Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 142
Editor: Tinh Di
Tô Chỉ San nhìn cô, cảm thấy cô hỏi vấn đề này rất bất ngờ, kinh ngạc nói: “Thanh Hòa, ước muốn của mình là được ở cùng anh ấy, hạnh phúc bên nhau!"
“Chỉ San…….." Diệp Thanh Hòa không biết nên nói như thế nào, bởi vì chính cô cũng chưa hiểu được thế giới tình cảm giữa hai con người là như thế nào, bọn họ còn quá trẻ để có thể vì tình yêu bất chấp tất cả. Chỉ là cô mơ hồ cảm thấy, một người dù có yêu thương đối phương nhiều như thế nào, cũng không nên đánh mất hoài bão của chính mình. Cô thực sự….. thực sự….. không muốn Tô Chỉ San trở thành như thế……….
“Sao?" Tô Chỉ San thấy bộ dạng lo lắng của cô cười nói: “Sao vậy? Thanh Hòa, cậu nghĩ quá nhiều rồi! Chỉ là mình nấu cơm giặt quần áo cho Vương Triết một chút thôi mà, không phải cậu vẫn làm mấy chuyện đó cho anh hai cậu sao?"
“Sao giống nhau được…….anh ấy là anh hai của mình!" Diệp Thanh Hòa vội vàng phủ nhận.
“Được rồi! Thanh Hòa, mình biết là cậu muốn tốt cho mình! Nhưng bây giờ tất cả mình đã đặt nơi Vương Triết, anh ấy là tất cả hi vọng của mình! Mình sẽ yêu anh ấy bằng tất cả của mình, bọn mình sẽ hạnh phúc, cậu yên tâm đi!" Tô Chỉ San lòng tràn đầy tự tin nói.
Những năm qua Diệp Thanh Hòa không có nhiều bạn bè, Tô Chỉ San là một trong số ít đó, nên cô luôn mong cô ấy được hạnh phúc. Nghe lời Tô Chỉ San, cô gật gật đầu: “Chỉ San, cậu sẽ hạnh phúc, chỉ là mình hi vọng cậu đối xử với bản thân tốt hơn một chút, Chỉ San, cậu còn nhớ lúc cả bốn đứa chúng mình quyết tâm phấn đấu vì tương lại chứ? Lúc đó cậu có rất nhiều ôm ấp, mình cảm thấy, cậu cứ như cậu lúc đó là tốt nhất, vì mình mà phấn đấu!"
“Thanh Hòa!" Tô Chỉ San cười cười, môi hồng răng trắng, xinh đẹp như một đoá hoa đang kì khoe sắc, “Khi đó, một nửa động lực phấn đấu của mình là từ Vương Triết đó! Mình muốn phấn đấu cho anh ấy thấy! Muốn cùng nhau cố gắng! Hiện giờ bọn mình đã thành công một phần rồi!"
Dáng vẻ của Tô Chỉ San lúc này, giống như một đứa trẻ đã trải qua rất nhiều phấn đấu, đang vui mừng chờ đón hoa thơm trái ngọt, hơn nữa, tin chắc chúng nhất định tới………
Diệp Thanh Hòa không thể dội cho cô một gáo nước lạn, vì thế chỉ lặng im thầm nguyện cho những ước muốn kia thành hiện thực….
Thực ra, không phải cuộc sống đơn giản chỉ là một ván bài thôi sao? Chỉ là cô cảm thấy, lần đặt cược này, cơ hội thắng cao hơn rất nhiều…..
Tô Chỉ San đi cùng cô một lúc nữa. Lúc tạm biệt, Diệp Thanh Hòa dặn dò cô và Vương Triết phải chăm sóc tiểu Phải Quy chu đáo.
“Được rồi! Mình biết rồi mà! Cậu nói! Tiêu Y Đình cũng nói! Sao hai người không mang tiểu bảo bối này về nuôi đi!" Tô Chỉ San lầu bầu một hồi, tạm biệt cô rồi ra về.
Lúc đến nhà Mục Xuyên, Mục Xuyên không có nhà, chỉ có mẹ Mục đang nằm vừa xem TV vừa thiu thiu ngủ, thấy cô đến liền vội vàng chạy ra mở cửa cho cô.
Chính là đang vào giờ nghỉ trưa, cô lại đến quấy rầy thế này thực có chút áy náy.
Cửa vừa mở, không khí mát mẻ trong nhà liền ập vào cô, rất thoải mái khi ngoài trời đang nắng như lửa đốt thế kia.
“Tiểu Trái Cây đâu bác?" Cô đưa phần nước trái cây cho mẹ Mục, hỏi.
“Đang chơi trò chơi đó! Nó chơi đến không biết gì nữa! Bác không làm gì được, anh con lại không có thời gian quản nó, đấy, sáng nay mới sáng sớm đã ra khỏi nhà đi cái hội sách gì đó, đến giờ vẫn chưa có về nữa!" mẹ Mục bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rót nước trái cây ra, “Tiểu Hà, con ngồi lại đây, nghỉ ngơi một chút, tối ở đây ăn cơm với bác!"
“Bác à, không được đâu! Buổi tối cháu không được, phải về nhà ăn cơm ạ!" Nói thật, cô rất muốn ăn cơm ở đây, nhưng là, tối nay có tiệc sinh nhật, nếu cô không về, Khương Vãn Ngư chắc chắn sẽ không vui, mặc dù sự tồn tại của cô không tính là bao nhưng vắng mặt vẫn là không được.
“Vậy cũng không được! Mấy khi cháu mới đến nhà chơi, sao không ở lại ăn cơm?" Sự nhiệt tình của mẹ Mục không được đáp ứng.
“Con nói thật mà bác, lần tới nhất định cháu sẽ ở lại, hôm nay là phải về ạ!" Sợ mẹ Mục đi chuẩn bị đồ ăn, cô vội nói.
Mặc dù mẹ Mục rất muốn giữ cô lại nhưng chỉ có thể theo cô.
Vào phòng tìm Tiểu Trái Cây, hiển nhiên là nhóc vẫn chơi trò chơi, mặc dù không nhìn rõ hết nhưng cô vẫn nhận ra trò chơi quen thuộc, hơn nữa, cô đã xác định nhóc con chính là A Tổ, chỉ có điều không muốn chọc nhóc mà thôi.
Về việc đứa nhỏ mê trò chơi, bản thân cô không còn xa lạ gì, kể cả là cha mẹ nghiêm khắc cấm đoán cũng không thể ngăn được, nó giống như một cơn nghiện, bám riết lấy đứa trẻ, phải kháng chiến lâu dài mới có hiệu lực, giống như cô đã làm với Tiêu Y Đình.
“Cô, cháu đi luyện chữ đây….." Tiểu Trái Cây nhanh nhẹn chỉ vào đống giấy tờ ở trên bàn.
“Được, cháu luyện đi!" Cô mỉm cười, như thế cũng tốt, cô có thể coi chừng nhóc con luyện chữ một chút………
Vì vậy, cô vào phòng sách lấy một quyển đọc, còn Tiểu Trái Cây thì chăm chú luyện chữ.
Khoảng chừng hơn một giờ sau, Mục Xuyên trở về, nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Loại cảm giác này đã lâu không có, trước đây khi Tổ Tổ của anh vẫn còn sống, sẽ là cảnh cô ấy tập múa, con trai luyện chữ hoặc là hai mẹ con chăm chú nghiên cứu sách của anh……..
“Anh Mục Xuyên………" Diệp Thanh Hòa gấp sách lại, đứng lên.
Anh bừng tỉnh, trước đó đã nhầm tưởng Tiểu Hà với Tổ Tổ.
Che giấu sự lung túng sau mắt kính, anh cười nói: “Tiểu Hà đến chơi."
Vừa vặn Tiểu Trái Cây mang chữ đến trước mặt anh khoe, anh giấu hoàn hảo sự lúng túng.
Mục Xuyên đi đến bên bàn học, nhận xét chữ cậu con trai một chút, sau đó lấy giấy ra viết viết cho nhóc xem.
Diệp Thanh Hòa đứng một bên nhìn, không có ý định quấy rầy hai cha con. Chỉ là, hình ảnh này khiến cô nhớ lại trước đây cha cũng dạy cô viết chữ như thế. Nhìn từ góc độ của cô, anh Mục Xuyên lúc này trông rất giống cha, ngay cả giọng nói cũng rất ôn hoà ấm áp. Cô cứ nhìn chằm chằm, nhất thời ngẩn người……….
Cho đến tận khi Mục Xuyên gọi cô: “Tiểu Hà! Tiểu Hà!"
Cô giật mình, khuôn mặt có chút nóng lên, cô lại có thể cứ thế nhìn chằm chằm một người đàn ông, lại còn là bậc đàn anh, thật không hay ho mà………
“Dạ……" Cô thấp giọng trả lời.
Cũng may Mục Xuyên không hỏi cô nhìn gì, quay lại viết chữ cho Tiểu Trái Cây.
Cô đi đến cạnh bàn học, ngắm chữ viết của anh Mục Xuyên. Thật giống với chữ cha cô, cô cườinói: “Anh Mục Xuyên, anh có thể viết tặng em một bức không, đề là ‘Tiều phu lạc khoản’?"
Cô còn lè lưỡi một cái, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Mục Xuyên nhìn cô, có tình cảm cưng chiều của tiền bối, lại có cảm giác gì đó va chạm mạnh trong lòng ngực, anh nắm chặt bút lông trong tay, rất muốn chấm vào cái chóp mũi nho nhỏ kia………
Cười cười, đè cái cảm giác lạ lẫm kia xuống, mỉm cười nói: “Em đó! Còn nghịch ngợm như thế……."
Nghịch ngợm?
Diệp Thanh Hòa có chút không quen, đã khá lâu rồi không có ai dùng hai từ này trên người cô….
Nhưng là, cô rất hưởng thụ loại cảm giác này, một cô gái được khen là nghịch ngợm, bất giác cô nhớ lại hình ảnh Quách Cẩm Nhi sáng nay nghe điện thoại, cô đã thấy rất thiếu thốn, bây giờ, chỉ một câu nói của anh Mục Xuyên, mọi thứ như được lấp đầy……
“Viết gì cho em đây?" Mục Xuyên nghĩ nghĩ một lúc, bắt đầu viết.
