Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 244: Chữ trên trang sách
Editor: Hạ Y Lan
“Có người viết ở trên đó......" Tiếng cô nhẹ như muỗi kêu.
Anh liền “Ừ", nhưng cũng không nói gì, chờ cô tiếp tục......
Cô xoay người lại, đối mặt với anh, vừa đúng thấy sự nghiêm túc từ ánh mắt của anh, chỉ khi làm việc ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách mới bình lặng như vậy.
Cùng ánh mắt của cô chạm vào nhau, theo thói quen, anh khẽ híp một con mắt lại, chợt lóe lên ánh sáng sắc bén phảng phất như anh nhìn thấu mọi việc, đang cảnh cáo cô đừng nói dối………....
Trong lòng cô thở dài, cuối cùng đành nói thật, “Viết là..... Kỷ Mão niên hạ......"
“Thật?" Đầu anh hơi ngửa ra sau, ánh mắt hơi chếch, “Em gái, em xem anh là kẻ ngốc à."
“......" Cô nhìn anh, không nói lời nào, suốt cả đoạn đường về nhà, cô muốn tìm lý do lãng tránh nhưng đành vô dụng, so với tưởng tượng của cô thì anh nhạy bén hơn nhiều...... Cô nhào vào trong ngực, ôm lấy cổ của anh.
“Làm vậy cũng vô dụng! Em gái, anh rất thất vọng, thật. Anh cho là bây giờ chúng ta không còn gì phải dấu giếm, anh cho là, chúng ta đã không cần phân biệt gì cả, đối phương chính là sự sống của bản thân mình, nhưng,thì ra không phải, đã qua nhiều năm, em đi hết nửa vòng Địa Cầu mới trở lại, trên thực tế chúng ta vẫn như trước đây, anh đối với em đã moi tim moi phổi, không cất giấu thứ gì, nhưng em, ở trước mặt anh vẫn là một điều bí ẩn......" Anh tựa lưng vào ghế ngồi, cánh tay đã sớm buông ra, ánh mắt từ đỉnh đầu cô khẽ ảm đạm, mang theo cảm giác ưu thương vô lực.
Ngực có chút đau, lời của anh tựa như từng mảnh từng mảnh bông tuyết lạnh lẽo, rơi vào nơi đau đớn nhất, sau đó hóa thành nước, dâng trào chua xót tràn vào khóe mắt.
Cô ôm cổ anh, nghẹn ngào, “Thật xin lỗi, anh hai......"
“Không phải, em gái, em hiểu lầm, anh không phải trách cứ em, anh chỉ thất vọng bản thân mình......" Anh dừng một chút, cười khổ, “Bắt đầu từ trung học, anh đối với em không có bí mật gì, cho dù là chuyện khó xử nhất, bất kể là cố ý hay vô ý, anh đều không dấu giếm em, mà tất cả của em, anh lại không thể nào biết được, ngược lại, Phó Chân Ngôn, Mục Xuyên còn hiểu rõ em hơn anh, mấy năm qua, anh luôn suy nghĩ, tại sao như vậy? Anh nghĩ, anh luôn lệ thuộc vào em là bởi vì thời điểm đó em đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức anh dựa vào em mà lớn lên, còn anh, không có gì tốt, không đủ thành thục, không đáng giá để em tin tưởng, thậm chí, trong mắt em anh chỉ là một đứa trẻ, là một tên nhóc quậy phá lúc nào cũng cần người quan tâm, em không thích anh như vậy, cho nên, anh mới không thể trở thành người mà em dựa vào. Vì vậy anh mới cố gắng, để cho mình trở nên mạnh mẽ, ngay cả ăn mặc cũng bắt đầu thành thục, cho là như vậy, sẽ trở thành người mà em có thể tin cậy, nhưng, anh đã sai, xem ra, cố gắng của anh còn chưa đủ......"
Cô ghé vào cổ anh lắng nghe, hốc mắt đã sớm ướt, không nhịn được cọ xát cổ anh, “Không phải như vậy, anh hai......"
“Xuống." Anh không nghe cô giải thích, nhẹ giọng nói.
Tiếng nói êm ái như vậy, làm cô cảm thấy anh đã buông tha thứ gì đó, cô lắc đầu, ôm chặt cổ anh hơn, “Không xuống......"
“Em không ngăn được anh đâu, nhất định anh sẽ tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện! Xuống." Ngữ khí anh hơi nặng, kéo cánh tay cô, nếu cô vẫn không chịu nói, anh chỉ có thể tìm trong thùng rác!
“Không! Anh......" Thân thể cô đưa lên trước, cả người vững vàng dính trên người anh.
Anh dùng lực kéo tay cô, cô hừ nhẹ một tiếng, hình như bị đau, anh không kéo nữa, chỉ lấy điện thoại, chuẩn bị gọi điện để cho người đi tìm.
“Anh hai......" Cô ngẩng đầu lên khẽ gọi anh.
“Vẫn không nói?" Anh cau mày.
“Còn có một chữ......" Cô cúi đầu, rồi sau đó lại ngước mắt lén nhìn anh, lại hạ mí mắt, “Trên đó viết...... Kỷ Mão niên hạ, Quy Bân......"
Một chữ Bân, làm tim anh chấn động, thiếu chút nữa rơi cả điện thoại, “Bân? Em biết người tên Bân?"
Cô ngẩn ra, rũ mắt, mi mắt hạ xuống, ánh mắt hơi loạn, nhưng cuối cùng lắc đầu một cái, “Không, không biết......"
“Vậy tại sao em phải xé đi?" Tối nay, lời cô nói…, trăm ngàn chỗ hở, lại hỗn loạn, anh thật muốn xem, cuối cùng cô đã biết bao nhiêu, lại đang gạt anh những thứ gì, bởi vì, anh luôn tìm người tên “Bân" này!
Cô ôm cổ anh, đôi môi khẽ bĩu, lộ ra bộ dáng uất ức, “Nói xong anh không được mắng em?"
“......" Anh từng mắng cô sao? Cho tới bây giờ đều là cô mắng anh đấy chứ? Bất quá biểu tình cô như vậy, làm lòng anh mềm mại một mảnh, nếu không phải buộc mình giữ vững nguyên tắc, đã sớm đè xuống hôn, cánh môi mềm mại đã bị anh đè xuống dưới......
“Lúc anh từ Vân Nam trở về, em sửa sang lại đồ đạc cho anh thì có phát hiện một quyển sổ, anh tới tìm Thạch Gia Minh đúng không? Trên quyển sổ đó em có thấy một cái tên: Bân Gia...... Sau đó lại thấy trên quyển sách này nữa...... Em liền xé nó......" Cô nhỏ giọng nói.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô, “Em thấy quyển sổ đó?"
“......" Bị ánh mắt anh xuyên thấu, cô cúi đầu xuống, gật nhẹ.
“Em cũng biết Thạch Gia Minh?"
“......" Chần chờ xong, gật đầu lần nữa.
“Rất tốt, vậy em có biết, cô họ của Kiều Tư chính là vợ của Thạch Gia Minh?" Đâu chỉ ánh mắt của anh sắc bén, giọng điệu của anh cũng nghiêm khắc mấy phần, quyển sổ kia là anh từ chỗ cô họ Kiều Tư mới có được, mất không ít công phu, hẹn bà ấy ra ngoài không biết bao nhiêu lần, bà ấy mới đồng ý gặp mặt, gặp xong cũng mất tất cả môi lưỡi, mới thuyết phục bà ấy cùng đi Vân Nam tìm vật cũ, có công mài sắt, có ngày nên kim, đã tìm được quyển sổ này.
“......" Không lời nào để nói, suy nghĩ và phản ứng của anh không theo kịp......
“A......" Anh cười, cắn răng cười, trong kẽ răng lộ ra ý lạnh âm u, “Em gái, anh nên đánh em hay là khen em?"
“......" Cô lại quấn cổ của anh, điềm đạm đáng yêu nhìn, “Anh nói không mắng em......" Khi anh vô lại với cô luôn giở trò này ra, luôn có lẽ nên làm nghi thức bái sư mới được, vậy mà học được một ít chiêu của anh chứ......
Bất quá, chiêu này là tuyệt chiêu anh am hiểu nhất, cái gọi là gừng càng già càng cay, muốn dùng nó để gây tổn hại cho sư phụ là anh sao, anh vẫn có biện pháp đối phó với nó.
Chỉ thấy anh đột nhiên đứng dậy, sau đó ôm cô lên, đi đến bên giường, ném cô lên giường, vỗ vào mông cô mấy cái, “Không sai! Anh nói không mắng em! Nhưng anh không nói không đánh em! Em cần phải ăn đòn! Hôm nay, anh không đánh cho em nhớ lâu, anh không phải anh hai của em!"
Một trận bốp bốp liên tục, thật đúng là dùng lực, Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy tức giận, mông vừa tê lại vừa đau, hoàn toàn không ngờ anh sẽ động thủ......
“Anh hai...... Anh hai tha mạng...... Đau...... Ba...... Ba...... Cứu mạng......" Cô tránh không khỏi, tìm cứu binh, gọi cứu mạng......
“Cứu mạng? Anh xem ai tới cứu em!" Anh giơ bàn tay lên, đánh vào mông cô cái nữa.
Thời khắc mấu chốt, lại vang lên tiếng gõ cửa, “Y Đình? Đang làm gì?"
Là tiếng của Tiêu Thành Hưng......
Tiêu Y Đình hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, đi mở cửa, Tiêu Thành Hưng đứng ở bên ngoài đầy nghi ngờ, “Làm loạn cái gì vậy? Sao ba nghe có tiếng người kêu cứu mạng?"
“Không có gì......" “Ba, anh ấy đánh con......"
Trăm miệng một lời......
Tiêu Thành Hững gõ vào trán anh, “Cảnh cáo con đừng khi dễ Thanh Hòa! Thiếu đòn à! Thanh Hòa, mẹ con vừa về, có mua bữa ăn khuya nữa, xuống ăn."
Tiêu Y Đình im lặng, giành nói trước Diệp Thanh Hòa, “Cô ấy mới ăn bốn cái bánh bao, sao còn ăn được nữa, bọn con không ăn đâu!"
“......" Bước chân của Diệp Thanh Hòa vì vậy mà dừng lại.
“Vậy được rồi, hai đứa chơi thì chơi, chú ý nặng nhẹ!" Tiêu Thành Hưng cũng không tin con trai sẽ đánh Thanh Hòa, chỉ nói hai người đùa giỡn, nha đầu làm nũng với ông, lại nói loại cảm giác này thật tốt,ông không có con gái, nhưng nha đầu này từ đó đến giờ vẫn luôn gần gũi với ông.
Tiêu Y Đình đóng cửa phòng lại, trên mặt viết hai chữ tức giận......
Diệp Thanh Hòa đứng ở bên giường, đứng đối diện anh, nhìn trán anh vì bị Tiêu Thành Hưng gõ mà ửng hồng, nhìn anh giận đến mặt biến dạng, từ từ đến trước mặt anh, đưa tay sờ sờ trán anh, nhẹ nhàng xoa, “Thật xin lỗi......"
Anh gạt tay cô ra, “Em cho rằng anh quan tâm cái này?"
Cô yên lặng nhìn anh, chợt nhào vào ngực anh, “Nhưng em để ý! Em không muốn anh bị một chút thương tổn nào. Không sai, em biết sự tồn tại của Thạch Gia Minh, em cũng biết cô họ của Kiều Tư là vợ của Thạch Gia Minh, em còn biết, anh không buông bỏ được chuyện của nhà em, luôn muốn tìm ra manh mối...... Nhưng anh hai, em không muốn...... Tất cả mọi chuyện, em đã muốn quên đi, em chỉ muốn anh...... Chỉ muốn muốn anh sống thật tốt, cùng em ở chung một chỗ thật hạnh phúc...... Cái gì cũng không làm được không?"
Trên trang sách quả thật có viết mấy chữ này, không thể gạt được anh, anh đi lật thùng rác cũng tốt, đi hỏi thăm cũng tốt, cuối cùng cũng có thể biết trang này viết cái gì, cô đã đánh giá anh quá thấp, chứa may mắn anh sẽ không phát hiện một tờ bị xé......
“Cung khai" nửa thật nửa giả, chỉ mong có thể đánh tan nghi ngờ của anh, về phần lời thề trước đó, nếu có trừng phạt và khiển trách, tất nhiên sẽ do cô gánh vác......
“Có người viết ở trên đó......" Tiếng cô nhẹ như muỗi kêu.
Anh liền “Ừ", nhưng cũng không nói gì, chờ cô tiếp tục......
Cô xoay người lại, đối mặt với anh, vừa đúng thấy sự nghiêm túc từ ánh mắt của anh, chỉ khi làm việc ánh sáng trong đôi mắt màu hổ phách mới bình lặng như vậy.
Cùng ánh mắt của cô chạm vào nhau, theo thói quen, anh khẽ híp một con mắt lại, chợt lóe lên ánh sáng sắc bén phảng phất như anh nhìn thấu mọi việc, đang cảnh cáo cô đừng nói dối………....
Trong lòng cô thở dài, cuối cùng đành nói thật, “Viết là..... Kỷ Mão niên hạ......"
“Thật?" Đầu anh hơi ngửa ra sau, ánh mắt hơi chếch, “Em gái, em xem anh là kẻ ngốc à."
“......" Cô nhìn anh, không nói lời nào, suốt cả đoạn đường về nhà, cô muốn tìm lý do lãng tránh nhưng đành vô dụng, so với tưởng tượng của cô thì anh nhạy bén hơn nhiều...... Cô nhào vào trong ngực, ôm lấy cổ của anh.
“Làm vậy cũng vô dụng! Em gái, anh rất thất vọng, thật. Anh cho là bây giờ chúng ta không còn gì phải dấu giếm, anh cho là, chúng ta đã không cần phân biệt gì cả, đối phương chính là sự sống của bản thân mình, nhưng,thì ra không phải, đã qua nhiều năm, em đi hết nửa vòng Địa Cầu mới trở lại, trên thực tế chúng ta vẫn như trước đây, anh đối với em đã moi tim moi phổi, không cất giấu thứ gì, nhưng em, ở trước mặt anh vẫn là một điều bí ẩn......" Anh tựa lưng vào ghế ngồi, cánh tay đã sớm buông ra, ánh mắt từ đỉnh đầu cô khẽ ảm đạm, mang theo cảm giác ưu thương vô lực.
Ngực có chút đau, lời của anh tựa như từng mảnh từng mảnh bông tuyết lạnh lẽo, rơi vào nơi đau đớn nhất, sau đó hóa thành nước, dâng trào chua xót tràn vào khóe mắt.
Cô ôm cổ anh, nghẹn ngào, “Thật xin lỗi, anh hai......"
“Không phải, em gái, em hiểu lầm, anh không phải trách cứ em, anh chỉ thất vọng bản thân mình......" Anh dừng một chút, cười khổ, “Bắt đầu từ trung học, anh đối với em không có bí mật gì, cho dù là chuyện khó xử nhất, bất kể là cố ý hay vô ý, anh đều không dấu giếm em, mà tất cả của em, anh lại không thể nào biết được, ngược lại, Phó Chân Ngôn, Mục Xuyên còn hiểu rõ em hơn anh, mấy năm qua, anh luôn suy nghĩ, tại sao như vậy? Anh nghĩ, anh luôn lệ thuộc vào em là bởi vì thời điểm đó em đủ mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức anh dựa vào em mà lớn lên, còn anh, không có gì tốt, không đủ thành thục, không đáng giá để em tin tưởng, thậm chí, trong mắt em anh chỉ là một đứa trẻ, là một tên nhóc quậy phá lúc nào cũng cần người quan tâm, em không thích anh như vậy, cho nên, anh mới không thể trở thành người mà em dựa vào. Vì vậy anh mới cố gắng, để cho mình trở nên mạnh mẽ, ngay cả ăn mặc cũng bắt đầu thành thục, cho là như vậy, sẽ trở thành người mà em có thể tin cậy, nhưng, anh đã sai, xem ra, cố gắng của anh còn chưa đủ......"
Cô ghé vào cổ anh lắng nghe, hốc mắt đã sớm ướt, không nhịn được cọ xát cổ anh, “Không phải như vậy, anh hai......"
“Xuống." Anh không nghe cô giải thích, nhẹ giọng nói.
Tiếng nói êm ái như vậy, làm cô cảm thấy anh đã buông tha thứ gì đó, cô lắc đầu, ôm chặt cổ anh hơn, “Không xuống......"
“Em không ngăn được anh đâu, nhất định anh sẽ tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện! Xuống." Ngữ khí anh hơi nặng, kéo cánh tay cô, nếu cô vẫn không chịu nói, anh chỉ có thể tìm trong thùng rác!
“Không! Anh......" Thân thể cô đưa lên trước, cả người vững vàng dính trên người anh.
Anh dùng lực kéo tay cô, cô hừ nhẹ một tiếng, hình như bị đau, anh không kéo nữa, chỉ lấy điện thoại, chuẩn bị gọi điện để cho người đi tìm.
“Anh hai......" Cô ngẩng đầu lên khẽ gọi anh.
“Vẫn không nói?" Anh cau mày.
“Còn có một chữ......" Cô cúi đầu, rồi sau đó lại ngước mắt lén nhìn anh, lại hạ mí mắt, “Trên đó viết...... Kỷ Mão niên hạ, Quy Bân......"
Một chữ Bân, làm tim anh chấn động, thiếu chút nữa rơi cả điện thoại, “Bân? Em biết người tên Bân?"
Cô ngẩn ra, rũ mắt, mi mắt hạ xuống, ánh mắt hơi loạn, nhưng cuối cùng lắc đầu một cái, “Không, không biết......"
“Vậy tại sao em phải xé đi?" Tối nay, lời cô nói…, trăm ngàn chỗ hở, lại hỗn loạn, anh thật muốn xem, cuối cùng cô đã biết bao nhiêu, lại đang gạt anh những thứ gì, bởi vì, anh luôn tìm người tên “Bân" này!
Cô ôm cổ anh, đôi môi khẽ bĩu, lộ ra bộ dáng uất ức, “Nói xong anh không được mắng em?"
“......" Anh từng mắng cô sao? Cho tới bây giờ đều là cô mắng anh đấy chứ? Bất quá biểu tình cô như vậy, làm lòng anh mềm mại một mảnh, nếu không phải buộc mình giữ vững nguyên tắc, đã sớm đè xuống hôn, cánh môi mềm mại đã bị anh đè xuống dưới......
“Lúc anh từ Vân Nam trở về, em sửa sang lại đồ đạc cho anh thì có phát hiện một quyển sổ, anh tới tìm Thạch Gia Minh đúng không? Trên quyển sổ đó em có thấy một cái tên: Bân Gia...... Sau đó lại thấy trên quyển sách này nữa...... Em liền xé nó......" Cô nhỏ giọng nói.
Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô, “Em thấy quyển sổ đó?"
“......" Bị ánh mắt anh xuyên thấu, cô cúi đầu xuống, gật nhẹ.
“Em cũng biết Thạch Gia Minh?"
“......" Chần chờ xong, gật đầu lần nữa.
“Rất tốt, vậy em có biết, cô họ của Kiều Tư chính là vợ của Thạch Gia Minh?" Đâu chỉ ánh mắt của anh sắc bén, giọng điệu của anh cũng nghiêm khắc mấy phần, quyển sổ kia là anh từ chỗ cô họ Kiều Tư mới có được, mất không ít công phu, hẹn bà ấy ra ngoài không biết bao nhiêu lần, bà ấy mới đồng ý gặp mặt, gặp xong cũng mất tất cả môi lưỡi, mới thuyết phục bà ấy cùng đi Vân Nam tìm vật cũ, có công mài sắt, có ngày nên kim, đã tìm được quyển sổ này.
“......" Không lời nào để nói, suy nghĩ và phản ứng của anh không theo kịp......
“A......" Anh cười, cắn răng cười, trong kẽ răng lộ ra ý lạnh âm u, “Em gái, anh nên đánh em hay là khen em?"
“......" Cô lại quấn cổ của anh, điềm đạm đáng yêu nhìn, “Anh nói không mắng em......" Khi anh vô lại với cô luôn giở trò này ra, luôn có lẽ nên làm nghi thức bái sư mới được, vậy mà học được một ít chiêu của anh chứ......
Bất quá, chiêu này là tuyệt chiêu anh am hiểu nhất, cái gọi là gừng càng già càng cay, muốn dùng nó để gây tổn hại cho sư phụ là anh sao, anh vẫn có biện pháp đối phó với nó.
Chỉ thấy anh đột nhiên đứng dậy, sau đó ôm cô lên, đi đến bên giường, ném cô lên giường, vỗ vào mông cô mấy cái, “Không sai! Anh nói không mắng em! Nhưng anh không nói không đánh em! Em cần phải ăn đòn! Hôm nay, anh không đánh cho em nhớ lâu, anh không phải anh hai của em!"
Một trận bốp bốp liên tục, thật đúng là dùng lực, Diệp Thanh Hòa chỉ cảm thấy tức giận, mông vừa tê lại vừa đau, hoàn toàn không ngờ anh sẽ động thủ......
“Anh hai...... Anh hai tha mạng...... Đau...... Ba...... Ba...... Cứu mạng......" Cô tránh không khỏi, tìm cứu binh, gọi cứu mạng......
“Cứu mạng? Anh xem ai tới cứu em!" Anh giơ bàn tay lên, đánh vào mông cô cái nữa.
Thời khắc mấu chốt, lại vang lên tiếng gõ cửa, “Y Đình? Đang làm gì?"
Là tiếng của Tiêu Thành Hưng......
Tiêu Y Đình hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, đi mở cửa, Tiêu Thành Hưng đứng ở bên ngoài đầy nghi ngờ, “Làm loạn cái gì vậy? Sao ba nghe có tiếng người kêu cứu mạng?"
“Không có gì......" “Ba, anh ấy đánh con......"
Trăm miệng một lời......
Tiêu Thành Hững gõ vào trán anh, “Cảnh cáo con đừng khi dễ Thanh Hòa! Thiếu đòn à! Thanh Hòa, mẹ con vừa về, có mua bữa ăn khuya nữa, xuống ăn."
Tiêu Y Đình im lặng, giành nói trước Diệp Thanh Hòa, “Cô ấy mới ăn bốn cái bánh bao, sao còn ăn được nữa, bọn con không ăn đâu!"
“......" Bước chân của Diệp Thanh Hòa vì vậy mà dừng lại.
“Vậy được rồi, hai đứa chơi thì chơi, chú ý nặng nhẹ!" Tiêu Thành Hưng cũng không tin con trai sẽ đánh Thanh Hòa, chỉ nói hai người đùa giỡn, nha đầu làm nũng với ông, lại nói loại cảm giác này thật tốt,ông không có con gái, nhưng nha đầu này từ đó đến giờ vẫn luôn gần gũi với ông.
Tiêu Y Đình đóng cửa phòng lại, trên mặt viết hai chữ tức giận......
Diệp Thanh Hòa đứng ở bên giường, đứng đối diện anh, nhìn trán anh vì bị Tiêu Thành Hưng gõ mà ửng hồng, nhìn anh giận đến mặt biến dạng, từ từ đến trước mặt anh, đưa tay sờ sờ trán anh, nhẹ nhàng xoa, “Thật xin lỗi......"
Anh gạt tay cô ra, “Em cho rằng anh quan tâm cái này?"
Cô yên lặng nhìn anh, chợt nhào vào ngực anh, “Nhưng em để ý! Em không muốn anh bị một chút thương tổn nào. Không sai, em biết sự tồn tại của Thạch Gia Minh, em cũng biết cô họ của Kiều Tư là vợ của Thạch Gia Minh, em còn biết, anh không buông bỏ được chuyện của nhà em, luôn muốn tìm ra manh mối...... Nhưng anh hai, em không muốn...... Tất cả mọi chuyện, em đã muốn quên đi, em chỉ muốn anh...... Chỉ muốn muốn anh sống thật tốt, cùng em ở chung một chỗ thật hạnh phúc...... Cái gì cũng không làm được không?"
Trên trang sách quả thật có viết mấy chữ này, không thể gạt được anh, anh đi lật thùng rác cũng tốt, đi hỏi thăm cũng tốt, cuối cùng cũng có thể biết trang này viết cái gì, cô đã đánh giá anh quá thấp, chứa may mắn anh sẽ không phát hiện một tờ bị xé......
“Cung khai" nửa thật nửa giả, chỉ mong có thể đánh tan nghi ngờ của anh, về phần lời thề trước đó, nếu có trừng phạt và khiển trách, tất nhiên sẽ do cô gánh vác......
Tác giả :
Cát Tường Dạ