Luật Sư Và Bị Cáo
Chương 67: Tom
Dù ở khu thương mại Baghdah hay East Hampton, cái vỏ cháy trụi của một chiếc ôtô cũng là cảnh tượng thu hút sự chú ý, dẫu chỉ còn lại những làn khói nghi ngút. Kate, Wingo và tôi nhìn trừng trừng vào nó một lúc, chết điếng. Khi thấm lạnh, chúng tôi lại rút vào Sam, và tôi gọi điện cho Clarence.
- Lũ mất dạy vừa ra khỏi đây, - Clarence nói lúc chúng tôi trở lại hiện trường và cậu nhìn thấy di tích chiếc ôtô bỏ mui một thời hợp mốt của tôi.
Tất cả chúng tôi chen chúc vào chiếc xe màu vàng to tướng của Clarence, và cậu chở chúng tôi về chỗ Mack ở Montauk.
- Tom thích cái xe cũ ấy lắm, - Kate nói với cậu ta, - nhưng hầu như anh ấy không bối rối tí nào. Còn tôi, phải thừa nhận là tôi rất xúc động.
- Chà, nó chỉ là một chiếc xe. Một đồ vật, - tôi nói, thỏa mãn trong giây lát vì sự trọng nể của Kate.
Thực ra, cả tôi cũng ngạc nhiên vì tôi ít quan tâm đến chiếc xe đến thế. Hơn nữa, nhìn nó bốc khói trong khu đất, tôi cảm thấy gần như là công bằng.
Lúc chúng tôi trên đường, Clarence rầu rĩ, mặt và tư thế cậu vẫn in hằn tác động khủng khiếp vụ bắt giữ Dante và phiên tòa sắp tới.
- Clarence, đừng thế đi, - tôi nói, - mọi sự đang đi theo hướng của chúng tôi.
- Hai người nghĩ thế sao?
- Các tạp chí đang cháy trên ghế xe đầy những bài giúp chúng ta thắng vụ này. Ngay chiếc ôtô của tôi cũng sẽ là một bức ảnh tuyệt vời mở mắt cho mọi người thấy chuyện đang diễn ra ở đây.
Nhưng tôi có nói gì đi nữa, mặt Clarence vẫn không biểu lộ gì. Dường như mọi thứ lạc quan cậu có thể thu thập và bám lấy trong suốt thời gian khó khăn này chỉ là thứ nhảm nhí.
Trong cái đêm thứ Hai tháng Giêng ấy, vùng Ditch Plains lặng lẽ và tăm tối. Song, nhà Mack không thế! Nó sáng rực như cây thông Giáng Sinh, và lúc chúng tôi đỗ lại, Mack đang đứng trên ngưỡng cửa, khoác áo choàng tắm kẻ ô đã sờn. Hai xe cảnh sát vừa rời đi.
- Ôi, không! - Kate kêu lên và nhảy khỏi xe. Nhưng Mack, một tay chống gậy, tay kia cầm cốc scotch, hình như không nghe thấy.
- Không sao đâu, cô gái thân mến ạ, - ông nói. - Chỉ là hòn sỏi ném qua cửa sổ. Ở tuổi tôi, tôi biết ơn mọi thứ chú ý tôi nhận được.
Mặc cho Mack phản đối, tôi nhất quyết để con Wingo lại với hai người. Một con chó bản tính dịu dàng đến đâu nếu gặp một cái mặt nó không thích thì dù không cắn, ít ra nó cũng sủa thành tiếng.
Sau đó tôi trở lại xe với Clarence.
- Cậu nghe thấy Mack nói với Kate ở ngưỡng cửa chưa, - tôi nói bằng giọng Ireland nặng trịch của mình. - “Chẳng có gì nghiêm trọng đâu, cô gái thân mến ạ. Chỉ là một hòn sỏi". Giống y như những lời vớ vẩn, vô nghĩa tôi nói về cái xe của tôi vậy. Thằng khốn ấy đang theo vết cô gái của tôi, Clarence ạ, vậy chúng ta sẽ làm y như thế.
- Tốt hơn hết là anh để mắt đến con dê già ấy, - Clarence nói, gần như mỉm cười. - Nghe nói hắn tích trữ Viagra. Mua sạch những mớ lẻ trên Internet.
- Thảo nào trông hắn khang khác.
- Lũ mất dạy vừa ra khỏi đây, - Clarence nói lúc chúng tôi trở lại hiện trường và cậu nhìn thấy di tích chiếc ôtô bỏ mui một thời hợp mốt của tôi.
Tất cả chúng tôi chen chúc vào chiếc xe màu vàng to tướng của Clarence, và cậu chở chúng tôi về chỗ Mack ở Montauk.
- Tom thích cái xe cũ ấy lắm, - Kate nói với cậu ta, - nhưng hầu như anh ấy không bối rối tí nào. Còn tôi, phải thừa nhận là tôi rất xúc động.
- Chà, nó chỉ là một chiếc xe. Một đồ vật, - tôi nói, thỏa mãn trong giây lát vì sự trọng nể của Kate.
Thực ra, cả tôi cũng ngạc nhiên vì tôi ít quan tâm đến chiếc xe đến thế. Hơn nữa, nhìn nó bốc khói trong khu đất, tôi cảm thấy gần như là công bằng.
Lúc chúng tôi trên đường, Clarence rầu rĩ, mặt và tư thế cậu vẫn in hằn tác động khủng khiếp vụ bắt giữ Dante và phiên tòa sắp tới.
- Clarence, đừng thế đi, - tôi nói, - mọi sự đang đi theo hướng của chúng tôi.
- Hai người nghĩ thế sao?
- Các tạp chí đang cháy trên ghế xe đầy những bài giúp chúng ta thắng vụ này. Ngay chiếc ôtô của tôi cũng sẽ là một bức ảnh tuyệt vời mở mắt cho mọi người thấy chuyện đang diễn ra ở đây.
Nhưng tôi có nói gì đi nữa, mặt Clarence vẫn không biểu lộ gì. Dường như mọi thứ lạc quan cậu có thể thu thập và bám lấy trong suốt thời gian khó khăn này chỉ là thứ nhảm nhí.
Trong cái đêm thứ Hai tháng Giêng ấy, vùng Ditch Plains lặng lẽ và tăm tối. Song, nhà Mack không thế! Nó sáng rực như cây thông Giáng Sinh, và lúc chúng tôi đỗ lại, Mack đang đứng trên ngưỡng cửa, khoác áo choàng tắm kẻ ô đã sờn. Hai xe cảnh sát vừa rời đi.
- Ôi, không! - Kate kêu lên và nhảy khỏi xe. Nhưng Mack, một tay chống gậy, tay kia cầm cốc scotch, hình như không nghe thấy.
- Không sao đâu, cô gái thân mến ạ, - ông nói. - Chỉ là hòn sỏi ném qua cửa sổ. Ở tuổi tôi, tôi biết ơn mọi thứ chú ý tôi nhận được.
Mặc cho Mack phản đối, tôi nhất quyết để con Wingo lại với hai người. Một con chó bản tính dịu dàng đến đâu nếu gặp một cái mặt nó không thích thì dù không cắn, ít ra nó cũng sủa thành tiếng.
Sau đó tôi trở lại xe với Clarence.
- Cậu nghe thấy Mack nói với Kate ở ngưỡng cửa chưa, - tôi nói bằng giọng Ireland nặng trịch của mình. - “Chẳng có gì nghiêm trọng đâu, cô gái thân mến ạ. Chỉ là một hòn sỏi". Giống y như những lời vớ vẩn, vô nghĩa tôi nói về cái xe của tôi vậy. Thằng khốn ấy đang theo vết cô gái của tôi, Clarence ạ, vậy chúng ta sẽ làm y như thế.
- Tốt hơn hết là anh để mắt đến con dê già ấy, - Clarence nói, gần như mỉm cười. - Nghe nói hắn tích trữ Viagra. Mua sạch những mớ lẻ trên Internet.
- Thảo nào trông hắn khang khác.
Tác giả :
James Patterson & Peter De Jonge