Viết xong, đưa cho cô nhìn, là bài “Tô Mạc Già"
Tiểu Trái Cây đưa chiếc đầu nhỏ qua xem xét, khó khăn đọc từng chữ:
“Liệu trầm hương, tiêu nhục thử.
Điểu tước hô tình, xâm hiểu khuy diêm ngữ.
Diệp thượng sơ dương kiền túc vũ, thủy diện thanh viên, nhất nhất phong hà cử.
Cố hương diêu, hà nhật khứ?........."
Đọc đến “Cố hương diêu, hà nhật khứ?", Diệp Thanh Hòa có chút nghẹn ngào. Bài thơ này hồi còn nhỏ cô vẫn được nghe cha đọc………
“Tiểu Hà, anh nhớ lúc thầy đọc bài này rất sảng khoái, Tiểu Hà, em không được để thầy thất vọng, em là niềm tự hào của ông ấy!" Mục Xuyên nói với cô.
“Đúng! Em sẽ cố gắng để cha được tự hào!" Diệp Thanh Hòa tự nhủ, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đều rực sáng, “Cảm ơn anh Mục Xuyên! Nhưng là………" Cô vòng vo một chút cười nói, “Tại sao chưa con dấu và đề tên nhỉ? Không có hai cái này thì sao có thể bán được tiền!"
“Tiểu quỷ!" Mục Xuyên mắng yêu cô, trong mắt đều là yêu thương và cưng chiều.
Ánh mắt như thế, Diệp Thanh Hòa rất hưởng thụ, giống như có hàng ngàn tia sáng ấm áp chiếu vào lòng cô. Cô thích thú nhìn anh đóng con dấu, cứ như một đứa trẻ……
“Bây giờ đã được chưa? Nhóc con!" Mục Xuyên cười nói, trong giọng nói như muốn thoả hiệp với cô.
Diệp Thanh Hòa chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm, đến khi mực khô lại mới nói: “Em không phải nhóc con! Nhóc con là đây nè…."
Vừa nói vừa kéo Tiểu Trái Cây qua.
“Ui cha! Đây là nhóc con đó!" Tiểu Trái Cây cười ha ha, nhóc rất thích tình huống bây giờ, thích cô Tiểu Hà tới, thích cha cười, như thế, cái mông của nhóc sẽ bớt rất nhiều thương đau!
Nhìn hai đứa trẻ trước mặt, Mục Xuyên nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Ở trong mắt anh thì hai đứa là cùng một dạng!"
Đợi mực khô hẳn, Mục Xuyên cuộn bức chữ lại giúp cô. Diệp Thanh Hòa cũng chưa về luôn, ở lại bàn về sách và tranh luận với Mục Xuyên một hồi.
Cuối cùng bị Mục Xuyên phản bác đến á khẩu không nói thành lời.
Cô bạnh quai hàm, không phục hoàn toàn: “Dù sao em vẫn giữ vững quan điểm!"
“Quan điểm của em? Quan điểm của em chính là xuất phát từ tư tưởng của một cô bé thích lãng mạn!" Mặc dù Mục Xuyên cười, không hề nhường nhịn cô.
Cô càng không phục: “Cô bé thì sao chứ? Em là cô bé đó! Em mới không phải là đàn ông! Không phải lúc đầu nói là tìm cái chung, bỏ cái bất đồng sao? Không phải nói chỉ cần bàn luận là xong rồi sao? Bây giờ anh định lấy trình độ học vấn giảng viên của mình để đấu một cô sinh viên năm đầu sao? Lại cón có tư tưởng xem thường nữ nhân nữa chứ?"
Mục Xuyên không thèm cãi với cô, cười ha ha, sau đó kêu cô ra ăn dưa hấu.
“Không ăn! Sẽ không ăn! Đừng nghĩ có thể mua chuộc em bằng miếng dưa hấu kia!" Bản thân cô cũng không ý thức được mình đã trở lại là Phong Hà ngày trước, một Phong Hà luôn thích tranh cãi với các anh, các chị………
Mục Xuyên cũng cảm nhận được điều đó, có chút dở khóc dở cười: “Được được được, anh không nói lại em, em nói đúng rồi, anh nghe theo em!"
“Không được! Đây là anh cố ý nhường em!Anh không tâm phục khẩu phục đúng không? Anh vẫn còn xem thường nữ nhân đúng không? Lại có thể tuỳ tiện lợi dùng học vẫn nữa?" Ngược lại, cô lại là người gây sự………..
May mà Mục Xuyên còn chưa ăn kịp ăn dưa hấu, nếu không chắc chắn đã sặc chết: “Nhóc con, bà của anh, rốt cuộc là em muốn như thế nào? Chẳng nhẽ em muốn chỉnh lại tất cả học vấn của anh để thuận theo của em sao?"
Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ, hình như có hơi quá……..
Cô bật cười: “Nếu anh Mục Xuyên nguyện ý làm vậy thì cứ làm thôi….. Ha ha ha…….."
Mục Xuyên thấy cô cười, biết ‘trận đấu’ đã kết thúc, lắc lắc đầu, than nhẹ: “Chiều lòng phụ nữ thật khó mà…….."
“Trẻ con sao?" Diệp Thanh Hòa đang ăn dưa hấu, rất nhạy cảm với ý tứ trong câu vừa rồi của anh Mục Xuyên, ý là so với trẻ con cô còn khó chiều hơn sao? Rõ ràng là không tôn trọng phụ nữ mà!
Mục Xuyên cười cười: “Quả thật còn khó chiều hơn trẻ con…….."
Mắt thấy cô chuẩn bị tư thế phản lời anh, anh vội nói: “Trẻ con có thể dỗ, có thể mua chuộc, có thể nạt, còn phụ nữ thì……."
“Phụ nữ thì sao?" Cô cắn cắn môi, mắt nhìn anh chằm chằm, mong chờ anh nói ra lời không hay!
“Phụ nữ thì…….. khỏi cần.." Anh nói, nở nụ cười ôn nhu, sóng nước dồn dập.
Diệp Thanh Hòa câm nín, ngồi yên ăn dưa hấu, dưa hấu tan ra trong miệng ngọt như mật, lông mày bất giác nhướn cao……….
Ăn xong dưa hấu cũng đã bốn giờ, không thể ở lại thêm. Diệp Thanh Hòa cất chữ của Mục Xuyên đi, đứng dậy chào tạm biệt.
Mục Xuyên đề nghị đưa cô về, cô đồng ý.
Ngồi vào trong xe của Mục Xuyên, cô mới nhớ ra mình còn chưa mua quà cho Quách Cẩm Nhi, nhìn vào tình cảm Khương Vãn Ngư dành cho Quách Cẩm Nhi, việc này đương nhiên rất thất lễ.
Nhưng là, nên tặng cái gì đây?
Cô hoàn toàn không biết gì về Quách Cẩm Nhi……..
Nếu không, cứ vào trung tâm thương mại chọn một cái lắc tay đi, mặc dù hơi mắc, vượt quá khả năng kinh tế của cô, nhưng có thể làm Khương Vãn Ngư mát mặt.
Vì vậy đành làm phiền Mục Xuyên đưa cô đến trung tâm thương mại.
“Muốn mua quà gì?" Mục Xuyên hỏi.
Cô liền nói lên khó khăn của mình: “Không biết nên tặng gì nữa, chị ấy cũng rất khó hiểu!"
“Những người khác tặng cô bé ấy quà gì?" Mục Xuyên lại hỏi.
“Em cũng không biết, chỉ biết là bác gái mua Nhị Hồ, vì chị ấy nói muốn học đàn." Cô nói.
“Người này rất quan trọng sao?" Mục Xuyên hỏi.
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một chút, có được gọi là quan trọng không? Quách Cẩm Nhi là khách quý của nhà họ Tiêu, là người Khương Vãn Ngư rất yêu quý, là người trong lòng của anh hai, mà nhà họ Tiêu lại có ơn lớn với Diệp Thanh Hòa cô, vậy cũng có thể coi là quan trọng đi………..
Cô gật đầu: “Vâng, rất quan trọng."
“Em chờ ở đây một chút!" Mục Xuyên nói xong, xuống xe đi vào nhà.
Một lát sau, anh quay trở lại với một quyển cầm phổ trên tay: “Đây là cầm phổ của đàn Nhị, cũng không phải là đồ quá quý giá, nhưng là bản viết tay của một nghệ nhân nổi tiếng,có tiền cũng không mua được, em cầm lấy, tặng cho cô bé đó."
“Cái này…….. quý giá quá…." Đều là người ưa thích văn học cổ, vừa nhìn cô có thể thấy được giá trị ở chính quyển cầm phổ kia là không nhỏ.
Mục Xuyên lại cười nói: “Anh là người bình thường, không hiểu âm luật, để ở chỗ anh thì không khác gì người tài không được trọng dụng, nhưng nếu gặp được người đàn tri âm, chắc chắn sẽ rất có ích."
“Cảm ơn anh……" Diệp Thanh Hòa nhận lấy quyển cầm phổ, trong lòng có chút không lỡ, nói thật thì cô không lỡ tặng quyển này cho Quách Cẩm Nhi………..
Mục Xuyên đưa cô về, lúc xuống xe còn mở cửa xe giúp cô.
Cô vừa có một buổi chiều cười đùa rất nhiều, lại thêm trời nóng nực, nên trên mặt có chút ửng hồng.
Dưới nắng chiều, cô đứng đó, cười nói với Mục Xuyên, nụ cười như càng mang thêm rực rỡ của nắng chiều, những rực rỡ cuối cùng, vô cùng xinh đẹp…………
Mục Xuyên lái xe đi, cô còn đứng lại đó nhìn theo hướng chiếc xe.
Bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp: “Còn biết về sao?"
Cô quay đầu lại, thấy Tiêu Y Đình đang đứng đó, dưới nắng chiều, một thân đồ dự tiệc màu trắng, phía sau anh là bậc thang theo phong cách cổ điển của nhà họ Tiêu, trông như một vị hoàng tử.
Chỉ là, sắc mặt vị hoàng tử này có chút thâm trầm, không biết người nào chọc anh mất hứng……….
“Anh hai……." Cô dùng tay túm tóc hai bên lại, cười chào hỏi anh.
“Hình như đi chơi rất vui vẻ a………." Mặt anh tối sầm, giọng nói âm dương quái khí.
