Lục Hoa Cấm Ái
Chương 29: Đường đến Thiên Tích
Sư phụ nói hắn là kì tài hiếm gặp trong suốt ngàn năm qua của Bạch Mộ, tiên pháp đạo pháp đều tinh thông, mặc dù chỉ mới mười lăm tuổi, hắn đã có thể đạt đến cảnh giới cần thiết, sắp tới có thể phi thăng thành tiên. Tuy nhiên, để thành công, hắn phải trải qua hai kiếp, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Hắn lại không ngờ rằng, một kiếp này lại đến nhanh như thế. Xuống núi rèn luyện mới mấy ngày, trên đường đi qua một cái đầm, hắn ngửi thấy mùi yêu khí lan tràn, quyết ý thu phục tên yêu này, không ngờ hắn tuổi trẻ khí thịnh*, rơi vào bẫy của Vụ Yêu**, bị vây khốn trong đầm này, không thể động đậy.
(*tuổi trẻ khí thịnh: trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, làm việc còn nóng nảy
**Vụ Yêu: yêu quái sương mù)
“Trong đầm này có chứa độc khí từ trên người ta thoát ra, dù đạo hạnh của ngươi có cao thâm đến đâu, cũng đừng mong có thể bước ra ngoài!" Vụ Yêu nói, to gan bỏ đi.
Mộ Tử Hân lúc này mới phát hiện, tiên pháp của mình đều không thể sử dụng, một chút cũng không thể. Hơn nữa, hắn càng giãy dụa, thân thể lại càng nhanh chìm xuống đầm hơn. Hắn đành phải ngưng thần tĩnh khí, dừng lại mọi động tác, tốc độ chìm xuống mới dần giảm bớt.
Cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây, hoàng hôn bao trùm cả đất trời.
“Huynh là trúc tử* sao?" một giọng nói non nớt mang theo vài phần tò mò vang lên từ phía trên.
(*trúc tử : cây trúc)
Bầu trời vừa rồi còn hơi mờ mờ, đột nhiên trở nên sáng rỡ, mang theo hơi nóng. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, đó là một con Hỏa Phượng* khổng lồ, toàn thân đều là lửa, cánh đập nhẹ, cẩn thận vô cùng, giống như đang cố kị điều gì,
(*Hỏa Phượng: phượng hoàng lửa)
Hỏa Phượng là thánh thú từ thời Thượng Cổ, Lục giới khó gặp, tính tình ngạo mạn vô cùng, trừ phi là người có tu vi cực cao mới có thể thu phục. Thế nhưng, ngồi trên lưng thánh thú, lại là một đứa bé.
Đứa bé chừng mười tuổi, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn đầy tò mò, hai tay ôm chặt cổ của Hỏa Phượng, đang đưa mắt dò xét xuống dưới, ánh mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm hắn. Nàng như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao, trong suốt thuần khiết, không hề nhiễm một hạt bụi nào.
Trong giây phút ấy, hắn đã ngây người!
“Huynh là trúc tử sao?" Nàng lại mở miệng lần nữa, vẫn hỏi vấn đề kia “Lạc Lạc* nói, trúc tử là một cây sinh trưởng trong đất, huynh cũng thế!" Nàng chậm rãi nói, trong giọng nói chứa mấy phần vui vẻ, tiếp đó lại dân lên mấy phần nghi ngờ: “Nhưng….sao huynh lại màu trắng? Huynh không phải trúc tử sao?"
(*Lạc Lạc (咯咯) đọc là Gē Gē đọc gần giống với chữ ca ca (哥哥) Chị muốn nói chữ “ca ca’’ mà nói sai í~ )
“Ta không phải trúc tử!" Hắn vốn ngẩn người dần dần tỉnh táo lại “Ta chỉ là bị người khác đánh lén, rơi xuống đây mà thôi!"
“Ồ!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ thất vọng “Thì ra là không phải!"
“Muội tên gì?" Đột nhiên hắn rất muốn biết tên nàng.
“Tên muội là…." Nàng giơ tay vừa muốn trả lời, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, sợ hãi nhìn hắn “Lạc Lạc nói, không được nói tên muội cho người khác!"
Hắn hơi mất mát, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng “Muội….có thể giúp ta một việc không?"
Nàng hơi sửng sốt, sảng khoái gật đầu “Được!"
“Có thể đến Bạch Mộ, nói với sư phó của ta, Tử Hân bị người đánh lén! Sẽ có người tới cứu ta!" Nàng còn nhỏ như thế, tất nhiên không thể cứu hắn ra ngoài rồi.
“Trúc tử ca ca không ra được sao?" nàng nháy nháy mắt, nghểnh cổ nhìn xuống, thân thể hơi nghiêng.
Trúc tử ca ca, hắn bật cười nhưng cũng không để ý, gật đầu nói “Đúng vậy!"
“Muội….muội…." Nàng chỉ chỉ cái mũi của mình “Muội kéo huynh ra ngoài!" Nói xong vươn tay nhỏ bé ra, ống tay áo được cuộn lên, lộ ra cánh tay trắng noãn như ngọc thượng hạng.
Trái tim Mộ Tử Hân đập thình thịch, không tự chủ được đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay non nớt kia, nhưng với trọng lượng của hắn, sao nàng có thể kéo ra.
Mặc dù Hỏa Phượng đã cố gắng bay gần mặt đầm nhưng nàng vẫn theo động tác của hắn mà bị tuột xuống, một tiếng phịch vang lên, nàng chìm vào trong đất bùn, trong tay còn nắm mấy sợi lông màu đỏ rực, bối rối quơ quơ.
“Đừng động đậy, sẽ chìm xuống nhanh hơn đó!" Hắn cuống quýt ngăn động tác của nàng lại, kéo nàng lại gần mình, nhóc con trông có vẻ tinh xảo nhỏ xinh như thế lại cố chấp vô cùng.
Bất quá, cố chấp nhưng cũng rất nghe lời, nàng ngay lập tức bất động, nháy nháy đôi mắt trong suốt, chớp chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên nàng không chớp mắt nữa, chỉ nói “Huynh trông giống Lạc Lạc quá nha!"
“Lạc Lạc?" Hắn khó hiểu.
“Ừ!" Nàng gật manh, tay nhỏ bé chọt chọt mặt hắn, lưu lại mấy dấu tay đo đỏ “Chỗ này, chỗ này….Chỗ này cũng giống nè!"
Tay nhỏ bé di chuyển tới lui trên mặt hắn khiến mặt hắn ngay lập tức bị nàng sờ đến đỏ ửng, hắn chậm rãi kéo cánh tay hạnh kiểm xấu của nàng xuống, xoay đầu đi chỗ khác nhưng không trách nàng thất lễ.
Nhớ tới tình cảnh hiện tại, lòng hắn như lửa đốt, nếu chỉ có một mình hắn, chỉ cần ở đây nốt hôm nay, cùng lắm là ngày mai sẽ có người đến tìm hắn. Thế nhưng lúc này lại có thêm nàng phải chịu khổ với hắn, hơn nữa, với tình huống hiện tại, e rằng họ không thể chống đỡ đến ngày mai.
Hỏa Phượng trên cao kêu to, quanh quẩn bay lòng vòng trên bầu trời.
Anh Lạc tò mò nhìn chân mày đang nhăn chặt của hắn, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu hắn, vuốt nhẹ “Trúc tử, đừng sợ đừng sợ! Có Lạc Lạc ở đây!"
Giọng nói kia giống như đang dỗ con nít vậy. Mộ Tử Hân dở khóc dở cười, chắc là lúc trước nàng cũng được người khác an ủi như thế, cho nên lúc này mới bắt chước theo.
“Ta không sợ!" Hắn khẽ cười kéo tay nàng xuống, lắc đầu, đáy lòng lại sinh ra mấy phần thương yêu “Ai là Lạc Lạc?"
“Lạc Lạc là Lạc Lạc chứ ai!" Nàng nói như đó là việc rất hiển nhiên.
Mộ Tử Hân khó hiểu, cũng không hỏi nữa, cho rằng đó chỉ là một người bạn của nàng, khẽ cười, lại nhớ đến nàng vì hắn mà bị liên lụy, không khỏi áy náy “Aizz! Là ta liên lụy muội! Bây giờ…ngay cả muội cũng không ra ngoài được rồi!"
“Trúc tử ca ca muốn đi ra ngoài?" nàng chớp chớp mắt nói.
Hắn mỉm cười gật đầu! Mặc dù thật không nỡ xa nàng.
“Vậy thì ra ngoài thôi!" Mắt nàng chớp chớp, đột nhiên đưa tay bắt lấy hắn, dùng lực đưa hai người bay lên trời, bay thẳng lên phía trên. Mộ Tử Hân trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cô bé chỉ đứng đến ngực hắn, không tốn chút công sức nào đã kéo hắn bay lên.
“Muội biết cưỡi mây!" Hắn sợ hãi nói, nàng mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ!
Nàng quay đầu lại, mờ mịt ngơ ngác nhìn hắn “Cưỡi mây là gì?"
“Vậy muội đang…"
Hắn chưa kịp nói, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nang nhăn nhó, chậm chạp nói: “Trúc tử ca ca, chúng ta xuống thế nào đây?"
“Hả?" Mộ Tử Hân hết hồn, lại không thể không rơi xuống, mắt thấy cả hai lại sắp rơi lại trong đầm, hắn kịp thời niệm chú tạo mây, ôm cô bé trong lòng, bay ra khỏi phạm vi của đầm.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, người vốn trầm tĩnh như hắn cũng không kiềm được phải thở gấp. Chỉ có cô bé bên cạnh, vẻ mặt tò mò kéo kéo cái quần dính đầy bùn của mình.
“Dơ rồi?" Nàng chỉ chỉ nói
“Thay ra là được mà!" Hắn bất đắc dĩ cười cảm thán, nàng thật là làm loạn quá mức, một tay kết ấn, định dùng chú thanh tịnh giúp nàng làm sạch, nàng lại đột nhiên cởi áo, từng cái từng cái một.
“Muội làm gì đó??" Mộ Tử Hân hết hồn, muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước, thân thể nho nhỏ trắng nõn, toàn bộ đã lộ ra trước mắt hắn. Mặc dù trên người dính đầy bùn nhưng cũng không thể nghi ngờ là hắn đã thấy gần hết.
“Thay áo ra mà!" nàng chỉ chỉ quần áo bẩn trên tay nói.
Mặt hắn nóng lên, lập tức trở nên đỏ bừng, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt co quắp “Mau…mau mặc quần áo vào!"
Nàng chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi, tất nhiên không biết đến sự khác nhau giữa nam nữ, nhưng hắn đã mười lăm, đã trưởng thành, sao có thể nhìn thân thể nàng.
“Thế nhưng….dơ lắm!" Anh Lạc nói
“Mặc vào!" Mặt hắn càng đỏ, giọng nói cũng trầm xuống
“Ừm" Anh Lạc lúc này mới ủy khuất mặc vào. Mộ Tử Hân lúc này mới xoay người, nhặt đai lưng trên đất lên, trói nàng mấy vòng, cho đến khi xác định nàng không thể lộ ra chút cảnh xuân* nào, mới dừng tay. Từ đáy lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ không muốn kẻ nào khác có thể thấy bộ dáng như thế của nàng.
(*cảnh xuân: cảnh lõa lồ đó…>w
“Sau này không được tự tiện cởi quần áo trước mặt người khác, biết chưa?"
“Tại sao?" Nàng khó hiểu
Mộ Tử Hân sửng sốt, trước mắt lại hiện lên bộ dáng ban nãy của nàng, mặt lại đỏ, dừng một lát mới trầm giọng nói “Không có tại sao, không cho cởi….thì không cho cởi thôi!"
“Ừm!" Nàng không cam lòng đáp lại, miệng nhỏ nhắn cong cong tỏ vẻ oan ức. Trúc tử ca ca dữ quá đi!
“Muội là đệ tử môn phái nào? Nhà ở đâu? Ta đưa muội về!" Cả người nàng đều là tiên khí, giống hắn, đều là người tu tiên.
“Ở…" Nàng chỉ tay nhỏ bẻ đang định nói, đột nhiên lại dừng lại, đôi mắt đảo quanh “Muội lạc đường!"
“Lạc đường!" Nhìn ánh mắt hơi trốn tránh của nàng, hắn hoài nghi “Vậy muội đi từ hướng nào tới?"
Nàng suy nghĩ một lát, chỉ về hướng đông “Bên kia!"
Mộ Tử Hân cười khẽ “Vậy muội tả thử cho ta xem muội đã đi qua những chỗ nào?"
“Có rất nhiều nước, còn có ba đỉnh núi thật cao, lại bay qua một con sông với một rừng cây xanh xanh rồi đi tới nơi này!"
“Ồ!" Nàng nhớ cũng rõ thật “Những thứ đó mà cũng nhớ được?"
“Tất nhiên!" nàng đắc ý gật đầu.
“Đường đi về cũng nhất định sẽ nhớ ra?"
“Ừ!"
Hắn cười đến càng tươi “Nhớ đường như thế thì làm sao lạc đường được đây?"
( =)) chết chị chưa )
Nàng sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, ai oán nhìn hắn, cong cong cái miệng nhỏ nhắn “Lạc Lạc sẽ tức giận, mẹ nói không thể ra ngoài, nếu ra ngoài, mẹ sẽ đánh mông nhỏ! Cho nên…muội lạc đường!"
Mộ Tử Hân lắc đầu, sờ đầu nàng, nàng là muốn dùng cái cớ lạc đường này để tránh bị người nhà trách phạt sao? Hắn than nhẹ, nhìn bộ dáng oan uổng của nàng, thật không đành lòng.
“Được rồi, vậy coi như muội lạc đường đi! Ta không nói với bất cứ ai nữa! Được chưa?"
“Thật sao?" Nàng mừng rỡ
Hắn mỉm cười gật đầu, lần nữa sờ sờ đầu nàng “Bất quá, trời đã tối rồi, muội không nên ở bên ngoài, nên nhanh chóng về nhà đi!"
“Dạ!" Nàng ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu lên kêu “Phong Phong!" lập tức trên không xuất hiện một con Hỏa Phượng, phi thân xuống “Trúc tử ca ca, hẹn gặp lại!"
Nàng quay đầu cười ngọt ngào, nhất thời giống như hoa nở khắp núi,làm trái tim người ta đều trở nên ấm áp. Trái tim hắn khẽ lay động, giờ phút đó, hắn chỉ muốn vĩnh viễn lưu lại nụ cười này. Hắn không tự chủ được tiến lê nắm lấy tay nhỏ bé của nàng.
“Chờ đã!"
Nàng quay đầu lại.
“Ta….Ta……" mặt hắn nháy mắt đỏ bừng lên, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, muốn giữ nàng lại, rồi lại thấy không ổn, một lúc sau mới vội vã lấy câu ngọc bên người nhét vào tay nàng, dùng hai tay bao trùm lấy tay nàng, nắm chặt “Đây là Nguyệt câu ngọc, là tín vật lúc ta bái sư nhập môn, sư phụ tặng ta, bây giờ, ta tặng muội, coi như….coi như chúng ta…."
“Trúc tử ca ca?" Nàng khó hiểu nhìn hắn, tay bị hắn cầm hơi chặt quá, nàng muốn rút ra, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ nắm lấy, giống như sợ nàng sẽ chạy mất.
“Ta…đã…đã nhìn thấy thân thể của muội! Tất nhiên phải chịu trách nhiệm….Vật này coi như là tín vật đính ước của chúng ta đi!" Hắn đỏ mặt, nửa bắt buộc nhét vào tay nàng “Câu ngọc này muội phải giữ thật kĩ, không được làm rơi, đến lúc đó, muội hãy đến tìm ta….Ta sẽ cưới muội! Muội yên tâm, ta thề với trời, cuộc đời này sẽ không bao giờ phụ muội!"
Hắn nói xong câu này, nhìn nàng chằm chằm, không tự chủ được hơi nín thở.
Nàng nhìn câu ngọc trong tay một lúc lâu, hơi do dự, hình như không hiểu ý của hắn lắm.
Một lúc lâu sau!
“Trúc tử ca ca tặng ta?"
“Ừ!"
“Tốt lắm!" Nàng thu vào trong túi, vừa bỏ vào vừa nở nụ cười ngọt ngào.
Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc buông tay nàng ra, cúi nhìn nàng, nhẹ nhàng nói “Ta không phải là Trúc tử ca ca, tên ta là Mộ Tử Hân, muội phải nhớ kĩ đó!"
“Ừ!" Nàng gật đầu đáp, xoay người bò lên Hỏa Phượng, mở miệng lại vẫn gọi hắn bằng cái tên kia “Trúc tử ca ca, hẹn gặp lại!"
Hắn không khỏi bật cười, nghĩ lại, thôi thôi, nàng muốn gọi thì cứ để nàng gọi đi! Hắn cười nhạt phất tay, nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cuối chân trời, khóe miệng vừa nhịn xuống lại hơi nhếch lên, trong lòng vô cùng ngọt ngào, đột nhiên rất mong đợi lần tiếp theo nhìn thấy nàng, đến lúc đó, hắn nhất định phải hỏi tên nàng, đến lúc đó, hắn nhất định không để nàng rời đi, đến lúc đó, nàng sẽ làm bạn bên hắn cả đời.
Thế nhưng hắn lại không đoán được, lần từ biệt này đã khiến hắn chờ đợi một ngàn năm. Một ngàn năm này, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách trên thế gian, lật từng tấc đất, tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng nàng, hắn học tất cả các loại phép tiên, muốn tìm khí tức của nàng, nhưng cũng không thấy chút tung tích nào. Mọi chuyện hôm đó, cô bé với nét mặt tươi cười, quần áo dính bùn, tất cả chỉ như ảo giác của một mình hắn.
Cho đến Dao Trì tiên hội năm đó, hắn lại lần nữa cảm nhận được hơi thở của Nguyệt câu ngọc, cứu nàng lên từ Bích Lạc. Cơ hồ là ngay cái nhìn đầu tiên, hắn đã nhận ra nàng. Kiềm nén sự mừng rỡ nơi đáy lòng, hắn thật muốn ôm chặt nàng vào lòng, muốn khiến cho nàng không còn cách nào có thể rời xa hắn nữa, càng muốn hỏi nàng những năm nay nàng rốt cuộc đã ở đâu.
Chỉ là…khi nàng đưa mắt nhìn hắn, trong đôi mắt ấy, hoàn toàn là sự xa lạ.
“Ta tên là Anh Lạc!"
Nàng rốt cuộc nói cho hắn biết tên của nàng, trong đôi mắt kia lại lóe lên những thần sắc mà hắn chưa từng thấy bao giờ, ăn nói cẩn trọng, như cô đơn, lại như tự ti.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy đau lòng, hắn nói với nàng, gọi hắn là Bạch Trúc. Hắn muốn tìm trong đôi mắt ấy, một chút gì đó quen thuộc thôi cũng được, muốn cho nàng biết, hắn chính là Trúc tử ca ca mà ngàn năm trước nàng đã cứu giúp.
Thế nhưng…không hề có, trong đôi mắt nàng, chỉ có xa lạ,không có chút gợn sóng nào.
Rơi xuống Dao Trì, chúng tiên bị vây khốn, hắn tất nhiên nghĩa bất dung từ* đi cứu giúp. Không ngờ người đến báo tin lại là nàng, theo nàng vào Bích Lạc, nàng kể chuyện về mình, hắn lẳng lặng nghe. Chuyện ở Thần sơn, về Tôn chủ, về những người trong Thần sơn, chỉ là…không có hắn.
(*nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không thể chối từ)
Trong mắt nàng có nồng đậm cảm giác tự ti, cảm giác ấy đậm đến nỗi, nụ cười của nàng không còn hàm chứa sự ngọt ngào như vốn dĩ nữa. Nàng hơi e lẹ đưa Lục hoa cho hắn, hắn tiếp nhận, lại không thể tìm thấy thứ mình muốn trong mắt nàng.
Lục hoa đính ước! Thứ nàng muốn chỉ là một loại lệ thuộc, đó bản năng khi sự tự ti đã bị ép đến quá sâu. Đó không giống tâm tình của hắn khi đưa câu ngọc cho nàng, trong lòng nàng không hề có hắn.
Hắn quả thật hơi hoang mang, chẳng lẽ, ước định ngàn năm trước, chỉ có hắn để trong lòng sao?
Cho đến khi nàng dùng thân phá trận, máu nhuộm Dao Trì, hắn lại phải đi Lục giới cứu mọi người, đoạn trò chuyện vốn chỉ muốn ứng phó với sư huynh, lại khiến nàng tin là thật. Trong phút chốc nhìn nàng mỉm cười lấy đi Lục hoa từ trong tay mình, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Hắn cần gì phải để ý những chuyện trong quá khứ kia, quan trọng là…nàng trước mắt hắn đây, cho dù nàng không nhớ rõ thì đã sao, quan trọng là…nàng đang ở ngay trước mắt hắn.
Chỉ là, hắn tỉnh ngộ quá muộn, nàng đã không còn tin tưởng hắn nữa.
Không sao, bọn họ có thời gian vĩnh hằng, hắn có thể từ từ khiến nàng tin tưởng hắn.
Khí trời giữa hạ, ánh nắng mặt trời bỏng rát trải đầy cả vùng, không khí trong rừng an tĩnh đến dị thường, nhìn khắp bốn phía, ngay cả một con thú nhỏ cũng không có. Từ xa, lại thấy có hai bóng dáng một xanh một trắng đang đi tới, người đi trước là một ông lão, khoảng năm sáu chục tuổi, râu mép hoa râm, người đi phía sau là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, bộ dạng tuy không phải thuộc loại đẹp xuất sắc, nhưng cũng rất tinh xảo nhỏ nhắn, đôi mắt to linh động, lúc nào cũng lấp lánh.
“Cháu nói xem, cháu nói xem, có đúng không chứ?" Ông lão quay đầu lại, la lớn.
“Dạ đúng dạ đúng!" Thiếu niên gật đầu lia lịa, chỉ là khóe miệng đang run rẩy một cách quái dị.
“Đúng không, cháu cũng nói như vậy! Ta biết mà ta biết mà!" Ông lão tiếp tục nói đến nước miếng tung bay “Bò của ta á, không phải ta bốc phét, là loại ngàn dặm mới có một con như thế, bò đực trong thôn chúng ta, ít nhiều cũng khoảng hai mươi con, chỉ có con bò nhà ta đây được mọi người xem là khỏe nhất, ngày thường nếu không phải ta trông coi kĩ lưỡng, nó đã bị người ta bắt đi mất!"
“Quả thật…là một con bò tốt!" Thiếu niên bên cạnh gật mạnh đầu, khóe miệng lại co giật thêm hai cái.
“Ha ha!" Ông lão vẻ mặt đắc ý vô cùng, miệng cười không khép lại được “Nhớ năm xưa, ta dắt con bò này đi cày ruộng, mấy con bò khác vừa thấy nó đã phải cong đuôi mà chạy đó!"
“Vậy…vậy sao?" Thiếu niên quẫn bách, cậu cũng chưa bao giờ thấy con bò cong đuôi là ra làm sao.
Vẻ mặt ông lão vẫn rất say mê “Nhớ tới tình cảnh hôm đó, ta liền….Chậc chậc chậc!" Ông thở dài thườn thượt, vẻ mặt kiêu ngạo, quay đầu nhìn thiếu niên, lúc này mới nhớ tới “Đúng rồi, cháu tên gì?"
“Cháu họ Lạc, tên một chữ Song!" Lạc Song cung kính nói.
“Cháu họ Lạc?" Hai mắt ông lão sáng ngời.
“Dạ đúng!" Lạc Song gật đầu
“Ta nghe nói vị tiên nhân trên núi Thiên Tích này, cũng là họ Lạc!" Ông lão nhỏ giọng nói.
“Vậy ạ?" Cậu cười cười “Chắc là trùng hợp thôi!"
“Cũng không hẳn, không chừng là do cháu có duyên đó!" Ông lão nghiêm trang nói “Ta nghe nói thần tiên trên núi Thiên Tích đã ở đây được gần trăm năm rồi! Trăm năm qua bao nhiêu người đều nghe tên tìm đến, mong lên được núi Thiên Tích, nhìn thấy vị thần tiên trên núi kia. Đáng tiếc, không ai vào được, ta nghe nói, chỉ có người hữu duyên mới có thể vào được tiên sơn này!"
“Thì ra là thế!" Lạc Song vẫn nhàn nhạt cười thật hiền lành “Vì sao nhiều người muốn lên tìm gặp vị tiên kia vậy ạ?"
Ông lão nhìn cậu như thể đang nói “vậy cũng hỏi" “Dĩ nhiên là giống như cháu đó, có việc muốn nhờ, chuyện bản thân không thể tự giải quyết được, đành gửi gắm hi vọng cho thần tiên!"
“Ồ!" Lạc Song gật đầu, đột nhiên như nghĩ đến điều gì “Cháu còn chưa biết cao tính đại danh* của lão bá!"
(*cao tính đại danh: tên tuổi, cách nói một cách trang trọng)
“Cao tính gì chứ! Lão già gần đất xa trời như ta không có chấp nhất nhiều chuyện vậy đâu!" Lão hào sảng phất tay “Cũng không phải tên đẹp đẽ gì, mọi người ở làng ta đều gọi ta là Phúc bá!"
“Phúc bá!" Chân Lạc Song hơi khựng lại, sắc mặt lập tức tái nhợt, quay phắt đầu lại nhìn lão, trong mắt hiện lên điều gì.
“Đi thôi! Không phải cháu muốn lên núi sao?" Phúc bá thấy cậu dừng lại, thúc giục
Lạc Song sửng sốt một lát, cười cười hơi mất tự nhiên, đáp lại “Vâng!" Ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn về phía người bên cạnh, hơi lộ ra sự quái dị.
“Đúng rồi, lão hỏi cháu, cháu tuổi còn trẻ như thế, có chuyện gì không thể giải quyết được mà phải đến tận đây tìm thần tiên trợ giúp vậy hả?" Phúc bá hỏi
“À…." Cậu suy nghĩ một lát “Cũng không phải chuyện gì lớn! Cháu chỉ là muốn lên núi….lên núi mà thôi!"
Lão híp mắt nhìn cậu mấy lần, giống như hiểu ra điều gì, lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi, lòng hiếu kì mạnh quá cũng không phải chuyện tốt đâu!"
Lạc Song ngượng ngùng cười cười, lau đi giọt mồ hôi trên trán.
“Cháu không biết đâu, mặc dù nơi đây là tiên sơn nhưng núi này, cũng là một nơi rất nguy hiểm!" Phúc bá nghiêm trang nói: “Ta thường nghe người ta nói, núi này thường xuyên có yêu quái lui tới, trông rất kinh khủng! Nếu như không cẩn thận, có thể bị bọn chúng hại cho tiêu tùng!"
“Thật…thật sao?" Sao cậu chưa từng biết núi này cũng có yêu quái vậy ta?
“Tất nhiên là thật!" Ánh mắt lão càng trở nên nghiêm túc, đột nhiên vỗ vỗ ngực “May là hôm nay cháu gặp được ta, ta mặc dù lớn tuổi, nhưng ở trong thôn, sức lực của ta cũng thuộc hàng nhất nhì, xem thân thể cường tráng của ta này…."
Lạc Song nhìn cánh tay như cây gậy của lão, lập tức lại rối rắm, hơi nhếch khóe miệng “Đa tạ….rất nhiều!"
“Đừng khách khí!" Lão vỗ bộp bộp vào ngực “Có ta ở đây, cháu cứ yên tâm đi! Một lúc nữa, ta đi lên, cháu chỉ cần đi theo phía sau ta, đảm bảo đám yêu này…."
Ầm ầm…
Lời lão còn chưa dứt, ở đằng trước đột nhiên truyền đến một trận nổ, trong không khí đột nhiên hiện lên một luồng khói quái dị màu xanh biếc.
Ánh mắt Phúc bá lập tức trợn trừng, không nhúc nhích!
“Phúc…bá!" Lạc Song không nhịn được đẩy đẩy thân thể cứng còng của lão.
“Má ơi!" Lão lại đột nhiên thét lớn kinh hãi, ngay lập tức co chân chạy về phía ngược lại, dọc theo đường đi không ngừng xuất hiện khói bụi, không nhìn rõ bóng dáng của lão, chỉ là giọng nói hoảng sợ vẫn truyền đến không ngừng từ đằng xa “Yêu quái….trời ơi…Aaaaa….."
“Phúc…." Tay Lạc Song vẫn còn lúng túng giơ lên, trợn mắt há mồm nhìn về phía lão đã biến mất, một lúc lâu sau, đành thở dài, mỉm cười lắc đầu, ít nhất lần này lên núi cũng được thanh tĩnh rồi, cậu cũng không muốn dọc đường đi đều bị làm phiền đến điên đầu.
Ngẩng đầu nhìn làn khói màu xanh biếc đang dần tiêu tán trong không trung, chân mày cậu nhíu chặt, rốt cuộc là ai tạo ra trận pháp này ? Cậu chậm rãi cất bước về phía bên này, từ rất xa, cậu đã nhìn thấy một bóng dáng đang bị tầng tầng lớp lớp gì đó quấn lấy như con sâu lông, lắc qua lắc lại trên tàng cây.
Cậu vừa mới tới gần, đã nghe giọng nói đối phương lúc này đang chửi ầm lên.
“Ngươi giỏi lắm,đồ hồ ly thối tha, hồ ly bẩn thỉu, hồ ly chết tiệt, dám ám toán đại gia ta, chờ ta xuống được, nhất định phải lột da ngươi, cho ngươi ngay cả hồ ly cũng không thể làm!" Người nọ nổi giận đùng đùng, đưa lưng về phía cậu, thao thao bất tuyệt.
Lạc Song cau mày, giọng nói này quen quen, nhưng lại không nhớ nổi là đã nghe ở đâu.
“Ta cảnh cáo ngươi, thức thời thì nhanh nhanh thả ta ra, ta còn có thể tha cho con hồ ly ngươi một mạng, nếu không…" Hắn lại hừ hừ hai tiếng “Ta sẽ đập nát hang ổ hồ ly của ngươi, tiêu diệt hết hồ tử hồ tôn* của ngươi!"
(*hồ tử hồ tôn: con cháu đời sau của hồ ly)
Dù biết là hắn đã nhận nhầm người, Lạc Song cũng không định tốn công giải thích, đến gần mấy bước định thả hắn xuống.
Thế nhưng hắn lại đột nhiên căng cứng người la lên" Ngươi định làm gì? Nếu ngươi dám giết người diệt khẩu, Bạch Mộ ta chắc chắn không bỏ qua cho ngươi!"
Bạch Mộ! Bàn tay đang chuẩn bị cởi trói cho hắn lập tức sững sờ tại chỗ.
“Thế nào, sợ chưa?" Người trên cây dường như rất đắc ý “Ngươi dám đụng vào ta, ta nhất định trả lại ngươi gấp trăm lần!"
Lạc Song nhìn về phía bóng dáng đang lắc lư trên cây, do dự một lúc, mới chậm rãi nói “Nếu huynh đã thích như thế, vậy tiếp tục được treo đi nhé!" Nói xong liền xoay người đi lên núi.
“Hừ, biết ngay ngươi không dám…" Hắn khẽ hừ, nhưng lại lập tức khựng lại, mặt biến sắc, miệng lắp bắp: “Khoan khoan đã….giọng nói này, huynh huynh huynh….không phải là hồ yêu!"
"Đúng vậy, không phải!" Lac Song trả lời.
“Ủa, vậy vừa rồi huynh….aizzz, mau mau, mau thả ta xuống với!"
“Công tử ban nãy….không chịu xuống mà!"
“Aizzz!" Hắn than nhẹ “Ta vừa rồi đang cố lừa gạt hồ yêu, không phải nói với huynh, nhanh thả ta xuống đi mà, aizz….huynh không phải sẽ thấy chết không cứu chứ?"
Lạc Song lúc này mới xoay người cởi trói. Người nọ vừa chân chạm đất lập tức lột hết mấy thứ còn bám dính trên người thật sạch sẽ, ném mạnh ra xa.
“Đa tạ nha, huynh đệ!" Hắn cười ha ha “Ta tên Cố Thiên Phàm, huynh tên gì?"
Thì ra là hắn! “Ta tên là Lạc….."
“Lạc, vậy để ta gọi huynh là Tiểu Lạc ha!" Hắn xen ngang, tự quyết định tên gọi của Lạc Song.
Khóe miệng, Lạc Song co quắp, than nhẹ, tình cảnh này sao quen dữ vậy nè ( =)) có ai cũng thấy quen quen không vậy )
“Thật không biết đây là cái yêu pháp quái quỷ gì!" Hắn nén giận liếc nhìn mớ hỗn độn đã bị ném ra xa “Ta bị nó quấn lên liền cảm thấy mất hết sức lực, tránh thế nào cũng không được!"
“Đây là Bố Phược Trận*!" Lạc Song nhẹ giọng trả lời “Xung quanh Thiên Tích cũng có nhiều trận pháp này lắm!"
(*Bố Phược Trận: trận pháp trói người bằng vải)
“Huynh biết sao?" Cố Thiên Phàm hết hồn “Huynh là đệ tử của Thiên Tích sao?"
“Cũng….có thể coi là như vậy!" Lạc Song cười cười trả lời.
“Vậy thì tốt quá!" Hắn lập tức kéo áo Lạc Song “Ta đang định lên núi Thiên Tích, huynh dẫn ta đi gặp Chưởng môn của mọi người đi!"
Lạc Song nhíu mày “Cố công tử tìm Chưởng môn của bọn ta có gì quan trọng sao?"
“Chuyện quan trọng, rất quan trọng!" Hắn lôi kéo Lạc Song, vừa đi vừa nói “Ta đến đưa tin, nhất định phải gặp Chưởng môn của mấy người! Đến lúc đó huynh sẽ biết!"
“Thế nhưng…."
“Không nhưng nhị gì hết, chuyện khẩn cấp lắm!"
“Nhưng…."
“Đi mau đi mau, ta đến đây cũng đã ba ngày rồi, mấy người không có việc gì cũng bày nhiều trận như thế làm chi,hại ta không tìm được đường, may là gặp được đệ tử Thiên Tích là huynh, thật đáng mừng!"
“Không phải đâu…."
“Không phải gì chứ, không đưa được thiệp là ta không trở về được đâu!"
“Ta muốn hỏi…."
“Đừng hỏi nữa!" Hắn lại xen ngang lời Lạc Song, kéo Lạc Song chạy lên núi “Sao huynh giống như con gái vậy, lôi thôi quá đi!"
Khóe miệng Lạc Song lại co quắp, thấy nói sao cũng không được, thở dài chán nản, thật ra cậu đang muốn nói, cưỡi kiếm sẽ nhanh hơn leo bộ lên đó, nhanh hơn nhiều! Với lại…."cậu" quả thật là con gái mà!
Chỉ là, nhìn người kia hưng phấn tràn trề như thế, lời tới miệng rồi mà nàng vẫn không thể nói ra.
Hôm nay nhân duyên của nàng tốt thật, vừa gặp một Phúc bá, giờ lại thêm một Cố Thiên Phàm, ai ai cũng thích lôi lôi kéo kéo nàng lên núi. Chẳng lẽ lần này nàng xuống núi quả thật là để rèn luyện thân thể thật sao?
Ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đã giữa trưa rồi, mong rằng trước khi trời tối có thể lên được đến núi.
=============================
“Cố công tử, xin chờ ở đây, ta sẽ báo cho Chưởng môn!" Cuối cùng dưới sự khổ nhọc khuyên răn của nàng, Cố Thiên Phàm cũng ý thức được tầm quan trọng của việc cưỡi kiếm, trước khi trời tối lên được đến Thiên Tích. Sắp xếp cho hắn ngồi chờ ở đại sảnh, lúc này nàng mới xoay người đi về phía hậu viện.
Muốn hỏi nàng, đời này nàng sợ cái gì, nàng cảm thấy, nàng hơi sợ Cố Thiên Phàm. Cái thể loại lải nhải thành tính kia, đúng là trăm năm vẫn không thay đổi! Nghĩ tới đây, nàng không kìm chế được đổ mồ hôi lạnh.
Lần nữa nhìn về phía mặt trời đã lặn về phía Tây, toàn thân lại cảm nhận được một cảm giác mê muội quen thuộc, ánh mắt hơi khép lại.
“Muội về trễ hai canh giờ!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, có chứa tức giận. Ở dưới mái hiên đối diện xuất hiện một bóng dáng thon dài, một thân trường bào màu lam, tay chắp sau lưng, tuấn mĩ vô cùng, không hề có chút tì vết nào. Đó là một nam tử mà bất cứ cô gái nào cũng phải mê muội.
Hắn chậm rãi bước đến, áo bay trong gió, giống như lúc nào cũng có thể bay đi.
Lạc Song chuyển mắt về phía con đường nhỏ, nhìn nam tử đang đi về phía mình, chậm rãi cười cười “Trên đường có chút việc….bất đắc dĩ….về trễ!"
Nam tử dừng lại trước người nàng, vẫn còn hơi tức giận, nhìn vào mắt nàng “Vậy muội bỏ lại Viêm Phượng, cũng là bất đắc dĩ sao?"
Lạc Song cười cười, tiến lên một bước, thân thể hơi lung lay, nhưng lại chuẩn xác vòng tay lên hông hắn, mắt đã hơi bắt đầu mơ hồ, đầu nhích vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, nhất thời cảm thấy thật an tâm. Nàng thấp giọng lẩm bẩm “Ca ca…."
Giọng nói đầy tỉnh cảm, tức giận trên mặt nam tử cũng lập tức biến mất, đón lấy thân thể nàng, sâu kín thở dài, trong mắt tràn đầy nuông chiều “Aizzz! Muội biết rõ bản thân không thể ở bên ngoài quá lâu, muội còn…"
“Lạc Nhi…biết sai rồi mà…" Giọng nói càng trầm xuống, ánh mắt khép lại.
“Lần sau….không được tùy hứng như vậy nữa!" Nam tử nhẹ nhàng khuyên, nhưng không thấy nàng đáp lại, cúi đầu thấy nàng đã ngủ mất. Hắn nhẹ nhàng vén sợi tóc đang rơi trên trán nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn nàng như ngây dại, một lúc sau mới nghiêng thân, bế ngang nàng lên, xoay người đi vào phòng.
Hắn lại không ngờ rằng, một kiếp này lại đến nhanh như thế. Xuống núi rèn luyện mới mấy ngày, trên đường đi qua một cái đầm, hắn ngửi thấy mùi yêu khí lan tràn, quyết ý thu phục tên yêu này, không ngờ hắn tuổi trẻ khí thịnh*, rơi vào bẫy của Vụ Yêu**, bị vây khốn trong đầm này, không thể động đậy.
(*tuổi trẻ khí thịnh: trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, làm việc còn nóng nảy
**Vụ Yêu: yêu quái sương mù)
“Trong đầm này có chứa độc khí từ trên người ta thoát ra, dù đạo hạnh của ngươi có cao thâm đến đâu, cũng đừng mong có thể bước ra ngoài!" Vụ Yêu nói, to gan bỏ đi.
Mộ Tử Hân lúc này mới phát hiện, tiên pháp của mình đều không thể sử dụng, một chút cũng không thể. Hơn nữa, hắn càng giãy dụa, thân thể lại càng nhanh chìm xuống đầm hơn. Hắn đành phải ngưng thần tĩnh khí, dừng lại mọi động tác, tốc độ chìm xuống mới dần giảm bớt.
Cho đến khi mặt trời lặn về phía Tây, hoàng hôn bao trùm cả đất trời.
“Huynh là trúc tử* sao?" một giọng nói non nớt mang theo vài phần tò mò vang lên từ phía trên.
(*trúc tử : cây trúc)
Bầu trời vừa rồi còn hơi mờ mờ, đột nhiên trở nên sáng rỡ, mang theo hơi nóng. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, đó là một con Hỏa Phượng* khổng lồ, toàn thân đều là lửa, cánh đập nhẹ, cẩn thận vô cùng, giống như đang cố kị điều gì,
(*Hỏa Phượng: phượng hoàng lửa)
Hỏa Phượng là thánh thú từ thời Thượng Cổ, Lục giới khó gặp, tính tình ngạo mạn vô cùng, trừ phi là người có tu vi cực cao mới có thể thu phục. Thế nhưng, ngồi trên lưng thánh thú, lại là một đứa bé.
Đứa bé chừng mười tuổi, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn đầy tò mò, hai tay ôm chặt cổ của Hỏa Phượng, đang đưa mắt dò xét xuống dưới, ánh mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm hắn. Nàng như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao, trong suốt thuần khiết, không hề nhiễm một hạt bụi nào.
Trong giây phút ấy, hắn đã ngây người!
“Huynh là trúc tử sao?" Nàng lại mở miệng lần nữa, vẫn hỏi vấn đề kia “Lạc Lạc* nói, trúc tử là một cây sinh trưởng trong đất, huynh cũng thế!" Nàng chậm rãi nói, trong giọng nói chứa mấy phần vui vẻ, tiếp đó lại dân lên mấy phần nghi ngờ: “Nhưng….sao huynh lại màu trắng? Huynh không phải trúc tử sao?"
(*Lạc Lạc (咯咯) đọc là Gē Gē đọc gần giống với chữ ca ca (哥哥) Chị muốn nói chữ “ca ca’’ mà nói sai í~ )
“Ta không phải trúc tử!" Hắn vốn ngẩn người dần dần tỉnh táo lại “Ta chỉ là bị người khác đánh lén, rơi xuống đây mà thôi!"
“Ồ!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ thất vọng “Thì ra là không phải!"
“Muội tên gì?" Đột nhiên hắn rất muốn biết tên nàng.
“Tên muội là…." Nàng giơ tay vừa muốn trả lời, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, sợ hãi nhìn hắn “Lạc Lạc nói, không được nói tên muội cho người khác!"
Hắn hơi mất mát, nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng “Muội….có thể giúp ta một việc không?"
Nàng hơi sửng sốt, sảng khoái gật đầu “Được!"
“Có thể đến Bạch Mộ, nói với sư phó của ta, Tử Hân bị người đánh lén! Sẽ có người tới cứu ta!" Nàng còn nhỏ như thế, tất nhiên không thể cứu hắn ra ngoài rồi.
“Trúc tử ca ca không ra được sao?" nàng nháy nháy mắt, nghểnh cổ nhìn xuống, thân thể hơi nghiêng.
Trúc tử ca ca, hắn bật cười nhưng cũng không để ý, gật đầu nói “Đúng vậy!"
“Muội….muội…." Nàng chỉ chỉ cái mũi của mình “Muội kéo huynh ra ngoài!" Nói xong vươn tay nhỏ bé ra, ống tay áo được cuộn lên, lộ ra cánh tay trắng noãn như ngọc thượng hạng.
Trái tim Mộ Tử Hân đập thình thịch, không tự chủ được đưa tay ra, nhẹ nhàng cầm lấy tay non nớt kia, nhưng với trọng lượng của hắn, sao nàng có thể kéo ra.
Mặc dù Hỏa Phượng đã cố gắng bay gần mặt đầm nhưng nàng vẫn theo động tác của hắn mà bị tuột xuống, một tiếng phịch vang lên, nàng chìm vào trong đất bùn, trong tay còn nắm mấy sợi lông màu đỏ rực, bối rối quơ quơ.
“Đừng động đậy, sẽ chìm xuống nhanh hơn đó!" Hắn cuống quýt ngăn động tác của nàng lại, kéo nàng lại gần mình, nhóc con trông có vẻ tinh xảo nhỏ xinh như thế lại cố chấp vô cùng.
Bất quá, cố chấp nhưng cũng rất nghe lời, nàng ngay lập tức bất động, nháy nháy đôi mắt trong suốt, chớp chớp mắt nhìn hắn, đột nhiên nàng không chớp mắt nữa, chỉ nói “Huynh trông giống Lạc Lạc quá nha!"
“Lạc Lạc?" Hắn khó hiểu.
“Ừ!" Nàng gật manh, tay nhỏ bé chọt chọt mặt hắn, lưu lại mấy dấu tay đo đỏ “Chỗ này, chỗ này….Chỗ này cũng giống nè!"
Tay nhỏ bé di chuyển tới lui trên mặt hắn khiến mặt hắn ngay lập tức bị nàng sờ đến đỏ ửng, hắn chậm rãi kéo cánh tay hạnh kiểm xấu của nàng xuống, xoay đầu đi chỗ khác nhưng không trách nàng thất lễ.
Nhớ tới tình cảnh hiện tại, lòng hắn như lửa đốt, nếu chỉ có một mình hắn, chỉ cần ở đây nốt hôm nay, cùng lắm là ngày mai sẽ có người đến tìm hắn. Thế nhưng lúc này lại có thêm nàng phải chịu khổ với hắn, hơn nữa, với tình huống hiện tại, e rằng họ không thể chống đỡ đến ngày mai.
Hỏa Phượng trên cao kêu to, quanh quẩn bay lòng vòng trên bầu trời.
Anh Lạc tò mò nhìn chân mày đang nhăn chặt của hắn, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu hắn, vuốt nhẹ “Trúc tử, đừng sợ đừng sợ! Có Lạc Lạc ở đây!"
Giọng nói kia giống như đang dỗ con nít vậy. Mộ Tử Hân dở khóc dở cười, chắc là lúc trước nàng cũng được người khác an ủi như thế, cho nên lúc này mới bắt chước theo.
“Ta không sợ!" Hắn khẽ cười kéo tay nàng xuống, lắc đầu, đáy lòng lại sinh ra mấy phần thương yêu “Ai là Lạc Lạc?"
“Lạc Lạc là Lạc Lạc chứ ai!" Nàng nói như đó là việc rất hiển nhiên.
Mộ Tử Hân khó hiểu, cũng không hỏi nữa, cho rằng đó chỉ là một người bạn của nàng, khẽ cười, lại nhớ đến nàng vì hắn mà bị liên lụy, không khỏi áy náy “Aizz! Là ta liên lụy muội! Bây giờ…ngay cả muội cũng không ra ngoài được rồi!"
“Trúc tử ca ca muốn đi ra ngoài?" nàng chớp chớp mắt nói.
Hắn mỉm cười gật đầu! Mặc dù thật không nỡ xa nàng.
“Vậy thì ra ngoài thôi!" Mắt nàng chớp chớp, đột nhiên đưa tay bắt lấy hắn, dùng lực đưa hai người bay lên trời, bay thẳng lên phía trên. Mộ Tử Hân trợn tròn mắt, không dám tin nhìn cô bé chỉ đứng đến ngực hắn, không tốn chút công sức nào đã kéo hắn bay lên.
“Muội biết cưỡi mây!" Hắn sợ hãi nói, nàng mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ!
Nàng quay đầu lại, mờ mịt ngơ ngác nhìn hắn “Cưỡi mây là gì?"
“Vậy muội đang…"
Hắn chưa kịp nói, lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nang nhăn nhó, chậm chạp nói: “Trúc tử ca ca, chúng ta xuống thế nào đây?"
“Hả?" Mộ Tử Hân hết hồn, lại không thể không rơi xuống, mắt thấy cả hai lại sắp rơi lại trong đầm, hắn kịp thời niệm chú tạo mây, ôm cô bé trong lòng, bay ra khỏi phạm vi của đầm.
Tất cả đều xảy ra quá nhanh, người vốn trầm tĩnh như hắn cũng không kiềm được phải thở gấp. Chỉ có cô bé bên cạnh, vẻ mặt tò mò kéo kéo cái quần dính đầy bùn của mình.
“Dơ rồi?" Nàng chỉ chỉ nói
“Thay ra là được mà!" Hắn bất đắc dĩ cười cảm thán, nàng thật là làm loạn quá mức, một tay kết ấn, định dùng chú thanh tịnh giúp nàng làm sạch, nàng lại đột nhiên cởi áo, từng cái từng cái một.
“Muội làm gì đó??" Mộ Tử Hân hết hồn, muốn ngăn cản nhưng đã chậm một bước, thân thể nho nhỏ trắng nõn, toàn bộ đã lộ ra trước mắt hắn. Mặc dù trên người dính đầy bùn nhưng cũng không thể nghi ngờ là hắn đã thấy gần hết.
“Thay áo ra mà!" nàng chỉ chỉ quần áo bẩn trên tay nói.
Mặt hắn nóng lên, lập tức trở nên đỏ bừng, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, vẻ mặt co quắp “Mau…mau mặc quần áo vào!"
Nàng chỉ là một đứa trẻ mới mười tuổi, tất nhiên không biết đến sự khác nhau giữa nam nữ, nhưng hắn đã mười lăm, đã trưởng thành, sao có thể nhìn thân thể nàng.
“Thế nhưng….dơ lắm!" Anh Lạc nói
“Mặc vào!" Mặt hắn càng đỏ, giọng nói cũng trầm xuống
“Ừm" Anh Lạc lúc này mới ủy khuất mặc vào. Mộ Tử Hân lúc này mới xoay người, nhặt đai lưng trên đất lên, trói nàng mấy vòng, cho đến khi xác định nàng không thể lộ ra chút cảnh xuân* nào, mới dừng tay. Từ đáy lòng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ không muốn kẻ nào khác có thể thấy bộ dáng như thế của nàng.
(*cảnh xuân: cảnh lõa lồ đó…>w
“Sau này không được tự tiện cởi quần áo trước mặt người khác, biết chưa?"
“Tại sao?" Nàng khó hiểu
Mộ Tử Hân sửng sốt, trước mắt lại hiện lên bộ dáng ban nãy của nàng, mặt lại đỏ, dừng một lát mới trầm giọng nói “Không có tại sao, không cho cởi….thì không cho cởi thôi!"
“Ừm!" Nàng không cam lòng đáp lại, miệng nhỏ nhắn cong cong tỏ vẻ oan ức. Trúc tử ca ca dữ quá đi!
“Muội là đệ tử môn phái nào? Nhà ở đâu? Ta đưa muội về!" Cả người nàng đều là tiên khí, giống hắn, đều là người tu tiên.
“Ở…" Nàng chỉ tay nhỏ bẻ đang định nói, đột nhiên lại dừng lại, đôi mắt đảo quanh “Muội lạc đường!"
“Lạc đường!" Nhìn ánh mắt hơi trốn tránh của nàng, hắn hoài nghi “Vậy muội đi từ hướng nào tới?"
Nàng suy nghĩ một lát, chỉ về hướng đông “Bên kia!"
Mộ Tử Hân cười khẽ “Vậy muội tả thử cho ta xem muội đã đi qua những chỗ nào?"
“Có rất nhiều nước, còn có ba đỉnh núi thật cao, lại bay qua một con sông với một rừng cây xanh xanh rồi đi tới nơi này!"
“Ồ!" Nàng nhớ cũng rõ thật “Những thứ đó mà cũng nhớ được?"
“Tất nhiên!" nàng đắc ý gật đầu.
“Đường đi về cũng nhất định sẽ nhớ ra?"
“Ừ!"
Hắn cười đến càng tươi “Nhớ đường như thế thì làm sao lạc đường được đây?"
( =)) chết chị chưa )
Nàng sửng sốt, lúc này mới kịp phản ứng, ai oán nhìn hắn, cong cong cái miệng nhỏ nhắn “Lạc Lạc sẽ tức giận, mẹ nói không thể ra ngoài, nếu ra ngoài, mẹ sẽ đánh mông nhỏ! Cho nên…muội lạc đường!"
Mộ Tử Hân lắc đầu, sờ đầu nàng, nàng là muốn dùng cái cớ lạc đường này để tránh bị người nhà trách phạt sao? Hắn than nhẹ, nhìn bộ dáng oan uổng của nàng, thật không đành lòng.
“Được rồi, vậy coi như muội lạc đường đi! Ta không nói với bất cứ ai nữa! Được chưa?"
“Thật sao?" Nàng mừng rỡ
Hắn mỉm cười gật đầu, lần nữa sờ sờ đầu nàng “Bất quá, trời đã tối rồi, muội không nên ở bên ngoài, nên nhanh chóng về nhà đi!"
“Dạ!" Nàng ngoan ngoãn gật đầu, ngẩng đầu lên kêu “Phong Phong!" lập tức trên không xuất hiện một con Hỏa Phượng, phi thân xuống “Trúc tử ca ca, hẹn gặp lại!"
Nàng quay đầu cười ngọt ngào, nhất thời giống như hoa nở khắp núi,làm trái tim người ta đều trở nên ấm áp. Trái tim hắn khẽ lay động, giờ phút đó, hắn chỉ muốn vĩnh viễn lưu lại nụ cười này. Hắn không tự chủ được tiến lê nắm lấy tay nhỏ bé của nàng.
“Chờ đã!"
Nàng quay đầu lại.
“Ta….Ta……" mặt hắn nháy mắt đỏ bừng lên, trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, muốn giữ nàng lại, rồi lại thấy không ổn, một lúc sau mới vội vã lấy câu ngọc bên người nhét vào tay nàng, dùng hai tay bao trùm lấy tay nàng, nắm chặt “Đây là Nguyệt câu ngọc, là tín vật lúc ta bái sư nhập môn, sư phụ tặng ta, bây giờ, ta tặng muội, coi như….coi như chúng ta…."
“Trúc tử ca ca?" Nàng khó hiểu nhìn hắn, tay bị hắn cầm hơi chặt quá, nàng muốn rút ra, thế nhưng hắn lại mạnh mẽ nắm lấy, giống như sợ nàng sẽ chạy mất.
“Ta…đã…đã nhìn thấy thân thể của muội! Tất nhiên phải chịu trách nhiệm….Vật này coi như là tín vật đính ước của chúng ta đi!" Hắn đỏ mặt, nửa bắt buộc nhét vào tay nàng “Câu ngọc này muội phải giữ thật kĩ, không được làm rơi, đến lúc đó, muội hãy đến tìm ta….Ta sẽ cưới muội! Muội yên tâm, ta thề với trời, cuộc đời này sẽ không bao giờ phụ muội!"
Hắn nói xong câu này, nhìn nàng chằm chằm, không tự chủ được hơi nín thở.
Nàng nhìn câu ngọc trong tay một lúc lâu, hơi do dự, hình như không hiểu ý của hắn lắm.
Một lúc lâu sau!
“Trúc tử ca ca tặng ta?"
“Ừ!"
“Tốt lắm!" Nàng thu vào trong túi, vừa bỏ vào vừa nở nụ cười ngọt ngào.
Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc buông tay nàng ra, cúi nhìn nàng, nhẹ nhàng nói “Ta không phải là Trúc tử ca ca, tên ta là Mộ Tử Hân, muội phải nhớ kĩ đó!"
“Ừ!" Nàng gật đầu đáp, xoay người bò lên Hỏa Phượng, mở miệng lại vẫn gọi hắn bằng cái tên kia “Trúc tử ca ca, hẹn gặp lại!"
Hắn không khỏi bật cười, nghĩ lại, thôi thôi, nàng muốn gọi thì cứ để nàng gọi đi! Hắn cười nhạt phất tay, nhìn bóng dáng nàng biến mất ở cuối chân trời, khóe miệng vừa nhịn xuống lại hơi nhếch lên, trong lòng vô cùng ngọt ngào, đột nhiên rất mong đợi lần tiếp theo nhìn thấy nàng, đến lúc đó, hắn nhất định phải hỏi tên nàng, đến lúc đó, hắn nhất định không để nàng rời đi, đến lúc đó, nàng sẽ làm bạn bên hắn cả đời.
Thế nhưng hắn lại không đoán được, lần từ biệt này đã khiến hắn chờ đợi một ngàn năm. Một ngàn năm này, hắn tìm khắp mọi ngóc ngách trên thế gian, lật từng tấc đất, tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng nàng, hắn học tất cả các loại phép tiên, muốn tìm khí tức của nàng, nhưng cũng không thấy chút tung tích nào. Mọi chuyện hôm đó, cô bé với nét mặt tươi cười, quần áo dính bùn, tất cả chỉ như ảo giác của một mình hắn.
Cho đến Dao Trì tiên hội năm đó, hắn lại lần nữa cảm nhận được hơi thở của Nguyệt câu ngọc, cứu nàng lên từ Bích Lạc. Cơ hồ là ngay cái nhìn đầu tiên, hắn đã nhận ra nàng. Kiềm nén sự mừng rỡ nơi đáy lòng, hắn thật muốn ôm chặt nàng vào lòng, muốn khiến cho nàng không còn cách nào có thể rời xa hắn nữa, càng muốn hỏi nàng những năm nay nàng rốt cuộc đã ở đâu.
Chỉ là…khi nàng đưa mắt nhìn hắn, trong đôi mắt ấy, hoàn toàn là sự xa lạ.
“Ta tên là Anh Lạc!"
Nàng rốt cuộc nói cho hắn biết tên của nàng, trong đôi mắt kia lại lóe lên những thần sắc mà hắn chưa từng thấy bao giờ, ăn nói cẩn trọng, như cô đơn, lại như tự ti.
Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy đau lòng, hắn nói với nàng, gọi hắn là Bạch Trúc. Hắn muốn tìm trong đôi mắt ấy, một chút gì đó quen thuộc thôi cũng được, muốn cho nàng biết, hắn chính là Trúc tử ca ca mà ngàn năm trước nàng đã cứu giúp.
Thế nhưng…không hề có, trong đôi mắt nàng, chỉ có xa lạ,không có chút gợn sóng nào.
Rơi xuống Dao Trì, chúng tiên bị vây khốn, hắn tất nhiên nghĩa bất dung từ* đi cứu giúp. Không ngờ người đến báo tin lại là nàng, theo nàng vào Bích Lạc, nàng kể chuyện về mình, hắn lẳng lặng nghe. Chuyện ở Thần sơn, về Tôn chủ, về những người trong Thần sơn, chỉ là…không có hắn.
(*nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không thể chối từ)
Trong mắt nàng có nồng đậm cảm giác tự ti, cảm giác ấy đậm đến nỗi, nụ cười của nàng không còn hàm chứa sự ngọt ngào như vốn dĩ nữa. Nàng hơi e lẹ đưa Lục hoa cho hắn, hắn tiếp nhận, lại không thể tìm thấy thứ mình muốn trong mắt nàng.
Lục hoa đính ước! Thứ nàng muốn chỉ là một loại lệ thuộc, đó bản năng khi sự tự ti đã bị ép đến quá sâu. Đó không giống tâm tình của hắn khi đưa câu ngọc cho nàng, trong lòng nàng không hề có hắn.
Hắn quả thật hơi hoang mang, chẳng lẽ, ước định ngàn năm trước, chỉ có hắn để trong lòng sao?
Cho đến khi nàng dùng thân phá trận, máu nhuộm Dao Trì, hắn lại phải đi Lục giới cứu mọi người, đoạn trò chuyện vốn chỉ muốn ứng phó với sư huynh, lại khiến nàng tin là thật. Trong phút chốc nhìn nàng mỉm cười lấy đi Lục hoa từ trong tay mình, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Hắn cần gì phải để ý những chuyện trong quá khứ kia, quan trọng là…nàng trước mắt hắn đây, cho dù nàng không nhớ rõ thì đã sao, quan trọng là…nàng đang ở ngay trước mắt hắn.
Chỉ là, hắn tỉnh ngộ quá muộn, nàng đã không còn tin tưởng hắn nữa.
Không sao, bọn họ có thời gian vĩnh hằng, hắn có thể từ từ khiến nàng tin tưởng hắn.
Khí trời giữa hạ, ánh nắng mặt trời bỏng rát trải đầy cả vùng, không khí trong rừng an tĩnh đến dị thường, nhìn khắp bốn phía, ngay cả một con thú nhỏ cũng không có. Từ xa, lại thấy có hai bóng dáng một xanh một trắng đang đi tới, người đi trước là một ông lão, khoảng năm sáu chục tuổi, râu mép hoa râm, người đi phía sau là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, bộ dạng tuy không phải thuộc loại đẹp xuất sắc, nhưng cũng rất tinh xảo nhỏ nhắn, đôi mắt to linh động, lúc nào cũng lấp lánh.
“Cháu nói xem, cháu nói xem, có đúng không chứ?" Ông lão quay đầu lại, la lớn.
“Dạ đúng dạ đúng!" Thiếu niên gật đầu lia lịa, chỉ là khóe miệng đang run rẩy một cách quái dị.
“Đúng không, cháu cũng nói như vậy! Ta biết mà ta biết mà!" Ông lão tiếp tục nói đến nước miếng tung bay “Bò của ta á, không phải ta bốc phét, là loại ngàn dặm mới có một con như thế, bò đực trong thôn chúng ta, ít nhiều cũng khoảng hai mươi con, chỉ có con bò nhà ta đây được mọi người xem là khỏe nhất, ngày thường nếu không phải ta trông coi kĩ lưỡng, nó đã bị người ta bắt đi mất!"
“Quả thật…là một con bò tốt!" Thiếu niên bên cạnh gật mạnh đầu, khóe miệng lại co giật thêm hai cái.
“Ha ha!" Ông lão vẻ mặt đắc ý vô cùng, miệng cười không khép lại được “Nhớ năm xưa, ta dắt con bò này đi cày ruộng, mấy con bò khác vừa thấy nó đã phải cong đuôi mà chạy đó!"
“Vậy…vậy sao?" Thiếu niên quẫn bách, cậu cũng chưa bao giờ thấy con bò cong đuôi là ra làm sao.
Vẻ mặt ông lão vẫn rất say mê “Nhớ tới tình cảnh hôm đó, ta liền….Chậc chậc chậc!" Ông thở dài thườn thượt, vẻ mặt kiêu ngạo, quay đầu nhìn thiếu niên, lúc này mới nhớ tới “Đúng rồi, cháu tên gì?"
“Cháu họ Lạc, tên một chữ Song!" Lạc Song cung kính nói.
“Cháu họ Lạc?" Hai mắt ông lão sáng ngời.
“Dạ đúng!" Lạc Song gật đầu
“Ta nghe nói vị tiên nhân trên núi Thiên Tích này, cũng là họ Lạc!" Ông lão nhỏ giọng nói.
“Vậy ạ?" Cậu cười cười “Chắc là trùng hợp thôi!"
“Cũng không hẳn, không chừng là do cháu có duyên đó!" Ông lão nghiêm trang nói “Ta nghe nói thần tiên trên núi Thiên Tích đã ở đây được gần trăm năm rồi! Trăm năm qua bao nhiêu người đều nghe tên tìm đến, mong lên được núi Thiên Tích, nhìn thấy vị thần tiên trên núi kia. Đáng tiếc, không ai vào được, ta nghe nói, chỉ có người hữu duyên mới có thể vào được tiên sơn này!"
“Thì ra là thế!" Lạc Song vẫn nhàn nhạt cười thật hiền lành “Vì sao nhiều người muốn lên tìm gặp vị tiên kia vậy ạ?"
Ông lão nhìn cậu như thể đang nói “vậy cũng hỏi" “Dĩ nhiên là giống như cháu đó, có việc muốn nhờ, chuyện bản thân không thể tự giải quyết được, đành gửi gắm hi vọng cho thần tiên!"
“Ồ!" Lạc Song gật đầu, đột nhiên như nghĩ đến điều gì “Cháu còn chưa biết cao tính đại danh* của lão bá!"
(*cao tính đại danh: tên tuổi, cách nói một cách trang trọng)
“Cao tính gì chứ! Lão già gần đất xa trời như ta không có chấp nhất nhiều chuyện vậy đâu!" Lão hào sảng phất tay “Cũng không phải tên đẹp đẽ gì, mọi người ở làng ta đều gọi ta là Phúc bá!"
“Phúc bá!" Chân Lạc Song hơi khựng lại, sắc mặt lập tức tái nhợt, quay phắt đầu lại nhìn lão, trong mắt hiện lên điều gì.
“Đi thôi! Không phải cháu muốn lên núi sao?" Phúc bá thấy cậu dừng lại, thúc giục
Lạc Song sửng sốt một lát, cười cười hơi mất tự nhiên, đáp lại “Vâng!" Ánh mắt lại không tự chủ được liếc nhìn về phía người bên cạnh, hơi lộ ra sự quái dị.
“Đúng rồi, lão hỏi cháu, cháu tuổi còn trẻ như thế, có chuyện gì không thể giải quyết được mà phải đến tận đây tìm thần tiên trợ giúp vậy hả?" Phúc bá hỏi
“À…." Cậu suy nghĩ một lát “Cũng không phải chuyện gì lớn! Cháu chỉ là muốn lên núi….lên núi mà thôi!"
Lão híp mắt nhìn cậu mấy lần, giống như hiểu ra điều gì, lắc đầu nói: “Người trẻ tuổi, lòng hiếu kì mạnh quá cũng không phải chuyện tốt đâu!"
Lạc Song ngượng ngùng cười cười, lau đi giọt mồ hôi trên trán.
“Cháu không biết đâu, mặc dù nơi đây là tiên sơn nhưng núi này, cũng là một nơi rất nguy hiểm!" Phúc bá nghiêm trang nói: “Ta thường nghe người ta nói, núi này thường xuyên có yêu quái lui tới, trông rất kinh khủng! Nếu như không cẩn thận, có thể bị bọn chúng hại cho tiêu tùng!"
“Thật…thật sao?" Sao cậu chưa từng biết núi này cũng có yêu quái vậy ta?
“Tất nhiên là thật!" Ánh mắt lão càng trở nên nghiêm túc, đột nhiên vỗ vỗ ngực “May là hôm nay cháu gặp được ta, ta mặc dù lớn tuổi, nhưng ở trong thôn, sức lực của ta cũng thuộc hàng nhất nhì, xem thân thể cường tráng của ta này…."
Lạc Song nhìn cánh tay như cây gậy của lão, lập tức lại rối rắm, hơi nhếch khóe miệng “Đa tạ….rất nhiều!"
“Đừng khách khí!" Lão vỗ bộp bộp vào ngực “Có ta ở đây, cháu cứ yên tâm đi! Một lúc nữa, ta đi lên, cháu chỉ cần đi theo phía sau ta, đảm bảo đám yêu này…."
Ầm ầm…
Lời lão còn chưa dứt, ở đằng trước đột nhiên truyền đến một trận nổ, trong không khí đột nhiên hiện lên một luồng khói quái dị màu xanh biếc.
Ánh mắt Phúc bá lập tức trợn trừng, không nhúc nhích!
“Phúc…bá!" Lạc Song không nhịn được đẩy đẩy thân thể cứng còng của lão.
“Má ơi!" Lão lại đột nhiên thét lớn kinh hãi, ngay lập tức co chân chạy về phía ngược lại, dọc theo đường đi không ngừng xuất hiện khói bụi, không nhìn rõ bóng dáng của lão, chỉ là giọng nói hoảng sợ vẫn truyền đến không ngừng từ đằng xa “Yêu quái….trời ơi…Aaaaa….."
“Phúc…." Tay Lạc Song vẫn còn lúng túng giơ lên, trợn mắt há mồm nhìn về phía lão đã biến mất, một lúc lâu sau, đành thở dài, mỉm cười lắc đầu, ít nhất lần này lên núi cũng được thanh tĩnh rồi, cậu cũng không muốn dọc đường đi đều bị làm phiền đến điên đầu.
Ngẩng đầu nhìn làn khói màu xanh biếc đang dần tiêu tán trong không trung, chân mày cậu nhíu chặt, rốt cuộc là ai tạo ra trận pháp này ? Cậu chậm rãi cất bước về phía bên này, từ rất xa, cậu đã nhìn thấy một bóng dáng đang bị tầng tầng lớp lớp gì đó quấn lấy như con sâu lông, lắc qua lắc lại trên tàng cây.
Cậu vừa mới tới gần, đã nghe giọng nói đối phương lúc này đang chửi ầm lên.
“Ngươi giỏi lắm,đồ hồ ly thối tha, hồ ly bẩn thỉu, hồ ly chết tiệt, dám ám toán đại gia ta, chờ ta xuống được, nhất định phải lột da ngươi, cho ngươi ngay cả hồ ly cũng không thể làm!" Người nọ nổi giận đùng đùng, đưa lưng về phía cậu, thao thao bất tuyệt.
Lạc Song cau mày, giọng nói này quen quen, nhưng lại không nhớ nổi là đã nghe ở đâu.
“Ta cảnh cáo ngươi, thức thời thì nhanh nhanh thả ta ra, ta còn có thể tha cho con hồ ly ngươi một mạng, nếu không…" Hắn lại hừ hừ hai tiếng “Ta sẽ đập nát hang ổ hồ ly của ngươi, tiêu diệt hết hồ tử hồ tôn* của ngươi!"
(*hồ tử hồ tôn: con cháu đời sau của hồ ly)
Dù biết là hắn đã nhận nhầm người, Lạc Song cũng không định tốn công giải thích, đến gần mấy bước định thả hắn xuống.
Thế nhưng hắn lại đột nhiên căng cứng người la lên" Ngươi định làm gì? Nếu ngươi dám giết người diệt khẩu, Bạch Mộ ta chắc chắn không bỏ qua cho ngươi!"
Bạch Mộ! Bàn tay đang chuẩn bị cởi trói cho hắn lập tức sững sờ tại chỗ.
“Thế nào, sợ chưa?" Người trên cây dường như rất đắc ý “Ngươi dám đụng vào ta, ta nhất định trả lại ngươi gấp trăm lần!"
Lạc Song nhìn về phía bóng dáng đang lắc lư trên cây, do dự một lúc, mới chậm rãi nói “Nếu huynh đã thích như thế, vậy tiếp tục được treo đi nhé!" Nói xong liền xoay người đi lên núi.
“Hừ, biết ngay ngươi không dám…" Hắn khẽ hừ, nhưng lại lập tức khựng lại, mặt biến sắc, miệng lắp bắp: “Khoan khoan đã….giọng nói này, huynh huynh huynh….không phải là hồ yêu!"
"Đúng vậy, không phải!" Lac Song trả lời.
“Ủa, vậy vừa rồi huynh….aizzz, mau mau, mau thả ta xuống với!"
“Công tử ban nãy….không chịu xuống mà!"
“Aizzz!" Hắn than nhẹ “Ta vừa rồi đang cố lừa gạt hồ yêu, không phải nói với huynh, nhanh thả ta xuống đi mà, aizz….huynh không phải sẽ thấy chết không cứu chứ?"
Lạc Song lúc này mới xoay người cởi trói. Người nọ vừa chân chạm đất lập tức lột hết mấy thứ còn bám dính trên người thật sạch sẽ, ném mạnh ra xa.
“Đa tạ nha, huynh đệ!" Hắn cười ha ha “Ta tên Cố Thiên Phàm, huynh tên gì?"
Thì ra là hắn! “Ta tên là Lạc….."
“Lạc, vậy để ta gọi huynh là Tiểu Lạc ha!" Hắn xen ngang, tự quyết định tên gọi của Lạc Song.
Khóe miệng, Lạc Song co quắp, than nhẹ, tình cảnh này sao quen dữ vậy nè ( =)) có ai cũng thấy quen quen không vậy )
“Thật không biết đây là cái yêu pháp quái quỷ gì!" Hắn nén giận liếc nhìn mớ hỗn độn đã bị ném ra xa “Ta bị nó quấn lên liền cảm thấy mất hết sức lực, tránh thế nào cũng không được!"
“Đây là Bố Phược Trận*!" Lạc Song nhẹ giọng trả lời “Xung quanh Thiên Tích cũng có nhiều trận pháp này lắm!"
(*Bố Phược Trận: trận pháp trói người bằng vải)
“Huynh biết sao?" Cố Thiên Phàm hết hồn “Huynh là đệ tử của Thiên Tích sao?"
“Cũng….có thể coi là như vậy!" Lạc Song cười cười trả lời.
“Vậy thì tốt quá!" Hắn lập tức kéo áo Lạc Song “Ta đang định lên núi Thiên Tích, huynh dẫn ta đi gặp Chưởng môn của mọi người đi!"
Lạc Song nhíu mày “Cố công tử tìm Chưởng môn của bọn ta có gì quan trọng sao?"
“Chuyện quan trọng, rất quan trọng!" Hắn lôi kéo Lạc Song, vừa đi vừa nói “Ta đến đưa tin, nhất định phải gặp Chưởng môn của mấy người! Đến lúc đó huynh sẽ biết!"
“Thế nhưng…."
“Không nhưng nhị gì hết, chuyện khẩn cấp lắm!"
“Nhưng…."
“Đi mau đi mau, ta đến đây cũng đã ba ngày rồi, mấy người không có việc gì cũng bày nhiều trận như thế làm chi,hại ta không tìm được đường, may là gặp được đệ tử Thiên Tích là huynh, thật đáng mừng!"
“Không phải đâu…."
“Không phải gì chứ, không đưa được thiệp là ta không trở về được đâu!"
“Ta muốn hỏi…."
“Đừng hỏi nữa!" Hắn lại xen ngang lời Lạc Song, kéo Lạc Song chạy lên núi “Sao huynh giống như con gái vậy, lôi thôi quá đi!"
Khóe miệng Lạc Song lại co quắp, thấy nói sao cũng không được, thở dài chán nản, thật ra cậu đang muốn nói, cưỡi kiếm sẽ nhanh hơn leo bộ lên đó, nhanh hơn nhiều! Với lại…."cậu" quả thật là con gái mà!
Chỉ là, nhìn người kia hưng phấn tràn trề như thế, lời tới miệng rồi mà nàng vẫn không thể nói ra.
Hôm nay nhân duyên của nàng tốt thật, vừa gặp một Phúc bá, giờ lại thêm một Cố Thiên Phàm, ai ai cũng thích lôi lôi kéo kéo nàng lên núi. Chẳng lẽ lần này nàng xuống núi quả thật là để rèn luyện thân thể thật sao?
Ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đã giữa trưa rồi, mong rằng trước khi trời tối có thể lên được đến núi.
=============================
“Cố công tử, xin chờ ở đây, ta sẽ báo cho Chưởng môn!" Cuối cùng dưới sự khổ nhọc khuyên răn của nàng, Cố Thiên Phàm cũng ý thức được tầm quan trọng của việc cưỡi kiếm, trước khi trời tối lên được đến Thiên Tích. Sắp xếp cho hắn ngồi chờ ở đại sảnh, lúc này nàng mới xoay người đi về phía hậu viện.
Muốn hỏi nàng, đời này nàng sợ cái gì, nàng cảm thấy, nàng hơi sợ Cố Thiên Phàm. Cái thể loại lải nhải thành tính kia, đúng là trăm năm vẫn không thay đổi! Nghĩ tới đây, nàng không kìm chế được đổ mồ hôi lạnh.
Lần nữa nhìn về phía mặt trời đã lặn về phía Tây, toàn thân lại cảm nhận được một cảm giác mê muội quen thuộc, ánh mắt hơi khép lại.
“Muội về trễ hai canh giờ!" Một giọng nói trong trẻo vang lên, có chứa tức giận. Ở dưới mái hiên đối diện xuất hiện một bóng dáng thon dài, một thân trường bào màu lam, tay chắp sau lưng, tuấn mĩ vô cùng, không hề có chút tì vết nào. Đó là một nam tử mà bất cứ cô gái nào cũng phải mê muội.
Hắn chậm rãi bước đến, áo bay trong gió, giống như lúc nào cũng có thể bay đi.
Lạc Song chuyển mắt về phía con đường nhỏ, nhìn nam tử đang đi về phía mình, chậm rãi cười cười “Trên đường có chút việc….bất đắc dĩ….về trễ!"
Nam tử dừng lại trước người nàng, vẫn còn hơi tức giận, nhìn vào mắt nàng “Vậy muội bỏ lại Viêm Phượng, cũng là bất đắc dĩ sao?"
Lạc Song cười cười, tiến lên một bước, thân thể hơi lung lay, nhưng lại chuẩn xác vòng tay lên hông hắn, mắt đã hơi bắt đầu mơ hồ, đầu nhích vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, nhất thời cảm thấy thật an tâm. Nàng thấp giọng lẩm bẩm “Ca ca…."
Giọng nói đầy tỉnh cảm, tức giận trên mặt nam tử cũng lập tức biến mất, đón lấy thân thể nàng, sâu kín thở dài, trong mắt tràn đầy nuông chiều “Aizzz! Muội biết rõ bản thân không thể ở bên ngoài quá lâu, muội còn…"
“Lạc Nhi…biết sai rồi mà…" Giọng nói càng trầm xuống, ánh mắt khép lại.
“Lần sau….không được tùy hứng như vậy nữa!" Nam tử nhẹ nhàng khuyên, nhưng không thấy nàng đáp lại, cúi đầu thấy nàng đã ngủ mất. Hắn nhẹ nhàng vén sợi tóc đang rơi trên trán nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn nàng như ngây dại, một lúc sau mới nghiêng thân, bế ngang nàng lên, xoay người đi vào phòng.
Tác giả :
Nguyệt Lạc Tử San