Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 53: Tàn nhẫn
Đối với Kỳ Yến mà nói, trấn Vương Hương có rất nhiều hồi ức khi còn bé, có cao hứng, đương nhiên cũng có không cao hứng. Chỗ này không có bất luận cái gì đáng để chú ý, không có khoáng thạch gì đặc biệt, ngay cả cây nông nghiệp cũng bình thường vô cùng. Thứ duy nhất đáng khen chính là tên của nó, nghe nói từng có một người họ Vương ở nơi này tu luyện thành tiên, cho nên liền gọi là trấn Vương Hương. Chính phủ địa phương muốn mượn mánh lới này tiến hành tuyên truyền, phát triển khách du lịch một chút, nhưng mà cũng không có ai cảm thấy hứng thú với câu chuyện này, mà ngay cả dân bản xứ bọn họ cũng không xem câu chuyện này là thật.
Hiện tại nghe nói một địa phương không thu hút lại xảy ra chuyện, nếu không phải Sầm tam ca nói chuyện này, khẳng định cậu sẽ cho rằng đối phương là đang lừa gạt cậu.
“Cậu cũng đừng quá lo lắng, cấp trên khẳng định sẽ xử lý tốt chuyện này, " Sầm tam ca có chút hối hận mình nhắc tới chuyện này lúc ăn cơm, “Chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm."
Sầm Bách Hạc chọn một con tôm nhỏ bỏ vào trong bát Kỳ Yến: “Cậu thích ăn tôm hùm, lạnh liền không thể ăn."
“A." Kỳ Yến đeo bao tay lên ngoan ngoãn lột tôm hùm ăn, Sầm Bách Hạc để đũa xuống, nhìn anh trai hắn một cái.
Sầm tam ca bị cái nhìn của cậu em làm cho kinh hồn táng đảm, thiếu chút nữa bị canh làm sặc. May mà sau đó Kỳ Yến không có nhắc lại chuyện trấn Vương Hương nữa, hắn mới có thể an an ổn ổn ăn xong bữa cơm này, chứ không phải bị em trai mình trừng đến sau lưng lạnh run, hoặc là bị bà xã nghiến chân đến tràn đầy bầm tím.
Cơm nước xong bốn người đi ra Thiên Vị Cư, Sầm tam ca nhìn em trai đi chung với Kỳ Yến: “Bách Hạc, em đưa tiểu Yến về nhà, anh với chị em đi trước một bước."
Sầm Bách Hạc gật đầu, “Trên đường cẩn thận."
Chờ sau khi Sầm tam ca rời đi, Sầm Bách Hạc nói với Kỳ Yến: “Đừng nghĩ quá nhiều, trước hết trở về nghỉ ngơi."
“Yên tâm, tôi không có nghĩ thứ gì lung ta lung tung đâu, " Kỳ Yến ngồi vào trong xe, thấy trong mắt Sầm Bách Hạc tràn đầy lo lắng, “Tôi cũng không phải chúa cứu thế, khẳng định sẽ không một mình một ngựa chạy tới chỗ nguy hiểm. Huống chi… tam ca nói nghiêm trọng như vậy, chuyện khẳng định không bình thường. Dù tôi thật sự đi, chỉ sợ cũng không tìm thấy chỗ."
Sầm Bách Hạc vô cùng hoài nghi mà nhìn Kỳ Yến một cái, đối với cách nói này của cậu, hắn ôm thái độ không tín nhiệm.
“Bất kể thế nào, tôi hy vọng cậu có thể lấy an toàn của mình làm trọng." Sầm Bách Hạc biết tính cách Tiền Tiền, nhìn như ôn hòa dễ nói chuyện, chỉ cần quyết định chủ ý, ai khuyên cũng không được.
“Tôi lên lầu nha." Xe ngừng ở dưới lầu nhà Kỳ Yến, cậu đi xuống xe vẫy tay với Sầm Bách Hạc, “Ngủ ngon."
“Ngủ ngon." Sầm Bách Hạc nhìn Kỳ Yến một cái thật sâu, cho đến khi cậu đi vào trong, mới đóng cửa xe lại, “Về nhà."
“Em trở về rồi?" Sầm tam ca ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy Sầm Bách Hạc tiến vào, chỉ chỉ sô pha bên cạnh, “Ngồi."
Cởi áo khoác đưa cho người hầu, Sầm Bách Hạc mặt không đổi sắc ngồi vào trên ghế sô pha: “Tam ca, vừa rồi vì sao anh đột nhiên đề cập đến chuyện đó?"
“Bách Hạc, cảm xúc của em quá kích động, " Sầm tam ca rót cho hắn một tách trà, hương trà lượn lờ không tan trong không khí, ánh mắt Sầm Bách Hạc dừng trên tách trà không có chạm vào, “Anh không phải người theo chủ nghĩa duy vật sao, sao lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với loại chuyện này?"
Bị em trai coi nhẹ như vậy, Sầm tam ca không có nổi giận, hắn nâng tách trà lên uống một hơi: “Em cho rằng anh đang tính kế Kỳ Yến sao?"
Sầm Bách Hạc vẫn duy trì trầm mặc, không nói gì.
“Trên thực tế hai ngày trước, cấp trên đã phái đi ba vị đại sư, " sắc mặ Sầm tam ca ngưng trọng, “Cả ba người này đều chưa trở về. Anh không phải muốn khiến cho Kỳ Yến hiếu kỳ, mà là thật sự không hy vọng cậu ấy đi, quá nguy hiểm."
Sầm Bách Hạc nhíu mày: “Tại sao có thể như vậy?"
“Anh cũng không rõ lắm, phạm vi công tác quản hạt của anh không đến chỗ đó, chuyện này cũng chỉ tìm hiểu được một chút tin tức, " Sầm tam ca thở dài, “Ngày mai em nói chuyện cho tốt với Kỳ Yến, bảo cậu ấy ngàn vạn lần không cần xúc động."
“Em biết." Sầm Bách Hạc đứng lên, “Buổi tối uống trà sẽ mất ngủ, uống ít chút."
Sầm tam ca: …
Kỳ Yến mới vừa ra khỏi thang máy, liền thấy mấy bóng đen ngồi xổm ở cửa nhà mình, sợ tới mức thiếu chút nữa cậu lại lui về trong thang máy.
“Kỳ đại sư!"
Tiếng la tràn ngập vui sướng này, khiến đèn điều khiển bằng âm thanh trên đỉnh đầu Kỳ Yến sáng lên, cậu phát hiện trong mấy bóng đen này, còn có hai người quen, một người trong đó tên là gì ấy, Lý Cường hay là Vương Cường?
“Kỳ đại sư, ngài rốt cuộc trở về rồi!" Một khắc khi nhìn thấy Kỳ Yến xuất hiện, Hướng Cường thở phào một hơi lớn. Hắn lo lắng hôm nay Kỳ Yến đến Sầm gia, vậy bọn hắn sẽ không gặp được người.
Kỳ Yến nhìn vài người phía sau Hướng Cường, phát hiện ngoại trừ người của tiểu tổ đặc biệt, còn có hai nam nhân thân hình cao lớn đi theo sau bọn họ, Kỳ Yến hoài nghi hai người này có khả năng là bộ đội đặc chủng. Đột nhiên bày trận thế lớn như vậy, lại thêm đêm nay khi ăn cơm Sầm tam ca đã nhắc nhở cậu, Kỳ Yến đại khái đoán được ý đồ những người này đến.
“Trước tiên vào rồi nói chuyện, " Kỳ Yến mở cửa, mở đèn trong phòng lên, bảo mấy người kia đều vào phòng.
“Nói đi, chuyện gì xảy ra." Kỳ Yến ném túi trong tay lên trên ghế sa lông, nhìn vài người vẻ mặt ngưng trọng.
“Kỳ đại sư, lúc này đây chuyện liên quan trọng đại, quốc gia và tổ chức hy vọng ngài có thể vươn tay viện trợ, " Hướng Cường giao túi hồ sơ trong tay cho Kỳ Yến, “Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, nếu giải quyết trễ, có khả năng đưa tới tai hoạ càng lớn."
Kỳ Yến không vô nghĩa với những người này, mở túi hồ sơ ra, bên trong có mấy tấm ảnh chụp và mấy phần báo cáo, ảnh chụp là các loại bản đồ địa hình trấn Vương Hương, cùng với địa điểm phát sinh sự việc. Nhanh chóng xem xong một phần văn kiện mã hóa cao cấp trong đó, Kỳ Yến không dám tin nói: “Có người lấy toàn trấn làm tế phẩm sao?"
“Bây giờ còn không dám xác định, nhưng mà các vị đại sư đều suy đoán như vậy, " giọng điệu Hướng Cường có chút suy sụp, “Mặt khác… Ngụy đại sư đã đi về cõi tiên."
Dù Kỳ Yến có gan lớn hơn nữa, cũng biết chuyện lần này không đơn giản, cậu bỏ ảnh chụp và văn kiện vào túi hồ sơ, trong lòng có chút khó chịu. Trong trí nhớ của cậu, tuy rằng Ngụy đại sư thiếu một con mắt, nhưng mà tướng mạo cũng là người vô cùng hiền hoà, một vị đại sư lợi hại như vậy, cũng không có cách nào giải quyết chuyện này, lại có bao nhiêu người có thể làm được?
“Tiền đại sư kia thế nào?" Cậu nhớ rõ Tiền đại sư là cố vấn của tiểu tổ đặc biệt, nếu Ngụy đại sư xảy ra chuyện, chỉ sợ Tiền đại sư cũng dữ nhiều lành ít.
Quả nhiên sau khi cậu hỏi những lời này ra khỏi miệng, giọng điệu Hướng Cường lại càng thêm suy sụp, hắn lắc đầu nói: “Tiền đại sư mất tích."
Tìm không thấy thi thể liền kêu là mất tích, nhưng mà mọi người đều biết, dưới loại tình huống này, Tiền đại sư khẳng định đã dữ nhiều lành ít.
“Anh đem những tình huống đó nói cho tôi biết, không lo lắng tôi vì sợ hãi mà không đi ư?" Kỳ Yến trả túi hồ sơ cho Hướng Cường, “Tôi là một người rất tiếc mạng."
“Tôi biết, chỉ là chúng tôi cũng không thể khiến ngài không hiểu rõ đã lừa gạt ngài đi, " Hướng Cường cười khổ, “Chúng tôi là công bộc của nhân dân, không phải tội phạm lừa đảo."
“Tôi hiểu, " Kỳ Yến đứng lên, “Lúc nào xuất phát?"
“Máy bay đã chờ ở sân bay, rạng sáng hai giờ xuất phát." Trên mặt Hướng Cường vui vẻ, Kỳ đại sư đây là đồng ý à?
“Các anh chờ trước, tôi đi chuẩn bị." Kỳ Yến ném mấy người này lại phòng khách, liền vào phòng.
“Anh Hướng, Kỳ đại sư vầy là đồng ý đi?" Đồng nghiệp của Hướng Cường nói, “Đây thật sự là quá tốt!"
Hướng Cường tâm tình phức tạp gật gật đầu, giờ phút này hắn không biết mình nên cao hứng hay là nên thở dài. Dù Kỳ đại sư không đi, hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Chuyện mà ngay cả Ngụy đại sư và Tiền đại sư cũng không có cách nào, Kỳ đại sư còn trẻ như vậy, sinh ra tâm lý lùi bước cũng là đúng. Trên thực tế, trong dự đoán của Hướng Cường, Kỳ đại sư hẳn là sẽ không đáp ứng chuyện này, trước đó bọn họ mời Kỳ đại sư gia nhập tiểu tổ đặc biệt, liệt kê ra các loại điều kiện mê người, Kỳ đại sư cũng không động lòng nửa phần, huống chi loại chuyện có khả năng toi mạng này.
Nhưng mà Kỳ đại sư lại đáp ứng, dưới tình huống hắn còn chưa có đề cập tới các loại ưu đãi các loại phúc lợi, đã đáp ứng, việc này hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn.
Mấy phút đồng hồ sau, trong phòng ngủ truyền ra tiếng nước ào ào, Hướng Cường nghi hoặc nghĩ, Kỳ đại sư xử lý pháp khí à?
Kỳ Yến vừa tắm, vừa tự hỏi mình phải mang theo thứ gì. Chuyện lần này không thể so với bình thường, pháp khí thuận tay nhất định phải mang theo, còn có… áo choàng bát quái ông cụ để lại cho cậu.
Bản thân áo choàng bát quái chính là một món pháp khí, ông cụ đã từng đắc ý dào dạt tỏ vẻ đây là bảo vật tổ sư gia để lại, có bao nhiêu thần kỳ, nhưng mà trên thực tế Kỳ Yến cũng không phát hiện nó có bao nhiêu chỗ thần kỳ, ngoại trừ có thể chống đỡ một phần thương tổn từ ngoại giới, thì không có tác dụng gì.
Nhưng mà trong nháy mắt vừa rồi, thứ đầu tiên trong đầu cậu nghĩ đến, thế mà lại là cái áo choàng bát quái ông cụ thường thường lấy ra khoác lác.
Tắm rửa xong, lau khô nước trên người, thay quần áo sạch sẽ, Kỳ Yến vào phòng thắp cho ông cụ ba nén hương.
“Sư phụ, lão nhân gia ngài ngàn vạn lần phải phù hộ con bình an trở về, không thì sư môn truyền hai mươi ba đời của chúng ta phải diệt môn đó, " Kỳ Yến bái bái ảnh chụp, đem bánh Trung Thu đặt trên bàn cúng tế, “Cũng không biết tết Trung Thu con có thể đúng lúc trở về hay không, cho nên số bánh Trung Thu này người cầm trước nếm thử mùi vị, chờ con trở về lại mua cho người hương vị khác."
“Con đi đây." Kỳ Yến quỳ trên bồ đoàn, dập đầu ba cái với ảnh chụp sư phụ, vươn tay xuống dưới bàn thờ, kéo ra một cái rương gỗ dính bụi.
Khoảng một giờ sáng mùng mười tháng tám âm lịch, sân bay quốc tế đế đô có một chiếc máy bay đặc biệt, hành khách trên chiếc máy bay quân dụng cỡ lớn này, có hòa thượng, có đạo sĩ, phù thủy, bộ đội đặc chủng, chỉ là không có một hành khách bình thường nào.
Trong cabin không ít người, nhưng mà không có một ai nói chuyện, không khí lặng lẽ đến mức có chút đáng sợ.
Một trận tiếng bước chân đánh vỡ phần yên tĩnh này, mọi người đang im lặng giống như tìm được điểm chú ý mới, xoạt xoạt nhìn về phía lối vào cabin, liền nhìn thấy hai người mặc đồng phục quốc an dẫn một cậu trai đi đến.
Cậu trai này vô cùng trẻ, trên gương mặt còn mang theo một chút mập mạp trẻ con, dưới mái tóc xoăn xoăn, có một đôi mắt phá lệ sáng ngời, giống như một ngọn đèn sáng trong đêm tối, chiếu vào trong lòng mọi người.
“Kỳ đại sư?" Triệu đại sư nhìn Kỳ Yến, “Sao cậu lại tới đây?"
“Vì sao ngài tới, thì cháu chính là vì đó mà tới, " Kỳ Yến đi đến bên cạnh Triệu đại sư, cười cười với mọi người trong cabin, sau đó ngồi xuống.
“Mấy người tìm đại sư còn trẻ như vậy đến, là muốn cho cậu ta đi chịu chết sao?" Một vị vu sư lớn tuổi dùng cổ họng khàn khàn của ông ta nói, “Chuyện này có đám già chúng ta là đủ rồi, để cậu thanh niên này trở về đi."
“Đúng đúng đúng, một thằng nhóc để chỏm như cậu ta có thể hỗ trợ cái gì, bảo cậu ta đến ké náo nhiệt làm chi."
Trong cabin nhất thời náo nhiệt lên, thằng nhóc để chỏm – Kỳ Yến trong nháy mắt thành một bé con không có năng lực tự gánh vác khiến mọi người đều ghét bỏ, mỗi người đều ầm ĩ muốn đuổi cậu xuống máy bay.
Tuy rằng các tiền bối đó đều là có ý tốt, nhưng mà mấy lời châm chọc này, chúng ta có thể nói hàm súc một chút không?
Người của tiểu tổ đặc biệt lộ vẻ mặt xấu hổ, nhất là Hướng Cường mang Kỳ Yến lên máy bay, nhận được đao mắt của vô số người, nếu không phải tố chất tâm lý của hắn tốt, lúc này thiếu chút nữa liền trốn xuống dưới ghế luôn rồi.
“Mong mọi người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không phải mù quáng để mọi người đi chịu chết, " tổ trưởng tiểu tổ đặc biệt Triệu Chí Thành vẫn luôn không nói gì đứng lên nói, “Chư vị đang ngồi đây đều là đại sư đức cao vọng trọng, rất nhiều phú thương danh nhân muốn gặp mọi người một lần, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Chỉ là mọi người vì quốc gia, vì dân chúng, lại không chút do dự đứng lên, tôi thật sự, thật sự vô cùng cảm tạ mọi người."
Triệu Chí Thành khom lưng với mọi người, trong cabin lần thứ hai yên tĩnh trở lại.
“Tổ trưởng Triệu, không phải đám già chúng ta làm khó dễ cậu, chỉ là đứa nhỏ này thoạt nhìn mới bao lớn đâu, " vu sư vừa rồi nói chuyện thở dài nói, “Nếu đám già chúng ta đã không có cách, đứa nhỏ này có năng lực như thế nào. Nếu chúng ta có biện pháp, thêm một mình cậu ta cũng không có tác dụng nhiều lắm, không bằng bảo cậu ta trở về, chúng ta cũng có thể an tâm một ít."
“Đa tạ Miêu vu sư quan tâm an ủi cháu như vậy, " trong lòng Kỳ Yến rõ ràng, lúc này nếu cậu còn không đứng ra nói chuyện, không khí trong cabin lại trở nên hỏng bét, “Vãn bối tuy rằng năng lực hữu hạn, nhưng mà cũng hy vọng có thể trợ giúp các vị các tiền bối một tay. Hơn nữa trước khi ra cửa cháu đã cố ý bói toán, lần này chúng ta khẳng định có thể hữu kinh vô hiểm, khải hoàn mà về."
“Cậu biết ta à?" Tổ tiên của Miêu vu sư chính là vu y trong truyền thuyết, sau lại trải qua đời đời truyền thừa, xưng hô của người ngoài đối với bọn họ liền biến thành vu sư. Bởi vì một vài câu chuyện đồng thoại cùng với tác phẩm điện ảnh và truyền hình ảnh hưởng, rất nhiều người nghe được hai chữ “vu sư", liền dễ dàng liên tưởng đến các loại nhân vật phản diện tà ác. Trên thực tế vu sư có tâm địa cực kỳ thiện lương mà còn tính cách ôn hòa, không thì cũng làm không làm loại chuyện trị bệnh cứu người này.
Chỉ tiếc hiện giờ một mạch của vu sư bọn họ gần như đứt đoạn, đến hiện tại, đã không có mấy người nguyện ý làm vu sư.
“Vãn bối từng nghe sư phụ nhắc tới ngài, " Kỳ Yến cười nói, “Ông ấy nói ngài là một người vô cùng vĩ đại."
Sư phụ của cậu quả thật từng nhắc tới vị Miêu vu sư này, chẳng qua không phải nói ông ta có bao nhiêu vĩ đại, mà là nói người này làm việc lo trước lo sau, một chút cũng không sảng khoái.
“Không biết sư phụ của cậu là?" Miêu vu sư nhíu mày, trong trí nhớ ông ta cũng chưa từng gặp qua thanh niên này.
“Sư phụ đã đi về cõi tiên, lúc lão nhân gia quy tiên đã từng cố ý nói rõ, không để vãn bối dùng tên tuổi ông ấy để hành tẩu giang hồ, " Kỳ Yến áy náy cười nói, “Còn mong Miêu vu sư thứ lỗi."
“Thì ra là thế, " Miêu vu sư hiểu rõ mà không hỏi nhiều nữa, ông đánh giá Kỳ Yến một cái, “Cậu đã kiên trì muốn đi, sau khi đến nơi, nhớ rõ không thể xúc động."
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở." Kỳ Yến nhận phần ý tốt của đối phương.
Mấy vị đại sư khác nghe đối thoại của Kỳ Yến và Miêu vu sư xong, không kiên trì bảo tiểu tổ đặc biệt đưa Kỳ Yến xuống máy bay nữa, cơ mà cũng có không ít thiện cảm với Kỳ Yến. Không ai lại không thích một hậu bối biết lễ phép lại mang lòng nhân nghĩa.
Vốn dĩ trên máy bay có tổng cộng tám vị thuật sĩ, sau khi có Kỳ Yến gia nhập, liền có chín người. Số chín là tôn, đây là điềm lành.
Lúc hai giờ, máy bay đúng giờ cất cánh. Kỳ Yến nhìn kiến trúc dưới mặt đất càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh ánh đèn, mới nhớ tới một chuyện, đó chính là cậu quên nói cho vài người bạn biết cậu ra ngoài.
Buổi sáng qua năm giờ, máy bay đáp xuống bãi đỗ xe ở nội thành trấn Vương Hương, mới vừa xuống máy bay, quan binh quân khu đã sớm chờ ở sân bay lập tức đón bọn họ lên xe, một đường lái ra sân bay.
Trong thời gian này, người đi trên đường rất ít, ngẫu nhiên có người nhìn thấy một hàng xe jeep quân dụng lái qua, cũng chỉ nghĩ những sĩ binh đó muốn đi đâu diễn tập, căn bản không đem loại chuyện này để ở trong lòng.
Kỳ Yến và Triệu đại sư ngồi trên cùng một chiếc xe, lần này vào núi tất cả mọi người đều phải tắt máy liên lạc, không thể lộ ra hành tung của mình cho bất kỳ ai.
Lộ trình từ nội thành đến trấn Vương Hương đại khái có hơn hai giờ, Kỳ Yến dựa vào lưng ghế đánh một giấc ngắn trong chốc lát, khi mở mắt ra, xe cũng đã tiến vào địa giới trấn Vương Hương.
Trấn Vương Hương là trấn phồn hoa nhất trong toàn huyện, cho nên thời gian này trên trấn vô cùng náo nhiệt, khi đám người Kỳ Yến ngồi xe jeep đi qua, còn khiến cho không ít người tò mò đánh giá.
Kỳ Yến nhìn ngã tư đường và kiến trúc có chút xa lạ ngoài cửa sổ xe, cảm thấy nơi này đã không quá giống trấn Vương Hương lúc trước khi cậu rời đi. Có điều như vậy cũng rất tốt, con đường rộng mở sạch sẽ, kiến trúc cũng càng ngày càng đẹp, nói lên kinh tế địa phương phát triển, dân chúng sống tốt.
Trên lối đi bộ, một đứa bé hai ba tuổi lắc la lắc lư đi ở phía trước, ba mẹ ông nội bà nội nhắm mắt theo đuôi phía sau bé, trên mặt tràn đầy yêu thương và quan tâm.
Thấy một màn như vậy, Kỳ Yến nhịn không được nở nụ cười, như vậy thật sự rất tốt.
“Hai vị đại sư xin ngồi ổn, lập tức đi vào đường núi, tình hình giao thông không tốt lắm, sẽ có rung xóc."
Nói tình hình giao thông không tốt, đó là nói uyển chuyển rồi. Kỳ Yến ngồi ở trong xe lắc đến lắc đi, cảm giác mình giống như một quả bóng cao su nhốt trong cái bình, nếu không phải buổi sáng chưa ăn cơm, đại khái ngay cả bữa sáng cậu cũng phải nhổ ra.
Khó trách bọn họ muốn dùng xe jeep, nếu như là xe khác có sàn xe thấp một chút, căn bản là lái qua không được.
“Bách Hạc, làm sao vậy?" Lúc Sầm tam ca xuống lầu, thấy em trai mặc áo ngủ đang nghịch di động, tóc không có xử lý, tạp chí đặt ở trước mặt hắn cũng không có động tới.
“Em muốn đi ra ngoài một chút." Mặt Sầm Bách Hạc bình tĩnh, cầm di động chuẩn bị ra ngoài.
“Từ từ, em muốn mặc áo ngủ đi ra ngoài hả?"
Sầm Bách Hạc cúi đầu nhìn quần áo trên người, xoay người đi nhanh lên lầu. Chẳng được bao lâu, sầm tam ca nhìn em trai mặc một cái áo sơ mi trắng, trong tay mang theo áo khoác liền ra cửa, ngay cả nút áo cũng chưa có cài đàng hoàng.
“Đây là làm sao vậy?" Hắn nhíu mày, gọi một cú điện thoại cho Lương Phong.
“Lương Phong, có phải công ty của các cậu đã xảy ra chuyện gì không?"
Sau khi nhận được đáp án phủ định, Sầm tam ca không hiểu nổi lắc lắc đầu, cái bộ dạng này của Bách Hạc, quả thực giống như là lạc mất tiểu tân nương vậy…
Ý thức được mình bị mấy bộ phim truyền hình mà bà xã xem ảnh hưởng, Sầm tam ca vỗ vỗ mặt, làm cho mình tỉnh táo một chút.
+++
Không có ai.
Sầm Bách Hạc đứng ở cửa nhà Kỳ Yến, gõ cửa thật lâu, bên trong không có người lên tiếng trả lời. Hắn cúi đầu gọi vào di động Kỳ Yến, vẫn là tắt máy.
Đến tột cùng Tiền Tiền đi đâu vậy?
“Người trẻ tuổi, đừng gõ, người không có ở nhà." Cửa nhà đối diện Kỳ Yến mở ra một cái khe, “Ngày hôm qua lúc nửa đêm, cậu ta đi với vài người rồi."
“Đi với ai?"
“Tôi cũng không biết được, " bà dì béo nói, “Tôi chợt nghe thấy trên hành lang có động tĩnh, không dám mở cửa nhìn."
Tiền Tiền đã từng nói, nếu người khác dám mang lòng ác ý ở nhà cậu ấy, khẳng định sẽ phải chịu trừng phạt, cho nên Tiền Tiền hẳn là tự nguyện đi với những người này, nhưng lại đi tương đối gấp, ngay cả một cú điện thoại cũng không kịp gọi, hoặc là nói… không thể gọi.
Hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số tam ca.
“Tam ca, cấp trên mời đại sư bao giờ xuất phát?"
“Rạng sáng hôm nay?"
“Em biết rồi…"
Sau khi xe jeep dừng lại trên núi, chuyện thứ nhất mấy vị đại sư làm sau khi xuống xe, chính là đỡ gốc cây nôn mửa, hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại.
Cho nên dù là đại sư lợi hại hơn nữa, trước mặt cơn say xe, cũng bó tay không biện pháp.
Kỳ Yến vỗ sau lưng Triệu đại sư, thấy ông nôn cũng đã ổn ổn, đưa nước khoáng trong tay cho Triệu đại sư, để ông súc súc miệng.
“Cám ơn." Triệu đại sư hữu khí vô lực nói một tiếng cám ơn với Kỳ Yến, “Cũng là người trẻ tuổi các cậu tốt, lắc thành như vậy, mà một chút việc cũng không có."
Kỳ Yến không nhịn được bật cười, đây không tính là ưu điểm gì.
“Khóa hổ trận! Thế mà lại là khóa hổ trận!"
Một vị lão đạo tóc hoa râm đứng ở đỉnh núi, nhìn vài ngọn núi phụ cận, môi đang phát run.
Khóa hổ trận, còn gọi là tuyệt mệnh trận, chỉ cần sau khi trận pháp này thành công, tất cả sinh khí và vận thế phụ cận đều sẽ như con hổ bị khóa lại, không cách nào giãy dụa, không cách nào đào thoát, chỉ có thể bị cướp đoạt tất cả sinh mệnh lực.
Nhưng mà làm cho bọn họ chân chính cảm thấy đáng sợ không phải là khóa hổ trận, mà là bốn phía khóa hổ trận, còn bị bày ra một cái thiên tế trận, lấy trận lồng trận, trong trận có trận, lấy vận thế và tính mạnh dân chúng cả trấn làm tế phẩm, để thúc giục khóa hổ trận, khóa hổ trận lại cung cấp đầy đủ tế phẩm cho tế thiên trận.
Tuần hoàn cho nhau, dần dần giống như quả cầu tuyết, cuối cùng không chỉ mình trấn Vương Hương này, chỉ sợ cả huyện, cả thành phố này đều sẽ bị ảnh hưởng.
Nhìn trận pháp vòng vòng kết hợp này, rốt cuộc Kỳ Yến hiểu rõ, vì sao Ngụy đại sư Tiền đại sư sẽ liều mạng đi phá trận này. Bởi vì qua ba ngày chính là Trung thu trăng tròn, đến lúc đó hai cái trận pháp này, mượn dùng lực lượng ánh trăng, thì thế trận sẽ không thể đỡ nổi.
Người bày trận, mượn xu thế núi non cùng với linh khí nơi này, hình thành trận pháp đáng sợ như vậy, quả thực xem mạng người như rơm rác.
Cho dù là hiện tại, Kỳ Yến cũng có thể nhìn thấy vận khí và sinh khí không ngừng từ bốn phương tám hướng xông lại đây, hình thành sát khí hỗn loạn lại đáng sợ trên không trung nơi này.
“Cư dân gần đây dọn đi chưa?" Lòng bàn tay Kỳ Yến có chút lạnh run.
“Chúng tôi lấy lý do nơi này nghi ngờ phát hiện bom do địch nhân để lại từ trăm năm trước, bảo cư dân phụ cận dọn đi." Hướng Cường nhỏ giọng giải thích, “Có điều không cách nào làm cho người cả trấn đều dọn đi, chúng tôi sợ làm cho dân chúng khủng hoảng."
“Dọn đi cũng không hữu dụng, " Kỳ Yến thở dài một tiếng, “Vào một khắc khi trận pháp thành công, tính mạng của bọn họ đã buộc cùng một chỗ với trận pháp này rồi."
Hướng Cường nghe vậy hoảng hốt, điều này sao có thể?!
“Cơ mà, tôi nhớ rõ năm đó khi kẻ thù bên ngoài xâm lấn quốc gia chúng ta, hình như không có đi qua nơi này nhỉ, " Kỳ Yến quay đầu hỏi Hướng Cường, “Các anh lấy cớ này có phải hơi có lệ một chút không?"
Hướng Cường: đã lúc này rồi, ngài có thể đừng suy xét loại việc nhỏ này không?
Hiện tại nghe nói một địa phương không thu hút lại xảy ra chuyện, nếu không phải Sầm tam ca nói chuyện này, khẳng định cậu sẽ cho rằng đối phương là đang lừa gạt cậu.
“Cậu cũng đừng quá lo lắng, cấp trên khẳng định sẽ xử lý tốt chuyện này, " Sầm tam ca có chút hối hận mình nhắc tới chuyện này lúc ăn cơm, “Chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm."
Sầm Bách Hạc chọn một con tôm nhỏ bỏ vào trong bát Kỳ Yến: “Cậu thích ăn tôm hùm, lạnh liền không thể ăn."
“A." Kỳ Yến đeo bao tay lên ngoan ngoãn lột tôm hùm ăn, Sầm Bách Hạc để đũa xuống, nhìn anh trai hắn một cái.
Sầm tam ca bị cái nhìn của cậu em làm cho kinh hồn táng đảm, thiếu chút nữa bị canh làm sặc. May mà sau đó Kỳ Yến không có nhắc lại chuyện trấn Vương Hương nữa, hắn mới có thể an an ổn ổn ăn xong bữa cơm này, chứ không phải bị em trai mình trừng đến sau lưng lạnh run, hoặc là bị bà xã nghiến chân đến tràn đầy bầm tím.
Cơm nước xong bốn người đi ra Thiên Vị Cư, Sầm tam ca nhìn em trai đi chung với Kỳ Yến: “Bách Hạc, em đưa tiểu Yến về nhà, anh với chị em đi trước một bước."
Sầm Bách Hạc gật đầu, “Trên đường cẩn thận."
Chờ sau khi Sầm tam ca rời đi, Sầm Bách Hạc nói với Kỳ Yến: “Đừng nghĩ quá nhiều, trước hết trở về nghỉ ngơi."
“Yên tâm, tôi không có nghĩ thứ gì lung ta lung tung đâu, " Kỳ Yến ngồi vào trong xe, thấy trong mắt Sầm Bách Hạc tràn đầy lo lắng, “Tôi cũng không phải chúa cứu thế, khẳng định sẽ không một mình một ngựa chạy tới chỗ nguy hiểm. Huống chi… tam ca nói nghiêm trọng như vậy, chuyện khẳng định không bình thường. Dù tôi thật sự đi, chỉ sợ cũng không tìm thấy chỗ."
Sầm Bách Hạc vô cùng hoài nghi mà nhìn Kỳ Yến một cái, đối với cách nói này của cậu, hắn ôm thái độ không tín nhiệm.
“Bất kể thế nào, tôi hy vọng cậu có thể lấy an toàn của mình làm trọng." Sầm Bách Hạc biết tính cách Tiền Tiền, nhìn như ôn hòa dễ nói chuyện, chỉ cần quyết định chủ ý, ai khuyên cũng không được.
“Tôi lên lầu nha." Xe ngừng ở dưới lầu nhà Kỳ Yến, cậu đi xuống xe vẫy tay với Sầm Bách Hạc, “Ngủ ngon."
“Ngủ ngon." Sầm Bách Hạc nhìn Kỳ Yến một cái thật sâu, cho đến khi cậu đi vào trong, mới đóng cửa xe lại, “Về nhà."
“Em trở về rồi?" Sầm tam ca ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy Sầm Bách Hạc tiến vào, chỉ chỉ sô pha bên cạnh, “Ngồi."
Cởi áo khoác đưa cho người hầu, Sầm Bách Hạc mặt không đổi sắc ngồi vào trên ghế sô pha: “Tam ca, vừa rồi vì sao anh đột nhiên đề cập đến chuyện đó?"
“Bách Hạc, cảm xúc của em quá kích động, " Sầm tam ca rót cho hắn một tách trà, hương trà lượn lờ không tan trong không khí, ánh mắt Sầm Bách Hạc dừng trên tách trà không có chạm vào, “Anh không phải người theo chủ nghĩa duy vật sao, sao lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với loại chuyện này?"
Bị em trai coi nhẹ như vậy, Sầm tam ca không có nổi giận, hắn nâng tách trà lên uống một hơi: “Em cho rằng anh đang tính kế Kỳ Yến sao?"
Sầm Bách Hạc vẫn duy trì trầm mặc, không nói gì.
“Trên thực tế hai ngày trước, cấp trên đã phái đi ba vị đại sư, " sắc mặ Sầm tam ca ngưng trọng, “Cả ba người này đều chưa trở về. Anh không phải muốn khiến cho Kỳ Yến hiếu kỳ, mà là thật sự không hy vọng cậu ấy đi, quá nguy hiểm."
Sầm Bách Hạc nhíu mày: “Tại sao có thể như vậy?"
“Anh cũng không rõ lắm, phạm vi công tác quản hạt của anh không đến chỗ đó, chuyện này cũng chỉ tìm hiểu được một chút tin tức, " Sầm tam ca thở dài, “Ngày mai em nói chuyện cho tốt với Kỳ Yến, bảo cậu ấy ngàn vạn lần không cần xúc động."
“Em biết." Sầm Bách Hạc đứng lên, “Buổi tối uống trà sẽ mất ngủ, uống ít chút."
Sầm tam ca: …
Kỳ Yến mới vừa ra khỏi thang máy, liền thấy mấy bóng đen ngồi xổm ở cửa nhà mình, sợ tới mức thiếu chút nữa cậu lại lui về trong thang máy.
“Kỳ đại sư!"
Tiếng la tràn ngập vui sướng này, khiến đèn điều khiển bằng âm thanh trên đỉnh đầu Kỳ Yến sáng lên, cậu phát hiện trong mấy bóng đen này, còn có hai người quen, một người trong đó tên là gì ấy, Lý Cường hay là Vương Cường?
“Kỳ đại sư, ngài rốt cuộc trở về rồi!" Một khắc khi nhìn thấy Kỳ Yến xuất hiện, Hướng Cường thở phào một hơi lớn. Hắn lo lắng hôm nay Kỳ Yến đến Sầm gia, vậy bọn hắn sẽ không gặp được người.
Kỳ Yến nhìn vài người phía sau Hướng Cường, phát hiện ngoại trừ người của tiểu tổ đặc biệt, còn có hai nam nhân thân hình cao lớn đi theo sau bọn họ, Kỳ Yến hoài nghi hai người này có khả năng là bộ đội đặc chủng. Đột nhiên bày trận thế lớn như vậy, lại thêm đêm nay khi ăn cơm Sầm tam ca đã nhắc nhở cậu, Kỳ Yến đại khái đoán được ý đồ những người này đến.
“Trước tiên vào rồi nói chuyện, " Kỳ Yến mở cửa, mở đèn trong phòng lên, bảo mấy người kia đều vào phòng.
“Nói đi, chuyện gì xảy ra." Kỳ Yến ném túi trong tay lên trên ghế sa lông, nhìn vài người vẻ mặt ngưng trọng.
“Kỳ đại sư, lúc này đây chuyện liên quan trọng đại, quốc gia và tổ chức hy vọng ngài có thể vươn tay viện trợ, " Hướng Cường giao túi hồ sơ trong tay cho Kỳ Yến, “Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, nếu giải quyết trễ, có khả năng đưa tới tai hoạ càng lớn."
Kỳ Yến không vô nghĩa với những người này, mở túi hồ sơ ra, bên trong có mấy tấm ảnh chụp và mấy phần báo cáo, ảnh chụp là các loại bản đồ địa hình trấn Vương Hương, cùng với địa điểm phát sinh sự việc. Nhanh chóng xem xong một phần văn kiện mã hóa cao cấp trong đó, Kỳ Yến không dám tin nói: “Có người lấy toàn trấn làm tế phẩm sao?"
“Bây giờ còn không dám xác định, nhưng mà các vị đại sư đều suy đoán như vậy, " giọng điệu Hướng Cường có chút suy sụp, “Mặt khác… Ngụy đại sư đã đi về cõi tiên."
Dù Kỳ Yến có gan lớn hơn nữa, cũng biết chuyện lần này không đơn giản, cậu bỏ ảnh chụp và văn kiện vào túi hồ sơ, trong lòng có chút khó chịu. Trong trí nhớ của cậu, tuy rằng Ngụy đại sư thiếu một con mắt, nhưng mà tướng mạo cũng là người vô cùng hiền hoà, một vị đại sư lợi hại như vậy, cũng không có cách nào giải quyết chuyện này, lại có bao nhiêu người có thể làm được?
“Tiền đại sư kia thế nào?" Cậu nhớ rõ Tiền đại sư là cố vấn của tiểu tổ đặc biệt, nếu Ngụy đại sư xảy ra chuyện, chỉ sợ Tiền đại sư cũng dữ nhiều lành ít.
Quả nhiên sau khi cậu hỏi những lời này ra khỏi miệng, giọng điệu Hướng Cường lại càng thêm suy sụp, hắn lắc đầu nói: “Tiền đại sư mất tích."
Tìm không thấy thi thể liền kêu là mất tích, nhưng mà mọi người đều biết, dưới loại tình huống này, Tiền đại sư khẳng định đã dữ nhiều lành ít.
“Anh đem những tình huống đó nói cho tôi biết, không lo lắng tôi vì sợ hãi mà không đi ư?" Kỳ Yến trả túi hồ sơ cho Hướng Cường, “Tôi là một người rất tiếc mạng."
“Tôi biết, chỉ là chúng tôi cũng không thể khiến ngài không hiểu rõ đã lừa gạt ngài đi, " Hướng Cường cười khổ, “Chúng tôi là công bộc của nhân dân, không phải tội phạm lừa đảo."
“Tôi hiểu, " Kỳ Yến đứng lên, “Lúc nào xuất phát?"
“Máy bay đã chờ ở sân bay, rạng sáng hai giờ xuất phát." Trên mặt Hướng Cường vui vẻ, Kỳ đại sư đây là đồng ý à?
“Các anh chờ trước, tôi đi chuẩn bị." Kỳ Yến ném mấy người này lại phòng khách, liền vào phòng.
“Anh Hướng, Kỳ đại sư vầy là đồng ý đi?" Đồng nghiệp của Hướng Cường nói, “Đây thật sự là quá tốt!"
Hướng Cường tâm tình phức tạp gật gật đầu, giờ phút này hắn không biết mình nên cao hứng hay là nên thở dài. Dù Kỳ đại sư không đi, hắn cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Chuyện mà ngay cả Ngụy đại sư và Tiền đại sư cũng không có cách nào, Kỳ đại sư còn trẻ như vậy, sinh ra tâm lý lùi bước cũng là đúng. Trên thực tế, trong dự đoán của Hướng Cường, Kỳ đại sư hẳn là sẽ không đáp ứng chuyện này, trước đó bọn họ mời Kỳ đại sư gia nhập tiểu tổ đặc biệt, liệt kê ra các loại điều kiện mê người, Kỳ đại sư cũng không động lòng nửa phần, huống chi loại chuyện có khả năng toi mạng này.
Nhưng mà Kỳ đại sư lại đáp ứng, dưới tình huống hắn còn chưa có đề cập tới các loại ưu đãi các loại phúc lợi, đã đáp ứng, việc này hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn.
Mấy phút đồng hồ sau, trong phòng ngủ truyền ra tiếng nước ào ào, Hướng Cường nghi hoặc nghĩ, Kỳ đại sư xử lý pháp khí à?
Kỳ Yến vừa tắm, vừa tự hỏi mình phải mang theo thứ gì. Chuyện lần này không thể so với bình thường, pháp khí thuận tay nhất định phải mang theo, còn có… áo choàng bát quái ông cụ để lại cho cậu.
Bản thân áo choàng bát quái chính là một món pháp khí, ông cụ đã từng đắc ý dào dạt tỏ vẻ đây là bảo vật tổ sư gia để lại, có bao nhiêu thần kỳ, nhưng mà trên thực tế Kỳ Yến cũng không phát hiện nó có bao nhiêu chỗ thần kỳ, ngoại trừ có thể chống đỡ một phần thương tổn từ ngoại giới, thì không có tác dụng gì.
Nhưng mà trong nháy mắt vừa rồi, thứ đầu tiên trong đầu cậu nghĩ đến, thế mà lại là cái áo choàng bát quái ông cụ thường thường lấy ra khoác lác.
Tắm rửa xong, lau khô nước trên người, thay quần áo sạch sẽ, Kỳ Yến vào phòng thắp cho ông cụ ba nén hương.
“Sư phụ, lão nhân gia ngài ngàn vạn lần phải phù hộ con bình an trở về, không thì sư môn truyền hai mươi ba đời của chúng ta phải diệt môn đó, " Kỳ Yến bái bái ảnh chụp, đem bánh Trung Thu đặt trên bàn cúng tế, “Cũng không biết tết Trung Thu con có thể đúng lúc trở về hay không, cho nên số bánh Trung Thu này người cầm trước nếm thử mùi vị, chờ con trở về lại mua cho người hương vị khác."
“Con đi đây." Kỳ Yến quỳ trên bồ đoàn, dập đầu ba cái với ảnh chụp sư phụ, vươn tay xuống dưới bàn thờ, kéo ra một cái rương gỗ dính bụi.
Khoảng một giờ sáng mùng mười tháng tám âm lịch, sân bay quốc tế đế đô có một chiếc máy bay đặc biệt, hành khách trên chiếc máy bay quân dụng cỡ lớn này, có hòa thượng, có đạo sĩ, phù thủy, bộ đội đặc chủng, chỉ là không có một hành khách bình thường nào.
Trong cabin không ít người, nhưng mà không có một ai nói chuyện, không khí lặng lẽ đến mức có chút đáng sợ.
Một trận tiếng bước chân đánh vỡ phần yên tĩnh này, mọi người đang im lặng giống như tìm được điểm chú ý mới, xoạt xoạt nhìn về phía lối vào cabin, liền nhìn thấy hai người mặc đồng phục quốc an dẫn một cậu trai đi đến.
Cậu trai này vô cùng trẻ, trên gương mặt còn mang theo một chút mập mạp trẻ con, dưới mái tóc xoăn xoăn, có một đôi mắt phá lệ sáng ngời, giống như một ngọn đèn sáng trong đêm tối, chiếu vào trong lòng mọi người.
“Kỳ đại sư?" Triệu đại sư nhìn Kỳ Yến, “Sao cậu lại tới đây?"
“Vì sao ngài tới, thì cháu chính là vì đó mà tới, " Kỳ Yến đi đến bên cạnh Triệu đại sư, cười cười với mọi người trong cabin, sau đó ngồi xuống.
“Mấy người tìm đại sư còn trẻ như vậy đến, là muốn cho cậu ta đi chịu chết sao?" Một vị vu sư lớn tuổi dùng cổ họng khàn khàn của ông ta nói, “Chuyện này có đám già chúng ta là đủ rồi, để cậu thanh niên này trở về đi."
“Đúng đúng đúng, một thằng nhóc để chỏm như cậu ta có thể hỗ trợ cái gì, bảo cậu ta đến ké náo nhiệt làm chi."
Trong cabin nhất thời náo nhiệt lên, thằng nhóc để chỏm – Kỳ Yến trong nháy mắt thành một bé con không có năng lực tự gánh vác khiến mọi người đều ghét bỏ, mỗi người đều ầm ĩ muốn đuổi cậu xuống máy bay.
Tuy rằng các tiền bối đó đều là có ý tốt, nhưng mà mấy lời châm chọc này, chúng ta có thể nói hàm súc một chút không?
Người của tiểu tổ đặc biệt lộ vẻ mặt xấu hổ, nhất là Hướng Cường mang Kỳ Yến lên máy bay, nhận được đao mắt của vô số người, nếu không phải tố chất tâm lý của hắn tốt, lúc này thiếu chút nữa liền trốn xuống dưới ghế luôn rồi.
“Mong mọi người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không phải mù quáng để mọi người đi chịu chết, " tổ trưởng tiểu tổ đặc biệt Triệu Chí Thành vẫn luôn không nói gì đứng lên nói, “Chư vị đang ngồi đây đều là đại sư đức cao vọng trọng, rất nhiều phú thương danh nhân muốn gặp mọi người một lần, cũng không phải một chuyện dễ dàng. Chỉ là mọi người vì quốc gia, vì dân chúng, lại không chút do dự đứng lên, tôi thật sự, thật sự vô cùng cảm tạ mọi người."
Triệu Chí Thành khom lưng với mọi người, trong cabin lần thứ hai yên tĩnh trở lại.
“Tổ trưởng Triệu, không phải đám già chúng ta làm khó dễ cậu, chỉ là đứa nhỏ này thoạt nhìn mới bao lớn đâu, " vu sư vừa rồi nói chuyện thở dài nói, “Nếu đám già chúng ta đã không có cách, đứa nhỏ này có năng lực như thế nào. Nếu chúng ta có biện pháp, thêm một mình cậu ta cũng không có tác dụng nhiều lắm, không bằng bảo cậu ta trở về, chúng ta cũng có thể an tâm một ít."
“Đa tạ Miêu vu sư quan tâm an ủi cháu như vậy, " trong lòng Kỳ Yến rõ ràng, lúc này nếu cậu còn không đứng ra nói chuyện, không khí trong cabin lại trở nên hỏng bét, “Vãn bối tuy rằng năng lực hữu hạn, nhưng mà cũng hy vọng có thể trợ giúp các vị các tiền bối một tay. Hơn nữa trước khi ra cửa cháu đã cố ý bói toán, lần này chúng ta khẳng định có thể hữu kinh vô hiểm, khải hoàn mà về."
“Cậu biết ta à?" Tổ tiên của Miêu vu sư chính là vu y trong truyền thuyết, sau lại trải qua đời đời truyền thừa, xưng hô của người ngoài đối với bọn họ liền biến thành vu sư. Bởi vì một vài câu chuyện đồng thoại cùng với tác phẩm điện ảnh và truyền hình ảnh hưởng, rất nhiều người nghe được hai chữ “vu sư", liền dễ dàng liên tưởng đến các loại nhân vật phản diện tà ác. Trên thực tế vu sư có tâm địa cực kỳ thiện lương mà còn tính cách ôn hòa, không thì cũng làm không làm loại chuyện trị bệnh cứu người này.
Chỉ tiếc hiện giờ một mạch của vu sư bọn họ gần như đứt đoạn, đến hiện tại, đã không có mấy người nguyện ý làm vu sư.
“Vãn bối từng nghe sư phụ nhắc tới ngài, " Kỳ Yến cười nói, “Ông ấy nói ngài là một người vô cùng vĩ đại."
Sư phụ của cậu quả thật từng nhắc tới vị Miêu vu sư này, chẳng qua không phải nói ông ta có bao nhiêu vĩ đại, mà là nói người này làm việc lo trước lo sau, một chút cũng không sảng khoái.
“Không biết sư phụ của cậu là?" Miêu vu sư nhíu mày, trong trí nhớ ông ta cũng chưa từng gặp qua thanh niên này.
“Sư phụ đã đi về cõi tiên, lúc lão nhân gia quy tiên đã từng cố ý nói rõ, không để vãn bối dùng tên tuổi ông ấy để hành tẩu giang hồ, " Kỳ Yến áy náy cười nói, “Còn mong Miêu vu sư thứ lỗi."
“Thì ra là thế, " Miêu vu sư hiểu rõ mà không hỏi nhiều nữa, ông đánh giá Kỳ Yến một cái, “Cậu đã kiên trì muốn đi, sau khi đến nơi, nhớ rõ không thể xúc động."
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở." Kỳ Yến nhận phần ý tốt của đối phương.
Mấy vị đại sư khác nghe đối thoại của Kỳ Yến và Miêu vu sư xong, không kiên trì bảo tiểu tổ đặc biệt đưa Kỳ Yến xuống máy bay nữa, cơ mà cũng có không ít thiện cảm với Kỳ Yến. Không ai lại không thích một hậu bối biết lễ phép lại mang lòng nhân nghĩa.
Vốn dĩ trên máy bay có tổng cộng tám vị thuật sĩ, sau khi có Kỳ Yến gia nhập, liền có chín người. Số chín là tôn, đây là điềm lành.
Lúc hai giờ, máy bay đúng giờ cất cánh. Kỳ Yến nhìn kiến trúc dưới mặt đất càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy một mảnh ánh đèn, mới nhớ tới một chuyện, đó chính là cậu quên nói cho vài người bạn biết cậu ra ngoài.
Buổi sáng qua năm giờ, máy bay đáp xuống bãi đỗ xe ở nội thành trấn Vương Hương, mới vừa xuống máy bay, quan binh quân khu đã sớm chờ ở sân bay lập tức đón bọn họ lên xe, một đường lái ra sân bay.
Trong thời gian này, người đi trên đường rất ít, ngẫu nhiên có người nhìn thấy một hàng xe jeep quân dụng lái qua, cũng chỉ nghĩ những sĩ binh đó muốn đi đâu diễn tập, căn bản không đem loại chuyện này để ở trong lòng.
Kỳ Yến và Triệu đại sư ngồi trên cùng một chiếc xe, lần này vào núi tất cả mọi người đều phải tắt máy liên lạc, không thể lộ ra hành tung của mình cho bất kỳ ai.
Lộ trình từ nội thành đến trấn Vương Hương đại khái có hơn hai giờ, Kỳ Yến dựa vào lưng ghế đánh một giấc ngắn trong chốc lát, khi mở mắt ra, xe cũng đã tiến vào địa giới trấn Vương Hương.
Trấn Vương Hương là trấn phồn hoa nhất trong toàn huyện, cho nên thời gian này trên trấn vô cùng náo nhiệt, khi đám người Kỳ Yến ngồi xe jeep đi qua, còn khiến cho không ít người tò mò đánh giá.
Kỳ Yến nhìn ngã tư đường và kiến trúc có chút xa lạ ngoài cửa sổ xe, cảm thấy nơi này đã không quá giống trấn Vương Hương lúc trước khi cậu rời đi. Có điều như vậy cũng rất tốt, con đường rộng mở sạch sẽ, kiến trúc cũng càng ngày càng đẹp, nói lên kinh tế địa phương phát triển, dân chúng sống tốt.
Trên lối đi bộ, một đứa bé hai ba tuổi lắc la lắc lư đi ở phía trước, ba mẹ ông nội bà nội nhắm mắt theo đuôi phía sau bé, trên mặt tràn đầy yêu thương và quan tâm.
Thấy một màn như vậy, Kỳ Yến nhịn không được nở nụ cười, như vậy thật sự rất tốt.
“Hai vị đại sư xin ngồi ổn, lập tức đi vào đường núi, tình hình giao thông không tốt lắm, sẽ có rung xóc."
Nói tình hình giao thông không tốt, đó là nói uyển chuyển rồi. Kỳ Yến ngồi ở trong xe lắc đến lắc đi, cảm giác mình giống như một quả bóng cao su nhốt trong cái bình, nếu không phải buổi sáng chưa ăn cơm, đại khái ngay cả bữa sáng cậu cũng phải nhổ ra.
Khó trách bọn họ muốn dùng xe jeep, nếu như là xe khác có sàn xe thấp một chút, căn bản là lái qua không được.
“Bách Hạc, làm sao vậy?" Lúc Sầm tam ca xuống lầu, thấy em trai mặc áo ngủ đang nghịch di động, tóc không có xử lý, tạp chí đặt ở trước mặt hắn cũng không có động tới.
“Em muốn đi ra ngoài một chút." Mặt Sầm Bách Hạc bình tĩnh, cầm di động chuẩn bị ra ngoài.
“Từ từ, em muốn mặc áo ngủ đi ra ngoài hả?"
Sầm Bách Hạc cúi đầu nhìn quần áo trên người, xoay người đi nhanh lên lầu. Chẳng được bao lâu, sầm tam ca nhìn em trai mặc một cái áo sơ mi trắng, trong tay mang theo áo khoác liền ra cửa, ngay cả nút áo cũng chưa có cài đàng hoàng.
“Đây là làm sao vậy?" Hắn nhíu mày, gọi một cú điện thoại cho Lương Phong.
“Lương Phong, có phải công ty của các cậu đã xảy ra chuyện gì không?"
Sau khi nhận được đáp án phủ định, Sầm tam ca không hiểu nổi lắc lắc đầu, cái bộ dạng này của Bách Hạc, quả thực giống như là lạc mất tiểu tân nương vậy…
Ý thức được mình bị mấy bộ phim truyền hình mà bà xã xem ảnh hưởng, Sầm tam ca vỗ vỗ mặt, làm cho mình tỉnh táo một chút.
+++
Không có ai.
Sầm Bách Hạc đứng ở cửa nhà Kỳ Yến, gõ cửa thật lâu, bên trong không có người lên tiếng trả lời. Hắn cúi đầu gọi vào di động Kỳ Yến, vẫn là tắt máy.
Đến tột cùng Tiền Tiền đi đâu vậy?
“Người trẻ tuổi, đừng gõ, người không có ở nhà." Cửa nhà đối diện Kỳ Yến mở ra một cái khe, “Ngày hôm qua lúc nửa đêm, cậu ta đi với vài người rồi."
“Đi với ai?"
“Tôi cũng không biết được, " bà dì béo nói, “Tôi chợt nghe thấy trên hành lang có động tĩnh, không dám mở cửa nhìn."
Tiền Tiền đã từng nói, nếu người khác dám mang lòng ác ý ở nhà cậu ấy, khẳng định sẽ phải chịu trừng phạt, cho nên Tiền Tiền hẳn là tự nguyện đi với những người này, nhưng lại đi tương đối gấp, ngay cả một cú điện thoại cũng không kịp gọi, hoặc là nói… không thể gọi.
Hắn lấy điện thoại di động ra, bấm số tam ca.
“Tam ca, cấp trên mời đại sư bao giờ xuất phát?"
“Rạng sáng hôm nay?"
“Em biết rồi…"
Sau khi xe jeep dừng lại trên núi, chuyện thứ nhất mấy vị đại sư làm sau khi xuống xe, chính là đỡ gốc cây nôn mửa, hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại.
Cho nên dù là đại sư lợi hại hơn nữa, trước mặt cơn say xe, cũng bó tay không biện pháp.
Kỳ Yến vỗ sau lưng Triệu đại sư, thấy ông nôn cũng đã ổn ổn, đưa nước khoáng trong tay cho Triệu đại sư, để ông súc súc miệng.
“Cám ơn." Triệu đại sư hữu khí vô lực nói một tiếng cám ơn với Kỳ Yến, “Cũng là người trẻ tuổi các cậu tốt, lắc thành như vậy, mà một chút việc cũng không có."
Kỳ Yến không nhịn được bật cười, đây không tính là ưu điểm gì.
“Khóa hổ trận! Thế mà lại là khóa hổ trận!"
Một vị lão đạo tóc hoa râm đứng ở đỉnh núi, nhìn vài ngọn núi phụ cận, môi đang phát run.
Khóa hổ trận, còn gọi là tuyệt mệnh trận, chỉ cần sau khi trận pháp này thành công, tất cả sinh khí và vận thế phụ cận đều sẽ như con hổ bị khóa lại, không cách nào giãy dụa, không cách nào đào thoát, chỉ có thể bị cướp đoạt tất cả sinh mệnh lực.
Nhưng mà làm cho bọn họ chân chính cảm thấy đáng sợ không phải là khóa hổ trận, mà là bốn phía khóa hổ trận, còn bị bày ra một cái thiên tế trận, lấy trận lồng trận, trong trận có trận, lấy vận thế và tính mạnh dân chúng cả trấn làm tế phẩm, để thúc giục khóa hổ trận, khóa hổ trận lại cung cấp đầy đủ tế phẩm cho tế thiên trận.
Tuần hoàn cho nhau, dần dần giống như quả cầu tuyết, cuối cùng không chỉ mình trấn Vương Hương này, chỉ sợ cả huyện, cả thành phố này đều sẽ bị ảnh hưởng.
Nhìn trận pháp vòng vòng kết hợp này, rốt cuộc Kỳ Yến hiểu rõ, vì sao Ngụy đại sư Tiền đại sư sẽ liều mạng đi phá trận này. Bởi vì qua ba ngày chính là Trung thu trăng tròn, đến lúc đó hai cái trận pháp này, mượn dùng lực lượng ánh trăng, thì thế trận sẽ không thể đỡ nổi.
Người bày trận, mượn xu thế núi non cùng với linh khí nơi này, hình thành trận pháp đáng sợ như vậy, quả thực xem mạng người như rơm rác.
Cho dù là hiện tại, Kỳ Yến cũng có thể nhìn thấy vận khí và sinh khí không ngừng từ bốn phương tám hướng xông lại đây, hình thành sát khí hỗn loạn lại đáng sợ trên không trung nơi này.
“Cư dân gần đây dọn đi chưa?" Lòng bàn tay Kỳ Yến có chút lạnh run.
“Chúng tôi lấy lý do nơi này nghi ngờ phát hiện bom do địch nhân để lại từ trăm năm trước, bảo cư dân phụ cận dọn đi." Hướng Cường nhỏ giọng giải thích, “Có điều không cách nào làm cho người cả trấn đều dọn đi, chúng tôi sợ làm cho dân chúng khủng hoảng."
“Dọn đi cũng không hữu dụng, " Kỳ Yến thở dài một tiếng, “Vào một khắc khi trận pháp thành công, tính mạng của bọn họ đã buộc cùng một chỗ với trận pháp này rồi."
Hướng Cường nghe vậy hoảng hốt, điều này sao có thể?!
“Cơ mà, tôi nhớ rõ năm đó khi kẻ thù bên ngoài xâm lấn quốc gia chúng ta, hình như không có đi qua nơi này nhỉ, " Kỳ Yến quay đầu hỏi Hướng Cường, “Các anh lấy cớ này có phải hơi có lệ một chút không?"
Hướng Cường: đã lúc này rồi, ngài có thể đừng suy xét loại việc nhỏ này không?
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh