Luật Sư Hạng Nhất
Chương 88 Phát sốt (4)
Cho dù ở thời điểm này, Cố Yến cũng vẫn khắc chế.
Hắn thậm chí không quên mình còn đang sốt, sẽ có thể lây, cho nên chỉ chạm nhẹ lên khóe miệng.
Hắn vẫn để cho người ta đường sống, nếu quả thật là kháng cự và bài xích, một đêm này có thể tạm thời không nói chuyện với nhau, sáng sớm ngày hôm sau, người muốn rời đi vẫn có thể xách hành lý rời xa hắn.
Ngay cả bậc thang hắn cũng đã bày ra cho đối phương rồi…
Nhưng dưới sự khắc chế cực độ này, hắn hôn khẽ xong thì hơi tách ra, đôi mắt nửa khép rơi xuống, nhìn chóp mũi và đôi môi Yên Tuy Chi, ngừng chốc lát, lại chạm nhẹ vào khóe miệng một cái.
Giống như là định kìm chế, nhưng cuối cùng vẫn không thể khắc chế được.
Loại mâu thuẫn khắc chế và xung động đan xen này động lòng người một cách khó hiểu, ít nhất đối với Yên Tuy Chi mà nói là như vậy.
Giống như có người véo một cái trong tim, không nói được là nhẹ hay là nặng, nhưng trong nháy mắt vẫn tràn đầy mọi tư vị.
Anh đã từng gặp phải những thứ tình cảm nhiệt liệt kia, vẫn có thể tìm được vô số cách cự tuyệt, mang theo vẻ đùa giỡn được yêu mà sợ, thậm chí có thể khiến đối phương trước khi nói ra đã nuốt lời của mình xuống. Nhưng cho dù là cách nào, bản chất vĩnh viễn không thoát khỏi hai loại lý do — hoặc là nhất thời kích động quấy phá, hoặc là bởi vì nghĩ rằng anh quá tốt.
Nhưng hai cái này căn bản không thích hợp với Cố Yến, hắn tuyệt đối sẽ không phải là bỗng nhiên nổi dậy vì kích động quấy phá, cũng chưa bao giờ nghĩ anh quá tốt cả.
Rất kỳ quái, Cố Yến vừa lúc là mặt trái của hai loại này.
Kỳ quái hơn, thậm chí Yên Tuy Chi căn bản không hề suy nghĩ lý do và cách cự tuyệt gì…
Anh chỉ sửng sốt, giơ tay lên sờ khóe miệng có dính nhiệt độ cơ thể Cố Yến, lại rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình, vuốt ve một lát, sau đó cười: “Đây chính là… suy nghĩ hoang đường trước đó cậu nói?"
Cố Yến nhìn anh một lúc lâu, trầm giọng đáp một tiếng, “Ừ."
Những tình cảm đè nén, trầm mặc thời học sinh giống như cỏ dại mọc lên lặng lẽ, lại không mắc bệnh mà chết; những tâm tư vớ vẩn âm thầm nhô lên cạnh cửa sổ trong phòng làm việc, ánh mặt trời bên góc bàn, ánh đèn thành phố rực rỡ trên sân thượng, sau thời gian mười năm dài đằng đẵng, chỉ gửi gắm hết trong một âm tiết đơn giản như vậy.
Cố Yến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đom đóm vẫn bay lượn bên thông đèn, chập chờn dưới bóng đêm.
Đây thật ra là điều hắn chưa từng đoán được, ban đầu nhờ Joe giúp, thật ra hắn đã quên mất Yên Tuy Chi chỉ ở tạm, cuối cùng vẫn phải dọn ra ngoài. Hắn càng không nghĩ đến thời điểm thông đèn được đưa tới lại trùng hợp như vậy…
Nếu như không phải bởi vì hắn đi công tác khiến Yên Tuy Chi đợi lâu một ngày, nếu như không phải bởi vì lên cơn sốt làm rối loạn kế hoạch của đối phương, thời điểm những cây thông đèn này được trồng xuống, có lẽ Yên Tuy Chi đã không còn ở đây.
Có thể hắn sẽ ngồi một mình trong phòng khách lớn như vậy, im lặng đối mặt với đống tài liệu chất như núi trong quang não, sau đó thỉnh thoảng nghỉ ngơi thì ngẩng đầu lên nhìn những con đom đóm lặng lẽ kia…
Nhưng đây là chuyện của chính hắn, không nên trở thành lý do người khác ở hay đi.
Ánh mắt Cố Yến rơi vào trên người Yên Tuy Chi lần nữa, “Tôi đã uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ hết sốt, mấy cây thông đèn kia trồng trong vườn cũng không có gì đáng ngại, không cần để ý đến mấy thứ này."
Hắn thay Yên Tuy Chi loại bỏ những nhân tố quấy nhiễu, sau đó trầm mặc một lúc lâu, mới nặng nề mở miệng nói: “Nhưng có thể tôi sẽ còn hoang đường hơn lúc trước một ít…"
“…Cho nên, thầy còn đi sao?"
Yên Tuy Chi nhìn hắn, lát sau mới lên tiếng nói: “Thật ra thì tôi đã thu dọn hành lý xong."
“…Ngoài ra, mặc dù bây giờ nhìn lại không giống lắm, nhưng tôi vẫn từng là thầy của cậu."
Cố Yến “ừ" một tiếng.
“Bởi vì một vài… nguyên nhân, thật ra tôi chưa bao giờ tưởng tượng, mình và một người phát triển quan hệ thân mật hơn sẽ là cái gì." Yên Tuy Chi cân nhắc, “Còn chưa nói đến đối phương từng là học sinh của tôi."
Cố Yến rũ mắt, hắn mặc áo sơ mi quần dài, tựa vào bên kệ thủy tinh, giống như đang yên tĩnh nghe chi tiết của một tài liệu. Dưới mi mắt là một cái bóng, cho dù đứng ở trước mặt hắn cũng không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, cho nên cũng sẽ không mang đến gánh nặng gì cho người nói chuyện.
Yên Tuy Chi nhìn bóng tối ẩn trong ánh mắt của hắn, ngẫm nghĩ chốc lát, rốt cuộc tiếp tục nói: “…Nhưng thật kì lạ, bây giờ tôi lại cảm thấy đây là một chuyện làm động lòng người."
Cố Yến sửng sốt, rồi sau đó chợt giương mắt, con ngươi nặng nề không chuyển động nhìn anh chằm chằm.
Yên Tuy Chi mặc hắn nhìn một hồi, lại nâng khóe miệng, có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng nhìn nữa, không đi. Đến ngồi cạnh bàn ăn, cháo sắp cháy rồi."
Vào lúc này, ai còn quan tâm đến cháo?
Nhưng giáo sư Yên lại bồi thêm một câu, “Đã ninh một giờ, nếu cháy thật chắc chắn tôi sẽ tức giận bỏ đi luôn đấy, dẫu sao đây là phòng của cậu, cũng không thể chọc cậu giận mà chạy mất có phải không?"
Nói xong anh còn nửa thật nửa giả lầu bầu nói: “Còn chưa hết sốt đã đến phòng bếp quấy rối."
Cố Yến: “…"
Bầu không khí gì đó cũng bị nồi cháo sắp cháy và cái miệng của người nào đấy làm rối tung lên rồi.
Cố Yến cảm thấy có thể mình sắp phải sốt cao hơn.
Nhưng điều này cũng đã nhắc nhở hắn, dẫu sao hắn vẫn còn đang bị bệnh, bản thân không tốt cũng đừng lây bệnh cho người khác.
Lúc nồi cháo mơ hồ tản ra mùi khét, Cố Yến ngoan ngoãn ra khỏi phòng bếp.
Yên Tuy Chi nhìn thấy hắn đi về phía phòng ăn thì thu hồi tầm mắt, tức giận tắt chốt điện dưới nồi sứ đi. Cũng may là không cháy lắm, chỉ bị bén nồi, mở nắp ra ngửi cũng không tệ, nước canh và thức ăn đều được ninh mềm bên trong, hương thơm ngào ngạt.
Anh cầm muôi, tránh đáy nồi múc ra hai bát.
Quay đầu lại thấy Cố Yến đi tới từ phía cầu thang, bưng hai bát cháo đặt lên trên bàn ăn.
“Vừa rồi lên tầng?" Yên Tuy Chi ngồi xuống đối mặt hắn, cầm thìa khuấy bát cháo thơm mềm, thuận miệng hỏi.
Cố Yến “ừ" một tiếng, không nói nhiều, nghiêm túc ăn cháo.
Yên Tuy Chi nếm thử, mặc dù anh rất ít làm những thứ này, nhưng tự nhận là tay nghề không tệ lắm.
Cố Yến bực bội không lên tiếng, cho dù mắc bệnh, lúc ăn cơm cũng rất có lễ nghi. Ăn xong một thìa cuối cùng, hắn nhìn Yên Tuy Chi, nói: “Mùi vị rất tốt."
Nghe qua là câu tiếng người hiếm có, nhưng người sốt cao ăn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo, căn bản không nếm ra được mùi vị gì, tốt cái rắm.
Yên Tuy Chi nhận lấy câu nói phét này của hắn, nửa thật nửa giả nhướng mày nói: “Thật sao? Vậy ăn nhiều một chút."
“…"
Luật sư Cố Yến lặng nhìn anh chốc lát, đúng là đứng dậy đi múc một ít nữa.
Có vài người bị bệnh khẩu vị rất kém, bởi vì bình thường không nếm ra được mùi vị nên chỉ ăn một chút xíu, cũng không có ích gì cho việc bình phục. Mặc dù Cố Yến hiếm khi bị bệnh, nhưng trước đây bị bệnh cũng đều như thế cả, cả ngày không ăn nổi mấy hớp, không nghĩ tới lúc này lại gặp phải người nhìn mình chằm chằm.
Nhưng bản thân Yên Tuy Chi cũng không ăn được nhiều, dạ dày của anh chỉ có thể thích ứng một bữa ăn ít. Anh chỉ múc cho mình một bát cháo nhỏ, còn ăn rất chậm, nhiều lúc là đang đợi người đối diện.
Lúc Cố Yến gác lại thìa, Yên Tuy Chi cũng vừa ăn xong một miếng cuối cùng.
Thật ra máy rửa bát khử độc trong phòng bếp có chia tầng, nhưng bình thường sẽ không để ý nhiều như vậy, ấy thế mà Cố Yến lại tỉ mỉ chia bát đũa của hai người ra hai tầng khác nhau.
Yên Tuy Chi nhìn một cái, không nói gì, chỉ thúc giục Cố Yến nhanh trở về phòng ngủ một giấc nữa.
Anh đi theo phía sau Cố Yến lên cầu thang, đèn cảm ứng trong phòng bếp và phòng khách tắt từng ngọn một sau lưng.
Lúc lên bậc thang được mấy bước, Yên Tuy Chi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Bỗng chốc anh không phản ứng kịp, lại đi mấy bước, dư quang liếc về góc tường cạnh cầu thang, lúc này mới đột nhiên nghĩ đến…
Không thấy cái vali trước đó mới thu dọn xong nữa rồi.
Anh sửng sốt, lên tầng ba mới phát hiện cái vali đã trở lại phòng mình. Lần này, cuối cùng anh cũng biết được lúc nấu cháo, tại sao Cố Yến không đi từ phòng ăn đến lấy bát, mà lại đi từ phía cầu thang đến rồi.
Yên Tuy Chi nhìn cái vali một lát, bỗng nhiên trong lòng ngứa ngáy nổi lên ý định muốn trêu chọc, không nhanh không chậm xuống đến bên ngoài cửa phòng ngủ của Cố Yến, gõ cửa hai cái.
Cửa không khóa, gõ hai cái liền tự mở.
Cố Yến đang đứng ở mép giường uống nước, nghe tiếng thì quay đầu nhìn sang.
Vóc người hắn cao ngất, lúc nơi né người, nếp gấp của áo sơ mi vừa vặn buộc quanh cánh tay và eo, lộ ra độ cong bắp thịt, quả thực là cảnh đẹp ý vui.
“Bạn học Cố này." Yên Tuy Chi dứt khoát dựa trên cửa nhìn lướt qua, nở nụ cười đã biết còn hỏi: “Cậu lén lút dọn vali của tôi bao giờ thế?"
“…" Luật sư Cố đặt cốc thủy tinh lên tủ đầu giường, mặt đầy bình tĩnh lên tiếng phủ định: “Không phải."
“Không phải cậu, chẳng lẽ nó có chân tự chạy lên?"
Cố Yến nhàn nhạt nói: “Không phải lén lút, thuận tay."
Lúc nói chuyện, hắn đã đi tới cạnh cửa phòng ngủ.
Nhưng Yên Tuy Chi vốn cũng chỉ tới trêu hắn một câu, không có gì khác muốn nói, cho nên hất cằm nói với hắn: “Được rồi, rửa mặt rồi nhanh đi ngủ đi, tôi lên đây."
Cố Yến hơi nâng tay, giống như muốn làm gì hoặc nói gì đó, nhưng hơi nâng lên đã kiêng dè thu về. Trên thực tế, cả đêm nay hắn đều như vậy, lúc nói chuyện sẽ cố gắng nghiêng người, cho dù vào lúc xúc động nhất, hắn vẫn chú ý tránh lây sốt cho Yên Tuy Chi.
Dĩ nhiễn Yên Tuy Chi đều thấy được hết mấy thứ vụn vặt này.
Cuối cùng Cố Yến vẫn không làm gì hết, chỉ trầm giọng nói một câu: “Ngủ ngon."
Hai chữ đơn giản, nhưng ánh mắt Yên Tuy Chi lại động một chút, giống như bỗng nhiên mất tập trung.
Có lẽ là ánh đèn trong phòng ngủ Cố Yến không quá sáng, vừa đủ độ tối, có lẽ đủ loại chi tiết khiến lòng người vừa ngứa ngáy vừa có tư vị không nói rõ được, hoặc có lẽ là vì một câu ngủ ngon đã lâu không được nghe kia…
Yên Tuy Chi nhìn hắn một lát, đột nhiên cong mắt vẫy tay với hắn, “Cúi đầu, có lời này muốn hỏi cậu."
Cố Yến đè khung cửa, theo bản năng hơi cúi đầu.
Yên Tuy Chi nói: “Có thể tôi không giỏi lắm, tạm chấp nhận đi."
“Cái gì?" Cố Yến không phản ứng kịp, hỏi lại.
Vừa dứt lời, Yên Tuy Chi liền tiến lên hôn hắn một cái…
“Thể chất của thầy cậu vẫn tạm được, không đến nỗi mới thế đã bị lây bệnh." Lúc Yên Tuy Chi nói chuyện, hô hấp nhẹ rơi vào bên miệng Cố Yến, lướt qua khiến người ta có chút không kiên nhẫn.
Cố Yến hơi nghiêng đầu, một giây kế tiếp lại chuyển về, ngón cái vuốt ve môi dưới của anh, hô hấp quấn quít, sau đó hôn xuống sâu hơn.
Hắn thậm chí không quên mình còn đang sốt, sẽ có thể lây, cho nên chỉ chạm nhẹ lên khóe miệng.
Hắn vẫn để cho người ta đường sống, nếu quả thật là kháng cự và bài xích, một đêm này có thể tạm thời không nói chuyện với nhau, sáng sớm ngày hôm sau, người muốn rời đi vẫn có thể xách hành lý rời xa hắn.
Ngay cả bậc thang hắn cũng đã bày ra cho đối phương rồi…
Nhưng dưới sự khắc chế cực độ này, hắn hôn khẽ xong thì hơi tách ra, đôi mắt nửa khép rơi xuống, nhìn chóp mũi và đôi môi Yên Tuy Chi, ngừng chốc lát, lại chạm nhẹ vào khóe miệng một cái.
Giống như là định kìm chế, nhưng cuối cùng vẫn không thể khắc chế được.
Loại mâu thuẫn khắc chế và xung động đan xen này động lòng người một cách khó hiểu, ít nhất đối với Yên Tuy Chi mà nói là như vậy.
Giống như có người véo một cái trong tim, không nói được là nhẹ hay là nặng, nhưng trong nháy mắt vẫn tràn đầy mọi tư vị.
Anh đã từng gặp phải những thứ tình cảm nhiệt liệt kia, vẫn có thể tìm được vô số cách cự tuyệt, mang theo vẻ đùa giỡn được yêu mà sợ, thậm chí có thể khiến đối phương trước khi nói ra đã nuốt lời của mình xuống. Nhưng cho dù là cách nào, bản chất vĩnh viễn không thoát khỏi hai loại lý do — hoặc là nhất thời kích động quấy phá, hoặc là bởi vì nghĩ rằng anh quá tốt.
Nhưng hai cái này căn bản không thích hợp với Cố Yến, hắn tuyệt đối sẽ không phải là bỗng nhiên nổi dậy vì kích động quấy phá, cũng chưa bao giờ nghĩ anh quá tốt cả.
Rất kỳ quái, Cố Yến vừa lúc là mặt trái của hai loại này.
Kỳ quái hơn, thậm chí Yên Tuy Chi căn bản không hề suy nghĩ lý do và cách cự tuyệt gì…
Anh chỉ sửng sốt, giơ tay lên sờ khóe miệng có dính nhiệt độ cơ thể Cố Yến, lại rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình, vuốt ve một lát, sau đó cười: “Đây chính là… suy nghĩ hoang đường trước đó cậu nói?"
Cố Yến nhìn anh một lúc lâu, trầm giọng đáp một tiếng, “Ừ."
Những tình cảm đè nén, trầm mặc thời học sinh giống như cỏ dại mọc lên lặng lẽ, lại không mắc bệnh mà chết; những tâm tư vớ vẩn âm thầm nhô lên cạnh cửa sổ trong phòng làm việc, ánh mặt trời bên góc bàn, ánh đèn thành phố rực rỡ trên sân thượng, sau thời gian mười năm dài đằng đẵng, chỉ gửi gắm hết trong một âm tiết đơn giản như vậy.
Cố Yến quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đom đóm vẫn bay lượn bên thông đèn, chập chờn dưới bóng đêm.
Đây thật ra là điều hắn chưa từng đoán được, ban đầu nhờ Joe giúp, thật ra hắn đã quên mất Yên Tuy Chi chỉ ở tạm, cuối cùng vẫn phải dọn ra ngoài. Hắn càng không nghĩ đến thời điểm thông đèn được đưa tới lại trùng hợp như vậy…
Nếu như không phải bởi vì hắn đi công tác khiến Yên Tuy Chi đợi lâu một ngày, nếu như không phải bởi vì lên cơn sốt làm rối loạn kế hoạch của đối phương, thời điểm những cây thông đèn này được trồng xuống, có lẽ Yên Tuy Chi đã không còn ở đây.
Có thể hắn sẽ ngồi một mình trong phòng khách lớn như vậy, im lặng đối mặt với đống tài liệu chất như núi trong quang não, sau đó thỉnh thoảng nghỉ ngơi thì ngẩng đầu lên nhìn những con đom đóm lặng lẽ kia…
Nhưng đây là chuyện của chính hắn, không nên trở thành lý do người khác ở hay đi.
Ánh mắt Cố Yến rơi vào trên người Yên Tuy Chi lần nữa, “Tôi đã uống thuốc rồi, rất nhanh sẽ hết sốt, mấy cây thông đèn kia trồng trong vườn cũng không có gì đáng ngại, không cần để ý đến mấy thứ này."
Hắn thay Yên Tuy Chi loại bỏ những nhân tố quấy nhiễu, sau đó trầm mặc một lúc lâu, mới nặng nề mở miệng nói: “Nhưng có thể tôi sẽ còn hoang đường hơn lúc trước một ít…"
“…Cho nên, thầy còn đi sao?"
Yên Tuy Chi nhìn hắn, lát sau mới lên tiếng nói: “Thật ra thì tôi đã thu dọn hành lý xong."
“…Ngoài ra, mặc dù bây giờ nhìn lại không giống lắm, nhưng tôi vẫn từng là thầy của cậu."
Cố Yến “ừ" một tiếng.
“Bởi vì một vài… nguyên nhân, thật ra tôi chưa bao giờ tưởng tượng, mình và một người phát triển quan hệ thân mật hơn sẽ là cái gì." Yên Tuy Chi cân nhắc, “Còn chưa nói đến đối phương từng là học sinh của tôi."
Cố Yến rũ mắt, hắn mặc áo sơ mi quần dài, tựa vào bên kệ thủy tinh, giống như đang yên tĩnh nghe chi tiết của một tài liệu. Dưới mi mắt là một cái bóng, cho dù đứng ở trước mặt hắn cũng không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, cho nên cũng sẽ không mang đến gánh nặng gì cho người nói chuyện.
Yên Tuy Chi nhìn bóng tối ẩn trong ánh mắt của hắn, ngẫm nghĩ chốc lát, rốt cuộc tiếp tục nói: “…Nhưng thật kì lạ, bây giờ tôi lại cảm thấy đây là một chuyện làm động lòng người."
Cố Yến sửng sốt, rồi sau đó chợt giương mắt, con ngươi nặng nề không chuyển động nhìn anh chằm chằm.
Yên Tuy Chi mặc hắn nhìn một hồi, lại nâng khóe miệng, có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng nhìn nữa, không đi. Đến ngồi cạnh bàn ăn, cháo sắp cháy rồi."
Vào lúc này, ai còn quan tâm đến cháo?
Nhưng giáo sư Yên lại bồi thêm một câu, “Đã ninh một giờ, nếu cháy thật chắc chắn tôi sẽ tức giận bỏ đi luôn đấy, dẫu sao đây là phòng của cậu, cũng không thể chọc cậu giận mà chạy mất có phải không?"
Nói xong anh còn nửa thật nửa giả lầu bầu nói: “Còn chưa hết sốt đã đến phòng bếp quấy rối."
Cố Yến: “…"
Bầu không khí gì đó cũng bị nồi cháo sắp cháy và cái miệng của người nào đấy làm rối tung lên rồi.
Cố Yến cảm thấy có thể mình sắp phải sốt cao hơn.
Nhưng điều này cũng đã nhắc nhở hắn, dẫu sao hắn vẫn còn đang bị bệnh, bản thân không tốt cũng đừng lây bệnh cho người khác.
Lúc nồi cháo mơ hồ tản ra mùi khét, Cố Yến ngoan ngoãn ra khỏi phòng bếp.
Yên Tuy Chi nhìn thấy hắn đi về phía phòng ăn thì thu hồi tầm mắt, tức giận tắt chốt điện dưới nồi sứ đi. Cũng may là không cháy lắm, chỉ bị bén nồi, mở nắp ra ngửi cũng không tệ, nước canh và thức ăn đều được ninh mềm bên trong, hương thơm ngào ngạt.
Anh cầm muôi, tránh đáy nồi múc ra hai bát.
Quay đầu lại thấy Cố Yến đi tới từ phía cầu thang, bưng hai bát cháo đặt lên trên bàn ăn.
“Vừa rồi lên tầng?" Yên Tuy Chi ngồi xuống đối mặt hắn, cầm thìa khuấy bát cháo thơm mềm, thuận miệng hỏi.
Cố Yến “ừ" một tiếng, không nói nhiều, nghiêm túc ăn cháo.
Yên Tuy Chi nếm thử, mặc dù anh rất ít làm những thứ này, nhưng tự nhận là tay nghề không tệ lắm.
Cố Yến bực bội không lên tiếng, cho dù mắc bệnh, lúc ăn cơm cũng rất có lễ nghi. Ăn xong một thìa cuối cùng, hắn nhìn Yên Tuy Chi, nói: “Mùi vị rất tốt."
Nghe qua là câu tiếng người hiếm có, nhưng người sốt cao ăn cái gì cũng thấy nhạt nhẽo, căn bản không nếm ra được mùi vị gì, tốt cái rắm.
Yên Tuy Chi nhận lấy câu nói phét này của hắn, nửa thật nửa giả nhướng mày nói: “Thật sao? Vậy ăn nhiều một chút."
“…"
Luật sư Cố Yến lặng nhìn anh chốc lát, đúng là đứng dậy đi múc một ít nữa.
Có vài người bị bệnh khẩu vị rất kém, bởi vì bình thường không nếm ra được mùi vị nên chỉ ăn một chút xíu, cũng không có ích gì cho việc bình phục. Mặc dù Cố Yến hiếm khi bị bệnh, nhưng trước đây bị bệnh cũng đều như thế cả, cả ngày không ăn nổi mấy hớp, không nghĩ tới lúc này lại gặp phải người nhìn mình chằm chằm.
Nhưng bản thân Yên Tuy Chi cũng không ăn được nhiều, dạ dày của anh chỉ có thể thích ứng một bữa ăn ít. Anh chỉ múc cho mình một bát cháo nhỏ, còn ăn rất chậm, nhiều lúc là đang đợi người đối diện.
Lúc Cố Yến gác lại thìa, Yên Tuy Chi cũng vừa ăn xong một miếng cuối cùng.
Thật ra máy rửa bát khử độc trong phòng bếp có chia tầng, nhưng bình thường sẽ không để ý nhiều như vậy, ấy thế mà Cố Yến lại tỉ mỉ chia bát đũa của hai người ra hai tầng khác nhau.
Yên Tuy Chi nhìn một cái, không nói gì, chỉ thúc giục Cố Yến nhanh trở về phòng ngủ một giấc nữa.
Anh đi theo phía sau Cố Yến lên cầu thang, đèn cảm ứng trong phòng bếp và phòng khách tắt từng ngọn một sau lưng.
Lúc lên bậc thang được mấy bước, Yên Tuy Chi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Bỗng chốc anh không phản ứng kịp, lại đi mấy bước, dư quang liếc về góc tường cạnh cầu thang, lúc này mới đột nhiên nghĩ đến…
Không thấy cái vali trước đó mới thu dọn xong nữa rồi.
Anh sửng sốt, lên tầng ba mới phát hiện cái vali đã trở lại phòng mình. Lần này, cuối cùng anh cũng biết được lúc nấu cháo, tại sao Cố Yến không đi từ phòng ăn đến lấy bát, mà lại đi từ phía cầu thang đến rồi.
Yên Tuy Chi nhìn cái vali một lát, bỗng nhiên trong lòng ngứa ngáy nổi lên ý định muốn trêu chọc, không nhanh không chậm xuống đến bên ngoài cửa phòng ngủ của Cố Yến, gõ cửa hai cái.
Cửa không khóa, gõ hai cái liền tự mở.
Cố Yến đang đứng ở mép giường uống nước, nghe tiếng thì quay đầu nhìn sang.
Vóc người hắn cao ngất, lúc nơi né người, nếp gấp của áo sơ mi vừa vặn buộc quanh cánh tay và eo, lộ ra độ cong bắp thịt, quả thực là cảnh đẹp ý vui.
“Bạn học Cố này." Yên Tuy Chi dứt khoát dựa trên cửa nhìn lướt qua, nở nụ cười đã biết còn hỏi: “Cậu lén lút dọn vali của tôi bao giờ thế?"
“…" Luật sư Cố đặt cốc thủy tinh lên tủ đầu giường, mặt đầy bình tĩnh lên tiếng phủ định: “Không phải."
“Không phải cậu, chẳng lẽ nó có chân tự chạy lên?"
Cố Yến nhàn nhạt nói: “Không phải lén lút, thuận tay."
Lúc nói chuyện, hắn đã đi tới cạnh cửa phòng ngủ.
Nhưng Yên Tuy Chi vốn cũng chỉ tới trêu hắn một câu, không có gì khác muốn nói, cho nên hất cằm nói với hắn: “Được rồi, rửa mặt rồi nhanh đi ngủ đi, tôi lên đây."
Cố Yến hơi nâng tay, giống như muốn làm gì hoặc nói gì đó, nhưng hơi nâng lên đã kiêng dè thu về. Trên thực tế, cả đêm nay hắn đều như vậy, lúc nói chuyện sẽ cố gắng nghiêng người, cho dù vào lúc xúc động nhất, hắn vẫn chú ý tránh lây sốt cho Yên Tuy Chi.
Dĩ nhiễn Yên Tuy Chi đều thấy được hết mấy thứ vụn vặt này.
Cuối cùng Cố Yến vẫn không làm gì hết, chỉ trầm giọng nói một câu: “Ngủ ngon."
Hai chữ đơn giản, nhưng ánh mắt Yên Tuy Chi lại động một chút, giống như bỗng nhiên mất tập trung.
Có lẽ là ánh đèn trong phòng ngủ Cố Yến không quá sáng, vừa đủ độ tối, có lẽ đủ loại chi tiết khiến lòng người vừa ngứa ngáy vừa có tư vị không nói rõ được, hoặc có lẽ là vì một câu ngủ ngon đã lâu không được nghe kia…
Yên Tuy Chi nhìn hắn một lát, đột nhiên cong mắt vẫy tay với hắn, “Cúi đầu, có lời này muốn hỏi cậu."
Cố Yến đè khung cửa, theo bản năng hơi cúi đầu.
Yên Tuy Chi nói: “Có thể tôi không giỏi lắm, tạm chấp nhận đi."
“Cái gì?" Cố Yến không phản ứng kịp, hỏi lại.
Vừa dứt lời, Yên Tuy Chi liền tiến lên hôn hắn một cái…
“Thể chất của thầy cậu vẫn tạm được, không đến nỗi mới thế đã bị lây bệnh." Lúc Yên Tuy Chi nói chuyện, hô hấp nhẹ rơi vào bên miệng Cố Yến, lướt qua khiến người ta có chút không kiên nhẫn.
Cố Yến hơi nghiêng đầu, một giây kế tiếp lại chuyển về, ngón cái vuốt ve môi dưới của anh, hô hấp quấn quít, sau đó hôn xuống sâu hơn.
Tác giả :
Mộc Tô Lý