Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm
Chương 100-1: Sẽ không tạm biệt (1)
Editor: Tinh Di
“Bọn họ đã về rồi!" Tiêu Y Đình ngồi trên ghế của cô thả lỏng, thoải mái dựa vào lưng ghế, đôi chân dài bắt chéo, mặt hướng về phía phòng tắm của cô.
Cô mặc áo ngủ bước ra, tóc buộc cao, khuôn mặt sau khi tắm rửa lớt phớt hồng.
Giống như ngày thường, cô coi như không có sự tồn tại của anh, trực tiếp nằm xuống ngủ, ngay trước mặt anh.
Anh còn muốn nói chuyện tiếp với cô, nhưng cô đưa lưng về phía anh, hoàn toàn không nhìn đến anh.
“Này, em gái.........." Anh thử gọi cô.
“Ừm......." Tiếng đáp của cô mơ hồ, có vẻ như rất mệt.
“Em gái, em nói xem có thần kì không? Anh vừa nhắc về tiêu chuẩn của bạn gái, đột nhiên trên trời rớt xuống một em gái họ Lâm, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của anh! Nhưng thật sự bộ dạng Cẩm Nhi lớn lên như thế nào anh không nghĩ ra, vì thế không phải dựa theo cô ấy để đặt tiêu chuẩn! Em nói xem như thế này là sao?" Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa cằm, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
“Là duyên phận........." Âm thanh của cô vẫn như cũ mơ mơ hồ hồ như sương ảnh, trong lòng cảm thấy cô gái họ Lâm kia và Quách Cẩm Nhi hoàn toàn không giống nhau, Quách Cẩm Nhi xinh đẹp và cũng tỏa sáng hơn.
“Em cho rằng cái này là duyên phận? Có khi thế thật?" Giọng nói của anh hơi kinh ngạc và vui sướng.
“Ừm......" Cô rúc đầu vào trong chăn.
“Em gái! Em gái! Đừng ngủ! Lại đây nói anh nghe chút đi!" Anh đứng dậy, nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay phe phẩy trước mặt cô.
“Đừng nghịch anh hai......." Đầu cô càng vùi sâu.
“........." Anh mất hết hứng thú, “Được rồi, vậy em ngủ đi."
Anh tự mình nằm trên giường cô lăn qua lăn lại một lúc, như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, cuối cùng rời giường, trở về phòng của mình.
Diệp Thanh Hòa lật người lại, mở mắt, con ngươi đen nhánh như mã não sáng ngời........
Sáng sớm ngày hôm sau, người nhà họ Tiêu đều tập trung trước cửa, việc ngày hôm nay tương đối nhiều: đưa người nhà họ Quách đã rời Bắc Kinh nhiều năm đi thăm thú; hình như còn đi xem phòng ốc gì đó nữa, ông Quách, Quách Hồng Vũ không phải muốn phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh sao?
Mà người coi trọng buổi du lịch này đâu phải chỉ có mình Khương Ngư Vãn? Từ sáng sớm Tiêu Y Đình đứng lên ngồi xuống đã thay đến năm bộ quần áo, mỗi lần đổi còn đến trước mặt Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thành Trác hỏi xem trông như thế nào.
Tiêu Thành Trác đương nhiên là không có lời hay ý đẹp nào dành cho anh, rốt cuộc vẫn là nghe ý kiến cô đưa ra, anh mới thấy mỹ mãn trở về phòng chải đầu tóc.
Diệp Thanh Hòa tranh thủ đi tìm Tiêu Thành Hưng, nói với ông mình không có ý định sẽ đi cùng.
Tiêu Thành Hưng nghe xong lại tưởng vì chuyện tối qua nên cô không vui, liền cười nói: “Thanh Hòa, mấy lời các bà mẹ nói cháu tuyệt đối đừng để trong lòng, mười câu cũng không biết bên trong có hay không một câu là thật, bác còn chẳng được nghe đến sự thật."
Cô mỉm cười: “Không phải vì thế đâu bác Tiêu, mà vì hôm nay cháu có việc, ông Giang bị ốm, cháu nên đến thăm."
“Thật sao? Vậy cháu đi đi, bác ngày mai cũng sẽ phải dành thời gian đến thăm! Ông Giang đối xử với cháu rất tốt, luôn lo lắng cho cháu, yêu mến tài năng của cháu, muốn gặp gỡ hàn huyên nhưng luôn lo ảnh hưởng đến việc học của cháu, không hề làm phiền." Tiêu Thành Hưng nói xong liền lấy tiền đặt vào tay cô, “Tay không mà đến là không được, cầm lấy tiền mua chút gì đó."
“Không cần bác Tiêu, cháu đã chuẩn bị quà rồi ạ."
“Hả?" Tiêu Thành Hưng nhìn cô một cái, nởnụ cười: “Đúng là, người trẻ các cháu tự chuẩn bị quà cũng là ý kiến hay, không khuôn sáo nhàm chán như người già bọn bác! Chỉ có điều, tiền mang trên người vẫn luôn cần thiết, cháu cứ cầm lấy, đi đường gặp cái thì thích thì mua mà ăn."
Ông cố nhét tiền vào tay cô.
Mà ở bên ngoài Khương Ngư Vãn đang thúc giục ông, cô đành phải cầm lấy.
Cô không đi, Tiêu Thành Trác cũng không chịu đi, Tiêu Thành Hưng nghĩ hai người ở với nhau sẽ đỡ buồn, liền chấp thuận.
Bọn họ đi rồi, Diệp Thanh Hòa mang chữ đã được gói cẩn thận ra, chuẩn bị đến bệnh viện.
Tiêu Thành Trác như người hầu nhỏ dính chặt lấy cô: “Chị, chị đi đâu? Em đi với."
Cô do dự mãi liệu dẫn nhóc này theo có tiện hay không.
Tiêu Thành Trác lại giữ lấy cô không buông: “Chị, em vì chị mới không theo họ ra ngoài, chị không thể bỏ em lại!"
Cô nở nụ cười, xoa bóp khuôn mặt béo béo: “Đi thôi!"
Đến bệnh viện, bắt gặp Giang Chi Vĩnh đang đứng trước cổng, nhìn thấy cô liền vẫy vẫy tay.
“Mình chỉ sợ cậu không tìm thấy!" Giang Chi Vĩnh chạy tới đón cô, còn chào Tiêu Thành Trác là “chú nhỏ", sau đó dẫn họ đi lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Thành Trác căng ra, có vẻ khó chịu, mặt đen xì đối diện với Giang Chi Vĩnh, Diệp Thanh Hòa cũng không biết anh đã đắc tội gì với nhóc nữa.............
Đi theo Giang Chi Vĩnh vào phòng bệnh đặc biệt của ông Giang, bên trong còn có một bà nội, chắc là người bạn già của ông Giang, là bà nội của Giang Chi Vĩnh.
“Ông, Thanh Hòa đến thăm ông ạ." Giang Chi Vĩnh dẫn cô vào trong.
“Ôi, nha đầu Thanh Hòa, cháu đến đây thật sao! Không cần thiết mà!" Ông Giang nhờ người bạn già đỡ mình ngồi dậy, hướng bà giới thiệu: “Đây là nha đầu mà tôi thường nhắc với bà, thông minh trí tuệ, nhất kiến như cố*."
*gặp lần đầu đã quen thân.
Bà Giang vóc dáng cũng không cao, người gầy, nhưng lại rất giống ông Giang ở nụ cười hiền lành, sau khi nghe ông Giang giới thiệu, đánh giá Diệp Thanh Hòa, nói: “ Quả nhiên là một đứa trẻ tốt, như đóa phù dung nhô lên từ mặt nước, đẹp tự nhiên không trau chuốt.
“Cháu chào bà, nhưng bà khen nhầm rồi ạ." Bộ dạng hiện nay của cô, bình thường đi vào biển người còn không thể nhìn thấy, làm sao nói đến khí chất?
“Sao lại vậy? Chả nhẽ bà khen nhầm rồi sao? Cho dù cháu không tin vào con mắt của bà già này thì cũng phải tin vào con mắt của cháu trai bà, từ sáng tới giờ nó cứ chạy ra cửa bệnh viện đón cháu không dưới mười lần, chỉ sợ cháu không tìm thấy!" Bà Giang cười nói.
“Bà nội!" Giang Chi Vĩnh nghe thấy mình đã bị vạch trần, khuôn mặt vốn trắng nõn đỏ ửng.
Ông Giang cười to: “Thằng nhỏ này, còn xấu hổ cái gì chứ? Ông nội hôm nay sẽ giúp cháu nói rõ mọi thứ, Thanh Hòa, tốt nghiệp đại học xong làm cháu dâu ta, được không?"
Người đứng đầu dòng tộc không phải không có những lúc vui đùa, Giang Chi Vĩnh cũng từng gặp qua nhiều cha mẹ khi con còn nhỏ đã tự đính ước, gọi nhau thông gia, nhưng bây giờ, anh nhìn ra, Thanh Hòa không hề đồng ý, ông nội lỗ mãng như vậy, rất có thể dọa Diệp Thanh Hòa sợ, rất có thể khiến cô tức giận?
Vì thế chạy nhanh lại cứu nguy: “Ông nội, ông đừng đùa vớ vẩn như thế nữa."
“Như thế nào? Chả nhẽ con không thích Thanh Hòa?" Ông Giang không hề thua kém khí thế của cậu cháu trai.
“Không phải........... nhưng...........cháu........" Giang Chi Vĩnh rối loạn, anh không thể thừa nhận là không thích Thanh Hòa, nhưng........ nhưng..........rối quá ~~
Diệp Thanh Hòa thì ngược lại, trấn tĩnh hơn anh nhiều, trước sau khóe môi vẫn mỉm cười: “Ông, ông đừng trêu Thanh Hòa nữa, những cô gái thích đại thiếu gia nhà họ Giang có rất nhiều, Thanh Hòa chen chân vào không được đâu ạ. Đúng rồi, ông, Thanh Hòa đến thăm ông, không biết mang theo gì, liền viết mấy chứ, ông đừng trách Thanh Hòa thất lễ."
Nói xong cô mở bọc chữ ra, bày ra trước mặt ông Giang: “Ông, ông có thể cho Thanh Hòa lời bình không ạ?"
Ông Giang nửa vui nửa thật, thái độ này của Diệp Thanh Hòa khiến cho ông không thể tiếp tục nói về đề tài này nữa, vì thế thuận tay cầm chữ của cô lên quan sát, vừa nhìn vừa khen không ngớt miệng: “Quả không sai! Đây là quả tặng tốt nhất ta nhận được từ khi nhập viện! Nha đầu này, ông rất hi vọng cháu có thể trở thành người nhà của ông!"
Cuối cùng những lời này lại một lần nữa đem vấn đề kia vào câu chuyện, Diệp Thanh Hòa chỉ còn biết tỏ ra như không nghe thấy gì, bắt đầu hỏi thăm tình hình bệnh của ông Giang.
Ông Giang cười ha ha, cuối cùng đành phải bỏ qua đề tài này.
Nói chuyện cùng ông Giang một lúc trong phòng bệnh, cô lo lắng mình quấy rầy ông nghỉ ngơi, vì thế, liền chào tạm biệt.
Ông Giang luyến tiếc mời cô ở lại dùng cơm trưa, cô nhất định không chịu, cuối cùng Giang Chi Vĩnh phải tiễn cô ra về.
“Bọn họ đã về rồi!" Tiêu Y Đình ngồi trên ghế của cô thả lỏng, thoải mái dựa vào lưng ghế, đôi chân dài bắt chéo, mặt hướng về phía phòng tắm của cô.
Cô mặc áo ngủ bước ra, tóc buộc cao, khuôn mặt sau khi tắm rửa lớt phớt hồng.
Giống như ngày thường, cô coi như không có sự tồn tại của anh, trực tiếp nằm xuống ngủ, ngay trước mặt anh.
Anh còn muốn nói chuyện tiếp với cô, nhưng cô đưa lưng về phía anh, hoàn toàn không nhìn đến anh.
“Này, em gái.........." Anh thử gọi cô.
“Ừm......." Tiếng đáp của cô mơ hồ, có vẻ như rất mệt.
“Em gái, em nói xem có thần kì không? Anh vừa nhắc về tiêu chuẩn của bạn gái, đột nhiên trên trời rớt xuống một em gái họ Lâm, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của anh! Nhưng thật sự bộ dạng Cẩm Nhi lớn lên như thế nào anh không nghĩ ra, vì thế không phải dựa theo cô ấy để đặt tiêu chuẩn! Em nói xem như thế này là sao?" Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa cằm, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ.
“Là duyên phận........." Âm thanh của cô vẫn như cũ mơ mơ hồ hồ như sương ảnh, trong lòng cảm thấy cô gái họ Lâm kia và Quách Cẩm Nhi hoàn toàn không giống nhau, Quách Cẩm Nhi xinh đẹp và cũng tỏa sáng hơn.
“Em cho rằng cái này là duyên phận? Có khi thế thật?" Giọng nói của anh hơi kinh ngạc và vui sướng.
“Ừm......" Cô rúc đầu vào trong chăn.
“Em gái! Em gái! Đừng ngủ! Lại đây nói anh nghe chút đi!" Anh đứng dậy, nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay phe phẩy trước mặt cô.
“Đừng nghịch anh hai......." Đầu cô càng vùi sâu.
“........." Anh mất hết hứng thú, “Được rồi, vậy em ngủ đi."
Anh tự mình nằm trên giường cô lăn qua lăn lại một lúc, như đang suy nghĩ vấn đề gì đó, cuối cùng rời giường, trở về phòng của mình.
Diệp Thanh Hòa lật người lại, mở mắt, con ngươi đen nhánh như mã não sáng ngời........
Sáng sớm ngày hôm sau, người nhà họ Tiêu đều tập trung trước cửa, việc ngày hôm nay tương đối nhiều: đưa người nhà họ Quách đã rời Bắc Kinh nhiều năm đi thăm thú; hình như còn đi xem phòng ốc gì đó nữa, ông Quách, Quách Hồng Vũ không phải muốn phát triển sự nghiệp ở Bắc Kinh sao?
Mà người coi trọng buổi du lịch này đâu phải chỉ có mình Khương Ngư Vãn? Từ sáng sớm Tiêu Y Đình đứng lên ngồi xuống đã thay đến năm bộ quần áo, mỗi lần đổi còn đến trước mặt Diệp Thanh Hòa và Tiêu Thành Trác hỏi xem trông như thế nào.
Tiêu Thành Trác đương nhiên là không có lời hay ý đẹp nào dành cho anh, rốt cuộc vẫn là nghe ý kiến cô đưa ra, anh mới thấy mỹ mãn trở về phòng chải đầu tóc.
Diệp Thanh Hòa tranh thủ đi tìm Tiêu Thành Hưng, nói với ông mình không có ý định sẽ đi cùng.
Tiêu Thành Hưng nghe xong lại tưởng vì chuyện tối qua nên cô không vui, liền cười nói: “Thanh Hòa, mấy lời các bà mẹ nói cháu tuyệt đối đừng để trong lòng, mười câu cũng không biết bên trong có hay không một câu là thật, bác còn chẳng được nghe đến sự thật."
Cô mỉm cười: “Không phải vì thế đâu bác Tiêu, mà vì hôm nay cháu có việc, ông Giang bị ốm, cháu nên đến thăm."
“Thật sao? Vậy cháu đi đi, bác ngày mai cũng sẽ phải dành thời gian đến thăm! Ông Giang đối xử với cháu rất tốt, luôn lo lắng cho cháu, yêu mến tài năng của cháu, muốn gặp gỡ hàn huyên nhưng luôn lo ảnh hưởng đến việc học của cháu, không hề làm phiền." Tiêu Thành Hưng nói xong liền lấy tiền đặt vào tay cô, “Tay không mà đến là không được, cầm lấy tiền mua chút gì đó."
“Không cần bác Tiêu, cháu đã chuẩn bị quà rồi ạ."
“Hả?" Tiêu Thành Hưng nhìn cô một cái, nởnụ cười: “Đúng là, người trẻ các cháu tự chuẩn bị quà cũng là ý kiến hay, không khuôn sáo nhàm chán như người già bọn bác! Chỉ có điều, tiền mang trên người vẫn luôn cần thiết, cháu cứ cầm lấy, đi đường gặp cái thì thích thì mua mà ăn."
Ông cố nhét tiền vào tay cô.
Mà ở bên ngoài Khương Ngư Vãn đang thúc giục ông, cô đành phải cầm lấy.
Cô không đi, Tiêu Thành Trác cũng không chịu đi, Tiêu Thành Hưng nghĩ hai người ở với nhau sẽ đỡ buồn, liền chấp thuận.
Bọn họ đi rồi, Diệp Thanh Hòa mang chữ đã được gói cẩn thận ra, chuẩn bị đến bệnh viện.
Tiêu Thành Trác như người hầu nhỏ dính chặt lấy cô: “Chị, chị đi đâu? Em đi với."
Cô do dự mãi liệu dẫn nhóc này theo có tiện hay không.
Tiêu Thành Trác lại giữ lấy cô không buông: “Chị, em vì chị mới không theo họ ra ngoài, chị không thể bỏ em lại!"
Cô nở nụ cười, xoa bóp khuôn mặt béo béo: “Đi thôi!"
Đến bệnh viện, bắt gặp Giang Chi Vĩnh đang đứng trước cổng, nhìn thấy cô liền vẫy vẫy tay.
“Mình chỉ sợ cậu không tìm thấy!" Giang Chi Vĩnh chạy tới đón cô, còn chào Tiêu Thành Trác là “chú nhỏ", sau đó dẫn họ đi lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Thành Trác căng ra, có vẻ khó chịu, mặt đen xì đối diện với Giang Chi Vĩnh, Diệp Thanh Hòa cũng không biết anh đã đắc tội gì với nhóc nữa.............
Đi theo Giang Chi Vĩnh vào phòng bệnh đặc biệt của ông Giang, bên trong còn có một bà nội, chắc là người bạn già của ông Giang, là bà nội của Giang Chi Vĩnh.
“Ông, Thanh Hòa đến thăm ông ạ." Giang Chi Vĩnh dẫn cô vào trong.
“Ôi, nha đầu Thanh Hòa, cháu đến đây thật sao! Không cần thiết mà!" Ông Giang nhờ người bạn già đỡ mình ngồi dậy, hướng bà giới thiệu: “Đây là nha đầu mà tôi thường nhắc với bà, thông minh trí tuệ, nhất kiến như cố*."
*gặp lần đầu đã quen thân.
Bà Giang vóc dáng cũng không cao, người gầy, nhưng lại rất giống ông Giang ở nụ cười hiền lành, sau khi nghe ông Giang giới thiệu, đánh giá Diệp Thanh Hòa, nói: “ Quả nhiên là một đứa trẻ tốt, như đóa phù dung nhô lên từ mặt nước, đẹp tự nhiên không trau chuốt.
“Cháu chào bà, nhưng bà khen nhầm rồi ạ." Bộ dạng hiện nay của cô, bình thường đi vào biển người còn không thể nhìn thấy, làm sao nói đến khí chất?
“Sao lại vậy? Chả nhẽ bà khen nhầm rồi sao? Cho dù cháu không tin vào con mắt của bà già này thì cũng phải tin vào con mắt của cháu trai bà, từ sáng tới giờ nó cứ chạy ra cửa bệnh viện đón cháu không dưới mười lần, chỉ sợ cháu không tìm thấy!" Bà Giang cười nói.
“Bà nội!" Giang Chi Vĩnh nghe thấy mình đã bị vạch trần, khuôn mặt vốn trắng nõn đỏ ửng.
Ông Giang cười to: “Thằng nhỏ này, còn xấu hổ cái gì chứ? Ông nội hôm nay sẽ giúp cháu nói rõ mọi thứ, Thanh Hòa, tốt nghiệp đại học xong làm cháu dâu ta, được không?"
Người đứng đầu dòng tộc không phải không có những lúc vui đùa, Giang Chi Vĩnh cũng từng gặp qua nhiều cha mẹ khi con còn nhỏ đã tự đính ước, gọi nhau thông gia, nhưng bây giờ, anh nhìn ra, Thanh Hòa không hề đồng ý, ông nội lỗ mãng như vậy, rất có thể dọa Diệp Thanh Hòa sợ, rất có thể khiến cô tức giận?
Vì thế chạy nhanh lại cứu nguy: “Ông nội, ông đừng đùa vớ vẩn như thế nữa."
“Như thế nào? Chả nhẽ con không thích Thanh Hòa?" Ông Giang không hề thua kém khí thế của cậu cháu trai.
“Không phải........... nhưng...........cháu........" Giang Chi Vĩnh rối loạn, anh không thể thừa nhận là không thích Thanh Hòa, nhưng........ nhưng..........rối quá ~~
Diệp Thanh Hòa thì ngược lại, trấn tĩnh hơn anh nhiều, trước sau khóe môi vẫn mỉm cười: “Ông, ông đừng trêu Thanh Hòa nữa, những cô gái thích đại thiếu gia nhà họ Giang có rất nhiều, Thanh Hòa chen chân vào không được đâu ạ. Đúng rồi, ông, Thanh Hòa đến thăm ông, không biết mang theo gì, liền viết mấy chứ, ông đừng trách Thanh Hòa thất lễ."
Nói xong cô mở bọc chữ ra, bày ra trước mặt ông Giang: “Ông, ông có thể cho Thanh Hòa lời bình không ạ?"
Ông Giang nửa vui nửa thật, thái độ này của Diệp Thanh Hòa khiến cho ông không thể tiếp tục nói về đề tài này nữa, vì thế thuận tay cầm chữ của cô lên quan sát, vừa nhìn vừa khen không ngớt miệng: “Quả không sai! Đây là quả tặng tốt nhất ta nhận được từ khi nhập viện! Nha đầu này, ông rất hi vọng cháu có thể trở thành người nhà của ông!"
Cuối cùng những lời này lại một lần nữa đem vấn đề kia vào câu chuyện, Diệp Thanh Hòa chỉ còn biết tỏ ra như không nghe thấy gì, bắt đầu hỏi thăm tình hình bệnh của ông Giang.
Ông Giang cười ha ha, cuối cùng đành phải bỏ qua đề tài này.
Nói chuyện cùng ông Giang một lúc trong phòng bệnh, cô lo lắng mình quấy rầy ông nghỉ ngơi, vì thế, liền chào tạm biệt.
Ông Giang luyến tiếc mời cô ở lại dùng cơm trưa, cô nhất định không chịu, cuối cùng Giang Chi Vĩnh phải tiễn cô ra về.
Tác giả :
Cát Tường Dạ