Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong
Chương 135: Vượt quá 99.95%, đạt tới trên 99.99%

Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Chương 135: Vượt quá 99.95%, đạt tới trên 99.99%

Đào Nghệ Như được bạn của bà đỡ đi bổ trang, Kỳ Yến ngồi ở trên sô pha, cả người còn có chút chưa hoàn hồn được.

“Tiền Tiền?"

“Em không sao, " Kỳ Yến lắc lắc đầu, thở dài nói, “Em chỉ là cảm thấy việc này cứ như phim truyền hình vậy."

Đặng Lâm Lâm đứng ở bên cạnh yên lặng gật đầu, quả thật rất giống quay phim truyền hình, chỉ là tình cảm giữa Kỳ đại sư và vị tiên sinh này hình như có chút không thích hợp? Có điều thân là chủ biên một công ty sáng tác văn học, Đặng Lâm Lâm biết có vài việc mình không thể hỏi, thậm chí ngay cả tâm tư tò mò cũng không thể biểu lộ ra, huống chi đối phương còn là nam thần của mình: “Kỳ đại sư, việc hôm nay thật xin lỗi, nếu không do tôi, cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy, xin lỗi."

“Không có việc gì, cô không cần để ở trong lòng, " Kỳ Yến thấy đối phương áy náy sắp rụt đầu vào trong cổ, cười nói, “Lỡ như Đào nữ sĩ thật sự là mẹ của tôi, tôi còn phải cảm ơn cô để mẹ con chúng tôi đoàn tụ nữa."

Đặng Lâm Lâm cười gượng, cái trò đùa này thật sự là một chút cũng không buồn cười, hơn nữa nhìn biểu tình Kỳ đại sư, chỉ sợ cũng không cảm thấy vị nữ sĩ vừa rồi là mẹ của cậu ấy.

Là phái nữ, kỳ thật cô rất đồng tình với Đào nữ sĩ, nhìn bà vừa rồi khóc đến thương tâm như vậy, thậm chí bất chấp hết thảy hình tượng, ôm chân một người đàn ông xa lạ đau khổ, có thể thấy mấy năm nay khẳng định bà vẫn không có buông tha việc tìm kiếm con bà, cho nên khi nhìn thấy một tia hy vọng mới thất thố như thế.

Dù là chính Kỳ đại sư, sau khi đối phương làm ra hành vi khiến người ta sợ hãi như thế, cũng không có tức giận, nghĩ hẳn cũng là vì thấy được tình cảm nhớ nhung của người mẹ với đứa con ở đối phương.

“Vậy, tôi không quấy rầy mọi người." Đặng Lâm Lâm lại xin lỗi Kỳ Yến thêm một lần, sau khi xin một tấm danh thiếp của Kỳ Yến mới rời đi, sau khi đi xa mới nhớ tới, gần đây đồng nghiệp luôn oán giận tác giả dưới tay ra chương không tích cực, không bằng bảo ông chủ mời Kỳ đại sư đến công ty sửa lại phong thuỷ, không chừng mấy tác giả mắc bệnh kéo dài đó có thể khỏi hẳn.

Cũng không biết phong thuỷ có tác dụng với cái này hay không?

Đào Nghệ Như bổ trang xong trở về, Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc đã đi, bà ảm đạm nhìn bạn tốt: “Có phải đứa nhỏ kia oán tôi bao nhiêu năm không chăm sóc tốt cho nó, cho nên mới tránh tôi như vậy không?"

“Chị đừng nghĩ như vậy, tôi thấy đứa nhỏ kia rất tốt, không giống như là người lãnh tâm lãnh tình, " Tống Quỳ không rõ vì sao bạn tốt chắc chắn Kỳ Yến chính là con trai bà ấy như thế, vừa lo lắng bà hy vọng lại thất vọng cuối cùng chịu không nổi, lại không muốn nói lời khó nghe khiến bà không vui, “Sáng ngày mai chị có thể gặp mặt cậu ta, đừng lo lắng."

“Ưm." Đào Nghệ Như nhếch môi, mới vừa đi vài bước, liền có một người phụ nữ ngăn ở phía trước bà.

“Ôi, đây không phải là bà chủ Đào sao?" Người phụ nữ xách túi trào phúng cười nói, “Đây là bị người ta ức hiếp ư, mắt sưng đỏ lợi hại như vậy?"

“Diêu thái thái có tâm tư quản người khác, không bằng xem chừng ông xã nhà mình?" Đào Nghệ Như không chịu thiệt ở trước mặt người khác, nghe Diêu thái thái giễu cợt mình liền nói, “Diêu thái thái bà nói xem có phải hay không?"

Diêu gia cũng là một sạp chuyện xấu, Diêu Mạnh thường xuyên ở bên ngoài tầm hoa vấn liễu, là cái thứ chẳng ra gì. Vốn dĩ Đào Nghệ Như còn rất đồng tình bà xã Diêu Mạnh, chỉ là sau khi bà nghe thấy Diêu thái thái ở sau lưng trào phúng bà không có đàn ông không có con, là một Diệt Tuyệt sư thái, liền không còn gì để nói với người phụ nữ này.

Chồng mình có cái đức hạnh kia, không nguyện ý ly hôn là tự do của bà ta, còn rảnh rỗi đi nói xấu chuyện người khác, đây là nhân phẩm có vấn đề.

“Đào nữ sĩ, ngại ngùng, quấy rầy, " một phục vụ sinh đi tới, đem một tờ ghi chép đưa cho Đào Nghệ Như, “Đây là một tiên sinh họ Kỳ để lại cho ngài."

Đào Nghệ Như mở ghi chép ra, trên đó kêu bà sớm đi nghỉ ngơi linh tinh, tuy rằng chỉ có ít ỏi vài câu, nhưng vẫn làm cho bà vui vẻ ra mặt, sau khi thật cẩn thận đem tờ ghi chép này bỏ vào trong túi, Đào Nghệ Như nhìn Diêu thái thái vẻ mặt nhiều chuyện, “Diêu thái thái, đêm dài đường xa, bà vẫn là sớm đi về nhà nghỉ ngơi đi." Nói xong, không để ý tới bà ta nữa, đạp giày cao gót tao nhã đi ra phía ngoài.

“Có gì đặc biệt hơn người, không phải chỉ là có hai thằng đàn ông hoang theo đuổi thôi sao?" Diêu thái thái thấp giọng mắng một câu, bắt đầu ở trong lòng trộm suy nghĩ, Kỳ tiên sinh đưa tờ ghi chép cho Đào Nghệ Như đến tột cùng là ai. Nhân vật có uy tín danh dự ở đế đô, dù mọi người không quen thuộc lẫn nhau, nhưng ít ra cũng đã được nghe nói tên họ, nhưng mà bà ta lại chưa bao giờ nghe nói ai họ kỳ, chỉ sợ cũng không phải là người đàn ông lên được mặt bàn gì. Phụ nữ dù có tiền, dù có địa vị lại có ích lợi gì, qua bốn mươi tuổi, không đàn ông không con cái, cũng chỉ là kẻ thất bại trong cuộc sống.

“Bà quản người khác có mấy người đàn ông theo đuổi, nhàn rỗi không có việc gì liền ở nhà xem sách đi, đừng luôn nhiều chuyện việc riêng của người khác." Tống Quỳ vừa thấy biểu tình của Diêu thái thái liền biết bà ta đang suy nghĩ gì, không kiên nhẫn nhíu mày, xoay người nhìn về phía phục vụ sinh đưa tờ ghi chép tới, mở túi ra cho hắn một khoản tiền boa.

Diêu thái thái bị trách móc như vậy, tức giận đến một câu cũng nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể oán hận thấp giọng mắng một câu, xoay người bắt đầu nói với người ta là Đào Nghệ Như không rõ ràng với một người đàn ông họ Kỳ, sinh hoạt cá nhân có bao nhiêu hỗn loạn linh tinh.

Nghe được người khác cùng bà ta ghét bỏ Đào Nghệ Như, cơn nghẹn trong lòng Diêu thái thái mới chậm rãi tản ra, xoay người nói với người khác về túi hàng hiệu, các loại trang sức.

Sáng ngày hôm sau, lúc Kỳ Yến từ trên giường thức dậy, bên ngoài tuyết rơi thật lớn, cậu nhìn thời gian, cách thời gian cậu hẹn với Đào Nghệ Như còn hơn một giờ, vì thế xoay người cọ cọ trên chăn, rời giường rửa mặt thay quần áo.

Mở tủ quần áo, cậu nhìn quần áo bên trong, chọn ra một bộ.

“Bách Hạc, khăn quàng cổ mấy ngày hôm trước anh mua cho em ở đâu vậy?" Kỳ Yến đứng ở trên hành lang lầu hai, duỗi đầu nói, “Em tìm khắp không thấy, có phải dì đem giặt cho em rồi không?"

Đào Nghệ Như ngẩng đầu, đối diện hai mắt Kỳ Yến. Hôm nay cậu mặc một cái quần dài, trên người là một cái áo lông nhạt màu, cả người thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, cũng thực trẻ tuổi, quan trọng nhất là ở Sầm gia, cậu có vẻ thực tự tại, có thể thấy người Sầm gia quả thật rất tốt với cậu.

“Khăn quàng cổ của em anh bỏ hết trong ngăn kéo dưới cùng đó, " Sầm Bách Hạc buông tách xuống, nhìn Đào Nghệ Như bên cạnh nhìn chằm chằm Kỳ Yến xuất thần, “Trước hết xuống dùng bữa sáng, chờ chút anh đi lấy cho em."

“Được." Kỳ Yến thấy Đào Nghệ Như đến Sầm gia sớm thế, đầu tiên là sửng sốt một chút, rất nhanh phản ứng lại, vì thế gật đầu cười cười với đối phương, “Chào buổi sáng."

Lúc này gọi bà là chị Đào, hình như cũng có chút không thích hợp, gọi dì Đào lại sợ già, chờ có kết quả giám định người thân, phát hiện hai người không phải là quan hệ mẹ con, về sau gặp mặt liền xấu hổ.

“Không phải ta tới hơi sớm chứ?" Đào Nghệ Như ngại ngùng cười cười, đêm qua cả đêm bà đều ngủ không ngon, thật vất vả chờ được đến hơn sáu giờ, liền bắt đầu thu dọn ăn diện chạy tới. Trên thực tế khi nghe nói Kỳ Yến còn chưa có rời giường, bà liền có chút hối hận, lỡ như bà quấy rầy giấc ngủ của đứa nhỏ này thì làm thế nào?

May mắn Sầm Bách Hạc cũng không có kiên trì đi gọi Kỳ Yến dậy, trong lòng bà mới thở phào một hơi.

“Dậy sớm là thói quen tốt, " Kỳ Yến đi xuống lầu, “Chị ăn sáng chưa, nếu chưa ăn, liền ăn chung một bữa cơm rau dưa đi."

“Được." Đào Nghệ Như nhìn Kỳ Yến gật gật đầu.

Không khí bữa sáng rất tốt, Đào Nghệ Như chú ý thấy lễ nghi dùng cơm của Kỳ Yến rất tốt, Sầm gia cũng vô cùng tôn kính Kỳ Yến, là tôn kính phát ra từ nội tâm, chứ không phải cái loại thái độ mặt ngoài khách khí, bên trong lại xem thường.

Bản thân bà không thích uống sữa, nhưng vẫn đem ly trước mặt uống hết, bởi vì đây là Kỳ Yến tự tay rót.

Sầm Bách Hạc dùng xong bữa sáng trước hết, hắn đứng dậy đi lên trên lầu tìm khăn quàng cổ, thuận tiện đem áo khoác và bao tay Kỳ Yến ném ở trên giường cầm xuống, thấy Kỳ Yến và Đào Nghệ Như cũng dùng xong bữa sáng, liền mở miệng, “Chúng ta đi thôi."

Đào Nghệ Như ngẩn người: “Hôm nay cậu không cần đi làm sao?"

“Đi làm lúc nào cũng được, " Sầm Bách Hạc đưa áo khoác cho Kỳ Yến, sau khi để cậu mặc vào, giúp cậu đeo khăn quàng cổ, “Chuyện lớn có liên quan tới Tiền Tiền, tôi đi theo mới có thể yên tâm."

“Tiền Tiền?"

“A, đó là nhũ danh của tôi, " Kỳ Yến ghét bỏ nhìn cái bao tay thật dày không muốn mang, có điều sau khi bị Sầm Bách Hạc trừng mắt nhìn một cái, vẫn ngoan ngoãn đưa bàn tay ra ngoài.

Đào Nghệ Như thấy hai người bọn họ, một người lười biếng chỉ vươn tay, một người thích thú mang khăn quàng cổ mang bao tay cho người kia, cảm thấy ấn tượng của mình với Sầm Bách Hạc trước kia có khả năng có chút hiểu lầm. Chỉ là nhìn quan hệ hai người thân mật như thế, mà bà chỉ có thể làm người ngoài đứng ở chỗ này, trong lòng Đào Nghệ Như liền vô cùng chua xót.

Đoàn người Kỳ Yến không đến bệnh viện, mà là đến một phòng nghiên cứu khoa học Sầm gia đầu tư, nơi này có các loại dụng cụ tiên tiến nhất đương thời, làm một cái giám định người thân thật sự là chuyện không thể dễ dàng hơn, lại không cần giống bệnh viện bên ngoài phải đợi mất vài ngày.

Để có kết quả chuẩn xác, nhân viên công tác rút máu, lấy tóc cùng với da ở khoang miệng hai người, sau đó giải thích một chút về quy trình giám định.

“Vậy đại khái bao lâu có thể lấy được kết quả?" Đào Nghệ Như căn bản không có hứng thú nghe mấy cái gọi là quy trình đó, trong đầu chỉ nghĩ lúc nào có kết quả.

Nhân viên công tác nhìn về phía Sầm Bách Hạc, thấy hắn gật gật đầu, liền hồi đáp: “Nhanh nhất năm tiếng có thể có."

“Năm tiếng…" Đào Nghệ Như nhìn thời gian, bây giờ là buổi sáng hơn tám giờ năm phút, năm tiếng sau chính là giữa trưa một giờ. Bà quay đầu lại nhìn Kỳ Yến, hai tay mười ngón giao nhau, cực lực đè nén cảm xúc kích động, “Tôi biết rồi, cám ơn."

“Đào… nữ sĩ, nếu không chúng ta chờ năm tiếng rồi lại qua?" Kỳ Yến thấy Đào Nghệ Như ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích, biết hiện tại khẳng định bà không có tâm tư làm chuyện khác, “Gần đây có quán cà phê, chúng ta đi uống ly cà phê, ngồi chậm rãi chờ."

Đào Nghệ Như vốn dĩ muốn canh ở nơi này, chỉ là quay đầu lại nghĩ uống cà phê có cơ hội nói thêm mấy câu với Kỳ Yến, liền gật đầu đồng ý, “Được."

“Ba vị khách quý, muốn uống chút gì không?"

“Cà phê là được."

“Từ từ, hai ly cà phê, một ly sữa." Sau khi Sầm Bách Hạc nói với phục vụ, quay đầu giải thích với Đào Nghệ Như, “Tiền Tiền không thích uống cà phê."

Đào Nghệ Như gật gật đầu, trên mặt có vài phần mất mát, “Xin lỗi, tôi không biết." Bà cho rằng người trẻ tuổi bây giờ đều thích uống mấy thứ này, cho nên mới không chút nghĩ ngợi kêu phục vụ lấy ba ly cà phê tới.

“Cái này cũng không trách chị, trách tôi khẩu vị tương đối đặc biệt, người bình thường không có nhiều tật xấu như tôi." Kỳ Yến cười tủm tỉm lấy máy chọn món tới, lại chọn thêm vài món điểm tâm.

Đào Nghệ Như biết cậu đang an ủi mình, liền miễn cưỡng cười cười. Chờ sau khi đồ uống và điểm tâm đưa lên, Đào Nghệ Như do dự một khắc: “Con có thể nói với ta một chút, về chuyện khi con còn bé không?"

Kỳ Yến đối diện hai mắt mong chờ của bà, xoa xoa miệng mình: “Chị muốn nghe phương diện nào?"

“Cha mẹ con đối với con như vậy, khi còn bé… sống cực khổ không?" Đào Nghệ Như nhớ rõ Kỳ Yến từng nói, cậu sinh ra ở thành trấn nhỏ xa xôi, lấy trình độ kinh tế mười mấy năm trước đến xem, điều kiện sinh hoạt ở thành trấn xa xôi khẳng định sẽ không quá tốt.

“Tôi không có cha mẹ, " Kỳ Yến sửng sốt một chút, nhớ tới Đào Nghệ Như căn bản còn chưa biết chuyện này, “Tôi từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng, có điều ông ấy vẫn luôn rất dụng tâm giáo dục tôi, cho nên sống rất tốt."

Đào Nghệ Như hoảng hốt cười cười: “Vậy, vậy là tốt rồi."

Bà có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy mình không có lập trường để hỏi, cho nên cuối cùng chỉ có thể im lặng.

Kỳ Yến từ biểu tình của bà nhìn ra chút suy nghĩ của bà, nhân tiện nói: “Tuy rằng tôi cảm thấy có khả năng chị nhận sai người, có điều có thể có đoạn trải nghiệm này, coi như là duyên phận, tôi nói với chị về một ít chuyện lý thú tôi gặp được, chị sẽ không ngại phiền đi?"

“Không đâu, không đâu." Đào Nghệ Như nhất thời vui đến nhướn đuôi mày.

Dưới đáy lòng Kỳ Yến hít một hơi, liền bắt đầu nói một ít chuyện cũ, chẳng hạn như làm cán bộ lớp, cầm học bổng, thi tốt nghiệp cầm thành tích top 5 toàn tỉnh, ở đại học gặp được anh em tốt linh tinh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đào Nghệ Như nghe như mê như say, thường thường còn hỏi Kỳ Yến về một ít khẩu vị yêu thích, trong lời nói cử chỉ tràn ngập cẩn thận, sợ mình nói một câu không đúng, làm một động tác không tốt, liền khiến cho Kỳ Yến không vui.

“Thật tốt, " nghe xong chuyện lý thú của Kỳ Yến với vài người bạn tốt, trên mặt Đào Nghệ Như cũng thêm vài phần ý cười, “Con là người trẻ tuổi rất giỏi."

Sống ở thành trấn xa xôi có chất lượng dạy học không tính là quá tốt, lại có thể thi thành tích top 5 toàn tỉnh, tính cách còn sáng sủa, đối nhân xử thế đều rất đúng mực. Sư phụ của cậu nhất định rất tốt với cậu, hơn nữa rất dụng tâm dạy cậu.

Bà thật vui vẻ, cũng thực cảm kích, con của mình có thể gặp được người tốt như vậy.

“Chị đừng khen tôi như vậy, tôi tương đối thẹn thùng, " Kỳ Yến nhìn thời gian, “Sắp đến một giờ, chúng ta đi ăn cơm trưa trước, sau đó đi lấy kết quả xét nghiệm, thời gian hẳn là rất vừa vặn."

Vừa dứt lời, di động Sầm Bách Hạc liền vang lên, là phòng nghiên cứu gọi tới.

“Ông chủ, có kết quả rồi."

Sầm Bách Hạc nhìn Kỳ Yến, giọng điệu bình thản: “Thế nào?"

“Độ tương tự của ADN hai người rất lớn, vượt quá 99.95%, đạt tới trên 99.99%."

“Hệ số người thân xác nhận là mẹ con không sai."

Sầm Bách Hạc nắm di động nhìn về phía Kỳ Yến hoàn toàn không biết gì cả, cả người đều có chút mờ mịt.

Thế mà… là thật?

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại