Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 165: Khổ vì tình
Editor: Tinh Di
Nhà hàng này là cơ sở thứ ba của gia đình Tả Thần An, buôn bán rất được, cũng may là Tiêu Y Đình có đặt bàn trước, hơn nữa còn là bàn tình nhân…
Nhưng là, kế hoạch của anh….
Nhân viên phục vụ hỏi bàn họ đã đặt bàn, Tiêu Y Đình nói: “Họ Tiêu, mau dẫn chúng tôi đi."
Phục vụ nhanh chóng dẫn họ đến bàn đã đặt…… Một căn phòng tạo hình quả bí đỏ…
Giờ phút này Tiêu Thành Trác đang rất tích cực cầm thực đơn trên tay, say sưa bàn luận chọn món với Diệp Thanh Hòa, hơn nữa một loạt đồ tráng miệng khiến nhóc hoa hết cả mắt, còn lại ai kia cũng chả để ý đến đây là phòng tình nhân, nhưng nhận ra thì sao? Cũng không có ý tưởng gì đặc biệt…. Bí ngô….?!
Tiêu Y Đình ngồi phía đối diện hai người, tay đặt lên chỗ vịn, vẻ mặt bất lực.
Cửa phòng ăn bị mở ra, bà chủ cửa hàng Loan Loan đích thân đến, cười nói: “Lão Nhị, chú nhỏ, Thanh Hòa, mọi người cũng ăn mừng lễ tình nhân sao?"
Người chú ‘trung niên’ đang bận rộn chọn lựa - Tiêu Thành Trác. ngưng một chút trả lời: “Chị Loan Loan, bọn em đều là trẻ con thì lễ tình nhân cái gì chứ, là sinh nhật của Tiểu Đình và chị Thanh Hòa."
Tiêu Thành Trác đã sớm hình thành thói quen, trước mặt phụ nữ tự động hạ thấp chức vị của mình, đều gọi người lớn tuổi hơn là chị, còn trước mặt nam sinh thì không bao giờ quên mình là ‘chú’……
Mặt của Tiêu Y Đình tối đi vài phần…….
Ai là trẻ con?
Căn bản là Tiêu Thành Trác không hề quan tâm đến sự tồn tại của Tiêu Y Đình, bàn bạc rồi cùng Diệp Thanh Hòa gọi món, xong xuôi, Diệp Thanh Hòa lại cảm thấy dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của anh hai, vì thế đưa quyển thực đơn cho anh: “Anh gọi gì không?"
Tiêu Y Đình mặt sa sầm: “Không cần!"
Tiêu Thành Trác phụ hoạ thêm: “Đúng rồi! Đàn ông như cháu nó mà đi làm mấy việc đấy sao? Cứ nghe phụ nữ là được rồi!"
Tiêu Y Đình cực kì khó chịu: “Tiêu Thành Trác, chú gọi bánh kem có nghĩ đến hômnay là sinh nhật của một cô gái? Có biết bây giờ đang là mùa đông không?"
Tiêu Thành Trác trừng mắt với anh: “Chú với chị ấy cùng đồng ý nha, chị ấy cũng muốn thử bánh kem mới ở đây đó? Chị Loan Loan, nhà hàng của chị lại có thêm món mới đúng không?"
“Không phải là chú muốn ăn sao? Hôm nay em ấy có thể ăn kem sao?!" Nếu không phải cách nhau một cái bàn, anh rất muốn gõ thật đau lên đầu Tiêu Thành Trác một cái!
“Vì…. Vì sao không thể ăn?" Tiêu Thành Trác thấy khó hiểu…..
Tiêu Y Đình muốn nói lại thôi, lại thêm Loan Loan đang ở đây, anh không tiện nói, chỉ trợn mắt nhìn Diệp Thanh Hòa.
Loan Loan cũng là phụ nữ đương nhiên hiểu, liền cười hỏi Tiêu Thành Trác: “Vị kem lần trước thế nào?"
Đó là vào một ngày chủ nhật, đại thiếu gia nhà họ Tiêu bị bắt đi xem mắt, địa điểm chính là nhà hàng này, anh dẫn theo chú nhỏ với vai con vợ trước. Lần đó trùng với thời điểm nhà hàng cho ra mắt vị kem mới. Hôm đó Tiêu Thành Trác phải ăn đến ba ly kem, nhưng Tiêu Y Bằng không cho nhóc ăn thêm nữa, thì thế Tiêu Thành Trác nhanh trí nhờ Loan Loan lấy cho mình một hộp lớn để mang về.
Nhưng Tiêu Thành Trác vẫn nhớ đến người chị Thanh Hòa, cảm thấy nhiều kem như vậy nên chia cho cô một nửa, nhưng cũng không thể quăng cô gái Tiêu Y Bằng đang xem mắt sang một bên để đi đưa kem cho Diệp Thanh Hòa? Vì thế cố nhẫn nhịn đợi lúc nữa khi về qua chỗ cô ở sẽ chia kem cho cô….
“Rất ngon! Chị Loan Loan, em cảm thấy chị rất hạnh phúc nha, quyết định lấy Thần Viễn đúng là sáng suốt mà, vĩnh viễn có đồ ăn ngon…." Tiêu Thành Trác kích động cảm thán, sau đó quay sang Diệp Thanh Hòa: “Chị, sau này chị cũng lấy một chủ nhà hàng đi, nhiều đồ ăn ngon chính là cuộc sống.."
Đây cũng phải là lần đầu tiên chuyện sinh lý của cô bị Tiêu Y Đình đem ra nói trước mặt người khác, lúc này cô đang ngồi yên lặng một chỗ….
Loan Loan nhịn không được muốn trêu chọc tên quỷ nhỏ tham ăn kia: “Chú nhỏ, vậy tức là sau này chú cũng muốn kết hôn với một bà chủ nhà hàng sao?"
Tiêu Thành Trác chớp chớp mắt: “Em muốn thức ăn ngon cơ!"
“…" Cuối cũng Tiêu Y Đình nhịn không được đưa tay đánh nhóc: “Giữ cho cháu chút mặt mũi!"
Loan Loan cười: “Được rồi, hôm nay bánh kem rất ngon, chú nhỏ có thể thử một chút, ngoài ra chị sẽ dặn nhà bếp làm thêm cho mấy đứa chiếc bánh sinh nhật, sinh nhật vui vẻ!"
“Chị Loan Loan, ngày mai Tả Thần An có quay lại trường?" Tiêu Y Đình hỏi. Dù gì hôm nay cũng là ngày đặc biệt, anh chỉ muốn có hai người, nhưng cái người chú kia…..
Anh lại bực tức một lần nữa…..
“À! Đúng rồi! Tả Thần An đã nói với em là nó có bạn gái chưa?" Lục Ân vui vẻ nói.
Tiêu Y Đình suy nghĩ một chút: “Hình như là chưa…."
Lục Ân có chút thất vọng: “Mẹ chồng nói sáng nay nó ra ngoài sớm, còn tưởng là vì lễ tình nhân cơ…. Thật là…. Thần Hi cũng có bạn trai rồi đó!"
“Thần Hi có bạn trai?" Tiêu Y Đình ngạc nhiên vô cùng, Thần Hi trong ấn tượng của anh là một cô bé xinh xắn, mặc váy và đi giày công chúa, khi đó cô còn thấp hơn anh nhưng vì Thần An gọi cô là chị nên anh cũng gọi như thế, thì ra, trong lúc còn người ta không để ý, thời gian lặng lẽ trôi đi, tất cả đều đã trưởng thành….
“Đúng vậy! Tên là Tống Sở! Rất đẹp trai! Nhưng dĩ nhiên là không bằng Tả Mập của chị! Nhưng em thì có đấy!" Lục Ân cười cười. Trong mắt cô, vĩnh viễn không có người nào đẹp trai bằng Tả Mập của cô! Vừa đẹp trai lại còn biết kiếm tiền!
Phàm là nhắc đến chuyện ‘đẹp trai’, Tiêu Y Đình không chịu thua một ai, nhất quyết không phục: “Là sao? Lần sau bảo Thần Hi dắt cậu ta đến đây để em xem một chút, làm sao có thể đẹp trai hơn em chứ?"
Loan Loan nhớ lại vài chuyện hồi còn nhỏ ở nhà trẻ, nổi hứng muốn trêu ghẹo Tiêu Y Đình: “Lão Nhị, không phải là em vẫn còn chưa dứt tình với người xưa, chỗ này chua quá vậy trời?"
Hồi còn bé Thần Hi khăng khăng đòi Tiêu Y Đình kêu là chị, nhưng anh không chịu, đòi phải là vợ…..
Tiêu Y Đình liếc Diệp Thanh Hòa, có chút xấu hổ cười cười: “Chị Loan Loan chớ nói lung tung……. Chỉ là em cảm thấy Thần Hi xuất sắc như thế, làm gì có người xứng với em ấy….."
Lục Ân nghe xong, giả bộ tức giận: “Lời này có phải là, Thần Hi xuất sắc, còn chị Loan Loan không ra gì?"
Tiêu Y Đình cười hắc hắc: “Không phải chị Loan Loan bị người đàn ông đẹp trai nhất trần đời Tả Thần Viễn chiếm rồi sao? Không thể có người thứ hai xứng đáng!"
“Nói thế nghe còn được!" Loan Loan cười rời đi.
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Anh đã tính toán kĩ, sắp tới là phần có người đẩy hoa tươi vào, còn có ban nhạc. Phần này anh đã suy nghĩ khá lâu, ngay cả tặng hoa gì anh cũng suy nghĩ rất kĩ, đương nhiên là không thể tặng mấy thứ hoa tầm thường, phải thật cao nhã khác biệt, phải có ý nghĩa riêng…….
Nhưng hiện tại, anh đang ngồi trên ghế chờ, không còn chút hứng thú nào hết, Tiêu Thành Trác ngồi lù lù ở kia, phá tan tành không còn một mảnh lãng mạn……
“Khụ….. chú, chú có muốn đi rửa tay một chút không?" Anh mặt dày đề nghị. Đi đi làm ơn! Mấy phút thôi cũng được!
Tiêu Thành Trác nhìn chằm chằm anh, lắc đầu một cái: “Không muốn!"
“….." Anh không biết làm gì khác, đột nhiên nảy ra một kế, “Chú, trên lầu có khu vui chơi cho trẻ con đó!"
“…." Tiêu Thành Trác có chút tức giận, “Cháu xem chú là con nít sao?"
Cũng đúng…. Tiêu Y Đình gật đầu, bây giờ Tiêu Thành Trác với cân nặng như thế này mà nên đó chơi, chắc chắn hư hại không hề nhỏ….
Cuối cùng, khi anh vẫn còn chưa nghĩ ra cách, xe hoa được đẩy vào…
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Cửa phòng mở ra, một xe đầy hoa cẩm chướng đỏ, như lửa đang cháy rất chói mắt, nghệ sĩ violon đang say sưa kéo đàn, là bản: Yêu là vui vẻ.
Nhưng là, Diệp Thanh Hòa vốn là người nghèo tế bào âm nhạc, Tiêu Thành Trác thì còn nhỏ chưa hiểu gì, hai người nghe một hồi cũng không có phản ứng, Diệp Thanh Hòa chỉ hỏi một câu: “Hoa này…. là chị Loan Loan đưa…."
“….. Không phải…" Mặc dù đã chuẩn bị rất hoàn hảo nhưng Tiêu Y Đình không tránh khỏi ngập ngừng, “Là anh…."
“Vậy sao…." Diệp Thanh Hòa gật gật đầu, sau đó không nói gì nữa…..
Tiêu Thành Trác tò mò sờ sờ vào cánh hoa: “Ồ, là hoa thật nha! Cứ tưởng là hoa giả cơ!"
Mặt Tiêu Y Đình nặng như mang chì: “Tiêu Thành Trác! Đừng có nói với cháu là chú chưa từng thấy hoa này!"
Tiêu Thành Trác rất vô tội tiếp tục vuốt ve cánh hoa: “Chú thấy rồi! Nhưng đều là đồ giả! Với lại của nhà người khác nên không tiện sờ vào, không phải sao?" trường bày ra vẻ mặt ‘đâu thể trách chú’….. “Mà hoa này gọi là gì? Hoa giả này ấy?"
“Là hoa thật!" Thật sự Tiêu Y Đình đang rất muốn vò cái mặt béo mập kia!
“Được rồi, thật…" Tiêu Thành Trác gật đầu một cái, “Vậy tên là gì?"
“Cẩm chướng…." Anh hờ hững trả lời Tiêu Thành Trác.
“Cẩm chướng? Hoa này là của ai tặng ai? Hai người sao? Còn là gửi cho chị Thanh Hòa nữa sao? Hôm nay là sinh nhật của chị ấy, không phải là của một nam sinh tặng chị ấy chứ?" Tiêu Thành Trác liên tục tra hỏi vấn đề.
Tiêu Y Đình gật đầu một cái, nhìn Diệp Thanh Hòa, hoa cẩm chướng – ý nghĩa thiên trường địa cửu, anh đã suy nghĩ rất lâu để chọn loại hoa này, hơn nữa màu đỏ cũng rất vui vẻ, từ trước đến nay cô rất lạnh lùng, có thể có thêm chút ấm áp thật tốt…….
“Cẩm chướng….. Cẩm chướng……. Cẩm chướng….. Cẩm chướng… Cái tên này chẳng đẹp gì cả… hoa hồng còn hơn……" Tiêu Thành Trác lẩm bẩm.
“Chú đúng là người thô tục!" Anh không thể chịu được những từ ngữ tầm thường kia chà đạp lên công sức của anh!
Chính là, bao nhiêu công sức cũng hoá mây khói…..
Tiêu Thành Trác bày ra vẻ mặt mếu máo: “Nhưng là, để nhiều như thế, có bao nhiêu đoá thế?"
“Chín mươi chín…." Tiêu Y Đình nói. Ý của anh là ‘thiên trường địa cửu’, thêm con số kia thì có nghĩa là còn hơn cả ‘thiên trường địa cửu’…
Tiêu Thành Trác trợn tròn mắt, hai bàn tay vung lên múa máy hồi lâu: “Anh hai, số lẻ…… Không phải người ta nói tặng quà thì nên tặng số chẵn sao? Lẻ…lẻ…. cẩm chướng… một mình không nên thân*?"
*ý là một mình không làm chuyện gì ra hồn.
“…." Tiêu Y Đình muốn hộc máu…. Máu toàn thân đã bốc lên….. lăn lộn không ngừng đánh vào lồng ngực anh, nhịn không nổi nữa: “Không, là ý nghĩa ‘kỉ niệm’…."
“Kỉ niệm?" Tiêu Thành Trác rất phối hợp hỏi.
“Không phải cẩm chướng còn cảm nghĩa là ‘độc ác’ sao? Cháu dùng hoa này là để kỉ niệm thời thanh xuân của cháu bị người em gái ‘độc ác’ này cướp mất, hơn nữa còn càng ngày càng tệ hơn……" Mắt anh đỏ rực lên, hằn tia máu, không biết cô có hiểu người lời anh muốn nói hay không?
Hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau….
Đối với mấy hanh động ‘không bình thường’ này của anh Diệp Thanh Hòa đã sớm quen thuộc. Tiêu Thành Trác lắc đầu thở dài, lương tâm đứa cháu này đúng là bị chó gặm rồi mà, chị Thanh Hòa cố gắng giúp đớ nó như thế, không có chị ấy căn bản nó không thể thi đỗ đại học, vậy mà lại nói bị chị ấy huỷ hoại thanh xuân……
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Tiêu Y Đình khóc không ra nước mắt……..
Vừa vặn lúc người nghệ sĩ kết thúc bài đàn, cúi người hỏi anh muốn nghe tiếp bài gì, anh liền đáp, Tiêu Y Đình như chết đuối vớ được phao: “Ánh trăng đầu nguồn….. trước sau vẫn cô đơn….."
“…." Mồ hôi lạnh……
Trong nháy mắt, tiếng đàn buồn thảm đến day dứt lòng vang lên, trong lòng người nhạc công không khỏi thắc mắc, vị khách vừa bị từ chối hay chia tay sao?
Dù sao hôm nay cũng là lễ tình nhân, bài hát này quá không hợp đi…….
Có mấy vị khách nghe thấy tiếng đàn nhanh chóng thanh toán rồi rời đi…..
Loan Loan vội vã chạy lại xem có chuyện gì, thấy Tiêu Y Đình đang thản nhiên nhấp rượu: “Giọt nước mắt rơi không ngừng, cô đơn mãi không vơi……"
Tân nát kế hoạch sao? Hừ! Hừ!
“Lạy tổ tông!" Loan Loan rối đến giơ chân, “Em muốn quậy tung nhà hàng sao? Khách khứa bỏ chạy hết rồi đó!"
“Vậy sao….. vậy ông xongviệc rồi…." Tiêu Y Đình nói với người nhạc công.
Tiếng đàn dừng lại.
Lúc này Diệp Thanh Hòa mới để ý đến anh, cảm thấy không ổn: “Anh hai, anh sao vậy? Có tâm sự gì sao?"
Tiêu Thành Trác lắc đầu ngán ngẩm: “Khổ vì yêu….."
Tiêu Thành Trác chỉ nói bừa nhưng một câu lại nói đúng tâm sự của anh, anh không phải khổ vì tình thì là cái gì? Mặt anh càng thêm xám xịt…
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một chút, chắc là vì hôm nay là lễ tình nhân nhưng không có bạn gái ở bên cạnh…..
Vì thế không quan tâm nhiều đến anh nữa.
Cuối cùng cũng kết thúc bữa cơm, trên đường trở về mỗi người một tâm trạng.
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Vừa bước vào nhà, một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Anh hai, sinh nhật vui vẻ!"
Anh đột ngột bị làm cho hoảng sợ, bước giật lùi lại phía sau như bị điện giật, trong nhà toàn là người nhà anh, đứng trước mặt là Quách Cẩm Nhi.
“Anh hai, anh bất ngờ không? Sáng nay em cố ý không nói với anh là muốn cho anh bất ngờ! Anh hai, sinh nhật vui vẻ, cái này cho anh!" Quách Cẩm Nhi đưa quà đến trước mặt anh.
Tiêu Y Đình cười ha ha….
Thật bất ngờ….
“Thanh Hòa, chú nhỏ, chào hai người! Cả kì nghỉ đông không gặp hai người, Cẩm Nhi nhớ quá!" Quách Cẩm Nhi nhiệt tình chào hỏi.
“Chào." Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thành Trác sau khi chào thì bước vào.
Khương Vãn Ngư vui vẻ đi tới: “Y Đình, Cẩm Nhi đặc biệt đến đây chúc mừng sinh nhật con đó! Con đó, vui quá đó!"
Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thành Trác chào hỏi Khương Vãn Ngư một chút rồi lên lầu thay quần áo. Ai cũng thấy được vừa rồi Tiêu Y Đình lúc mới về như mùa đông lạnh giá khô cằn, Quách Cẩm Nhi vừa xuất hiện, anh cũng khác hơn một chút……
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Kì nghỉ đông cũng hết, qua lễ tình nhân không bao lâu lại phải đi học. Thời tiết cũng đã ấm lên, mọi người cứ từ cởi bớt chỗ quần áo nặng nề trên người. Cây cối thì khỏi phải nói, nhiệt độ đã từ tăng một tháng trở lại đây, lộc non đã bắt đầu nhú lên từ những cành cây khô khốc.
Năm nay sinh viên luật phải trải qua hai kì thi tư pháp, kì thi nghiên cứu sinh cũng gần kề. Cả hai người đều dồn hết tâm cho việc học, không nghĩ đến mấy chuyện khác. Riêng Tiêu Y Đình từng có lúc rất kích động muốn nói ra điều muốn nói nhưng không tìm được thời điểm thích hợp, cứ tự bản thân lấy cớ một hai ngày nữa, một hai ngày nữa nhưng bất giác qua nhiều ngày lại quên đi, sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra, vẫn tiếp tục trì hoãn……
Nhà hàng này là cơ sở thứ ba của gia đình Tả Thần An, buôn bán rất được, cũng may là Tiêu Y Đình có đặt bàn trước, hơn nữa còn là bàn tình nhân…
Nhưng là, kế hoạch của anh….
Nhân viên phục vụ hỏi bàn họ đã đặt bàn, Tiêu Y Đình nói: “Họ Tiêu, mau dẫn chúng tôi đi."
Phục vụ nhanh chóng dẫn họ đến bàn đã đặt…… Một căn phòng tạo hình quả bí đỏ…
Giờ phút này Tiêu Thành Trác đang rất tích cực cầm thực đơn trên tay, say sưa bàn luận chọn món với Diệp Thanh Hòa, hơn nữa một loạt đồ tráng miệng khiến nhóc hoa hết cả mắt, còn lại ai kia cũng chả để ý đến đây là phòng tình nhân, nhưng nhận ra thì sao? Cũng không có ý tưởng gì đặc biệt…. Bí ngô….?!
Tiêu Y Đình ngồi phía đối diện hai người, tay đặt lên chỗ vịn, vẻ mặt bất lực.
Cửa phòng ăn bị mở ra, bà chủ cửa hàng Loan Loan đích thân đến, cười nói: “Lão Nhị, chú nhỏ, Thanh Hòa, mọi người cũng ăn mừng lễ tình nhân sao?"
Người chú ‘trung niên’ đang bận rộn chọn lựa - Tiêu Thành Trác. ngưng một chút trả lời: “Chị Loan Loan, bọn em đều là trẻ con thì lễ tình nhân cái gì chứ, là sinh nhật của Tiểu Đình và chị Thanh Hòa."
Tiêu Thành Trác đã sớm hình thành thói quen, trước mặt phụ nữ tự động hạ thấp chức vị của mình, đều gọi người lớn tuổi hơn là chị, còn trước mặt nam sinh thì không bao giờ quên mình là ‘chú’……
Mặt của Tiêu Y Đình tối đi vài phần…….
Ai là trẻ con?
Căn bản là Tiêu Thành Trác không hề quan tâm đến sự tồn tại của Tiêu Y Đình, bàn bạc rồi cùng Diệp Thanh Hòa gọi món, xong xuôi, Diệp Thanh Hòa lại cảm thấy dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của anh hai, vì thế đưa quyển thực đơn cho anh: “Anh gọi gì không?"
Tiêu Y Đình mặt sa sầm: “Không cần!"
Tiêu Thành Trác phụ hoạ thêm: “Đúng rồi! Đàn ông như cháu nó mà đi làm mấy việc đấy sao? Cứ nghe phụ nữ là được rồi!"
Tiêu Y Đình cực kì khó chịu: “Tiêu Thành Trác, chú gọi bánh kem có nghĩ đến hômnay là sinh nhật của một cô gái? Có biết bây giờ đang là mùa đông không?"
Tiêu Thành Trác trừng mắt với anh: “Chú với chị ấy cùng đồng ý nha, chị ấy cũng muốn thử bánh kem mới ở đây đó? Chị Loan Loan, nhà hàng của chị lại có thêm món mới đúng không?"
“Không phải là chú muốn ăn sao? Hôm nay em ấy có thể ăn kem sao?!" Nếu không phải cách nhau một cái bàn, anh rất muốn gõ thật đau lên đầu Tiêu Thành Trác một cái!
“Vì…. Vì sao không thể ăn?" Tiêu Thành Trác thấy khó hiểu…..
Tiêu Y Đình muốn nói lại thôi, lại thêm Loan Loan đang ở đây, anh không tiện nói, chỉ trợn mắt nhìn Diệp Thanh Hòa.
Loan Loan cũng là phụ nữ đương nhiên hiểu, liền cười hỏi Tiêu Thành Trác: “Vị kem lần trước thế nào?"
Đó là vào một ngày chủ nhật, đại thiếu gia nhà họ Tiêu bị bắt đi xem mắt, địa điểm chính là nhà hàng này, anh dẫn theo chú nhỏ với vai con vợ trước. Lần đó trùng với thời điểm nhà hàng cho ra mắt vị kem mới. Hôm đó Tiêu Thành Trác phải ăn đến ba ly kem, nhưng Tiêu Y Bằng không cho nhóc ăn thêm nữa, thì thế Tiêu Thành Trác nhanh trí nhờ Loan Loan lấy cho mình một hộp lớn để mang về.
Nhưng Tiêu Thành Trác vẫn nhớ đến người chị Thanh Hòa, cảm thấy nhiều kem như vậy nên chia cho cô một nửa, nhưng cũng không thể quăng cô gái Tiêu Y Bằng đang xem mắt sang một bên để đi đưa kem cho Diệp Thanh Hòa? Vì thế cố nhẫn nhịn đợi lúc nữa khi về qua chỗ cô ở sẽ chia kem cho cô….
“Rất ngon! Chị Loan Loan, em cảm thấy chị rất hạnh phúc nha, quyết định lấy Thần Viễn đúng là sáng suốt mà, vĩnh viễn có đồ ăn ngon…." Tiêu Thành Trác kích động cảm thán, sau đó quay sang Diệp Thanh Hòa: “Chị, sau này chị cũng lấy một chủ nhà hàng đi, nhiều đồ ăn ngon chính là cuộc sống.."
Đây cũng phải là lần đầu tiên chuyện sinh lý của cô bị Tiêu Y Đình đem ra nói trước mặt người khác, lúc này cô đang ngồi yên lặng một chỗ….
Loan Loan nhịn không được muốn trêu chọc tên quỷ nhỏ tham ăn kia: “Chú nhỏ, vậy tức là sau này chú cũng muốn kết hôn với một bà chủ nhà hàng sao?"
Tiêu Thành Trác chớp chớp mắt: “Em muốn thức ăn ngon cơ!"
“…" Cuối cũng Tiêu Y Đình nhịn không được đưa tay đánh nhóc: “Giữ cho cháu chút mặt mũi!"
Loan Loan cười: “Được rồi, hôm nay bánh kem rất ngon, chú nhỏ có thể thử một chút, ngoài ra chị sẽ dặn nhà bếp làm thêm cho mấy đứa chiếc bánh sinh nhật, sinh nhật vui vẻ!"
“Chị Loan Loan, ngày mai Tả Thần An có quay lại trường?" Tiêu Y Đình hỏi. Dù gì hôm nay cũng là ngày đặc biệt, anh chỉ muốn có hai người, nhưng cái người chú kia…..
Anh lại bực tức một lần nữa…..
“À! Đúng rồi! Tả Thần An đã nói với em là nó có bạn gái chưa?" Lục Ân vui vẻ nói.
Tiêu Y Đình suy nghĩ một chút: “Hình như là chưa…."
Lục Ân có chút thất vọng: “Mẹ chồng nói sáng nay nó ra ngoài sớm, còn tưởng là vì lễ tình nhân cơ…. Thật là…. Thần Hi cũng có bạn trai rồi đó!"
“Thần Hi có bạn trai?" Tiêu Y Đình ngạc nhiên vô cùng, Thần Hi trong ấn tượng của anh là một cô bé xinh xắn, mặc váy và đi giày công chúa, khi đó cô còn thấp hơn anh nhưng vì Thần An gọi cô là chị nên anh cũng gọi như thế, thì ra, trong lúc còn người ta không để ý, thời gian lặng lẽ trôi đi, tất cả đều đã trưởng thành….
“Đúng vậy! Tên là Tống Sở! Rất đẹp trai! Nhưng dĩ nhiên là không bằng Tả Mập của chị! Nhưng em thì có đấy!" Lục Ân cười cười. Trong mắt cô, vĩnh viễn không có người nào đẹp trai bằng Tả Mập của cô! Vừa đẹp trai lại còn biết kiếm tiền!
Phàm là nhắc đến chuyện ‘đẹp trai’, Tiêu Y Đình không chịu thua một ai, nhất quyết không phục: “Là sao? Lần sau bảo Thần Hi dắt cậu ta đến đây để em xem một chút, làm sao có thể đẹp trai hơn em chứ?"
Loan Loan nhớ lại vài chuyện hồi còn nhỏ ở nhà trẻ, nổi hứng muốn trêu ghẹo Tiêu Y Đình: “Lão Nhị, không phải là em vẫn còn chưa dứt tình với người xưa, chỗ này chua quá vậy trời?"
Hồi còn bé Thần Hi khăng khăng đòi Tiêu Y Đình kêu là chị, nhưng anh không chịu, đòi phải là vợ…..
Tiêu Y Đình liếc Diệp Thanh Hòa, có chút xấu hổ cười cười: “Chị Loan Loan chớ nói lung tung……. Chỉ là em cảm thấy Thần Hi xuất sắc như thế, làm gì có người xứng với em ấy….."
Lục Ân nghe xong, giả bộ tức giận: “Lời này có phải là, Thần Hi xuất sắc, còn chị Loan Loan không ra gì?"
Tiêu Y Đình cười hắc hắc: “Không phải chị Loan Loan bị người đàn ông đẹp trai nhất trần đời Tả Thần Viễn chiếm rồi sao? Không thể có người thứ hai xứng đáng!"
“Nói thế nghe còn được!" Loan Loan cười rời đi.
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Anh đã tính toán kĩ, sắp tới là phần có người đẩy hoa tươi vào, còn có ban nhạc. Phần này anh đã suy nghĩ khá lâu, ngay cả tặng hoa gì anh cũng suy nghĩ rất kĩ, đương nhiên là không thể tặng mấy thứ hoa tầm thường, phải thật cao nhã khác biệt, phải có ý nghĩa riêng…….
Nhưng hiện tại, anh đang ngồi trên ghế chờ, không còn chút hứng thú nào hết, Tiêu Thành Trác ngồi lù lù ở kia, phá tan tành không còn một mảnh lãng mạn……
“Khụ….. chú, chú có muốn đi rửa tay một chút không?" Anh mặt dày đề nghị. Đi đi làm ơn! Mấy phút thôi cũng được!
Tiêu Thành Trác nhìn chằm chằm anh, lắc đầu một cái: “Không muốn!"
“….." Anh không biết làm gì khác, đột nhiên nảy ra một kế, “Chú, trên lầu có khu vui chơi cho trẻ con đó!"
“…." Tiêu Thành Trác có chút tức giận, “Cháu xem chú là con nít sao?"
Cũng đúng…. Tiêu Y Đình gật đầu, bây giờ Tiêu Thành Trác với cân nặng như thế này mà nên đó chơi, chắc chắn hư hại không hề nhỏ….
Cuối cùng, khi anh vẫn còn chưa nghĩ ra cách, xe hoa được đẩy vào…
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Cửa phòng mở ra, một xe đầy hoa cẩm chướng đỏ, như lửa đang cháy rất chói mắt, nghệ sĩ violon đang say sưa kéo đàn, là bản: Yêu là vui vẻ.
Nhưng là, Diệp Thanh Hòa vốn là người nghèo tế bào âm nhạc, Tiêu Thành Trác thì còn nhỏ chưa hiểu gì, hai người nghe một hồi cũng không có phản ứng, Diệp Thanh Hòa chỉ hỏi một câu: “Hoa này…. là chị Loan Loan đưa…."
“….. Không phải…" Mặc dù đã chuẩn bị rất hoàn hảo nhưng Tiêu Y Đình không tránh khỏi ngập ngừng, “Là anh…."
“Vậy sao…." Diệp Thanh Hòa gật gật đầu, sau đó không nói gì nữa…..
Tiêu Thành Trác tò mò sờ sờ vào cánh hoa: “Ồ, là hoa thật nha! Cứ tưởng là hoa giả cơ!"
Mặt Tiêu Y Đình nặng như mang chì: “Tiêu Thành Trác! Đừng có nói với cháu là chú chưa từng thấy hoa này!"
Tiêu Thành Trác rất vô tội tiếp tục vuốt ve cánh hoa: “Chú thấy rồi! Nhưng đều là đồ giả! Với lại của nhà người khác nên không tiện sờ vào, không phải sao?" trường bày ra vẻ mặt ‘đâu thể trách chú’….. “Mà hoa này gọi là gì? Hoa giả này ấy?"
“Là hoa thật!" Thật sự Tiêu Y Đình đang rất muốn vò cái mặt béo mập kia!
“Được rồi, thật…" Tiêu Thành Trác gật đầu một cái, “Vậy tên là gì?"
“Cẩm chướng…." Anh hờ hững trả lời Tiêu Thành Trác.
“Cẩm chướng? Hoa này là của ai tặng ai? Hai người sao? Còn là gửi cho chị Thanh Hòa nữa sao? Hôm nay là sinh nhật của chị ấy, không phải là của một nam sinh tặng chị ấy chứ?" Tiêu Thành Trác liên tục tra hỏi vấn đề.
Tiêu Y Đình gật đầu một cái, nhìn Diệp Thanh Hòa, hoa cẩm chướng – ý nghĩa thiên trường địa cửu, anh đã suy nghĩ rất lâu để chọn loại hoa này, hơn nữa màu đỏ cũng rất vui vẻ, từ trước đến nay cô rất lạnh lùng, có thể có thêm chút ấm áp thật tốt…….
“Cẩm chướng….. Cẩm chướng……. Cẩm chướng….. Cẩm chướng… Cái tên này chẳng đẹp gì cả… hoa hồng còn hơn……" Tiêu Thành Trác lẩm bẩm.
“Chú đúng là người thô tục!" Anh không thể chịu được những từ ngữ tầm thường kia chà đạp lên công sức của anh!
Chính là, bao nhiêu công sức cũng hoá mây khói…..
Tiêu Thành Trác bày ra vẻ mặt mếu máo: “Nhưng là, để nhiều như thế, có bao nhiêu đoá thế?"
“Chín mươi chín…." Tiêu Y Đình nói. Ý của anh là ‘thiên trường địa cửu’, thêm con số kia thì có nghĩa là còn hơn cả ‘thiên trường địa cửu’…
Tiêu Thành Trác trợn tròn mắt, hai bàn tay vung lên múa máy hồi lâu: “Anh hai, số lẻ…… Không phải người ta nói tặng quà thì nên tặng số chẵn sao? Lẻ…lẻ…. cẩm chướng… một mình không nên thân*?"
*ý là một mình không làm chuyện gì ra hồn.
“…." Tiêu Y Đình muốn hộc máu…. Máu toàn thân đã bốc lên….. lăn lộn không ngừng đánh vào lồng ngực anh, nhịn không nổi nữa: “Không, là ý nghĩa ‘kỉ niệm’…."
“Kỉ niệm?" Tiêu Thành Trác rất phối hợp hỏi.
“Không phải cẩm chướng còn cảm nghĩa là ‘độc ác’ sao? Cháu dùng hoa này là để kỉ niệm thời thanh xuân của cháu bị người em gái ‘độc ác’ này cướp mất, hơn nữa còn càng ngày càng tệ hơn……" Mắt anh đỏ rực lên, hằn tia máu, không biết cô có hiểu người lời anh muốn nói hay không?
Hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau….
Đối với mấy hanh động ‘không bình thường’ này của anh Diệp Thanh Hòa đã sớm quen thuộc. Tiêu Thành Trác lắc đầu thở dài, lương tâm đứa cháu này đúng là bị chó gặm rồi mà, chị Thanh Hòa cố gắng giúp đớ nó như thế, không có chị ấy căn bản nó không thể thi đỗ đại học, vậy mà lại nói bị chị ấy huỷ hoại thanh xuân……
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Tiêu Y Đình khóc không ra nước mắt……..
Vừa vặn lúc người nghệ sĩ kết thúc bài đàn, cúi người hỏi anh muốn nghe tiếp bài gì, anh liền đáp, Tiêu Y Đình như chết đuối vớ được phao: “Ánh trăng đầu nguồn….. trước sau vẫn cô đơn….."
“…." Mồ hôi lạnh……
Trong nháy mắt, tiếng đàn buồn thảm đến day dứt lòng vang lên, trong lòng người nhạc công không khỏi thắc mắc, vị khách vừa bị từ chối hay chia tay sao?
Dù sao hôm nay cũng là lễ tình nhân, bài hát này quá không hợp đi…….
Có mấy vị khách nghe thấy tiếng đàn nhanh chóng thanh toán rồi rời đi…..
Loan Loan vội vã chạy lại xem có chuyện gì, thấy Tiêu Y Đình đang thản nhiên nhấp rượu: “Giọt nước mắt rơi không ngừng, cô đơn mãi không vơi……"
Tân nát kế hoạch sao? Hừ! Hừ!
“Lạy tổ tông!" Loan Loan rối đến giơ chân, “Em muốn quậy tung nhà hàng sao? Khách khứa bỏ chạy hết rồi đó!"
“Vậy sao….. vậy ông xongviệc rồi…." Tiêu Y Đình nói với người nhạc công.
Tiếng đàn dừng lại.
Lúc này Diệp Thanh Hòa mới để ý đến anh, cảm thấy không ổn: “Anh hai, anh sao vậy? Có tâm sự gì sao?"
Tiêu Thành Trác lắc đầu ngán ngẩm: “Khổ vì yêu….."
Tiêu Thành Trác chỉ nói bừa nhưng một câu lại nói đúng tâm sự của anh, anh không phải khổ vì tình thì là cái gì? Mặt anh càng thêm xám xịt…
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một chút, chắc là vì hôm nay là lễ tình nhân nhưng không có bạn gái ở bên cạnh…..
Vì thế không quan tâm nhiều đến anh nữa.
Cuối cùng cũng kết thúc bữa cơm, trên đường trở về mỗi người một tâm trạng.
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Vừa bước vào nhà, một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Anh hai, sinh nhật vui vẻ!"
Anh đột ngột bị làm cho hoảng sợ, bước giật lùi lại phía sau như bị điện giật, trong nhà toàn là người nhà anh, đứng trước mặt là Quách Cẩm Nhi.
“Anh hai, anh bất ngờ không? Sáng nay em cố ý không nói với anh là muốn cho anh bất ngờ! Anh hai, sinh nhật vui vẻ, cái này cho anh!" Quách Cẩm Nhi đưa quà đến trước mặt anh.
Tiêu Y Đình cười ha ha….
Thật bất ngờ….
“Thanh Hòa, chú nhỏ, chào hai người! Cả kì nghỉ đông không gặp hai người, Cẩm Nhi nhớ quá!" Quách Cẩm Nhi nhiệt tình chào hỏi.
“Chào." Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thành Trác sau khi chào thì bước vào.
Khương Vãn Ngư vui vẻ đi tới: “Y Đình, Cẩm Nhi đặc biệt đến đây chúc mừng sinh nhật con đó! Con đó, vui quá đó!"
Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thành Trác chào hỏi Khương Vãn Ngư một chút rồi lên lầu thay quần áo. Ai cũng thấy được vừa rồi Tiêu Y Đình lúc mới về như mùa đông lạnh giá khô cằn, Quách Cẩm Nhi vừa xuất hiện, anh cũng khác hơn một chút……
**))DDDiennnda(^()nnnlEEEquuuYy*%*$d000nnn
Kì nghỉ đông cũng hết, qua lễ tình nhân không bao lâu lại phải đi học. Thời tiết cũng đã ấm lên, mọi người cứ từ cởi bớt chỗ quần áo nặng nề trên người. Cây cối thì khỏi phải nói, nhiệt độ đã từ tăng một tháng trở lại đây, lộc non đã bắt đầu nhú lên từ những cành cây khô khốc.
Năm nay sinh viên luật phải trải qua hai kì thi tư pháp, kì thi nghiên cứu sinh cũng gần kề. Cả hai người đều dồn hết tâm cho việc học, không nghĩ đến mấy chuyện khác. Riêng Tiêu Y Đình từng có lúc rất kích động muốn nói ra điều muốn nói nhưng không tìm được thời điểm thích hợp, cứ tự bản thân lấy cớ một hai ngày nữa, một hai ngày nữa nhưng bất giác qua nhiều ngày lại quên đi, sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra, vẫn tiếp tục trì hoãn……
Tác giả :
Cát Tường Dạ