Luật Sư Hạng Nhất

Chương 47 Tróc da (1)

Yên đại giáo sư rũ mắt, trầm mặc nhìn thi thể cái cốc: “…"

Cố đại luật sư cũng rũ mí mắt, không nói một lời nhìn thi thể cái cốc: “…"

Hai người giống y như nhau, mặt không thay đổi lễ truy điệu cho cái cốc kia.

Bầu không khí làm người ta nghẹt thở, không nói được ai lúng túng hơn ai, ai cần cắn một viên thuốc giả chết để yên tĩnh hơn một chút.

Nhưng ông trời luôn không chiều theo ý bạn, cứ phải sắp xếp một cái chày gỗ gọi hồn ở bên cạnh…

“Cố? Cậu có nghe rõ không vậy? Hey? Chẳng lẽ tín hiệu không tốt?" Đối phương lẩm bẩm một câu, lạch cà lạch cạch cũng không biết làm cái gì, qua hai giây lại bắt đầu tiếp tục kiên nhẫn, “Tín hiệu chỗ tôi không sao cả, Cố? Có nghe thấy tôi nói không?"

Cố Yến rốt cuộc không truy điệu nổi nữa.

Hắn “chậc" một tiếng, liếc mắt nhìn khuôn mặt ngu si nào đó trên màn hình, yên lặng nhắm mắt một cái, nói: “Có nghe, chỗ tôi có chút chuyện, sẽ gọi lại cho cậu sau."

“Hả?" Đối phương không phản ứng kịp, “Không phải, tôi cũng không có chuyện gì lớn, không cần gọi lại, cũng chỉ muốn hỏi cậu cái phần mềm kia thế nào rồi? Có quấy nhiễu thành công không?"

Cố Yến: “…"

Một gương mặt tuấn tú đông lại, hắn trầm mặc hai giây, chậm rãi trả lời: “Kết quả rất kích thích, cám ơn."

Đối phương: “???"

Nhưng mà Cố Yến không nói nhảm nhiều nữa, trực tiếp cắt đứt truyền tin.

Truyền tin vừa đứt, trong phòng bỗng yên tĩnh lại.

Bởi vậy, bầu không khí càng làm cho người ta thêm nghẹt thở.

Yên đại giáo sư giả chết nửa ngày rốt cuộc không giả bộ được nữa, anh khẽ thở ra một hơi, giống như là có chút bất chấp tất cả mà thở dài, sau đó nhấc mắt, chống với ánh mắt của Cố Yến.

Hai người đối mặt chốc lát, sau một lúc lâu, Cố Yến vẫn không mở lời, không biết là có chút áo não, hay là đơn thuần biểu đạt ý nhắm mắt làm ngơ.

“Xem ra, vấn đề mà tôi muốn bàn bạc với cậu đã không cần thiết nữa." Yên Tuy Chi chậm rãi nói xong, ngừng một chút, lại nói: “Nhưng tôi lại có thêm một vấn đề muốn hỏi cậu."

Cố Yến vẫn không nhìn anh, chỉ giật giật miệng, phun ra một chữ: “Nói."

“Bại lộ thân phận là tôi, sao nhìn cậu còn lúng túng hơn cả tôi vậy."

“…"

Cố Yến thật là muốn giận cười.

“Cậu đoạt cả phần của tôi rồi, ngược lại khiến tôi xấu hổ." Yên đại giáo sư nói xong thì khẽ mỉm cười một cái, tỏ ra như không có vấn đề gì.

Một ít người chắc là có dị bẩm thiên phú, tùy tiện nói một câu đều khiến người ta có giận thế nào cũng không biết phải làm gì với anh ta, lúc nào cũng không đề cập đến vấn đề nhân phẩm đạo nghĩa gì, tức thì tức, nhưng bạn cũng không có cách nào so đo với anh ta cả.

Trong lúc nhất thời, cảnh tượng tựa như tái hiện lại.

Trước mặt hai người như có một cái bàn làm việc của viện trưởng, sau lưng Yên Tuy Chi là một cái ghế làm việc, giống như đúc những cảnh tượng đã xuất hiện trong phòng làm việc của viện trưởng rất nhiều năm trước. Nếu như dựa theo vở kịch cũ, một giây kế tiếp, bạn học Cố giận nhưng không có chỗ phát tiết, mặt lạnh xoay người đạp cửa rời đi.

Hắn vừa đi, Yên Tuy Chi càng không cần lúng túng nữa.

Tất cả đều vui mừng, vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng mà, Cố Yến chỉ nhéo sống mũi một cái, mặt lạnh chỉ ra cái ghế ngoài ban công, “Ra đó ngồi, tôi dọn mảnh thủy tinh dưới đất đã."

“Làm sao không đạp cửa nữa vậy?"

Người nào đó vẫn rất tiếc nuối.

Cố Yến: “…"

Hắn tê liệt nghiêm mặt nhìn Yên Tuy Chi chốc lát, lạnh nhạt nói: “Nếu như không lầm, đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải đạp cửa rời đi?"

Bạn học Cố tốt nghiệp nhiều năm, tuổi trẻ tài cao, cánh đã cứng rắn, sớm đã không phải là học sinh mặt lạnh chọc tức một chút là bỏ chạy năm đó, còn có gan chỉ huy thầy mình.

Hắn lại hất cằm chỉ ra ban công, tỏ ý Yên Tuy Chi nhanh biết điều mà đi ra, chớ ở chỗ này làm bực mình.

Đang lúc nói chuyện, cửa phòng ngủ bị người gõ ba cái, nhân viên phục vụ trong biệt thự rất lễ phép hỏi: “Anh Cố? Vừa rồi có tiếng đồ vỡ, có cần dọn dẹp không?"

Cố Yến nhìn Yên Tuy Chi một cái, xoay người mở cửa phòng ra, gật đầu một cái với người phục vụ ở ngoài cửa, nhàn nhạt nói: “Vỡ một cái cốc, làm phiền."

Những nhân viên phục vụ này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, dẫu sao có thể ra vào trong khu biệt thự này đều là nhân vật có mặt mũi, cho dù xảy ra chuyện gì đều không thích có người nghị luận suy đoán. Người phục vụ dẫn hai người đi lên, mắt nhìn thẳng đi thẳng tới chỗ thủy tinh, rất nhanh dọn dẹp mảnh vụn và nước sạch sẽ. Vì đề phòng vẫn còn sót lại, còn cẩn thận trải thêm một tấm thảm.

Lúc những người này bận rộn, toàn bộ quá trình đều chặn cửa, Yên Tuy Chi cũng không có cách ra ngoài, huống chi anh còn có một chút chuyện muốn xác nhận với Cố Yến nữa, vì vậy thật sự đàng hoàng ngồi ra cái ghế ngoài ban công.

Cuối cùng khi nhân viên phục vụ đã ra khỏi phòng hết, Cố Yến nói gì đó với hắn ở ngoài cửa, người phục vụ kia gật đầu một cái rồi vội vã xuống tầng, không đến chốc lát lại đi lên, cho Cố Yến một cái hộp nhỏ màu trắng.

“Cám ơn."

“Vâng."

Tất cả người phục vụ vừa rút lui, Cố Yến lại đóng chặt cửa lần nữa.

Hắn không nhanh không chậm đi ra ban công, đặt cái hộp nhỏ trắng đó lên trên bàn tròn.

Yên Tuy Chi liếc nhìn, không phản ứng kịp đó là cái gì. Anh vốn định hỏi gì đó, nhưng Cố Yến đứng bên cạnh quá cao, nói chuyện còn phải ngước đầu lên nhìn. Vì vậy Yên đại giáo sư tức giận nói: “Cậu ngồi xuống trước."

Cố Yến rũ mắt nhìn anh chốc lát, khom người mở hộp nhỏ ra, từ bên trong rút một cuộn bông gòn.

Hắn khom người xuống, cảm giác bị áp bách liền không mạnh như vậy nữa, vì vậy Yên Tuy Chi nhìn động tác trên tay hắn, thuận miệng hỏi một câu: “Cậu nhận ra từ khi nào?"

Ngón tay Cố Yến dừng một chút, không nhấc mắt. Hắn chọn một lọ thuốc sát trùng nhỏ trong hộp, khi mở nắp, một mùi bạc hà nhàn nhạt tản ra, “Muốn nghe nói dối hay nói thật?"

Hai người cách rất gần, giọng hắn lại rất thấp, bởi vì khom người nên đem lại cho người ta một cảm giác rất gần gũi.

Yên Tuy Chi đổi một tư thế buông lỏng, dựa vào lưng ghế, “Nghe nói dối làm gì?"

Cố Yến rũ mắt, nghiêm túc đổ thuốc sát trùng lên miếng bông, thuận miệng đáp: “Ai biết được, có lẽ thầy muốn nghe nói dối một chút, để tự an ủi kĩ thuật diễn của mình cũng không tệ lắm."

“…Nói thật."

“Lời thật?" Cố Yến rốt cuộc nâng mí mắt lên nhìn anh một cái, “Nếu như nói nghi ngờ, thì chính là ngày đầu tiên đến luật sở. Sau mỗi một ngày, thầy đều có thể làm ra chuyện khiến tôi nghi ngờ, còn xác thật sự thì ở Tửu Thành."

Yên Tuy Chi nghe xong, cũng không lộ ra vẻ mặt hoàn toàn bất ngờ, chỉ “chậc" một tiếng, hình như có chút không hài lòng, “Tôi còn cho rằng ít nhất có thể kiên trì được một tháng chứ."

“…"

Lấy sức đâu ra?

Cố Yến cũng không cho anh mặt mũi, lạnh lùng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, tôi chẳng nhìn ra tí “kiên trì" nào trong hành động của thầy cả, chắc là giấu kĩ lắm."

Phun độc quen thuộc, mùi vị quen thuộc.

Yên đại giáo sư bị châm chọc dính đầy mặt phải nhẫn nhịn, lại nói: “Nhưng bây giờ mới có bao lâu, có một tuần sao? Thời gian ở bên Tửu Thành nhanh hơn ở Decama, tính tới tính lui cũng chỉ có sáu bảy ngày thôi."

Cố đại luật sư nhàn nhạt nói: “Thế sao, tôi còn nghĩ là đã sáu bảy năm."

Yên Tuy Chi: “…"

Vòng vo châm chọc một ngày bằng một năm, sao anh lại xúi quẩy đến mức nhận phải đứa học sinh thế này nhỉ.

“Mặc dù quả thật là tôi cũng không chăm diễn lắm, nhưng cũng tạm được chứ?" Yên đại giáo sư bắt đầu lấy ví dụ, “Cậu nhìn đám Laura, Elena, Jason vẫn chưa nhận ra được kia đi. Thật ra thì người bình thường cũng không thể kịp phản ứng nhanh như vậy đâu, dẫu sao tôi đã chết. Sự nhận biết này một khi đã hình thành thì rất khó sửa được, chứ đừng nói đến chỉ nhìn một người hơi giống liền đoán đối phương sửa gen…"

Người này nói không kiêng kị chút nào, nói xong vừa nhấc mắt, mới phát hiện Cố Yến hơi nhíu mày một cái.

Yên Tuy Chi bỗng dưng nhớ tới cái chăn màu đen lúc trước bị kéo đi, hoa tang màu trắng bị chối từ, còn có vài chi tiết nhỏ. Lúc ấy anh không để ý, đột nhiên nghĩ tới lại thấy có cảm giác khác.

Rất khó để hình dung, nhưng lại khiến cho trong lòng Yên đại giáo sư đột nhiên yếu dần đi.

Có lẽ là có quá trình muốn khen phải chê trước, điều này càng khiến người ta phải cảm động hơn việc anh bất thình lình gặp đám Laura cầm hoa tang đi tìm mộ anh.

Yên Tuy Chi dừng một chút, vô cùng tự giác sửa lại: “Tôi nói là, trong nhận thức của họ, tôi đã chết rồi."

Cố Yến không nghĩ tới Yên Tuy Chi sao cũng được sẽ đổi lời nói, hơi sửng sốt một chút.

Ánh sáng của hàng ngàn con đom đóm từ bên ngoài rừng thông đèn chiếu lên đôi mắt của Yên Tuy Chi, giống như ánh trăng trên hồ nước ban đêm.

“Cậu bạn này, tôi cũng sửa lời rồi, đừng nhíu mày nữa chứ." Trong mắt Yên Tuy Chi mang theo nụ cười.

Trong một chớp mắt như vậy, Cố Yến theo bản năng nhíu mày chặt hơn, nhưng hắn đã kịp phản ứng rất nhanh, phút chốc buông lỏng mi tâm. Hắn rũ mắt, không trả lời, mà hất cằm vào chân Yên Tuy Chi, “Nâng chân phải lên một chút."

“Hử?"

“Chắc vừa rồi bị thủy tinh văng đến, chảy máu mà không nhìn thấy?"

Yên Tuy Chi nghe vậy thì cúi đầu nhìn, mới phát hiện chân phải mình bị mảnh thủy tinh văng đến làm bị thương, vết thương không lớn, nhưng rỉ ra một vết máu, da anh lại trắng, càng có vẻ gai mắt.

“Thật đúng là không chú ý đến, vết nhỏ mà thôi, tróc tí da nào thì kệ nó, không cần phải để ý." Yên đại giáo sư vẫn đang vắt chéo hai chân, bị Cố Yến chỉ một cái như vậy, không những không nâng chân phải cao lên mà thậm chí còn buông xuống theo bản năng.

Nhưng mà Cố Yến cũng cúi người xuống, không để ý nắm lấy mắt cá chân anh.

Yên Tuy Chi: “…"

“Để tôi." Anh kinh ngạc giật mình, gân cốt ở đầu gối cũng căng cả ra rồi.

Cố Yến không mặn không nhạt nói: “Tôi làm rơi cốc, mảnh vụn thủy tinh làm thầy bị thương, đương nhiên tôi phải có trách nhiệm." Vừa nói hắn còn nhíu mày một cái, nói: “Đừng động."

Yên Tuy Chi: “…"

Dùng bông gòn đã sớm chuẩn bị xong thấm lên vết thương một lần, hỗn hợp sát trùng vị bạc hà rơi vào trên chân có chút lạnh. Đây là loại nhẹ nhất trong số đám thuốc sát trùng rồi, thấm vào vết thương cũng không đau.

Cố Yến rũ mắt, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường, “Thật đúng là bị Fizz nói trúng, ra cửa một chuyến là bị thương chân một lần."

Hắn vừa nói, lúc quấn bông vô tình làm nặng hơn một ít, một giọt thuốc sát trùng còn thừa chảy dọc theo bắp chân gầy nhỏ của Yên Tuy Chi, Cố Yến thuận tay dùng ngón cái lau đi.



Chân này mà không chăm tốt sẽ què mất.

Lúc Cố Yến thu dọn cái hộp nhỏ rời khỏi ban công, Yên đại giáo sư nhìn lỗ nhỏ trên chân, nghĩ.
Tác giả : Mộc Tô Lý
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại