Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 95-1: Đêm vô Minh Nguyệt hoa mẫu đơn: Thế giới thần tiên (1)
Editor: Tinh Di
Từ trước đến nay Tiêu Y Bằng vẫn luôn coi anh như một đứa trẻ, không ngờ rằng lần này anh lại nói ra những lời như thế. Đã lâu không nghe bình luận về Từ Ma Chí, lần này nghe anh nói như thế, mới thấy đứa trẻ này nhân cách không tệ.
Ngay sau đó nhìn anh cười: “Như vậy xem ra, sau này Tiêu Y Đình nhất định là một người đàn ông tốt?"
Tiêu Thành Trác nghe xong cười nhạt: “Tiểu Bằng, đừng tin nó! Mỗi tháng đổi một bạn gái, có thể là đàn ông tốt sao? Tiểu Bằng, cũng không phải là cháu không biết, từ lúc còn đi nhà trẻ nó đã bắt đầu yêu đương."
Tiêu Y Bằng cười vang: “Mặc dù đúng là như thế. Nhưng Y Đình mỗi lần yêu đương đều nghiêm túc, bao gồm cả mối tình đầu với Cẩm Nhi hồi ở nhà trẻ, tuy rất lần đó kết quả là thất tình."
“Cái gì gọi là thất tình chứ? Cái gì gọi là mỗi một lần yêu? Cái này gọi là trải nghiệm có hiểu không? Không trải qua mưa gió như thế làm sao có thể gặp cầu vồng? Khi nào gặp được người con gái chân chính của mình, em sẽ toàn tâm toàn ý, sẵn sàng trả bất cứ giá nào." Anh đã sắp hai mươi tuổi, lí tưởng đang còn xanh mướt dạt dào như bãi cỏ, hai mắt híp lại, ánh mắt cho thấy quyết tâm của bản thân, lông mi dài khẽ chớp, lóe ra ánh sáng của đôi đồng tử màu hổ phách, sáng rực rỡ.
“Ồ! Vậy người con gái chân chính của Tiêu Y Đình cháu là ai?" Tiêu Thành Trác không nén nổi tò mò, xoay người hướng anh hỏi.
“Trẻ con tránh sang một bên! Chú nặng như Tiểu Trư vậy! Cháu còn lo không tìm được người sao!" Anh không khỏi nhớ lại những năm tháng trưởng thành của mình cùng trang tình sử cũng dày lên theo những cô gái từng xuất hiện, không ai để lại dấu vết gì trong lòng anh.
Quả thật anh cả có nói một câu rất đúng, mỗi lần anh bắt đầu mối quan hệ với một cô gái, anh đều cư xử rất nghiêm túc, nhưng cuối cùng vẫn không đi đến đâu vì những nguyên nhân như trở nên nhạt, hay bị đào góc tường*...............
*người kia có người thứ ba.
Nhắc tới đây anh bỗng cảm thấy giận!
Tưởng rằng Tiêu Y Đình anh là người có gia giáo, nhân vật làm mưa làm gió như vậy, thế nhưng không chỉ một lần bị đào góc tường! Hơn nữa, vung múa cuốc cũng chỉ do một người! Điều này làm anh còn mặt mũi sao? Anh thấy hối hận vì lần đó ra tay quá nhẹ với tiểu tử kia!
“Ôi, Tiêu Y Đình sao tự nhiên bộ dạng của cháu trở nên giận dữ............" Ở đây Tiêu Thành Trác là người từng sống chung với anh lâu nhất, biết rõ hơn hết tâm tình biến hóa của anh, bởi việc này thực sự có liên quan đến ruột thịt a!
“Không nói nữa! Đói bụng rồi! Tìm chỗ nào ăn đi!" Anh là khách du lịch! Không bao giờ có suy nghĩ sẽ trở thành một con ma đói ốm.
Nói đến việc du lịch, Tiêu Y Bằng thực sự là hướng dẫn viên tốt nhất.
Sinh sống ở Anh Quốc nhiều năm, anh rất hiểu biết về nơi đây. Hiểu biết của anh không chỉ dừng lại ở phong thổ, đồ ăn và phong tục tập quán, căn cứ vào niềm yêu thích của anh với lịch sử, anh còn rất am hiểu về lịch sử văn hóa văn học nghệ thuật của nước Anh. Đi đến đâu, giọng London chuẩn mực ấm áp vang lên, nhẹ nhàng giảng giải, không giống như vẻ phong tình dệt hoa trên gấm của bất cứ nước nào.
Diendannnnleequy^$8d000nn^&@
Du khách chen chúc nhau từ dòng Thames đến cung điện BuckingHam, điện Windsor, mặc dù du khách ồn ào, giọng nói của Tiêu Y Bằng vẫn giống như âm thanh kèn tây của người nghệ nhân già Scotland đang biểu diễn trên cầu Westminster, mang theo sương mù mờ ảo, nhẹ nhàng xoa dịu thính giác của họ, hoàn toàn bỏ lại đám người, nếu như không phải ở thế kỉ này, xuyên qua thời không, sẽ chìm lại giữa lịch sử.
Tiêu Y Đình và Tiêu Thành Trác đều hiếu động, không cảm thấy có hứng thú với lịch sử văn học gì đó, Diệp Thanh Hòa là người duy nhất chăm chú nghe.
Cô yêu thích đọc sách, từ năm ba bốn tuổi đã cầm tập tranh tự mình bắt chước đọc, nhưng hơn mười năm qua, sách cô đọc đều là sách về truyền thống văn hóa dân tộc, đối với đất nước này, hiểu biết của cô chỉ giới hạn trong vài trang sách sử thi Anh Quốc mỏng manh ngắn ngủi.
Tiêu Y Bằng mở ra thế giới hiểu biết cho cô, khiến cô cảm thấy rất mới mẻ và thú vị. Những gì cô biết trên sách chỉ là lâu đài, hoàng tử, công chúa; mà nay, tất cả thế giới thần tiên đó đều đang hiện lên trước mắt cô, làm sao cô có thể không động tâm?
Theo như cô biết, Tiêu Y Bằng học ngành Vật Lý, không chuyên theo văn học nghệ thuật, thế nhưng, có thể biết nhiều đến thế, sao cô không khỏi kinh ngạc?
Hơn nữa, khi đi đến thăm Bảo tàng mỹ thuật quốc gia, mỗi bức họa, thậm chí đề tài tôn giáo trong đó hay chuyện xưa có liên quan, anh đều có thể dùng âm vực nhỏ nhất để không làm phiền người khác giải thích cho cô. Điều này càng khiến Diệp Thanh Hòa thêm thán phục.
Từng đọc qua “Ngạo mạn và thành kiến", được biết đến Shakespeare, cô chợt muốn tìm hiểu câu chuyện về những nhân vật xưa cũ, cô thực sự rất tò mò.
Sau khi trở về từ nhà cũ của Shakespeare cô liền vào phòng đọc sách của Tiêu Y Bằng, lúc này anh đang trong phòng ngủ cùng Tiêu Thành Trác, cô lần theo giá sách lấy xuống quyển sách hàng thứ 14.
Tuy Tiếng Anh của cô không tệ, nhưng vẫn không đọc hiểu được nguyên tác tác phẩm của Shakespeare, tệ hơn, Anh ngữ cổ không xuất hiện nhiều trong những tài liệu cô từng xem.
Vừa vặn lúc Tiêu Y Bằng kêu cô ra ngoài ăn hoa quả, cô mang sách ra hỏi anh.
Qua mấy ngày sống chung, anh nhận thấy ở cô nhóc này khát vọng và năng lực học tập rất mạnh, ánh mắt che giấu dưới cặp kính kia, so với những cô gái cùng tuổi cô sở hữu trí tuệ và vẻ trầm tĩnh đến lạ.
Vì thế, ngồi xuống kiên nhẫn giảng giải cho cô, liền một mạch, dùng cách đơn giản nhất giúp cô có thể đọc hiểu.
Tiêu Y Đình tới đúng lúc bắt gặp âm thanh nhẹ nhàng êm ái của cô đang đọc câu văn củaShakespeare. Tới đây chỉ một thời gian ngắn, phát âm của cô đã tốt lên rất nhiều, còn giống như cố bắt chước giọng London của anh cả.
“Shall I compare this to a summer’day? Thou art more lovely and more temperate.........."
Vừa nghe câu mở đầu anh chợt tự hỏi có phải hay không bài thơ này là bài thơ đỉnh cao? Nhìn tóc cô dài che kín mặt, nghiêm túc cầm sách đọc, còn anh cả thì ngồi ngay bên cạnh cô, cúi đầu nhìn, ánh mắt nhu hòa, giờ phút này trong lòng chắc chắn toàn là ánh đèn vàng cam. Đột nhiên nghĩ đến, từ sau khi đến Anh, em gái và anh vẫn chưa hề nói chuyện thì phải?
Anh vẫy vẫy tay, ý kêu Tiêu Thành Trác lại.
Thế nhưng, Tiêu Thành Trác đang cầm trên tay máy chơi game mới nhất, căn bản là không thấy được ám chỉ của anh.
Anh tức giận, xông đến giành lấy máy chơi game, cốc đầu nhóc: “Còn thức sao? Đi ngủ đi! Chú nên đi ngủ rồi!"
Tiêu Thành Trác nhìn đồng hồ, quả thật cũng đã muộn, nhóc đi về phía phòng sách nhưng bất ngờ quay lại, hướng vào phòng Tiêu Y Đình.
“Làm sao thế?" Tiêu Y Đình túm đầu nhóc lôi lại.
“Chị với Tiểu Bằng đang trao đổi! Chú sang phòng cháu ngủ."
“Không được! Ai cho chú ngủ cùng!" Tiêu Y Đình đẩy Tiêu Thành Trác về phía phòng sách.
Hành động của hai người bị Tiêu Y Bằng nhìn thấy, cười hỏi: “Sao vậy?"
“A, chú nhỏ buồn ngủ rồi!" Tiêu Y Đình đẩy mạnh Tiêu Thành Trác về phía đó.
Tiêu Y Bằng thấy có lỗi: “Thật quên mất!"
“Là em không phải mới đúng. Nói chuyện với anh cả về Shakespeare mà quên cả thời gian, ảnh hưởng đến anh cả nghỉ ngơi." Lúc này Diệp Thanh Hòa mới nhớ đến mình đã chiếm phòng ngủ của anh cả và chú nhỏ.
“Cũng không có sao, hai người cứ thảo luận tiếp, em đi ngủ." Tiêu Thành Trác ngáp một tiếng, trực tiếp nằm lên giường, chuyến du lịch này thực mệt mỏi, đi lại cả ngày, buổi tối lại chơi game lâu như thế, nhóc rất buồn ngủ ~~
Tiêu Y Đình trừng mắt: “Em gái, em cũng thật là, anh cả hàng ngày dẫn chúng ta đi tham quan, mệt mỏi như thế, em còn không để anh ấy nghỉ ngơi! Mau ra đây! Shakespeare có gì hay mà đọc chứ? Anh cảm thấy vẫn là chữ Hán của chúng ta bác đại tinh thâm hơn, em thơ chữ cổ cũng biết nhiều hơn!"
Diệp Thanh Hòa chỉ cười cười, không nói. Cô cũng cho rằng chữ Hán đẹp hơn, có lẽ do sự khác biệt văn hóa, nhưng cho dù rất yêu chữ Hán, đọc Shakespeare có gì bất thường sao?
Tiêu Y Bằng nghe xong cũng cười: “Anh còn tưởng rằngShakespeare đã đắc tội gì với em!"
Tiêu Y Đình biết anh cả ám chỉ việc mình hạ thấp Từ Chí Ma, không thấy đáng, nói: “Shakespeare là bậc thầy, sao có thể đắc tội với em chứ? Hơn nữa, ông ấy cũng đã chết, em còn sợ ông ấy đắc tội với mình sao! Đi thôi! Em gái, anh có chuyện muốn nói!"
Anh kéo Diệp Thanh Hòa từ ghế đứng lên.
Tiêu Y Bằng gật đầu cười: “Đi, ngày mai chúng ta sẽ đến thăm vùng nông thôn, có thể sẽ ở lại vài ngày, anh đi chuẩn bị."
“Đến nông thôn? “Ngạo mạn cùng thành kiến" sao?" Cô bị Tiêu Y Đình kéo đi, quay đầu lại hỏi, hiển nhiên là rất mong chờ.
“Được.........nếu em muốn đến nơi trong lời nói, vậy chúng ta sẽ đi." Tiêu Y Bằng mỉm cười.
“Em nghĩ rồi!" Cô không kiềm được cảm giác kích động trong lòng, nhanh chóng bị Tiêu Y Đình kéo ra khỏi phòng sách.
Từ trước đến nay Tiêu Y Bằng vẫn luôn coi anh như một đứa trẻ, không ngờ rằng lần này anh lại nói ra những lời như thế. Đã lâu không nghe bình luận về Từ Ma Chí, lần này nghe anh nói như thế, mới thấy đứa trẻ này nhân cách không tệ.
Ngay sau đó nhìn anh cười: “Như vậy xem ra, sau này Tiêu Y Đình nhất định là một người đàn ông tốt?"
Tiêu Thành Trác nghe xong cười nhạt: “Tiểu Bằng, đừng tin nó! Mỗi tháng đổi một bạn gái, có thể là đàn ông tốt sao? Tiểu Bằng, cũng không phải là cháu không biết, từ lúc còn đi nhà trẻ nó đã bắt đầu yêu đương."
Tiêu Y Bằng cười vang: “Mặc dù đúng là như thế. Nhưng Y Đình mỗi lần yêu đương đều nghiêm túc, bao gồm cả mối tình đầu với Cẩm Nhi hồi ở nhà trẻ, tuy rất lần đó kết quả là thất tình."
“Cái gì gọi là thất tình chứ? Cái gì gọi là mỗi một lần yêu? Cái này gọi là trải nghiệm có hiểu không? Không trải qua mưa gió như thế làm sao có thể gặp cầu vồng? Khi nào gặp được người con gái chân chính của mình, em sẽ toàn tâm toàn ý, sẵn sàng trả bất cứ giá nào." Anh đã sắp hai mươi tuổi, lí tưởng đang còn xanh mướt dạt dào như bãi cỏ, hai mắt híp lại, ánh mắt cho thấy quyết tâm của bản thân, lông mi dài khẽ chớp, lóe ra ánh sáng của đôi đồng tử màu hổ phách, sáng rực rỡ.
“Ồ! Vậy người con gái chân chính của Tiêu Y Đình cháu là ai?" Tiêu Thành Trác không nén nổi tò mò, xoay người hướng anh hỏi.
“Trẻ con tránh sang một bên! Chú nặng như Tiểu Trư vậy! Cháu còn lo không tìm được người sao!" Anh không khỏi nhớ lại những năm tháng trưởng thành của mình cùng trang tình sử cũng dày lên theo những cô gái từng xuất hiện, không ai để lại dấu vết gì trong lòng anh.
Quả thật anh cả có nói một câu rất đúng, mỗi lần anh bắt đầu mối quan hệ với một cô gái, anh đều cư xử rất nghiêm túc, nhưng cuối cùng vẫn không đi đến đâu vì những nguyên nhân như trở nên nhạt, hay bị đào góc tường*...............
*người kia có người thứ ba.
Nhắc tới đây anh bỗng cảm thấy giận!
Tưởng rằng Tiêu Y Đình anh là người có gia giáo, nhân vật làm mưa làm gió như vậy, thế nhưng không chỉ một lần bị đào góc tường! Hơn nữa, vung múa cuốc cũng chỉ do một người! Điều này làm anh còn mặt mũi sao? Anh thấy hối hận vì lần đó ra tay quá nhẹ với tiểu tử kia!
“Ôi, Tiêu Y Đình sao tự nhiên bộ dạng của cháu trở nên giận dữ............" Ở đây Tiêu Thành Trác là người từng sống chung với anh lâu nhất, biết rõ hơn hết tâm tình biến hóa của anh, bởi việc này thực sự có liên quan đến ruột thịt a!
“Không nói nữa! Đói bụng rồi! Tìm chỗ nào ăn đi!" Anh là khách du lịch! Không bao giờ có suy nghĩ sẽ trở thành một con ma đói ốm.
Nói đến việc du lịch, Tiêu Y Bằng thực sự là hướng dẫn viên tốt nhất.
Sinh sống ở Anh Quốc nhiều năm, anh rất hiểu biết về nơi đây. Hiểu biết của anh không chỉ dừng lại ở phong thổ, đồ ăn và phong tục tập quán, căn cứ vào niềm yêu thích của anh với lịch sử, anh còn rất am hiểu về lịch sử văn hóa văn học nghệ thuật của nước Anh. Đi đến đâu, giọng London chuẩn mực ấm áp vang lên, nhẹ nhàng giảng giải, không giống như vẻ phong tình dệt hoa trên gấm của bất cứ nước nào.
Diendannnnleequy^$8d000nn^&@
Du khách chen chúc nhau từ dòng Thames đến cung điện BuckingHam, điện Windsor, mặc dù du khách ồn ào, giọng nói của Tiêu Y Bằng vẫn giống như âm thanh kèn tây của người nghệ nhân già Scotland đang biểu diễn trên cầu Westminster, mang theo sương mù mờ ảo, nhẹ nhàng xoa dịu thính giác của họ, hoàn toàn bỏ lại đám người, nếu như không phải ở thế kỉ này, xuyên qua thời không, sẽ chìm lại giữa lịch sử.
Tiêu Y Đình và Tiêu Thành Trác đều hiếu động, không cảm thấy có hứng thú với lịch sử văn học gì đó, Diệp Thanh Hòa là người duy nhất chăm chú nghe.
Cô yêu thích đọc sách, từ năm ba bốn tuổi đã cầm tập tranh tự mình bắt chước đọc, nhưng hơn mười năm qua, sách cô đọc đều là sách về truyền thống văn hóa dân tộc, đối với đất nước này, hiểu biết của cô chỉ giới hạn trong vài trang sách sử thi Anh Quốc mỏng manh ngắn ngủi.
Tiêu Y Bằng mở ra thế giới hiểu biết cho cô, khiến cô cảm thấy rất mới mẻ và thú vị. Những gì cô biết trên sách chỉ là lâu đài, hoàng tử, công chúa; mà nay, tất cả thế giới thần tiên đó đều đang hiện lên trước mắt cô, làm sao cô có thể không động tâm?
Theo như cô biết, Tiêu Y Bằng học ngành Vật Lý, không chuyên theo văn học nghệ thuật, thế nhưng, có thể biết nhiều đến thế, sao cô không khỏi kinh ngạc?
Hơn nữa, khi đi đến thăm Bảo tàng mỹ thuật quốc gia, mỗi bức họa, thậm chí đề tài tôn giáo trong đó hay chuyện xưa có liên quan, anh đều có thể dùng âm vực nhỏ nhất để không làm phiền người khác giải thích cho cô. Điều này càng khiến Diệp Thanh Hòa thêm thán phục.
Từng đọc qua “Ngạo mạn và thành kiến", được biết đến Shakespeare, cô chợt muốn tìm hiểu câu chuyện về những nhân vật xưa cũ, cô thực sự rất tò mò.
Sau khi trở về từ nhà cũ của Shakespeare cô liền vào phòng đọc sách của Tiêu Y Bằng, lúc này anh đang trong phòng ngủ cùng Tiêu Thành Trác, cô lần theo giá sách lấy xuống quyển sách hàng thứ 14.
Tuy Tiếng Anh của cô không tệ, nhưng vẫn không đọc hiểu được nguyên tác tác phẩm của Shakespeare, tệ hơn, Anh ngữ cổ không xuất hiện nhiều trong những tài liệu cô từng xem.
Vừa vặn lúc Tiêu Y Bằng kêu cô ra ngoài ăn hoa quả, cô mang sách ra hỏi anh.
Qua mấy ngày sống chung, anh nhận thấy ở cô nhóc này khát vọng và năng lực học tập rất mạnh, ánh mắt che giấu dưới cặp kính kia, so với những cô gái cùng tuổi cô sở hữu trí tuệ và vẻ trầm tĩnh đến lạ.
Vì thế, ngồi xuống kiên nhẫn giảng giải cho cô, liền một mạch, dùng cách đơn giản nhất giúp cô có thể đọc hiểu.
Tiêu Y Đình tới đúng lúc bắt gặp âm thanh nhẹ nhàng êm ái của cô đang đọc câu văn củaShakespeare. Tới đây chỉ một thời gian ngắn, phát âm của cô đã tốt lên rất nhiều, còn giống như cố bắt chước giọng London của anh cả.
“Shall I compare this to a summer’day? Thou art more lovely and more temperate.........."
Vừa nghe câu mở đầu anh chợt tự hỏi có phải hay không bài thơ này là bài thơ đỉnh cao? Nhìn tóc cô dài che kín mặt, nghiêm túc cầm sách đọc, còn anh cả thì ngồi ngay bên cạnh cô, cúi đầu nhìn, ánh mắt nhu hòa, giờ phút này trong lòng chắc chắn toàn là ánh đèn vàng cam. Đột nhiên nghĩ đến, từ sau khi đến Anh, em gái và anh vẫn chưa hề nói chuyện thì phải?
Anh vẫy vẫy tay, ý kêu Tiêu Thành Trác lại.
Thế nhưng, Tiêu Thành Trác đang cầm trên tay máy chơi game mới nhất, căn bản là không thấy được ám chỉ của anh.
Anh tức giận, xông đến giành lấy máy chơi game, cốc đầu nhóc: “Còn thức sao? Đi ngủ đi! Chú nên đi ngủ rồi!"
Tiêu Thành Trác nhìn đồng hồ, quả thật cũng đã muộn, nhóc đi về phía phòng sách nhưng bất ngờ quay lại, hướng vào phòng Tiêu Y Đình.
“Làm sao thế?" Tiêu Y Đình túm đầu nhóc lôi lại.
“Chị với Tiểu Bằng đang trao đổi! Chú sang phòng cháu ngủ."
“Không được! Ai cho chú ngủ cùng!" Tiêu Y Đình đẩy Tiêu Thành Trác về phía phòng sách.
Hành động của hai người bị Tiêu Y Bằng nhìn thấy, cười hỏi: “Sao vậy?"
“A, chú nhỏ buồn ngủ rồi!" Tiêu Y Đình đẩy mạnh Tiêu Thành Trác về phía đó.
Tiêu Y Bằng thấy có lỗi: “Thật quên mất!"
“Là em không phải mới đúng. Nói chuyện với anh cả về Shakespeare mà quên cả thời gian, ảnh hưởng đến anh cả nghỉ ngơi." Lúc này Diệp Thanh Hòa mới nhớ đến mình đã chiếm phòng ngủ của anh cả và chú nhỏ.
“Cũng không có sao, hai người cứ thảo luận tiếp, em đi ngủ." Tiêu Thành Trác ngáp một tiếng, trực tiếp nằm lên giường, chuyến du lịch này thực mệt mỏi, đi lại cả ngày, buổi tối lại chơi game lâu như thế, nhóc rất buồn ngủ ~~
Tiêu Y Đình trừng mắt: “Em gái, em cũng thật là, anh cả hàng ngày dẫn chúng ta đi tham quan, mệt mỏi như thế, em còn không để anh ấy nghỉ ngơi! Mau ra đây! Shakespeare có gì hay mà đọc chứ? Anh cảm thấy vẫn là chữ Hán của chúng ta bác đại tinh thâm hơn, em thơ chữ cổ cũng biết nhiều hơn!"
Diệp Thanh Hòa chỉ cười cười, không nói. Cô cũng cho rằng chữ Hán đẹp hơn, có lẽ do sự khác biệt văn hóa, nhưng cho dù rất yêu chữ Hán, đọc Shakespeare có gì bất thường sao?
Tiêu Y Bằng nghe xong cũng cười: “Anh còn tưởng rằngShakespeare đã đắc tội gì với em!"
Tiêu Y Đình biết anh cả ám chỉ việc mình hạ thấp Từ Chí Ma, không thấy đáng, nói: “Shakespeare là bậc thầy, sao có thể đắc tội với em chứ? Hơn nữa, ông ấy cũng đã chết, em còn sợ ông ấy đắc tội với mình sao! Đi thôi! Em gái, anh có chuyện muốn nói!"
Anh kéo Diệp Thanh Hòa từ ghế đứng lên.
Tiêu Y Bằng gật đầu cười: “Đi, ngày mai chúng ta sẽ đến thăm vùng nông thôn, có thể sẽ ở lại vài ngày, anh đi chuẩn bị."
“Đến nông thôn? “Ngạo mạn cùng thành kiến" sao?" Cô bị Tiêu Y Đình kéo đi, quay đầu lại hỏi, hiển nhiên là rất mong chờ.
“Được.........nếu em muốn đến nơi trong lời nói, vậy chúng ta sẽ đi." Tiêu Y Bằng mỉm cười.
“Em nghĩ rồi!" Cô không kiềm được cảm giác kích động trong lòng, nhanh chóng bị Tiêu Y Đình kéo ra khỏi phòng sách.
Tác giả :
Cát Tường Dạ