Tô Chỉ San nhìn cô, cảm thấy cô hỏi vấn đề này rất bất ngờ, kinh ngạc nói: “Thanh Hòa, ước muốn của mình là được ở cùng anh ấy, hạnh phúc bên nhau!"
“Chỉ San…….." Diệp Thanh Hòa không biết nên nói như thế nào, bởi vì chính cô cũng chưa hiểu được thế giới tình cảm giữa hai con người là như thế nào, bọn họ còn quá trẻ để có thể vì tình yêu bất chấp tất cả. Chỉ là cô mơ hồ cảm thấy, một người dù có yêu thương đối phương nhiều như thế nào, cũng không nên đánh mất hoài bão của chính mình. Cô thực sự….. thực sự….. không muốn Tô Chỉ San trở thành như thế……….
“Sao?" Tô Chỉ San thấy bộ dạng lo lắng của cô cười nói: “Sao vậy? Thanh Hòa, cậu nghĩ quá nhiều rồi! Chỉ là mình nấu cơm giặt quần áo cho Vương Triết một chút thôi mà, không phải cậu vẫn làm mấy chuyện đó cho anh hai cậu sao?"
“Sao giống nhau được…….anh ấy là anh hai của mình!" Diệp Thanh Hòa vội vàng phủ nhận.
“Được rồi! Thanh Hòa, mình biết là cậu muốn tốt cho mình! Nhưng bây giờ tất cả mình đã đặt nơi Vương Triết, anh ấy là tất cả hi vọng của mình! Mình sẽ yêu anh ấy bằng tất cả của mình, bọn mình sẽ hạnh phúc, cậu yên tâm đi!" Tô Chỉ San lòng tràn đầy tự tin nói.
Những năm qua Diệp Thanh Hòa không có nhiều bạn bè, Tô Chỉ San là một trong số ít đó, nên cô luôn mong cô ấy được hạnh phúc. Nghe lời Tô Chỉ San, cô gật gật đầu: “Chỉ San, cậu sẽ hạnh phúc, chỉ là mình hi vọng cậu đối xử với bản thân tốt hơn một chút, Chỉ San, cậu còn nhớ lúc cả bốn đứa chúng mình quyết tâm phấn đấu vì tương lại chứ? Lúc đó cậu có rất nhiều ôm ấp, mình cảm thấy, cậu cứ như cậu lúc đó là tốt nhất, vì mình mà phấn đấu!"
“Thanh Hòa!" Tô Chỉ San cười cười, môi hồng răng trắng, xinh đẹp như một đoá hoa đang kì khoe sắc, “Khi đó, một nửa động lực phấn đấu của mình là từ Vương Triết đó! Mình muốn phấn đấu cho anh ấy thấy! Muốn cùng nhau cố gắng! Hiện giờ bọn mình đã thành công một phần rồi!"
Dáng vẻ của Tô Chỉ San lúc này, giống như một đứa trẻ đã trải qua rất nhiều phấn đấu, đang vui mừng chờ đón hoa thơm trái ngọt, hơn nữa, tin chắc chúng nhất định tới………
Diệp Thanh Hòa không thể dội cho cô một gáo nước lạn, vì thế chỉ lặng im thầm nguyện cho những ước muốn kia thành hiện thực….
Thực ra, không phải cuộc sống đơn giản chỉ là một ván bài thôi sao? Chỉ là cô cảm thấy, lần đặt cược này, cơ hội thắng cao hơn rất nhiều…..
Tô Chỉ San đi cùng cô một lúc nữa. Lúc tạm biệt, Diệp Thanh Hòa dặn dò cô và Vương Triết phải chăm sóc tiểu Phải Quy chu đáo.
“Được rồi! Mình biết rồi mà! Cậu nói! Tiêu Y Đình cũng nói! Sao hai người không mang tiểu bảo bối này về nuôi đi!" Tô Chỉ San lầu bầu một hồi, tạm biệt cô rồi ra về.
Lúc đến nhà Mục Xuyên, Mục Xuyên không có nhà, chỉ có mẹ Mục đang nằm vừa xem TV vừa thiu thiu ngủ, thấy cô đến liền vội vàng chạy ra mở cửa cho cô.
Chính là đang vào giờ nghỉ trưa, cô lại đến quấy rầy thế này thực có chút áy náy.
Cửa vừa mở, không khí mát mẻ trong nhà liền ập vào cô, rất thoải mái khi ngoài trời đang nắng như lửa đốt thế kia.
“Tiểu Trái Cây đâu bác?" Cô đưa phần nước trái cây cho mẹ Mục, hỏi.
“Đang chơi trò chơi đó! Nó chơi đến không biết gì nữa! Bác không làm gì được, anh con lại không có thời gian quản nó, đấy, sáng nay mới sáng sớm đã ra khỏi nhà đi cái hội sách gì đó, đến giờ vẫn chưa có về nữa!" mẹ Mục bất đắc dĩ lắc lắc đầu, rót nước trái cây ra, “Tiểu Hà, con ngồi lại đây, nghỉ ngơi một chút, tối ở đây ăn cơm với bác!"
“Bác à, không được đâu! Buổi tối cháu không được, phải về nhà ăn cơm ạ!" Nói thật, cô rất muốn ăn cơm ở đây, nhưng là, tối nay có tiệc sinh nhật, nếu cô không về, Khương Vãn Ngư chắc chắn sẽ không vui, mặc dù sự tồn tại của cô không tính là bao nhưng vắng mặt vẫn là không được.
“Vậy cũng không được! Mấy khi cháu mới đến nhà chơi, sao không ở lại ăn cơm?" Sự nhiệt tình của mẹ Mục không được đáp ứng.
“Con nói thật mà bác, lần tới nhất định cháu sẽ ở lại, hôm nay là phải về ạ!" Sợ mẹ Mục đi chuẩn bị đồ ăn, cô vội nói.
Mặc dù mẹ Mục rất muốn giữ cô lại nhưng chỉ có thể theo cô.
Vào phòng tìm Tiểu Trái Cây, hiển nhiên là nhóc vẫn chơi trò chơi, mặc dù không nhìn rõ hết nhưng cô vẫn nhận ra trò chơi quen thuộc, hơn nữa, cô đã xác định nhóc con chính là A Tổ, chỉ có điều không muốn chọc nhóc mà thôi.
Về việc đứa nhỏ mê trò chơi, bản thân cô không còn xa lạ gì, kể cả là cha mẹ nghiêm khắc cấm đoán cũng không thể ngăn được, nó giống như một cơn nghiện, bám riết lấy đứa trẻ, phải kháng chiến lâu dài mới có hiệu lực, giống như cô đã làm với Tiêu Y Đình.
“Cô, cháu đi luyện chữ đây….." Tiểu Trái Cây nhanh nhẹn chỉ vào đống giấy tờ ở trên bàn.
“Được, cháu luyện đi!" Cô mỉm cười, như thế cũng tốt, cô có thể coi chừng nhóc con luyện chữ một chút………
Vì vậy, cô vào phòng sách lấy một quyển đọc, còn Tiểu Trái Cây thì chăm chú luyện chữ.
Khoảng chừng hơn một giờ sau, Mục Xuyên trở về, nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Loại cảm giác này đã lâu không có, trước đây khi Tổ Tổ của anh vẫn còn sống, sẽ là cảnh cô ấy tập múa, con trai luyện chữ hoặc là hai mẹ con chăm chú nghiên cứu sách của anh……..
“Anh Mục Xuyên………" Diệp Thanh Hòa gấp sách lại, đứng lên.
Anh bừng tỉnh, trước đó đã nhầm tưởng Tiểu Hà với Tổ Tổ.
Che giấu sự lung túng sau mắt kính, anh cười nói: “Tiểu Hà đến chơi."
Vừa vặn Tiểu Trái Cây mang chữ đến trước mặt anh khoe, anh giấu hoàn hảo sự lúng túng.
Mục Xuyên đi đến bên bàn học, nhận xét chữ cậu con trai một chút, sau đó lấy giấy ra viết viết cho nhóc xem.
Diệp Thanh Hòa đứng một bên nhìn, không có ý định quấy rầy hai cha con. Chỉ là, hình ảnh này khiến cô nhớ lại trước đây cha cũng dạy cô viết chữ như thế. Nhìn từ góc độ của cô, anh Mục Xuyên lúc này trông rất giống cha, ngay cả giọng nói cũng rất ôn hoà ấm áp. Cô cứ nhìn chằm chằm, nhất thời ngẩn người……….
Cho đến tận khi Mục Xuyên gọi cô: “Tiểu Hà! Tiểu Hà!"
Cô giật mình, khuôn mặt có chút nóng lên, cô lại có thể cứ thế nhìn chằm chằm một người đàn ông, lại còn là bậc đàn anh, thật không hay ho mà………
“Dạ……" Cô thấp giọng trả lời.
Cũng may Mục Xuyên không hỏi cô nhìn gì, quay lại viết chữ cho Tiểu Trái Cây.
Cô đi đến cạnh bàn học, ngắm chữ viết của anh Mục Xuyên. Thật giống với chữ cha cô, cô cườinói: “Anh Mục Xuyên, anh có thể viết tặng em một bức không, đề là ‘Tiều phu lạc khoản’?"
Cô còn lè lưỡi một cái, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Mục Xuyên nhìn cô, có tình cảm cưng chiều của tiền bối, lại có cảm giác gì đó va chạm mạnh trong lòng ngực, anh nắm chặt bút lông trong tay, rất muốn chấm vào cái chóp mũi nho nhỏ kia………
Cười cười, đè cái cảm giác lạ lẫm kia xuống, mỉm cười nói: “Em đó! Còn nghịch ngợm như thế……."
Nghịch ngợm?
Diệp Thanh Hòa có chút không quen, đã khá lâu rồi không có ai dùng hai từ này trên người cô….
Nhưng là, cô rất hưởng thụ loại cảm giác này, một cô gái được khen là nghịch ngợm, bất giác cô nhớ lại hình ảnh Quách Cẩm Nhi sáng nay nghe điện thoại, cô đã thấy rất thiếu thốn, bây giờ, chỉ một câu nói của anh Mục Xuyên, mọi thứ như được lấp đầy……
“Viết gì cho em đây?" Mục Xuyên nghĩ nghĩ một lúc, bắt đầu viết.
Viết xong, đưa cho cô nhìn, là bài “Tô Mạc Già"
Tiểu Trái Cây đưa chiếc đầu nhỏ qua xem xét, khó khăn đọc từng chữ:
“Liệu trầm hương, tiêu nhục thử.
Điểu tước hô tình, xâm hiểu khuy diêm ngữ.
Diệp thượng sơ dương kiền túc vũ, thủy diện thanh viên, nhất nhất phong hà cử.
Cố hương diêu, hà nhật khứ?........."
Đọc đến “Cố hương diêu, hà nhật khứ?", Diệp Thanh Hòa có chút nghẹn ngào. Bài thơ này hồi còn nhỏ cô vẫn được nghe cha đọc………
“Tiểu Hà, anh nhớ lúc thầy đọc bài này rất sảng khoái, Tiểu Hà, em không được để thầy thất vọng, em là niềm tự hào của ông ấy!" Mục Xuyên nói với cô.
“Đúng! Em sẽ cố gắng để cha được tự hào!" Diệp Thanh Hòa tự nhủ, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đều rực sáng, “Cảm ơn anh Mục Xuyên! Nhưng là………" Cô vòng vo một chút cười nói, “Tại sao chưa con dấu và đề tên nhỉ? Không có hai cái này thì sao có thể bán được tiền!"
“Tiểu quỷ!" Mục Xuyên mắng yêu cô, trong mắt đều là yêu thương và cưng chiều.
Ánh mắt như thế, Diệp Thanh Hòa rất hưởng thụ, giống như có hàng ngàn tia sáng ấm áp chiếu vào lòng cô. Cô thích thú nhìn anh đóng con dấu, cứ như một đứa trẻ……
“Bây giờ đã được chưa? Nhóc con!" Mục Xuyên cười nói, trong giọng nói như muốn thoả hiệp với cô.
Diệp Thanh Hòa chắp tay sau lưng, nhìn chằm chằm, đến khi mực khô lại mới nói: “Em không phải nhóc con! Nhóc con là đây nè…."
Vừa nói vừa kéo Tiểu Trái Cây qua.
“Ui cha! Đây là nhóc con đó!" Tiểu Trái Cây cười ha ha, nhóc rất thích tình huống bây giờ, thích cô Tiểu Hà tới, thích cha cười, như thế, cái mông của nhóc sẽ bớt rất nhiều thương đau!
Nhìn hai đứa trẻ trước mặt, Mục Xuyên nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Ở trong mắt anh thì hai đứa là cùng một dạng!"
Đợi mực khô hẳn, Mục Xuyên cuộn bức chữ lại giúp cô. Diệp Thanh Hòa cũng chưa về luôn, ở lại bàn về sách và tranh luận với Mục Xuyên một hồi.
Cuối cùng bị Mục Xuyên phản bác đến á khẩu không nói thành lời.
Cô bạnh quai hàm, không phục hoàn toàn: “Dù sao em vẫn giữ vững quan điểm!"
“Quan điểm của em? Quan điểm của em chính là xuất phát từ tư tưởng của một cô bé thích lãng mạn!" Mặc dù Mục Xuyên cười, không hề nhường nhịn cô.
Cô càng không phục: “Cô bé thì sao chứ? Em là cô bé đó! Em mới không phải là đàn ông! Không phải lúc đầu nói là tìm cái chung, bỏ cái bất đồng sao? Không phải nói chỉ cần bàn luận là xong rồi sao? Bây giờ anh định lấy trình độ học vấn giảng viên của mình để đấu một cô sinh viên năm đầu sao? Lại cón có tư tưởng xem thường nữ nhân nữa chứ?"
Mục Xuyên không thèm cãi với cô, cười ha ha, sau đó kêu cô ra ăn dưa hấu.
“Không ăn! Sẽ không ăn! Đừng nghĩ có thể mua chuộc em bằng miếng dưa hấu kia!" Bản thân cô cũng không ý thức được mình đã trở lại là Phong Hà ngày trước, một Phong Hà luôn thích tranh cãi với các anh, các chị………
Mục Xuyên cũng cảm nhận được điều đó, có chút dở khóc dở cười: “Được được được, anh không nói lại em, em nói đúng rồi, anh nghe theo em!"
“Không được! Đây là anh cố ý nhường em!Anh không tâm phục khẩu phục đúng không? Anh vẫn còn xem thường nữ nhân đúng không? Lại có thể tuỳ tiện lợi dùng học vẫn nữa?" Ngược lại, cô lại là người gây sự………..
May mà Mục Xuyên còn chưa ăn kịp ăn dưa hấu, nếu không chắc chắn đã sặc chết: “Nhóc con, bà của anh, rốt cuộc là em muốn như thế nào? Chẳng nhẽ em muốn chỉnh lại tất cả học vấn của anh để thuận theo của em sao?"
Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ, hình như có hơi quá……..
Cô bật cười: “Nếu anh Mục Xuyên nguyện ý làm vậy thì cứ làm thôi….. Ha ha ha…….."
Mục Xuyên thấy cô cười, biết ‘trận đấu’ đã kết thúc, lắc lắc đầu, than nhẹ: “Chiều lòng phụ nữ thật khó mà…….."
“Trẻ con sao?" Diệp Thanh Hòa đang ăn dưa hấu, rất nhạy cảm với ý tứ trong câu vừa rồi của anh Mục Xuyên, ý là so với trẻ con cô còn khó chiều hơn sao? Rõ ràng là không tôn trọng phụ nữ mà!
Mục Xuyên cười cười: “Quả thật còn khó chiều hơn trẻ con…….."
Mắt thấy cô chuẩn bị tư thế phản lời anh, anh vội nói: “Trẻ con có thể dỗ, có thể mua chuộc, có thể nạt, còn phụ nữ thì……."
“Phụ nữ thì sao?" Cô cắn cắn môi, mắt nhìn anh chằm chằm, mong chờ anh nói ra lời không hay!
“Phụ nữ thì…….. khỏi cần.." Anh nói, nở nụ cười ôn nhu, sóng nước dồn dập.
Diệp Thanh Hòa câm nín, ngồi yên ăn dưa hấu, dưa hấu tan ra trong miệng ngọt như mật, lông mày bất giác nhướn cao……….
Ăn xong dưa hấu cũng đã bốn giờ, không thể ở lại thêm. Diệp Thanh Hòa cất chữ của Mục Xuyên đi, đứng dậy chào tạm biệt.
Mục Xuyên đề nghị đưa cô về, cô đồng ý.
Ngồi vào trong xe của Mục Xuyên, cô mới nhớ ra mình còn chưa mua quà cho Quách Cẩm Nhi, nhìn vào tình cảm Khương Vãn Ngư dành cho Quách Cẩm Nhi, việc này đương nhiên rất thất lễ.
Nhưng là, nên tặng cái gì đây?
Cô hoàn toàn không biết gì về Quách Cẩm Nhi……..
Nếu không, cứ vào trung tâm thương mại chọn một cái lắc tay đi, mặc dù hơi mắc, vượt quá khả năng kinh tế của cô, nhưng có thể làm Khương Vãn Ngư mát mặt.
Vì vậy đành làm phiền Mục Xuyên đưa cô đến trung tâm thương mại.
“Muốn mua quà gì?" Mục Xuyên hỏi.
Cô liền nói lên khó khăn của mình: “Không biết nên tặng gì nữa, chị ấy cũng rất khó hiểu!"
“Những người khác tặng cô bé ấy quà gì?" Mục Xuyên lại hỏi.
“Em cũng không biết, chỉ biết là bác gái mua Nhị Hồ, vì chị ấy nói muốn học đàn." Cô nói.
“Người này rất quan trọng sao?" Mục Xuyên hỏi.
Diệp Thanh Hòa suy nghĩ một chút, có được gọi là quan trọng không? Quách Cẩm Nhi là khách quý của nhà họ Tiêu, là người Khương Vãn Ngư rất yêu quý, là người trong lòng của anh hai, mà nhà họ Tiêu lại có ơn lớn với Diệp Thanh Hòa cô, vậy cũng có thể coi là quan trọng đi………..
Cô gật đầu: “Vâng, rất quan trọng."
“Em chờ ở đây một chút!" Mục Xuyên nói xong, xuống xe đi vào nhà.
Một lát sau, anh quay trở lại với một quyển cầm phổ trên tay: “Đây là cầm phổ của đàn Nhị, cũng không phải là đồ quá quý giá, nhưng là bản viết tay của một nghệ nhân nổi tiếng,có tiền cũng không mua được, em cầm lấy, tặng cho cô bé đó."
“Cái này…….. quý giá quá…." Đều là người ưa thích văn học cổ, vừa nhìn cô có thể thấy được giá trị ở chính quyển cầm phổ kia là không nhỏ.
Mục Xuyên lại cười nói: “Anh là người bình thường, không hiểu âm luật, để ở chỗ anh thì không khác gì người tài không được trọng dụng, nhưng nếu gặp được người đàn tri âm, chắc chắn sẽ rất có ích."
“Cảm ơn anh……" Diệp Thanh Hòa nhận lấy quyển cầm phổ, trong lòng có chút không lỡ, nói thật thì cô không lỡ tặng quyển này cho Quách Cẩm Nhi………..
Mục Xuyên đưa cô về, lúc xuống xe còn mở cửa xe giúp cô.
Cô vừa có một buổi chiều cười đùa rất nhiều, lại thêm trời nóng nực, nên trên mặt có chút ửng hồng.
Dưới nắng chiều, cô đứng đó, cười nói với Mục Xuyên, nụ cười như càng mang thêm rực rỡ của nắng chiều, những rực rỡ cuối cùng, vô cùng xinh đẹp…………
Mục Xuyên lái xe đi, cô còn đứng lại đó nhìn theo hướng chiếc xe.
Bên tai cô vang lên một giọng nói trầm thấp: “Còn biết về sao?"
Cô quay đầu lại, thấy Tiêu Y Đình đang đứng đó, dưới nắng chiều, một thân đồ dự tiệc màu trắng, phía sau anh là bậc thang theo phong cách cổ điển của nhà họ Tiêu, trông như một vị hoàng tử.
Chỉ là, sắc mặt vị hoàng tử này có chút thâm trầm, không biết người nào chọc anh mất hứng……….
“Anh hai……." Cô dùng tay túm tóc hai bên lại, cười chào hỏi anh.
“Hình như đi chơi rất vui vẻ a………." Mặt anh tối sầm, giọng nói âm dương quái khí.
Tác giả :
Cát Tường Dạ