Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 97: Bạn gái
Editor: Tinh Di
Ngày khai giảng sắp tới, Diệp Thanh Hòa vẫn trăn trở mãi, cuối cùng quyết định nói những suy nghĩ trong lòng với Tiêu Thành Hưng.
“Cái gì? Cháu muốn trọ trong trường?" Tiêu Thành Hưng sau khi nghe xong đề nghị của Diệp Thanh Hòa không khỏi kinh ngạc, nhìn lại điều kiện gia đình, hoàn toàn có khả năng nuôi hai đứa học ngoại trú.
Điều đầu tiên ông có thể nghĩ đến là, có phải hay không Khương Ngư Vãn là nguyên nhân: “Thanh Hòa, có phải bác gái khiến cháu cảm thấy không tự nhiên?"
“Không phải bác Tiêu, là cháu muốn tự lập."
Tiêu Thành Hưng nhìn bộ dạng điềm tĩnh của cô, cảm thấy thú vị cười cười: “Tự lập? Thanh Hòa, đứa nhỏ này, thực sự bác chưa thấy ai tự lập hơn cháu......."
“Bác Tiêu........." Diệp Thanh Hòa cho rằng bác Tiêu không đồng ý cho cô ở kí túc xá, biểu cảm có chút khó xử.
Tiêu Thành Hưng lại lắc lắc đầu cười nói: “Được, Thanh Hòa, chỉ cần cháu cảm thấy đúng, cứ thế mà làm theo, chỉ tiếc, bác rất muốn giữ cháu ở nhà để tiện chăm sóc."
“Cảm ơn bác Tiêu." Gánh nặng trong lòng cô đã được gỡ xuống.
Rời đi không phải là vì Tiêu Thành Hưng đối với cô không tốt, thực sự là vì đối đãi với cô quá tốt, áp lực của cô càng lớn hơn........
Đêm đó, cô thu xếp hết tất cả đồ đạc của mình, chuẩn bị cho ngày mai đến trường báo danh.
Ban đầu cũng định nói với Tiêu Y Đình chuyện này, nhưng nghĩ lại, ngày mai nói cũng được......
Ngày hôm sau, Tiêu Y Bằng đưa hai người đến trường học, Diệp Thanh Hòa ngạc nhiên phát hiện, hành lý của Tiêu Y Đình cũng một bao lớn.
Nguyên nhân, anh cũng có ý định trọ lại trường học......
Cô cũng không hỏi vì sao, lặng lẽ xếp đồ đạc của mình lên xe.
Tiêu Y Đình đặt tay lên vai cô, cười hắc hắc: “Em gái, anh cũng muốn đi tự lập! Cha có liều mạng ngăn cũng không được!"
Cho nên, cô vẫn phải tiếp tục cấp giấy xác nhận cho anh sao?
Cô không nói gì, ngồi lên xe.
Thái độ của cô có vẻ khiến anh không vui, ép cô dừng lại, nghiêm mặt hỏi: “Sao vậy? Em mất hứng?"
“Không có.........."
“Vậy làm sao em lại có biểu cảm như thế?" Anh vung vung tay trước mặt cô, định làm nhiễu loạn ánh mắt bình tĩnh của cô.
Cô vẫn luôn biểu cảm như thế không phải sao?
Cô còn chưa kịp trả lời lại anh, Tiêu Thành Hưng đã xuất hiện ở cửa, lớn tiếng kêu cô.
Cô đành phải xuống xe.
Không biết Tiêu Thành Hưng gọi cô có chuyện gì, đã thấy ông đưa đến trước mặt một tờ chi phiếu: “Đây là phí sinh hoạt của cháu và Tiêu Y Đình, cháu vẫn sẽ là người giữ."
“............" Cô có chút khó xử, “Bác Tiêu, anh hai cũng đã hai mươi tuổi, cũng đã trưởng thành, hơn nữa đại học cũng khác với trung học, nếu cứ tiếp tục xin xỏ như thế, người khác sẽ cười nhạo anh ấy mất."
“Có gì buồn cười?" Tiêu Thành Hưng không cho là đúng, “Phẩm chất tốt nhất của người đàn ông Trung Quốc là giao tiền cho người phụ nữ trông coi!"
“............" Hình như đó là sau khi hết hôn giao tiền cho vợ mà......... Cô nhớ đến lời nói mơ hồ không rõ của Tiêu Thành Hưng ở Vân Nam hồi trước, lần này càng không dám nhận lấy tờ chi phiếu.
“Cầm lấy! Cháu đã hứa sẽ giúp bác trông coi anh hai rồi mà!" Tiêu Thành Hưng nhét tờ chi phiếu vào trong tay cô.
Cô nghĩ lại, trong đầu chợt lóe lên, vui vẻ nhận lấy.
“Hôm nay đi báo danh, anh cả đã chuẩn bị chu đáo cho hai đứa, chút nữa hãy cùng về nhà, bao giờ đi học chính thức hãy ở lại trường." Tiêu Thành Hưng lại dặn dò.
“Dạ, bác Tiêu." Cô cất tờ chi phiếu vào, bước lên xe.
Hai người bọn cô học cùng khoa, thật trùng hợp hơn nữa, lại cùng một lớp, vì thế việc báo danh thuận tiện hơn, nhanh chóng xong xuôi.
Sau đó, theo chân những anh chị khóa trước đi vào kí túc xá.
Trong lúc chuyển đồ, Diệp Thanh Hòa phát hiện trên xe còn có hai chiếc máy tính.
“Anh cả đưa cho hai chúng ta!" Tiêu Y Đình cười nói, “Không cần cảm ơn!"
Quay lại nhìn Tiêu Y Bằng, vừa vặn lúc anh đang nhìn cô, ôn hòa tươi cười: “Y Đình được như ngày hôm nay, em là người có công lớn nhất, đừng khách sáo. Trong lòng cha, em cũng giống như hai bọn anh, đều là con ruột, em là con gái diệu của ông, là em gái của bọn anh, Y Đình có thì em cũng có."
Diệp Thanh Hòa cảm thấy nếu bây giờ từ chối, thực sự có hơi thiếu tôn trọng, mà ngay từ đầu đã nhận nhiều thứ từ nhà họ Tiêu, lần này cũng không tính là gì, thế nên tiếp lời anh cả: “Cảm ơn."
Nhà họ Tiêu đối xử tốt với cô như thế, sau này khi cô có khả năng, sẽ hết lòng đền đáp lại.
Cô hơi hếch cằm lên hỏi: “Muốn cài đặt mật mã không?"
Cô vẫn luôn keo kiệt nụ cười của mình, khi ở Anh Quốc từng rất vui vẻ như thế, trở về đã quay lại bộ dạng cũ, mặc dù đang nói đùa, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Tiêu Y Đình lập tức rối rắm: “Chả nhẽ tối nào em cũng định chạy sang kí túc xá nam để bật máy cho anh?"
Cô quay người dỡ hành lý xuống, không để ý anh nữa.
Hai anh em đưa cô đến phòng kí túc xá thời gian vẫn còn rất sớm, trong phòng ngủ chỉ có một bạn học, những người khác còn chưa đến.
Chính là, hai vị soái ca chói mắt như vậy, đi một lượt dọc hành lang cũng đủ thu hút rất nhiều người, bước vào phòng ngủ, ánh mắt vị bạn học kia vẫn luôn sáng rực.
“Xin chào bạn học. Mình là Tiêu Y Đình, đây là em gái mình, về sau chúng ta đều là bạn học, hi vọng bạn có thể quan tâm đến em gái của mình." Anh vẫn luôn nhiệt tình hào phóng như thế, kéo Diệp Thanh Hòa lên phía trước, giới thiệu với bạn cùng phòng.
“Chào mọi người, cứ gọi mình là Chung Gia Nghi." Nữ sinh có ý tốt vươn bàn tay về phía cô.
Cô chỉ cười một cái như đáp lại, sau đó liền cùng anh cả sắp xếp đồ đạc ra, còn lắp đặt máy tính đâu vào đấy, từ trước đến nay nói chuyện phiếm không ngừng nghỉ vẫn luôn là cái miệng không ngồi yên của anh hai mà thôi..........
Trên đường về nhà, Tiêu Y Đình liền cùng cô tán gẫu: “Anh thật muốn theo em vào tận phòng ngủ, về sau lúc em đi ngủ không có anh ở cạnh, anh đã nhờ cô ấy coi dùm, xem em có trải chăn chưa, nếu không sẽ lăn xuống giường, còn việc lấy nước....., anh sẽ sang bên đó."
“.........." Từ nãy đến giờ anh nói những chuyện này với bạn học kia sao?
!!!!Diennn&$*dannleequyy*%8yyd0000nn
Bởi vì còn có cuộc hẹn với Vương Triết và Tô Chỉ San, anh cả đưa họ đến nhà họ Vương ở trong một ngõ nhỏ, họ mua một giỏ hoa quả, vào thăm nhà Vương Triết.
Tuy rằng Vương Triết đỗ hai trường bình thường, nhưng đối với cậu mà nói, đã là một kì tích, vì thế mẹ Vương đặc biệt vui mừng, cái ngõ nhỏ có thêm mấy đứa trẻ thêm náo nhiệt vô cùng.
Vương Triết sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, cũng đã tiến bộ rất nhiều, mới nghỉ hè đã bắt đầu mày mò học về máy tính, học qua hai tháng cũng đã có rất nhiều hiểu biết.
“Bây giờ ngành học về máy tính rất có tương lai, mình tính sau này khi học đại học, sẽ tự mình mở một cửa hàng nhỏ sửa máy tính, giúp người ta lắp rắp hay sửa máy tính, kiếm chút tiền, về sau vừa có kinh nghiệm vừa có tài chính." Ý định của Vương Triết quả thực so với ba người còn lại chín chắn hơn rất nhiều.
Tô Chỉ San đương nhiên là vô cùng tin tưởng Vương Triết, Diệp Thanh Hòa nghe xong cũng thấy rất vui.
Chỉ có Tiêu Y Đình, vẫn cái tính đại thiếu gia, không cho như thế là đúng: “Người anh em, vừa trải qua cửa ải thi đỗ vào trường đại học, khổ tận cam lai, cậu lại còn muốn tự ném mình vào bể khổ?"
“Không vào bể khổ sao tìm được mật ngọt?" Tô Chỉ San rất bất mãn với việc Tiêu Y Đình đả kích lòng cầu tiến của bạn trai cô, trừng mắt với anh.
Tiêu Y Đình cố ý đùa với cô: “Cứ nhìn mình đây! Học đại học nên phóng túng, theo đuổi những em gái! Tiêu dao* làm sao!"
*ung dung tự tại.
Tô Chỉ San nở nụ cười, tràn ngập trào phúng: “Cậu chỉ muốn vui vẻ theo đuổi các em gái? Không sợ Diệp Thanh Hòa sẽ xử đẹp cậu sao?"
“Nực cười! Em gái dám xử mình sao? Không nhìn xem ai mới là anh trai của em ấy? Hơn nữa, chuyện yêu đương ở đại học, mẹ mình cũng đã đồng ý, em gái quản được sao?" Mặt mũi nam tử hán của người nào đó đã mất, không cam tâm cố cứu vớt.
Vương Triết cũng cười, chính là cô không nói mà thôi, ánh mắt nhìn đến Tô Chỉ San chỉ toàn là dịu dàng.
Tiêu Y Đình vừa thấy ánh mắt này, không chịu nổi: “Nói nghe này người anh em! Cậu thiệt thòi rồi! Thời gian quý báu như thế lại để phí! Ở đại học yến gầy yến mập, không biết bao nhiêu là mỹ nữ tài nữ, cậu hoàn toàn không có cơ hội!"
Tô Chỉ San hừ một tiếng: “Đại thiếu gia cậu đã không đứng đắn! Đừng có kéo Vương Triết vào rồi làm hư! Yến gầy yến mỏng hay tài nữ gì đó trong mặt cậu ấy đều không bằng tớ được!"
“Ôi! Thật là không biết xấu hổ nha!"Tiêu Y Đình không ngờ rằng suốt thời gian mình đi Anh Quốc, hai người họ đã phát triển tới mức này, không khỏi trêu ghẹo họ.
Từ đầu đến giờ cũng chỉ có mình Diệp Thanh Hòa là không nói một câu, nghe xong câu nói của Diệp Thanh Hòa cũng chỉ hơi cười cười.
Một tay anh khoác lên vai Diệp Thanh Hòa,nói trắng trợn: “Dù thế nào em gái cũng không bẻ mình ra thành nhiều mảnh đâu chứ?" Nói xong còn cúi đầu hỏi cô: “Em gái, em trả lời đi?"
Cô cười mà không nói, cô sẽ không đánh anh, cũng không quen đánh anh, cô chỉ biết............hình vẽ rùa đen..............
Đối với quan hệ vô cùng tốt của hai người, Tô Chỉ San vẫn luôn hiếu kì, nhịn không được liền hỏi: “Tiêu Y Đình, cậu nói học đại học muốn theo đuổi các em gái, vậy rốt cuộc bạn gái trong lòng cậu có bộ dạng như thế nào?"
“Cái này..........." Tiêu Y Đình nghĩ ngợi, híp híp mắt miêu tả, “Thật xinh đẹp! Ngọt ngào! Là người hoạt bát đáng yêu! Nếu có thể còn nhảy múa giỏi! Thích cười....... cười rộ lên là lúc đáng yêu nhất........"
Ngày khai giảng sắp tới, Diệp Thanh Hòa vẫn trăn trở mãi, cuối cùng quyết định nói những suy nghĩ trong lòng với Tiêu Thành Hưng.
“Cái gì? Cháu muốn trọ trong trường?" Tiêu Thành Hưng sau khi nghe xong đề nghị của Diệp Thanh Hòa không khỏi kinh ngạc, nhìn lại điều kiện gia đình, hoàn toàn có khả năng nuôi hai đứa học ngoại trú.
Điều đầu tiên ông có thể nghĩ đến là, có phải hay không Khương Ngư Vãn là nguyên nhân: “Thanh Hòa, có phải bác gái khiến cháu cảm thấy không tự nhiên?"
“Không phải bác Tiêu, là cháu muốn tự lập."
Tiêu Thành Hưng nhìn bộ dạng điềm tĩnh của cô, cảm thấy thú vị cười cười: “Tự lập? Thanh Hòa, đứa nhỏ này, thực sự bác chưa thấy ai tự lập hơn cháu......."
“Bác Tiêu........." Diệp Thanh Hòa cho rằng bác Tiêu không đồng ý cho cô ở kí túc xá, biểu cảm có chút khó xử.
Tiêu Thành Hưng lại lắc lắc đầu cười nói: “Được, Thanh Hòa, chỉ cần cháu cảm thấy đúng, cứ thế mà làm theo, chỉ tiếc, bác rất muốn giữ cháu ở nhà để tiện chăm sóc."
“Cảm ơn bác Tiêu." Gánh nặng trong lòng cô đã được gỡ xuống.
Rời đi không phải là vì Tiêu Thành Hưng đối với cô không tốt, thực sự là vì đối đãi với cô quá tốt, áp lực của cô càng lớn hơn........
Đêm đó, cô thu xếp hết tất cả đồ đạc của mình, chuẩn bị cho ngày mai đến trường báo danh.
Ban đầu cũng định nói với Tiêu Y Đình chuyện này, nhưng nghĩ lại, ngày mai nói cũng được......
Ngày hôm sau, Tiêu Y Bằng đưa hai người đến trường học, Diệp Thanh Hòa ngạc nhiên phát hiện, hành lý của Tiêu Y Đình cũng một bao lớn.
Nguyên nhân, anh cũng có ý định trọ lại trường học......
Cô cũng không hỏi vì sao, lặng lẽ xếp đồ đạc của mình lên xe.
Tiêu Y Đình đặt tay lên vai cô, cười hắc hắc: “Em gái, anh cũng muốn đi tự lập! Cha có liều mạng ngăn cũng không được!"
Cho nên, cô vẫn phải tiếp tục cấp giấy xác nhận cho anh sao?
Cô không nói gì, ngồi lên xe.
Thái độ của cô có vẻ khiến anh không vui, ép cô dừng lại, nghiêm mặt hỏi: “Sao vậy? Em mất hứng?"
“Không có.........."
“Vậy làm sao em lại có biểu cảm như thế?" Anh vung vung tay trước mặt cô, định làm nhiễu loạn ánh mắt bình tĩnh của cô.
Cô vẫn luôn biểu cảm như thế không phải sao?
Cô còn chưa kịp trả lời lại anh, Tiêu Thành Hưng đã xuất hiện ở cửa, lớn tiếng kêu cô.
Cô đành phải xuống xe.
Không biết Tiêu Thành Hưng gọi cô có chuyện gì, đã thấy ông đưa đến trước mặt một tờ chi phiếu: “Đây là phí sinh hoạt của cháu và Tiêu Y Đình, cháu vẫn sẽ là người giữ."
“............" Cô có chút khó xử, “Bác Tiêu, anh hai cũng đã hai mươi tuổi, cũng đã trưởng thành, hơn nữa đại học cũng khác với trung học, nếu cứ tiếp tục xin xỏ như thế, người khác sẽ cười nhạo anh ấy mất."
“Có gì buồn cười?" Tiêu Thành Hưng không cho là đúng, “Phẩm chất tốt nhất của người đàn ông Trung Quốc là giao tiền cho người phụ nữ trông coi!"
“............" Hình như đó là sau khi hết hôn giao tiền cho vợ mà......... Cô nhớ đến lời nói mơ hồ không rõ của Tiêu Thành Hưng ở Vân Nam hồi trước, lần này càng không dám nhận lấy tờ chi phiếu.
“Cầm lấy! Cháu đã hứa sẽ giúp bác trông coi anh hai rồi mà!" Tiêu Thành Hưng nhét tờ chi phiếu vào trong tay cô.
Cô nghĩ lại, trong đầu chợt lóe lên, vui vẻ nhận lấy.
“Hôm nay đi báo danh, anh cả đã chuẩn bị chu đáo cho hai đứa, chút nữa hãy cùng về nhà, bao giờ đi học chính thức hãy ở lại trường." Tiêu Thành Hưng lại dặn dò.
“Dạ, bác Tiêu." Cô cất tờ chi phiếu vào, bước lên xe.
Hai người bọn cô học cùng khoa, thật trùng hợp hơn nữa, lại cùng một lớp, vì thế việc báo danh thuận tiện hơn, nhanh chóng xong xuôi.
Sau đó, theo chân những anh chị khóa trước đi vào kí túc xá.
Trong lúc chuyển đồ, Diệp Thanh Hòa phát hiện trên xe còn có hai chiếc máy tính.
“Anh cả đưa cho hai chúng ta!" Tiêu Y Đình cười nói, “Không cần cảm ơn!"
Quay lại nhìn Tiêu Y Bằng, vừa vặn lúc anh đang nhìn cô, ôn hòa tươi cười: “Y Đình được như ngày hôm nay, em là người có công lớn nhất, đừng khách sáo. Trong lòng cha, em cũng giống như hai bọn anh, đều là con ruột, em là con gái diệu của ông, là em gái của bọn anh, Y Đình có thì em cũng có."
Diệp Thanh Hòa cảm thấy nếu bây giờ từ chối, thực sự có hơi thiếu tôn trọng, mà ngay từ đầu đã nhận nhiều thứ từ nhà họ Tiêu, lần này cũng không tính là gì, thế nên tiếp lời anh cả: “Cảm ơn."
Nhà họ Tiêu đối xử tốt với cô như thế, sau này khi cô có khả năng, sẽ hết lòng đền đáp lại.
Cô hơi hếch cằm lên hỏi: “Muốn cài đặt mật mã không?"
Cô vẫn luôn keo kiệt nụ cười của mình, khi ở Anh Quốc từng rất vui vẻ như thế, trở về đã quay lại bộ dạng cũ, mặc dù đang nói đùa, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc.
Tiêu Y Đình lập tức rối rắm: “Chả nhẽ tối nào em cũng định chạy sang kí túc xá nam để bật máy cho anh?"
Cô quay người dỡ hành lý xuống, không để ý anh nữa.
Hai anh em đưa cô đến phòng kí túc xá thời gian vẫn còn rất sớm, trong phòng ngủ chỉ có một bạn học, những người khác còn chưa đến.
Chính là, hai vị soái ca chói mắt như vậy, đi một lượt dọc hành lang cũng đủ thu hút rất nhiều người, bước vào phòng ngủ, ánh mắt vị bạn học kia vẫn luôn sáng rực.
“Xin chào bạn học. Mình là Tiêu Y Đình, đây là em gái mình, về sau chúng ta đều là bạn học, hi vọng bạn có thể quan tâm đến em gái của mình." Anh vẫn luôn nhiệt tình hào phóng như thế, kéo Diệp Thanh Hòa lên phía trước, giới thiệu với bạn cùng phòng.
“Chào mọi người, cứ gọi mình là Chung Gia Nghi." Nữ sinh có ý tốt vươn bàn tay về phía cô.
Cô chỉ cười một cái như đáp lại, sau đó liền cùng anh cả sắp xếp đồ đạc ra, còn lắp đặt máy tính đâu vào đấy, từ trước đến nay nói chuyện phiếm không ngừng nghỉ vẫn luôn là cái miệng không ngồi yên của anh hai mà thôi..........
Trên đường về nhà, Tiêu Y Đình liền cùng cô tán gẫu: “Anh thật muốn theo em vào tận phòng ngủ, về sau lúc em đi ngủ không có anh ở cạnh, anh đã nhờ cô ấy coi dùm, xem em có trải chăn chưa, nếu không sẽ lăn xuống giường, còn việc lấy nước....., anh sẽ sang bên đó."
“.........." Từ nãy đến giờ anh nói những chuyện này với bạn học kia sao?
!!!!Diennn&$*dannleequyy*%8yyd0000nn
Bởi vì còn có cuộc hẹn với Vương Triết và Tô Chỉ San, anh cả đưa họ đến nhà họ Vương ở trong một ngõ nhỏ, họ mua một giỏ hoa quả, vào thăm nhà Vương Triết.
Tuy rằng Vương Triết đỗ hai trường bình thường, nhưng đối với cậu mà nói, đã là một kì tích, vì thế mẹ Vương đặc biệt vui mừng, cái ngõ nhỏ có thêm mấy đứa trẻ thêm náo nhiệt vô cùng.
Vương Triết sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, cũng đã tiến bộ rất nhiều, mới nghỉ hè đã bắt đầu mày mò học về máy tính, học qua hai tháng cũng đã có rất nhiều hiểu biết.
“Bây giờ ngành học về máy tính rất có tương lai, mình tính sau này khi học đại học, sẽ tự mình mở một cửa hàng nhỏ sửa máy tính, giúp người ta lắp rắp hay sửa máy tính, kiếm chút tiền, về sau vừa có kinh nghiệm vừa có tài chính." Ý định của Vương Triết quả thực so với ba người còn lại chín chắn hơn rất nhiều.
Tô Chỉ San đương nhiên là vô cùng tin tưởng Vương Triết, Diệp Thanh Hòa nghe xong cũng thấy rất vui.
Chỉ có Tiêu Y Đình, vẫn cái tính đại thiếu gia, không cho như thế là đúng: “Người anh em, vừa trải qua cửa ải thi đỗ vào trường đại học, khổ tận cam lai, cậu lại còn muốn tự ném mình vào bể khổ?"
“Không vào bể khổ sao tìm được mật ngọt?" Tô Chỉ San rất bất mãn với việc Tiêu Y Đình đả kích lòng cầu tiến của bạn trai cô, trừng mắt với anh.
Tiêu Y Đình cố ý đùa với cô: “Cứ nhìn mình đây! Học đại học nên phóng túng, theo đuổi những em gái! Tiêu dao* làm sao!"
*ung dung tự tại.
Tô Chỉ San nở nụ cười, tràn ngập trào phúng: “Cậu chỉ muốn vui vẻ theo đuổi các em gái? Không sợ Diệp Thanh Hòa sẽ xử đẹp cậu sao?"
“Nực cười! Em gái dám xử mình sao? Không nhìn xem ai mới là anh trai của em ấy? Hơn nữa, chuyện yêu đương ở đại học, mẹ mình cũng đã đồng ý, em gái quản được sao?" Mặt mũi nam tử hán của người nào đó đã mất, không cam tâm cố cứu vớt.
Vương Triết cũng cười, chính là cô không nói mà thôi, ánh mắt nhìn đến Tô Chỉ San chỉ toàn là dịu dàng.
Tiêu Y Đình vừa thấy ánh mắt này, không chịu nổi: “Nói nghe này người anh em! Cậu thiệt thòi rồi! Thời gian quý báu như thế lại để phí! Ở đại học yến gầy yến mập, không biết bao nhiêu là mỹ nữ tài nữ, cậu hoàn toàn không có cơ hội!"
Tô Chỉ San hừ một tiếng: “Đại thiếu gia cậu đã không đứng đắn! Đừng có kéo Vương Triết vào rồi làm hư! Yến gầy yến mỏng hay tài nữ gì đó trong mặt cậu ấy đều không bằng tớ được!"
“Ôi! Thật là không biết xấu hổ nha!"Tiêu Y Đình không ngờ rằng suốt thời gian mình đi Anh Quốc, hai người họ đã phát triển tới mức này, không khỏi trêu ghẹo họ.
Từ đầu đến giờ cũng chỉ có mình Diệp Thanh Hòa là không nói một câu, nghe xong câu nói của Diệp Thanh Hòa cũng chỉ hơi cười cười.
Một tay anh khoác lên vai Diệp Thanh Hòa,nói trắng trợn: “Dù thế nào em gái cũng không bẻ mình ra thành nhiều mảnh đâu chứ?" Nói xong còn cúi đầu hỏi cô: “Em gái, em trả lời đi?"
Cô cười mà không nói, cô sẽ không đánh anh, cũng không quen đánh anh, cô chỉ biết............hình vẽ rùa đen..............
Đối với quan hệ vô cùng tốt của hai người, Tô Chỉ San vẫn luôn hiếu kì, nhịn không được liền hỏi: “Tiêu Y Đình, cậu nói học đại học muốn theo đuổi các em gái, vậy rốt cuộc bạn gái trong lòng cậu có bộ dạng như thế nào?"
“Cái này..........." Tiêu Y Đình nghĩ ngợi, híp híp mắt miêu tả, “Thật xinh đẹp! Ngọt ngào! Là người hoạt bát đáng yêu! Nếu có thể còn nhảy múa giỏi! Thích cười....... cười rộ lên là lúc đáng yêu nhất........"
Tác giả :
Cát Tường Dạ