là được!"
Mộ Tử Hân dừng một chút, quay đầu nhìn Lục hoa khắp núi “Rõ ràng huynh có cách nhanh hơn, sao phải vất vả như thế?"
Miểu Hiên quay đầu lại, nhìn hắn, trên mặt hơi mê man, chậm rãi quay đầu, ánh mắt lại nhìn về phía Lục hoa trong tay, mắt cau chặt “Ta cũng không biết, có lẽ, tự mình làm thì thấy yên lòng hơn!"
“Huynh vẫn không nhớ ra điều gì sao?" Thấy vẻ mặt hắn mê man, sắc mặt Mộ Tử Hân trầm xuống, nhìn về phía Lục hoa khắp nơi “Chỉ muốn trồng loại hoa này, mà vẫn không biết là vì sao à?"
Hắn không đáp, chỉ là tay cầm Lục hoa, hơi run lên. Lòng như bị ngăn lại, không nói nên lời. Trí nhớ hắn trống rỗng, năm trăm năm trước khi tỉnh lại, nơi này chỉ toàn băng giá, dưới bầu trời tuyết như có thể lấp hết mọi thứ, chỉ có Mộ Tử Hân đang đứng sững tại đó.
Hắn chỉ biết mình tên Miểu Hiên, còn vì sao lại ở đây, hắn hoàn toàn không nhớ.
Sau đó hắn nhìn thấy Lục hoa, đóa hoa tinh khiết như thế, như đã từng quen biết, cứ như chỉ cần nhìn nó, trong lòng sẽ như được lấp đầy. Từ đó đến nay, hắn không hề rời khỏi đây, ngày ngày ở đây trồng hoa.
Cho dù đã qua năm trăm năm, hắn cũng không hề chán. Không vì sao cả, không có nguyên nhân gì, thậm chí hắn không hiểu sao mình phải làm vậy, nhưng hắn vẫn muốn làm.
Cứ như chỉ như thế mới khiến lòng hắn thôi trống rỗng.
“Aizzz…. " Mộ Tử Hân thở dài, có lẽ ban đầu nàng sợ hắn không chịu nổi nên mới hạ chú pháp này, chỉ là hôm này nhìn thấy dáng vẻ hắn như thế, Mộ Tử Hân cảm thấy, dường như quên hết tất cả, còn tàn nhẫn hơn.
Hắn nhìn thoáng qua lại chậm rãi nói: “Có thời gian thì ra ngoài một lúc đi! Có lẽ sẽ tìm được người huynh muốn tìm!" Điều hắn có thể làm, chỉ có như vậy thôi, để thời gian quyết định đi.
Người đối diện cũng không đáp, chỉ cầm Lục hoa thất thần.
Mộ Tử Hân than nhẹ, chỉ để một vật xuống, xoay người cưỡi kiếm đi.
Một lúc lâu sau, hắn mới hồi thần, lơ đãng nhìn qua vật được để lại kia.
Vừa nhìn đã như cứng đờ!
Nhân gian, trấn Vô Ưu, Tiếu gia.
“Hỉ đại tiểu thư, Hỉ đại cô nương, Hỉ đại tổ tông, nô tỳ van ngài, ngài xuống đây đi!" Dưới cây cổ thụ, một người mặc đồ nô bộc, đang ngửa đầu khóc lóc van xin gì đó. Trong bụi cây rậm rạp, chỉ thấy có gì đó đang cố leo lên cao, chỉ nhìn thấy một góc áo màu đỏ.
“Tiểu thư, nếu ngài có làm sao, lão gia không lột da nô tỳ mới lạ đó!" Nàng như nhớ tới điều gì, sắc mặt liền trắng bệch. Tiểu thư Tiếu gia Tiếu Hoan Hỉ, là con gái độc nhất của lão gia, từ khi ra đời đã là bảo bối ôm trong lòng sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan của lão gia.
Nếu có chuyện gì, không riêng lão gia muốn lột da nàng, còn có phu nhân, đại cô gia, nhị cữu gia, lão thái gia, lão thái phu nhân…..
Nàng càng đếm càng nhiều, càng đếm càng sợ, nhiều người như thế thay phiên nhau, đâu chỉ lột da nàng, không chừng sẽ thành người chết luôn đó!
Nàng yếu ớt nhìn lên, chảy hai hàng nước mắt dài, nức nở mấy tiếng, càng cố sức kêu: “Tiểu thư…. Hỉ nhi tiểu thư, ngài làm ơn tha cho nô tỳ đi mà, chỉ cần ngài xuống đây, nô tỳ làm gì cũng được! Chuyện gì nô tỳ cũng chịu hết!" Đâu còn cách nào nữa chứ.
“Thật sao?" Người đang ở trên cây dừng động tác, mấy lá cây bị vạch ra, một cái đầu nhỏ chui ra ngoài. Đó là một đứa trẻ chừng mười tuổi, một thân áo đỏ, trên đầu búi hai búi tóc, tướng mạo thanh tú, đôi mắt sáng trong tinh khiết không hề có chút tạp chất.
Thấy nàng chịu đáp lời, lòng nô tỳ mừng húm, gật mạnh đầu: “Chỉ cần ngài xuống đây, cái gì nô tỳ cũng chịu!"
“Ta muốn mứt quả, bánh quế hoa, bánh xốp…." Nàng nói một hơi mười mấy cái tên, đôi mắt trong trẻo kia lại càng phát sáng.
Sắc mặt nô tỳ bên dưới lại xanh mét, khóe môi co quắp không ngừng, lắp bắp nói: “Tiểu… thư, tiền lương tháng của nô tỳ…. chỉ có hai lượng bạc thôi!" Ăn như thế, nàng không cạn túi mới là lạ “Hơn nữa, lão gia nói, người không được ăn nhiều quá…."
Hoan Hỉ nghe vậy, miệng nhỏ nhắn liền chu ra, thở phì phì, đầu nhỏ lại lập tức rút lại, tiếp tục leo.
“Được được được…." Nô tỳ bại trận “Nô tỳ mua nô tỳ mua! Nhưng tiểu thư phải xuống trước đã!"
Lúc này nàng mới nhoẻn miệng cười, lộ ra hai chiếc răng nhỏ. Nàng vươn hai tay nhỏ, nhảy xuống, nô tỳ liền chạy đến đỡ lấy, vừa vặn đỡ được nàng.
“Mứt quả mứt quả mứt quả…." Nàng vui vẻ lặp đi lặp lại.
Nô tỳ thở dài, thả bé con trong lòng xuống, mới khẽ nói: “Được được được, nô tỳ mua, nhưng ngài phải ngoan ngoãn ngồi đây, không được leo cây nữa đó, được không?"
“Ừm!"
Thấy nàng ngoan ngoãn gật đầu, nô tỳ mới cầm túi tiền đi ra cửa, đi một lúc lại không quên quay đầu nhìn lại “Tiểu thư, không được trốn đó, không được trốn!"
“Ừm, ừm!" Nàng hứa hẹn.
Hoan Hỉ cũng coi như nghe lời, vui vẻ ngồi trên ghế đá chờ, chân lắc la lắc lư, vừa nghĩ đến đồ ăn ngon, lại lộ ra hai chiếc răng nhỏ, lắc lư hai búi tóc.
Đột nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua, có thứ gì vừa lướt qua mũi nàng, như là một đóa hoa, mang theo một mùi hương quen thuộc vô cùng. Bé con trời sinh có tính hiếu kì, lời hứa vừa rồi quẳng đến chín tầng mây.
Tay nhỏ bé non nớt muốn đưa tay bắt lấy, nhưng chụp hụt, nhảy khỏi ghế đá, chạy theo. Nhưng đóa hoa kia như cố ý, càng bay càng xa.
“Chờ chờ, chờ một chút!" Nàng vừa ồn ào kêu, vừa đuổi theo, không cẩn thận, liền vấp phải thứ gì, ngã xuống đất.
Nàng giận dỗi, bò dậy tiếp tục đuổi theo, đột nhiên gió lớn thổi lên, vô số cánh hoa rơi xuống như mưa. Từ đằng xa, có một người đang chậm rãi đi đến, đi đến đâu hoa rơi theo đến đó.
Hoan Hỉ ngẩn người, mở to mắt nhìn người lạ kia. Nam tử kia tóc đen như mực, gương mặt như ngọc, chậm rãi đi đến, dừng trước mặt nàng.
Hắn cười…. trời đất đều như phai nhạt.
Người kia ngồi xổm xuống, lấy một đóa hoa sáu cánh đã bị đóng băng từ trong ngực ra, ở giữa là một điểm đỏ chói mắt vô cùng.
“Có còn nhớ Lục hoa ở đỉnh Thần sơn không?"
Giờ phút đó, không hiểu vì sao, nước mắt rơi đầy.
HẾT
Tác giả :
Nguyệt Lạc Tử San