Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 51: Mày là thiên sư à?!

Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 51: Mày là thiên sư à?!

“Hôm nay không ngủ trưa hả?" Sầm Bách Hạc dựa vào lưng ghế, mang trên mặt vài phần ý cười thoải mái.

“Vừa chuẩn bị ngủ, " Kỳ Yến xoay người mang giày, “Anh thì sao?"

“Chốc nữa công ty có một hội nghị cấp cao, " Sầm Bách Hạc giơ cổ tay lên nhìn thời gian, “Buổi chiều tôi tới đón cậu nhé?"

“Tam ca tam tẩu mời ăn cơm, sao có thể để anh tới đón tôi, tự mình đi là được, " bỏ bùa và một cây bút lông thoạt nhìn phong cách thật cổ xưa vào trong túi, Kỳ Yến cười nói, “Lỡ như tam tẩu cho rằng tôi tự cao tự đại thì làm thế nào?"

“Sao vậy được, " Sầm Bách Hạc bất đắc dĩ mỉm cười, “Tôi gửi địa chỉ chi tiết vào trong điện thoại cậu, nếu có vấn đề gì, nhớ điện thoại cho tôi."

“Ừm." Kỳ Yến cúp điện thoại, lấy từ trong rương gỗ ra ba cái mai rùa, đi đến chính giữa phòng, trịnh trọng niệm một đoạn chú, ném ba cái mai rùa xuống đất.

“Bộp." Ba cái mai rùa rơi trên mặt đất, bày ra một trình tự kỳ quái.

“Hung."

Lợi dụng mai rùa bói toán, có nguồn gốc từ một loại phương thức thật xa xưa, chỉ có điều trăm ngàn năm trước, trước khi nhóm tiền bối hỏi cát hung, cần phải đặt mai rùa trong lửa đốt, phương pháp hiện tại cậu dùng, đã đơn giản hơn rất nhiều.

Kỳ Yến nhìn ba cái mai rùa này, vẻ mặt ngưng trọng lấy điện thoại di động ra, tiếp tục gọi vào số lão nhị, chỉ tiếc tiếng chuông vang thật lâu, bên kia cũng không có người nhận. Cậu cau mày tiếp tục gọi, sau khi gọi ba lượt, lão nhị rốt cuộc nghe máy.

“Câm miệng, tôi với cậu không có gì để nói, " giọng điệu lão nhị đông cứng lại phẫn nộ, “Ngay cả người lăn lộn xã hội đen cũng biết vợ bạn không thể chọc! Kỳ Yến, cậu có bao xa thì cút bao xa cho ông."

“Tút tút tút tút tút…"

Kỳ Yến nhìn chằm chằm màn hình di động, ấn ba con số.

“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo nguy."

Cậu và lão nhị làm anh em vài năm, lão nhị là hạng người gì, cậu vô cùng hiểu rõ. Nếu hắn thật sự hoài nghi mình và Lưu Vi kia có vấn đề gì, tuyệt đối sẽ không xúc động mà phát hỏa với cậu như vậy. Lấy tính cách lão nhị, sau khi làm rõ ràng chân tướng sự thật với cậu, rồi mới quyết định có nên đánh cậu hay không.

Sửa soạn đồ đạc mình cần xong, Kỳ Yến ngồi vào trong xe, đặt la bàn tới trước xe, lái theo phương hướng la bàn chỉ.

“Mẹ! Thằng nhóc này còn rất nghĩa khí."

Bưu Tử đá đá lão nhị nằm ở góc tường, cầm lấy chai bia trên bàn liên tiếp uống vài hớp mới áp chế lửa giận trong lòng, gã ngồi xổm người xuống, hung hăng kéo băng dính dán ở ngoài miệng lão nhị: “Đi gọi điện thoại cho Kỳ Yến, bảo nó đến đây, không thì tao đánh gãy chân mày."

Một thân tây trang chỉnh tề của lão nhị đã trở nên nhăm nhúm còn hơn cả dưa muối, mặt ứ đọng máu và vết bẩn, cả người vô cùng chật vật. Hắn nhìn Bưu Tử bộ dạng hung ác, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô gái ngồi ở trên ghế sô pha, không nói được một lời.

