Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 49: Đáng yêu vô cùng
Lương Phong lật xem bản kế hoạch của khoa học kỹ thuật Thiên Phi xong, hiểu rõ vì sao ông chủ không hợp tác với nhà này rồi. Từ góc độ lợi nhuận mà nói, bản kế hoạch này không có vấn đề gì quá lớn, nhưng mà thủ đoạn kiếm tiền có chút không dễ nhìn lắm. Nếu là những ông chủ chỉ xem trọng lợi ích khác có thể sẽ không để ý điểm ấy, nhưng mà ông chủ nhà bọn họ ngoài mặt tuy rằng lạnh lùng thản nhiên, nhưng mà đối với một ít thủ đoạn hại khách hàng, cũng tương đối bài xích.
“Nhìn không được thủ đoạn của người ta thì nhìn không được, còn cái gì mà tên không tốt, " Lương Phong ném bản kế hoạch tới một bên, an bài người bàn bạc với người phụ trách bên Thiên Phi, bảo hắn ta tìm một lý do cự tuyệt lời mời hợp tác bên phía Thiên Phi.
“Trợ lý Lương, " một vị quản lý ngành gõ cửa tiến vào, cầm văn kiện trong tay đặt tới trước mặt hắn, “Đây là báo cáo ngành mới chỉnh sửa, anh xem một chút."
“Vất vả rồi, " Lương Phong cười cười với quản lý ngành, bỗng nhiên nói, “Đúng rồi, hạng mục mới của công ty con làm thế nào rồi?"
“Cái này…" Quản lý ngành mặt mang khó xử, đối với tiến trình hạng mục mới không quá xem trọng, “Giao thông bên kia vô cùng không tiện lợi, cho nên hạng mục trước đó tiến hành tương đối thong thả. Lại thêm đoạn thời gian trước lại bị lũ lụt, công trình cũng theo đó bị gác lại thật lâu, tháng trước mới hoàn toàn khôi phục tiến độ."
“Loại chuyện thiên tai nhân họa này ai cũng không đoán trước được, " Lương Phong gật gật đầu, “Tôi biết, anh đi làm việc đi, tiến độ bên kia còn phải vất vả anh tiếp tục theo dõi."
Quản lý ngành cười nói: “Nên vậy."
Sau khi quản lý ngành đi ra ngoài, Lương Phong cau mày mở một bức bưu kiện, bên trong là ảnh chụp giám đốc công ty con đi ăn tối cùng một nữ nghệ nhân nào đó, trên mặt đối phương tràn đầy ý cười, nhưng nhìn không ra một chút lo âu khi hạng mục bị kéo dài.
Khó trách ông chủ nói, phải chú ý nhiều tới người này, người này quả thật rất có vấn đề.
“Không phải nói với anh, trước khi xuất phát liền điện thoại cho tôi sao?" Kỳ Yến còn buồn ngủ ghé vào trên ghế sa lông, đội đầu tóc lộn xộn nhìn Sầm Bách Hạc, “Tại sao không điện thoại cho tôi?"
“Tôi đoán có khả năng cậu còn đang ngủ, nghĩ để cho cậu ngủ thêm một lát, " Sầm Bách Hạc mở tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra hai bình đồ uống, “Thời gian còn sớm, cậu chậm rãi sửa soạn."
Kỳ Yến tiếp nhận đồ uống uống một ngụm, xúc cảm lạnh lẽo khiến cả người cậu đều có tinh thần hơn không ít, “Vậy anh ngồi trước chốc lát, tôi đi thay quần áo."
“Ừm." Sầm Bách Hạc đứng dậy đi đến ban công, nhìn hoa hoa cỏ cỏ Kỳ Yến trồng, sờ sờ một cây thực vật mọng nước, cả người Tiền Tiền thoạt nhìn biếng nhác, có điều những hoa cỏ này lại trồng không tệ lắm.
Không bao lâu Kỳ Yến thay xong quần áo đi ra, thấy Sầm Bách Hạc đang xem hoa hoa cỏ cỏ trên ban công của cậu, liền thuận tay chọn một chậu sen Quan Âm lớn bằng nắm tay đưa cho hắn: “Đến, đưa anh một chậu, tên này may mắn."
Sầm Bách Hạc vươn tay tiếp nhận, thấp giọng nói cảm ơn.
“Đừng khách khí, lần sau thích hoa gì trực tiếp nói với tôi là được, " Kỳ Yến hào phóng khoát tay, “Không phải muốn ăn cơm sao, tôi vừa vặn đói bụng, đi."
Sầm Bách Hạc nâng sen Quan Âm trong tay, quay đầu nhìn thấy lông mi cong cong trên mí mắt Kỳ Yến, cảm thấy trái tim mình dường như cũng bị những sợi lông mi đó quét qua, tê tê dại dại có chút khó chịu, nhưng lại luyến tiếc nhìn ít đi một cái.
Hai người ngồi xe đi tới một tiệm lẩu có danh tiếng vô cùng tốt, Sầm Bách Hạc ngồi xuống cạnh bàn dưới con mắt lo lắng của hai bảo tiêu.
“Yên tâm, không có việc gì, " Kỳ Yến đem một chai thuốc dưỡng dạ dày đặt lên bàn, nói với hai bảo tiêu thoạt nhìn rõ ràng có chút lo lắng, “Thân thể ngũ gia nhà các anh không thành vấn đề, không cần quá chiều hắn."
Loại giọng điệu thầy giáo trong trường học giáo dục gia trưởng vô tri này, chọc cho Sầm Bách Hạc nhịn không được cười ra tiếng, hắn vươn tay nhẹ nhàng kéo kéo cọng tóc ngốc trên đầu Kỳ Yến: “Ai chiều tôi, hừm?"
“Cao thấp cả nhà các anh đều chiều anh, " Kỳ Yến đổ ra hai viên thuốc dưỡng dạ dày đặt ở trong tay hắn, “Lớn như vậy, anh là người đầu tiên mà tôi gặp chưa từng ăn lẩu đó." Cậu cảm thấy Sầm Bách Hạc bị cao thấp Sầm gia xem như trân bảo dễ vỡ mà nuông chiều lại không trưởng thành lệch, quả thực chính là kỳ tích.
Sầm Bách Hạc nuốt thuốc dưỡng dạ dày vào, hương vị thuốc dưỡng dạ dày này có chút kỳ quái, hắn liên tục uống mấy ngụm nước, mới áp chế hương vị kỳ quái đó.
“Anh ăn mấy thứ có mùi vị hơi cay độc, ăn chút thuốc dưỡng dạ dày có thể đề cao năng lực thích ứng của dạ dày, " Kỳ Yến đưa cả bình thuốc cho Sầm Bách Hạc, “Đây chính là do tôi dựa theo bí phương sư môn cố ý phối cho anh, có thật cảm động hay không?"
“Kỳ đại sư, thuốc này của ngài… là tự mình làm à?" Lo lắng trên mặt bảo tiêu càng rõ ràng.
“Yên tâm đi, " Kỳ Yến biết hắn ta đang lo lắng cái gì, “Thuốc này là thứ tốt, tôi không dễ dàng đưa người ta đâu."
“Tôi tin tưởng cậu." Sầm Bách Hạc bỏ thuốc vào trong áo khoác tây trang, cười nói với Kỳ Yến: “Cám ơn."
Bảo tiêu thấy ngũ gia đã mở miệng, cũng không tiện nói cái gì, chỉ là cảm thấy bữa lẩu ngày hôm nay, ăn đến mức bọn họ có chút kinh hồn táng đảm.
Không biết có phải là vì việc làm ăn của tiệm này tốt lạ thường hay không, cho dù bọn họ ngồi ở trong phòng bao, cũng có thể nghe được tiếng huyên náo bên ngoài. Có điều tay chân người phục vụ rất nhanh nhẹn, không bao lâu liền đem lẩu uyên ương và các loại đồ ăn mà họ chọn bưng lên.
Suy xét đến việc đây là lần đầu tiên Sầm Bách Hạc ăn lẩu, Kỳ Yến chọn nồi đỏ chỉ hơi cay.
Cho nên Sầm Bách Hạc thích ứng rất tốt, sau khi ăn mấy đũa, còn cảm thấy lẩu này quả thật rất có ý tứ, có thể bảo đầu bếp trong nhà thường xuyên làm ăn.
“Đúng rồi, trước đó anh ở trong điện thoại nói có chuyện tìm tôi, " Kỳ Yến bỏ ruột vịt đã chín vào trong bát, “Là chuyện gì?"
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là gần đây tam ca tam tẩu tôi quả thật tốt đến mức bơi trong mật ngọt, quả thật là giống như đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt vậy. Bọn họ muốn tự mình mời cậu ăn một bữa cơm, nhưng lại không biết cậu có thời gian hay không, cho nên bảo tôi tới hỏi cậu một chút." Sầm Bách Hạc bật cười, “Bọn họ nghĩ bình thường cậu khẳng định rất bận, cũng không dám dễ dàng tới quấy rầy cậu."
“Sao tôi cảm thấy trong những lời này của anh giống như mang theo chút trào phúng vậy?" Kỳ Yến lật mắt xem thường, “Bình thường tôi cũng rất bận, đọc sách, tụng kinh, đi ngủ, chơi game."
“Phụt, " bảo tiêu nhịn không được cười nói, “Kỳ đại sư, ngài cái này không gọi là bận, ngài cũng không phải hòa thượng, tụng cái gì mà kinh?"
“Đạo gia chúng tôi cũng có kinh thư, đừng có nghe thấy kinh thư liền nhớ tới phật giáo, " Kỳ Yến lắc lắc đầu, bưng đồ uống lên kính bảo tiêu một cái, “Tôi thấy hai vị đại ca thường xuyên theo Bách Hạc, còn không biết tên hai người anh em đâu."
“Nhọc cho Kỳ đại sư hỏi, tôi tên Hoàng Hà, hắn là Triệu Lực, cậu gọi chúng tôi là Đại Hà Đại Lực là được." Hai bảo tiêu uống một hơi cạn sạch nước trong ly. Tuy rằng bình thường vị Kỳ đại sư này có vài hành vi mà dưới cái nhìn của bọn họ có chút không thể tưởng tượng, nhưng mà tình trạng thân thể của ông chủ càng ngày càng tốt, cả người cũng càng ngày càng có khí sắc, bọn họ nhìn ở trong mắt.
“Gần đây tôi tương đối có lộc ăn nhỉ, sao lại nhiều người mời tôi ăn cơm thế?" Kỳ Yến cười tủm tỉm nói, “Tam ca tam tẩu mời khách, tôi nhất định phải đi, mọi người chọn thời gian xong thì nói cho tôi biết, dù trên trời rớt dao xuống tôi cũng sẽ không thất hứa."
“Được." Sầm Bách Hạc nặng nề mỉm cười, chỉ chỉ trong nồi, “Lát thịt bò của cậu sắp chín rục rồi." Trời cao rớt dao xuống, đó cũng là một chuyện thật không dễ dàng.
“Ai nha!" Kỳ Yến cầm đũa như bay, lập tức gắp vài miếng thịt bò ra.
Hơn một giờ sau, Kỳ Yến để đũa xuống, sờ sờ bụng mình, “Mỗi lần đến ăn lẩu, tôi luôn cảm thấy mình có thể ăn một nồi lớn."
“Chỉ cần tôi ăn cơm với cậu, cũng đều ăn đến no căng theo, " Sầm Bách Hạc đưa khăn tay cho Kỳ Yến, “Đại khái là bởi vì mặt cậu thật kích thích khẩu vị."
Kỳ Yến một phen đoạt khăn tay trong tay hắn, đứng lên nói: “Tôi biết anh đang khen tôi quốc sắc thiên hương, có điều loại chuyện này chúng ta phải khiêm tốn, đừng khoe khoang."
Đại Hà kéo cửa phòng ra, sau khi đi đến ngoài hành lang chờ Kỳ đại sư và ngũ thiếu đi ra, liền vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn đám người lui tới bên ngoài đại sảnh. Người trong tiệm lẩu rất nhiều, bọn họ không thể không đề cao cảnh giác, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ liền có lỗi với tiền lương cao ngất của mình.
Có điều hiển nhiên Đại Hà nghĩ hơi nhiều, gần như tất cả mọi người trong đại sảnh đều đang vội vàng đoạt đồ ăn, dù là Sầm Bách Hạc đẹp trai chọc trời, cũng không có mấy người đi chú ý. Đối với mấy tên tham ăn mà nói, người có dẹp hơn nữa, lực hấp dẫn cũng kém hơn so với một miếng thịt sắp chín.
“Kỳ Yến."
Ngay khi bốn người đi ra cửa tiệm lẩu, Kỳ Yến nghe được phía sau có người gọi cậu lại. Cậu quay đầu lại nhìn, Dương Hòa Thư đang từ bên trong chạy đến, trên mặt còn mang theo kinh hỉ khi tình cờ gặp bạn, “Vừa rồi tôi đã cảm thấy bóng dáng có chút giống cậu, thật không ngờ thật sự là cậu."
“Đúng vậy, thật khéo." Tầm mắt Kỳ Yến rơi xuống phía sau Dương Hòa Thư, “Vị này cũng là bạn của cậu à?"
Dương Hòa Thư quay đầu lại nhìn nhìn, cười nói: “Mạnh tiên sinh xem như ân nhân của tôi. Mấy ngày hôm trước tôi lái xe không cẩn thận quẹt vào xe thể thao của Mạnh tiên sinh, hắn thấy điều kiện kinh tế của tôi không tốt, cũng không bảo tôi bồi thường, trong lòng tôi băn khoăn, liền mời hắn tới nơi này ăn cơm, bồi tội với hắn."
Kỳ Yến nhìn vị Mạnh tiên sinh này, cười gật gật đầu với hắn ta.
Mạnh Tuyên bắt tay Kỳ Yến: “Chào cậu." Hắn ta ngẩng đầu nhìn thấy người phía sau Kỳ Yến, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Sầm ngũ gia?!"
Sầm Bách Hạc hơi hơi gật đầu một cái với hắn ta, không nói gì, so sánh với thái độ nhiệt tình của Mạnh Tuyên, có vẻ có chút lãnh đạm. Nhưng mà Mạnh Tuyên cũng không thèm để ý điểm ấy, hắn ta nhìn nhìn Kỳ Yến và Dương Hòa Thư, “Thật không ngờ lại khéo như vậy."
Kỳ Yến cười mà không nói nhìn Dương Hòa Thư và vị Mạnh tiên sinh này, một lúc lâu mới nói: “Mạnh tiên sinh thật sự là người tốt bụng."
“Đúng vậy, con người Mạnh tiên sinh đặc biệt tốt, " Dương Hòa Thư cười đến vẻ mặt ngại ngùng, “Tôi thật không biết nên cảm ơn hắn như thế nào mới tốt."
Mạnh Tuyên vô cùng khiêm tốn cười nói: “Không có, vốn cũng không phải chuyện lớn gì, cậu không cần để ở trong lòng."
“Ha hả." Kỳ Yến giơ cổ tay lên, cắt ngang lời Dương Hòa Thư muốn tiếp tục khen Mạnh tiên sinh, “Hòa Thư, tôi còn có chút việc phải đi xử lý với Sầm tiên sinh, chỉ sợ không thể với tán gẫu lâu với cậu." Nói xong, vẻ mặt cậu áy náy nhìn Dương Hòa Thư, “Cậu cũng biết, bình thường Sầm ngũ gia rất bận, có thể theo tôi đi ăn lẩu, đã thực có nghĩa khí bạn bè rồi, tôi không thể trì hoãn thời gian của hắn nữa."
Dương Hòa Thư miễn cưỡng cười cười: “Nên vậy, nên vậy." Tên ngu này không khoe khoang sẽ chết sao? Không phải chỉ là Sầm ngũ gia cùng cậu ta ăn một bữa lẩu thôi sao, sắc mặt đó quả thực…
Làm ai ghê tởm vậy?
Khoe khoang bạn tốt của mình xong, Kỳ Yến cười tủm tỉm tạm biệt Dương Hòa Thư, “Thế thì cứ như vậy, chúng ta lần sau lại tán gẫu."
“Hẹn gặp lại." Dương Hòa Thư cảm thấy nụ cười trên mặt mình sắp giữ không nổi.
“Diễn kịch trước mặt ảnh đế có thể lấy giải vàng Oscar như tôi, hắn quả thực chính là tự rước lấy nhục, " Kỳ Yến ngồi vào trong xe, đeo dây an toàn, “Mạnh tiên sinh kia có phải có hợp tác làm ăn với anh không?"
“Hắn có ý đó, " Sầm Bách Hạc cười cười, “Cơ mà người nghĩ như vậy rất nhiều."
“Người này, " Kỳ Yến nhíu mày, “Nhìn từ tướng mạo, hắn sẽ có một đoạn thời gian tài vận, nhưng mà nhân phẩm không tốt lắm, cũng không có đường con nối dòng, lúc tuổi già không tốt lắm, tốt nhất là anh đừng hợp tác với hắn."
“Có liên quan đến phương diện nhân phẩm nào?"
“Phương diện nào cũng không được, mang gương mặt trẻ con, nhưng thủ đoạn làm việc cũng không phải không có lực công kích như trẻ con, " Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Hắn có khả năng còn là một người cuồng bạo lực tiềm ẩn."
“Người này nhìn trẻ tuổi đầy hứa hẹn còn rất nhã nhặn, không giống như là cuồng bạo lực nha, " Đại Lực tò mò quay đầu, “Kỳ đại sư, ngài nhìn ra mấy tật xấu của hắn từ chỗ nào?"
“Người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng trên thực tế thì hẳn là lớn tuổi hơn Bách Hạc một chút. Lúc người khác nhìn người thì thích nhìn mặt, tôi nhìn người lại là nhìn khí tràng."
Lông mày Sầm Bách Hạc run rẩy, tuổi còn lớn hơn một chút so với hắn…
Tiền Tiền đây là khen hắn trẻ tuổi, hay là đang nói hắn lớn tuổi?
Sau khi đưa Kỳ Yến về nhà, Sầm Bách Hạc mới quay đầu trở về, vừa mới vào cửa liền gặp được đại ca và đại tẩu tản bộ trong hoa viên.
Sầm đại ca ngửi được Sầm Bách Hạc một thân mùi lẩu, không dám tin nhìn hắn: “Em chạy đi ăn lẩu hả? Lẩu có bao nhiêu bẩn chứ, sao em lại đi ăn cái đó?"
“Em cảm thấy hương vị lẩu rất tốt" Sầm Bách Hạc cười cười với đại tẩu, “Đại tẩu."
“Bách Hạc đã về rồi?" Sầm đại tẩu ôn hòa cười nói với hắn, “Nhanh vào trong nhà ngồi, đừng đứng ở bên ngoài, buổi tối gió mát." Chị biết thân thể cậu em chồng này kém bao nhiêu, lo lắng hắn hứng gió thân thể xảy ra vấn đề, cho nên vội bảo hắn vào nhà ngồi.
Sầm đại ca trừng bà xã mình: “Bà xã, Bách Hạc đã lớn như vậy rồi, sao em còn chiều nó?"
“Em chiều thế nào?" Sầm đại tẩu trừng ông xã, “Không phải chỉ là ăn cái lẩu thôi à, có cái gì mà chuyện bé xé ra to. Em thấy gần đây thân thể Bách Hạc khá hơn nhiều, ăn vài thứ mình thích ăn, sao lại không được?"
“Anh…" Sầm đại ca bị bà xã làm nghẹn đến nói không ra lời, thấy em trai vào phòng khách, vội đi theo vào, “Bách Hạc…"
“Em đi ăn chung với Kỳ đại sư, " Sầm Bách Hạc dừng bước lại, bất đắc dĩ nhìn đại ca, “Yên tâm đi, em không có việc gì."
“Hóa ra là Kỳ đại sư, " Sầm đại ca cười gượng hai tiếng, giọng điệu nhất thời mềm nhũn xuống, “Hóa ra là đi chung với Kỳ đại sư, khẳng định không vấn đề gì. Có điều em cầm bồn cây xấu xí không có bao nhiêu thịt đó làm gì, trong nhà kính trồng hoa có nhiều hoa cỏ xinh đẹp như vậy, em thích cái gì, có thể bảo người chăm sóc hoa dời hai bồn đặt vào trong phòng cho em."
“Không xấu."
“Cái gì?"
“Em nói, " Sầm Bách Hạc giơ sen Quan Âm lên, đưa tới trước mắt mình, khóe miệng lại cười nói, “Em nói nó không xấu một chút nào."
Sầm đại ca ngơ ngác nhìn em trai ôm sen Quan Âm lên lầu, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, anh mờ mịt nhìn về phía bà xã phía sau, “Bà xã, sao anh cảm thấy Bách Hạc có hơi không thích hợp nhỉ?"
“Em cảm thấy Bách Hạc hiện tại rất tốt, " Sầm đại tẩu cười tủm tỉm nói, “Có vị khói lửa."
Sầm đại ca: “Vị khói lửa là cái gì vậy?"
Có điều nghĩ đến việc thân thể em trai hiện tại ngay cả lẩu cũng có thể ăn, trong lòng anh vẫn rất vui vẻ.
“Mạnh tiên sinh, cám ơn ngài." Dương Hòa Thư đi xuống xe, nhìn xe Mạnh Tuyên càng lái càng xa, cười nhạo một tiếng, xoay người đi vào cửa thang lầu.
“Mẹ kiếp!" Trên hành lang không có đèn, hắn thiếu chút nữa té ngã một cái. Vỗ vỗ bụi trên tay, Dương Hòa Thư chửi nhỏ một tiếng, lấy điện thoại di động nương theo ánh sáng màn hình phát ra gian nan lên lầu. Mở cửa phòng cho thuê ra, hắn ghét bỏ nhìn gian phòng đơn sơ này, làm xong vụ này hắn không bao giờ muốn giao tiếp với đồ ngu nữa.
Kỳ Yến gì đó là một tên ngu, Mạnh Tuyên dụng tâm kín đáo tới gần hắn, cũng là đồ ngu.
“Tích tích." Âm báo tin nhắn vang lên, hắn nhấn mở tin nhắn, thấy rõ nội dung bên trong.
M: chuyện làm thế nào?
Hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng hồi âm tin nhắn.
Hòa: đối phương là một tên thiểu năng, không cần lo lắng, khẳng định không thành vấn đề.
“Mi cười thế nhân nhìn không thấu, thế nhân lại cười mi quá khùng điên, " Kỳ Yến uống một ngụm sữa, đi đến trước bàn máy tính, nhìn thấy trong bang phái đang thảo luận việc một người chơi nào đó mất tích, dường như báo cảnh sát cũng không tìm được.
Cậu nhớ tới người chơi nữ lần trước ở trên kênh thế giới game mắng cậu, nhưng nhìn xuống danh sách thành viên bang phái, người chơi đó đã không còn trong bang phái.
Rời khỏi game, cậu nhận được một bức thư cảm ơn đến từ tổ chức từ thiện. Xem xong thư cảm ơn, cậu trả lời đối phương vài câu, liền đóng máy tính lại. Đem sữa uống một hơi cạn sạch, cậu nằm ở trên giường mơ mơ màng màng nghĩ, ngày mai hình như là lão nhị mời khách, cậu nhất định phải ăn nhiều một chút…
“Bách Hạc, " Sầm tam ca gõ vang thư phòng của Sầm Bách Hạc, mở cửa đi vào, “Kỳ đại sư đáp ứng không?"
“Ừm, " Sầm Bách Hạc từ sau máy tính ngẩng đầu, “Tiền Tiền rất dễ nói chuyện."
“Đó là dễ nói chuyện với em, anh thấy ở trước mặt người khác, cậu ấy vẫn rất là cao lãnh, " Sầm tam ca chống một tay, ngồi ở mép bàn học, “Anh còn thật sự sợ cậu ấy không cho anh mặt mũi chứ."
Trên mặt Sầm Bách Hạc lộ ra một nụ cười: “Ừm."
Sầm tam ca nhìn thấy em trai đột nhiên cười, đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó thuận tay cầm lấy bồn hoa nhỏ bên tay, “Đây là thứ gì vậy, em đặt ở nơi này làm gì?"
Sầm Bách Hạc vươn tay đoạt sen Quan Âm từ tay tam ca lại, đặt ở bên kia, “Đẹp."
“Anh còn tưởng rằng em đặt trong này chống phóng xạ, nhà khoa học đã sớm đã nghiên cứu rồi, nói mấy thứ này không chống phóng xạ được, " Sầm tam ca cũng không quá để ý loại chi tiết nhỏ này, “Hiện tại tam tẩu của em cực kỳ tôn sùng Kỳ đại sư, anh sắp hoài nghi nếu không phải bọn anh đã kết hôn rồi, cô ấy lại lớn hơn Kỳ đại sư mười tuổi, không chừng cô ấy còn muốn đi theo đuổi Kỳ đại sư."
“Đừng nghĩ quá nhiều." Sầm Bách Hạc ngẩng đầu nhìn Sầm tam ca một cái, “Cái đó không có khả năng."
“Bách Hạc, thật không ngờ em có lòng tin với mị lực của tam ca như vậy, " Sầm tam ca nhảy xuống bàn, vỗ vỗ vai Sầm Bách Hạc, “Anh cảm thấy thực vui mừng."
Vẫn là em trai nhà mình tốt.
Sầm Bách Hạc gõ bàn phím máy tính không để ý tới hắn.
“Được rồi, anh cũng không quấy rầy em nữa, " Sầm tam ca nhìn thời gian, “Thời gian không còn sớm, em đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút."
“Em biết." Sầm Bách Hạc nhìn chằm chằm màn hình, “Lập tức liền ngủ."
“Vậy tốt, anh đi ngủ." Sầm tam ca đi ra khỏi thư phòng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, em trai hắn cái gì cũng tốt, chỉ là lúc làm việc quá nghiêm túc.
Chờ sau khi Sầm tam ca rời đi, Sầm Bách Hạc nâng bồn sen Quan Âm trên bàn lên, nhẹ nhàng sờ sờ phiến lá, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu.
Ai nói nó xấu, rõ ràng là đáng yêu vô cùng.
“Nhìn không được thủ đoạn của người ta thì nhìn không được, còn cái gì mà tên không tốt, " Lương Phong ném bản kế hoạch tới một bên, an bài người bàn bạc với người phụ trách bên Thiên Phi, bảo hắn ta tìm một lý do cự tuyệt lời mời hợp tác bên phía Thiên Phi.
“Trợ lý Lương, " một vị quản lý ngành gõ cửa tiến vào, cầm văn kiện trong tay đặt tới trước mặt hắn, “Đây là báo cáo ngành mới chỉnh sửa, anh xem một chút."
“Vất vả rồi, " Lương Phong cười cười với quản lý ngành, bỗng nhiên nói, “Đúng rồi, hạng mục mới của công ty con làm thế nào rồi?"
“Cái này…" Quản lý ngành mặt mang khó xử, đối với tiến trình hạng mục mới không quá xem trọng, “Giao thông bên kia vô cùng không tiện lợi, cho nên hạng mục trước đó tiến hành tương đối thong thả. Lại thêm đoạn thời gian trước lại bị lũ lụt, công trình cũng theo đó bị gác lại thật lâu, tháng trước mới hoàn toàn khôi phục tiến độ."
“Loại chuyện thiên tai nhân họa này ai cũng không đoán trước được, " Lương Phong gật gật đầu, “Tôi biết, anh đi làm việc đi, tiến độ bên kia còn phải vất vả anh tiếp tục theo dõi."
Quản lý ngành cười nói: “Nên vậy."
Sau khi quản lý ngành đi ra ngoài, Lương Phong cau mày mở một bức bưu kiện, bên trong là ảnh chụp giám đốc công ty con đi ăn tối cùng một nữ nghệ nhân nào đó, trên mặt đối phương tràn đầy ý cười, nhưng nhìn không ra một chút lo âu khi hạng mục bị kéo dài.
Khó trách ông chủ nói, phải chú ý nhiều tới người này, người này quả thật rất có vấn đề.
“Không phải nói với anh, trước khi xuất phát liền điện thoại cho tôi sao?" Kỳ Yến còn buồn ngủ ghé vào trên ghế sa lông, đội đầu tóc lộn xộn nhìn Sầm Bách Hạc, “Tại sao không điện thoại cho tôi?"
“Tôi đoán có khả năng cậu còn đang ngủ, nghĩ để cho cậu ngủ thêm một lát, " Sầm Bách Hạc mở tủ lạnh ra, từ bên trong lấy ra hai bình đồ uống, “Thời gian còn sớm, cậu chậm rãi sửa soạn."
Kỳ Yến tiếp nhận đồ uống uống một ngụm, xúc cảm lạnh lẽo khiến cả người cậu đều có tinh thần hơn không ít, “Vậy anh ngồi trước chốc lát, tôi đi thay quần áo."
“Ừm." Sầm Bách Hạc đứng dậy đi đến ban công, nhìn hoa hoa cỏ cỏ Kỳ Yến trồng, sờ sờ một cây thực vật mọng nước, cả người Tiền Tiền thoạt nhìn biếng nhác, có điều những hoa cỏ này lại trồng không tệ lắm.
Không bao lâu Kỳ Yến thay xong quần áo đi ra, thấy Sầm Bách Hạc đang xem hoa hoa cỏ cỏ trên ban công của cậu, liền thuận tay chọn một chậu sen Quan Âm lớn bằng nắm tay đưa cho hắn: “Đến, đưa anh một chậu, tên này may mắn."
Sầm Bách Hạc vươn tay tiếp nhận, thấp giọng nói cảm ơn.
“Đừng khách khí, lần sau thích hoa gì trực tiếp nói với tôi là được, " Kỳ Yến hào phóng khoát tay, “Không phải muốn ăn cơm sao, tôi vừa vặn đói bụng, đi."
Sầm Bách Hạc nâng sen Quan Âm trong tay, quay đầu nhìn thấy lông mi cong cong trên mí mắt Kỳ Yến, cảm thấy trái tim mình dường như cũng bị những sợi lông mi đó quét qua, tê tê dại dại có chút khó chịu, nhưng lại luyến tiếc nhìn ít đi một cái.
Hai người ngồi xe đi tới một tiệm lẩu có danh tiếng vô cùng tốt, Sầm Bách Hạc ngồi xuống cạnh bàn dưới con mắt lo lắng của hai bảo tiêu.
“Yên tâm, không có việc gì, " Kỳ Yến đem một chai thuốc dưỡng dạ dày đặt lên bàn, nói với hai bảo tiêu thoạt nhìn rõ ràng có chút lo lắng, “Thân thể ngũ gia nhà các anh không thành vấn đề, không cần quá chiều hắn."
Loại giọng điệu thầy giáo trong trường học giáo dục gia trưởng vô tri này, chọc cho Sầm Bách Hạc nhịn không được cười ra tiếng, hắn vươn tay nhẹ nhàng kéo kéo cọng tóc ngốc trên đầu Kỳ Yến: “Ai chiều tôi, hừm?"
“Cao thấp cả nhà các anh đều chiều anh, " Kỳ Yến đổ ra hai viên thuốc dưỡng dạ dày đặt ở trong tay hắn, “Lớn như vậy, anh là người đầu tiên mà tôi gặp chưa từng ăn lẩu đó." Cậu cảm thấy Sầm Bách Hạc bị cao thấp Sầm gia xem như trân bảo dễ vỡ mà nuông chiều lại không trưởng thành lệch, quả thực chính là kỳ tích.
Sầm Bách Hạc nuốt thuốc dưỡng dạ dày vào, hương vị thuốc dưỡng dạ dày này có chút kỳ quái, hắn liên tục uống mấy ngụm nước, mới áp chế hương vị kỳ quái đó.
“Anh ăn mấy thứ có mùi vị hơi cay độc, ăn chút thuốc dưỡng dạ dày có thể đề cao năng lực thích ứng của dạ dày, " Kỳ Yến đưa cả bình thuốc cho Sầm Bách Hạc, “Đây chính là do tôi dựa theo bí phương sư môn cố ý phối cho anh, có thật cảm động hay không?"
“Kỳ đại sư, thuốc này của ngài… là tự mình làm à?" Lo lắng trên mặt bảo tiêu càng rõ ràng.
“Yên tâm đi, " Kỳ Yến biết hắn ta đang lo lắng cái gì, “Thuốc này là thứ tốt, tôi không dễ dàng đưa người ta đâu."
“Tôi tin tưởng cậu." Sầm Bách Hạc bỏ thuốc vào trong áo khoác tây trang, cười nói với Kỳ Yến: “Cám ơn."
Bảo tiêu thấy ngũ gia đã mở miệng, cũng không tiện nói cái gì, chỉ là cảm thấy bữa lẩu ngày hôm nay, ăn đến mức bọn họ có chút kinh hồn táng đảm.
Không biết có phải là vì việc làm ăn của tiệm này tốt lạ thường hay không, cho dù bọn họ ngồi ở trong phòng bao, cũng có thể nghe được tiếng huyên náo bên ngoài. Có điều tay chân người phục vụ rất nhanh nhẹn, không bao lâu liền đem lẩu uyên ương và các loại đồ ăn mà họ chọn bưng lên.
Suy xét đến việc đây là lần đầu tiên Sầm Bách Hạc ăn lẩu, Kỳ Yến chọn nồi đỏ chỉ hơi cay.
Cho nên Sầm Bách Hạc thích ứng rất tốt, sau khi ăn mấy đũa, còn cảm thấy lẩu này quả thật rất có ý tứ, có thể bảo đầu bếp trong nhà thường xuyên làm ăn.
“Đúng rồi, trước đó anh ở trong điện thoại nói có chuyện tìm tôi, " Kỳ Yến bỏ ruột vịt đã chín vào trong bát, “Là chuyện gì?"
“Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là gần đây tam ca tam tẩu tôi quả thật tốt đến mức bơi trong mật ngọt, quả thật là giống như đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt vậy. Bọn họ muốn tự mình mời cậu ăn một bữa cơm, nhưng lại không biết cậu có thời gian hay không, cho nên bảo tôi tới hỏi cậu một chút." Sầm Bách Hạc bật cười, “Bọn họ nghĩ bình thường cậu khẳng định rất bận, cũng không dám dễ dàng tới quấy rầy cậu."
“Sao tôi cảm thấy trong những lời này của anh giống như mang theo chút trào phúng vậy?" Kỳ Yến lật mắt xem thường, “Bình thường tôi cũng rất bận, đọc sách, tụng kinh, đi ngủ, chơi game."
“Phụt, " bảo tiêu nhịn không được cười nói, “Kỳ đại sư, ngài cái này không gọi là bận, ngài cũng không phải hòa thượng, tụng cái gì mà kinh?"
“Đạo gia chúng tôi cũng có kinh thư, đừng có nghe thấy kinh thư liền nhớ tới phật giáo, " Kỳ Yến lắc lắc đầu, bưng đồ uống lên kính bảo tiêu một cái, “Tôi thấy hai vị đại ca thường xuyên theo Bách Hạc, còn không biết tên hai người anh em đâu."
“Nhọc cho Kỳ đại sư hỏi, tôi tên Hoàng Hà, hắn là Triệu Lực, cậu gọi chúng tôi là Đại Hà Đại Lực là được." Hai bảo tiêu uống một hơi cạn sạch nước trong ly. Tuy rằng bình thường vị Kỳ đại sư này có vài hành vi mà dưới cái nhìn của bọn họ có chút không thể tưởng tượng, nhưng mà tình trạng thân thể của ông chủ càng ngày càng tốt, cả người cũng càng ngày càng có khí sắc, bọn họ nhìn ở trong mắt.
“Gần đây tôi tương đối có lộc ăn nhỉ, sao lại nhiều người mời tôi ăn cơm thế?" Kỳ Yến cười tủm tỉm nói, “Tam ca tam tẩu mời khách, tôi nhất định phải đi, mọi người chọn thời gian xong thì nói cho tôi biết, dù trên trời rớt dao xuống tôi cũng sẽ không thất hứa."
“Được." Sầm Bách Hạc nặng nề mỉm cười, chỉ chỉ trong nồi, “Lát thịt bò của cậu sắp chín rục rồi." Trời cao rớt dao xuống, đó cũng là một chuyện thật không dễ dàng.
“Ai nha!" Kỳ Yến cầm đũa như bay, lập tức gắp vài miếng thịt bò ra.
Hơn một giờ sau, Kỳ Yến để đũa xuống, sờ sờ bụng mình, “Mỗi lần đến ăn lẩu, tôi luôn cảm thấy mình có thể ăn một nồi lớn."
“Chỉ cần tôi ăn cơm với cậu, cũng đều ăn đến no căng theo, " Sầm Bách Hạc đưa khăn tay cho Kỳ Yến, “Đại khái là bởi vì mặt cậu thật kích thích khẩu vị."
Kỳ Yến một phen đoạt khăn tay trong tay hắn, đứng lên nói: “Tôi biết anh đang khen tôi quốc sắc thiên hương, có điều loại chuyện này chúng ta phải khiêm tốn, đừng khoe khoang."
Đại Hà kéo cửa phòng ra, sau khi đi đến ngoài hành lang chờ Kỳ đại sư và ngũ thiếu đi ra, liền vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn đám người lui tới bên ngoài đại sảnh. Người trong tiệm lẩu rất nhiều, bọn họ không thể không đề cao cảnh giác, nếu xảy ra chuyện gì, bọn họ liền có lỗi với tiền lương cao ngất của mình.
Có điều hiển nhiên Đại Hà nghĩ hơi nhiều, gần như tất cả mọi người trong đại sảnh đều đang vội vàng đoạt đồ ăn, dù là Sầm Bách Hạc đẹp trai chọc trời, cũng không có mấy người đi chú ý. Đối với mấy tên tham ăn mà nói, người có dẹp hơn nữa, lực hấp dẫn cũng kém hơn so với một miếng thịt sắp chín.
“Kỳ Yến."
Ngay khi bốn người đi ra cửa tiệm lẩu, Kỳ Yến nghe được phía sau có người gọi cậu lại. Cậu quay đầu lại nhìn, Dương Hòa Thư đang từ bên trong chạy đến, trên mặt còn mang theo kinh hỉ khi tình cờ gặp bạn, “Vừa rồi tôi đã cảm thấy bóng dáng có chút giống cậu, thật không ngờ thật sự là cậu."
“Đúng vậy, thật khéo." Tầm mắt Kỳ Yến rơi xuống phía sau Dương Hòa Thư, “Vị này cũng là bạn của cậu à?"
Dương Hòa Thư quay đầu lại nhìn nhìn, cười nói: “Mạnh tiên sinh xem như ân nhân của tôi. Mấy ngày hôm trước tôi lái xe không cẩn thận quẹt vào xe thể thao của Mạnh tiên sinh, hắn thấy điều kiện kinh tế của tôi không tốt, cũng không bảo tôi bồi thường, trong lòng tôi băn khoăn, liền mời hắn tới nơi này ăn cơm, bồi tội với hắn."
Kỳ Yến nhìn vị Mạnh tiên sinh này, cười gật gật đầu với hắn ta.
Mạnh Tuyên bắt tay Kỳ Yến: “Chào cậu." Hắn ta ngẩng đầu nhìn thấy người phía sau Kỳ Yến, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Sầm ngũ gia?!"
Sầm Bách Hạc hơi hơi gật đầu một cái với hắn ta, không nói gì, so sánh với thái độ nhiệt tình của Mạnh Tuyên, có vẻ có chút lãnh đạm. Nhưng mà Mạnh Tuyên cũng không thèm để ý điểm ấy, hắn ta nhìn nhìn Kỳ Yến và Dương Hòa Thư, “Thật không ngờ lại khéo như vậy."
Kỳ Yến cười mà không nói nhìn Dương Hòa Thư và vị Mạnh tiên sinh này, một lúc lâu mới nói: “Mạnh tiên sinh thật sự là người tốt bụng."
“Đúng vậy, con người Mạnh tiên sinh đặc biệt tốt, " Dương Hòa Thư cười đến vẻ mặt ngại ngùng, “Tôi thật không biết nên cảm ơn hắn như thế nào mới tốt."
Mạnh Tuyên vô cùng khiêm tốn cười nói: “Không có, vốn cũng không phải chuyện lớn gì, cậu không cần để ở trong lòng."
“Ha hả." Kỳ Yến giơ cổ tay lên, cắt ngang lời Dương Hòa Thư muốn tiếp tục khen Mạnh tiên sinh, “Hòa Thư, tôi còn có chút việc phải đi xử lý với Sầm tiên sinh, chỉ sợ không thể với tán gẫu lâu với cậu." Nói xong, vẻ mặt cậu áy náy nhìn Dương Hòa Thư, “Cậu cũng biết, bình thường Sầm ngũ gia rất bận, có thể theo tôi đi ăn lẩu, đã thực có nghĩa khí bạn bè rồi, tôi không thể trì hoãn thời gian của hắn nữa."
Dương Hòa Thư miễn cưỡng cười cười: “Nên vậy, nên vậy." Tên ngu này không khoe khoang sẽ chết sao? Không phải chỉ là Sầm ngũ gia cùng cậu ta ăn một bữa lẩu thôi sao, sắc mặt đó quả thực…
Làm ai ghê tởm vậy?
Khoe khoang bạn tốt của mình xong, Kỳ Yến cười tủm tỉm tạm biệt Dương Hòa Thư, “Thế thì cứ như vậy, chúng ta lần sau lại tán gẫu."
“Hẹn gặp lại." Dương Hòa Thư cảm thấy nụ cười trên mặt mình sắp giữ không nổi.
“Diễn kịch trước mặt ảnh đế có thể lấy giải vàng Oscar như tôi, hắn quả thực chính là tự rước lấy nhục, " Kỳ Yến ngồi vào trong xe, đeo dây an toàn, “Mạnh tiên sinh kia có phải có hợp tác làm ăn với anh không?"
“Hắn có ý đó, " Sầm Bách Hạc cười cười, “Cơ mà người nghĩ như vậy rất nhiều."
“Người này, " Kỳ Yến nhíu mày, “Nhìn từ tướng mạo, hắn sẽ có một đoạn thời gian tài vận, nhưng mà nhân phẩm không tốt lắm, cũng không có đường con nối dòng, lúc tuổi già không tốt lắm, tốt nhất là anh đừng hợp tác với hắn."
“Có liên quan đến phương diện nhân phẩm nào?"
“Phương diện nào cũng không được, mang gương mặt trẻ con, nhưng thủ đoạn làm việc cũng không phải không có lực công kích như trẻ con, " Kỳ Yến lắc lắc đầu, “Hắn có khả năng còn là một người cuồng bạo lực tiềm ẩn."
“Người này nhìn trẻ tuổi đầy hứa hẹn còn rất nhã nhặn, không giống như là cuồng bạo lực nha, " Đại Lực tò mò quay đầu, “Kỳ đại sư, ngài nhìn ra mấy tật xấu của hắn từ chỗ nào?"
“Người này thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng trên thực tế thì hẳn là lớn tuổi hơn Bách Hạc một chút. Lúc người khác nhìn người thì thích nhìn mặt, tôi nhìn người lại là nhìn khí tràng."
Lông mày Sầm Bách Hạc run rẩy, tuổi còn lớn hơn một chút so với hắn…
Tiền Tiền đây là khen hắn trẻ tuổi, hay là đang nói hắn lớn tuổi?
Sau khi đưa Kỳ Yến về nhà, Sầm Bách Hạc mới quay đầu trở về, vừa mới vào cửa liền gặp được đại ca và đại tẩu tản bộ trong hoa viên.
Sầm đại ca ngửi được Sầm Bách Hạc một thân mùi lẩu, không dám tin nhìn hắn: “Em chạy đi ăn lẩu hả? Lẩu có bao nhiêu bẩn chứ, sao em lại đi ăn cái đó?"
“Em cảm thấy hương vị lẩu rất tốt" Sầm Bách Hạc cười cười với đại tẩu, “Đại tẩu."
“Bách Hạc đã về rồi?" Sầm đại tẩu ôn hòa cười nói với hắn, “Nhanh vào trong nhà ngồi, đừng đứng ở bên ngoài, buổi tối gió mát." Chị biết thân thể cậu em chồng này kém bao nhiêu, lo lắng hắn hứng gió thân thể xảy ra vấn đề, cho nên vội bảo hắn vào nhà ngồi.
Sầm đại ca trừng bà xã mình: “Bà xã, Bách Hạc đã lớn như vậy rồi, sao em còn chiều nó?"
“Em chiều thế nào?" Sầm đại tẩu trừng ông xã, “Không phải chỉ là ăn cái lẩu thôi à, có cái gì mà chuyện bé xé ra to. Em thấy gần đây thân thể Bách Hạc khá hơn nhiều, ăn vài thứ mình thích ăn, sao lại không được?"
“Anh…" Sầm đại ca bị bà xã làm nghẹn đến nói không ra lời, thấy em trai vào phòng khách, vội đi theo vào, “Bách Hạc…"
“Em đi ăn chung với Kỳ đại sư, " Sầm Bách Hạc dừng bước lại, bất đắc dĩ nhìn đại ca, “Yên tâm đi, em không có việc gì."
“Hóa ra là Kỳ đại sư, " Sầm đại ca cười gượng hai tiếng, giọng điệu nhất thời mềm nhũn xuống, “Hóa ra là đi chung với Kỳ đại sư, khẳng định không vấn đề gì. Có điều em cầm bồn cây xấu xí không có bao nhiêu thịt đó làm gì, trong nhà kính trồng hoa có nhiều hoa cỏ xinh đẹp như vậy, em thích cái gì, có thể bảo người chăm sóc hoa dời hai bồn đặt vào trong phòng cho em."
“Không xấu."
“Cái gì?"
“Em nói, " Sầm Bách Hạc giơ sen Quan Âm lên, đưa tới trước mắt mình, khóe miệng lại cười nói, “Em nói nó không xấu một chút nào."
Sầm đại ca ngơ ngác nhìn em trai ôm sen Quan Âm lên lầu, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, anh mờ mịt nhìn về phía bà xã phía sau, “Bà xã, sao anh cảm thấy Bách Hạc có hơi không thích hợp nhỉ?"
“Em cảm thấy Bách Hạc hiện tại rất tốt, " Sầm đại tẩu cười tủm tỉm nói, “Có vị khói lửa."
Sầm đại ca: “Vị khói lửa là cái gì vậy?"
Có điều nghĩ đến việc thân thể em trai hiện tại ngay cả lẩu cũng có thể ăn, trong lòng anh vẫn rất vui vẻ.
“Mạnh tiên sinh, cám ơn ngài." Dương Hòa Thư đi xuống xe, nhìn xe Mạnh Tuyên càng lái càng xa, cười nhạo một tiếng, xoay người đi vào cửa thang lầu.
“Mẹ kiếp!" Trên hành lang không có đèn, hắn thiếu chút nữa té ngã một cái. Vỗ vỗ bụi trên tay, Dương Hòa Thư chửi nhỏ một tiếng, lấy điện thoại di động nương theo ánh sáng màn hình phát ra gian nan lên lầu. Mở cửa phòng cho thuê ra, hắn ghét bỏ nhìn gian phòng đơn sơ này, làm xong vụ này hắn không bao giờ muốn giao tiếp với đồ ngu nữa.
Kỳ Yến gì đó là một tên ngu, Mạnh Tuyên dụng tâm kín đáo tới gần hắn, cũng là đồ ngu.
“Tích tích." Âm báo tin nhắn vang lên, hắn nhấn mở tin nhắn, thấy rõ nội dung bên trong.
M: chuyện làm thế nào?
Hắn cười lạnh một tiếng, nhanh chóng hồi âm tin nhắn.
Hòa: đối phương là một tên thiểu năng, không cần lo lắng, khẳng định không thành vấn đề.
“Mi cười thế nhân nhìn không thấu, thế nhân lại cười mi quá khùng điên, " Kỳ Yến uống một ngụm sữa, đi đến trước bàn máy tính, nhìn thấy trong bang phái đang thảo luận việc một người chơi nào đó mất tích, dường như báo cảnh sát cũng không tìm được.
Cậu nhớ tới người chơi nữ lần trước ở trên kênh thế giới game mắng cậu, nhưng nhìn xuống danh sách thành viên bang phái, người chơi đó đã không còn trong bang phái.
Rời khỏi game, cậu nhận được một bức thư cảm ơn đến từ tổ chức từ thiện. Xem xong thư cảm ơn, cậu trả lời đối phương vài câu, liền đóng máy tính lại. Đem sữa uống một hơi cạn sạch, cậu nằm ở trên giường mơ mơ màng màng nghĩ, ngày mai hình như là lão nhị mời khách, cậu nhất định phải ăn nhiều một chút…
“Bách Hạc, " Sầm tam ca gõ vang thư phòng của Sầm Bách Hạc, mở cửa đi vào, “Kỳ đại sư đáp ứng không?"
“Ừm, " Sầm Bách Hạc từ sau máy tính ngẩng đầu, “Tiền Tiền rất dễ nói chuyện."
“Đó là dễ nói chuyện với em, anh thấy ở trước mặt người khác, cậu ấy vẫn rất là cao lãnh, " Sầm tam ca chống một tay, ngồi ở mép bàn học, “Anh còn thật sự sợ cậu ấy không cho anh mặt mũi chứ."
Trên mặt Sầm Bách Hạc lộ ra một nụ cười: “Ừm."
Sầm tam ca nhìn thấy em trai đột nhiên cười, đầu tiên là sửng sốt một giây, sau đó thuận tay cầm lấy bồn hoa nhỏ bên tay, “Đây là thứ gì vậy, em đặt ở nơi này làm gì?"
Sầm Bách Hạc vươn tay đoạt sen Quan Âm từ tay tam ca lại, đặt ở bên kia, “Đẹp."
“Anh còn tưởng rằng em đặt trong này chống phóng xạ, nhà khoa học đã sớm đã nghiên cứu rồi, nói mấy thứ này không chống phóng xạ được, " Sầm tam ca cũng không quá để ý loại chi tiết nhỏ này, “Hiện tại tam tẩu của em cực kỳ tôn sùng Kỳ đại sư, anh sắp hoài nghi nếu không phải bọn anh đã kết hôn rồi, cô ấy lại lớn hơn Kỳ đại sư mười tuổi, không chừng cô ấy còn muốn đi theo đuổi Kỳ đại sư."
“Đừng nghĩ quá nhiều." Sầm Bách Hạc ngẩng đầu nhìn Sầm tam ca một cái, “Cái đó không có khả năng."
“Bách Hạc, thật không ngờ em có lòng tin với mị lực của tam ca như vậy, " Sầm tam ca nhảy xuống bàn, vỗ vỗ vai Sầm Bách Hạc, “Anh cảm thấy thực vui mừng."
Vẫn là em trai nhà mình tốt.
Sầm Bách Hạc gõ bàn phím máy tính không để ý tới hắn.
“Được rồi, anh cũng không quấy rầy em nữa, " Sầm tam ca nhìn thời gian, “Thời gian không còn sớm, em đừng thức đêm, đi ngủ sớm một chút."
“Em biết." Sầm Bách Hạc nhìn chằm chằm màn hình, “Lập tức liền ngủ."
“Vậy tốt, anh đi ngủ." Sầm tam ca đi ra khỏi thư phòng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, em trai hắn cái gì cũng tốt, chỉ là lúc làm việc quá nghiêm túc.
Chờ sau khi Sầm tam ca rời đi, Sầm Bách Hạc nâng bồn sen Quan Âm trên bàn lên, nhẹ nhàng sờ sờ phiến lá, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhu.
Ai nói nó xấu, rõ ràng là đáng yêu vô cùng.
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh