Lục Diệp Sâm Lâm Hệ Liệt
Quyển 2 - Chương 9: Tháp tạp tư —— tộc khủng long mạnh nhất sinh ra dưới cái mông của người cha!
Cẩn thận thay thuốc cho cái mông của Giản, cuối cùng vỗ vỗ cái mông Giản, “Được rồi, trên cơ bản hồi phục tốt lắm."
Giản lập tức đứng lên, sau đó thẹn thùng dùng cái đuôi che khuất cái mông.
Vết thương trên mông hắn vốn là lúc Ngả Lặc phá vỏ bị vỏ trứng làm trầy, một vết thương rất nhỏ nhưng lại thật sâu, có thể đâm thủng lớp da cứng dày của Giản, trứng Tháp Tạp Tư quả nhiên tồn tại như hung khí, Giản vốn không muốn thoa thuốc, bất quá máu chảy không ngừng, cuối cùng không có biện pháp, bị Hồ Bất Quy cường chế ra lệnh giơ cái đuôi lên lộ ra cúc hoa —— sai, lộ ra cái mông.
“Đột nhiên nhớ tới, trên cái mông của ba cũng có một vết thương rất lớn, khi còn bé còn hỏi ba nguyên nhân vì sao, bởi vì rất kỳ quái, hầu như không có khủng long có khả năng đả thương đến chúng ta."
“Là vỏ trứng ngươi đả thương có đúng không?" Nhìn Giản dùng đầu đuôi trêu đùa Ngả Lặc, Hồ Bất Quy cười.
“Uh, ba nói đó là huân chương, khi đó không rõ, hiện tại đã biết rõ rồi." Giản đàng hoàng trả lời.
Bởi vì là vết thương bị ở hình dạng khủng long, cho nên cũng muốn dùng hình dạng khủng long thoa thuốc, thoa thuốc xong hết Giản biến thành hình người, mặc quần áo sau đó cầm lấy bình sữa âm ấm bên cạnh đưa vào lòng Ngả Lặc, nhóc con ôm lấy bình sữa, lập tức chụt chụt uống sữa.
Nhìn quyển sách trên tay, một tiêu đề to đến bất ngờ trên trang sách đang mở:
Tháp Tạp Tư —— Tộc khủng long mạnh nhất sinh ra dưới cái mông của người cha!
Đây là sách hắn đặt trên mạng, vốn tưởng rằng Giản có trực giác hoang dã, có thể bằng vào bản năng làm rất nhiều chuyện, tỷ như ấp trứng; bất quá sự thật chứng minh khủng long bây giờ đều bị dạy bậy, đem nguyên bổn Giản có trực giác hoang dã cũng dạy bậy, tỷ như ấp trứng.
Kỳ thật Tháp Tạp Tư vốn không cần ấp trứng, bất quá trên thế giới này Tháp Tạp Tư quá ít, khủng long khác lại không rõ tình trạng của Tháp Tạp Tư, vì vậy sau khi Giản vốn không cần ấp trứng lại đi học chương trình học ấp trứng, cũng đã chuẩn bị ấp trứng, kết quả khiến cho Ngả Lặc lâu không ra được, người lớn trẻ con đều chịu tội.
Cái tên Khoa Ni kia thấy bộ dáng thế nào cũng không trông cậy được, dựa theo cách hắn nói, trứng từ khi sinh ra trên cơ bản không cần phải xen vào, Giản sinh không bao lâu có thể tự mình bò đi kiếm đồ ăn, cha mẹ trên cơ bản cái gì cũng không cần làm đứa con tự trưởng thành, bất quá tình huống Ngả Lặc dường như đặc thù ——
Ngày đó, ba Giản cao hứng đưa đứa con mới sinh đi săn, thật vất vả dẫn theo con mồi to trở về, kích động cắn một miếng thịt đút cho con mình ăn lúc đó lại phát hiện: con mình không có răng.
Nàng dâu mới lúc ấy lập tức luống cuống tay chân, cuối cùng lúc Ngả Lặc nhoài vào người Hồ Bất Quy, cách áo sơmi không ngừng cắn ×× hắn, Hồ Bất Quy mới bất ngờ tỉnh táo lại, đỏ mặt đem con để lên móng vuốt Giản, sau đó nghĩ biện pháp tìm bình sữa.
“Mẹ mẹ! Đệ đệ tại sao không có răng?" Ngả Cách bấu víu cái nôi không ngừng nhìn vào trong, “Ngả Cách mua thật nhiều đồ ăn ngon cho đệ đệ…"
Bởi vì nó là trẻ con. Hồ Bất Quy vốn nghĩ muốn nói như vậy, bất quá đột nhiên nghĩ tới đây cho dù là trẻ con vừa sinh ra cũng có một bộ răng to. Đang rối rắm giải thích như thế nào, Ngả Cách vỗ vỗ móng vuốt nhỏ.
“Con biết rồi! Đệ đệ nhất định là ăn đường nhiều quá không đánh răng, sau đó hàm răng sún hết! Con nít hư, đệ đệ là con nít hư!"
Dấu ấn con nít hư cứ như vậy gán lên người Ngả Lặc đáng thương.
Dở khóc dở cười, Hồ Bất Quy không thể làm gì khác hơn là xuôi theo chiều hướng đấy, “Đúng rồi a, cho nên Ngả Cách không thể ăn nhiều đường, hơn nữa sau khi ăn nhất định phải đánh răng, rõ chưa?"
Ngả Cách lập tức dùng sức gật đầu.
Không có biện pháp, làm nha sĩ đã lâu, bệnh nghề nghiệp —— lau lau mồ hôi trên mặt, Hồ Bất Quy xoay người đi sửa sang lại quà bạn bè đưa tới.
Nghe nói trứng rốt cục nở rồi, mọi người đều đưa quà tới, từng vị khách tới nhà đều đối với Ngả Lặc hình người sợ hãi than không thôi.
“A ~ nó thật… đáng yêu ~" cúi đầu, Mễ Á nhìn hai mắt Ngả Lặc lòe lòe tỏa sáng: đây là cái gì a ~ đây là trẻ con hình người duy nhất tinh hệ a ~ cho tới bây giờ chưa từng thấy, trắng trắng, tròn tròn, trong miệng còn nhét thứ được gọi là núm vú cao su gì đó.
“Đúng vậy đúng vậy! Nhìn qua rất yếu ớt rất mềm mại ~ thật sự rất đáng yêu ~" Bỉ Bỉ cẩn thận đến gần cái tay nhỏ bé của Ngả Lặc, muốn đụng chạm rồi lại sợ chính mình khí lực quá lớn làm đau nó.
“Đừng ngại, ngươi có thể chạm nó, Ngả Lặc rất… rất rắn chắc…" Suy nghĩ hồi lâu, Hồ Bất Quy rốt cục tìm cho con mình một từ hình dung thích hợp.
Đúng vậy… Rắn chắc… Orz
Hắn nhớ tới sáng nay lúc phát sinh chuyện: như thường lúc tỉnh dậy, phát hiện Ngả Lặc không có ngủ trong cái nôi bên cạnh, Hồ Bất Quy mơ mơ màng màng xuống giường, sau đó, lúc ở miệng động, chứng kiến tiểu Ngả Lặc mặc tả lót cuộn tròn đáng yêu như một quả bóng nhỏ đang bị ba cùng ca ca vứt tới vứt lui, màu vàng kim sáng rỡ chiếu vào ba người bọn họ, cảnh này thoạt nhìn…
Đáng sợ cực kỳ!
Hồ Bất Quy giật mình một cái, lập tức thanh tỉnh: trẻ con mới sinh có thể chơi đùa như vậy sao?
Hồ Bất Quy mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn viên cầu Ngả Lặc trên không trung, “Giản! Ngả Cách! Các ngươi —— "
Nghe được thanh âm hắn, Giản và Ngả Cách không hẹn mà cùng hướng hắn nhìn qua, vì vậy, còn Ngả Lặc đang giữa không trung độp một tiếng rơi trên mặt đất, sau đó…
Ngọ nguậy tại chỗ bò đến bên chân hắn.
Vẻ mặt 囧đem con mình ôm lấy, hoàn toàn không có biểu hiện hưng phấn mà các cặp cha mẹ khác trên địa cầu lần đầu tiên phát hiện con mình biết bò, nhìn Ngả Lặc miệng vểnh lên vô tội trừng mắt nhìn hắn, Hồ Bất Quy nghĩ thầm: trẻ con trấn định như thế, bị bay tới bay lui té xuống cũng không có việc gì… Quả nhiên là hậu duệ của khủng long.
Nhìn Giản cùng Ngả Cách nhìn hắn khó hiểu, lại nhìn một chút đứa con trong lòng, tâm lý Hồ Bất Quy đột nhiên có loại cảm giác quả nhiên chính mình mới là người địa cầu duy nhất nơi này.
Bất quá cho dù Hồ Bất Quy giải thích qua như vậy, Bỉ Bỉ cùng Mễ Á vẫn không dám đụng chạm nhóc con, nhẹ nhàng đẩy đẩy cái nôi, nhìn Ngả Lặc trong nôi chăm chú nhìn bọn hắn, hai khủng long trong lòng tràn ngập ôn nhu.
“Hồ, cái này ăn rất ngon oh, lúc về có thể tặng ta một bao không?" Tiểu Bạch từ lúc vào động, cứ duy trì một tư thế, một bên nhìn chằm chằm tiểu Ngả Lặc trong nôi, một bên là Ngả Cách ôm thùng đồ ăn khổng lồ.
“Không thành vấn đề, bất quá…" Khớp xương giòn ngươi ăn bây giờ vốn là Ngả Cách dùng mài răng, thực cứng thực cứng, hàm răng của ngươi không hề gì chứ? —— đột nhiên nghĩ đến câu Giản từng nói với hắn, Hồ Bất Quy không đem nửa câu sau nói ra.
“Rất nguy hiểm." Ngày đó, Giản đang thay tả lót cho Ngả Lặc đột nhiên biến thành hình dạng khủng long, sau đó ánh mắt nghiêm túc hướng đến động khẩu, sau đó…
Thấy Bạch, Mễ Á cùng Bỉ Bỉ giống như những bông hoa trắng nhỏ cầm hộp quà cười cười đứng ở nơi đó.
Cảnh tượng bốn tên lần đầu tiên chạm mặt rất buồn cười: Bỉ Bỉ lúc này ngất xỉu, Mễ Á đại khái kinh nghiệm qua nhiều lần “gây rối" đặc biệt của huấn luyện viên Bạo Long, mặc dù còn đứng, nhưng hai đôi chân tráng kiện run run rẩy rẩy cách việc ngã xuống cũng không xa, mà duy còn hai người đang đứng là Giản cùng Bạch, vẻ mặt hai người cũng rất kỳ quái.
Hồ Bất Quy giương mắt nhìn hai vị này hai mắt không chớp nhìn chằm chằm đối phương, ngay lúc Hồ Bất Quy cho rằng bọn họ sẽ đối mặt như vậy đến thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn đến chết không đổi, thì hai vị này đồng thời hút hấp cái mũi, sau đó đồng thời nhíu nhíu mày.
Kết quả, cuộc gặp mặt lần đầu tiên kết thúc trong không khí phi thường quỷ dị.
Bất quá theo xác nhận của Giản, Hồ Bất Quy rốt cục rõ ràng thân phận của kẻ săn mồi hàng đầu lại giống như con thỏ trắng nhỏ trước mắt, bất quá đối phương không phải khủng long, trên người hắn không có mùi khủng long —— này cũng là Giản nói.
Mặc dù đối với thân phận của Bạch có điểm tò mò, bất quá Hồ Bất Quy cũng không phải người có lòng hiếu kỳ, hắn chỉ biết là Bạch đối với mình cũng không có địch ý, Bạch là người bạn tốt mà hắn quen biết từ khi mới vào lớp ngôn ngữ, hắn chỉ cần biết điểm này là đủ rồi.
Mấy lần gặp mặt sau đó, giữa Giản cùng Bạch đã có chút tự nhiên hơn, Mễ Á cùng Bỉ Bỉ nhìn thấy Giản cũng không té xỉu nữa, chỉ là còn hơi phát run, làm Hồ Bất Quy khó hiểu chính là, tại sao hắn cùng Mễ Á Bỉ Bỉ nhìn thấy Bạch không sợ hãi? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể vu cho đây là cảm ứng kỳ diệu giữa những kẻ săn mồi hàng đầu.
“A a ~ vẻ mặt của nó kỳ quái ~ cười cười rồi ~ nó nhìn ta cười sao?" Nhìn chằm chằm vào trong cái nôi trẻ con, Mễ Á không nỡ dời tầm mắt kinh hỉ quay đầu lại nhìn về phía Hồ Bất Quy.
“… Ách, đó là nó muốn khóc." Mặc dù không muốn đả kích Mễ Á, nhưng Hồ Bất Quy vẫn nói, dù sao, cho dù không cần hắn nói, tiếng kêu khóc của Ngả Lặc lập tức vang lên cũng sẽ đả kích hắn.
Nhận lực của khủng long nơi này đối với vẻ mặt trẻ con hình người rất kém cỏi, Giản cũng vì thế nháo ra nhiều chuyện hài hước, tỷ như, có một lần hắn đem vẻ mặt nhăn lại của Ngả Lặc coi như mỉm cười, kết quả đắc ý đắc ý đem mặt mình kề sát vào, sau đó… Ngả Lặc ô ô (khóc).
Trên cơ bản, Ngả Lặc là một đứa trẻ rất thông minh, lúc tả lót bị ướt sẽ khóc, nhắc nhở ba thay tả lót cho mình; lúc muốn tiện tiện (đi cầu) sẽ nhíu mày, bộ dáng như nghĩ tới cái gì, kỳ thật chỉ là dùng sức chuẩn bị tiện tiện mà thôi.
Hồ Bất Quy mang theo tả lót tới —— nói đến cái này, tả lót này chính là Khoa Ni tìm nhà xưởng cố ý đặt làm, vì nơi này chưa có tả lót kích thước trẻ con hình người nào.
Quả nhiên, tiếng khóc Ngả Lặc tới như mong đợi, nhanh nhẹn xé tả lót nó xuống, lau khô sạch sẽ cái mông nhỏ rồi thay tả lót mới, Ngả Lặc hô khan hai tiếng, mi mắt cong cong nở nụ cười, điểm điểm cái mũi nhỏ của nó, Hồ Bất Quy đi ném tả lót.
“Oh… Nguyên lai vẻ mặt kia là chuẩn bị khóc hả…" Gãi gãi đầu, Mễ Á cười ngốc.
“Thật đáng yêu ~" nhìn bàn tay nhỏ bé của Ngả Lặc quơ quơ, tự mình nhổ núm cao su ra, sau đó bắt đầu không ngừng nhả nước bọt, Bỉ Bỉ cũng cười.
Đưa tay qua thử dò xét, bàn tay nhỏ vô cùng kia lập tức nắm lấy ngón tay hắn, xúc cảm mềm mại đó… Mễ Á cảm giác trái tim mình muốn tan ra.
Tiểu tử kia ê a ê a, cầm lấy ngón tay hắn cho trong miệng, Mễ Á ngứa ngứa, bất quá cũng không có ngăn cản, hắn cười quay đầu lại, vẻ mặt cảm động đối với những người khác nói, “Ta cảm thấy Ngả Lặc rất thích ta đây ~ "
“Đúng vậy đúng vậy! Ta thật ghen tị đây! Hắn mỗi lần nhìn thấy ngươi đều nhả bọt bọt, nhìn thấy ta mới chỉ nhả vài cái, lúc nhìn thấy ngươi sẽ không ngừng nhả, cái miệng nhỏ nhắn còn cong cong, hắn nhất định là muốn nói chuyện cùng ngươi!" Bỉ Bỉ bên cạnh vẻ mặt hâm mộ.
Hồ Bất Quy đang ở chuẩn bị bình sữa đột nhiên dừng lại.
Chờ một chút —— Biểu hiện Ngả Lặc thích người tựa hồ không phải như vậy… Hắn hình như mỗi lần đói bụng mới có thể không ngừng nhả nước bọt, hơn nữa miệng cong cong, chẳng lẽ…
Trong đầu hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, Hồ Bất Quy cuống quít cầm bình sữa bước đến nôi. Mới đi hai bước, chỉ nghe Mễ Á hét thảm một tiếng.
“A ——" ngón tay Mễ Á bị cắn rồi.
“Tiểu tử kia… khí lực thật đúng là lớn…" Hai mắt lệ lưng tròng, Mễ Á vẻ mặt bối rối động nhẹ ngón tay, từ góc độ Hồ Bất Quy, có thể chứng kiến ngón tay hắn biến mất trong cái miệng nhỏ nhắn của Ngả Lặc.
“Đau quá ~" rút hồi lâu cũng không rung chuyển Ngả Lặc, Mễ Á đau đến thở hốc.
“Nếu như không nhổ ra được nữa, chính là bị ăn mất rồi."
Theo thanh âm nhìn qua, Hồ Bất Quy chứng kiến Bạch vẻ mặt vô tội nhìn mình.
Nghe vậy, Hồ Bất Quy cuống quít đem bình sữa cầm đến trước mặt Ngả Lặc, Ngả Lặc miệng mút mút ngón tay Mễ Á, tiếp theo cái mũi nhỏ như là hít hít được mùi sữa. Một hồi lâu, cái miệng nhỏ nhắn buông lỏng, sau đó dùng sức ngậm núm cao su ừng ực uống sữa.
“Ha ~ ha ha ~ đứa nhỏ này rất thích ngươi rồi, bất quá ngón tay người lớn không được sạch sẽ lắm, Mễ Á hay là sau này đừng đùa với nó như vậy nữa." Nhìn Mễ Á đang cầm ngón tay không ngừng thổi khí cùng Bỉ Bỉ bên cạnh an ủi hắn, Hồ Bất Quy quyết định không muốn nói cho hắn chân tướng.
Bản thân trong mắt đứa trẻ mà mình thích gần giống mĩ thực, thừa nhận này rất đả kích a!
Bất quá Mễ Á thật sự tin, tin tưởng Ngả Lặc rất thích hắn, mỗi lần lại đây đều mang quà cho tiểu tử kia, sau đó lại lục tục bị cắn mấy lần, bất quá Mễ Á kiên trì tin tưởng đó là vì Ngả Lặc rất thích mình.
Không thể không nói, không biết chân tướng của hạnh phúc này, khiến cho Mễ Á hạnh phúc hơn.
Ngả Lặc vốn là một đứa trẻ thâm trầm. Mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều là ngủ, thời gian thanh tỉnh còn lại một nửa dùng để ăn cơm, một nửa khác dùng để rèn luyện phổi —— khóc lớn.
Vận động này như thường lệ tiến hành lúc tả lót của nó bị ướt, hơn nữa cũng không biết nó có phải cố ý không, còn thường xuyên tiến hành giữa lúc hắn cùng Giản muốn vận động “hai người". Bất quá ngoại trừ những khoảng thời gian này, Ngả Lặc vốn là một đứa trẻ phi thường yên lặng tĩnh tâm.
Mặc dù bộ dáng của nó chỉ là trẻ con nhân loại rất bình thường, mặc dù Khoa Ni cùng Giản sợ nó bị khi dễ không muốn đưa nó đến nhà trẻ, bất quá dưới sự cực lực phản đối của Hồ Bất Quy, Ngả Lặc vẫn như một tiểu khủng long phát triển trên Cổ Lạp tinh cầu.
Ngả Lặc tại ngày đầu tiên nhập học đã bị vô cùng để ý, bạn nhỏ này khác với những đứa trẻ khác, Ngả Lặc thật sự rất nhỏ nhắn xinh xắn, cho nên thầy không thể không xếp hắn ở hàng đầu, sau khi thầy giới thiệu bạn học mới cho các học trò, dặn dò mọi người chiếu cố nó, các bạn nhỏ cũng đáp ứng.
Vì vậy lúc nghỉ trưa, các bạn nhỏ bắt đầu chiếu cố bạn học mới.
“Ê mới tới, ngươi có thể nghe hiểu tiếng khủng long không?" Lớn lên giống như toà núi nhỏ là tiểu bá vương lớp bọn nó —— Bá Vương Long nhóc con Lỗ Kỳ nhìn Ngả Lặc bọc tả lót ngoan ngoãn ngủ trên giường, góc bảy lăm độ bao quát hắn, không có biện pháp: đối phương quá nhỏ rồi.
Ngả Lặc vô tội nhìn hắn một cái, sau đó ôm bình sữa trên gối bắt đầu hấp hấp hấp —— đây là Hồ Bất Quy cố ý chuẩn bị cho nó, sức ăn của Ngả Lặc rất lớn, hắn không thể không chuẩn bị một đống bình sữa như vậy, còn cố ý đi cửa sau xin thầy cho phép nó tùy thời uống.
“Ngươi… Hừ! Nói cho ngươi, nhà trẻ này ta là đại ca, tất cả khủng long đều là đàn em của ta, không muốn ta ăn ngươi, thì ngoan ngoãn đem bình sữa cho ta!" Vừa nói, tiểu bá vương cường ngạnh đoạt bình sữa của Ngả Lặc.
Ngả Lặc kêu khóc vài tiếng, không ai để ý đến nó. Nó vẫn là tiểu trẻ con, không biết nói, cho nên ngay cả cáo trạng cũng không có cách nào, bạn học khác thấy thế, liền đem tất cả bình sữa trong bao nhỏ của Ngả Lặc đoạt đi —— nói đến cùng, bọn chúng cũng là một đám khủng long con vừa mới dứt sữa.
Tiểu Bá Vương Long mang theo đàn em đắc ý tiêu sái đi.
Vì vậy ngày đầu tiên nhập học, Ngả Lặc đã bị vơ vét tài sản + khi dễ.
Dùng tiếng khóc của Ngả Lặc làm nhạc nền, tiểu bá vương nằm ở trên giường mình, sau đó bắt đầu không kỉ luật tại thời gian nghỉ trưa tụ tập nói chuyện.
Mấy tiểu bại hoại cố ý vây quanh bạn học tên là Tứ Giác, đó là một nhóc con Tam Giác Long, bởi vì bình thường hành động chậm chạp đầu óc lại dốt, là đối tượng bọn nó khi dễ.
“Các ngươi biết không? Cái nhà trẻ này có ma!" Không thể không nói, năng lực ngôn ngữ của tiểu Bá Vương Long thật sự rất xuất sắc, lúc các bạn học khác mới chỉ có thể bô bô vài ba chữ ra ngoài, hắn đã có thể kể chuyện xưa sinh động như thật rồi.
“Hả ~ thật đáng sợ ~" Các đàn em của nó bởi vì thường xuyên chơi đùa trò này, nói vài câu phối hợp rất lưu loát.
“Chú ta nói cho ta biết, ổng khi còn bé chính là trong nhà trẻ này, lúc tốt nghiệp, toàn bộ lớp chỉ còn lại có bảy khủng long. Chúng ta bây giờ mỗi lần nghỉ trưa không phải đều kéo rèm cửa sổ sao? Khi đó cũng có thói quen này.
" Chú ta nói, mỗi lần nghỉ trưa, rèm cửa sổ kéo lại, trong phòng tựa như buổi tối, hắn cái gì cũng nhìn không thấy. Trong bóng tối, hắn nghe được thanh âm sàn sạt, sau đó nghe được thanh âm cót két, đợi lúc tỉnh lại, thì bạn học trong lớp lại ít đi một người. Hắn nghe được vài lần, mỗi lần nghe được, bạn học trong lớp lại ít một người."
“Vậy ông ấy tại sao không nói cho thầy?" Đàn em số một ngây thơ hỏi.
“Đồ đần! Bởi vì lúc chú ta nhập học tuổi quá nhỏ sẽ không biết nói!" Lỗ Kỳ ra vẻ tức giận, “Ai nha ~ tựa như cái tên trong lớp, lớn hơn ta còn không biết nói, ngươi nói hắn có thể cũng gặp phải loại chuyện này nói không nên lời hay không? ~ "
“Phải a phải a, chú đại ca tuổi nhỏ không biết nói, nhưng cái tên kia lớn rồi còn chưa biết nói, nhà trẻ cũng tốt nghiệp không được, thật sự là đầu óc có vấn đề a!" Đàn em số hai chẳng kiêng nể, còn kém chỉ danh nói họ thôi.
Hức hức hức, giữa những tiếng trò chuyện lớn, bị bọn họ vây ở chính giữa Tứ Giác ủy khuất khóc, nó có điểm sợ hãi, vì vậy đem chăn chùm lên đầu.
Đợi đến khi hắn bởi vì cảm thấy khó thở kéo chăn xuống, rèm cửa sổ đã bị kéo lại, bên trong một mảnh hắc ám. Nó có điểm sợ hãi, bởi vì nó nhớ tới câu chuyện xưa vừa rồi Lỗ Kỳ kể.
Bạn học khác đều ngủ, kể cả Lỗ Kỳ bên cạnh, chỉ có mình nó tỉnh, nó muốn tìm thầy, nhưng là thời gian nghỉ trưa thầy yêu cầu bọn họ nhất định phải ngoan ngoãn ngủ. Một lúc sau, nó đột nhiên nghe được tiếng sàn sạt, cái thanh âm kia phi thường nhẹ, song lại từ từ tới gần nó…
Càng ngày càng gần, nó cảm giác được bên người có gió lạnh thổi qua.
Cửa sổ phòng học vốn đóng, cánh cửa cũng đóng à ~ cho nên… Gió lạnh là nơi nào tới đây?
Tứ Giác sợ hãi cắn góc chăn.
Nó cảm giác có vật gì từ bên người nó qua, đây là giác quan thứ sáu của Tam Giác Long, Tam Giác Long chạy trốn chậm lại ngốc cho nên dễ dàng bị kẻ săn mồi nhìn thấy có một bản năng trốn tránh nguy hiểm so ra ai cũng kém.
Nó cảm giác thứ kia dừng lại bên người hắn.
Tứ Giác sợ hãi muốn khóc ra rồi.
Sau đó, hắn nghe được thanh âm cót két.
Tứ Giác bị hù dọa hôn mê bất tỉnh.
Lúc nó tỉnh lại, là đang trong lòng cha mẹ, thầy đang phê bình cha mẹ Lỗ Kỳ, nói Lỗ Kỳ đứa trẻ quậy phá đó lại len lén chạy ra ngoài chơi rồi.
Chỉ có Tứ Giác biết không đúng vậy: Lỗ Kỳ không có ra ngoài chơi, hắn là bị “ma" kia rồi.
Ma kia đứng ở bên người mình, sau đó khom người bắt đi Lỗ Kỳ bên cạnh giường nó.
Nó biết hết thảy, nhưng… nó không biết nói.
Tứ Giác nghĩ, chính mình chỉ có thể giữ lại bí mật này, thẳng đến lúc mình có thể nói sẽ nói cho các bạn khác nghe.
Vào lúc ban đêm ——
“Ngả Lặc mọc răng rồi ~" đắc ý dào dạt, Giản nhìn Hồ Bất Quy sau khi làm về bày ra răng trắng nhỏ trong miệng con mình. Ngả Lặc cũng phối hợp a a kêu hướng mẫu thân khoe, nhìn một lớn một nhỏ bộ dáng đắc ý, Hồ Bất Quy cổ vũ đi qua, ra dáng nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn của con mình, kinh ngạc phát hiện chỗ đó thật sự ra răng rồi.
“Rất nhọn a! So với răng Ngả Cách nhìn còn nhọn hơn đây ~" Hồ Bất Quy sờ sờ răng con mình, sau đó hí mắt, “Ngươi cho hắn ăn cái gì rồi? Không phải nói với ngươi Ngả Lặc còn chưa dứt sữa sao?"
“Hả? Ta chưa cho hắn gì ngoại trừ sữa a." Ba Giản ủy khuất nói.
Ngả Lặc ngậm miệng lại, a a kêu ba đưa bình sữa cho mình.
“Giả bộ ngoan cũng không có tác dụng, ta thấy có vụn thịt kẹt giữa khe hở răng nó, nó nhỏ như vậy chung quy không có khả năng tự mình ăn đi?"
“Nhưng thân ái à, ta thật sự không có cho nó ăn thịt." Giản càng ủy khuất.
“Tóm lại lát nữa chà răng cho nó, hàm răng phải bắt đầu chăm sóc ngay từ ngày mọc ra." Hiện là bác sĩ khoa giống đực tiền nhậm bác sĩ nha khoa Hồ Bất Quy nhiệt huyết sôi trào.
“Ân ân! Ngả Cách đánh răng cho đệ đệ! Ngả Cách thích nhất đánh răng!" Ngả Cách bên cạnh lập tức giơ lên tiểu móng vuốt.
“Ân, giao cho con." Sờ sờ đầu Ngả Cách, Giản tiếp tục quay đầu nhìn Hồ Bất Quy, “Được rồi, thân ái, hôm nay lớp Ngả Lặc có bạn học mất tích rồi, ngươi nói chúng ta có nên hay không đừng cho Ngả Lặc đi học? Nhà trẻ thật đáng sợ a, Ngả Lặc nhỏ như vậy đáng yêu như vậy, vạn nhất bị khi dễ bị bắt đi thì làm sao bây giờ?"
Trong lòng ba Giản, con mình nho nhỏ, đáng yêu nhất, cho dù bọn xấu tới muốn bắt cũng là bắt con mình, không bắt là do mắt kém con mình rất nhỏ nhắn xinh xắn không thấy được.
“Hả? Mất tích? Vậy là vấn đề lớn…"
Bên này, cặp phu phu trẻ lâm vào thảo luận vấn đề an toàn nhà trẻ; bên kia, Ngả Cách ôm lấy đệ đệ đi tới phòng rửa mặt, cầm lấy bàn chải đánh răng cho con nít mình còn chưa dùng qua, mạnh mẽ mở miệng đệ đệ bắt đầu chăm chú chà chà.
“Ngả Lặc ngoan oh ~ ca ca đánh răng cho ngươi, đánh răng tốt nhất rồi, hàm răng sẽ trở nên trắng trắng, a! Trong hàm răng ngươi thật nhiều vụn thịt oh! Ân ân, mùi Bá Vương Long oh, Ngả Lặc có thể ăn thịt rồi hả, ca ca sau này săn thịt cho ngươi ăn có được hay không?"
Tiểu ca vui mửng vô cùng.
Nhà trẻ từ nay về sau lại thêm một truyền thuyết.
Giản lập tức đứng lên, sau đó thẹn thùng dùng cái đuôi che khuất cái mông.
Vết thương trên mông hắn vốn là lúc Ngả Lặc phá vỏ bị vỏ trứng làm trầy, một vết thương rất nhỏ nhưng lại thật sâu, có thể đâm thủng lớp da cứng dày của Giản, trứng Tháp Tạp Tư quả nhiên tồn tại như hung khí, Giản vốn không muốn thoa thuốc, bất quá máu chảy không ngừng, cuối cùng không có biện pháp, bị Hồ Bất Quy cường chế ra lệnh giơ cái đuôi lên lộ ra cúc hoa —— sai, lộ ra cái mông.
“Đột nhiên nhớ tới, trên cái mông của ba cũng có một vết thương rất lớn, khi còn bé còn hỏi ba nguyên nhân vì sao, bởi vì rất kỳ quái, hầu như không có khủng long có khả năng đả thương đến chúng ta."
“Là vỏ trứng ngươi đả thương có đúng không?" Nhìn Giản dùng đầu đuôi trêu đùa Ngả Lặc, Hồ Bất Quy cười.
“Uh, ba nói đó là huân chương, khi đó không rõ, hiện tại đã biết rõ rồi." Giản đàng hoàng trả lời.
Bởi vì là vết thương bị ở hình dạng khủng long, cho nên cũng muốn dùng hình dạng khủng long thoa thuốc, thoa thuốc xong hết Giản biến thành hình người, mặc quần áo sau đó cầm lấy bình sữa âm ấm bên cạnh đưa vào lòng Ngả Lặc, nhóc con ôm lấy bình sữa, lập tức chụt chụt uống sữa.
Nhìn quyển sách trên tay, một tiêu đề to đến bất ngờ trên trang sách đang mở:
Tháp Tạp Tư —— Tộc khủng long mạnh nhất sinh ra dưới cái mông của người cha!
Đây là sách hắn đặt trên mạng, vốn tưởng rằng Giản có trực giác hoang dã, có thể bằng vào bản năng làm rất nhiều chuyện, tỷ như ấp trứng; bất quá sự thật chứng minh khủng long bây giờ đều bị dạy bậy, đem nguyên bổn Giản có trực giác hoang dã cũng dạy bậy, tỷ như ấp trứng.
Kỳ thật Tháp Tạp Tư vốn không cần ấp trứng, bất quá trên thế giới này Tháp Tạp Tư quá ít, khủng long khác lại không rõ tình trạng của Tháp Tạp Tư, vì vậy sau khi Giản vốn không cần ấp trứng lại đi học chương trình học ấp trứng, cũng đã chuẩn bị ấp trứng, kết quả khiến cho Ngả Lặc lâu không ra được, người lớn trẻ con đều chịu tội.
Cái tên Khoa Ni kia thấy bộ dáng thế nào cũng không trông cậy được, dựa theo cách hắn nói, trứng từ khi sinh ra trên cơ bản không cần phải xen vào, Giản sinh không bao lâu có thể tự mình bò đi kiếm đồ ăn, cha mẹ trên cơ bản cái gì cũng không cần làm đứa con tự trưởng thành, bất quá tình huống Ngả Lặc dường như đặc thù ——
Ngày đó, ba Giản cao hứng đưa đứa con mới sinh đi săn, thật vất vả dẫn theo con mồi to trở về, kích động cắn một miếng thịt đút cho con mình ăn lúc đó lại phát hiện: con mình không có răng.
Nàng dâu mới lúc ấy lập tức luống cuống tay chân, cuối cùng lúc Ngả Lặc nhoài vào người Hồ Bất Quy, cách áo sơmi không ngừng cắn ×× hắn, Hồ Bất Quy mới bất ngờ tỉnh táo lại, đỏ mặt đem con để lên móng vuốt Giản, sau đó nghĩ biện pháp tìm bình sữa.
“Mẹ mẹ! Đệ đệ tại sao không có răng?" Ngả Cách bấu víu cái nôi không ngừng nhìn vào trong, “Ngả Cách mua thật nhiều đồ ăn ngon cho đệ đệ…"
Bởi vì nó là trẻ con. Hồ Bất Quy vốn nghĩ muốn nói như vậy, bất quá đột nhiên nghĩ tới đây cho dù là trẻ con vừa sinh ra cũng có một bộ răng to. Đang rối rắm giải thích như thế nào, Ngả Cách vỗ vỗ móng vuốt nhỏ.
“Con biết rồi! Đệ đệ nhất định là ăn đường nhiều quá không đánh răng, sau đó hàm răng sún hết! Con nít hư, đệ đệ là con nít hư!"
Dấu ấn con nít hư cứ như vậy gán lên người Ngả Lặc đáng thương.
Dở khóc dở cười, Hồ Bất Quy không thể làm gì khác hơn là xuôi theo chiều hướng đấy, “Đúng rồi a, cho nên Ngả Cách không thể ăn nhiều đường, hơn nữa sau khi ăn nhất định phải đánh răng, rõ chưa?"
Ngả Cách lập tức dùng sức gật đầu.
Không có biện pháp, làm nha sĩ đã lâu, bệnh nghề nghiệp —— lau lau mồ hôi trên mặt, Hồ Bất Quy xoay người đi sửa sang lại quà bạn bè đưa tới.
Nghe nói trứng rốt cục nở rồi, mọi người đều đưa quà tới, từng vị khách tới nhà đều đối với Ngả Lặc hình người sợ hãi than không thôi.
“A ~ nó thật… đáng yêu ~" cúi đầu, Mễ Á nhìn hai mắt Ngả Lặc lòe lòe tỏa sáng: đây là cái gì a ~ đây là trẻ con hình người duy nhất tinh hệ a ~ cho tới bây giờ chưa từng thấy, trắng trắng, tròn tròn, trong miệng còn nhét thứ được gọi là núm vú cao su gì đó.
“Đúng vậy đúng vậy! Nhìn qua rất yếu ớt rất mềm mại ~ thật sự rất đáng yêu ~" Bỉ Bỉ cẩn thận đến gần cái tay nhỏ bé của Ngả Lặc, muốn đụng chạm rồi lại sợ chính mình khí lực quá lớn làm đau nó.
“Đừng ngại, ngươi có thể chạm nó, Ngả Lặc rất… rất rắn chắc…" Suy nghĩ hồi lâu, Hồ Bất Quy rốt cục tìm cho con mình một từ hình dung thích hợp.
Đúng vậy… Rắn chắc… Orz
Hắn nhớ tới sáng nay lúc phát sinh chuyện: như thường lúc tỉnh dậy, phát hiện Ngả Lặc không có ngủ trong cái nôi bên cạnh, Hồ Bất Quy mơ mơ màng màng xuống giường, sau đó, lúc ở miệng động, chứng kiến tiểu Ngả Lặc mặc tả lót cuộn tròn đáng yêu như một quả bóng nhỏ đang bị ba cùng ca ca vứt tới vứt lui, màu vàng kim sáng rỡ chiếu vào ba người bọn họ, cảnh này thoạt nhìn…
Đáng sợ cực kỳ!
Hồ Bất Quy giật mình một cái, lập tức thanh tỉnh: trẻ con mới sinh có thể chơi đùa như vậy sao?
Hồ Bất Quy mở to hai mắt nhìn, hoảng sợ nhìn viên cầu Ngả Lặc trên không trung, “Giản! Ngả Cách! Các ngươi —— "
Nghe được thanh âm hắn, Giản và Ngả Cách không hẹn mà cùng hướng hắn nhìn qua, vì vậy, còn Ngả Lặc đang giữa không trung độp một tiếng rơi trên mặt đất, sau đó…
Ngọ nguậy tại chỗ bò đến bên chân hắn.
Vẻ mặt 囧đem con mình ôm lấy, hoàn toàn không có biểu hiện hưng phấn mà các cặp cha mẹ khác trên địa cầu lần đầu tiên phát hiện con mình biết bò, nhìn Ngả Lặc miệng vểnh lên vô tội trừng mắt nhìn hắn, Hồ Bất Quy nghĩ thầm: trẻ con trấn định như thế, bị bay tới bay lui té xuống cũng không có việc gì… Quả nhiên là hậu duệ của khủng long.
Nhìn Giản cùng Ngả Cách nhìn hắn khó hiểu, lại nhìn một chút đứa con trong lòng, tâm lý Hồ Bất Quy đột nhiên có loại cảm giác quả nhiên chính mình mới là người địa cầu duy nhất nơi này.
Bất quá cho dù Hồ Bất Quy giải thích qua như vậy, Bỉ Bỉ cùng Mễ Á vẫn không dám đụng chạm nhóc con, nhẹ nhàng đẩy đẩy cái nôi, nhìn Ngả Lặc trong nôi chăm chú nhìn bọn hắn, hai khủng long trong lòng tràn ngập ôn nhu.
“Hồ, cái này ăn rất ngon oh, lúc về có thể tặng ta một bao không?" Tiểu Bạch từ lúc vào động, cứ duy trì một tư thế, một bên nhìn chằm chằm tiểu Ngả Lặc trong nôi, một bên là Ngả Cách ôm thùng đồ ăn khổng lồ.
“Không thành vấn đề, bất quá…" Khớp xương giòn ngươi ăn bây giờ vốn là Ngả Cách dùng mài răng, thực cứng thực cứng, hàm răng của ngươi không hề gì chứ? —— đột nhiên nghĩ đến câu Giản từng nói với hắn, Hồ Bất Quy không đem nửa câu sau nói ra.
“Rất nguy hiểm." Ngày đó, Giản đang thay tả lót cho Ngả Lặc đột nhiên biến thành hình dạng khủng long, sau đó ánh mắt nghiêm túc hướng đến động khẩu, sau đó…
Thấy Bạch, Mễ Á cùng Bỉ Bỉ giống như những bông hoa trắng nhỏ cầm hộp quà cười cười đứng ở nơi đó.
Cảnh tượng bốn tên lần đầu tiên chạm mặt rất buồn cười: Bỉ Bỉ lúc này ngất xỉu, Mễ Á đại khái kinh nghiệm qua nhiều lần “gây rối" đặc biệt của huấn luyện viên Bạo Long, mặc dù còn đứng, nhưng hai đôi chân tráng kiện run run rẩy rẩy cách việc ngã xuống cũng không xa, mà duy còn hai người đang đứng là Giản cùng Bạch, vẻ mặt hai người cũng rất kỳ quái.
Hồ Bất Quy giương mắt nhìn hai vị này hai mắt không chớp nhìn chằm chằm đối phương, ngay lúc Hồ Bất Quy cho rằng bọn họ sẽ đối mặt như vậy đến thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn đến chết không đổi, thì hai vị này đồng thời hút hấp cái mũi, sau đó đồng thời nhíu nhíu mày.
Kết quả, cuộc gặp mặt lần đầu tiên kết thúc trong không khí phi thường quỷ dị.
Bất quá theo xác nhận của Giản, Hồ Bất Quy rốt cục rõ ràng thân phận của kẻ săn mồi hàng đầu lại giống như con thỏ trắng nhỏ trước mắt, bất quá đối phương không phải khủng long, trên người hắn không có mùi khủng long —— này cũng là Giản nói.
Mặc dù đối với thân phận của Bạch có điểm tò mò, bất quá Hồ Bất Quy cũng không phải người có lòng hiếu kỳ, hắn chỉ biết là Bạch đối với mình cũng không có địch ý, Bạch là người bạn tốt mà hắn quen biết từ khi mới vào lớp ngôn ngữ, hắn chỉ cần biết điểm này là đủ rồi.
Mấy lần gặp mặt sau đó, giữa Giản cùng Bạch đã có chút tự nhiên hơn, Mễ Á cùng Bỉ Bỉ nhìn thấy Giản cũng không té xỉu nữa, chỉ là còn hơi phát run, làm Hồ Bất Quy khó hiểu chính là, tại sao hắn cùng Mễ Á Bỉ Bỉ nhìn thấy Bạch không sợ hãi? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể vu cho đây là cảm ứng kỳ diệu giữa những kẻ săn mồi hàng đầu.
“A a ~ vẻ mặt của nó kỳ quái ~ cười cười rồi ~ nó nhìn ta cười sao?" Nhìn chằm chằm vào trong cái nôi trẻ con, Mễ Á không nỡ dời tầm mắt kinh hỉ quay đầu lại nhìn về phía Hồ Bất Quy.
“… Ách, đó là nó muốn khóc." Mặc dù không muốn đả kích Mễ Á, nhưng Hồ Bất Quy vẫn nói, dù sao, cho dù không cần hắn nói, tiếng kêu khóc của Ngả Lặc lập tức vang lên cũng sẽ đả kích hắn.
Nhận lực của khủng long nơi này đối với vẻ mặt trẻ con hình người rất kém cỏi, Giản cũng vì thế nháo ra nhiều chuyện hài hước, tỷ như, có một lần hắn đem vẻ mặt nhăn lại của Ngả Lặc coi như mỉm cười, kết quả đắc ý đắc ý đem mặt mình kề sát vào, sau đó… Ngả Lặc ô ô (khóc).
Trên cơ bản, Ngả Lặc là một đứa trẻ rất thông minh, lúc tả lót bị ướt sẽ khóc, nhắc nhở ba thay tả lót cho mình; lúc muốn tiện tiện (đi cầu) sẽ nhíu mày, bộ dáng như nghĩ tới cái gì, kỳ thật chỉ là dùng sức chuẩn bị tiện tiện mà thôi.
Hồ Bất Quy mang theo tả lót tới —— nói đến cái này, tả lót này chính là Khoa Ni tìm nhà xưởng cố ý đặt làm, vì nơi này chưa có tả lót kích thước trẻ con hình người nào.
Quả nhiên, tiếng khóc Ngả Lặc tới như mong đợi, nhanh nhẹn xé tả lót nó xuống, lau khô sạch sẽ cái mông nhỏ rồi thay tả lót mới, Ngả Lặc hô khan hai tiếng, mi mắt cong cong nở nụ cười, điểm điểm cái mũi nhỏ của nó, Hồ Bất Quy đi ném tả lót.
“Oh… Nguyên lai vẻ mặt kia là chuẩn bị khóc hả…" Gãi gãi đầu, Mễ Á cười ngốc.
“Thật đáng yêu ~" nhìn bàn tay nhỏ bé của Ngả Lặc quơ quơ, tự mình nhổ núm cao su ra, sau đó bắt đầu không ngừng nhả nước bọt, Bỉ Bỉ cũng cười.
Đưa tay qua thử dò xét, bàn tay nhỏ vô cùng kia lập tức nắm lấy ngón tay hắn, xúc cảm mềm mại đó… Mễ Á cảm giác trái tim mình muốn tan ra.
Tiểu tử kia ê a ê a, cầm lấy ngón tay hắn cho trong miệng, Mễ Á ngứa ngứa, bất quá cũng không có ngăn cản, hắn cười quay đầu lại, vẻ mặt cảm động đối với những người khác nói, “Ta cảm thấy Ngả Lặc rất thích ta đây ~ "
“Đúng vậy đúng vậy! Ta thật ghen tị đây! Hắn mỗi lần nhìn thấy ngươi đều nhả bọt bọt, nhìn thấy ta mới chỉ nhả vài cái, lúc nhìn thấy ngươi sẽ không ngừng nhả, cái miệng nhỏ nhắn còn cong cong, hắn nhất định là muốn nói chuyện cùng ngươi!" Bỉ Bỉ bên cạnh vẻ mặt hâm mộ.
Hồ Bất Quy đang ở chuẩn bị bình sữa đột nhiên dừng lại.
Chờ một chút —— Biểu hiện Ngả Lặc thích người tựa hồ không phải như vậy… Hắn hình như mỗi lần đói bụng mới có thể không ngừng nhả nước bọt, hơn nữa miệng cong cong, chẳng lẽ…
Trong đầu hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, Hồ Bất Quy cuống quít cầm bình sữa bước đến nôi. Mới đi hai bước, chỉ nghe Mễ Á hét thảm một tiếng.
“A ——" ngón tay Mễ Á bị cắn rồi.
“Tiểu tử kia… khí lực thật đúng là lớn…" Hai mắt lệ lưng tròng, Mễ Á vẻ mặt bối rối động nhẹ ngón tay, từ góc độ Hồ Bất Quy, có thể chứng kiến ngón tay hắn biến mất trong cái miệng nhỏ nhắn của Ngả Lặc.
“Đau quá ~" rút hồi lâu cũng không rung chuyển Ngả Lặc, Mễ Á đau đến thở hốc.
“Nếu như không nhổ ra được nữa, chính là bị ăn mất rồi."
Theo thanh âm nhìn qua, Hồ Bất Quy chứng kiến Bạch vẻ mặt vô tội nhìn mình.
Nghe vậy, Hồ Bất Quy cuống quít đem bình sữa cầm đến trước mặt Ngả Lặc, Ngả Lặc miệng mút mút ngón tay Mễ Á, tiếp theo cái mũi nhỏ như là hít hít được mùi sữa. Một hồi lâu, cái miệng nhỏ nhắn buông lỏng, sau đó dùng sức ngậm núm cao su ừng ực uống sữa.
“Ha ~ ha ha ~ đứa nhỏ này rất thích ngươi rồi, bất quá ngón tay người lớn không được sạch sẽ lắm, Mễ Á hay là sau này đừng đùa với nó như vậy nữa." Nhìn Mễ Á đang cầm ngón tay không ngừng thổi khí cùng Bỉ Bỉ bên cạnh an ủi hắn, Hồ Bất Quy quyết định không muốn nói cho hắn chân tướng.
Bản thân trong mắt đứa trẻ mà mình thích gần giống mĩ thực, thừa nhận này rất đả kích a!
Bất quá Mễ Á thật sự tin, tin tưởng Ngả Lặc rất thích hắn, mỗi lần lại đây đều mang quà cho tiểu tử kia, sau đó lại lục tục bị cắn mấy lần, bất quá Mễ Á kiên trì tin tưởng đó là vì Ngả Lặc rất thích mình.
Không thể không nói, không biết chân tướng của hạnh phúc này, khiến cho Mễ Á hạnh phúc hơn.
Ngả Lặc vốn là một đứa trẻ thâm trầm. Mỗi ngày đại bộ phận thời gian đều là ngủ, thời gian thanh tỉnh còn lại một nửa dùng để ăn cơm, một nửa khác dùng để rèn luyện phổi —— khóc lớn.
Vận động này như thường lệ tiến hành lúc tả lót của nó bị ướt, hơn nữa cũng không biết nó có phải cố ý không, còn thường xuyên tiến hành giữa lúc hắn cùng Giản muốn vận động “hai người". Bất quá ngoại trừ những khoảng thời gian này, Ngả Lặc vốn là một đứa trẻ phi thường yên lặng tĩnh tâm.
Mặc dù bộ dáng của nó chỉ là trẻ con nhân loại rất bình thường, mặc dù Khoa Ni cùng Giản sợ nó bị khi dễ không muốn đưa nó đến nhà trẻ, bất quá dưới sự cực lực phản đối của Hồ Bất Quy, Ngả Lặc vẫn như một tiểu khủng long phát triển trên Cổ Lạp tinh cầu.
Ngả Lặc tại ngày đầu tiên nhập học đã bị vô cùng để ý, bạn nhỏ này khác với những đứa trẻ khác, Ngả Lặc thật sự rất nhỏ nhắn xinh xắn, cho nên thầy không thể không xếp hắn ở hàng đầu, sau khi thầy giới thiệu bạn học mới cho các học trò, dặn dò mọi người chiếu cố nó, các bạn nhỏ cũng đáp ứng.
Vì vậy lúc nghỉ trưa, các bạn nhỏ bắt đầu chiếu cố bạn học mới.
“Ê mới tới, ngươi có thể nghe hiểu tiếng khủng long không?" Lớn lên giống như toà núi nhỏ là tiểu bá vương lớp bọn nó —— Bá Vương Long nhóc con Lỗ Kỳ nhìn Ngả Lặc bọc tả lót ngoan ngoãn ngủ trên giường, góc bảy lăm độ bao quát hắn, không có biện pháp: đối phương quá nhỏ rồi.
Ngả Lặc vô tội nhìn hắn một cái, sau đó ôm bình sữa trên gối bắt đầu hấp hấp hấp —— đây là Hồ Bất Quy cố ý chuẩn bị cho nó, sức ăn của Ngả Lặc rất lớn, hắn không thể không chuẩn bị một đống bình sữa như vậy, còn cố ý đi cửa sau xin thầy cho phép nó tùy thời uống.
“Ngươi… Hừ! Nói cho ngươi, nhà trẻ này ta là đại ca, tất cả khủng long đều là đàn em của ta, không muốn ta ăn ngươi, thì ngoan ngoãn đem bình sữa cho ta!" Vừa nói, tiểu bá vương cường ngạnh đoạt bình sữa của Ngả Lặc.
Ngả Lặc kêu khóc vài tiếng, không ai để ý đến nó. Nó vẫn là tiểu trẻ con, không biết nói, cho nên ngay cả cáo trạng cũng không có cách nào, bạn học khác thấy thế, liền đem tất cả bình sữa trong bao nhỏ của Ngả Lặc đoạt đi —— nói đến cùng, bọn chúng cũng là một đám khủng long con vừa mới dứt sữa.
Tiểu Bá Vương Long mang theo đàn em đắc ý tiêu sái đi.
Vì vậy ngày đầu tiên nhập học, Ngả Lặc đã bị vơ vét tài sản + khi dễ.
Dùng tiếng khóc của Ngả Lặc làm nhạc nền, tiểu bá vương nằm ở trên giường mình, sau đó bắt đầu không kỉ luật tại thời gian nghỉ trưa tụ tập nói chuyện.
Mấy tiểu bại hoại cố ý vây quanh bạn học tên là Tứ Giác, đó là một nhóc con Tam Giác Long, bởi vì bình thường hành động chậm chạp đầu óc lại dốt, là đối tượng bọn nó khi dễ.
“Các ngươi biết không? Cái nhà trẻ này có ma!" Không thể không nói, năng lực ngôn ngữ của tiểu Bá Vương Long thật sự rất xuất sắc, lúc các bạn học khác mới chỉ có thể bô bô vài ba chữ ra ngoài, hắn đã có thể kể chuyện xưa sinh động như thật rồi.
“Hả ~ thật đáng sợ ~" Các đàn em của nó bởi vì thường xuyên chơi đùa trò này, nói vài câu phối hợp rất lưu loát.
“Chú ta nói cho ta biết, ổng khi còn bé chính là trong nhà trẻ này, lúc tốt nghiệp, toàn bộ lớp chỉ còn lại có bảy khủng long. Chúng ta bây giờ mỗi lần nghỉ trưa không phải đều kéo rèm cửa sổ sao? Khi đó cũng có thói quen này.
" Chú ta nói, mỗi lần nghỉ trưa, rèm cửa sổ kéo lại, trong phòng tựa như buổi tối, hắn cái gì cũng nhìn không thấy. Trong bóng tối, hắn nghe được thanh âm sàn sạt, sau đó nghe được thanh âm cót két, đợi lúc tỉnh lại, thì bạn học trong lớp lại ít đi một người. Hắn nghe được vài lần, mỗi lần nghe được, bạn học trong lớp lại ít một người."
“Vậy ông ấy tại sao không nói cho thầy?" Đàn em số một ngây thơ hỏi.
“Đồ đần! Bởi vì lúc chú ta nhập học tuổi quá nhỏ sẽ không biết nói!" Lỗ Kỳ ra vẻ tức giận, “Ai nha ~ tựa như cái tên trong lớp, lớn hơn ta còn không biết nói, ngươi nói hắn có thể cũng gặp phải loại chuyện này nói không nên lời hay không? ~ "
“Phải a phải a, chú đại ca tuổi nhỏ không biết nói, nhưng cái tên kia lớn rồi còn chưa biết nói, nhà trẻ cũng tốt nghiệp không được, thật sự là đầu óc có vấn đề a!" Đàn em số hai chẳng kiêng nể, còn kém chỉ danh nói họ thôi.
Hức hức hức, giữa những tiếng trò chuyện lớn, bị bọn họ vây ở chính giữa Tứ Giác ủy khuất khóc, nó có điểm sợ hãi, vì vậy đem chăn chùm lên đầu.
Đợi đến khi hắn bởi vì cảm thấy khó thở kéo chăn xuống, rèm cửa sổ đã bị kéo lại, bên trong một mảnh hắc ám. Nó có điểm sợ hãi, bởi vì nó nhớ tới câu chuyện xưa vừa rồi Lỗ Kỳ kể.
Bạn học khác đều ngủ, kể cả Lỗ Kỳ bên cạnh, chỉ có mình nó tỉnh, nó muốn tìm thầy, nhưng là thời gian nghỉ trưa thầy yêu cầu bọn họ nhất định phải ngoan ngoãn ngủ. Một lúc sau, nó đột nhiên nghe được tiếng sàn sạt, cái thanh âm kia phi thường nhẹ, song lại từ từ tới gần nó…
Càng ngày càng gần, nó cảm giác được bên người có gió lạnh thổi qua.
Cửa sổ phòng học vốn đóng, cánh cửa cũng đóng à ~ cho nên… Gió lạnh là nơi nào tới đây?
Tứ Giác sợ hãi cắn góc chăn.
Nó cảm giác có vật gì từ bên người nó qua, đây là giác quan thứ sáu của Tam Giác Long, Tam Giác Long chạy trốn chậm lại ngốc cho nên dễ dàng bị kẻ săn mồi nhìn thấy có một bản năng trốn tránh nguy hiểm so ra ai cũng kém.
Nó cảm giác thứ kia dừng lại bên người hắn.
Tứ Giác sợ hãi muốn khóc ra rồi.
Sau đó, hắn nghe được thanh âm cót két.
Tứ Giác bị hù dọa hôn mê bất tỉnh.
Lúc nó tỉnh lại, là đang trong lòng cha mẹ, thầy đang phê bình cha mẹ Lỗ Kỳ, nói Lỗ Kỳ đứa trẻ quậy phá đó lại len lén chạy ra ngoài chơi rồi.
Chỉ có Tứ Giác biết không đúng vậy: Lỗ Kỳ không có ra ngoài chơi, hắn là bị “ma" kia rồi.
Ma kia đứng ở bên người mình, sau đó khom người bắt đi Lỗ Kỳ bên cạnh giường nó.
Nó biết hết thảy, nhưng… nó không biết nói.
Tứ Giác nghĩ, chính mình chỉ có thể giữ lại bí mật này, thẳng đến lúc mình có thể nói sẽ nói cho các bạn khác nghe.
Vào lúc ban đêm ——
“Ngả Lặc mọc răng rồi ~" đắc ý dào dạt, Giản nhìn Hồ Bất Quy sau khi làm về bày ra răng trắng nhỏ trong miệng con mình. Ngả Lặc cũng phối hợp a a kêu hướng mẫu thân khoe, nhìn một lớn một nhỏ bộ dáng đắc ý, Hồ Bất Quy cổ vũ đi qua, ra dáng nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn của con mình, kinh ngạc phát hiện chỗ đó thật sự ra răng rồi.
“Rất nhọn a! So với răng Ngả Cách nhìn còn nhọn hơn đây ~" Hồ Bất Quy sờ sờ răng con mình, sau đó hí mắt, “Ngươi cho hắn ăn cái gì rồi? Không phải nói với ngươi Ngả Lặc còn chưa dứt sữa sao?"
“Hả? Ta chưa cho hắn gì ngoại trừ sữa a." Ba Giản ủy khuất nói.
Ngả Lặc ngậm miệng lại, a a kêu ba đưa bình sữa cho mình.
“Giả bộ ngoan cũng không có tác dụng, ta thấy có vụn thịt kẹt giữa khe hở răng nó, nó nhỏ như vậy chung quy không có khả năng tự mình ăn đi?"
“Nhưng thân ái à, ta thật sự không có cho nó ăn thịt." Giản càng ủy khuất.
“Tóm lại lát nữa chà răng cho nó, hàm răng phải bắt đầu chăm sóc ngay từ ngày mọc ra." Hiện là bác sĩ khoa giống đực tiền nhậm bác sĩ nha khoa Hồ Bất Quy nhiệt huyết sôi trào.
“Ân ân! Ngả Cách đánh răng cho đệ đệ! Ngả Cách thích nhất đánh răng!" Ngả Cách bên cạnh lập tức giơ lên tiểu móng vuốt.
“Ân, giao cho con." Sờ sờ đầu Ngả Cách, Giản tiếp tục quay đầu nhìn Hồ Bất Quy, “Được rồi, thân ái, hôm nay lớp Ngả Lặc có bạn học mất tích rồi, ngươi nói chúng ta có nên hay không đừng cho Ngả Lặc đi học? Nhà trẻ thật đáng sợ a, Ngả Lặc nhỏ như vậy đáng yêu như vậy, vạn nhất bị khi dễ bị bắt đi thì làm sao bây giờ?"
Trong lòng ba Giản, con mình nho nhỏ, đáng yêu nhất, cho dù bọn xấu tới muốn bắt cũng là bắt con mình, không bắt là do mắt kém con mình rất nhỏ nhắn xinh xắn không thấy được.
“Hả? Mất tích? Vậy là vấn đề lớn…"
Bên này, cặp phu phu trẻ lâm vào thảo luận vấn đề an toàn nhà trẻ; bên kia, Ngả Cách ôm lấy đệ đệ đi tới phòng rửa mặt, cầm lấy bàn chải đánh răng cho con nít mình còn chưa dùng qua, mạnh mẽ mở miệng đệ đệ bắt đầu chăm chú chà chà.
“Ngả Lặc ngoan oh ~ ca ca đánh răng cho ngươi, đánh răng tốt nhất rồi, hàm răng sẽ trở nên trắng trắng, a! Trong hàm răng ngươi thật nhiều vụn thịt oh! Ân ân, mùi Bá Vương Long oh, Ngả Lặc có thể ăn thịt rồi hả, ca ca sau này săn thịt cho ngươi ăn có được hay không?"
Tiểu ca vui mửng vô cùng.
Nhà trẻ từ nay về sau lại thêm một truyền thuyết.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Tang