“Như thế nào, lúc này còn muốn chơi trò thâm tình à?" Bưu Tử bắt lấy tóc lão nhị, lão nhị không thể không ngẩng đầu lên đối diện với gương mặt không hề có nhân tính của Bưu Tử.

“Nếu không phải thằng nhóc mày đánh vỡ chuyện tốt của bọn tao, có lẽ bọn tao sẽ ôn nhu với mày một chút, " Bưu Tử nhếch miệng mỉm cười, “Vi Vi nhà bọn tao rất xinh đẹp đúng không?"

“Mang cái túi da xinh đẹp có ích lợi gì, " lão nhị phun ra một ngụm nước miếng lẫn máu, “Đám buôn người không có nhân tính bọn bây!"

“Ai nha, đã lúc này rồi, mày còn muốn làm người chính nghĩa à?" Bưu Tử nhìn nước miếng lẫn máu trên vai mình, một quyền đánh trên mặt lão nhị, lão nhị chỉ có sức chiến đấu trói gà không chặt nháy mắt bị đánh quỳ rạp trên đất. Bưu Tử lắc lắc bàn tay có chút run lên của mình, quay đầu nói với Lưu Vi, “Nam nhân cô câu được thật là thú vị."

Chẳng qua giọng điệu không giống như là khích lệ, càng như là trào phúng.

Lưu Vi nhìn lão nhị quỳ rạp trên mặt đất, nhanh chóng dời tầm mắt mình đi: “Được rồi, không phải anh muốn lợi dụng hắn dẫn Kỳ Yến lại đây sao? Nếu gây sức ép chết hắn, Kỳ Yến lại càng không mắc câu."

“Tụi bây nghĩ cũng đừng nghĩ, " lão nhị sưng nửa khuôn mặt, âm thanh bởi vì đau đớn mà run rẩy, “Lưu Vi, chính cô cũng là nữ nhân, tại sao phải làm loại chuyện này?"

Vốn là hôm nay nghỉ cuối tuần, hắn cố ý ăn diện đi tìm Lưu Vi, muốn cho cô một kinh hỉ, thật không ngờ hiện thực chỉ có kinh, không có hỉ. Trong nhà Lưu Vi ngoại trừ cô ta, còn có vài nam nữ xa lạ, ngay từ đầu hắn cho rằng đây là người nhà Lưu Vi không có để ý, cho đến khi hắn không cẩn thận phát hiện động tĩnh trong nhà kho, mở cửa nhìn, phát hiện bên trong lại giam giữ hai cô gái trẻ tuổi.

Sau khi hắn hiểu rõ đây là chuyện gì xảy ra, hắn đã bị cái gọi là người nhà của Lưu Vi trói lại. Hóa ra Lưu Vi và những người này căn bản không phải thân thích gì, mà là đồng lõa phạm tội, bọn họ làm hoạt động lừa bán nhân khẩu.

“Anh biết cái gì?!" Lưu Vi nhìn lão nhị, “Lâm Thạc, người có gia cảnh ưu tú như các anh, căn bản không rõ tư vị nghèo nàn. Rõ ràng tôi xinh đẹp, thành tích cũng không kém hơn mấy người, lại có thể vì tôi không có tiền ăn diện, không biết thời thượng, nên bị mấy người xem như người trong suốt không tồn tại. Mấy đứa con gái không xinh đẹp như tôi, lại bởi vì ăn mặc xinh đẹp, biết trang điểm, được nam sinh mấy người xem là công chúa mà nâng niu, theo đuổi."

“Đám nam nhân mấy người chính là tiện, lúc tôi không ăn diện, mấy người ai cũng không để tôi vào mắt. Chờ tôi học được trang điểm ăn diện, mấy người lại nâng niu tôi thành hoa khôi, giống như chó đi theo sau tôi vẫy đuôi xum xoe, " Lưu Vi cười nhạo, dường như đang cười nhạo những nam nhân làm trò hề đó, lại như là đang cười chính mình, “Thật không biết đám nam nhân đó đáng cười hơn, hay là tôi càng thảm thương hơn."

Đến hiện tại cô ta còn nhớ rõ, ngày thi cuối kỳ kinh tế học trụ cột, cô bởi vì trật chân, đi đường không thể quá dùng sức. Rõ ràng cô sắp muộn thi, chỉ có điều nam sinh cùng lớp đi ngang qua cô, không có ai liếc nhìn cô thêm một cái, cũng không có ai giúp cô một phen.

Khi đó cô gấp đến độ sắp khóc, cô không thể thi rớt, không thể thi thành tích quá kém, không thì liền không lấy được học bổng. Số tiền kia đối với cô mà nói, thật sự quá quan trọng.

Có lẽ đối với phần lớn bạn học mà nói, số học bổng đó bất quá là vài món quần áo mấy đôi giày của họ thôi, chỉ là đối với cô mà nói, lại là phí sinh hoạt hơn nửa năm. Nhưng dù cho cô vô cùng sốt ruột, nhưng mà cho đến khi chuông vào học vang lên, cô vẫn còn ở trên cầu thang.

Giáo viên kinh tế học trụ cột đặc biệt chán ghét học sinh không có quan niệm thời gian, nếu bị trễ, thì dù điểm phẩy cuối kỳ không tồi, cũng thực khó lấy được thành tích tốt từ chỗ ông ta. Lúc đó, cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều vô cùng u ám, thậm chí thấy được tương lai mình sắp bị đuổi học.

Nhưng lại có một người giúp cô, khi cô cho rằng toàn bộ thế giới đều vứt bỏ cô, một nam sinh lại giúp cô. Cậu ta cõng cô đến phòng học, cô nghe được trong phòng học có người đang trộm bật cười, dường như đang cười nhạo nam sinh kia, vậy mà lại đi cõng một nữ sinh vừa quê mùa vừa xấu xí này.

Khi đó cô phá lệ ủy khuất, vì mình, cũng vì cậu con trai kia.

Rõ ràng… cậu ấy chỉ giúp cô một chút mà thôi, những người này cười nhạo cô thì tốt rồi, vì cái gì còn muốn cười nhạo cậu ấy?

Chỉ là nam sinh kia căn bản không có đem những cười nhạo đó để vào mắt, sau khi cuộc thi chấm dứt, còn đỡ cô đến dưới lầu phòng ngủ nữ sinh. Sau đó cô thường xuyên trộm quan sát nam sinh này, phát hiện cậu ấy cùng với bạn học có quan hệ rất tốt, nam sinh đều rất thích chơi với cậu ấy, các nữ sinh nhìn thấy cậu ấy cũng luôn phá lệ dễ ở chung.

Hóa ra cậu ấy được hoan nghênh như vậy, cô vừa nghèo vừa quê, lại có tư cách gì tới gần cậu ấy?

Nếu cô có thể có tiền thì tốt rồi, cô biết ăn diện thì tốt rồi, khi đó cô nghĩ như vậy.

Sau nữa, cô có tiền, biết ăn diện, thậm chí trở thành hoa khôi được công nhận trong miệng người khác, chỉ là nam sinh kia từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn cô thêm một cái.

Nghe lời Lưu Vi nói, ngực lão nhị không ngừng rung rung, như là đang cười, lại như là bởi vì quá mức đau đớn mà khiến cho co rút: “Cô đã cảm thấy tất cả nam sinh trên thế giới này tới gần cô, đều là vì mỹ mạo của cô, tôi còn có cái gì để nói."

Hắn cảm thấy mình có chút buồn cười, cho là mình tìm được tình yêu đích thực, kết quả tình yêu đích thực này lại là một kẻ lừa dối, mà còn căn bản không có tình cảm với hắn. Đều nói người sinh ở đời, khó tránh khỏi sẽ té ngã, chỉ là lúc này đây hắn ngã không phải là té ngã, mà chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ được.

Cơ mà trước khi chết có thể bảo vệ anh em, hắn coi như là chết có cốt khí.

Cộc cộc.

Tiếng đập cửa vang lên, Bưu Tử lần thứ hai che miệng lão nhị lại, nhét hắn ra phía sau sô pha, sau đó đi tới cửa kéo cổ họng nói: “Ai?"

“Anh trai, nhà anh yêu cầu trang bị hệ thống máy cung cấp nước uống tinh lọc sao? Chúng tôi có hệ thống máy cung cấp nước uống tinh lọc nhập khẩu nước ngoài, có thể giết chết bất luận vi khuẩn gì trong nước…"

“Đi đi, " Bưu Tử vẻ mặt không kiên nhẫn nói, “Chúng tôi không trang bị, trong nhà còn có trẻ nhỏ ngủ, đừng ồn trẻ nhỏ ngủ!"

Người ở phía ngoài dường như nghe ra giọng điệu người bên trong không đúng lắm, chầm chậm chầm chậm rời đi. Bưu Tử thấp giọng mắng một câu thô tục, đi đến bên cạnh Lưu Vi ngồi xuống, nói với vài đồng lõa khác, “Làm sao bây giờ?"

“Trước tiên chuyển hàng ra ngoài, " một nam nhân trẻ tuổi hít một hơi khói, “Về phần thằng nhóc này… không phải nói bạn cùng phòng nó đều rất có tiền sao, lợi dụng nó lừa hai đứa lại đây, làm một chuyến lớn, chúng ta cũng không cần vất vả làm mấy hoạt động này nữa."

“Chỉ là lỡ như bị phát hiện…"

“Phú quý tìm trong hiểm nguy, thứ nhát gan thì đừng nghĩ phát tài, dù sao người cũng đã bị chúng ta bắt lại, làm một vụ là làm, làm hai vụ cũng đã làm, " nam nhân phun ra một vòng khói, “Nói đi, tụi bây có làm hay không?"

Bưu Tử có chút động lòng, vừa định gật đầu, tiếng đập cửa lại vang lên.

“Xin hỏi có người ở nhà không?"

Mày Bưu Tử nhăn đủ để thắt lại, gã thô giọng hỏi một câu: “Làm gì?"

“Đại ca, xin hỏi có cần máy điều hòa không khí không? Chỗ này của tôi có máy điều hòa không khí mới nhất, trí năng nhất, công dụng cao nhất, nếu ngài muốn, tôi tính giá hữu nghị cho ngài."

“Không muốn không muốn! Đều lung ta lung tung cái gì vậy." Bưu Tử thiếu chút nữa mắng ra tiếng, hôm nay mấy người này đã hẹn trước hay là sao vậy, đều chạy tới đẩy mạnh tiêu thụ. Năm đó lúc gã làm loại nghề nghiệp này, những người này còn lăn lộn ở chỗ nào cũng không biết đâu.

Nam nhân lớn tuổi nhíu mày, gã ta bóp tắt điếu thuốc trong tay, đi đến bên cửa sổ kéo bức màn ra một cái khe, nhìn nhìn phía dưới tiểu khu, tiểu khu giống như bình thường, mấy cụ già thích đánh bài vẫn ngồi xổm dưới tàng cây đánh bài, vẻ mặt người đi đường lui tới cũng bình thường, giống như không có chỗ nào khả nghi.

Gã thả lỏng một hơi, cảm thấy có khả năng mình hơi nghi thần nghi quỷ, lại về chỗ ngồi xuống, “Vậy đi, hiện tại nghĩ biện pháp để thằng nhóc này phối hợp chúng ta hành động."

“Reng reng reng."

Di động của Lưu Vi vang lên, cô ta cầm lấy di động nhìn, biểu tình trên mặt có chút biến hóa.

“Điện thoại của ai?" Nam nhân lớn tuổi liếc cô ta một cái.

“Là… điện thoại của bạn Lâm Thạc." Lưu Vi nhìn chằm chằm di động, không ấn nút nghe. Lão nhị bị giấu sau sô pha bắt đầu liều mạng giãy dụa, chỉ là miệng hắn bị dán kín kín kẽ kẽ, dùng hết sức lực toàn thân cũng chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, Bưu Tử đi qua đá hai chân hắn: “An tĩnh chút cho ông, không thì giết chết mày."

“Bạn gì?" Nam nhân lớn tuổi dùng ánh mắt ý bảo Bưu Tử động tĩnh nhỏ một chút.

“Kỳ Yến." Lưu Vi cầm thật chặt di động.

“Nhận!"

Lưu Vi ngẩng đầu nhìn những người khác trong phòng nhìn mình chằm chằm, ngón cái run nhè nhẹ ấn nút nghe.

“Lưu Vi?" Giọng nói của Kỳ Yến sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái, giống như một dòng suối mát, có thể thoải mái đến tận đáy lòng người khác.

“Là tôi." Dưới ý bảo của những người khác, Lưu Vi ấn nút loa ngoài.

“Cô nói gì với lão nhị đó, đến mức hiện tại lão nhị muốn tuyệt giao với tôi?"

Nghe ra phẫn nộ trong giọng nói của Kỳ Yến, Lưu Vi cúi thấp đầu: “Xin lỗi, là lỗi của mình. Mình không cẩn thận cho anh ấy biết, chuyện trước kia mình tỏ tình với cậu."

Bên trong điện thoại có một khắc trầm mặc.

“Cô tỏ tình với tôi bao giờ?"

“Đã lâu rồi, " Lưu Vi tự giễu cười nói, “Lâu đến mức chính mình cũng quên rồi."

“Vậy cô giải thích rõ ràng với lão nhị, tôi và hắn là anh em nhiều năm, không muốn vì chuyện này mà phát sinh hiểu lầm." Giọng điệu Kỳ Yến vô cùng lãnh đạm, “Hiện tại cô ở bên cạnh lão nhị à?"

“Anh ấy… đi vệ sinh, " Lưu Vi há miệng, do dự một chút sau đó mới nói ra câu tiếp theo, “Nếu không cậu tới đây trước, mình giúp cậu giải thích mọi việc rõ ràng."

“Không, tôi còn có chút việc, việc này chờ về sau tự mình nói với hắn rõ ràng là được." Giọng điệu Kỳ Yến tốt hơn một chút, “Chúc hai người cuối tuần chơi vui vẻ, hẹn gặp lại."

“Cậu ấy cúp rồi." Lưu Vi ném di động lên trên bàn trà, giọng điệu có chút không kiên nhẫn, “Có bản lĩnh thì mấy người tự lừa gạt người ta đến đi, đừng có luôn để tôi tới làm loại chuyện này."

“Không phải cô là hoa khôi khoa bọn họ sao, tôi nhìn thế nào cũng thấy nam nhân tên Kỳ Yến này không có một chút ý tứ nào với cô cả, " Bưu Tử trào phúng nhìn Lưu Vi, “Nếu không lừa được nó tới đây, liền lừa một đứa khác, sẽ luôn có cá mắc câu."

Kỳ Yến đứng ở hành lang, ngắt điện thoại trong tay, trầm mặc đi lên cầu thang, cuối cùng đứng lại cạnh cánh cửa bên trái lầu bốn. Khu nhà này không lớn, một tầng lầu chỉ có hai hộ gia đình, hộ bên cạnh rõ ràng không có người ở, trên cửa đã tích tro bụi thật dày.

Chỗ rẽ cầu thang lầu bốn và lầu năm, hai “nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ" nhìn thấy một người trẻ tuổi đứng ở cửa nhà này, vẻ mặt có chút khẩn trương, bọn họ vừa lo lắng thanh niên này là đồng lõa bắt cóc, lại sợ thanh niên này là người qua đường vô tội không biết chuyện.

Kỳ Yến cũng chú ý tới hai nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ này, đoán được bọn họ có khả năng chính là cảnh sát, gật gật đầu với bọn họ.

Biểu tình của hai nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ có chút vi diệu.

Sau đó… Kỳ Yến một cước đá văng cửa sắt thật dày, ngay cả cửa thoát hiểm sau cửa sắt cũng bị trực tiếp đá văng. Một cước này thật sự rất có uy lực, hai cảnh sát còn đang lo lắng cả người đều ngây dại.

“Rầm!"

Cửa thoát hiểm vang lên rồi đổ gục, người trong phòng cả kinh nhất loạt đứng lên.

“Kỳ Yến?!" Lưu Vi không dám tin nhìn người đứng ở cửa, gần như không thể tin được hai mắt của mình, sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây?

“Ưm ưm ứm ứm!" Lão nhị nhìn thấy Kỳ Yến xuất hiện, muốn nhắc nhở cậu chạy nhanh lên, đáng tiếc dường như Kỳ Yến hiểu sai ý tứ của hắn, không chỉ không chạy, sau khi nhìn thấy hắn, ngược lại đi vào phòng.

Lão nhị: thật sự là đậu xanh rau má, hắn cũng không muốn chết cùng năm cùng tháng với Tiền Tiền nha!

“Mày chính là Kỳ Yến à?" Bưu Tử thuận tay xách trường đao đặt ở dưới sô pha, vẻ mặt tàn nhẫn nói, “Thật tốt, bọn tao đang muốn tìm mày đây, kết quả tự mày đưa lên cửa."

“Mày là đồ ngốc sao?" Kỳ Yến đá ngã lăn một cái ghế bên chân, “Nếu hôm nay tao dám đến nơi này, thì sẽ không để cho tụi bây chạy ra ngoài." Cậu lấy từ trong túi ra mấy lá bùa, tùy tay ném ra, mấy lá bùa đó cứ như là biết bay, tự động dán trên người đám người đó.

Khiến cho người ta cảm thấy khủng bố chính là, những người này phát hiện toàn thân mình giống như bị cố định, động cũng không thể động.

“Mày là thiên sư à?" Nam nhân lớn tuổi hoảng sợ nhìn về phía Kỳ Yến, giống như nhìn thấy quái vật gì đó đáng sợ.

Kỳ Yến không để ý tới gã ta, lập tức đi đến cạnh lão nhị nằm trên mặt đất, thấy mặt hắn sưng phù giống như cái đầu heo, lại không hề có lòng đồng tình cười ra tiếng: “Lão nhị, xong đời, cậu hủy dung rồi."

“Ưm ưm ưm ưm ưm." Mịa bà, rất nhiều người đều chết vì nói nhiều, thằng nhóc cậu có thể xé băng dính ngoài miệng tớ trước rồi lại vô nghĩa không!

Lúc này đây Kỳ Yến rốt cuộc nghe thấy được tiếng lòng của hắn, vươn tay xé băng dính trên miệng hắn, cởi bỏ dây thừng trên người hắn, đỡ hắn đến ghế sô pha ngồi xuống, “Tớ đã gọi xe cứu thương, hẳn là trong chốc lát sẽ lại đây."

Lão nhị nhìn tất cả đám lừa đảo trong phòng đều ngơ ngác giữ vững một tư thế không động đậy, nghi hoặc nhìn Kỳ Yến: “Bọn họ làm sao vậy?"

“Có lẽ là thần kinh tê liệt, " Kỳ Yến không nỡ nhìn thẳng cái mặt sưng đến mức ba mẹ cũng không nhận ra của lão nhị, “Cậu quan tâm bọn họ làm gì?"

“Không đúng, làm sao cậu biết tớ ở đây?" Tuy rằng bộ dạng Tiền Tiền đá văng cửa vừa rồi đẹp trai ngây người, nhưng mà… đây cũng không phải quay phim truyền hình, Tiền Tiền làm sao tìm được chỗ này? Phải nói, Tiền Tiền có thể một cước đá văng cửa cũng đã thực huyền huyễn.

“Không phải tớ đã sớm nói với cậu, rằng tớ biết xem bói à?" Kỳ Yến trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội, “Đây đương nhiên là tớ tính ra nha."

Lão nhị: tuy rằng cảm thấy thực không thể tin, nhưng mà lại có xúc động muốn tin tưởng một cách khó hiểu là chuyện gì xảy ra?

“Mày là thiên sư, thế mà lại thật sự là thiên sư, " môi nam nhân lớn tuổi phát tím, âm thanh run rẩy đến lợi hại, “Hiện tại sao có thể còn có thiên sư tồn tại, điều đó không có khả năng!"

“Cơm có thể tùy tiện ăn, nói không thể nói lung tung, " Kỳ Yến cười như không cười nhìn những kẻ lừa đảo trong phòng, “Tại hạ chỉ là một thầy phong thủy bình thường mà thôi, đúng rồi, còn kiêm chức xem bói xem tướng, xưng hô cao cấp như thiên sư, tôi cũng không dám tiếp thu."

Lão nhị không hiểu ra sao nhìn bọn buôn người “thần kinh tê liệt", cái đầu bị đánh đến mức có hơi rụng chỉ số thông minh mơ hồ cảm thấy hướng gió hiện tại có chút không đúng.

Vừa lúc đó, hắn nhìn thấy Kỳ Yến đột nhiên kéo cửa sổ ra, cao giọng hô: “Cứu mạng! Có buôn người, có tội phạm bắt cóc! Lừa bán phụ nữ mỹ thiếu nam này!"

Lão nhị: mỹ thiếu nam là chỉ ai?

Toàn bộ tiểu khu nhất thời sôi trào lên, lão nhị mắt mở trừng trừng nhìn trong vòng nửa phút ngắn ngủi, một đám cả trai lẫn gái hùng hổ xông lại đây, trên cánh tay mấy bác trai bác gái cầm đầu còn đeo dải băng đỏ.

Hắn hoảng sợ nhìn về phía Kỳ Yến, kết quả lại nhìn thấy Tiền Tiền vẻ mặt sợ hãi làm bộ uỷ khuất ngồi ở bên cạnh hắn, thoạt nhìn giống như cải thìa bị nhân sĩ hung tàn ức hiếp.

Này này này… này không đúng lắm nha.

“Bọn buôn người ở đâu?"

“Trong phòng còn có hai cô gái, đã bị thuốc mê làm hôn mê rồi."

“Nơi này còn có môt đứa trẻ!"

“Cái đám đáng chém ngàn đao này!"

“Ngao!"

“Không vội đánh người, trước tiên báo cảnh sát!"

“Nhớ rõ đừng đánh mặt, đánh chỗ khác, như vậy nhìn không ra."

“Bà Lý, đừng dùng kim khâu đâm mông, chờ cảnh sát đến chúng ta không tiện giải thích."

Cảnh sát bị quần chúng nhiệt tình chen ở ngoài cửa, căn bản là vào không được: mấy người đừng hao tâm tổn trí che giấu, chúng tôi đã nghe thấy.

Lão nhị há to mồm, nhìn bọn buôn người bị một đám bác trai bác gái đánh mông, cái mông không tự giác truyền đến một luồng đau đớn khó hiểu. Lúc này hai bà dì vẻ mặt hiền hoà đi tới, nhẹ lời nhẹ giọng nói: “Cậu bé đừng sợ, bọn buôn người đã bị chúng tôi nắm chắc rồi."

Hửm? Hửm?? Hửm???

Dì à, rõ ràng cháu mới bị thương nghiêm trọng mà, hai người đều vẻ mặt thương tiếc dỗ Tiền Tiền làm gì? Người bị thương chân chính ở đây nè có được không?

Mấy phút đồng hồ sau, cảnh sát đứng ở bên ngoài giống như mới đột nhiên kịp phản ứng, chen đám quần chúng nhiệt tình thật dày đặc ra, bắt lấy bọn buôn người ngao ngao kêu khóc gọi đau nhưng mà trên mặt một chút thương tích cũng không có.

Kỳ Yến và lão nhị làm người bị hại, cũng bị cảnh sát dẫn theo ra ngoài. Chỉ có điều hai người họ không đeo còng tay inox, mà còn có vài vị bác trai bác gái nhiệt tình làm bạn, trấn an trái tim nhỏ bé bị dọa chấn kinh của bọn họ.

“Hai đứa nhỏ này bị dọa sợ rồi đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, thật đáng thương."

“Đám lừa đảo thật không phải người, thật sự là thiên đao vạn quả cũng không thể khiến người ta giải hận."

Kỳ Yến và lão nhị không có lên xe cảnh sát, mà là làm ghi chép dưới gốc cây đại thụ ở dưới lầu tiểu khu, nhóm bác trai bác gái nhiệt tình đã bị cảnh sát khuyên đi rồi.

Cảnh sát phụ trách làm ghi chép cho Kỳ Yến, chính là một cảnh sát sắm vai “nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ" vừa rồi, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn Kỳ Yến: “Vừa rồi cậu làm thế nào đá văng cửa, mà còn chế phục đám bắt cóc đó?"

“Kỳ thật tôi cũng không biết vì sao cửa lại dễ dàng bị đá văng như vậy, " Kỳ Yến cũng mang vẻ mặt mờ mịt, “Có lẽ là bởi vì tôi quá mức lo lắng cho bạn, cho nên bạo phát tiềm lực trong người chăng?"

Cảnh sát co rút khóe miệng: “Vậy cậu làm thế nào chế phục những người này?"

“Đồng chí cảnh sát, nói ra có khả năng ngài có chút không tin, khi còn bé tôi từng học trung y, biết điểm huyệt."

“Nó là quái vật! Nó biết dùng bùa, khiến người ta không thể cử động!" Một tên buôn người bị cảnh sát khống chế chỉ vào Kỳ Yến, rống to hét lớn, “Nó là quái vật."

Kỳ Yến vô tội chớp mắt: “Ặc, tôi nghe nói có vài phần tử phạm tội sẽ giả vờ bị bệnh tâm thần để đào thoát chế tài pháp luật nhỉ?"

“Tao không có bệnh, tao không có bệnh, nó là quái vật."

Kỳ Yến:…

Cảnh sát: …

Có thể là vì phương thức phá cửa của Kỳ Yến quá mức kinh khủng, thủ đoạn khống chế kẻ bắt cóc cũng không thể tưởng tượng, cho nên cuối cùng cậu bị cảnh sát lấy danh nghĩa hiệp trợ phá án đưa đến cục cảnh sát. Lão nhị lo lắng cậu một mình, thà rằng mang đầy người thương tích, cũng muốn theo Kỳ Yến cùng đến cục cảnh sát, cảnh sát rơi vào đường cùng, đành phải mang cả hai người đi.

“Lão nhị, nếu không thì cậu đến bệnh viện trước đi, " Kỳ Yến ngồi ở trong xe, nhìn cái mặt vô cùng thê thảm của lão nhị, “Nếu để quần chúng không biết chuyện nhìn thấy mặt cậu, còn tưởng rằng cảnh sát đánh người đó."

Cảnh sát ngồi cùng hai người trong một chiếc xe: …

Lão nhị trở tay muốn gõ đầu Kỳ Yến, chỉ có điều nghĩ tới việc cậu mạo hiểm lớn như vậy tới cứu mình, cứng rắn nhịn cơn xúc động này xuống.

Lúc xe đi được tới nửa đường, xe cảnh sát ở phía trước dừng lại, Bưu Tử không biết làm thế nào từ trong xe trốn thoát, gã nhảy xuống cửa sổ xe co cẳng bỏ chạy, tốc độ nhanh đến mức mọi người đều không kịp phản ứng. Chỉ có điều gã mới vừa chạy vài bước, trên trời đột nhiên đánh xuống một tia sét, hơn nữa vừa vặn bổ vào trên người gã, gã nằm trên mặt đất giật chân vài cái, liền không còn động tĩnh.

Mọi người chứng kiến sự việc nhìn ánh dương xán lạn trên trời, tất cả đều mơ hồ.

“Ôi trời, đây thật sự là ông trời mở mắt mà." Lão nhị ghé vào bên cửa sổ, nhìn Bưu Tử té trên mặt đất, “Ngày nắng đánh sét, tuyệt."

Kỳ Yến hoàn hồn trước hết, cậu nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, bây giờ tôi có thể gọi điện thoại cho bạn không?"

“A?" Cảnh sát đang ở trạng thái khiếp sợ mờ mịt gật đầu, hai mắt còn trừng phía trước.

Hội nghị chấm dứt, Sầm Bách Hạc mới vừa đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng họp, di động liền vang lên.

“Tiền Tiền?"

“Bách Hạc, lúc này có khả năng anh thật sự phải tới đón tôi."

“Chuyện gì xảy ra?" Giọng điệu Sầm Bách Hạc cao hơn một độ.

Nhóm quản lý cao cấp còn chưa đi khỏi phòng họp yên lặng quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt không quá dễ nhìn của ông chủ, lại đồng loạt thu hồi ánh mắt tò mò của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão nhị: khi tôi gặp nguy nan, tôi ảo tưởng có thể có một vị anh hùng cái thế đạp cầu vồng tới cứu tôi. Nhưng mà tôi chỉ đoán được mở đầu, không đoán được kết cục.

Tiền Tiền: hì hì hì hì hì (*^___^*)

Hết chương 51
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại