Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 306: Ta chỉ muốn cùng ngươi ngắm pháo hoa
Editor: Hạ Y Lan
Người nói chuyện là một người khách.
“Không có việc gì, chỉ là, ngày hôm qua nói sẽ đưa một vật cho lão đại." Cô tự biên một lời nói dối.
“Vậy phải đợi sáng mai thôi, tối nay lão đại không tới, ngươi cũng không cần đợi." Khách qua đường lại nói.
“A, cám ơn." Qủa thật đã không còn sớm, cô log out, trở về phòng lại vẽ một lát mới nghỉ ngơi.
Rạng sáng hôm sua, cô bị một hồi âm thanh sột sột soạt soạt đánh thức, loại âm thanh này có chút quen thuộc, cô nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, cảm giác có chút rối loạn, giống như trở lại những ngày ở nhà họ Tiêu, mỗi ngày đều bị âm thanh như vậy đánh thức......
Nhất Nhất, lại nghịch ngợm rồi!
Cô thức dậy, tự dời mình lên xe lăn, nhẹ nhàng chuyển động bánh xe vào phòng tắm, quả nhiên là nó đang ở đó kháng nghị, đói bụng rồi sao?
Cô cười khẽ, không để ý đến việc rửa mặt, liền chuyển vào phòng bếp, muốn tìm chút cơm thừa hoặc là rau quả gì đó cho nó ăn.
Trong phòng bếp, lại thấy Ngô Triều đang bận việc.
“Ngô Triều, cậu ở đây làm gì vậy? Mẹ Tưởng đâu?" Cô cầm một chén nhỏ, lấy chút cơm, chuẩn bị cho Tiểu Ô Quy ăn.
Ngô Triều nóng nảy, “Cái này không thể ăn! Tôi đang đun nước nấu mì! Mẹ Tưởng đi mua thức ăn rồi, hôm nay tôi nấu cho cô ăn!"
Trước kia cũng có tình huống thế này, Diệp Thanh Hòa không để ý, chỉ giơ chén giải thích với cậu, “Không phải tôi ăn, tôi lấy cho Tiểu Ô Quy!"
Ngô Triều hiểu lầm cô nên có chút ngượng ngùng, đỏ mặt cười, “Ha ha, vậy mà tôi cứ nghĩ là cô ăn! Tôi nói này Tiểu Hà, con gái người ta nuôi vật nuôi cũng chọn chó mèo gì đó, không thôi cũng nuôi mấy con thỏ đáng yêu, sao cô lại chọn nuôi rùa vậy?"
“Ừ...... Bởi vì rùa...... Sống rất lâu!" Cô cười nói.
Tiểu Ô Quy tồn tạo một ý nghĩa quan trọng trong sinh mệnh của cô, đó là một bí mật, cô không thể chia sẻ với người khác......
“Nhưng Tiểu Ô Quy rất xấu xí......" Ngô Triều vẫn còn là một chàng thanh niên, sẽ không biết nói lời hay, trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó, hoàn toàn không có lo lắng hậu quả sẽ công kích vào điểm yếu của người khác......
Kết quả, Diệp Thanh Hòa cúi mặt xuống, nếu không phải cô vẫn luôn kiềm chế, xém chút nữa cô đã cãi lại: Tiểu Ô Quy của tôi không xấu xí! Tiểu Ô Quy của tôi đẹp trai nhất!
Trở về phòng, đặt chén nhỏ trước mặt Tiểu Ô Quy, nhìn nó ăn không khách khí chút nào, lại cảm thấy mới vừa rồi mình thật kỳ lạ, bây giờ cô sao thế này? Không giống Diệp Thanh Hòa trước đây, càng ngày càng ngây thơ, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, ngược lại càng lớn càng trẻ lại, giống như trở lại những ngày ba giảng dạy thì mình và các sư huynh sư tỷ đấu đá nhau, không chịu một chút thiệt thòi, cũng không nguyện ý chịu thua, miệng lưỡi bén nhọn.....
Cô thở dài, đi ra ngoài trông tiệm thôi.
Ngô Triều nấu mì vẫn chưa chín, nhưng nhân viên phục vụ tiệm bên sông lại bưng tới cho cô một tô hoành thánh nóng hổi.
“Tôi không có gọi hoành thánh!" Hai ngày nay, bữa sáng đều là tự tay mẹ Tưởng nấu.
“Mẹ Tưởng gọi cho cô, trả tiền xong rồi." Nhân viên phục vụ nói, “Cô ăn trước, lát nữa tôi tới dọn."
“Được, cám ơn." Cửa tiệm hoành thánh trên con đường này ăn ngon nhất, buôn bán đặc biệt tốt, buổi sáng cũng chính là thời điểm bận nhất, có thể rút ra người đến đưa cho cô, cô rất cảm tạ.
Ngô Triều nấu xong ra ngoài, cô đã ăn xong rồi.
Ngô Triều bưng tô mì, mồm có chút há hốc.
Cô cũng có chút ngại ngùng, chỉ là, cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, không nên phiền toái Ngô Triều, vì vậy nói, “Nếu không...... Cậu ăn đi?"
Ngô Triều nghĩ là lúc nãy mình nói Tiểu Ô Quy xấu xí nên đã đắc tội với cô, hậm hực bưng tô mì trở về nhà trọ của mình, đi tới cửa, lại quay đầu lại nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nói Tiểu Ô Quy xấu xí......"
“......" Cũng bởi vì không phải cố ý mới chán nản! Chỉ là, ngoài miệng lại nói, “Không sao! Chỉ chút chuyện thôi!"
Ngô Triều muốn nói lại thôi, trở về nhà trọ.
Sáng nay buôn bán cũng khá, liên tiếp không ngừng, vẫn có khách hàng lui tới, hoặc nhìn, hoặc mua, cho đến gần trưa, cô mới có thời gian nghỉ ngơi, mẹ Tưởng cũng mua thức ăn trở lại, cười híp mắt hỏi cô đã ăn sáng chưa.
“Con ăn rồi." Cô mở trò chơi ra, mẹ Tưởng cũng đi phòng bếp làm cơm trưa.
Người đời hình dung duyên phận giữa người và người, chính là một chữ “kiếp", nói người nào đó sẽ là kiếp số của mình, cũng có người dùng chữ “ma", đến tột cùng là “kiếp" hay “ma" cũng không quan trọng, chỉ một câu, người này là mệnh không thể trốn mà thôi......
Tiêu Y Đình trong lòng cô cũng như thế......
Cô từng chạy khắp nửa Địa Cầu, đã từng bồi hồi âm dương hai giới, nhưng cuối cùng vẫn trong thế giới hỗn loạn này gặp nhau.
Nói là số trời cũng được, nhưng sẽ làm bạn được bao lâu? Trò chơi này sẽ có một ngày kết thúc, khi đó làm sao chịu được?
Lý trí cho cô biết nên nghĩ đến vấn đề này, nhưng có một thứ gì đó tựa như mầm móng từ trong nội tâm chui từ dưới đất chui lên, làm sao cũng không ngăn cản được sự sinh trưởng mạnh mẽ này.
Cô chưa từng có cảm giác mất khống chế như thế này. Muốn nhanh chóng vào trò chơi, muốn gặp anh.
Cô không biết vì sao lại như vậy.
Từ nhỏ cô đã đọc rất nhiều sách, ba cũng không hạn chế, mười mấy tuổi cho dù là văn học kinh điển hay là văn học thông thường, cũng đọc qua rất nhiều văn chương về tình yêu. Cô từng hỏi ba, yêu một người, đến cùng là cảm giác gì?
Quan hệ giữa cô và ba, vừa là cha con, cũng vừa là thầy là bạn, nên cũng chẳng kiêng dè cô bàn luận vấn đề này, mà còn giải thích cho cô, yêu một người, chính là mỗi thời mỗi khắc đều muốn nhìn thấy người đó, dù là mới tách ra năm phút đồng hồ, lại cảm thấy đã lâu không gặp,hơn nữa, chỉ cần nghe tên, nghe giọng nói, hoặc là dù chỉ thấy được bóng dáng, tâm cũng sẽ cuồng loạn không thôi.
Khi đó, cô liền nghĩ, đây không phải là lời cổ nhân hay nói: Một ngày không gặp như cách ba thu sao?
Trong mười bốn năm qua, cô vẫn luôn nghi ngờ những lời này, cô nghĩ rằng, yêu có rất nhiều loại, không phải mỗi loại đều giống như ba hình dung, ít nhất cô thì không phải vậy.
Tình yêu cô dành cho anh,lại chưa bao giờ có cảm giác như ba đã nói, nếu nói một ngày không gặp như cách ba thu, thế thì khi ở Mỹ làm sao cô sống qua ngày được? Cô nghĩ, cảm giác khi yêu một người sẽ tùy thuộc vào tính cách và cảm nhận của mỗi người, ít nhất Diệp Thanh Hòa cô sẽ không bao giờ giống như cô gái mười tám khi yêu một người như ba đã hình dung......
Vậy mà, đến hôm nay, khi cô đã bước qua tuổi mười tám ấy, cô mới phát hiện, mình lại đi một vòng luẩn quẩn, nảy sinh nhiều cảm xúc của thiếu nữ, thật đúng là châm chọc......
Cô vừa cười mình, vừa mở danh sách bạn tốt, tên của anh…..đã sáng......
Cô vẫn còn đang do dự có nên chủ động nói chuyện với anh hay không, anh lại nhắn: Tới đây.
Hai chữ ngắn ngủn, theo sau là tọa độ của anh.
Giọng điệu ra lệnh này, vẫn giống như ngày trước khi anh không biết cô là Nhất Nhất Phong Hà bảo đi núi Tuyết Sơn ngắm cảnh......
Mà cô cũng trở về buổi ban đầu lấy anh là nhất, buồn cười cưỡi ngựa, chậm rãi đi theo tọa độ đến đích......
Khi bước chân dừng lại, tim của cô thiếu chút nữa muốn ngừng đập......
Nơi đây là.....
Đỉnh Tuyết Sơn, bên cạnh vách núi, anh ngồi trên chiếu, Hồng Y Bạch Tuyết, Ngọc Cầm kế bên.
Mười bốn năm trước, ngay tại chỗ này, anh nói: Nhất Nhất, ta thích náo nhiệt không thích yên tĩnh, thích tụ không thích ly tán. Nhất Nhất, ta sợ cô độc. Nhất Nhất, ngươi tính chơi tới khi nào?
Cô nói với anh: Ta sẽ chơi nhiều hơn ngươi một ngày......
Rồi sau đó, anh tuyên bố với toàn thế giới: Nhất Nhất Phong Hà, chúng ta cùng đi đến tận cùng thế giới.....
Hôm nay gặp lại, Tiêu thiếu gia vẫn là Thành chủ trên vạn người, mà Nhất Nhất Phong Hà, đã biến thành một luồng u hồn trong trời đất, mà cô đã không còn là cô của lúc trước......
Đã định rằng sẽ cô đơn, tận cùng thế giới cũng vô duyên, anh hai, em tới đây, đến bên anh, nhưng lại ở hai thế giới, em phải làm thế nào để anh không còn cô độc?
Trước máy tính, cô che miệng lại, nắm con chuột trong tay, một cử động cũng không dám, chỉ không chớp mắt nhìn chăm chú vào anh giữa cánh đồng tuyết mênh mông, cùng Nhất Nhất Phong Hà phía sau anh, tầm mắt đã mơ hồ.
Cánh đồng tuyết bát ngát như thế, trời đất to lớn thế này, mặc dù anh là Thành Chủ cường đại thì thế nào, so với nơi đây cũng chỉ là hạt cát giữa trời đất bao la mà thôi, cho dù toàn thân anh mang ánh hào quang, đủ để chiếu sáng cả cánh đồng này, ngay cả phía sau vĩnh viễn có một Nhất Nhất Phong Hà đi theo, nhưng bên vách núi này, bóng lưng anh lại tịch mịch khiến người ta đau lòng......
“Tới rồi." Anh hỏi.
Tay cô run rẩy, nhấn trên bàn phím một chữ: ừ.
“Tại sao không nói chuyện?" Anh hỏi.
Cô không nói lời nào? Cô có biết bao nhiêu lời muốn nói! Cô muốn nói cho anh biết, anh hai, anh không cô độc! Em gái đang ở bên cạnh anh! Nhưng cô không thể!
“Nghe nói, ngươi có đồ muốn đưa cho ta?"Anh đột nhiên hỏi.
“À?" Cô theo bản năng đánh chữ. Đây lời cô nói ngày hôm qua, nhanh như vậy đã truyền đến tai anh?
“Ngươi muốn đưa ta cái gì?" Anh lại hỏi, gió thổi Hồng Y của anh, từng bông tuyết trắng xóa bay trên mái tóc bạch kim.
“Ta......" Cô không biết nói với anh cái gì...... Cô chỉ nói cho có lệ thôi, nhưng vào giờ phút này, cô cũng không thể nào nói ra “Là ta gạt người", cô nhanh chóng nhớ tới trong túi còn có nhiệm vụ thưởng pháo hoa, cô vội vàng nói, “Ta muốn cho ngươi xem cái này."
Nói xong, mở túi ra, nhấp chuột vào pháo hoa, khói giăng đầy trời, giữa trời đông tuyết phủ, từng ánh sáng vỡ ra, như cơn mưa tuôn rơi rực rỡ......
Cô đốt toàn bộ pháo hoa, cánh đồng tịch mịch lập tức náo nhiệt hẳn lên, trong trăm dặm, từng ngóc ngách đều được phủ đầy, sẽ không có vẻ cô đơn như vậy nữa......
Anh lẳng lặng nhìn tất cả, cho đến khi tất cả pháo hoa đã tàn, anh mới nói chuyện, “Tại sao cho ta xem cái này?"
Cô tức cười, thật ra thì, cô biết, phần thưởng pháo hoa này nhất định anh còn có nhiều hơn cô, nên cũng không tính là có gì hiếm hạ......
Cô cười ha ha, “Không có gì, tự ta muốn nhìn, một mình nhìn không có ý nghĩa."
Anh thật lâu không nói gì.
Anh không nói, cô cũng không biết nói gì, một bụng lời nói ra lại e sợ nói sai......
Trong lúc yên tĩnh cùng lúng túng, rốt cuộc anh cũng nói một câu, “Ngươi cũng một mình sao?"
“......" Chữ “cũng" ấy, nghe xong làm lòng cô nhất thời ghen tuông như cỏ dại lan tràn, cô rất muốn hỏi anh, không phải anh có Thành chủ phu nhân sao? Hỏi như vậy mới phù hợp thân phận xa lạ giữa cô và anh, nhưng cô không làm được, không đành lòng đâm vào vết thương trong lòng anh, chỉ là không chút do dự trả lời: phải
Anh lại yên tĩnh, cô cũng định ngồi song song với anh trên mặt tuyết, lại cách một khoảng cách, dù sao, hai người đàn ông mà ngồi chung một chỗ, thật sự rất kỳ quái......
Nhìn từ đây, có thể thấy núi non trùng điệp, đều bị băng tuyết bao trùm, bầu trời không có một tia ấm áp, mặc dù bên cạnh anh, áo hồng như lửa, vẫn không thể xua đi giá rét, không thể hóa tan tảng băng này. Rõ ràng là mùa hạ, nhưng ngón tay cô chạm vào bàn phím, lại giống như chạm vào núi băng kia, đầu ngón tay rét lạnh.
Vậy mà, trong nháy mắt tiếp theo, cô đặt tại lên bàn phím, ngón tay lại như chạm đến lửa, cấp tốc bắn ra, chỉ vì anh thình lình viết ra một đoạn: Hạ Thiên, ta thích náo nhiệt không thích yên tĩnh, chỉ thích tụ không thích ly tán. Hạ Thiên, ta sợ cô độc.
Tay của cô cứng ở không trung, nhìn chằm chằm một hàng chữ trên màn ảnh kia, tim nhất thời bị nhéo, trong đầu càng là một mảnh mơ hồ, rầm rầm vang dội......
“Hạ Thiên, ngươi tính chơi tới khi nào?"
Một chữ cũng không sai biệt, chỉ đổi Nhất Nhất thành Hạ Thiên, một lần nữa anh lại nói về vấn đề này......
Trong đầu cô trừ bỏ rung động, đã không còn phản ứng gì khác.....
Thật vất vả, mới tiếp nhận được hai lời này, ngàn vạn suy nghĩ, ngàn lời vạn chữ, nghĩ không ra nguyên cớ, ngây ngốc trả lời một câu: Thành chủ, ngươi làm sao vậy?
Anh lần nữa trầm mặc......
Cô đành giả bộ không hiểu, tiếp tục ngây ngốc hỏi, “Thành chủ, ngươi là lão đại, trong bang nhiều huynh đệ như vậy, đối thủ cũng rất nhiều, làm sao ngươi lại cô độc? Thành chủ không cô độc, có rất nhiều người cùng với ngươi."
Anh không nói gì chỉ gửi tới hai chữ: ha ha.
“......" “Ha ha" hai chữ này quả nhiên luôn là kết cuộc nói chuyện phiếm....
“Hạ Thiên, ngươi làm ta nhớ tới một người, ngươi biết không?" Anh nói.
“......" Cô muốn nói không biết...... Cô khẳng định là không biết...... Mặc dù cô biết...... Trong hỗn loạn, cô hỏi, “Nam hay nữ vậy?"
“Nữ."
“......" Để tỏ lòng cô và anh một chút quan hệ cũng không có, cô quyết định kháng nghị, hơn nữa giọng nói rất nghiêm trọng, “Thành chủ!!! Ta là nam!!! Nam!!!" Còn cố ý dùng rất nhiều dấu chấm than, phảng phất như cái này liên tưởng đến sự vũ nhục cô phải chịu......
Anh lần nữa: ha ha.
Cô cũng muốn ha ha lắm..... Nghĩ lại, cô không làm gì để anh hoài nghi chứ? Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm cô đã đăng nhập một lát?
Không hẳn......
Cô lập tức hủy bỏ suy đoán của mình.
Cô nghĩ không đến mức vậy đâu, trò chơi này không giống với QQ, ở giao diện đăng nhập cũng không biểu hiện tin tức đăng ký, cô cũng không mở ứng dụng ghi hình, anh càng không cài điện thoại bảo mật, nếu không, ngày hôm qua cô không thể đăng nhập được......
Hơn nữa, để chắc ăn, lúc cô thoát ra, cũng đưa nhân vật về chỗ cũ, không khác gì lúc anh thoát......
Cho nên, theo lý mà nói, anh sẽ không phát hiện ra sự bất thường, tình huống xấu nhất anh thấy nhân vật của mình bị chuyển động, vậy cũng không thể chứng minh là Hạ Thiên cô làm!
Cuối cùng, suy tư hết một lần, xác định không có vấn đề, bởi vì, theo tính cách của anh, nếu quả như thật đối với cô có lòng nghi ngờ, đã sớm ầm ĩ tìm hiểu ngọn ngành rồi, hơn nữa, Nhất Nhất Phong Hà đối với anh mà nói, có ý nghĩa thế nào? Anh sẽ bất mãn tìm em gái của anh, còn có lòng rảnh rỗi ngồi ở chỗ này nhìn tuyết?
Có lẽ, cảnh tượng trước mắt làm anh nhớ đến nhiều năm trước, cho nên thương cảm mà gọi cô, muốn cùng người trò chuyện, dù sao tính anh cũng không chịu được cô đơn, khổ lâu như vậy, buồn bực lâu như vậy, cũng thật nghẹn đủ anh......
Chỉ là, vì để ngừa ngộ nhỡ, cô dặn mình phải cẩn thận, quyết không thể lộ ra bất kỳ sơ hở nào, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ nữa.....
Thật ra thì, lúc này cô thấy mình như bước đi trên băng mỏng, trên lý trí, thậm chí cô hiểu, nên rời đi mới đúng, nhưng cô lại không nỡ....
Người nói chuyện là một người khách.
“Không có việc gì, chỉ là, ngày hôm qua nói sẽ đưa một vật cho lão đại." Cô tự biên một lời nói dối.
“Vậy phải đợi sáng mai thôi, tối nay lão đại không tới, ngươi cũng không cần đợi." Khách qua đường lại nói.
“A, cám ơn." Qủa thật đã không còn sớm, cô log out, trở về phòng lại vẽ một lát mới nghỉ ngơi.
Rạng sáng hôm sua, cô bị một hồi âm thanh sột sột soạt soạt đánh thức, loại âm thanh này có chút quen thuộc, cô nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát, cảm giác có chút rối loạn, giống như trở lại những ngày ở nhà họ Tiêu, mỗi ngày đều bị âm thanh như vậy đánh thức......
Nhất Nhất, lại nghịch ngợm rồi!
Cô thức dậy, tự dời mình lên xe lăn, nhẹ nhàng chuyển động bánh xe vào phòng tắm, quả nhiên là nó đang ở đó kháng nghị, đói bụng rồi sao?
Cô cười khẽ, không để ý đến việc rửa mặt, liền chuyển vào phòng bếp, muốn tìm chút cơm thừa hoặc là rau quả gì đó cho nó ăn.
Trong phòng bếp, lại thấy Ngô Triều đang bận việc.
“Ngô Triều, cậu ở đây làm gì vậy? Mẹ Tưởng đâu?" Cô cầm một chén nhỏ, lấy chút cơm, chuẩn bị cho Tiểu Ô Quy ăn.
Ngô Triều nóng nảy, “Cái này không thể ăn! Tôi đang đun nước nấu mì! Mẹ Tưởng đi mua thức ăn rồi, hôm nay tôi nấu cho cô ăn!"
Trước kia cũng có tình huống thế này, Diệp Thanh Hòa không để ý, chỉ giơ chén giải thích với cậu, “Không phải tôi ăn, tôi lấy cho Tiểu Ô Quy!"
Ngô Triều hiểu lầm cô nên có chút ngượng ngùng, đỏ mặt cười, “Ha ha, vậy mà tôi cứ nghĩ là cô ăn! Tôi nói này Tiểu Hà, con gái người ta nuôi vật nuôi cũng chọn chó mèo gì đó, không thôi cũng nuôi mấy con thỏ đáng yêu, sao cô lại chọn nuôi rùa vậy?"
“Ừ...... Bởi vì rùa...... Sống rất lâu!" Cô cười nói.
Tiểu Ô Quy tồn tạo một ý nghĩa quan trọng trong sinh mệnh của cô, đó là một bí mật, cô không thể chia sẻ với người khác......
“Nhưng Tiểu Ô Quy rất xấu xí......" Ngô Triều vẫn còn là một chàng thanh niên, sẽ không biết nói lời hay, trong lòng nghĩ cái gì thì nói cái đó, hoàn toàn không có lo lắng hậu quả sẽ công kích vào điểm yếu của người khác......
Kết quả, Diệp Thanh Hòa cúi mặt xuống, nếu không phải cô vẫn luôn kiềm chế, xém chút nữa cô đã cãi lại: Tiểu Ô Quy của tôi không xấu xí! Tiểu Ô Quy của tôi đẹp trai nhất!
Trở về phòng, đặt chén nhỏ trước mặt Tiểu Ô Quy, nhìn nó ăn không khách khí chút nào, lại cảm thấy mới vừa rồi mình thật kỳ lạ, bây giờ cô sao thế này? Không giống Diệp Thanh Hòa trước đây, càng ngày càng ngây thơ, càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, ngược lại càng lớn càng trẻ lại, giống như trở lại những ngày ba giảng dạy thì mình và các sư huynh sư tỷ đấu đá nhau, không chịu một chút thiệt thòi, cũng không nguyện ý chịu thua, miệng lưỡi bén nhọn.....
Cô thở dài, đi ra ngoài trông tiệm thôi.
Ngô Triều nấu mì vẫn chưa chín, nhưng nhân viên phục vụ tiệm bên sông lại bưng tới cho cô một tô hoành thánh nóng hổi.
“Tôi không có gọi hoành thánh!" Hai ngày nay, bữa sáng đều là tự tay mẹ Tưởng nấu.
“Mẹ Tưởng gọi cho cô, trả tiền xong rồi." Nhân viên phục vụ nói, “Cô ăn trước, lát nữa tôi tới dọn."
“Được, cám ơn." Cửa tiệm hoành thánh trên con đường này ăn ngon nhất, buôn bán đặc biệt tốt, buổi sáng cũng chính là thời điểm bận nhất, có thể rút ra người đến đưa cho cô, cô rất cảm tạ.
Ngô Triều nấu xong ra ngoài, cô đã ăn xong rồi.
Ngô Triều bưng tô mì, mồm có chút há hốc.
Cô cũng có chút ngại ngùng, chỉ là, cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, không nên phiền toái Ngô Triều, vì vậy nói, “Nếu không...... Cậu ăn đi?"
Ngô Triều nghĩ là lúc nãy mình nói Tiểu Ô Quy xấu xí nên đã đắc tội với cô, hậm hực bưng tô mì trở về nhà trọ của mình, đi tới cửa, lại quay đầu lại nói xin lỗi, “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nói Tiểu Ô Quy xấu xí......"
“......" Cũng bởi vì không phải cố ý mới chán nản! Chỉ là, ngoài miệng lại nói, “Không sao! Chỉ chút chuyện thôi!"
Ngô Triều muốn nói lại thôi, trở về nhà trọ.
Sáng nay buôn bán cũng khá, liên tiếp không ngừng, vẫn có khách hàng lui tới, hoặc nhìn, hoặc mua, cho đến gần trưa, cô mới có thời gian nghỉ ngơi, mẹ Tưởng cũng mua thức ăn trở lại, cười híp mắt hỏi cô đã ăn sáng chưa.
“Con ăn rồi." Cô mở trò chơi ra, mẹ Tưởng cũng đi phòng bếp làm cơm trưa.
Người đời hình dung duyên phận giữa người và người, chính là một chữ “kiếp", nói người nào đó sẽ là kiếp số của mình, cũng có người dùng chữ “ma", đến tột cùng là “kiếp" hay “ma" cũng không quan trọng, chỉ một câu, người này là mệnh không thể trốn mà thôi......
Tiêu Y Đình trong lòng cô cũng như thế......
Cô từng chạy khắp nửa Địa Cầu, đã từng bồi hồi âm dương hai giới, nhưng cuối cùng vẫn trong thế giới hỗn loạn này gặp nhau.
Nói là số trời cũng được, nhưng sẽ làm bạn được bao lâu? Trò chơi này sẽ có một ngày kết thúc, khi đó làm sao chịu được?
Lý trí cho cô biết nên nghĩ đến vấn đề này, nhưng có một thứ gì đó tựa như mầm móng từ trong nội tâm chui từ dưới đất chui lên, làm sao cũng không ngăn cản được sự sinh trưởng mạnh mẽ này.
Cô chưa từng có cảm giác mất khống chế như thế này. Muốn nhanh chóng vào trò chơi, muốn gặp anh.
Cô không biết vì sao lại như vậy.
Từ nhỏ cô đã đọc rất nhiều sách, ba cũng không hạn chế, mười mấy tuổi cho dù là văn học kinh điển hay là văn học thông thường, cũng đọc qua rất nhiều văn chương về tình yêu. Cô từng hỏi ba, yêu một người, đến cùng là cảm giác gì?
Quan hệ giữa cô và ba, vừa là cha con, cũng vừa là thầy là bạn, nên cũng chẳng kiêng dè cô bàn luận vấn đề này, mà còn giải thích cho cô, yêu một người, chính là mỗi thời mỗi khắc đều muốn nhìn thấy người đó, dù là mới tách ra năm phút đồng hồ, lại cảm thấy đã lâu không gặp,hơn nữa, chỉ cần nghe tên, nghe giọng nói, hoặc là dù chỉ thấy được bóng dáng, tâm cũng sẽ cuồng loạn không thôi.
Khi đó, cô liền nghĩ, đây không phải là lời cổ nhân hay nói: Một ngày không gặp như cách ba thu sao?
Trong mười bốn năm qua, cô vẫn luôn nghi ngờ những lời này, cô nghĩ rằng, yêu có rất nhiều loại, không phải mỗi loại đều giống như ba hình dung, ít nhất cô thì không phải vậy.
Tình yêu cô dành cho anh,lại chưa bao giờ có cảm giác như ba đã nói, nếu nói một ngày không gặp như cách ba thu, thế thì khi ở Mỹ làm sao cô sống qua ngày được? Cô nghĩ, cảm giác khi yêu một người sẽ tùy thuộc vào tính cách và cảm nhận của mỗi người, ít nhất Diệp Thanh Hòa cô sẽ không bao giờ giống như cô gái mười tám khi yêu một người như ba đã hình dung......
Vậy mà, đến hôm nay, khi cô đã bước qua tuổi mười tám ấy, cô mới phát hiện, mình lại đi một vòng luẩn quẩn, nảy sinh nhiều cảm xúc của thiếu nữ, thật đúng là châm chọc......
Cô vừa cười mình, vừa mở danh sách bạn tốt, tên của anh…..đã sáng......
Cô vẫn còn đang do dự có nên chủ động nói chuyện với anh hay không, anh lại nhắn: Tới đây.
Hai chữ ngắn ngủn, theo sau là tọa độ của anh.
Giọng điệu ra lệnh này, vẫn giống như ngày trước khi anh không biết cô là Nhất Nhất Phong Hà bảo đi núi Tuyết Sơn ngắm cảnh......
Mà cô cũng trở về buổi ban đầu lấy anh là nhất, buồn cười cưỡi ngựa, chậm rãi đi theo tọa độ đến đích......
Khi bước chân dừng lại, tim của cô thiếu chút nữa muốn ngừng đập......
Nơi đây là.....
Đỉnh Tuyết Sơn, bên cạnh vách núi, anh ngồi trên chiếu, Hồng Y Bạch Tuyết, Ngọc Cầm kế bên.
Mười bốn năm trước, ngay tại chỗ này, anh nói: Nhất Nhất, ta thích náo nhiệt không thích yên tĩnh, thích tụ không thích ly tán. Nhất Nhất, ta sợ cô độc. Nhất Nhất, ngươi tính chơi tới khi nào?
Cô nói với anh: Ta sẽ chơi nhiều hơn ngươi một ngày......
Rồi sau đó, anh tuyên bố với toàn thế giới: Nhất Nhất Phong Hà, chúng ta cùng đi đến tận cùng thế giới.....
Hôm nay gặp lại, Tiêu thiếu gia vẫn là Thành chủ trên vạn người, mà Nhất Nhất Phong Hà, đã biến thành một luồng u hồn trong trời đất, mà cô đã không còn là cô của lúc trước......
Đã định rằng sẽ cô đơn, tận cùng thế giới cũng vô duyên, anh hai, em tới đây, đến bên anh, nhưng lại ở hai thế giới, em phải làm thế nào để anh không còn cô độc?
Trước máy tính, cô che miệng lại, nắm con chuột trong tay, một cử động cũng không dám, chỉ không chớp mắt nhìn chăm chú vào anh giữa cánh đồng tuyết mênh mông, cùng Nhất Nhất Phong Hà phía sau anh, tầm mắt đã mơ hồ.
Cánh đồng tuyết bát ngát như thế, trời đất to lớn thế này, mặc dù anh là Thành Chủ cường đại thì thế nào, so với nơi đây cũng chỉ là hạt cát giữa trời đất bao la mà thôi, cho dù toàn thân anh mang ánh hào quang, đủ để chiếu sáng cả cánh đồng này, ngay cả phía sau vĩnh viễn có một Nhất Nhất Phong Hà đi theo, nhưng bên vách núi này, bóng lưng anh lại tịch mịch khiến người ta đau lòng......
“Tới rồi." Anh hỏi.
Tay cô run rẩy, nhấn trên bàn phím một chữ: ừ.
“Tại sao không nói chuyện?" Anh hỏi.
Cô không nói lời nào? Cô có biết bao nhiêu lời muốn nói! Cô muốn nói cho anh biết, anh hai, anh không cô độc! Em gái đang ở bên cạnh anh! Nhưng cô không thể!
“Nghe nói, ngươi có đồ muốn đưa cho ta?"Anh đột nhiên hỏi.
“À?" Cô theo bản năng đánh chữ. Đây lời cô nói ngày hôm qua, nhanh như vậy đã truyền đến tai anh?
“Ngươi muốn đưa ta cái gì?" Anh lại hỏi, gió thổi Hồng Y của anh, từng bông tuyết trắng xóa bay trên mái tóc bạch kim.
“Ta......" Cô không biết nói với anh cái gì...... Cô chỉ nói cho có lệ thôi, nhưng vào giờ phút này, cô cũng không thể nào nói ra “Là ta gạt người", cô nhanh chóng nhớ tới trong túi còn có nhiệm vụ thưởng pháo hoa, cô vội vàng nói, “Ta muốn cho ngươi xem cái này."
Nói xong, mở túi ra, nhấp chuột vào pháo hoa, khói giăng đầy trời, giữa trời đông tuyết phủ, từng ánh sáng vỡ ra, như cơn mưa tuôn rơi rực rỡ......
Cô đốt toàn bộ pháo hoa, cánh đồng tịch mịch lập tức náo nhiệt hẳn lên, trong trăm dặm, từng ngóc ngách đều được phủ đầy, sẽ không có vẻ cô đơn như vậy nữa......
Anh lẳng lặng nhìn tất cả, cho đến khi tất cả pháo hoa đã tàn, anh mới nói chuyện, “Tại sao cho ta xem cái này?"
Cô tức cười, thật ra thì, cô biết, phần thưởng pháo hoa này nhất định anh còn có nhiều hơn cô, nên cũng không tính là có gì hiếm hạ......
Cô cười ha ha, “Không có gì, tự ta muốn nhìn, một mình nhìn không có ý nghĩa."
Anh thật lâu không nói gì.
Anh không nói, cô cũng không biết nói gì, một bụng lời nói ra lại e sợ nói sai......
Trong lúc yên tĩnh cùng lúng túng, rốt cuộc anh cũng nói một câu, “Ngươi cũng một mình sao?"
“......" Chữ “cũng" ấy, nghe xong làm lòng cô nhất thời ghen tuông như cỏ dại lan tràn, cô rất muốn hỏi anh, không phải anh có Thành chủ phu nhân sao? Hỏi như vậy mới phù hợp thân phận xa lạ giữa cô và anh, nhưng cô không làm được, không đành lòng đâm vào vết thương trong lòng anh, chỉ là không chút do dự trả lời: phải
Anh lại yên tĩnh, cô cũng định ngồi song song với anh trên mặt tuyết, lại cách một khoảng cách, dù sao, hai người đàn ông mà ngồi chung một chỗ, thật sự rất kỳ quái......
Nhìn từ đây, có thể thấy núi non trùng điệp, đều bị băng tuyết bao trùm, bầu trời không có một tia ấm áp, mặc dù bên cạnh anh, áo hồng như lửa, vẫn không thể xua đi giá rét, không thể hóa tan tảng băng này. Rõ ràng là mùa hạ, nhưng ngón tay cô chạm vào bàn phím, lại giống như chạm vào núi băng kia, đầu ngón tay rét lạnh.
Vậy mà, trong nháy mắt tiếp theo, cô đặt tại lên bàn phím, ngón tay lại như chạm đến lửa, cấp tốc bắn ra, chỉ vì anh thình lình viết ra một đoạn: Hạ Thiên, ta thích náo nhiệt không thích yên tĩnh, chỉ thích tụ không thích ly tán. Hạ Thiên, ta sợ cô độc.
Tay của cô cứng ở không trung, nhìn chằm chằm một hàng chữ trên màn ảnh kia, tim nhất thời bị nhéo, trong đầu càng là một mảnh mơ hồ, rầm rầm vang dội......
“Hạ Thiên, ngươi tính chơi tới khi nào?"
Một chữ cũng không sai biệt, chỉ đổi Nhất Nhất thành Hạ Thiên, một lần nữa anh lại nói về vấn đề này......
Trong đầu cô trừ bỏ rung động, đã không còn phản ứng gì khác.....
Thật vất vả, mới tiếp nhận được hai lời này, ngàn vạn suy nghĩ, ngàn lời vạn chữ, nghĩ không ra nguyên cớ, ngây ngốc trả lời một câu: Thành chủ, ngươi làm sao vậy?
Anh lần nữa trầm mặc......
Cô đành giả bộ không hiểu, tiếp tục ngây ngốc hỏi, “Thành chủ, ngươi là lão đại, trong bang nhiều huynh đệ như vậy, đối thủ cũng rất nhiều, làm sao ngươi lại cô độc? Thành chủ không cô độc, có rất nhiều người cùng với ngươi."
Anh không nói gì chỉ gửi tới hai chữ: ha ha.
“......" “Ha ha" hai chữ này quả nhiên luôn là kết cuộc nói chuyện phiếm....
“Hạ Thiên, ngươi làm ta nhớ tới một người, ngươi biết không?" Anh nói.
“......" Cô muốn nói không biết...... Cô khẳng định là không biết...... Mặc dù cô biết...... Trong hỗn loạn, cô hỏi, “Nam hay nữ vậy?"
“Nữ."
“......" Để tỏ lòng cô và anh một chút quan hệ cũng không có, cô quyết định kháng nghị, hơn nữa giọng nói rất nghiêm trọng, “Thành chủ!!! Ta là nam!!! Nam!!!" Còn cố ý dùng rất nhiều dấu chấm than, phảng phất như cái này liên tưởng đến sự vũ nhục cô phải chịu......
Anh lần nữa: ha ha.
Cô cũng muốn ha ha lắm..... Nghĩ lại, cô không làm gì để anh hoài nghi chứ? Chẳng lẽ là bởi vì ngày hôm cô đã đăng nhập một lát?
Không hẳn......
Cô lập tức hủy bỏ suy đoán của mình.
Cô nghĩ không đến mức vậy đâu, trò chơi này không giống với QQ, ở giao diện đăng nhập cũng không biểu hiện tin tức đăng ký, cô cũng không mở ứng dụng ghi hình, anh càng không cài điện thoại bảo mật, nếu không, ngày hôm qua cô không thể đăng nhập được......
Hơn nữa, để chắc ăn, lúc cô thoát ra, cũng đưa nhân vật về chỗ cũ, không khác gì lúc anh thoát......
Cho nên, theo lý mà nói, anh sẽ không phát hiện ra sự bất thường, tình huống xấu nhất anh thấy nhân vật của mình bị chuyển động, vậy cũng không thể chứng minh là Hạ Thiên cô làm!
Cuối cùng, suy tư hết một lần, xác định không có vấn đề, bởi vì, theo tính cách của anh, nếu quả như thật đối với cô có lòng nghi ngờ, đã sớm ầm ĩ tìm hiểu ngọn ngành rồi, hơn nữa, Nhất Nhất Phong Hà đối với anh mà nói, có ý nghĩa thế nào? Anh sẽ bất mãn tìm em gái của anh, còn có lòng rảnh rỗi ngồi ở chỗ này nhìn tuyết?
Có lẽ, cảnh tượng trước mắt làm anh nhớ đến nhiều năm trước, cho nên thương cảm mà gọi cô, muốn cùng người trò chuyện, dù sao tính anh cũng không chịu được cô đơn, khổ lâu như vậy, buồn bực lâu như vậy, cũng thật nghẹn đủ anh......
Chỉ là, vì để ngừa ngộ nhỡ, cô dặn mình phải cẩn thận, quyết không thể lộ ra bất kỳ sơ hở nào, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ nữa.....
Thật ra thì, lúc này cô thấy mình như bước đi trên băng mỏng, trên lý trí, thậm chí cô hiểu, nên rời đi mới đúng, nhưng cô lại không nỡ....
Tác giả :
Cát Tường Dạ