Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 337-2
Editor: Tinh Di
“Anh hai! Anh hai?" Diệp Thanh Hòa đẩy đẩy anh.
Tiêu Y Đình giật mình hoàn hồn….
Anh nhìn cô mỉm cười: “Đêm nay anh nên cần gì mới có thể an ủi tâm hồn tổn thương vì bị lừa dối này?"
Cô có chút khó chịu, đây không phải là những lời anh cần nói lúc này….
“Anh hai…" Cô có chút nghẹn ngào, cô không muốn vạch trần nỗi đau của anh, nhưng không phải anh từng nói ‘Khi muốn khóc hãy khóc, khi muốn với hãy cười. Cuộc sống chỉ cần đơn giản như vậy’ sao? Nhưng bây giờ khi anh muốn khóc anh lại cười….
“Ừm.. Thật ra anh rất dễ an ủi! Em hiểu mà!" Anh cười, dáng vẻ không có chút nào đứng đắn.
“Anh hai…." Cô nhìn thẳng anh, “Anh không cần như vậy, em biết…."
“Biết anh muốn cái gì?" Anh vẫn vậy, cố vặn vẹo ý tứ của cô.
“Anh hai, dạo gần đây em thường mơ một giấc mơ…." Cô nhổm người, ôm lấy cổ anh, “Em mơ con của chúng ta, anh gọi con bé là Nhất Nhất, em tin con bé sẽ sớm đến với chúng ta, con bé rất xinh xắn…."
Anh xoa xoa đầu cô: “Không biết xấu hổ!"
“… Anh hai! Em 30 tuổi rồi đó! Tuổi đó muốn làm mẹ mà là chuyện không biết xấu hổ sao? Anh hai, em nghiêm túc đó, anh đừng đùa nữa được không?" Cô cảm nhận được, anh cố né tránh nhiều chuyện, rất nhiều chuyện…..
“Anh cũng nghiêm túc đó." Anh nói, “Em đừng suy nghĩ chuyện con cái nữa, anh nói rồi, anh không muốn có con."
“…." Rõ ràng anh nói dối! “Anh hai, em rất hiểu anh, em cũng không nói là có ngay bây giờ, để thêm thời gian, chắc chắn có thể….."
“Anh nói không muốn! Về sau không cần nói chuyện này nữa!" Anh đứng lên, nắm tay cô đi về phía bếp, “Đi, chúng ta đi nói với mẹ nuôi, hôm nay cả nhà ta phải ra ngoài ăn chúc mừng một phen, tuy anh bị lừa nhưng chuyện này không thể không chúc mừng!"
“Chúng ta nói xong chuyện này đã được không?" Cô muốn từ chuyện con cái nói sang chuyện Khương Vãn Ngư, nhưng tất cả bị anh phá hỏng rồi…
“Đương nhiên được, vợ à, sao anh dám không nghe em nói chứ?" Anh cười cười, ngồi xuống.
“Anh hai, mặc kệ suy nghĩ của anh, khát vọng làm mẹ của em cực kì lớn lao, muốn sinh con hay không không phải chuyện một mình anh có thể quyết định!" Cô đứng thẳng người trước mặt anh, dáng người nhỏ nhắn nhưng vẻ mặt kiên quyết cứng rắn.
Anh bật cười, không tranh chấp với cô ngược lại trêu chọc cô: “Em còn nói em 30 tuổi? Ở trong mắt anh bây giờ em chỉ là cô bé 16 tuổi thôi!" Nói xong ánh mắt anh còn cố tình đưa qua ngực cô.
Cô bực mình, nói chuyện với con người này đúng là quá sức chịu đựng mà! Anh chỉ biết mang chuyện đứng đắn biến thành không đứng đắn! Một câu thì có mấy hàm ý sâu xa!
“Anh hai!" Cô bịt miệng anh, “Từ lúc này anh chỉ có thể nghe em nói, không được nói xen vào!"
Anh vẫn cười nhưng không quên gật đầu, thái độ vô cùng phối hợp.
“Anh hai, em biết anh luôn suy nghĩ cho em, nhưng chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, em là người hiểu rõ anh nhất, chẳng lẽ em không biết bây giờ trong lòng anh thấy thế nào? Em có thể tự hào mình hiểu anh? Anh hai, anh cũng hiểu em, chẳng lẽ anh không hiểu tâm tình của anh, cuộc sống của anh cũng rất quan trọng với em?" Cô chưa từng nói những lời này, cũng không viết trong cuốn nhật kí, nhưng cô biết, anh hiểu những điều cô nói, “Anh hai, nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng bản thân em chưa khi nào cảm thấy tủi thân vì một lí do, là em có anh ở bên cạnh, chỉ cần có anh, mọi chuyện với em đều có thể… Vậy nên, anh hai….."
“Được rồi, anh biết em muốn nói gì." Anh kéo tay cô xuống, “Anh vốn không định giấu em chuyện này, em nên được biết, em không nhắc anh cũng sẽ tìm lúc thích hợp để nói. Em biết hôm nay mẹ tới đây vì chuyện gì không?"
“…"
Anh thở dài: “Đương nhiên là em không biết…. Mẹ tới vì chuyện của Bác cả… Chuyện này có liên quan tới em…."
Nếu là vậy thì chỉ có thể là chuyện Bác cả giúp mẹ giấu giếm cô…..
“Không chỉ có chuyện em đang nghĩ tới, còn nhiều chuyện em chưa biết. Anh không nói là không muốn em liên quan thêm nữa. Bây giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết, êm đẹp. Còn nữa, lần tiểu Ngư nhờ anh đưa về, không chỉ đơn giản như vậy, trên đường anh đã gặp ông nội của tiểu Ngư, ông ấy đã nói cho anh một chuyện…" Anh khẽ cau mày, cố che giấu cảm xúc của bản thân….
“Ông ấy kể, 14 năm trước ông ấy làm việc ở công viên tưởng niệm, làm nghề khắc bia đá, cả việc đào mộ nâng hòm, mộ của cha mẹ em cũng có phần của ông ấy, chuyện này tiểu Ngư đã nói rồi. Sở dĩ ông nội tiểu Ngư còn nhớ tên trên bia của mẹ em là vì, sau đó có một chuyện xảy ra….
Hôm đó mộ của cha mẹ vừa được lấp xuống, nhưng ngay đêm đó trời mưa to, ông nội tiểu Ngư là người làm việc tâm huyết, lo lắng cho hai phần mộ mới có thể bị mưa lớn xối trôi nên đã lên đó để xem xét. Ông ấy không ngờ lại bắt gặp một đám người đang lén lút đào đất ở đó. Đây là lần đầu tiên ông ấy gặp người trộm mộ, nhưng rất thắc mắc, không phải mộ cổ mà lại có người đào trộm, chẳng lẽ trong đó có vật quý báu gì? Vì có nhiều người nên ông ấy không dám lộ diện, lặng lẽ quan sát. Ông ấy không biết phải làm gì, đột nhiên có người xuất hiện, quát mắng những người đó….
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã có người tới ngăn cản lũ trộm mộ, ông ấy không cần ra mặt nữa. Trong lúc quan sát ông ấy nghe được tiếng những người đó nói chuyện, nhưng vì mưa to không thể nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được một người trong đó gọi người vừa đến là cha, người được gọi là cha thì mắng hắn ta, hình như là muốn hắn làm việc biết chừng mực hơn, không được làm mấy chuyện nguy hiểm. Người đó lại nhắc đến chuyện tai nạn gì đó, người vừa đến liền tức giận, kêu hắn không nói nữa, về sau cũng không được nhắc lại chuyện này, nếu không sau này không ai cứu được hắn. Sau đó toàn bộ rời đi…"
Giọng Tiêu Y Đình đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Em vẫn nghe anh nói chứ?"
Có, cô nghe rất rõ, cô vốn cho rằng chuyện ân oán đã kết thúc…..
Cô cũng hi vọng mọi chuyện thực sự kết thúc…..
Cô không nhìn anh, cô biết, anh không muốn cô thấy vẻ mặt của anh lúc này…..
Con người đều có những lúc gì vậy, dù có thân thiết mức nào nhưng vẫn tồn tại những khoảnh khắc không thể chạm tới được, dù cho có là người mình yêu đến chết đi sống lại…..
“Anh…." Tiêu Y Đình cố hít thật sâu, “Anh không rõ nữa, lần nào anh cũng phải đứng giữa hai lựa chọn, tình thân và tình nghĩa, hai thứ giằng co, anh không biết phải lựa chọn như thế nào, chỉ có thể đau đớn vùng vẫy….."
Cô vùi đầu vào ngực anh, không nói gì…..
“Về chuyện cái chết của ông ngoại, mẹ đổ toàn bộ lên đầu em, bây giờ lại xuất hiện một người nữa…." Anh ngừng lại một chút, “Em còn nhớ bức ‘Ngư Hí Liên’ ở nhà Đỗ lão tiên sinh chữ? Bức đó là nguyên tác của bà ngoại, từng treo trong nhà em có đúng không?"
Cô khẽ gật đầu. Ngón tay khẽ vuốt mu bàn tay anh…..
“Sau khi cha mẹ xảy ra chuyện, mọi văn vật quý giá trong nhà em đều biến mất, ngay cả em cũng không giữ được một bức nào. Anh vẫn luôn cảm thấy chuyện này kì quái, những thứ đó đã đi đâu? Khi nhìn thấy bức hoạ tại nhà Đỗ lão tiên sinh anh đã rất ngạc nhiên, cho đến khi nghe được chuyện của ông nội tiểu Ngư, anh đã liên kết mọi chuyện lại. Em từng kể lúc đó em trốn dưới gầm giường thấy được tất cả, đồ ông ngoại đến tìm khi đó là một khối ngọc, không phải những văn vật kia. Người lấy đi những thứ đó chắc chắn là người biết thế nào là tốt xấu… Anh đã tìm hỏi Đỗ lão tiên sinh người bán cho ông ấy bức hoạ kia, ngoài dự kiến anh đã tìm được một người, người đó không hề xa lạ….."
Anh cười khổ: “Em còn nhớ người dượng của Kiều Tư không? Từng có một cuộc điện thoại lạ cho ông ấy. Anh đi tìm lại người dùng số điện thoại đó, có nghi ngờ ông ngoại nhưng sau khi tìm hiểu lại phát hiện ông chưa từng dùng qua số này. Còn về chuyện người bán tranh cho Đỗ lão tiên sinh, anh có tìm đến người đó để hỏi mua, giả làm người hâm mộ của cha mẹ. Đầu tiên người đó từ chối nói bản thân không buôn bán gì, nhưng anh vẫn quấn lấy ông ấy, ngày ngày đến tìm hỏi mua, không quan trọng chuyện giá cả. Cuối cùng cũng thuyết phục được ông ta đồng ý. Ông ấy còn vô tình để lộ số tranh đó cũng là được mua lại từ người khác…
Anh lại tiếp tục quấn lấy ông ấy để gặng hỏi người bán năm đó. Vì anh biết người lấy chúng không thể công khai bán những đồ này chỉ có thể bán qua con đường tư nhân. Ông ấy nói chuyện buôn bán đã từ rất nhiều năm trước, hiện tại chỉ còn giữ số điện thoại từng liên lạc năm đó, bây giờ cũng không chắc còn liên lạc được. Thật không ngờ, số điện thoại anh được cho và số điện thoại từng gọi cho dượng của Kiều Tư là một…. Mà người dùng nó chính là….."
“Anh hai! Anh hai?" Diệp Thanh Hòa đẩy đẩy anh.
Tiêu Y Đình giật mình hoàn hồn….
Anh nhìn cô mỉm cười: “Đêm nay anh nên cần gì mới có thể an ủi tâm hồn tổn thương vì bị lừa dối này?"
Cô có chút khó chịu, đây không phải là những lời anh cần nói lúc này….
“Anh hai…" Cô có chút nghẹn ngào, cô không muốn vạch trần nỗi đau của anh, nhưng không phải anh từng nói ‘Khi muốn khóc hãy khóc, khi muốn với hãy cười. Cuộc sống chỉ cần đơn giản như vậy’ sao? Nhưng bây giờ khi anh muốn khóc anh lại cười….
“Ừm.. Thật ra anh rất dễ an ủi! Em hiểu mà!" Anh cười, dáng vẻ không có chút nào đứng đắn.
“Anh hai…." Cô nhìn thẳng anh, “Anh không cần như vậy, em biết…."
“Biết anh muốn cái gì?" Anh vẫn vậy, cố vặn vẹo ý tứ của cô.
“Anh hai, dạo gần đây em thường mơ một giấc mơ…." Cô nhổm người, ôm lấy cổ anh, “Em mơ con của chúng ta, anh gọi con bé là Nhất Nhất, em tin con bé sẽ sớm đến với chúng ta, con bé rất xinh xắn…."
Anh xoa xoa đầu cô: “Không biết xấu hổ!"
“… Anh hai! Em 30 tuổi rồi đó! Tuổi đó muốn làm mẹ mà là chuyện không biết xấu hổ sao? Anh hai, em nghiêm túc đó, anh đừng đùa nữa được không?" Cô cảm nhận được, anh cố né tránh nhiều chuyện, rất nhiều chuyện…..
“Anh cũng nghiêm túc đó." Anh nói, “Em đừng suy nghĩ chuyện con cái nữa, anh nói rồi, anh không muốn có con."
“…." Rõ ràng anh nói dối! “Anh hai, em rất hiểu anh, em cũng không nói là có ngay bây giờ, để thêm thời gian, chắc chắn có thể….."
“Anh nói không muốn! Về sau không cần nói chuyện này nữa!" Anh đứng lên, nắm tay cô đi về phía bếp, “Đi, chúng ta đi nói với mẹ nuôi, hôm nay cả nhà ta phải ra ngoài ăn chúc mừng một phen, tuy anh bị lừa nhưng chuyện này không thể không chúc mừng!"
“Chúng ta nói xong chuyện này đã được không?" Cô muốn từ chuyện con cái nói sang chuyện Khương Vãn Ngư, nhưng tất cả bị anh phá hỏng rồi…
“Đương nhiên được, vợ à, sao anh dám không nghe em nói chứ?" Anh cười cười, ngồi xuống.
“Anh hai, mặc kệ suy nghĩ của anh, khát vọng làm mẹ của em cực kì lớn lao, muốn sinh con hay không không phải chuyện một mình anh có thể quyết định!" Cô đứng thẳng người trước mặt anh, dáng người nhỏ nhắn nhưng vẻ mặt kiên quyết cứng rắn.
Anh bật cười, không tranh chấp với cô ngược lại trêu chọc cô: “Em còn nói em 30 tuổi? Ở trong mắt anh bây giờ em chỉ là cô bé 16 tuổi thôi!" Nói xong ánh mắt anh còn cố tình đưa qua ngực cô.
Cô bực mình, nói chuyện với con người này đúng là quá sức chịu đựng mà! Anh chỉ biết mang chuyện đứng đắn biến thành không đứng đắn! Một câu thì có mấy hàm ý sâu xa!
“Anh hai!" Cô bịt miệng anh, “Từ lúc này anh chỉ có thể nghe em nói, không được nói xen vào!"
Anh vẫn cười nhưng không quên gật đầu, thái độ vô cùng phối hợp.
“Anh hai, em biết anh luôn suy nghĩ cho em, nhưng chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy, em là người hiểu rõ anh nhất, chẳng lẽ em không biết bây giờ trong lòng anh thấy thế nào? Em có thể tự hào mình hiểu anh? Anh hai, anh cũng hiểu em, chẳng lẽ anh không hiểu tâm tình của anh, cuộc sống của anh cũng rất quan trọng với em?" Cô chưa từng nói những lời này, cũng không viết trong cuốn nhật kí, nhưng cô biết, anh hiểu những điều cô nói, “Anh hai, nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng bản thân em chưa khi nào cảm thấy tủi thân vì một lí do, là em có anh ở bên cạnh, chỉ cần có anh, mọi chuyện với em đều có thể… Vậy nên, anh hai….."
“Được rồi, anh biết em muốn nói gì." Anh kéo tay cô xuống, “Anh vốn không định giấu em chuyện này, em nên được biết, em không nhắc anh cũng sẽ tìm lúc thích hợp để nói. Em biết hôm nay mẹ tới đây vì chuyện gì không?"
“…"
Anh thở dài: “Đương nhiên là em không biết…. Mẹ tới vì chuyện của Bác cả… Chuyện này có liên quan tới em…."
Nếu là vậy thì chỉ có thể là chuyện Bác cả giúp mẹ giấu giếm cô…..
“Không chỉ có chuyện em đang nghĩ tới, còn nhiều chuyện em chưa biết. Anh không nói là không muốn em liên quan thêm nữa. Bây giờ mọi chuyện đều đã được giải quyết, êm đẹp. Còn nữa, lần tiểu Ngư nhờ anh đưa về, không chỉ đơn giản như vậy, trên đường anh đã gặp ông nội của tiểu Ngư, ông ấy đã nói cho anh một chuyện…" Anh khẽ cau mày, cố che giấu cảm xúc của bản thân….
“Ông ấy kể, 14 năm trước ông ấy làm việc ở công viên tưởng niệm, làm nghề khắc bia đá, cả việc đào mộ nâng hòm, mộ của cha mẹ em cũng có phần của ông ấy, chuyện này tiểu Ngư đã nói rồi. Sở dĩ ông nội tiểu Ngư còn nhớ tên trên bia của mẹ em là vì, sau đó có một chuyện xảy ra….
Hôm đó mộ của cha mẹ vừa được lấp xuống, nhưng ngay đêm đó trời mưa to, ông nội tiểu Ngư là người làm việc tâm huyết, lo lắng cho hai phần mộ mới có thể bị mưa lớn xối trôi nên đã lên đó để xem xét. Ông ấy không ngờ lại bắt gặp một đám người đang lén lút đào đất ở đó. Đây là lần đầu tiên ông ấy gặp người trộm mộ, nhưng rất thắc mắc, không phải mộ cổ mà lại có người đào trộm, chẳng lẽ trong đó có vật quý báu gì? Vì có nhiều người nên ông ấy không dám lộ diện, lặng lẽ quan sát. Ông ấy không biết phải làm gì, đột nhiên có người xuất hiện, quát mắng những người đó….
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, xem ra đã có người tới ngăn cản lũ trộm mộ, ông ấy không cần ra mặt nữa. Trong lúc quan sát ông ấy nghe được tiếng những người đó nói chuyện, nhưng vì mưa to không thể nghe rõ, chỉ loáng thoáng nghe được một người trong đó gọi người vừa đến là cha, người được gọi là cha thì mắng hắn ta, hình như là muốn hắn làm việc biết chừng mực hơn, không được làm mấy chuyện nguy hiểm. Người đó lại nhắc đến chuyện tai nạn gì đó, người vừa đến liền tức giận, kêu hắn không nói nữa, về sau cũng không được nhắc lại chuyện này, nếu không sau này không ai cứu được hắn. Sau đó toàn bộ rời đi…"
Giọng Tiêu Y Đình đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Em vẫn nghe anh nói chứ?"
Có, cô nghe rất rõ, cô vốn cho rằng chuyện ân oán đã kết thúc…..
Cô cũng hi vọng mọi chuyện thực sự kết thúc…..
Cô không nhìn anh, cô biết, anh không muốn cô thấy vẻ mặt của anh lúc này…..
Con người đều có những lúc gì vậy, dù có thân thiết mức nào nhưng vẫn tồn tại những khoảnh khắc không thể chạm tới được, dù cho có là người mình yêu đến chết đi sống lại…..
“Anh…." Tiêu Y Đình cố hít thật sâu, “Anh không rõ nữa, lần nào anh cũng phải đứng giữa hai lựa chọn, tình thân và tình nghĩa, hai thứ giằng co, anh không biết phải lựa chọn như thế nào, chỉ có thể đau đớn vùng vẫy….."
Cô vùi đầu vào ngực anh, không nói gì…..
“Về chuyện cái chết của ông ngoại, mẹ đổ toàn bộ lên đầu em, bây giờ lại xuất hiện một người nữa…." Anh ngừng lại một chút, “Em còn nhớ bức ‘Ngư Hí Liên’ ở nhà Đỗ lão tiên sinh chữ? Bức đó là nguyên tác của bà ngoại, từng treo trong nhà em có đúng không?"
Cô khẽ gật đầu. Ngón tay khẽ vuốt mu bàn tay anh…..
“Sau khi cha mẹ xảy ra chuyện, mọi văn vật quý giá trong nhà em đều biến mất, ngay cả em cũng không giữ được một bức nào. Anh vẫn luôn cảm thấy chuyện này kì quái, những thứ đó đã đi đâu? Khi nhìn thấy bức hoạ tại nhà Đỗ lão tiên sinh anh đã rất ngạc nhiên, cho đến khi nghe được chuyện của ông nội tiểu Ngư, anh đã liên kết mọi chuyện lại. Em từng kể lúc đó em trốn dưới gầm giường thấy được tất cả, đồ ông ngoại đến tìm khi đó là một khối ngọc, không phải những văn vật kia. Người lấy đi những thứ đó chắc chắn là người biết thế nào là tốt xấu… Anh đã tìm hỏi Đỗ lão tiên sinh người bán cho ông ấy bức hoạ kia, ngoài dự kiến anh đã tìm được một người, người đó không hề xa lạ….."
Anh cười khổ: “Em còn nhớ người dượng của Kiều Tư không? Từng có một cuộc điện thoại lạ cho ông ấy. Anh đi tìm lại người dùng số điện thoại đó, có nghi ngờ ông ngoại nhưng sau khi tìm hiểu lại phát hiện ông chưa từng dùng qua số này. Còn về chuyện người bán tranh cho Đỗ lão tiên sinh, anh có tìm đến người đó để hỏi mua, giả làm người hâm mộ của cha mẹ. Đầu tiên người đó từ chối nói bản thân không buôn bán gì, nhưng anh vẫn quấn lấy ông ấy, ngày ngày đến tìm hỏi mua, không quan trọng chuyện giá cả. Cuối cùng cũng thuyết phục được ông ta đồng ý. Ông ấy còn vô tình để lộ số tranh đó cũng là được mua lại từ người khác…
Anh lại tiếp tục quấn lấy ông ấy để gặng hỏi người bán năm đó. Vì anh biết người lấy chúng không thể công khai bán những đồ này chỉ có thể bán qua con đường tư nhân. Ông ấy nói chuyện buôn bán đã từ rất nhiều năm trước, hiện tại chỉ còn giữ số điện thoại từng liên lạc năm đó, bây giờ cũng không chắc còn liên lạc được. Thật không ngờ, số điện thoại anh được cho và số điện thoại từng gọi cho dượng của Kiều Tư là một…. Mà người dùng nó chính là….."
Tác giả :
Cát Tường Dạ