Luân Hồi Cung Chủ
Chương 55: Tiếng kêu cứu trong rừng già
Im đi phút giây, lại có tiếng kêu gấp rút:
- Ngươi giết ta. Ngươi giết ta… Rõ ràng đó là tiếng kêu của một người con gái. Tiếng kêu lảnh lót, trong trẻo.
Cách đây không lâu, đã có lần Hàn Tử Kỳ bị hai thiếu nữ áo hồng của Hồng Nhan Cung phỉnh lừa. Họ vờ kêu cứu thất thanh, khóc lóc, kể lễ, khiến chàng động tâm tới gần ả hồ ly Điêu Thất Cô, cháu gọi Điêu Nguyệt Hồ là cô, để rồi bị ả điểm huyệt, rồi cho chàng uống một viên Vu Sơn Nhất Độ, biến thành một con thú điên cuồng vì chất kỳ dâm phát tác. Đến khi chàng chạy đến Kỳ Sơn, gặp Ngân Hà Công Chúa đang nằm ngủ trong một hang động, chàng đã hùng hổ cưỡng bức nàng. Nhờ vậy chất kỳ dâm bị hoá giải và nàng cũng hết bệnh cùi hủi, cùng chàng kết duyên phu phụ. Lần này tiếng kêu cứu trong rừng kia cũng gần tương tự lần trước nên Hàn Tử Kỳ dè dặt vận thính lực nghe kỹ hơn xem đó là chuyện gì.
Chàng nghĩ phải chăng là ả Điêu Thất Cô lại tới bày trò quỷ quyệt đánh lừa chàng thêm lần nữa.
- Người giết ta. Người giết ta… Tiếng kêu cứu của người con gái trong cánh rừng nghe thê thảm, thống thiết khiến cho Hàn Tử Kỳ phải động tâm. Nhưng chàng vẫn ngồi bất động trên ngựa. Dù thế nào thì chàng cũng cần phải cẩn trọng, đề phòng là hơn.
Tiếng kêu cứu của người con gái càng lúc càng tỏ ra khẩn cấp, hình như sắp bị giết đến nơi. Lòng ngờ vực của Hàn Tử Kỳ chợt biến mất. Chàng lẩm bẩm:
“Có lẽ đó là tiếng kêu của một cô gái đang bị tên dâm tặc nào đó bắt cóc trên đường này, đưa vào cánh rừng để cưỡng hiếp, sắp giết ả đi. Ta không nên quá dè dặt nữa. Ta phải vào đấy cứu nàng. Lúc trước võ công của ta hãy còn non kém, lại chưa có kinh nghiệm trên giang hồ nên mới bị ả Điêu Thất Cô điểm huyệt. Giờ đây, công lực của ta đã cao thâm, lại có nhiều lịch duyệt, tại sao ta lại sợ không dám làm điều hiệp nghĩa. Ta cứ vào đó xem sao.".
Thầm tính lợi hại xong, Hàn Tử Kỳ rẽ ngựa đi vào rừng, nhắm hướng phát ra tiếng kêu cứu.
Trong nhaý mắt, người ngựa của Hàn Tử Kỳ đã đến nơi. Chàng ghìm cương cho con Xích Long Câu dừng lại, rảo mắt tìm kiếm người bị nạn.
Nhưng trong rừng không có một bóng người nào, cũng không nghe tiếng động. Chỉ có tiếng gió khua xào xạc bà ánh trăng nhảy máu tung tăng.
Hàn Tử Kỳ vận nhãn lựa, rảo mắt nhìn qua mấy lượt mà vẫn không tìm ra người con gái kêu cứu lúc nãy đâu cả. bốn bề vẫn im phăng phắc.
Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:
- Lạ thật. Rõ ràng là có người kêu cứu ở chỗ này, tại sao ta vào đây mà không thấy nàng, cũng không nhận ra dấu vết gì khả nghi.
Hàn Tử Kỳ đâm ra ngơ ngác, hoang mang, chẳng hiểu sự tình ra sao cả.
- Người giết ta. Người giết ta… Tiếng kêu cứu lại phát ra trước mặt, cách Hàn Tử Kỳ khoảng vài chục trượng.
Không chút chậm trễ, Hàn Tử Kỳ phi ngựa như bay về hướng đó. Chàng quyết tìm xem người con gái đó có phải đang bị tên dâm tặc mang đi chạy trốn hay không.
Nhưng khi Hàn Tử Kỳ đến nơi thì cũng chẳng nhận ra bóng dáng người nào cả.
Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:
“Quái lạ. Hay đây là loài ma quái hiện hình doạ dẫm ta chăng. Tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế này chứ.".
Tần ngần một lúc, Hàn Tử Kỳ quay lại, toan trở ra ngoài. Vừa lúc đó, tiếng kêu lại vang lên. Tiếng kêu thật khẩn cấp, hình như nàng đang bị mũi kiếm đâm vào cổ.
Hàn Tử Kỳ giật mình, phi ngựa tới đó. Nhưng vẫn như lần trước, chàng chẳng thấy người nào cả.
Nhưng tiếng kêu lại vang lên phía trước. Hàn Tử Kỳ nổi giận đuổi theo. Chàng nghi nàng vì tên dâm tặc mang chạy đi vì hắn phát giác có người đang đuổi theo, phá phách cuộc vui của hắn.
Bất ngờ tiếng kêu vang lên chỉ cách Hàn Tử Kỳ vài mươi trượng. Chàng quyết bắt cho bằng được tên dâm tặc kia để hỏi tội.
Vào sâu trng cánh rừng chừng bốn năm dặm, trước mắt Hàn Tử Kỳ là một hòn núi chắn ngang, bít cả lối đi. Chàng cho ngựa đi chậm lại. Lúc này thì tiếng kêu cứu đã im bắt, không còn vang lên nữa.
Hàn Tử Kỳ đảo mắt nhìn hai bên vách núi, vẫn không thấy bóng dáng người nào cả.
thật là lạ lùng.
Hàn Tử Kỳ vô cùng kinh ngạc, chẳng hiểu ra làm sao cả. chàng toan quay ngựa trở ra thì bất chợt nhìn thấy một cái hang động ở phía trái vách núi, cách nơi chàng chừng một trăm trượng.
Trong lòng nghi hoặc, Hàn Tử Kỳ co ngựa đi tới hang động, dừng lại nhìn vào cửa hang.
Hang động lờ mờ bóng tối do ánh trắng không đủ ánh sáng để soi rõ moị vật ở phía trong.
Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm:
“Hay là tên dâm tặc kia vác cô gái vào hang động này để dở trò bại hoại trong đó. Ta phải cứu nàng mới được.".
Hàn Tử Kỳ xuống ngựa, bước tới cửa động, đưa mắt nhìn vào phía trong. Bên trong bóng tối mập mờ, lại sâu hun hút, không thể nhận ra bóng người hay mọi vật.
Hàn Tử Kỳ thận trọng chưa vội bước vào, chỉ vận thính lực nghe ngóng bên trong xem có tiếng động gì hay không.
Hình như phía trong hang động có tiếng thở. Hàn Tử Kỳ kêu thầm:
“Ồ, đúng là tên dâm tặc vác nàng con gái chạy vào đây. ta hãy vào trong cứu nàng.".
Hàn Tử Kỳ dè dặt bước vào trong hang động, vận nhãn lực tìm kiếm bóng người con gái và tên dâm tặc. Chàng vừa nghe có tiếng thở.
Vào trong khoảng hai trượng, thình lình Hàn Tử Kỳ nghe có tiếng quát từ phía trong vọng ra:
- Đứng lại.
Hàn Tử Kỳ giật mình dừng lại, phóng mắt nhìn xem người vừa quát đó là ai.
Qua ánh trăng chiếu vào hang động lờ mờ, Hàn Tử Kỳ nhận ra đó là một vị lão nhân đang ngồi trên chiếc giường đá, mình vận trường bào xám phủ cả hai chân phía dưới. Nhưng vì tối quá nên không nhận rõ diện mục của lão, chỉ thấy ánh mắt của lão nhân sáng như hai vì tinh tú. Dĩ nhiên là nội lực của lão nhân cao thâm, đạt tới cảnh giới thượng thừa, chẳng phải là người tầm thường.
Hàn Tử Kỳ đứng yên quan sát lão nhân và chờ đợi xem lão làm gì để kịp thời ứng phó.
Lão nhân buông giọng trầm trầm:
- Tiểu tử là ai?
Nghe giọng nói ôn nhu của lão nhân, Hàn Tử Kỳ an lòng, chắp tay trước ngực, đáp bằng giọng nhẹ nhàng:
- Tại hạ là kẻ qua đường, khi tới cánh rừng già này, bỗng nghe có tiếng kêu cứu của người con gái. Tại hạ nghi ả bị tên dâm tặc nào đó bắt cóc đưa vào rừng cưỡng bức. Tại hạ đuổi theo đến đây thì mất dạng, không còn thấy người đâu nữa.
Chàng hỏi lão nhân:
- Lão tiền bối có thấy một tên dâm tặc vác cô gái chạy vào trong này không?
Lão nhân ngồi trên chiếc giường đã không đáp lời Hàn Tử Kỳ còn cười ha hả. Giọng cười như vừa chế nhạo, vừa thương hại cho sự ngây ngô của Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ kinh ngạc:
“Tại sao lão tiền bối lại cười một cách ngạo nghễ như vậy? Hay chính lão là tên dâm tặc lúc nãy. Ta phải hỏi lão cho ra lẽ.".
Hàn Tử Kỳ nghiêm chỉnh nói:
- Lão tiền bối cười tại hạ chuyện gì? Xi lão tiền bối cho tại hạ biết được không?
- Ha… ha… ha… Lão nhân không đáp lời Hàn Tử Kỳ mà lại còn cười lớn hơn, dài hơn, như vô cùng thích thú trước câu hỏi của chàng.
Hàn Tử Kỳ sửng sốt trố mắt nhìn lão nhân dò xét, không dò hỏi thêm gì nữa.
Chấm dứt tràng cười quái gở, lão nhân nhìn Hàn Tử Kỳ trầm giọng:
- Tiểu tử muốn gặp ả con gái kêu cứu trong rừng vừa rồi ư?
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Xin lão tiền bối cho tại hạ được gặp ả, xem lúc nãy là chuyện gì.
Lão nhân khẽ gật đầu:
- Được. Lão phu sẽ cho tiểu tử gặp ả ngay lập tức.
- Ngươi giết ta. Ngươi giết ta… Rõ ràng đó là tiếng kêu của một người con gái. Tiếng kêu lảnh lót, trong trẻo.
Cách đây không lâu, đã có lần Hàn Tử Kỳ bị hai thiếu nữ áo hồng của Hồng Nhan Cung phỉnh lừa. Họ vờ kêu cứu thất thanh, khóc lóc, kể lễ, khiến chàng động tâm tới gần ả hồ ly Điêu Thất Cô, cháu gọi Điêu Nguyệt Hồ là cô, để rồi bị ả điểm huyệt, rồi cho chàng uống một viên Vu Sơn Nhất Độ, biến thành một con thú điên cuồng vì chất kỳ dâm phát tác. Đến khi chàng chạy đến Kỳ Sơn, gặp Ngân Hà Công Chúa đang nằm ngủ trong một hang động, chàng đã hùng hổ cưỡng bức nàng. Nhờ vậy chất kỳ dâm bị hoá giải và nàng cũng hết bệnh cùi hủi, cùng chàng kết duyên phu phụ. Lần này tiếng kêu cứu trong rừng kia cũng gần tương tự lần trước nên Hàn Tử Kỳ dè dặt vận thính lực nghe kỹ hơn xem đó là chuyện gì.
Chàng nghĩ phải chăng là ả Điêu Thất Cô lại tới bày trò quỷ quyệt đánh lừa chàng thêm lần nữa.
- Người giết ta. Người giết ta… Tiếng kêu cứu của người con gái trong cánh rừng nghe thê thảm, thống thiết khiến cho Hàn Tử Kỳ phải động tâm. Nhưng chàng vẫn ngồi bất động trên ngựa. Dù thế nào thì chàng cũng cần phải cẩn trọng, đề phòng là hơn.
Tiếng kêu cứu của người con gái càng lúc càng tỏ ra khẩn cấp, hình như sắp bị giết đến nơi. Lòng ngờ vực của Hàn Tử Kỳ chợt biến mất. Chàng lẩm bẩm:
“Có lẽ đó là tiếng kêu của một cô gái đang bị tên dâm tặc nào đó bắt cóc trên đường này, đưa vào cánh rừng để cưỡng hiếp, sắp giết ả đi. Ta không nên quá dè dặt nữa. Ta phải vào đấy cứu nàng. Lúc trước võ công của ta hãy còn non kém, lại chưa có kinh nghiệm trên giang hồ nên mới bị ả Điêu Thất Cô điểm huyệt. Giờ đây, công lực của ta đã cao thâm, lại có nhiều lịch duyệt, tại sao ta lại sợ không dám làm điều hiệp nghĩa. Ta cứ vào đó xem sao.".
Thầm tính lợi hại xong, Hàn Tử Kỳ rẽ ngựa đi vào rừng, nhắm hướng phát ra tiếng kêu cứu.
Trong nhaý mắt, người ngựa của Hàn Tử Kỳ đã đến nơi. Chàng ghìm cương cho con Xích Long Câu dừng lại, rảo mắt tìm kiếm người bị nạn.
Nhưng trong rừng không có một bóng người nào, cũng không nghe tiếng động. Chỉ có tiếng gió khua xào xạc bà ánh trăng nhảy máu tung tăng.
Hàn Tử Kỳ vận nhãn lựa, rảo mắt nhìn qua mấy lượt mà vẫn không tìm ra người con gái kêu cứu lúc nãy đâu cả. bốn bề vẫn im phăng phắc.
Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm:
- Lạ thật. Rõ ràng là có người kêu cứu ở chỗ này, tại sao ta vào đây mà không thấy nàng, cũng không nhận ra dấu vết gì khả nghi.
Hàn Tử Kỳ đâm ra ngơ ngác, hoang mang, chẳng hiểu sự tình ra sao cả.
- Người giết ta. Người giết ta… Tiếng kêu cứu lại phát ra trước mặt, cách Hàn Tử Kỳ khoảng vài chục trượng.
Không chút chậm trễ, Hàn Tử Kỳ phi ngựa như bay về hướng đó. Chàng quyết tìm xem người con gái đó có phải đang bị tên dâm tặc mang đi chạy trốn hay không.
Nhưng khi Hàn Tử Kỳ đến nơi thì cũng chẳng nhận ra bóng dáng người nào cả.
Hàn Tử Kỳ nhủ thầm:
“Quái lạ. Hay đây là loài ma quái hiện hình doạ dẫm ta chăng. Tại sao lại có chuyện lạ lùng như thế này chứ.".
Tần ngần một lúc, Hàn Tử Kỳ quay lại, toan trở ra ngoài. Vừa lúc đó, tiếng kêu lại vang lên. Tiếng kêu thật khẩn cấp, hình như nàng đang bị mũi kiếm đâm vào cổ.
Hàn Tử Kỳ giật mình, phi ngựa tới đó. Nhưng vẫn như lần trước, chàng chẳng thấy người nào cả.
Nhưng tiếng kêu lại vang lên phía trước. Hàn Tử Kỳ nổi giận đuổi theo. Chàng nghi nàng vì tên dâm tặc mang chạy đi vì hắn phát giác có người đang đuổi theo, phá phách cuộc vui của hắn.
Bất ngờ tiếng kêu vang lên chỉ cách Hàn Tử Kỳ vài mươi trượng. Chàng quyết bắt cho bằng được tên dâm tặc kia để hỏi tội.
Vào sâu trng cánh rừng chừng bốn năm dặm, trước mắt Hàn Tử Kỳ là một hòn núi chắn ngang, bít cả lối đi. Chàng cho ngựa đi chậm lại. Lúc này thì tiếng kêu cứu đã im bắt, không còn vang lên nữa.
Hàn Tử Kỳ đảo mắt nhìn hai bên vách núi, vẫn không thấy bóng dáng người nào cả.
thật là lạ lùng.
Hàn Tử Kỳ vô cùng kinh ngạc, chẳng hiểu ra làm sao cả. chàng toan quay ngựa trở ra thì bất chợt nhìn thấy một cái hang động ở phía trái vách núi, cách nơi chàng chừng một trăm trượng.
Trong lòng nghi hoặc, Hàn Tử Kỳ co ngựa đi tới hang động, dừng lại nhìn vào cửa hang.
Hang động lờ mờ bóng tối do ánh trắng không đủ ánh sáng để soi rõ moị vật ở phía trong.
Hàn Tử Kỳ nghĩ thầm:
“Hay là tên dâm tặc kia vác cô gái vào hang động này để dở trò bại hoại trong đó. Ta phải cứu nàng mới được.".
Hàn Tử Kỳ xuống ngựa, bước tới cửa động, đưa mắt nhìn vào phía trong. Bên trong bóng tối mập mờ, lại sâu hun hút, không thể nhận ra bóng người hay mọi vật.
Hàn Tử Kỳ thận trọng chưa vội bước vào, chỉ vận thính lực nghe ngóng bên trong xem có tiếng động gì hay không.
Hình như phía trong hang động có tiếng thở. Hàn Tử Kỳ kêu thầm:
“Ồ, đúng là tên dâm tặc vác nàng con gái chạy vào đây. ta hãy vào trong cứu nàng.".
Hàn Tử Kỳ dè dặt bước vào trong hang động, vận nhãn lực tìm kiếm bóng người con gái và tên dâm tặc. Chàng vừa nghe có tiếng thở.
Vào trong khoảng hai trượng, thình lình Hàn Tử Kỳ nghe có tiếng quát từ phía trong vọng ra:
- Đứng lại.
Hàn Tử Kỳ giật mình dừng lại, phóng mắt nhìn xem người vừa quát đó là ai.
Qua ánh trăng chiếu vào hang động lờ mờ, Hàn Tử Kỳ nhận ra đó là một vị lão nhân đang ngồi trên chiếc giường đá, mình vận trường bào xám phủ cả hai chân phía dưới. Nhưng vì tối quá nên không nhận rõ diện mục của lão, chỉ thấy ánh mắt của lão nhân sáng như hai vì tinh tú. Dĩ nhiên là nội lực của lão nhân cao thâm, đạt tới cảnh giới thượng thừa, chẳng phải là người tầm thường.
Hàn Tử Kỳ đứng yên quan sát lão nhân và chờ đợi xem lão làm gì để kịp thời ứng phó.
Lão nhân buông giọng trầm trầm:
- Tiểu tử là ai?
Nghe giọng nói ôn nhu của lão nhân, Hàn Tử Kỳ an lòng, chắp tay trước ngực, đáp bằng giọng nhẹ nhàng:
- Tại hạ là kẻ qua đường, khi tới cánh rừng già này, bỗng nghe có tiếng kêu cứu của người con gái. Tại hạ nghi ả bị tên dâm tặc nào đó bắt cóc đưa vào rừng cưỡng bức. Tại hạ đuổi theo đến đây thì mất dạng, không còn thấy người đâu nữa.
Chàng hỏi lão nhân:
- Lão tiền bối có thấy một tên dâm tặc vác cô gái chạy vào trong này không?
Lão nhân ngồi trên chiếc giường đã không đáp lời Hàn Tử Kỳ còn cười ha hả. Giọng cười như vừa chế nhạo, vừa thương hại cho sự ngây ngô của Hàn Tử Kỳ.
Hàn Tử Kỳ kinh ngạc:
“Tại sao lão tiền bối lại cười một cách ngạo nghễ như vậy? Hay chính lão là tên dâm tặc lúc nãy. Ta phải hỏi lão cho ra lẽ.".
Hàn Tử Kỳ nghiêm chỉnh nói:
- Lão tiền bối cười tại hạ chuyện gì? Xi lão tiền bối cho tại hạ biết được không?
- Ha… ha… ha… Lão nhân không đáp lời Hàn Tử Kỳ mà lại còn cười lớn hơn, dài hơn, như vô cùng thích thú trước câu hỏi của chàng.
Hàn Tử Kỳ sửng sốt trố mắt nhìn lão nhân dò xét, không dò hỏi thêm gì nữa.
Chấm dứt tràng cười quái gở, lão nhân nhìn Hàn Tử Kỳ trầm giọng:
- Tiểu tử muốn gặp ả con gái kêu cứu trong rừng vừa rồi ư?
Hàn Tử Kỳ gật đầu:
- Xin lão tiền bối cho tại hạ được gặp ả, xem lúc nãy là chuyện gì.
Lão nhân khẽ gật đầu:
- Được. Lão phu sẽ cho tiểu tử gặp ả ngay lập tức.
Tác giả :
Giả Cổ Long