Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 277: Tin
Editor: Tinh Di
Anh đã thấy…….
Anh thấy em gái vùng vẫy giữa dòng nước…….
Thấy dáng người yếu ớt của em gái chìm nổi giữa dòng nước lạnh, chắc cô đang rất lạnh…….
Da cô tái nhợt………
Anh còn nghe thấy giọng của em gái, yếu ớt gọi anh: “Anh hai, cứu em! Anh hai…… mau cứu em…."
Anh muốn đi cứu em gái! Em gái đang chờ anh! Em gái không chịu thêm được nữa! Nhưng… anh không cử động được! Chân anh giống như bị đóng đinh xuống đất, không thể nào nhấc lên được! Anh lo! Anh tức giận! Anh không biết vì sao lại không thể! Anh chỉ có đứng đó trả lời cô: “Chờ anh! Em gái! Kiên trì! Anh đến đó nhanh thôi!"
Nhưng dù anh có cố hô lớn cỡ nào hình như đều không tới được chỗ cô…….
Giọng anh khàn đi, vọng lại yếu ớt giống như đang bị ai đó bóp chặt yết hầu…..
Anh sợ hãi nhìn em gái đang vùng vẫy dưới nước, anh càng ngày càng cách xa cô, anh cố hô lớn hơn nữa……..
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Anh tỉnh lại mới nhận ra không có nước, không có em gái, tất cả chỉ là mơ mà thôi…..
Anh cau mày, gian nan nuốt xuống, cổ họng đau rát như vừa bị dao đâm.
“Y Đình, con tỉnh rồi, đúng là doạ mẹ mà…." Khương Vãn Ngư nhẹ nhàng xoa xoa mặt anh.
Tay bà hơi lạnh nên anh thấy thoải mái hơn một chút…..
Anh nhìn xung quanh toàn bộ đều màu trắng, quả nhiên là trong bệnh viện……
Nỗi sợ hãi từ giấc mơ vẫn còn ám ảnh anh, anh nắm chặt cổ tay của Khương Vãn Ngư, gấp gáp: “Mẹ, em gái sao rồi? Đã tìm được em ấy chưa?" Giọng anh khàn khàn.
Ánh mắt Khương Vãn Ngư trầm xuống, từ tốn trả lời anh: “Tìm được rồi, con cứ yên tâm nghỉ ngơi, khỏi rồi sẽ được gặp con bé."
“Không! Con phải đi ngay!" Anh phải tận mắt nhìn thấy em gái mới có thể yên tâm làm chuyện khác.
Khương Vãn Ngư vội vàng ấn người anh xuống: “Không được con trai, bệnh của con còn chưa giảm! Nếu con đi gặp con bé không phải sẽ lây bệnh cho nó sao?"
“…." Anh có chút do dự, “Em ấy đang ở đâu?"
“….." Khương Vãn Ngư do dự.
“Mẹ, em ấy ở đâu?" Anh hỏi dồn.
“Ở…….. trong bệnh viện này! Con bé cũng bị thương đúng không?" Bà cố tình né tránh.
Anh nghe xong liền ngồi dậy, cầm theo chai nước truyền.
“Con trai! Con muốn đi đâu?" Khương Vãn Ngư lo lắng hỏi.
“Con đi xem một chút! Chỉ đứng ngoài cũng được! Chỉ xem một chút thôi!" Anh không dám chần chừ đứng dậy, nhưng vừa đứng liền thấy trước mặt quay cuồng choáng váng……
“Con trai!" Khương Vãn Ngư đỡ anh, giúp anh cầm chai nước truyền, dìu anh ngồi xuống giường, “Con trai, không cần đi…… là mẹ lừa con…… chưa tìm được…… vẫn chưa….."
“….." Tiêu Y Đình không nói gì.
Khương Vãn Ngư nén không nổi nước mắt: “Mẹ không cố ý…. Chỉ là muốn con yên tâm nghỉ ngơi…Con có biết con sốt bao nhiêu không? Hôn mê đã hơn một ngày rồi…. Con muốn khiến mọi người lo lắng vì con đến mức nào nữa? Y Đình, cha mẹ bằng này tuổi rồi, con không nghĩ cho hai người già này sao?"
“Mẹ!" Tiêu Y Đình nghe mẹ nói vậy vô cùng đau lòng, nhưng bảo anh ở trong này an nhàn nghỉ ngơi trong khi em gái không biết sống chết ra sao thì anh không làm được!
“Không được đi! Con ở yên đó dưỡng bệnh cho mẹ! Mẹ không cho con đi!" Khương Vãn Ngư giữ người anh lại, “Con muốn tìm Thanh Hòa gấp,mẹ hiểu, nhưng con bệnh nặng như vậy! Hơn nữa cảnh sát đều đang cố hết sức, không lúc nào buông lỏng! Con có biết không? Cha con sau khi nghe tin con bé bị bắt cóc rất buồn phiền, chỉ có mấy ngày đã già đi nhiều như vậy, nếu con còn xảy ra chuyện gì nữa thì chính là bất hiếu với ông ấy con có hiêu không?"
“Con sẽ nói với cha!" Anh liếc thấy có hộp y tế ở đầu giường, nhanh tay lấy ra một ít bông, tuỳ ý rút kim truyền trên tay ra, dùng bông đè lên.
Động tác của anh rất nhanh nên Khương Vãn Ngư không kịp ngăn lại, chỉ khi nhìn thấy máu chảy không ít mới hốt hoảng, luống cuống tìm bông để đè lên.....
Nhưng tự anh đã làm xong…..
“Y Đình…" Bà biết không cách nào khuyên bảo anh, đành khóc lóc cầu xin, “Con nghe lời một lần thôi……."
Anh ném bông đi, mặc cho máu trên mu bàn tay vẫn chưa ngừng chảy đứng lên mặc áo: “Mẹ, con xin lỗi, không phải con không chịu nghe lời, mẹ cũng hiểu, em gái là người quan trọng với con như thế nào…." Ngừng một lúc anh nói tiếp, “Mẹ, mẹ cũng là người con yêu nhất, con hi vọng mẹ yêu con thì sẽ mãi mãi ở bên cạnh con, được không mẹ?"
Nói nhiều như vậy cổ họng anh cành thêm rát, tuỳ tiện lấy chai nước trên bàn để uống.
Khương Vãn Ngư biết không thể ngăn nổi anh, dù sao cũng đã truyền nước được khá lâu, bà chỉ có thể nghe theo: “Được rồi, con đứng uống nước lạnh, uống nước ấm rồi uống thuốc đi!"
“Vâng!" Anh ngoan ngoãn để bà lấy thuốc cho, uống xong cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm, ôm Khương Vãn Ngư an ủi, “Mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ uống thuốc đầy đủ, vì mẹ và vì em gái, hai người phụ nữ quan trọng nhất của con!"
Khương Vãn Ngư không muốn đáp lại lời của con trai về vấn đề này, bà cầm tay nhìn, sau đó lấy thêm bông đè lên chỗ chảy máu, “Đi được rồi."
Bà cũng lấy áo khoác, Tiêu Y Đình ngạc nhiên: “Mẹ?"
“Mẹ không yên tâm nên phải cùng!"
“…." Anh không biết nói gì, “Cảm ơn mẹ…."
“Đi thôi, còn phải xin phép bác sĩ nữa, nếu không sẽ bị mắng đấy!" Khương Vãn Ngư trừng mắt với anh.
“Đi thôi!" Anh cười đáp lại bà.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Anh đi đến Cục Cảnh sát đầu tiên, hỏi thăm tình hình tìm kiếm.
Đội trưởng Cố cũng đang ở đó, thấy anh liền đưa ra một túi nhựa nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn Ruby đỏ, “Vật này của vợ anh?"
Anh đau lòng: “Đúng…."
“Chúng tôi tìm thấy vật này ở trước cửa đường hầm trong Tự Miếu của Tống Thành Uy, chắc chắn là do cô ấy cố tình để lại, nhờ nó mà chúng tôi mới tìm được đường hầm đó nhanh như vậy, hôm đó tình hình rồi quá nên chưa kịp đưa lại cho anh…" Đội trưởng Cố nói.
Tiêu Y Đình nhận lấy đồ, chiếc nhẫn dù xinh đẹp đến chói mắt, nhưng bây giờ cảnh còn người mất…….
“Vẫn chưa tìm thấy gì sao?" Anh cố gắng nói, cổ họng đau rát không ngừng.
Đội trưởng Cố nhìn anh, vẻ mặt không đành lòng, “Chưa có manh mối nào….. Chúng tôi đã tìm rất kĩ nhưng không thấy gì cả….. Chỉ có điều chúng tôi nhất định không bỏ cuộc, tất cả mọi người đều đang nỗ lực tìm kiếm! Chúng tôi còn nhờ sự giúp đỡ từ các đơn vị ở khu vực phụ lưu sông, chắc chắn sẽ sớm có manh mối!"
Tiêu Y Đình cau mày khẽ lắc đầu, anh không thích nghe những lời này một chút nào! Tuyệt đối không! Tất cả đều có ý như…. em gái đã……
Anh chịu không được, bức bối khó thở khi nghĩ đến chuyện đáng sợ kia….
Anh cúi đầu, bất ngờ chạy thẳng ra ngoài, quên cả tạm biệt.
Anh không tin! Chỉ cần chưa tìm thấy xác thì vẫn còn khả năng sống sót! Cho nên giờ phút này anh thà không nghe được tin tức gì, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất! Nếu thực sự tìm thấy thứ gì đó, chỉ sợ…….
Những chữ sau đó anh không dám nghĩ đến! Anh sẽ không bao giờ để chúng xuất hiện trong đầu mình!
Anh lên xe trước, nói với Khương Vãn Ngư: “Mẹ đưa chìa khoá xe cho con."
“Con đi sang bên cạnh được rồi, mẹ sẽ lái xe."
“Mẹ…." Anh khó xử nhìn bà, lúc này anh đang rất rối loạn, thực sự không biết phải nói những gì……
“Con trai, mẹ hiểu con đang nghĩ những gì, con muốn đi tìm Thanh Hòa, mẹ không ngăn con, nhưng mẹ sẽ đi cùng con, mẹ nói rồi, con là người quan trọng nhất đối với mẹ, con quên rồi sao? Mẹ sẽ ở bên cạnh con tất cả những khi khó khăn nhất, tuy mẹ đã già không biết còn ở cạnh con được bao lâu nhưng chỉ cần còn có thể, nhất định mẹ sẽ đứng cạnh con… Con trai, nhớ kĩ, mẹ yêu con!" Bà mở cửa để Tiêu Y Đình đi xuống.
Tiêu Y Đình yên lặng đi ra, ôm chầm lấy Khương Vãn Ngư, ngẹn ngào: “Cảm ơn mẹ……"
Khương Vãn Ngư lái xe thẳng đến sân bay.
Trong hành lý bà mang theo đủ thuốc uống trong hai ngày, không phải bà không tin con trai mà bà lo thằng bé bận mà quên nên luôn phải cạnh nhắc nhở!
Tất cả bà làm đều là vì con trai!
Nếu đến thành phố D thì đi bằng máy bay nội địa sẽ nhanh hơn, hai người nhanh chóng mua vé sau đó lên máy bay.
“Mẹ, cảm ơn mẹ." Anh không biết nói gì khác…. Anh biết, từ bé chỉ có mẹ là nuông chiều anh vô điều kiện; trong ấn tượng của anh, bà chưa từng phải ngồi máy bay khoa thường, hơn cả là ghế cho ba người, bà để anh ngồi ngoài cùng còn mình ngồi ở giữa, cạnh một người hoàn toàn xa lạ….. Nếu như trước đây chắc chắn bà không ba giờ chịu ngồi như vậy…..
Bà vì anh chịu đựng như vậy anh càng không biết phải nói gì khác ngoài hai chữ ‘cảm ơn’……
Trên máy bay Khương Vãn Ngư vẫn không ngừng chăm lo miếng ăn ngụm uống cho anh.
Trong giờ phút anh rối loạn nhất thì mẹ là người yên cạnh anh, chăm lo chia sẻ mọi thứ với anh, sự ấm áp càng khiến anh vững lòng tin tưởng, tin chắc rằng em gái còn sống!
Vừa xuống máy bay nơi đầu tiên hai người đến là Cục Cảnh sát thành phố D để hỏi thăm cụ thể tình hình tìm kiếm người.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Sau khi rời khỏi Cục Cảnh sát, Tiêu Y Đình tìm đến bờ sông, thuê thuyền của một gia đình gần đó để tìm kiếm Thanh Hòa, dù cho là manh mối nhỏ nhất!
Anh cũng đi dọc theo vách núi, nhưng vẫn không tìm kiếm được gì….
Anh đứng từ trên bờ vực cố gắng nhìn xuống vách núi, hi vọng có thể xuất hiện kì tích ví dụ như em gái không bị rơi xuống nước mà chỉ mắc vào cành cây nào đó……
Nhưng có vẻ kì tích không dễ xuất hiện như vậy……..
Anh như người mất hồn, thả lỏng người……
Anh lại chìm vào dòng nước lạnh buốt, chỉ có như vậy anh mới có cảm giác mình được đến gần cô hơn……
Đột nhiên trong đầu anh loé lên gì đó, anh theo bản năng nổi lên khỏi mặt nước, bắt đầu quan sát dòng nước.
Nhưng không lâu sau anh nhận thấy bản thân quá hồ đồ, thất vọng bơi vào bờ.
Em gái không thể biến mất như vậy được!
Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác! Chỉ cần chưa tìm được gì thì anh tin cô vẫn còn sống!
Chỉ khi ở trong nước lạnh anh mới có thể tỉnh táo hơn, cũng có thêm dũng khí đối mặt với suy đoán đáng sợ kia….
Anh lên bờ, kiên quyết ném những suy nghĩ không tốt kia ra sau đầu!
Anh tìm kiếm ven bờ một lúc nữa thì ra về, dù sao là anh trốn mẹ đi tìm cô, không thể về quá trễ khiến bà lo lắng được….
Trên đường về anh mua một bộ quần áo để thay, nhưng dù sao cũng đã ngâm nước lạnh nên có vẻ bệnh nặng hơn một chút….
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Anh bắt taxi về khách sạn. Trên xe phát tin tức trên radio: “Tin tìm người, tên Diệp Thanh Hòa, nữ 28 tuổi, cao 1m62, người gầy yếu, vai trái có vết thương, bị rơi xuống chân núi W đến nay vẫn chưa có tung tích gì, nếu ai tìm thấy nạn nhân xin liên hệ với cơ quan gần nhất và liên hệ với người nhà, số điện thoại của người nhà nạn nhân: 13XXXXXX."
Là số điện thoại của Khương Vãn Ngư…….
Tin tìm người là mẹ giúp anh đăng…..
Anh nghĩ đến gì đó, bảo người lái xe đi đến Đài Truyền hình.
Ngay buổi chiều hôm đó, khắp các mục quảng cáo tìm người đều là hình ảnh của Diệp Thanh Hòa………..
Anh còn đặc biệt lưu ý người đăng tin không được dùng những từ ngữ không hay, không may mắn, màu sắc cũng rất để ý.
Anh tin tưởng, tin vào cô!
Anh đã thấy…….
Anh thấy em gái vùng vẫy giữa dòng nước…….
Thấy dáng người yếu ớt của em gái chìm nổi giữa dòng nước lạnh, chắc cô đang rất lạnh…….
Da cô tái nhợt………
Anh còn nghe thấy giọng của em gái, yếu ớt gọi anh: “Anh hai, cứu em! Anh hai…… mau cứu em…."
Anh muốn đi cứu em gái! Em gái đang chờ anh! Em gái không chịu thêm được nữa! Nhưng… anh không cử động được! Chân anh giống như bị đóng đinh xuống đất, không thể nào nhấc lên được! Anh lo! Anh tức giận! Anh không biết vì sao lại không thể! Anh chỉ có đứng đó trả lời cô: “Chờ anh! Em gái! Kiên trì! Anh đến đó nhanh thôi!"
Nhưng dù anh có cố hô lớn cỡ nào hình như đều không tới được chỗ cô…….
Giọng anh khàn đi, vọng lại yếu ớt giống như đang bị ai đó bóp chặt yết hầu…..
Anh sợ hãi nhìn em gái đang vùng vẫy dưới nước, anh càng ngày càng cách xa cô, anh cố hô lớn hơn nữa……..
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Anh tỉnh lại mới nhận ra không có nước, không có em gái, tất cả chỉ là mơ mà thôi…..
Anh cau mày, gian nan nuốt xuống, cổ họng đau rát như vừa bị dao đâm.
“Y Đình, con tỉnh rồi, đúng là doạ mẹ mà…." Khương Vãn Ngư nhẹ nhàng xoa xoa mặt anh.
Tay bà hơi lạnh nên anh thấy thoải mái hơn một chút…..
Anh nhìn xung quanh toàn bộ đều màu trắng, quả nhiên là trong bệnh viện……
Nỗi sợ hãi từ giấc mơ vẫn còn ám ảnh anh, anh nắm chặt cổ tay của Khương Vãn Ngư, gấp gáp: “Mẹ, em gái sao rồi? Đã tìm được em ấy chưa?" Giọng anh khàn khàn.
Ánh mắt Khương Vãn Ngư trầm xuống, từ tốn trả lời anh: “Tìm được rồi, con cứ yên tâm nghỉ ngơi, khỏi rồi sẽ được gặp con bé."
“Không! Con phải đi ngay!" Anh phải tận mắt nhìn thấy em gái mới có thể yên tâm làm chuyện khác.
Khương Vãn Ngư vội vàng ấn người anh xuống: “Không được con trai, bệnh của con còn chưa giảm! Nếu con đi gặp con bé không phải sẽ lây bệnh cho nó sao?"
“…." Anh có chút do dự, “Em ấy đang ở đâu?"
“….." Khương Vãn Ngư do dự.
“Mẹ, em ấy ở đâu?" Anh hỏi dồn.
“Ở…….. trong bệnh viện này! Con bé cũng bị thương đúng không?" Bà cố tình né tránh.
Anh nghe xong liền ngồi dậy, cầm theo chai nước truyền.
“Con trai! Con muốn đi đâu?" Khương Vãn Ngư lo lắng hỏi.
“Con đi xem một chút! Chỉ đứng ngoài cũng được! Chỉ xem một chút thôi!" Anh không dám chần chừ đứng dậy, nhưng vừa đứng liền thấy trước mặt quay cuồng choáng váng……
“Con trai!" Khương Vãn Ngư đỡ anh, giúp anh cầm chai nước truyền, dìu anh ngồi xuống giường, “Con trai, không cần đi…… là mẹ lừa con…… chưa tìm được…… vẫn chưa….."
“….." Tiêu Y Đình không nói gì.
Khương Vãn Ngư nén không nổi nước mắt: “Mẹ không cố ý…. Chỉ là muốn con yên tâm nghỉ ngơi…Con có biết con sốt bao nhiêu không? Hôn mê đã hơn một ngày rồi…. Con muốn khiến mọi người lo lắng vì con đến mức nào nữa? Y Đình, cha mẹ bằng này tuổi rồi, con không nghĩ cho hai người già này sao?"
“Mẹ!" Tiêu Y Đình nghe mẹ nói vậy vô cùng đau lòng, nhưng bảo anh ở trong này an nhàn nghỉ ngơi trong khi em gái không biết sống chết ra sao thì anh không làm được!
“Không được đi! Con ở yên đó dưỡng bệnh cho mẹ! Mẹ không cho con đi!" Khương Vãn Ngư giữ người anh lại, “Con muốn tìm Thanh Hòa gấp,mẹ hiểu, nhưng con bệnh nặng như vậy! Hơn nữa cảnh sát đều đang cố hết sức, không lúc nào buông lỏng! Con có biết không? Cha con sau khi nghe tin con bé bị bắt cóc rất buồn phiền, chỉ có mấy ngày đã già đi nhiều như vậy, nếu con còn xảy ra chuyện gì nữa thì chính là bất hiếu với ông ấy con có hiêu không?"
“Con sẽ nói với cha!" Anh liếc thấy có hộp y tế ở đầu giường, nhanh tay lấy ra một ít bông, tuỳ ý rút kim truyền trên tay ra, dùng bông đè lên.
Động tác của anh rất nhanh nên Khương Vãn Ngư không kịp ngăn lại, chỉ khi nhìn thấy máu chảy không ít mới hốt hoảng, luống cuống tìm bông để đè lên.....
Nhưng tự anh đã làm xong…..
“Y Đình…" Bà biết không cách nào khuyên bảo anh, đành khóc lóc cầu xin, “Con nghe lời một lần thôi……."
Anh ném bông đi, mặc cho máu trên mu bàn tay vẫn chưa ngừng chảy đứng lên mặc áo: “Mẹ, con xin lỗi, không phải con không chịu nghe lời, mẹ cũng hiểu, em gái là người quan trọng với con như thế nào…." Ngừng một lúc anh nói tiếp, “Mẹ, mẹ cũng là người con yêu nhất, con hi vọng mẹ yêu con thì sẽ mãi mãi ở bên cạnh con, được không mẹ?"
Nói nhiều như vậy cổ họng anh cành thêm rát, tuỳ tiện lấy chai nước trên bàn để uống.
Khương Vãn Ngư biết không thể ngăn nổi anh, dù sao cũng đã truyền nước được khá lâu, bà chỉ có thể nghe theo: “Được rồi, con đứng uống nước lạnh, uống nước ấm rồi uống thuốc đi!"
“Vâng!" Anh ngoan ngoãn để bà lấy thuốc cho, uống xong cố gắng điều chỉnh lại biểu cảm, ôm Khương Vãn Ngư an ủi, “Mẹ, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ uống thuốc đầy đủ, vì mẹ và vì em gái, hai người phụ nữ quan trọng nhất của con!"
Khương Vãn Ngư không muốn đáp lại lời của con trai về vấn đề này, bà cầm tay nhìn, sau đó lấy thêm bông đè lên chỗ chảy máu, “Đi được rồi."
Bà cũng lấy áo khoác, Tiêu Y Đình ngạc nhiên: “Mẹ?"
“Mẹ không yên tâm nên phải cùng!"
“…." Anh không biết nói gì, “Cảm ơn mẹ…."
“Đi thôi, còn phải xin phép bác sĩ nữa, nếu không sẽ bị mắng đấy!" Khương Vãn Ngư trừng mắt với anh.
“Đi thôi!" Anh cười đáp lại bà.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Anh đi đến Cục Cảnh sát đầu tiên, hỏi thăm tình hình tìm kiếm.
Đội trưởng Cố cũng đang ở đó, thấy anh liền đưa ra một túi nhựa nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn Ruby đỏ, “Vật này của vợ anh?"
Anh đau lòng: “Đúng…."
“Chúng tôi tìm thấy vật này ở trước cửa đường hầm trong Tự Miếu của Tống Thành Uy, chắc chắn là do cô ấy cố tình để lại, nhờ nó mà chúng tôi mới tìm được đường hầm đó nhanh như vậy, hôm đó tình hình rồi quá nên chưa kịp đưa lại cho anh…" Đội trưởng Cố nói.
Tiêu Y Đình nhận lấy đồ, chiếc nhẫn dù xinh đẹp đến chói mắt, nhưng bây giờ cảnh còn người mất…….
“Vẫn chưa tìm thấy gì sao?" Anh cố gắng nói, cổ họng đau rát không ngừng.
Đội trưởng Cố nhìn anh, vẻ mặt không đành lòng, “Chưa có manh mối nào….. Chúng tôi đã tìm rất kĩ nhưng không thấy gì cả….. Chỉ có điều chúng tôi nhất định không bỏ cuộc, tất cả mọi người đều đang nỗ lực tìm kiếm! Chúng tôi còn nhờ sự giúp đỡ từ các đơn vị ở khu vực phụ lưu sông, chắc chắn sẽ sớm có manh mối!"
Tiêu Y Đình cau mày khẽ lắc đầu, anh không thích nghe những lời này một chút nào! Tuyệt đối không! Tất cả đều có ý như…. em gái đã……
Anh chịu không được, bức bối khó thở khi nghĩ đến chuyện đáng sợ kia….
Anh cúi đầu, bất ngờ chạy thẳng ra ngoài, quên cả tạm biệt.
Anh không tin! Chỉ cần chưa tìm thấy xác thì vẫn còn khả năng sống sót! Cho nên giờ phút này anh thà không nghe được tin tức gì, không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất! Nếu thực sự tìm thấy thứ gì đó, chỉ sợ…….
Những chữ sau đó anh không dám nghĩ đến! Anh sẽ không bao giờ để chúng xuất hiện trong đầu mình!
Anh lên xe trước, nói với Khương Vãn Ngư: “Mẹ đưa chìa khoá xe cho con."
“Con đi sang bên cạnh được rồi, mẹ sẽ lái xe."
“Mẹ…." Anh khó xử nhìn bà, lúc này anh đang rất rối loạn, thực sự không biết phải nói những gì……
“Con trai, mẹ hiểu con đang nghĩ những gì, con muốn đi tìm Thanh Hòa, mẹ không ngăn con, nhưng mẹ sẽ đi cùng con, mẹ nói rồi, con là người quan trọng nhất đối với mẹ, con quên rồi sao? Mẹ sẽ ở bên cạnh con tất cả những khi khó khăn nhất, tuy mẹ đã già không biết còn ở cạnh con được bao lâu nhưng chỉ cần còn có thể, nhất định mẹ sẽ đứng cạnh con… Con trai, nhớ kĩ, mẹ yêu con!" Bà mở cửa để Tiêu Y Đình đi xuống.
Tiêu Y Đình yên lặng đi ra, ôm chầm lấy Khương Vãn Ngư, ngẹn ngào: “Cảm ơn mẹ……"
Khương Vãn Ngư lái xe thẳng đến sân bay.
Trong hành lý bà mang theo đủ thuốc uống trong hai ngày, không phải bà không tin con trai mà bà lo thằng bé bận mà quên nên luôn phải cạnh nhắc nhở!
Tất cả bà làm đều là vì con trai!
Nếu đến thành phố D thì đi bằng máy bay nội địa sẽ nhanh hơn, hai người nhanh chóng mua vé sau đó lên máy bay.
“Mẹ, cảm ơn mẹ." Anh không biết nói gì khác…. Anh biết, từ bé chỉ có mẹ là nuông chiều anh vô điều kiện; trong ấn tượng của anh, bà chưa từng phải ngồi máy bay khoa thường, hơn cả là ghế cho ba người, bà để anh ngồi ngoài cùng còn mình ngồi ở giữa, cạnh một người hoàn toàn xa lạ….. Nếu như trước đây chắc chắn bà không ba giờ chịu ngồi như vậy…..
Bà vì anh chịu đựng như vậy anh càng không biết phải nói gì khác ngoài hai chữ ‘cảm ơn’……
Trên máy bay Khương Vãn Ngư vẫn không ngừng chăm lo miếng ăn ngụm uống cho anh.
Trong giờ phút anh rối loạn nhất thì mẹ là người yên cạnh anh, chăm lo chia sẻ mọi thứ với anh, sự ấm áp càng khiến anh vững lòng tin tưởng, tin chắc rằng em gái còn sống!
Vừa xuống máy bay nơi đầu tiên hai người đến là Cục Cảnh sát thành phố D để hỏi thăm cụ thể tình hình tìm kiếm người.
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Sau khi rời khỏi Cục Cảnh sát, Tiêu Y Đình tìm đến bờ sông, thuê thuyền của một gia đình gần đó để tìm kiếm Thanh Hòa, dù cho là manh mối nhỏ nhất!
Anh cũng đi dọc theo vách núi, nhưng vẫn không tìm kiếm được gì….
Anh đứng từ trên bờ vực cố gắng nhìn xuống vách núi, hi vọng có thể xuất hiện kì tích ví dụ như em gái không bị rơi xuống nước mà chỉ mắc vào cành cây nào đó……
Nhưng có vẻ kì tích không dễ xuất hiện như vậy……..
Anh như người mất hồn, thả lỏng người……
Anh lại chìm vào dòng nước lạnh buốt, chỉ có như vậy anh mới có cảm giác mình được đến gần cô hơn……
Đột nhiên trong đầu anh loé lên gì đó, anh theo bản năng nổi lên khỏi mặt nước, bắt đầu quan sát dòng nước.
Nhưng không lâu sau anh nhận thấy bản thân quá hồ đồ, thất vọng bơi vào bờ.
Em gái không thể biến mất như vậy được!
Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác! Chỉ cần chưa tìm được gì thì anh tin cô vẫn còn sống!
Chỉ khi ở trong nước lạnh anh mới có thể tỉnh táo hơn, cũng có thêm dũng khí đối mặt với suy đoán đáng sợ kia….
Anh lên bờ, kiên quyết ném những suy nghĩ không tốt kia ra sau đầu!
Anh tìm kiếm ven bờ một lúc nữa thì ra về, dù sao là anh trốn mẹ đi tìm cô, không thể về quá trễ khiến bà lo lắng được….
Trên đường về anh mua một bộ quần áo để thay, nhưng dù sao cũng đã ngâm nước lạnh nên có vẻ bệnh nặng hơn một chút….
Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn
Anh bắt taxi về khách sạn. Trên xe phát tin tức trên radio: “Tin tìm người, tên Diệp Thanh Hòa, nữ 28 tuổi, cao 1m62, người gầy yếu, vai trái có vết thương, bị rơi xuống chân núi W đến nay vẫn chưa có tung tích gì, nếu ai tìm thấy nạn nhân xin liên hệ với cơ quan gần nhất và liên hệ với người nhà, số điện thoại của người nhà nạn nhân: 13XXXXXX."
Là số điện thoại của Khương Vãn Ngư…….
Tin tìm người là mẹ giúp anh đăng…..
Anh nghĩ đến gì đó, bảo người lái xe đi đến Đài Truyền hình.
Ngay buổi chiều hôm đó, khắp các mục quảng cáo tìm người đều là hình ảnh của Diệp Thanh Hòa………..
Anh còn đặc biệt lưu ý người đăng tin không được dùng những từ ngữ không hay, không may mắn, màu sắc cũng rất để ý.
Anh tin tưởng, tin vào cô!
Tác giả :
Cát Tường Dạ