Luật Sư Hạng Nhất
Chương 95 Mắt xanh (3)
Bây giờ sức quan sát và trí nhớ của con người đều tốt như vậy sao?
Yên Tuy Chi vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Sóng vai đi với mắt xanh là một người đàn ông trung niên, tóc chải gọn gàng, trang phục cả người có vẻ không hề rẻ. Ông ta vừa nhìn máy thông minh, vừa nói chuyện với mắt xanh, nửa câu sau theo tiếng nhạc quầy rượu, mơ hồ truyền vào trong tai Yên Tuy Chi.
“Những thứ khác cũng không còn gì cần bàn giao nữa, tôi ra cảng, cần đưa cậu về bệnh viện không? Vừa vặn thuận đường."
Trong quán bar trừ khu E nhằm vào người đi đường, những khu vực khác đều là “người trong nghề", chắc hẳn không có mấy đôi tình nhân, ít nhất hai người này tuyệt đối không phải, nhìn một cái chính là tới để nói chuyện.
Người đàn ông trung niên không nghe được câu trả lời, buồn bực ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới ánh mắt của tên mắt xanh.
“Đang nhìn cái gì?" Ông ta nhìn theo tên mắt xanh, vẻ mặt đột nhiên trở nên cảnh giác.
Trong lòng có quỷ sẽ nhạy cảm như vậy.
Hiển nhiên ông ta có chút địa vị ở trong quán bar này, sắc mặt hơi biến đổi, hai người phục vụ đang đi lại đều dừng bước.
Lúc này làm vẻ như không có gì ngược lại rất kỳ quái. Bởi vì người bình thường đột nhiên bị một người xa lạ nhìn chằm chằm, sẽ luôn có chút phản ứng. Hoặc là sẽ cảm thấy không hiểu được đối phương, hoặc là sẽ cho rằng có phải mình có chỗ nào không ổn hay không.
Sự thật chứng minh, lúc giáo sư Yên thật sự diễn xuất, ý thức vẫn rất đúng chỗ.
Anh dùng ánh mắt còn nghi ngờ hơn người đàn ông trung niên đó, cúi đầu quan sát mình một phen, sau đó nhìn về phía tên mắt xanh lần nữa, trong ánh mắt có vẻ không hiểu.
Bị người ta nhận ra thì phải làm thế nào?
Chỉ có thể làm như mình căn bản không nhớ đối phương.
Mắt xanh thu hồi ánh mắt, nói với người đàn ông trung niên: “Không có gì, bệnh nghề nghiệp."
Cảnh giác trên mặt người đàn ông trung niên bình tĩnh lại, cười một cái nói: “Cái này có thể là bệnh nghề nghiệp gì được?"
“Vừa rồi ánh đèn chiếu vào một bên mặt cậu ta, tôi cho rằng bị nổi mần đỏ." Mắt xanh nói.
“À, ra vậy." Người đàn ông trung niên hừ cười, “Tôi vừa nói cậu có nghe không? Hỏi cậu có trở về không, tôi tiện thể chở cậu."
Mắt xanh lắc đầu một cái, “Tôi về khu B, đi thong thả."
Giọng nói của gã bị che sau lớp khẩu trang, hơn nữa có vẻ như cố gắng đè thấp giọng, không nghe ra tiếng vốn có.
Sau khi nói xong, gã liền không có ý ở lâu, khoát tay một cái với người đàn ông trung niên, quay đầu đi khu B từ một con đường khác. Chỉ là trong quá trình gã xoay người, trong nháy mắt đưa lưng về phía người đàn ông trung niên, gã lại liếc sang phía Yên Tuy Chi lần nữa.
Lần này không có biểu tình gì, hời hợt lướt qua một cái, thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt đi xa.
Yên Tuy Chi cúi đầu cầm áo choàng dài khăn quàng ở chỗ ngồi lên, vẫn đang suy nghĩ.
Người đàn ông trung niên đó cũng không ở lại, phất phất tay với hai tên phục vụ tỏ ý không sao, vừa mặc áo choàng dài vừa đi ra cửa theo hướng quầy rượu. Lúc ông ta giơ tay lên bẻ cổ áo, ống tay áo bị kéo lên một đoạn, lộ ra thứ đeo trên cổ tay.
Cố Yến đứng ở bên cạnh bàn chờ Yên Tuy Chi lấy đồ, ánh mắt vừa vặn quét qua vật kia.
Đó là một chuỗi vòng tay, nhìn giống như là gỗ đen gọt thành hạt. Ở giữa đống hạt màu đen kia treo một miếng kim loại hình thoi màu đỏ.
Người đàn ông trung niên bẻ xong cổ áo, lúc thu tay về, vòng tay đã bị tay áo che đi lần nữa, không nhìn thấy.
Vẻ mặt Cố Yến không biến đổi, nhưng lại ghi nhớ hình dáng miếng kim loại đó.
Nếu như là trước đây, có thể hắn sẽ coi nó như một món đồ trang sức đơn giản. Nhưng lúc này trong nháy mắt hắn lại ý thức được, đây hẳn là một quân “Rô" bằng kim loại.
Người tầm tuổi này, đeo vài thứ sẽ luôn có ý nghĩa.
Kỳ quái chính là, Cố Yến lại cảm thấy hình như kiểu chuỗi hạt châu này hơi quen.
Hình như hắn đã gặp qua ở nơi nào, hơn nữa hẳn là gần đây.
Có người đeo vật tương tự?
Hắn lướt qua những người gặp gần đây thật nhanh, có thể chắc chắn trong những người đó không có ai đeo chuỗi hạt châu loại này. Dẫu sao mấy ngày qua hắn không gặp đồng nghiệp thì cũng là người ủy thác, đều là thường hay giao thiệp, ấn tượng tuyệt đối sẽ không mơ hồ như vậy. Nếu như thật sự có người đeo, nhớ một đã ra rồi.
Nếu như không phải là người, vậy sẽ là cái gì…
Trừ người ra, gần đây hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là vụ án.
Là bài báo nào sao?
Chỉ có bài báo hoặc tài liệu vụ án sẽ kèm theo một vài tấm ảnh, có thể sẽ xuất hiện đồ như vậy, nhưng cũng không phải là điểm chính của bài báo, cho nên ấn tượng của hắn cũng không sâu…
Hai người từ quán bar đi ra, đường phố chợ đen vẫn náo nhiệt. Người đàn ông trung niên đó vừa vặn chui vào một chiếc xe sang trong, dẫn theo hai chiếc xe rời khỏi con đường này, hiển nhiên rất có kinh nghiệm trong việc đề phòng bị theo dõi.
Yên Tuy Chi và Cố Yến cũng lên xe, mở lái tự động, đưa bọn họ đến hoa viên trong thành phố.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?" Cố Yến hỏi, “Thầy biết người đội mũ đeo khẩu trang đó sao?"
“Lúc trước tôi đến chợ đen tìm phân xưởng sửa đổi gen kia, khi đó có quá nhiều cảnh sát chìm, khắp nơi đều rất thu liễm, không tra được đầu mối gì rõ ràng, chỉ gặp người kia trên một cái cầu thang. Hẳn là một người trong phân xưởng, chức vụ là bác sĩ."
“Bác sĩ…" Cố Yến suy tư chốc lát, lại hỏi: “Còn có đặc điểm gì?"
Yên Tuy Chi: “Mắt xanh."
Cố Yến: “Trừ những thứ này ra?"
Yên Tuy Chi: “Nam."
Cố Yến: “…"
Một bác sĩ phái nam mắt xanh.
Nhiều đặc điểm tỉ mỉ đấy.
Sàng lọc theo điều kiện này ở Decama, không có trăm nghìn người thì cũng phải có chục nghìn.
Ngay lúc Cố Yến có chút cạn lời, Yên Tuy Chi đột nhiên chìa tay ra phía hắn.
Ngón tay thon dài của anh hơi thả lỏng, che đi nửa gương mặt của Cố Yến, mùi nước rửa tay nhàn nhạt quanh quẩn.
Cố Yến bỗng nhiên không hiểu rõ anh muốn làm gì.
Chỉ sửng sốt một chút, Yên Tuy Chi đã rút tay về.
“Sao thế?" Cố Yến hỏi.
Mới vừa hỏi xong, Yên Tuy Chi lại đưa tay lên.
Cố Yến: “…"
“Làm một thí nghiệm." Yên Tuy Chi nói.
Như vậy tới tới lui lui nhiều lần, rốt cuộc luật sư Cố không chịu được nữa, bắt lại cổ tay anh, “Thử xong rồi?"
Yên Tuy Chi chậc một tiếng, “Nhân tố quấy nhiễu quá mạnh mẽ."
Anh thấy vẻ mặt lạnh của Cố Yến thì mỉm cười nói: “Bạn học Cố trí nhớ tốt nè, hỏi cậu một vấn đề."
“Nói."
“Giả thiết tôi là người xa lạ với cậu." Lần này Yên Tuy Chi che lại nửa gương mặt dưới của mình, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp cùng một nửa sống mũi, “Ánh sáng rất tối, mà cậu chỉ thấy được nửa khuôn mặt trên của tôi."
Anh nhớ lại một chút, lại sửa lại nói: “Nói cho đúng, không phải thấy, mà chỉ đảo qua một cái. Một hôm đẹp trời, bất thình lình cậu gặp lại tôi, lần này không có bất kỳ sự che đậy nào, ánh sáng vẫn mờ tối, cậu có thể lập tức nhận ra tôi không?"
“…"
Đừng nói che nửa mặt, không thấy mặt mũi cũng có thể nhận ra.
Cố Yến nói: “Hay là đổi giả thiết thành người khác đi."
Nhưng giả thiết hay thí nghiệm cũng chỉ để xác nhận, trên thực tế bọn họ không làm những điều này cũng có thể có một câu trả lời đại khái ——
Dưới ánh đèn mờ tối, đơn giản liếc một cái như vậy thật, sẽ có ấn tượng sao? Đương nhiên là có.
“Nếu như lần thứ hai mặc quần áo tương tự, cũng đeo khẩu trang, ở dưới ánh đèn lờ mờ, quả thật có khả năng lập tức nhận ra. Ngược lại tháo khẩu trang ra thì khả năng không lớn." Cố Yến nói.
Bởi vì điều kiện đầu tiên để nhớ đến không phải thật sự là chi tiết khuôn mặt, mà là cảnh tượng khi đó. Lúc tái hiện lại 70% cảnh tượng đó, cũng rất dễ dàng để cho người liếc qua có sự liên tưởng.
Giống như lần thứ hai tên bác sĩ đó vẫn đội mũ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh, Yên Tuy Chi có thể nhận ra rất nhanh.
Là cặp mắt xanh kia rất dễ nhận ra sao? Không phải. Trên đường có thể có tận một phần ba người mắt xanh, căn bản không có tính chất đặc biệt gì cả.
Yên Tuy Chi có thể nhận ra, chỉ là bởi vì trang phục của đối phương rất giống lần trước.
“Vừa rồi ở quầy rượu, tôi đã nghĩ sai hướng rồi." Yên Tuy Chi nói, “Lúc tên bác sĩ mắt xanh đó nhìn tôi, tôi theo bản năng cho rằng gã có ấn tượng về tôi trong hành lang, hơn nữa có nhận ra. Bây giờ ngẫm lại cảm thấy không đúng. Ngày đó ở hành lang, có thể gã căn bản không thấy rõ dáng vẻ của tôi, cũng không có vấn đề có ấn tượng hay không. Vừa rồi sở dĩ gã ngẩn người ra một chút, là bởi vì bản thân gã quen biết tôi."
“Gã biết tôi, có thể tôi cũng biết gã, hoặc là đã từng gặp gã." Yên Tuy Chi chắc chắn nói, “Nhưng chưa đến mức quen thuộc."
Nếu như quen thuộc, cho dù chỉ lộ ra đôi mắt, Yên Tuy Chi cũng nhất định sẽ có thể nhận ra.
Cho nên anh chỉ có thể gặp người này một hai lần, nhưng không nhìn kỹ mặt mũi đối phương.
Một bác sĩ mắt xanh đã từng gặp nhưng không tính là quen biết.
Cái này đã rút lại một vòng lớn so với phạm vi vừa rồi, nhưng đối với hai vị luật sư mà nói vẫn chưa thấm vào đâu. Trừ tòa án, sở cảnh sát, trại tạm giam, bệnh viện chắc là nơi bọn họ đi nhiều nhất, bác sĩ đã từng quen biết không đếm xuể, cũng có rất nhiều người mắt xanh.
May mà vừa rồi người đàn ông trung niên kia có nói một câu coi như có ích ——
Ông ta nói, “Tôi phải ra cảng, cần đưa cậu về bệnh viện không? Thuận đường."
Hai người mở bản đồ ra, tự động vạch ra ba con đường từ chợ đen đến cảng.
Lần trước Yên Tuy Chi thấy hướng tên mắt xanh rời khỏi chợ đen, trong ba con đường này, bỏ đi hai, chỉ còn lại một cái cuối cùng.
“Bệnh viện thuận đường này…" Cố Yến điểm hai cái, đánh dấu lên tất cả phòng khám bệnh hai bên con đường trên bản đồ.
Tổng cộng ba trung tâm y tế và một bệnh viện.
“Bệnh viện trung ương địa phương." Yên Tuy Chi đọc tên bệnh viện kia, nhướng mày nói: “Đó mới là lạ —— “
Nếu như là các loại bệnh viện như Xuân Đằng, Trung Ương, Hạ Hoa, anh còn có thể có câu trả lời, nhưng cố tình lại là bệnh viện trung ương địa phương.
Đúng là anh không hề qua lại cái bệnh viện này.
Đầu mối tới đây dường như đã đứt, lại biến thành trạng thái mây mù dày đặc.
Mà xử lý mấy việc vụn vặt này luôn khiến người ta không nhớ đến sinh hoạt, cho tới tối hôm đó, Yên Tuy Chi nhận được truyền tin của chủ nhà, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, đã sắp qua thời gian ở thử bảy ngày rồi.
“Cậu cân nhắc như thế nào rồi?" Chủ nhà nói, “Hẳn là ở không tệ chứ? Không lừa cậu, tôi đã chuẩn bị xong cả hợp đồng sau này rồi."
Yên Tuy Chi nói: “Thật xin lỗi, chắc tôi không thuê được."
Cố Yến cầm một cốc nước, vốn chỉ muốn lên tầng nói tiếng ngủ ngon với Yên Tuy Chi.
Kết quả vừa nghe chữ “thuê", lúc này luật sư Cố đổi ý, tựa vào cạnh cửa không thèm đi, có dáng vẻ như muốn trò chuyện bao lâu hắn sẽ chờ bấy lâu.
Yên Tuy Chi dứt khoát tháo tai nghe, đổi thành loa ngoài.
Giọng nói của chủ nhà vang lên rất rõ trong phòng, còn có chút tủi thân: “Tại sao? Nhà tôi tốt như vậy, tiền thuê cũng không đắt, đi đâu tìm chỗ tốt hơn được."
“…" Mặt Cố Yến lạnh lùng, uống một hớp nước.
Yên Tuy Chi nói: “Đúng thế thật, nhưng tôi không thỏa mãn được điều kiện của ông, cho nên thật đáng tiếc."
Chủ nhà vạn năm độc thân không phản ứng kịp: “Điều kiện gì?"
“Ông quên hai điều cấm kia rồi?"
“À — cậu nói là không thể nuôi động vật, cùng với không thể dẫn bạn gái về?" Chủ nhà rất buồn bực, “Sao thế? Cậu lại đổi ý muốn nuôi động vật rồi?"
Yên Tuy Chi: “Không phải."
Chủ nhà đột nhiên nhạy cảm: “Cậu đừng nói cho tôi là bởi vì điều thứ hai nha, mấy ngày trước không phải cậu cũng độc thân như tôi sao, nhanh như vậy đã tìm được bạn gái rồi?"
“Không hẳn vậy."
Chủ nhà bén nhạy bắt được điểm chính: “Không hẳn vậy là ý gì?"
Yên Tuy Chi nhìn Cố Yến một cái, lại nhẹ nhõm thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói: “Chính là không có bạn gái, nhưng cũng có thể… có bạn trai."
Yên Tuy Chi vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.
Sóng vai đi với mắt xanh là một người đàn ông trung niên, tóc chải gọn gàng, trang phục cả người có vẻ không hề rẻ. Ông ta vừa nhìn máy thông minh, vừa nói chuyện với mắt xanh, nửa câu sau theo tiếng nhạc quầy rượu, mơ hồ truyền vào trong tai Yên Tuy Chi.
“Những thứ khác cũng không còn gì cần bàn giao nữa, tôi ra cảng, cần đưa cậu về bệnh viện không? Vừa vặn thuận đường."
Trong quán bar trừ khu E nhằm vào người đi đường, những khu vực khác đều là “người trong nghề", chắc hẳn không có mấy đôi tình nhân, ít nhất hai người này tuyệt đối không phải, nhìn một cái chính là tới để nói chuyện.
Người đàn ông trung niên không nghe được câu trả lời, buồn bực ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý tới ánh mắt của tên mắt xanh.
“Đang nhìn cái gì?" Ông ta nhìn theo tên mắt xanh, vẻ mặt đột nhiên trở nên cảnh giác.
Trong lòng có quỷ sẽ nhạy cảm như vậy.
Hiển nhiên ông ta có chút địa vị ở trong quán bar này, sắc mặt hơi biến đổi, hai người phục vụ đang đi lại đều dừng bước.
Lúc này làm vẻ như không có gì ngược lại rất kỳ quái. Bởi vì người bình thường đột nhiên bị một người xa lạ nhìn chằm chằm, sẽ luôn có chút phản ứng. Hoặc là sẽ cảm thấy không hiểu được đối phương, hoặc là sẽ cho rằng có phải mình có chỗ nào không ổn hay không.
Sự thật chứng minh, lúc giáo sư Yên thật sự diễn xuất, ý thức vẫn rất đúng chỗ.
Anh dùng ánh mắt còn nghi ngờ hơn người đàn ông trung niên đó, cúi đầu quan sát mình một phen, sau đó nhìn về phía tên mắt xanh lần nữa, trong ánh mắt có vẻ không hiểu.
Bị người ta nhận ra thì phải làm thế nào?
Chỉ có thể làm như mình căn bản không nhớ đối phương.
Mắt xanh thu hồi ánh mắt, nói với người đàn ông trung niên: “Không có gì, bệnh nghề nghiệp."
Cảnh giác trên mặt người đàn ông trung niên bình tĩnh lại, cười một cái nói: “Cái này có thể là bệnh nghề nghiệp gì được?"
“Vừa rồi ánh đèn chiếu vào một bên mặt cậu ta, tôi cho rằng bị nổi mần đỏ." Mắt xanh nói.
“À, ra vậy." Người đàn ông trung niên hừ cười, “Tôi vừa nói cậu có nghe không? Hỏi cậu có trở về không, tôi tiện thể chở cậu."
Mắt xanh lắc đầu một cái, “Tôi về khu B, đi thong thả."
Giọng nói của gã bị che sau lớp khẩu trang, hơn nữa có vẻ như cố gắng đè thấp giọng, không nghe ra tiếng vốn có.
Sau khi nói xong, gã liền không có ý ở lâu, khoát tay một cái với người đàn ông trung niên, quay đầu đi khu B từ một con đường khác. Chỉ là trong quá trình gã xoay người, trong nháy mắt đưa lưng về phía người đàn ông trung niên, gã lại liếc sang phía Yên Tuy Chi lần nữa.
Lần này không có biểu tình gì, hời hợt lướt qua một cái, thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt đi xa.
Yên Tuy Chi cúi đầu cầm áo choàng dài khăn quàng ở chỗ ngồi lên, vẫn đang suy nghĩ.
Người đàn ông trung niên đó cũng không ở lại, phất phất tay với hai tên phục vụ tỏ ý không sao, vừa mặc áo choàng dài vừa đi ra cửa theo hướng quầy rượu. Lúc ông ta giơ tay lên bẻ cổ áo, ống tay áo bị kéo lên một đoạn, lộ ra thứ đeo trên cổ tay.
Cố Yến đứng ở bên cạnh bàn chờ Yên Tuy Chi lấy đồ, ánh mắt vừa vặn quét qua vật kia.
Đó là một chuỗi vòng tay, nhìn giống như là gỗ đen gọt thành hạt. Ở giữa đống hạt màu đen kia treo một miếng kim loại hình thoi màu đỏ.
Người đàn ông trung niên bẻ xong cổ áo, lúc thu tay về, vòng tay đã bị tay áo che đi lần nữa, không nhìn thấy.
Vẻ mặt Cố Yến không biến đổi, nhưng lại ghi nhớ hình dáng miếng kim loại đó.
Nếu như là trước đây, có thể hắn sẽ coi nó như một món đồ trang sức đơn giản. Nhưng lúc này trong nháy mắt hắn lại ý thức được, đây hẳn là một quân “Rô" bằng kim loại.
Người tầm tuổi này, đeo vài thứ sẽ luôn có ý nghĩa.
Kỳ quái chính là, Cố Yến lại cảm thấy hình như kiểu chuỗi hạt châu này hơi quen.
Hình như hắn đã gặp qua ở nơi nào, hơn nữa hẳn là gần đây.
Có người đeo vật tương tự?
Hắn lướt qua những người gặp gần đây thật nhanh, có thể chắc chắn trong những người đó không có ai đeo chuỗi hạt châu loại này. Dẫu sao mấy ngày qua hắn không gặp đồng nghiệp thì cũng là người ủy thác, đều là thường hay giao thiệp, ấn tượng tuyệt đối sẽ không mơ hồ như vậy. Nếu như thật sự có người đeo, nhớ một đã ra rồi.
Nếu như không phải là người, vậy sẽ là cái gì…
Trừ người ra, gần đây hắn tiếp xúc nhiều nhất chính là vụ án.
Là bài báo nào sao?
Chỉ có bài báo hoặc tài liệu vụ án sẽ kèm theo một vài tấm ảnh, có thể sẽ xuất hiện đồ như vậy, nhưng cũng không phải là điểm chính của bài báo, cho nên ấn tượng của hắn cũng không sâu…
Hai người từ quán bar đi ra, đường phố chợ đen vẫn náo nhiệt. Người đàn ông trung niên đó vừa vặn chui vào một chiếc xe sang trong, dẫn theo hai chiếc xe rời khỏi con đường này, hiển nhiên rất có kinh nghiệm trong việc đề phòng bị theo dõi.
Yên Tuy Chi và Cố Yến cũng lên xe, mở lái tự động, đưa bọn họ đến hoa viên trong thành phố.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?" Cố Yến hỏi, “Thầy biết người đội mũ đeo khẩu trang đó sao?"
“Lúc trước tôi đến chợ đen tìm phân xưởng sửa đổi gen kia, khi đó có quá nhiều cảnh sát chìm, khắp nơi đều rất thu liễm, không tra được đầu mối gì rõ ràng, chỉ gặp người kia trên một cái cầu thang. Hẳn là một người trong phân xưởng, chức vụ là bác sĩ."
“Bác sĩ…" Cố Yến suy tư chốc lát, lại hỏi: “Còn có đặc điểm gì?"
Yên Tuy Chi: “Mắt xanh."
Cố Yến: “Trừ những thứ này ra?"
Yên Tuy Chi: “Nam."
Cố Yến: “…"
Một bác sĩ phái nam mắt xanh.
Nhiều đặc điểm tỉ mỉ đấy.
Sàng lọc theo điều kiện này ở Decama, không có trăm nghìn người thì cũng phải có chục nghìn.
Ngay lúc Cố Yến có chút cạn lời, Yên Tuy Chi đột nhiên chìa tay ra phía hắn.
Ngón tay thon dài của anh hơi thả lỏng, che đi nửa gương mặt của Cố Yến, mùi nước rửa tay nhàn nhạt quanh quẩn.
Cố Yến bỗng nhiên không hiểu rõ anh muốn làm gì.
Chỉ sửng sốt một chút, Yên Tuy Chi đã rút tay về.
“Sao thế?" Cố Yến hỏi.
Mới vừa hỏi xong, Yên Tuy Chi lại đưa tay lên.
Cố Yến: “…"
“Làm một thí nghiệm." Yên Tuy Chi nói.
Như vậy tới tới lui lui nhiều lần, rốt cuộc luật sư Cố không chịu được nữa, bắt lại cổ tay anh, “Thử xong rồi?"
Yên Tuy Chi chậc một tiếng, “Nhân tố quấy nhiễu quá mạnh mẽ."
Anh thấy vẻ mặt lạnh của Cố Yến thì mỉm cười nói: “Bạn học Cố trí nhớ tốt nè, hỏi cậu một vấn đề."
“Nói."
“Giả thiết tôi là người xa lạ với cậu." Lần này Yên Tuy Chi che lại nửa gương mặt dưới của mình, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp cùng một nửa sống mũi, “Ánh sáng rất tối, mà cậu chỉ thấy được nửa khuôn mặt trên của tôi."
Anh nhớ lại một chút, lại sửa lại nói: “Nói cho đúng, không phải thấy, mà chỉ đảo qua một cái. Một hôm đẹp trời, bất thình lình cậu gặp lại tôi, lần này không có bất kỳ sự che đậy nào, ánh sáng vẫn mờ tối, cậu có thể lập tức nhận ra tôi không?"
“…"
Đừng nói che nửa mặt, không thấy mặt mũi cũng có thể nhận ra.
Cố Yến nói: “Hay là đổi giả thiết thành người khác đi."
Nhưng giả thiết hay thí nghiệm cũng chỉ để xác nhận, trên thực tế bọn họ không làm những điều này cũng có thể có một câu trả lời đại khái ——
Dưới ánh đèn mờ tối, đơn giản liếc một cái như vậy thật, sẽ có ấn tượng sao? Đương nhiên là có.
“Nếu như lần thứ hai mặc quần áo tương tự, cũng đeo khẩu trang, ở dưới ánh đèn lờ mờ, quả thật có khả năng lập tức nhận ra. Ngược lại tháo khẩu trang ra thì khả năng không lớn." Cố Yến nói.
Bởi vì điều kiện đầu tiên để nhớ đến không phải thật sự là chi tiết khuôn mặt, mà là cảnh tượng khi đó. Lúc tái hiện lại 70% cảnh tượng đó, cũng rất dễ dàng để cho người liếc qua có sự liên tưởng.
Giống như lần thứ hai tên bác sĩ đó vẫn đội mũ đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt xanh, Yên Tuy Chi có thể nhận ra rất nhanh.
Là cặp mắt xanh kia rất dễ nhận ra sao? Không phải. Trên đường có thể có tận một phần ba người mắt xanh, căn bản không có tính chất đặc biệt gì cả.
Yên Tuy Chi có thể nhận ra, chỉ là bởi vì trang phục của đối phương rất giống lần trước.
“Vừa rồi ở quầy rượu, tôi đã nghĩ sai hướng rồi." Yên Tuy Chi nói, “Lúc tên bác sĩ mắt xanh đó nhìn tôi, tôi theo bản năng cho rằng gã có ấn tượng về tôi trong hành lang, hơn nữa có nhận ra. Bây giờ ngẫm lại cảm thấy không đúng. Ngày đó ở hành lang, có thể gã căn bản không thấy rõ dáng vẻ của tôi, cũng không có vấn đề có ấn tượng hay không. Vừa rồi sở dĩ gã ngẩn người ra một chút, là bởi vì bản thân gã quen biết tôi."
“Gã biết tôi, có thể tôi cũng biết gã, hoặc là đã từng gặp gã." Yên Tuy Chi chắc chắn nói, “Nhưng chưa đến mức quen thuộc."
Nếu như quen thuộc, cho dù chỉ lộ ra đôi mắt, Yên Tuy Chi cũng nhất định sẽ có thể nhận ra.
Cho nên anh chỉ có thể gặp người này một hai lần, nhưng không nhìn kỹ mặt mũi đối phương.
Một bác sĩ mắt xanh đã từng gặp nhưng không tính là quen biết.
Cái này đã rút lại một vòng lớn so với phạm vi vừa rồi, nhưng đối với hai vị luật sư mà nói vẫn chưa thấm vào đâu. Trừ tòa án, sở cảnh sát, trại tạm giam, bệnh viện chắc là nơi bọn họ đi nhiều nhất, bác sĩ đã từng quen biết không đếm xuể, cũng có rất nhiều người mắt xanh.
May mà vừa rồi người đàn ông trung niên kia có nói một câu coi như có ích ——
Ông ta nói, “Tôi phải ra cảng, cần đưa cậu về bệnh viện không? Thuận đường."
Hai người mở bản đồ ra, tự động vạch ra ba con đường từ chợ đen đến cảng.
Lần trước Yên Tuy Chi thấy hướng tên mắt xanh rời khỏi chợ đen, trong ba con đường này, bỏ đi hai, chỉ còn lại một cái cuối cùng.
“Bệnh viện thuận đường này…" Cố Yến điểm hai cái, đánh dấu lên tất cả phòng khám bệnh hai bên con đường trên bản đồ.
Tổng cộng ba trung tâm y tế và một bệnh viện.
“Bệnh viện trung ương địa phương." Yên Tuy Chi đọc tên bệnh viện kia, nhướng mày nói: “Đó mới là lạ —— “
Nếu như là các loại bệnh viện như Xuân Đằng, Trung Ương, Hạ Hoa, anh còn có thể có câu trả lời, nhưng cố tình lại là bệnh viện trung ương địa phương.
Đúng là anh không hề qua lại cái bệnh viện này.
Đầu mối tới đây dường như đã đứt, lại biến thành trạng thái mây mù dày đặc.
Mà xử lý mấy việc vụn vặt này luôn khiến người ta không nhớ đến sinh hoạt, cho tới tối hôm đó, Yên Tuy Chi nhận được truyền tin của chủ nhà, sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, đã sắp qua thời gian ở thử bảy ngày rồi.
“Cậu cân nhắc như thế nào rồi?" Chủ nhà nói, “Hẳn là ở không tệ chứ? Không lừa cậu, tôi đã chuẩn bị xong cả hợp đồng sau này rồi."
Yên Tuy Chi nói: “Thật xin lỗi, chắc tôi không thuê được."
Cố Yến cầm một cốc nước, vốn chỉ muốn lên tầng nói tiếng ngủ ngon với Yên Tuy Chi.
Kết quả vừa nghe chữ “thuê", lúc này luật sư Cố đổi ý, tựa vào cạnh cửa không thèm đi, có dáng vẻ như muốn trò chuyện bao lâu hắn sẽ chờ bấy lâu.
Yên Tuy Chi dứt khoát tháo tai nghe, đổi thành loa ngoài.
Giọng nói của chủ nhà vang lên rất rõ trong phòng, còn có chút tủi thân: “Tại sao? Nhà tôi tốt như vậy, tiền thuê cũng không đắt, đi đâu tìm chỗ tốt hơn được."
“…" Mặt Cố Yến lạnh lùng, uống một hớp nước.
Yên Tuy Chi nói: “Đúng thế thật, nhưng tôi không thỏa mãn được điều kiện của ông, cho nên thật đáng tiếc."
Chủ nhà vạn năm độc thân không phản ứng kịp: “Điều kiện gì?"
“Ông quên hai điều cấm kia rồi?"
“À — cậu nói là không thể nuôi động vật, cùng với không thể dẫn bạn gái về?" Chủ nhà rất buồn bực, “Sao thế? Cậu lại đổi ý muốn nuôi động vật rồi?"
Yên Tuy Chi: “Không phải."
Chủ nhà đột nhiên nhạy cảm: “Cậu đừng nói cho tôi là bởi vì điều thứ hai nha, mấy ngày trước không phải cậu cũng độc thân như tôi sao, nhanh như vậy đã tìm được bạn gái rồi?"
“Không hẳn vậy."
Chủ nhà bén nhạy bắt được điểm chính: “Không hẳn vậy là ý gì?"
Yên Tuy Chi nhìn Cố Yến một cái, lại nhẹ nhõm thu hồi tầm mắt, mỉm cười nói: “Chính là không có bạn gái, nhưng cũng có thể… có bạn trai."
Tác giả :
Mộc Tô Lý