Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 129: Tìm thấy
Editor: Tinh Di
Chung Gia Nghi thực sự đem bức ảnh kia đi tham dự cuộc thi ảnh, hơn nữa còn giành giải nhất.
Câu lạc bộ nhiếp ảnh quyết định phóng to bức ảnh đạt giải nhất, dán trên bảng thông báo, chiếm trọn cả một trang báo, tác phẩm mang tên: Anh trai.
Không kể đến sự nghệ thuật của bức ảnh kiến không ít người phải dừng chân ngắm ngía, nó còn làm rung động tâm hồn của không ít cô gái, khao khát có anh trai. Chuyện Tiêu Y Đình quái thai đồng ý cho Chung Gia Nghi trưng bày ảnh ở đó cũng là điều cô bạn không tưởng, vốn chụp trộm ảnh hai người, lại còn mang đi dự thi, cứ tưởng rằng Tiêu Y Đình sẽ nổi điên lên.
Đương nhiên, cô còn rửa hai tấm, đưa cho Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình mỗi người một tấm.
Lúc ngồi ăn trưa ở canteen, ba người họ ngồi cùng bàn. Cô nhớ rõ, anh cầm tấm ảnh, híp mắt nhìn, vừa nhìn vừa lắc lắc đầu.
“Sao? Chê trình độ của mình sao?" Chung Gia Nghi hỏi.
Tiêu Y Đình tiếp tục lắc lắc đầu: “Không phải trình độ không tốt, mà là người chụp ảnh cũng mình không được xuất sắc cho lắm, làm hỏng cả phông nền đẹp đẽ đằng sau, cũng không biết phải bình phẩm như thế nào nữa………."
Ách………..
Chung Gia Nghi á khẩu không đáp lại được, nhìn về phía Diệp Thanh Hòa, thấy vẻ mặt cô thản nhiên, giống như chưa từng nghe thấy gì cả………
Cô thật sự hâm mộ định lực của Diệp Thanh Hòa, đổi lại là cô gái khác, chắc chắn đã ầm ĩ lên với Tiêu Y Đình……….
Cô vẫn là không sao hiểu được thế giới của hai anh em nhà này, vì thế, xong nhiệm vụ đưa ảnh rồi, cô nên nhanh chóng đi mua cơm thôi.
--- ------ -------
Sau vài lần nhiệt độ giảm liên tục, đất trời chính thức bước vào màu đông. Diệp Thanh Hòa ngoài phòng ở và lớp học, hai nơi còn lại cô ghé đến đó là thư viện và cửa hàng của Vương Triết.
Sau khi trở về từ Hương SơHwownm nào Tiêu Y Đình cũng kéo cô ra cửa hàng của Vương Triết để ăn cơm, cơm là mẹ Vương nấu, hai người họ giao tiền phí sinh hoạt, vì thế cửa hàng này nghiễm nhiên trở thành ngôi nhà thứ hai của họ.
Mẹ Vương rất cao hứng, bà đều rất yêu quý mấy đứa trẻ này, người lớn tuổi lại là người thích nái nhiệt, đương nhiên mong muốn bữa cơm có nhiều người. Bà cũng rất đau lòng khi thấy Diệp Thanh Hòa gầy yếu như thế, nên đặc biết nấu món ăn vỗ béo cô, tuy nhiên cô vẫn rất gầy.
Vì sắp đến mấy ngày kỉ niệm, vừa vào đông các hoạt động trong trường cũng nhiều lên. Diệp Thanh Hòa không có hứng thú với mấy chuyện này, ngoại trừ sửa máy tình thì là học trong thư viện, mà kì quái là, Tiêu Y Đình cũng thường xuyên xuất hiện ở đó.
Kỳ thi, kết quả không ngoài dự đoán, Diệp Thanh Hòa xếp thứ nhất, Tiêu nhaatinhf cũng không thua kém cô là bao.
Cô rất coi trọng những cố gắng của anh, cô rất vui mừng vì anh đã có thể nắm rõ phương hướng bản thân cần đi.
Hôm đến xem điểm thi, anh cũng không tỏ ra quá vui mừng, cứ như thành tích như thế là điều hiển nhiên, nhưng đối với Diệp Thanh Hòa lại cười cười: “Như thế nào? Coi thường anh hả?"
Diệp Thanh Hòa lắc đầu: “Không dám." Một lát sau, bổ sung một câu, “Anh đã trưởng thành………."
Đáp trả lại lời này của cô là một cú đánh vào đầu: “Có ý gì hả? Trước đó anh là trẻ con sao?"
Đương nhiên người vui vẻ nhất chính là Tiêu Thành Hưng. Khi nghe tin liền hỏi hai đứa nhỏ mùa đông này muốn đi đâu nghỉ. Quả thực Diệp Thanh Hòa đã từng rất trăn trở về vấn đề này, có một nơi mà cô cứ day dứt mãi không thể buông tha. Thế nhưng cuối cùng lựa chọn nghỉ đông ở……… nhà.
Về nhà đọc sách, chơi trò chơi, không lâu sau là đón năm mới.
Buổi tối trước đêm mừng năm mới, vừa về đến nhà, Tiêu Thành Hưng liền gọi Thanh Hòa vào phòng sách, ngay cả Tiêu Y Đình muốn theo vào cùng ông cũng không cho.
Cô biết, chắc chắn là có chuyện quan trọng…….
Lúc ban đầu cô nghĩ là chuyện về cha mẹ, chuyện gia đình cô, về sau, tuy là chuyện liên quan đến gia đình cô, nhưng cách một trời một vực với tưởng tượng của cô.
“Thanh Hòa, cháu là một đứa nhỏ hiểu chuyện và bình tĩnh, mấy ngày nay bác Tiêu biết được một số chuyện mà cháu không biết, đắn đo mãi không biết có nên nói với cháu hay không, hôm nay chúng ta cứ nói hết ra với nhau đi, cháu cứ nghe, sau khi nghe xong, quyết định như thế nào là ở cháu." Hai tay Tiêu Thành Hưng đan vào nhau trên mặt bàn, có thể thấy đây là chuyện quan trọng và nghiêm túc như thế nào.
Thần kinh Diệp Thanh Hòa bị bầu không khí như thế kéo căng, hàm dưới theo thói quen cứng ngắc lại.
Tiêu Thành Hưng cười cười: “Cũng không cần khẩn trương như thế! Hay là………… nghe chút chuyện ngày xưa đi….."
Ông dừng một lúc tiếp tục nói: “Thanh Hòa, cháu còn nhớ tên của bà ngoại cháu không?"
Cô gật gật đầu, chậm rãi nói ra một cái tên: “Diệp Phi Trần."
“Diệp Phi Trần?" Tiêu Thành Hưng nghe xong cái tên kia, vẻ hồ nghi hiện rõ trên mặt.
“A………." Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ lại, nói: “Thực ra cháu biết đây không phải tên thật của bà ngoại, tên thật của bà là tiểu thư gì đó, chỉ là trong hộ khẩu viêt là Diệp Phi Trần. Chá cũng từng thấy lạ khi ông ngoại và bà ngoại có cùng họ, sau này, khi cùng mẹ cháu dọn dẹp di vật của bà, mới phát hiện ra bà còn một cái tên khác."
“Đúng rồi!" Ngón tay Tiêu Thành Hưng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Khả năng là cháu chưa từng nghĩ về chuyện lúc trẻ của bà ngoại, một lòng cho rằng bà ấy là người Giang Nam, vì lấy chồng Giang Nam, sau này lại có mẹ cháu, tuy rằng học trường ở phương Bắc nhưng lấy chồng người phương Nam, chính là cha cháu, cả nhà cháu đều là người phương Nam.
Diệp Thanh Hòa lại khẽ lắc đầu: “Không, cháu biết, bà ngoại không phải người phương Nam, tuy rằng bà đã hoàn toàn nói khẩu âm phương Nam, nhưng vẫn còn chút dấu vết thói quen sống của người phương Bắc, cháu biết……….. bà không phải người phương Nam….. Mặc dù, người nhà cháu không ai nhắc đến chuyện này…….."
Tiêu Thành Hưng cảm thấy hơi bất ngờ, cuối cùng cười nói: “Cháu đúng là một đứa trẻ hiểu biết. Nếu đã biết như thế, khẳng định bà ngoại cháu có quê hương và người thân ở phương Bắc, cháu có từng nghĩ tới chuyện người nhà họ tìm thấy cháu?"
Tiêu Thành Hưng nuôi cô hai năm, tuy rằng bận rộn không có thời gian quan tâm cô nhiều nhưng vẫn rất hiểu rõ tính tình cô, cô cao ngạo nhưng trong trẻo lạnh lùng, mặc dù biết bà ngoại có người nhà ở phương Bắc nhưng sẽ không bao giờ chủ động đi tìm.
Diệp Thanh Hòa im lặng không nói.
Tiêu Thành Hưng đã nói như thế, hiển nhiên người nhà bà ngoại cô đã tìm đến sao?
“Là ai? Cháu có quen không?" Cô hỏi.
Tiêu Thành Hưng nhìn cô một lúc, nói thẳng: “Là nhà họ Giang."
Trong đầu Diệp Thanh Hòa nhanh chóng hiện lên nhiều chuyện đầy nghi hoặc: Lần đầu tiên cô đến nhà họ Giang, mặc bộ sườn xám Sen Nhiễm Thuỷ kia thì phản ứng của bà Giang rất kì quái, còn có ánh mắt khó tin của ông Giang; lúc ra về bà Giang cứ níu tay cô mãi không buông; thậm chí sau lần đó, hai ông bà còn nhiều lần đến trường học tìm cô, mua cho cô rất nhiều đồ ăn và quần áo.
Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng là do ông Giang luôn yêu quý cô, vì thế chỉ nhận đồ ăn, còn quần áo thì không nhận.
Còn nữa, Giang Chi Vĩnh hoàn toàn không đến tìm cô nữa…………..
Mỗi lần gặp mặt cậu ta đều rất vui vẻ xuất hiện……..
Cho nên……….
“Cháu không tin?" Tiêu Thành Hưng hỏi cô.
“Không, cháu tin." Cô rất nhanh ngẩng đầu lên.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và kiên cường của Tiêu Thành Hưng có thể thấy được, nhưng nhanh chóng tin tưởng như thế ông vẫn cảm thấy khó tin, cười cười: “Tin nhanh như thế sao?"
Cô trả lời: “Bởi vì……….cháu tin tưởng bác Tiêu."
Tiêu Thành Hưng bị những lời này của cô làm cho bật cười: “Thanh Hòa, trong lòng bác, cháu không phải là kiểu người hay sung bái mù quáng, có được sự tín nhiệm này, thật không uổng công…….. Không uổng công hai ta là cha và con gái bao lâu nay…….." Nói tới đây, có vẻ rất tiếc nuối, “bác Tiêu hi vọng, duyên phận làm cha con giữa bác và cháu vẫn có thể tiếp tục……."
Diệp Thanh Hòa vẫn lạnh lùng, vẻ mặt lại có vẻ lạnh nhạt, nhưng vẫn cho thấy sự cảm kích đối với Tiêu Thành Hưng, mặc dù không phải tất cả ngày ở nhà họ Tiêu này đều hạnh phúc, nhưng được đối xử như thế, cô còn có gì để chê trách cả………….
“Bác Tiêu, Thanh Hòa…… cả đời này đều biết ơn bác." Nói xong cô cắn cắn môi, lời này có thể coi xuất phát từ tận đáy lòng cô.
“Ha ha……" Tiêu Thành Hưng nhìn cô cười, “Đứa con ngốc, bác Tiêu không cần cháu biết ơn, chỉ cần cháu cả đời hạnh phúc……."
Diệp Thanh Hòa cúi đầu, ngoan ngoãn: “Dạ, cảm ơn bác."
“Còn nói cảm ơn cái gì?" Tiêu Thành Hưng cười lắc đầu, “Thanh Hòa, chúng ta vẫn nên gặp ông bà ấy nói chuyện thì hơn, ông Giang vẫn rất yêu quý cháu, chuyện này đúng là duyên phận mà! Bà Giang khi đi lấy chồng lấy tên là Tiểu Mạn, nhưng xem ra là người cùng nhà với bà ngoại cháu. Lần trước sau khi cháu từ nhà họ về, họ đã âm thầm điều tra. Ông Giang có nói mọi chuyện cho bác nghe, bọn họ bị đứt quãng tìm kiếm, không có một chút manh mối, không thể nào tìm ra, huống chi tuổi tác đều đã cao, rất có thể không còn trên trần thế nữa, mấy năm nay vẫn tìm kiếm trong vô vọng, may mắn thay cháu xuất hiện, mở ra manh mối tìm kiếm, họ bắt tay vào tìm kiếm đã mấy tháng nay, cuối cùng cũng tìm ra sự thật."
Chung Gia Nghi thực sự đem bức ảnh kia đi tham dự cuộc thi ảnh, hơn nữa còn giành giải nhất.
Câu lạc bộ nhiếp ảnh quyết định phóng to bức ảnh đạt giải nhất, dán trên bảng thông báo, chiếm trọn cả một trang báo, tác phẩm mang tên: Anh trai.
Không kể đến sự nghệ thuật của bức ảnh kiến không ít người phải dừng chân ngắm ngía, nó còn làm rung động tâm hồn của không ít cô gái, khao khát có anh trai. Chuyện Tiêu Y Đình quái thai đồng ý cho Chung Gia Nghi trưng bày ảnh ở đó cũng là điều cô bạn không tưởng, vốn chụp trộm ảnh hai người, lại còn mang đi dự thi, cứ tưởng rằng Tiêu Y Đình sẽ nổi điên lên.
Đương nhiên, cô còn rửa hai tấm, đưa cho Diệp Thanh Hòa và Tiêu Y Đình mỗi người một tấm.
Lúc ngồi ăn trưa ở canteen, ba người họ ngồi cùng bàn. Cô nhớ rõ, anh cầm tấm ảnh, híp mắt nhìn, vừa nhìn vừa lắc lắc đầu.
“Sao? Chê trình độ của mình sao?" Chung Gia Nghi hỏi.
Tiêu Y Đình tiếp tục lắc lắc đầu: “Không phải trình độ không tốt, mà là người chụp ảnh cũng mình không được xuất sắc cho lắm, làm hỏng cả phông nền đẹp đẽ đằng sau, cũng không biết phải bình phẩm như thế nào nữa………."
Ách………..
Chung Gia Nghi á khẩu không đáp lại được, nhìn về phía Diệp Thanh Hòa, thấy vẻ mặt cô thản nhiên, giống như chưa từng nghe thấy gì cả………
Cô thật sự hâm mộ định lực của Diệp Thanh Hòa, đổi lại là cô gái khác, chắc chắn đã ầm ĩ lên với Tiêu Y Đình……….
Cô vẫn là không sao hiểu được thế giới của hai anh em nhà này, vì thế, xong nhiệm vụ đưa ảnh rồi, cô nên nhanh chóng đi mua cơm thôi.
--- ------ -------
Sau vài lần nhiệt độ giảm liên tục, đất trời chính thức bước vào màu đông. Diệp Thanh Hòa ngoài phòng ở và lớp học, hai nơi còn lại cô ghé đến đó là thư viện và cửa hàng của Vương Triết.
Sau khi trở về từ Hương SơHwownm nào Tiêu Y Đình cũng kéo cô ra cửa hàng của Vương Triết để ăn cơm, cơm là mẹ Vương nấu, hai người họ giao tiền phí sinh hoạt, vì thế cửa hàng này nghiễm nhiên trở thành ngôi nhà thứ hai của họ.
Mẹ Vương rất cao hứng, bà đều rất yêu quý mấy đứa trẻ này, người lớn tuổi lại là người thích nái nhiệt, đương nhiên mong muốn bữa cơm có nhiều người. Bà cũng rất đau lòng khi thấy Diệp Thanh Hòa gầy yếu như thế, nên đặc biết nấu món ăn vỗ béo cô, tuy nhiên cô vẫn rất gầy.
Vì sắp đến mấy ngày kỉ niệm, vừa vào đông các hoạt động trong trường cũng nhiều lên. Diệp Thanh Hòa không có hứng thú với mấy chuyện này, ngoại trừ sửa máy tình thì là học trong thư viện, mà kì quái là, Tiêu Y Đình cũng thường xuyên xuất hiện ở đó.
Kỳ thi, kết quả không ngoài dự đoán, Diệp Thanh Hòa xếp thứ nhất, Tiêu nhaatinhf cũng không thua kém cô là bao.
Cô rất coi trọng những cố gắng của anh, cô rất vui mừng vì anh đã có thể nắm rõ phương hướng bản thân cần đi.
Hôm đến xem điểm thi, anh cũng không tỏ ra quá vui mừng, cứ như thành tích như thế là điều hiển nhiên, nhưng đối với Diệp Thanh Hòa lại cười cười: “Như thế nào? Coi thường anh hả?"
Diệp Thanh Hòa lắc đầu: “Không dám." Một lát sau, bổ sung một câu, “Anh đã trưởng thành………."
Đáp trả lại lời này của cô là một cú đánh vào đầu: “Có ý gì hả? Trước đó anh là trẻ con sao?"
Đương nhiên người vui vẻ nhất chính là Tiêu Thành Hưng. Khi nghe tin liền hỏi hai đứa nhỏ mùa đông này muốn đi đâu nghỉ. Quả thực Diệp Thanh Hòa đã từng rất trăn trở về vấn đề này, có một nơi mà cô cứ day dứt mãi không thể buông tha. Thế nhưng cuối cùng lựa chọn nghỉ đông ở……… nhà.
Về nhà đọc sách, chơi trò chơi, không lâu sau là đón năm mới.
Buổi tối trước đêm mừng năm mới, vừa về đến nhà, Tiêu Thành Hưng liền gọi Thanh Hòa vào phòng sách, ngay cả Tiêu Y Đình muốn theo vào cùng ông cũng không cho.
Cô biết, chắc chắn là có chuyện quan trọng…….
Lúc ban đầu cô nghĩ là chuyện về cha mẹ, chuyện gia đình cô, về sau, tuy là chuyện liên quan đến gia đình cô, nhưng cách một trời một vực với tưởng tượng của cô.
“Thanh Hòa, cháu là một đứa nhỏ hiểu chuyện và bình tĩnh, mấy ngày nay bác Tiêu biết được một số chuyện mà cháu không biết, đắn đo mãi không biết có nên nói với cháu hay không, hôm nay chúng ta cứ nói hết ra với nhau đi, cháu cứ nghe, sau khi nghe xong, quyết định như thế nào là ở cháu." Hai tay Tiêu Thành Hưng đan vào nhau trên mặt bàn, có thể thấy đây là chuyện quan trọng và nghiêm túc như thế nào.
Thần kinh Diệp Thanh Hòa bị bầu không khí như thế kéo căng, hàm dưới theo thói quen cứng ngắc lại.
Tiêu Thành Hưng cười cười: “Cũng không cần khẩn trương như thế! Hay là………… nghe chút chuyện ngày xưa đi….."
Ông dừng một lúc tiếp tục nói: “Thanh Hòa, cháu còn nhớ tên của bà ngoại cháu không?"
Cô gật gật đầu, chậm rãi nói ra một cái tên: “Diệp Phi Trần."
“Diệp Phi Trần?" Tiêu Thành Hưng nghe xong cái tên kia, vẻ hồ nghi hiện rõ trên mặt.
“A………." Diệp Thanh Hòa nghĩ nghĩ lại, nói: “Thực ra cháu biết đây không phải tên thật của bà ngoại, tên thật của bà là tiểu thư gì đó, chỉ là trong hộ khẩu viêt là Diệp Phi Trần. Chá cũng từng thấy lạ khi ông ngoại và bà ngoại có cùng họ, sau này, khi cùng mẹ cháu dọn dẹp di vật của bà, mới phát hiện ra bà còn một cái tên khác."
“Đúng rồi!" Ngón tay Tiêu Thành Hưng nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Khả năng là cháu chưa từng nghĩ về chuyện lúc trẻ của bà ngoại, một lòng cho rằng bà ấy là người Giang Nam, vì lấy chồng Giang Nam, sau này lại có mẹ cháu, tuy rằng học trường ở phương Bắc nhưng lấy chồng người phương Nam, chính là cha cháu, cả nhà cháu đều là người phương Nam.
Diệp Thanh Hòa lại khẽ lắc đầu: “Không, cháu biết, bà ngoại không phải người phương Nam, tuy rằng bà đã hoàn toàn nói khẩu âm phương Nam, nhưng vẫn còn chút dấu vết thói quen sống của người phương Bắc, cháu biết……….. bà không phải người phương Nam….. Mặc dù, người nhà cháu không ai nhắc đến chuyện này…….."
Tiêu Thành Hưng cảm thấy hơi bất ngờ, cuối cùng cười nói: “Cháu đúng là một đứa trẻ hiểu biết. Nếu đã biết như thế, khẳng định bà ngoại cháu có quê hương và người thân ở phương Bắc, cháu có từng nghĩ tới chuyện người nhà họ tìm thấy cháu?"
Tiêu Thành Hưng nuôi cô hai năm, tuy rằng bận rộn không có thời gian quan tâm cô nhiều nhưng vẫn rất hiểu rõ tính tình cô, cô cao ngạo nhưng trong trẻo lạnh lùng, mặc dù biết bà ngoại có người nhà ở phương Bắc nhưng sẽ không bao giờ chủ động đi tìm.
Diệp Thanh Hòa im lặng không nói.
Tiêu Thành Hưng đã nói như thế, hiển nhiên người nhà bà ngoại cô đã tìm đến sao?
“Là ai? Cháu có quen không?" Cô hỏi.
Tiêu Thành Hưng nhìn cô một lúc, nói thẳng: “Là nhà họ Giang."
Trong đầu Diệp Thanh Hòa nhanh chóng hiện lên nhiều chuyện đầy nghi hoặc: Lần đầu tiên cô đến nhà họ Giang, mặc bộ sườn xám Sen Nhiễm Thuỷ kia thì phản ứng của bà Giang rất kì quái, còn có ánh mắt khó tin của ông Giang; lúc ra về bà Giang cứ níu tay cô mãi không buông; thậm chí sau lần đó, hai ông bà còn nhiều lần đến trường học tìm cô, mua cho cô rất nhiều đồ ăn và quần áo.
Lúc ấy cô không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng là do ông Giang luôn yêu quý cô, vì thế chỉ nhận đồ ăn, còn quần áo thì không nhận.
Còn nữa, Giang Chi Vĩnh hoàn toàn không đến tìm cô nữa…………..
Mỗi lần gặp mặt cậu ta đều rất vui vẻ xuất hiện……..
Cho nên……….
“Cháu không tin?" Tiêu Thành Hưng hỏi cô.
“Không, cháu tin." Cô rất nhanh ngẩng đầu lên.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh và kiên cường của Tiêu Thành Hưng có thể thấy được, nhưng nhanh chóng tin tưởng như thế ông vẫn cảm thấy khó tin, cười cười: “Tin nhanh như thế sao?"
Cô trả lời: “Bởi vì……….cháu tin tưởng bác Tiêu."
Tiêu Thành Hưng bị những lời này của cô làm cho bật cười: “Thanh Hòa, trong lòng bác, cháu không phải là kiểu người hay sung bái mù quáng, có được sự tín nhiệm này, thật không uổng công…….. Không uổng công hai ta là cha và con gái bao lâu nay…….." Nói tới đây, có vẻ rất tiếc nuối, “bác Tiêu hi vọng, duyên phận làm cha con giữa bác và cháu vẫn có thể tiếp tục……."
Diệp Thanh Hòa vẫn lạnh lùng, vẻ mặt lại có vẻ lạnh nhạt, nhưng vẫn cho thấy sự cảm kích đối với Tiêu Thành Hưng, mặc dù không phải tất cả ngày ở nhà họ Tiêu này đều hạnh phúc, nhưng được đối xử như thế, cô còn có gì để chê trách cả………….
“Bác Tiêu, Thanh Hòa…… cả đời này đều biết ơn bác." Nói xong cô cắn cắn môi, lời này có thể coi xuất phát từ tận đáy lòng cô.
“Ha ha……" Tiêu Thành Hưng nhìn cô cười, “Đứa con ngốc, bác Tiêu không cần cháu biết ơn, chỉ cần cháu cả đời hạnh phúc……."
Diệp Thanh Hòa cúi đầu, ngoan ngoãn: “Dạ, cảm ơn bác."
“Còn nói cảm ơn cái gì?" Tiêu Thành Hưng cười lắc đầu, “Thanh Hòa, chúng ta vẫn nên gặp ông bà ấy nói chuyện thì hơn, ông Giang vẫn rất yêu quý cháu, chuyện này đúng là duyên phận mà! Bà Giang khi đi lấy chồng lấy tên là Tiểu Mạn, nhưng xem ra là người cùng nhà với bà ngoại cháu. Lần trước sau khi cháu từ nhà họ về, họ đã âm thầm điều tra. Ông Giang có nói mọi chuyện cho bác nghe, bọn họ bị đứt quãng tìm kiếm, không có một chút manh mối, không thể nào tìm ra, huống chi tuổi tác đều đã cao, rất có thể không còn trên trần thế nữa, mấy năm nay vẫn tìm kiếm trong vô vọng, may mắn thay cháu xuất hiện, mở ra manh mối tìm kiếm, họ bắt tay vào tìm kiếm đã mấy tháng nay, cuối cùng cũng tìm ra sự thật."
Tác giả :
Cát Tường Dạ