Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 140
“Bát tự này không đúng, " Đàm thiên sư cầm bát tự mà thuật sĩ nước La Sam lấy được, kết hợp với nơi Kỳ Yến sinh ra thôi diễn một phen, lắc đầu liên tục nói, “Tên và bát tự không hợp."
Sắc mặt người đàn ông tóc nâu nhất thời trầm xuống, hắn lấy điếu thuốc trong miệng xuống: “Thằng nhóc kia dám gạt tôi?!"
“Đào Ngôn, cậu điên rồi?!" Người đại diện ngăn lại Đào Ngôn, không cho hắn thu dọn hành lý, “Cơ hội tốt như vậy, cậu lại ầm ĩ muốn về nước? Cậu có biết không, tin tức cậu tham gia bộ phim này công ty đã thả ra, nếu bây giờ cậu về nước, anti fan lại mắng chửi."
“Anti fan mắng tôi cũng không mất mạng, còn ở nơi này nữa, liền thật sự mất mạng đó, " Đào Ngôn đem hộ chiếu giấy căn cước các loại đồ vật nhét hết vào trong rương hành lý, “Điện thoại di động của tôi đâu, anh đặt ở chỗ nào rồi, tôi muốn gọi điện thoại cho đại sứ quán."
“Cậu muốn làm gì?" Người đại diện sợ hãi, “Dù cậu muốn có tin tức, cũng không cần vui đùa với đại sứ quán chứ, đây chính là tố chất cơ bản nhất của công dân Hoa Hạ chúng ta."
“Anh đừng suy nghĩ miên man, " Đào Ngôn vươn tay đoạt di động trong túi người đại diện, “Nhanh đưa tôi."
“Đào Ngôn, cậu muốn làm gì?!" Người đại diện bị ấn ở trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn Đào Ngôn cướp đi điện thoại di động của mình, sau đó thật sự bấm điện thoại đại sứ quán.
“Xong…" Người đại diện tuyệt vọng nằm trên giường, khó trách cấp trên muốn chuyển nghệ nhân đã có danh tiếng là Đào Ngôn tới tay người mới như hắn, hóa ra Đào Ngôn này khó chơi như vậy.
Sau khi điện thoại thông, Đào Ngôn liền vội vàng mở miệng nói: “Tôi là công dân Hoa Hạ Đào Ngôn, hai giờ trước có người bắt cóc tôi, sau đó cưỡng ép tôi nói ra bát tự của một người." Hắn nhìn khách sạn, đây là căn phòng vừa rồi hắn lâm thời thay đổi, hẳn là không có theo dõi, “Tôi không có nói giỡn, tôi nói đều là thật. Tôi ở trong nước là một nghệ nhân, không tin mấy người có thể đi tra."
“Bát tự của ai hả? Là một thân thích của tôi, tên cậu ta là Kỳ Yến. Đúng rồi, cậu ta… cậu ta còn có một người bạn trai, là con trai út của lão tiên sinh Sầm Thu Sinh!"
Đang nói chuyện điện thoại, hắn đột nhiên nghe được cửa truyền đến tiếng mở ra, nhưng mà bởi vì hắn khóa chốt an toàn, người ở phía ngoài tạm thời vào không được, vội ném di động xuống đáy giường.
“Rầm!" Cửa bị đập ra, người đàn ông tóc nâu trước đó bắt hắn dẫn đầu đi đến, trên mặt còn mang theo tức giận chưa tiêu tan.
Người đại diện còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người ta che miệng lại kéo ra ngoài.
“Đào tiên sinh, " người đàn ông tóc nâu cười lạnh nói, “Đối với việc ngài không thành thực, tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ."
Đào Ngôn sợ tới mức cả người đều lui tới góc tường: “Chuyện anh muốn biết tôi đã nói cho anh biết, anh muốn làm gì?"
“Nói cho tôi biết?" Người đàn ông tóc nâu rót cho mình một ly nước, nước sôi nóng bỏng bốc hơi ở trong ly, “Đào tiên sinh là một diễn viên, tôi không muốn lỡ tay đem ly nước này đổ vào mặt cậu đâu, không thì rất tiếc nuối."
Đào Ngôn lập tức dùng tay bụm mặt: “Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"
“Mau nói cho tôi biết, bát tự của Kỳ Yến đến tột cùng là gì?!"
Đào Ngôn sợ tới mức bả vai run rẩy: “Anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu."
Hai giọt nước nóng bỏng rớt vào trên cánh tay hắn, hắn đau đến độ nhất thời kêu thảm thiết.
“Đào tiên sinh, tôi đã nói với cậu rồi, tính nhẫn nại của tôi không tốt."
“Tôi nói, tôi nói, " Đào Ngôn làm thế nào cũng thật không ngờ, hắn bất quá là nói ít đi một ngày, kết quả lại bị phát hiện, đến tột cùng những người này làm sao biết hắn nói dối?
“Là ngày 11 tháng 11 năm 36 Hoa Hạ, không phải là ngày 10, " sau khi nói ra cái ngày này, trong lòng Đào Ngôn bỗng nhiên có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời. Hắn đã cố gắng rồi, chỉ là những người này phát hiện hắn nói dối, nếu Kỳ Yến thật sự xảy ra chuyện gì, thì không trách được hắn.
Hắn… hắn khác với ba hắn, Kỳ Yến không thể trách hắn.
Đào Nghệ Như ở thương giới là nữ cường nhân tiếng tăm lừng lẫy, cho nên bà tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai, người có thể tới đều cho bà mặt mũi, dẫn theo hậu bối nhà mình đến tiệc rượu. Có điều một vài người tin tức không quá linh thông sau khi nhìn thấy Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc bên cạnh Đào Nghệ Như, giúp đỡ tiếp đón khách khứa, đầu óc có chút nghĩ không ra.
Bọn họ không nghe nói Đào Nghệ Như giao hảo với Sầm gia mà, tính tình như Sầm ngũ gia, sao lại giúp đỡ Đào Nghệ Như tiếp đón khách? Phải biết cho dù là tiệc rượu Sầm gia, vị ngũ gia này cũng không thích nói thêm mấy câu.
“Hoan nghênh quang lâm, đây là con tôi Kỳ Yến, mong Vương tổng về sau chiếu cố nhiều hơn."
“Vương tổng, chào ngài."
“Chào cậu, chào cậu, " Vương tổng ngơ ngác nắm tay Kỳ Yến, ánh mắt có chút dại ra, đây không phải là bạn trai Sầm ngũ gia hả, tại sao lại biến thành con trai Đào Nghệ Như? Nghĩ đến không lâu trước, mình còn lén cười nhạo Kỳ Yến là tiểu bạch kiểm, lúc này sắc mặt gã liền có chút không được tự nhiên.
“Kỳ tiên sinh quả thực tuấn tú lịch sự, " Vương tổng cười gượng nói vài câu dễ nghe, đem lễ vật mình chuẩn bị tốt đưa ra.
Hai cái người Đào Nghệ Như và Sầm Thu Sinh này cũng thật đủ rộng lòng, mắt mở trừng trừng nhìn hai đứa con trai ở chung cũng không ngăn cản, thật không biết mấy người đó đến tột cùng là nghĩ như thế nào.
Mặc kệ Sầm Thu Sinh và Đào Nghệ Như nghĩ như thế nào, dù sao thì sau khi rất nhiều khách khứa biết rõ quan hệ của ba người Kỳ Yến, Sầm Bách Hạc, Đào Nghệ Như, liền cảm thấy chuyện của nhà này quả thực làm cho người ta không thể diễn tả bằng ngôn từ, chỉ có thể thành thành thật thật ăn đồ ăn, nói chuyện phiếm, thuận tiện nhìn Đào Nghệ Như khoe khoang con trai.
Một số người từng mời Kỳ Yến xem phong thuỷ đối diện Kỳ Yến phá lệ kính trọng, ngay cả lễ vật chuẩn bị cũng đều là tỉ mỉ tuyển chọn.
“Kỳ đại sư, " ông chủ Lý chen đến bên cạnh Kỳ Yến, “Gần đây ngài có thời gian chứ?" Từ sau khi giải quyết chuyện núi Hồng Lương, tín ngưỡng trong lòng ông ta chỉ còn lại có tiền với lại Kỳ đại sư.
“Ông chủ Lý?" Kỳ Yến sửng sốt một chút, nhận ra người tới, “Đã lâu không gặp, eo hình như lại to ra rồi?"
“Ha ha ha, để ngài chê cười, " Lý lão bản vuốt cái bụng phình ra cười đến vẻ mặt hàm hậu, “Toàn dựa vào ngài giúp tôi giải quyết chuyện lớn sống còn, tôi mới có thể an tâm mọc thịt, không thì…"
“Haiz!" Lão khoát tay, “Hôm nay là sinh nhật ngài, tôi liền không nói mấy chuyện xúi quẩy dĩ vãng nữa."
Nói đến cũng kỳ quái, từ khi lão nghe theo ý kiến của Kỳ đại sư, bảo vệ phong cảnh tự nhiên trên núi Hồng Lương, lại bắt đầu xây miếu sơn thần, vận thế lão bắt đầu tốt lên, vấn đề tài chính quay vòng không tốt trước đó, cũng bởi vì có ngân hàng nguyện ý cho lão vay tiền mà được giải quyết, sau đó vài hạng mục đầu tư vào đều kiếm được tiền, quả thực giống như thần trợ.
Hiện tại miếu sơn thần xây xong, cũng không biết lúc nào có thể chính thức để người ta đến tế bái, lão lại không hiểu mấy quy củ đó, cho nên muốn tới xin Kỳ Yến hỗ trợ: “Kỳ đại sư, miếu sơn thần đã xây xong, tượng sơn thần cũng mời một vị đại sư điêu khắc làm xong, cũng không biết quy củ trong đó…"
Lúc này Kỳ Yến mới nhớ tới, còn có chuyện như vậy, cậu tính tính ngày gần đây: “Ngày mai chính là ngày tốt, thích hợp mời thần nhập miếu."
Mời thần nhập miếu chính là đem tượng thần đã khắc xong chuyển tới vị trí, tổ chức nghi thức mời thần, để thần linh tế bái biết, nơi này có người tín ngưỡng, khẩn cầu thần phù hộ một phương an bình.
“Chuyện quan trọng như mời thần nhập miếu, ngài xem ngài có thể…" ông chủ Lý cười bồi nói, “Tôi nghĩ sơn thần Hồng Lương khẳng định tương đối quen thuộc với ngài, ngài đi mời ông ấy, khẳng định ông ấy liền nguyện ý vào miếu."
“Loại chuyện này vốn chỉ chú ý tâm thành thì linh, chỉ cần trong lòng ông có chính khí, tích thiện thành đức, dù trong lòng không tin thần, vận thế tự nhiên trong vũ trụ tự nhiên sẽ giúp ông có vận tốt, " Kỳ Yến nói chính là lời nói thật, có điều thấy dáng vẻ ông chủ Lý thế này, hiển nhiên rất coi trọng chuyện đó, liền gật đầu nói, “Ông đã lo lắng, vậy ngày mai tôi liền cùng ông đi một chuyến."
“Cám ơn, vậy liền phiền toái ngài." Trên mặt ông chủ Lý vui vẻ, đang muốn nói thêm mấy câu với Kỳ Yến, quay đầu nhìn thấy Sầm ngũ gia đang thản nhiên nhìn mình, lời đến bên miệng lão lại nuốt trở vào, “Kỳ, Kỳ đại sư, hôm nay ngài là tiểu thọ tinh, tôi liền không quấy rầy ngài, ngày mai tôi lại liên hệ với ngài."
“Được." Kỳ Yến nhìn ông chủ Lý vội vội vàng vàng trốn vào trong đám người, quay đầu lại cười nhìn Sầm Bách Hạc một cái, “Anh làm gì hả?" Dọa người ta thành như vậy.
“Anh chẳng làm gì cả, " Sầm Bách Hạc cầm tay Kỳ Yến, “Chỉ nhìn ông ta một cái."
“Lại giả vờ vô tội, " Kỳ Yến vươn tay kéo mặt hắn, nhìn khách khứa cả phòng, bỗng nhiên nói, “Bên ngoài tuyết lớn như vậy, chúng ta đi đắp người tuyết đi."
Vừa vặn lúc này Đào Nghệ Như đi tới, sau khi nghe Kỳ Yến nói, liền khoát tay nói: “Chơi đi, nơi này có mẹ. Sinh nhật thì phải chơi vui vẻ một chút."
“Cám ơn mẹ." Kỳ Yến ôm Đào Nghệ Như, liền kéo Sầm Bách Hạc đi ra ngoài.
Cảnh tuyết bên ngoài rất xinh đẹp, bông tuyết lớn như lông ngỗng không ngừng từ trên trời bay xuống, Kỳ Yến xoay người nắn một cục tuyết, tạo nó thành hình con thỏ, “Năm đầu tiên em đến đế đô, nhìn thấy trên trời đổ tuyết, cả người đều hận không thể nằm xuống lăn một cái."
Mùa đông tỉnh Sơn rất ít tuyết rơi, dù có tuyết rơi, cũng là ở chỗ tương đối cao trên núi, còn giống như trấn Vương Hương, thì rất khó gặp được tuyết đọng, thấy được nhiều nhất chỉ có mưa kèm tuyết.
Cho nên năm thứ nhất tới đế đô, cậu nhìn thấy tuyết đọng liền vô cùng nhà quê, bạn cùng lớp còn chê cười cậu, vừa thấy liền biết là phía nam hoặc là phía tây nam tới, bởi vì chỉ có trẻ con ở hai chỗ này là đặc biệt đáng thương, lớn như vậy rồi cũng chưa từng chơi tuyết.
Sầm Bách Hạc ngồi xổm xuống, im lặng giúp Kỳ Yến gom tuyết, chỉ chốc lát sau liền gom được một đống tuyết bự.
“Bách Hạc, anh biến thành ông lão rồi, " Kỳ Yến vươn tay vỗ bông tuyết trên đỉnh đầu Sầm Bách Hạc, cười tủm tỉm nói, “Em nhìn thấy trên trang weixin nói, một cặp người yêu nếu ở trong tuyết nắm tay nhau đi đến khi bông tuyết rơi đầy đầu, nhất định sẽ nắm tay đến bạc đầu."
“Có thể đến bạc đầu hay không anh không biết, nhưng mà sẽ bị cảm là khẳng định, " Sầm Bách Hạc thấy mặt cậu lạnh đến đỏ ửng toàn bộ, “Chờ chút trở về uống thuốc cảm, đừng để bệnh."
“Ưm." Kỳ Yến đem cục tuyết nhỏ của mình đặt trên cục lớn của Sầm Bách Hạc, tùy tiện hái vài cái lá cây làm mắt mũi cho người tuyết.
“Hình như còn thiếu gì đó." Kỳ Yến nghĩ nghĩ, gỡ khăn quàng cổ của mình xuống đeo lên mình người tuyết, sau đó tách tách chụp vài bức ảnh người tuyết.
“Đừng quậy, " Sầm Bách Hạc thấy cổ cậu lộ ra, vội gỡ khăn quàng cổ của mình xuống mang cho Kỳ Yến, “Trời lạnh như vậy, không phải là để đùa chơi."
Kỳ Yến cười hì hì đem một nửa khăn quàng cổ quàng cho Sầm Bách Hạc: “Cái này còn không phải đều là anh chiều ra hả."
Sầm Bách Hạc nhìn cậu cười hì hì, một câu cũng không nói ra được, chỉ yên lặng đem bàn tay đông đến lạnh lẽo của cậu, bỏ vào trong túi áo khoác của mình.
Trang bạn bè.
Tiền Tiền đẹp trai nhất: tôi với tiểu Hạc Hạc nhà tôi đắp người tuyết [ ảnh 1234]
Vương Hàng: trời lạnh đắp người tuyết, MDZZ. [ biểu tình nôn mửa ]
Sắc mặt người đàn ông tóc nâu nhất thời trầm xuống, hắn lấy điếu thuốc trong miệng xuống: “Thằng nhóc kia dám gạt tôi?!"
“Đào Ngôn, cậu điên rồi?!" Người đại diện ngăn lại Đào Ngôn, không cho hắn thu dọn hành lý, “Cơ hội tốt như vậy, cậu lại ầm ĩ muốn về nước? Cậu có biết không, tin tức cậu tham gia bộ phim này công ty đã thả ra, nếu bây giờ cậu về nước, anti fan lại mắng chửi."
“Anti fan mắng tôi cũng không mất mạng, còn ở nơi này nữa, liền thật sự mất mạng đó, " Đào Ngôn đem hộ chiếu giấy căn cước các loại đồ vật nhét hết vào trong rương hành lý, “Điện thoại di động của tôi đâu, anh đặt ở chỗ nào rồi, tôi muốn gọi điện thoại cho đại sứ quán."
“Cậu muốn làm gì?" Người đại diện sợ hãi, “Dù cậu muốn có tin tức, cũng không cần vui đùa với đại sứ quán chứ, đây chính là tố chất cơ bản nhất của công dân Hoa Hạ chúng ta."
“Anh đừng suy nghĩ miên man, " Đào Ngôn vươn tay đoạt di động trong túi người đại diện, “Nhanh đưa tôi."
“Đào Ngôn, cậu muốn làm gì?!" Người đại diện bị ấn ở trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn Đào Ngôn cướp đi điện thoại di động của mình, sau đó thật sự bấm điện thoại đại sứ quán.
“Xong…" Người đại diện tuyệt vọng nằm trên giường, khó trách cấp trên muốn chuyển nghệ nhân đã có danh tiếng là Đào Ngôn tới tay người mới như hắn, hóa ra Đào Ngôn này khó chơi như vậy.
Sau khi điện thoại thông, Đào Ngôn liền vội vàng mở miệng nói: “Tôi là công dân Hoa Hạ Đào Ngôn, hai giờ trước có người bắt cóc tôi, sau đó cưỡng ép tôi nói ra bát tự của một người." Hắn nhìn khách sạn, đây là căn phòng vừa rồi hắn lâm thời thay đổi, hẳn là không có theo dõi, “Tôi không có nói giỡn, tôi nói đều là thật. Tôi ở trong nước là một nghệ nhân, không tin mấy người có thể đi tra."
“Bát tự của ai hả? Là một thân thích của tôi, tên cậu ta là Kỳ Yến. Đúng rồi, cậu ta… cậu ta còn có một người bạn trai, là con trai út của lão tiên sinh Sầm Thu Sinh!"
Đang nói chuyện điện thoại, hắn đột nhiên nghe được cửa truyền đến tiếng mở ra, nhưng mà bởi vì hắn khóa chốt an toàn, người ở phía ngoài tạm thời vào không được, vội ném di động xuống đáy giường.
“Rầm!" Cửa bị đập ra, người đàn ông tóc nâu trước đó bắt hắn dẫn đầu đi đến, trên mặt còn mang theo tức giận chưa tiêu tan.
Người đại diện còn chưa kịp nói chuyện, đã bị người ta che miệng lại kéo ra ngoài.
“Đào tiên sinh, " người đàn ông tóc nâu cười lạnh nói, “Đối với việc ngài không thành thực, tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ."
Đào Ngôn sợ tới mức cả người đều lui tới góc tường: “Chuyện anh muốn biết tôi đã nói cho anh biết, anh muốn làm gì?"
“Nói cho tôi biết?" Người đàn ông tóc nâu rót cho mình một ly nước, nước sôi nóng bỏng bốc hơi ở trong ly, “Đào tiên sinh là một diễn viên, tôi không muốn lỡ tay đem ly nước này đổ vào mặt cậu đâu, không thì rất tiếc nuối."
Đào Ngôn lập tức dùng tay bụm mặt: “Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?"
“Mau nói cho tôi biết, bát tự của Kỳ Yến đến tột cùng là gì?!"
Đào Ngôn sợ tới mức bả vai run rẩy: “Anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu."
Hai giọt nước nóng bỏng rớt vào trên cánh tay hắn, hắn đau đến độ nhất thời kêu thảm thiết.
“Đào tiên sinh, tôi đã nói với cậu rồi, tính nhẫn nại của tôi không tốt."
“Tôi nói, tôi nói, " Đào Ngôn làm thế nào cũng thật không ngờ, hắn bất quá là nói ít đi một ngày, kết quả lại bị phát hiện, đến tột cùng những người này làm sao biết hắn nói dối?
“Là ngày 11 tháng 11 năm 36 Hoa Hạ, không phải là ngày 10, " sau khi nói ra cái ngày này, trong lòng Đào Ngôn bỗng nhiên có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời. Hắn đã cố gắng rồi, chỉ là những người này phát hiện hắn nói dối, nếu Kỳ Yến thật sự xảy ra chuyện gì, thì không trách được hắn.
Hắn… hắn khác với ba hắn, Kỳ Yến không thể trách hắn.
Đào Nghệ Như ở thương giới là nữ cường nhân tiếng tăm lừng lẫy, cho nên bà tổ chức tiệc sinh nhật cho con trai, người có thể tới đều cho bà mặt mũi, dẫn theo hậu bối nhà mình đến tiệc rượu. Có điều một vài người tin tức không quá linh thông sau khi nhìn thấy Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc bên cạnh Đào Nghệ Như, giúp đỡ tiếp đón khách khứa, đầu óc có chút nghĩ không ra.
Bọn họ không nghe nói Đào Nghệ Như giao hảo với Sầm gia mà, tính tình như Sầm ngũ gia, sao lại giúp đỡ Đào Nghệ Như tiếp đón khách? Phải biết cho dù là tiệc rượu Sầm gia, vị ngũ gia này cũng không thích nói thêm mấy câu.
“Hoan nghênh quang lâm, đây là con tôi Kỳ Yến, mong Vương tổng về sau chiếu cố nhiều hơn."
“Vương tổng, chào ngài."
“Chào cậu, chào cậu, " Vương tổng ngơ ngác nắm tay Kỳ Yến, ánh mắt có chút dại ra, đây không phải là bạn trai Sầm ngũ gia hả, tại sao lại biến thành con trai Đào Nghệ Như? Nghĩ đến không lâu trước, mình còn lén cười nhạo Kỳ Yến là tiểu bạch kiểm, lúc này sắc mặt gã liền có chút không được tự nhiên.
“Kỳ tiên sinh quả thực tuấn tú lịch sự, " Vương tổng cười gượng nói vài câu dễ nghe, đem lễ vật mình chuẩn bị tốt đưa ra.
Hai cái người Đào Nghệ Như và Sầm Thu Sinh này cũng thật đủ rộng lòng, mắt mở trừng trừng nhìn hai đứa con trai ở chung cũng không ngăn cản, thật không biết mấy người đó đến tột cùng là nghĩ như thế nào.
Mặc kệ Sầm Thu Sinh và Đào Nghệ Như nghĩ như thế nào, dù sao thì sau khi rất nhiều khách khứa biết rõ quan hệ của ba người Kỳ Yến, Sầm Bách Hạc, Đào Nghệ Như, liền cảm thấy chuyện của nhà này quả thực làm cho người ta không thể diễn tả bằng ngôn từ, chỉ có thể thành thành thật thật ăn đồ ăn, nói chuyện phiếm, thuận tiện nhìn Đào Nghệ Như khoe khoang con trai.
Một số người từng mời Kỳ Yến xem phong thuỷ đối diện Kỳ Yến phá lệ kính trọng, ngay cả lễ vật chuẩn bị cũng đều là tỉ mỉ tuyển chọn.
“Kỳ đại sư, " ông chủ Lý chen đến bên cạnh Kỳ Yến, “Gần đây ngài có thời gian chứ?" Từ sau khi giải quyết chuyện núi Hồng Lương, tín ngưỡng trong lòng ông ta chỉ còn lại có tiền với lại Kỳ đại sư.
“Ông chủ Lý?" Kỳ Yến sửng sốt một chút, nhận ra người tới, “Đã lâu không gặp, eo hình như lại to ra rồi?"
“Ha ha ha, để ngài chê cười, " Lý lão bản vuốt cái bụng phình ra cười đến vẻ mặt hàm hậu, “Toàn dựa vào ngài giúp tôi giải quyết chuyện lớn sống còn, tôi mới có thể an tâm mọc thịt, không thì…"
“Haiz!" Lão khoát tay, “Hôm nay là sinh nhật ngài, tôi liền không nói mấy chuyện xúi quẩy dĩ vãng nữa."
Nói đến cũng kỳ quái, từ khi lão nghe theo ý kiến của Kỳ đại sư, bảo vệ phong cảnh tự nhiên trên núi Hồng Lương, lại bắt đầu xây miếu sơn thần, vận thế lão bắt đầu tốt lên, vấn đề tài chính quay vòng không tốt trước đó, cũng bởi vì có ngân hàng nguyện ý cho lão vay tiền mà được giải quyết, sau đó vài hạng mục đầu tư vào đều kiếm được tiền, quả thực giống như thần trợ.
Hiện tại miếu sơn thần xây xong, cũng không biết lúc nào có thể chính thức để người ta đến tế bái, lão lại không hiểu mấy quy củ đó, cho nên muốn tới xin Kỳ Yến hỗ trợ: “Kỳ đại sư, miếu sơn thần đã xây xong, tượng sơn thần cũng mời một vị đại sư điêu khắc làm xong, cũng không biết quy củ trong đó…"
Lúc này Kỳ Yến mới nhớ tới, còn có chuyện như vậy, cậu tính tính ngày gần đây: “Ngày mai chính là ngày tốt, thích hợp mời thần nhập miếu."
Mời thần nhập miếu chính là đem tượng thần đã khắc xong chuyển tới vị trí, tổ chức nghi thức mời thần, để thần linh tế bái biết, nơi này có người tín ngưỡng, khẩn cầu thần phù hộ một phương an bình.
“Chuyện quan trọng như mời thần nhập miếu, ngài xem ngài có thể…" ông chủ Lý cười bồi nói, “Tôi nghĩ sơn thần Hồng Lương khẳng định tương đối quen thuộc với ngài, ngài đi mời ông ấy, khẳng định ông ấy liền nguyện ý vào miếu."
“Loại chuyện này vốn chỉ chú ý tâm thành thì linh, chỉ cần trong lòng ông có chính khí, tích thiện thành đức, dù trong lòng không tin thần, vận thế tự nhiên trong vũ trụ tự nhiên sẽ giúp ông có vận tốt, " Kỳ Yến nói chính là lời nói thật, có điều thấy dáng vẻ ông chủ Lý thế này, hiển nhiên rất coi trọng chuyện đó, liền gật đầu nói, “Ông đã lo lắng, vậy ngày mai tôi liền cùng ông đi một chuyến."
“Cám ơn, vậy liền phiền toái ngài." Trên mặt ông chủ Lý vui vẻ, đang muốn nói thêm mấy câu với Kỳ Yến, quay đầu nhìn thấy Sầm ngũ gia đang thản nhiên nhìn mình, lời đến bên miệng lão lại nuốt trở vào, “Kỳ, Kỳ đại sư, hôm nay ngài là tiểu thọ tinh, tôi liền không quấy rầy ngài, ngày mai tôi lại liên hệ với ngài."
“Được." Kỳ Yến nhìn ông chủ Lý vội vội vàng vàng trốn vào trong đám người, quay đầu lại cười nhìn Sầm Bách Hạc một cái, “Anh làm gì hả?" Dọa người ta thành như vậy.
“Anh chẳng làm gì cả, " Sầm Bách Hạc cầm tay Kỳ Yến, “Chỉ nhìn ông ta một cái."
“Lại giả vờ vô tội, " Kỳ Yến vươn tay kéo mặt hắn, nhìn khách khứa cả phòng, bỗng nhiên nói, “Bên ngoài tuyết lớn như vậy, chúng ta đi đắp người tuyết đi."
Vừa vặn lúc này Đào Nghệ Như đi tới, sau khi nghe Kỳ Yến nói, liền khoát tay nói: “Chơi đi, nơi này có mẹ. Sinh nhật thì phải chơi vui vẻ một chút."
“Cám ơn mẹ." Kỳ Yến ôm Đào Nghệ Như, liền kéo Sầm Bách Hạc đi ra ngoài.
Cảnh tuyết bên ngoài rất xinh đẹp, bông tuyết lớn như lông ngỗng không ngừng từ trên trời bay xuống, Kỳ Yến xoay người nắn một cục tuyết, tạo nó thành hình con thỏ, “Năm đầu tiên em đến đế đô, nhìn thấy trên trời đổ tuyết, cả người đều hận không thể nằm xuống lăn một cái."
Mùa đông tỉnh Sơn rất ít tuyết rơi, dù có tuyết rơi, cũng là ở chỗ tương đối cao trên núi, còn giống như trấn Vương Hương, thì rất khó gặp được tuyết đọng, thấy được nhiều nhất chỉ có mưa kèm tuyết.
Cho nên năm thứ nhất tới đế đô, cậu nhìn thấy tuyết đọng liền vô cùng nhà quê, bạn cùng lớp còn chê cười cậu, vừa thấy liền biết là phía nam hoặc là phía tây nam tới, bởi vì chỉ có trẻ con ở hai chỗ này là đặc biệt đáng thương, lớn như vậy rồi cũng chưa từng chơi tuyết.
Sầm Bách Hạc ngồi xổm xuống, im lặng giúp Kỳ Yến gom tuyết, chỉ chốc lát sau liền gom được một đống tuyết bự.
“Bách Hạc, anh biến thành ông lão rồi, " Kỳ Yến vươn tay vỗ bông tuyết trên đỉnh đầu Sầm Bách Hạc, cười tủm tỉm nói, “Em nhìn thấy trên trang weixin nói, một cặp người yêu nếu ở trong tuyết nắm tay nhau đi đến khi bông tuyết rơi đầy đầu, nhất định sẽ nắm tay đến bạc đầu."
“Có thể đến bạc đầu hay không anh không biết, nhưng mà sẽ bị cảm là khẳng định, " Sầm Bách Hạc thấy mặt cậu lạnh đến đỏ ửng toàn bộ, “Chờ chút trở về uống thuốc cảm, đừng để bệnh."
“Ưm." Kỳ Yến đem cục tuyết nhỏ của mình đặt trên cục lớn của Sầm Bách Hạc, tùy tiện hái vài cái lá cây làm mắt mũi cho người tuyết.
“Hình như còn thiếu gì đó." Kỳ Yến nghĩ nghĩ, gỡ khăn quàng cổ của mình xuống đeo lên mình người tuyết, sau đó tách tách chụp vài bức ảnh người tuyết.
“Đừng quậy, " Sầm Bách Hạc thấy cổ cậu lộ ra, vội gỡ khăn quàng cổ của mình xuống mang cho Kỳ Yến, “Trời lạnh như vậy, không phải là để đùa chơi."
Kỳ Yến cười hì hì đem một nửa khăn quàng cổ quàng cho Sầm Bách Hạc: “Cái này còn không phải đều là anh chiều ra hả."
Sầm Bách Hạc nhìn cậu cười hì hì, một câu cũng không nói ra được, chỉ yên lặng đem bàn tay đông đến lạnh lẽo của cậu, bỏ vào trong túi áo khoác của mình.
Trang bạn bè.
Tiền Tiền đẹp trai nhất: tôi với tiểu Hạc Hạc nhà tôi đắp người tuyết [ ảnh 1234]
Vương Hàng: trời lạnh đắp người tuyết, MDZZ. [ biểu tình nôn mửa ]
Tác giả :
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh