Luật Sư Hạng Nhất

Chương 82 Lây nhiễm (3)

Cố Yến mất hứng.

Cũng không phải là loại mất hứng kiểu tức giận, mà là một loại tâm trạng phức tạp khác khó miêu tả hơn…

Yên Tuy Chi nhìn máy truyền tin không có động tĩnh gì, gần như có thể tưởng tượng ra Cố Yến hơi cau mày như thế nào, lại rất nhanh thả lỏng, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh trước sau như một trong ngày thường, sau đó cứ thế yên lặng…

Anh đều biết những điều này.

Cho dù cách một cái máy truyền tin và một tàu bay càng ngày càng đi xa, anh cũng có thể cảm giác được tâm trạng của Cố Yến.

Nhưng lần này phải dỗ thế nào đây?

Giáo sư Yên có chút rầu rĩ, anh dựa vào ghế da mềm mại trong phòng làm việc, chống cằm thất thần một lát, sau đó thở dài, đi ra phòng uống nước ở cửa rót cho mình một cốc nước.

Anh cầm cốc nước ấm đi qua bàn làm việc của Cố Yến thì ngừng bước.

Bàn làm việc to lớn vừa dày vừa nặng được xử lý sạch sẽ ngăn nắp, cho người ta cảm giác giống Cố Yến bình thường, góc bàn để một chậu trúc xanh. Đây là Fizz cưỡng ép nhét vào sau khi sắp xếp xong các phòng làm việc của luật sư, dùng để trang trí không gian trong phòng.

Kết quả mấy năm qua, chậu cây của những người khác đều chết mấy lần, ngược lại cái chậu của hắn vẫn luôn sống khá tốt. Trước kia lúc tình cờ tán gẫu, Fizz đã nói không có ai được động vào chậu trúc xanh này của Cố Yến, dẫu sao toàn luật sở đều là sát thủ thực vật, nó có thể sống sót cũng không dễ dàng.

Nhưng khi Yên Tuy Chi thuận tay tưới nước mấy lần, Cố Yến cũng chỉ nhấc mắt nhìn mà không lên tiếng.

Giáo sư Yên có một tật xấu, lúc suy nghĩ vấn đề gì đó thì sẽ có chút động tác tay nhỏ, trước kia bên cạnh ghế ngồi trong phòng làm việc của viện trưởng có một chậu cây, cảm giác lá cây mát mẻ rất thoải mái. Anh thường xuyên chống cằm suy nghĩ, ngón tay lại vô thức sờ lên đám lá cây đó.

Bác gái phụ trách quét dọn phòng làm việc là một người tỉ mỉ, sau khi phát hiện ra thói quen này của anh, mỗi lần quét dọn xong đều xoay chậu cây đi một chút, tránh để anh chỉ sờ một cái lá đến trụi luôn.

Lúc này anh dựa vào bàn làm việc của Cố Yến, nhìn cái ghế không có một bóng người mà thất thần một lát. Đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện cốc nước ấm trong tay đã ít đi một nửa, một nửa kia đã bị anh vô ý thức tưới từng chút một vào trong chậu trúc xanh.

Đất bùn trong chậu đã bị thấm ướt, còn tạo ra một vùng nước nhỏ, ồ ồ sủi bọt, sau đó từ từ chìm xuống, có tìm cũng không trở lại.

“…"

Yên Tuy Chi yên lặng chốc lát, khom người vén cành trúc xanh ra nhìn một cái, phát hiện từ phần gốc cây trúc trở lên quả nhiên có một chút dấu vết nát nhừ, theo kinh nghiệm gieo họa phong phú trước kia của anh, có thể cây trúc xanh này sắp bị anh tưới chết.

“…"

Giáo sư Yên cứng ngắc chốc lát, lập tức thu tay về như làm chuyện xấu, nghiêng đầu trở về chỗ ngồi của mình.

Cố Yến đã bị anh chọc tức chạy mất, cây trúc của Cố Yến cũng sắp bị anh giết chết.

Yên Tuy Chi càng thêm buồn bã, cảm thấy có lẽ mình sẽ không xong với tinh chất bạc hà mất.



Buổi chiều lúc rời khỏi luật sở, Fizz chủ động tới cho Yên Tuy Chi đi ngờ xe, quan sát anh một lần từ trên xuống dưới, hỏi: “Nguyễn? Cậu gặp phải chuyện gì à?"

Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, “Không có gì, sao thế?"

“Nhìn có vẻ tâm trạng cậu không tốt lắm." Fizz nói, “Trước khi Cố đi công tác để lại nhiệm vụ cho cậu sao? Hay gặp phải vấn đề khó khăn gì? Tôi nghe nói Locke tìm nhà trọ mới cho cậu?"

“Ừ." Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Đã biết rồi sao?"

Fizz kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên, có cái gì mà tôi không biết chứ. Cậu định dọn trong tối nay sao?"

Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, lắc đầu nói, “Tối nay thu dọn đã, ngày mai mới dọn."

“Chờ Cố trở lại rồi hẵng dọn?" Fizz hỏi.

Yên Tuy Chi ngừng một lát, lại gật đầu nói: “Đúng, chờ hắn trở lại đã."

“Vậy cũng tốt, vốn muốn nói nếu như tối nay cậu định dọn, tôi có thể giúp, lái xe đưa cậu và hành lý một đoạn đường." Cô Fizz làm ra vẻ mặt đầy tiếc nuối, không thèm chải chuốt tí gì, “Haiz, chẳng có cơ hội giúp tiểu ca đẹp trai dọn nhà thuận tiện cọ bữa cơm nữa."

“Nghe nói chủ nhà mới của cậu cũng rất đẹp trai, cơ hội liếc mắt nhìn cũng không có rồi." Fizz nói.

Tiếc nuối cứ như thật.

Yên Tuy Chi dở khóc dở cười, “Tôi có số truyền tin của ông ta, nếu cô cần tôi có thể gửi cho cô."

“Kệ đi." Fizz lại nói, “Ngày mai dọn cũng không tệ, Cố còn có thể giúp cậu thu dọn một chút, đưa cậu đi."

Yên Tuy Chi cười khan một tiếng, lòng nói đừng nhắc tới giúp đỡ, hình như Cố luật sư của các cô đã không thèm để ý đến tôi rồi.

“Hở… Tôi nói gì sai sao?" Fizz lại liếc anh một cái, “Tại sao dường như tâm trạng của cậu lại không tốt nữa rồi?"

Yên Tuy Chi vuốt mặt, nửa thật nửa giả cười một cái: “Có rõ ràng như vậy sao? Tôi có chút tiếc nuối, sau này sẽ không được ở trong biệt thự của luật sư Cố nữa."

Cô Fizz cười hừ một tiếng.

Xe vẫn là trạng thái lái thông minh, không tốn bao nhiêu thời gian đã quẹo vào hoa viện của khu biệt thự. Hôm nay luật sở không bận lắm, không có người nào làm thêm giờ, cho nên lúc bọn họ đến khu biệt thự, sắc trời vừa mới sầm tối, ánh nắng chiều hiện lên một tầng màu vàng trên đám tuyết chưa tan và hoa hoa cỏ cỏ. 

Chiếc xe đỏ rực đỗ trước biệt thự của Cố Yến, Yên Tuy Chi mở cửa xuống xe, anh đứng bên cạnh vườn khoát tay với Fizz một cái, nói: “Hiếm thấy sớm như vậy, cô mau trở về đi thôi."

“Nếu như mỗi ngày đều có thể về vào giờ này, tôi có thể sống đến năm trăm tuổi, nhìn cảnh sắc đúng là khiến lòng người thoải mái mà—" Cô Fizz vừa nói ra được hơn nửa, nụ cười liền đọng lại bên mép, sau đó đè thấp tiếp tục nói: “—cái rắm! Gặp quỷ rồi!"

Yên Tuy Chi: “???"

Tầm mắt của Fizz vượt qua bả vai anh, nhìn về một vị trí phía sau lưng anh, đúng là vẻ mặt gặp quỷ sống.

“Sao thế?"

“Hobbs…" Fizz thấp giọng nói.

Chỉ thấy cách đó không xa, trên ngã ba thông đến một dãy biệt thự khác, một người đàn ông thân hình gầy gò, tóc xám tro đang đứng ở đó, ông ta mặc áo khoác dài màu đen, đeo khăn quàng màu xám, mặt mũi nghiêm túc.

Màu sắc hai tròng mắt của ông ta gần giống màu tóc, lúc nhìn qua giống như chim ưng đang rình mồi. Đương nhiên, cũng có thể là do cái mũi ưng của ông ta dẫn đến hiệu quả thị giác.

Đó không phải ai khác, chính là Hobbs cổ lỗ sĩ mà trước đó bọn họ lo lắng sẽ gặp phải.

Mặc dù tuổi tác của Hobbs không nhỏ, nhưng thị lực thính lực đều rất tốt, nhất là lúc bắt quả tang thì tinh thần cực kì phấn chấn.

Cô Fizz đưa lưng về phía ông ta, cắn môi một cái, nháy nháy mắt với Yên Tuy Chi, “Làm thế nào đây? Nếu không cậu dứt khoát lên xe, nói là đến nhà tôi."

Yên Tuy Chi nhướng mày, nhẹ giọng nói với cô: “Xuống xe rồi lại lên xe có phải quá cố tình hay không?" Anh vừa nói, vỗ cửa kính xe một cái, nói: “Không sao đâu, cô đi về trước đi

Loại động tác này của anh luôn có hiệu quả trấn an rất mạnh, có thể là bởi vì anh lúc nào cũng nở nụ cười, không hoảng hốt không vội vàng. Fizz theo bản năng gật đầu một cái, đã ấn nút khởi động rồi mới kịp phản ứng: Mình lại để một thực tập sinh nhỏ lại một mình đối phó Hobbs? Sao mình lại nghe lời như thế?

Vì vậy cô Fizz lại rụt tay về, liếc Yên Tuy Chi, vừa nhìn về phía Hobbs, trong đầu nhanh chóng lướt qua vô số lí do…

Tôi cảm thấy cậu thực tập sinh nhỏ này quá đẹp trai cho nên không nhịn được mời cậu ta đi ăn tối? Không được, mặc dù nghe như thật, nhưng không tốt đối với thực tập sinh.

Cố luật sư đi công tác, cho nên bảo thực tập sinh tới giúp hắn trông nhà một ngày? Không được, càng điêu.



Cô đang rầu rĩ vì đầu óc mình không đủ dùng, không biết nói bậy. Bên kia Hobbs đã mở miệng, giống như muốn nói điều gì.

Mà trước khi ông ta mở miệng, Yên Tuy Chi đã vô cùng tự nhiên quay đầu lại nhìn ông ta một cái, sau đó càng tự nhiên ngẩn người ra, cười nói: “Ngài Hobbs, xem ra tôi đến vừa đúng lúc."

Hobbs mới mở miệng ra lại ngậm lại, lơ ngơ nhìn anh: “???"

Fizz càng ngơ: “???"

“Cậu đang làm gì thế?" Fizz lặng lẽ hỏi một câu, Yên Tuy Chi rũ ngón tay nhẹ nhàng quơ quơ với cô, tỏ ý không sao, không cần phải để ý đến.

Làm xong động tác tay này, Yên Tuy Chi liền sải bước đi tới trước mặt Hobbs.

“Cái gì mà vừa đúng lúc?" Hobbs nhíu mày hỏi anh.

Yên Tuy Chi nói: “Tôi đã hỏi cô Fizz chỗ ở của ngài, đặc biệt đi nhờ xe cô ấy đến tìm ngài, vốn cho rằng phải chờ thêm một lát, không nghĩ tới vừa vặn…"

Vẻ mặt của anh vô cùng thản nhiên, nụ cười khéo léo lễ độ, giống như một người cùng nghề lý lịch thâm sâu, cũng có chút giống như đối tượng hợp tác gặp được trong tiệc rượu… Tóm lại, chính là không giống bất kỳ một thực tập sinh nào khác trong luật sở.

Hobbs bày ra dáng vẻ người thầy với đám Locke, nhưng ở trước mặt Yên Tuy Chi lại có chút không đủ sức.

Không có đạo lý…

Hobbs thầm nói, sao mình lại yếu đuối hơn một thực tập sinh được, vì vậy ông ta sửa lại vẻ mặt, dùng chất giọng “tôi không quá quen với cậu" để nói: “Tìm tôi làm gì?"

“À—" Yên Tuy Chi nhẹ nhàng kéo âm cuối, cười nói, “Thật ra thì cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy hình như từ đầu đến cuối ngài rất có ý kiến với tôi, hôm nay ở luật sở tôi đi ngang qua cửa phòng làm việc của ngài ba lần, cả ba lần đều bị trợn mắt nhìn. Chắc tôi không nhìn lầm chứ?"

Hobbs: “…"

“Tiếp tục như vậy đối với hai bên cũng không quá tốt, quá ảnh hưởng đến tâm trạng và hiệu suất làm việc, cho nên tôi muốn nói chuyện với ngài một chút. Nhưng ở luật sở mất thời gian để nói loại chuyện cá nhân này không quá thích hợp, cho nên chỉ có thể chờ ngài tan làm, nếu không ngại, tôi đến nhà ngài nói chuyện một chút nhé?"

Vốn dĩ tâm trạng hôm nay của Yên Tuy Chi đã chẳng ra đâu vào đâu, vào lúc này nói tới nói lui câu nào cũng chọc thẳng vào xương sườn đối phương.

Nhìn qua đoạn hội thoại này không có gì, nhưng thật ra lại trực tiếp chọc mở hai câu, một là “chuyện cá nhân", hai là “đến nhà nói chuyện".

“Chuyện cá nhân" rõ ràng đang nói đây không phải là chuyện công gì hết, đơn giản là chuyện riêng có thành kiến, ngẫm một chút nữa chính là muốn nói Hobbs không biết xấu hổ gây khó dễ cho thực tập sinh.

Còn về “đến nhà nói chuyện" chính là thứ Hobbs sợ nhất trước mắt.

Cố Yến đang ở kì công bố danh sách luật sư hạng nhất, Hobbs cũng ở trong đó, trong khoảng thời gian này cách làm thỏa đáng nhất chính là không nên bị người ta bắt chẹt dù là một vấn đề nhỏ xíu, cho dù là chuyện rất bình thường, một khi bị chọc thủng thì sẽ rất phiền toái.

Nhất là đối với loại người cổ lỗ sĩ như lão Hobbs mà nói, buổi tối cho thực tập sinh vào nhà là loại chuyện gì chứ!

Vì vậy Hobbs cau mày ngửa người về sau, dùng một ánh mắt như tránh rắn rết nhìn Yên Tuy Chi một cái, sau đó khoát tay nói: “Không có, tôi không có ý kiến gì với cậu cả, chỉ cảm thấy vài biểu hiện của cậu ở luật sở không giống dáng vẻ mà một thực tập sinh nên có. Luật sư Cố là người trẻ tuổi, trước kia cũng chưa từng dẫn dắt thực tập sinh, cậu là người thứ nhất, lại bị nhét vào trong tay cậu ta, kinh nghiệm quản lí dạy dỗ thực tập sinh chưa đủ. Mà tôi chỉ cho cậu một vài nhắc nhở từ một luật sư già có kinh nghiệm thôi, không có bất kỳ cảm xúc cá nhân gì."

Yên Tuy Chi gật đầu một cái, “Vậy sao? Vậy thì tốt, tôi cũng cảm thấy tôi suy nghĩ nhiều, dù sao ngài cũng là lão luật sư từng trải có nhiều kinh nghiệm phong phú, không thể lòng dạ hẹp hòi như vậy được."

Hobbs: “…"

Lời này cũng rất đâm chọc, đã “lão" lại còn “lòng dạ hẹp hòi".

Biểu hiện của cậu ta giống như đang nói mình không muốn ở luật sở Nam Thập Tự nữa vậy.

Hobbs co rút khóe miệng hai cái, vẫn xụ mặt, gắng gượng nhận lấy lời này, nói: “Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ cho là người trẻ tuổi cần phải mài giũa tính tình nhiều chút, lấy kinh nghiệm nhiều chút. Được rồi, đều đã nói xong ở đây rồi, tự cậu về suy nghĩ thật kỹ đi."

Nói xong, Hobbs xách điện toán quang và túi xách, quay đầu bước đi, chắc đây là lần đầu tiên nhịp bước của ông ta khỏe mạnh như thế sau khi lớn tuổi.

Ông ta đi rất nhanh, đảo mắt đã biến mất phía sau đường vòng, lại vượt qua hai căn biệt thự, quẹo vào bên trong, biến mất trong tầm mắt.

Yên Tuy Chi bình tĩnh trở lại bên cạnh xe, cô Fizz xem thế là đủ rồi, trợn mắt há mồm nhìn anh hồi lâu, dè đặt hỏi: “Cậu đã tìm được chỗ khác rồi sao?"

Yên Tuy Chi: “???"

“Sao lại nói như thế?"

Cô Fizz: “À, không có gì, tôi tưởng cậu không muốn ở luật sở Nam Thập Tự nữa."

Yên Tuy Chi cười cong mắt, thầm nói tôi vốn không phải người ở Nam Thập Tự, nếu không phải bởi vì một vị tinh chất bạc hà nào đó đến bây giờ còn không để ý tới tôi, tôi đọc xong hồ sơ đã phủi mông chạy lấy người lâu rồi.

Mặc dù Fizz bị những lời vừa rồi của anh làm cho lo sợ, nhưng cuối cùng vẫn thở ra một hơi dài nói, “Nhưng mà nghe thật thoải mái, cậu ổn rồi, tôi về nhà trước đây."

“Từ biệt thự của Hobbs có thể thấy chỗ của luật sư Cố không?" Yên Tuy Chi lại hỏi một câu.

“Không nhìn thấy, trừ khi buổi tối lão ta không ngủ mà ở trong sân nhìn chằm chằm." Fizz nói, “Yên tâm đi, không đến nỗi đâu. Đầu óc lão ta tuy hơi nhỏ, thích tìm phiền toái, nhưng chưa tới trình độ này."

Yên Tuy Chi gật đầu một cái, yên lòng vào nhà Cố Yến.

Sau khi vào cửa, anh bật đèn phòng khách, mở giao diện tin nhắn trong máy thông minh ra nhìn một cái. Lòng nói cùng là nhỏ mọn, sao lại khác nhau thế, lão Hobbs bị ghét như vậy, Cố Yến lại khiến người ta yêu thích.

Anh không chần chờ nữa, gửi một tin cho Cố Yến, “Vừa rồi lúc về gặp phải Hobbs, cô Fizz giống như thấy quỷ."

Trong những lời này hiển nhiên có một ít từ ngữ thành công chọc đến điểm nào đó của luật sư Cố, một lát sau, tin nhắn yên lặng cả một ngày cuối cùng cũng có động tĩnh: “Không cần phải để ý đến ông ta."

Rốt cuộc giáo sư Yên đã tìm được điểm vào, nói: “Vẫn phải quản một chút chứ, ít nhất chờ cậu qua kỳ công bố đã."

Lần này Cố Yến trả lời rất nhanh, “Thầy dọn đi là bởi vì Hobbs?"

Phải không?

Ngón tay Yên Tuy Chi dừng một lát, trả lời: “Cứ coi là vậy đi, ban đầu không phải cũng đã nói chỉ ở tạm chỗ cậu hai ngày sao, cậu còn rất không vui."

Lần này Cố Yến lại không có động tĩnh.

Yên Tuy Chi: “???"

Anh nhìn đi nhìn lại câu này, cũng không nghiên cứu ra được mình nói không đúng chỗ nào mà lại bóp phải cái lá cây kia.

Cậu cút đi.

Yên Tuy Chi tức giận tháo máy thông minh xuống, thuận tay đặt lên trên bàn uống trà nhỏ, sau đó mượn phòng bếp của Cố Yến đơn giản làm một ít đồ ăn.

Bình thường anh nói tới nói lui, mặc dù không quá khách khí, có lúc cũng rất không biết xấu hổ, nhưng có một số việc anh vẫn luôn rất để ý, cực kì khách sáo. Đến bây giờ anh ở chỗ người khác luôn rất chú trọng lễ nghi, thân cận như thế nào đi nữa cũng sẽ không coi như đang ở nhà mình.

Chỗ của Cố Yến là ngoại lệ.

Lại là ngoại lệ…

Anh sống nhiều năm như vậy rồi, rất ít có ngoại lệ, nhưng bây giờ nhìn lại phần lớn đều rơi vào trên người Cố Yến.

Lần này Cố Yến lại rất lâu không trả lời, Yên Tuy Chi đặc biệt đi nhìn thời gian ở hành tinh Hách Lan, khu Cố Yến công tác bây giờ vừa lúc là buổi chiều, cũng không biết hắn bận rộn hay là thế nào.

Nghe nói lần này hắn đi giúp bạn một chuyện, chuyện phải xử lý cũng không phải phương diện hình sự, mà là phương diện dân sự. Thật ra thì luật sư trong Liên Minh cũng chưa hoàn toàn phân loại chặt chẽ, nói là luật sư hình sự, thỉnh thoảng cũng sẽ xử lý một ít vụ án dân sự. Mà luật sư chủ yếu làm các vụ kiện dân sự, thỉnh thoảng cũng sẽ bị kéo đến nhận một hai vụ án hình sự, chỉ là không phải xử lý nhiều, dẫu sao người bình thường tìm luật sư chắc chắn sẽ chọn loại thích hợp hơn. Loại chuyện này phần lớn là làm giúp người quen.

Người bạn ở hành tinh Hách Lan bên kia của Cố Yến là một cổ đông nhỏ của bệnh viện tư nhân, gần đây đại cổ đông của bệnh viện không an phận, rục rịch muốn thu nhỏ lại quyền lợi của cổ đồng nhỏ. Lúc này hắn đi giúp đỡ đàm phán.

Lên bàn đàm phán, chắc cũng không đến mức có thể nhắn tin trò chuyện với người ta.

Yên Tuy Chi nghĩ như vậy, vẫn rửa mặt lên tầng, anh làm ổ trên ghế salon mềm mại cạnh tường đọc sách một lát, sau đó không biết tại sao lại luôn cảm thấy vô cùng buồn ngủ…

Máy thông minh ở ngón út rung lên một lát, anh mở to mắt phản ứng trong chốc lát, mới phát hiện mình lại đọc sách đến mức ngủ quên.

Anh miễn cưỡng tựa vào lưng ghế, mở giao diện tin nhắn ra nhìn:

Bởi vì lần trước muốn đổi thành cái tên đứng đắn, bị Cố Yến một tay tắt màn hình đi, cho nên tên của đối phương vẫn là “Tinh chất bạc hà rộng lượng" không đứng đắn kia. 

Cố Yến dùng cái tên này, nhắn lại hai chữ đơn giản.

[Không hề.]

Có gì không hề?

Yên Tuy Chi cảm thấy có thể là mình ngủ đến mông lung rồi, xem tin mà không hiểu ý.

Anh nhổm lên một chút, mới nhớ lúc trước mình nhắn cái gì.

[Ban đầu không phải cũng đã nói chỉ ở tạm chỗ cậu hai ngày sao, cậu còn rất không vui.]

[Không hề.]

Không hề không vui.

Cái gì gọi là trợn mắt nói dối? Chính là đây.

Nhưng giáo sư Yên nhìn tin nhắn, khóe miệng lại hơi cong cong.
Tác giả : Mộc Tô Lý
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại